Trầm mặc một lát, Lục Thủy nhìn bà lão, lại nói: “Đối với bà mà nói, thứ đáng giá nhất trên người là gì?” “Khô, lương khô.” Bà lão lấy ra chút lương khô. Trông giống như bánh Lục Thủy nhìn thoáng qua, sau đó cầm lấy một miếng, xoay người rời đi. “Ở yên chỗ này, đừng chạy loạn, có thể bảo vệ hai người bình an.” Trước khi đi, Lục Thủy dặn dò một câu. Về phần có nghe thấy hay không, không liên quan gì tới hắn. Lúc hắn rời đi, dưới chân hắn xuất hiện mấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.