Nhìn Nhị trưởng lão bắt mạch, Đông Phương Lê Âm thử hỏi:
“Nhị trưởng lão, ta không có vấn đề gì chứ?”
Nhị trưởng lão không trả lời, tiếp tục dùng linh khí kiểm tra Đông Phương Lê Âm một lần nữa.
Sau đó mới gật đầu nói:
“Không có vấn đề gì, nhưng trong khoảng thời gian này không thể rời khỏi Lục gia, ít nhất là đến khi giải quyết được vấn đề ô nhiễm.”
“Ta cũng muốn ra ngoài, nhưng ngài nhìn thử xem, đừng nói đi khỏi cửa Lục gia, ngay cả cửa sân nhỏ ta còn không ra nổi, Lục Cổ luôn nhìn chằm chằm vào ta.” Đông Phương Lê Âm nâng má thể hiện sự khó chịu.
“Đừng giả vờ nữa.” Nhị trưởng lão thu tay lại rồi nói: “Tu vi trận pháp của ngươi có thể treo tiểu tử Lục Cổ kia lên đánh, còn không phải là do ngươi cam tâm tình nguyện bị giam à. Đừng nói hắn dùng đại trận, cho dù có dùng Tụ Linh Trận cũng có thể nhốt ngươi ở đây.”
Đông Phương Lê m cười cười không nói lời nào, có chút xấu hổ.
“Nhưng mà lần này vận khí rất tốt, nếu không phải phát hiện ra sớm, chắc chắn thân thể của ngươi sẽ không thể nào chịu nổi. Lần ô nhiễm do tà khí này, ta luôn có cảm giác có chút gì đó không bình thường.” Nhị trưởng lão thầm nói may mắn.
Đông Phương Lê Âm cũng nghĩ mà sợ:
"Lúc đó nếu không phải tiểu trấn Thu Vân xin giúp đỡ kịp thời, ta và Lục Cổ đều đã xuống đó giải sầu.
Khi ấy lại phải nằm giường bệnh thật lâu rồi.
Lục Cổ bị dọa đến ban đêm cũng không khép được mắt lại.
Hỏi hắn làm sao vậy, còn mạnh miệng đáp đều tại con trai quá nghịch ngợm nên mới không ngủ được."
Nói đến vế sau nét mặt Đông Phương Lê Âm tràn đầy ý cười.
Nhị trưởng lão nhìn Đông Phương Lê Âm nói:
"Nhớ kỹ, nhất định phải tránh xa nơi ô nhiễm ra, thân thể của ngươi còn chưa hồi phục, căn bản không chống đỡ được đâu.
Đây không phải là vấn đề nằm giường bệnh lâu hay không, mà là vấn đề sẽ khiến cho thương thế của ngươi không cách nào chuyển biến tốt đẹp lên được.
Hiện tại nếu dưỡng bệnh cho tốt thì muốn có song thai còn dễ, nếu không cẩn thận để bị bệnh, đời này cũng không có hi vọng gì nữa."
Nghe thấy thế Đông Phương Lê Âm quay đầu nói:
“Không cần sinh song thai.”
Bộp!
Nhị trưởng lão vỗ xuống bàn, nghiêm mặt nói:
“Đây là vấn đề muốn hay không muốn sao?”
Đông Phương Lê Âm giật nảy mình, sau đó cầm điểm tâm đưa tới bên miệng Nhị trưởng lão:
"Đúng đúng, Nhị trưởng lão không nên tức giận. Nào, ăn điểm tâm đi. Tức giận nhiều sẽ chóng già đó."
Nhị trưởng lão nhìn điểm tâm rồi cắn một miếng, nói:
“Ngươi có già thì ta cũng sẽ không già.”
Đông Phương Lê Âm: “...”
“Nhưng bệnh dịch lần này nghe nói là Lục Thủy phát hiện ra, cũng là hắn báo cho Thu Vân tiểu trấn xin giúp đỡ Lục gia, nếu không thật sự sẽ có chuyện lớn.” Nhị trưởng lão nói.
Chuyện lớn này đương nhiên là có quan hệ tới Đông Phương Lê Âm, còn lại Nhị trưởng lão cũng không quá để ý tới.
Sau đó Nhị trưởng lão lại nói:
“Ngươi cảm thấy căn cứ để Lục Thủy phát hiện là gì?”
Đông Phương Lê m suy nghĩ một chút nói:
"Căn cứ có khả năng cao nhất sợ sẽ dọa ngài, cũng chính là thứ vài người trẻ tuổi trong tiểu trấn gọi là chuunibyou."
Nhị trưởng lão: “...”
Hợp tình hợp lý.
Cuối cùng Nhị trưởng lão cầm lấy điểm tâm trong tay Đông Phương Lê Âm, nói:
“Yên ổn ở trong phòng, đừng nên ra ngoài đi lại, qua tầm một hai năm thân thể sẽ tốt lên, đến lúc đó sinh hay không sinh tùy tâm tình các ngươi.”
Ngừng lại, Nhị trưởng lão tiếp tục nói:
“Đúng rồi, Lục Cổ đâu? Gọi hắn xuống đây”
Đông Phương Lê Âm không hiểu, thế nhưng vẫn gọi phu quân của nàng từ bên ngoài trở về.
Rất nhanh trong sân nhỏ truyền đến một tiếng động lớn, tiếp đến Lục Cổ đã xuất hiện trước cửa phòng, nét mặt lo lắng.
Chỉ là đến khi thấy Nhị trưởng lão đang ở trong, hắn đã không còn lo lắng nữa.
Nếu như có chuyện gì xảy ra, vậy thì không phải là phu nhân liên hệ hắn rồi.
Nhìn thấy Lục Cổ đã trở về, Nhị trưởng lão đứng lên.
Nàng đi đến bên cạnh Lục Cổ, nói:
“Ngươi là người lùn sao, lặp lại một lần đi.”
Lục Cổ hơi nghi hoặc một chút, thế nhưng vẫn mở miệng lặp lại một lần:
“Ngươi là người lùn sao?”
Trong nháy mắt khi Lục Cổ hỏi ra câu này, Nhị trưởng lão bắt lấy tay Lục Cổ, sau đó uốn lấy.
Răng rắc một tiếng.
Là âm thanh xương cốt đứt gãy.
Tiếp theo Nhị trưởng lão đưa tay hất lên, trong phút chốc Lục Cổ cảm thấy trời đất muốn đảo lộn.
Sau đó bịch một tiếng, Lục Cổ trực tiếp ngã nhào xuống đất, đất lún xuống ba thước.
Mà một cái ném này khiến cho toàn bộ thân thể Lục Cổ trở nên vặn vẹo.
Phảng phất xương cốt vỡ vụn mất một nửa.
Lúc này Nhị trưởng lão mới mở miệng nói:
"Câu vừa rồi kia là Lục Thủy hỏi, ta nhìn hắn còn nhỏ vậy không chịu nổi đáp án. Hiện tại chỉ có thể để cho kẻ làm cha là ngươi chuyển hộ đáp án: Không phải! Phải rồi, nhớ chăm sóc Lê Âm."
Nói xong Nhị trưởng lão liền bỏ phần điểm tâm còn lại vào trong miệng, sau đó bước ra một bước biến mất khỏi chỗ cũ.
Lục Cổ: “...”
Cái thằng Lục Thủy kia dám chơi hố cha.
—— ——
Lúc Lục Thủy đi trên đường luôn cảm thấy phía sau lưng hơi mát.
Hắn nhìn trời một chút, không có hạ nhiệt mà.
Cuối cùng hắn lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Rất nhanh Lục Thủy đã trở về Lục gia, hắn trực tiếp hướng đại điện mà đi, Chân Võ đã không còn đi theo hắn nữa.
Sau đó Lục Thủy đi vào trước đại điện, lần này ai cũng không nhìn thấy.
Không dừng lại, hắn rảo bước tiến vào trong đại điện.
Tiến vào đại điện, Lục Thủy thấy được Tam trưởng lão ở trên cùng.
Lúc này gương mặt Tam trưởng lão giống như người khác thiếu mình 50 triệu.
Nhìn thấy gương mặt này, cả người Lục Thủy cảm thấy không xong rồi, lần này khó nói sẽ bị phạt thế nào.
“Bái kiến Tam trưởng lão.” Lục Thủy cung kính hành lễ.
“Biết sai rồi?” Giọng nói của Tam trưởng lão có chút trầm thấp.
Lần này Lục Thủy không mạnh miệng nữa, chỉ cúi đầu nói:
“Biết.”
Tam trưởng lão nhìn Lục Thủy, trong mắt của hắn mang theo vẻ thất vọng, sau đó nói:
“Vậy tại sao phải làm thế?”
Lục Thủy không có trả lời, kỳ thật hắn rất muốn hỏi một câu: Tam trưởng lão ngài hiểu tình yêu sao?
Nhưng hắn lại không dám hỏi, bởi vì Tam trưởng lão hắn không biết yêu.
Nhìn thấy Lục Thủy không nói lời nào, Tam trưởng lão cũng không có ý định hỏi tiếp, đại khái là đáp án hắn đã biết từ Nhị trưởng lão rồi.
“Nghe nói bệnh dịch ở Thu Vân tiểu trấn là do ngươi đã đoán được từ trước?” Tam trưởng lão đổi đề tài.
Đối với chuyện này, Lục Thủy không khiêm nhường chút nào, gật đầu nói:
“Đúng thế.”
Thật đúng là không khiêm tốn chút gì, Tam trưởng lão nhìn Lục Thủy, cũng không biết phải nói hắn thế nào cho phải.
“Vậy phạt ngươi một tuần sau phải đi thăm dò được nguyện nhân chuyện này, có vấn đề gì không?” Tam trưởng lão hỏi.
Chỉ thế thôi?
Lục Thủy hiếu kỳ, có phải hơi nhẹ hay không ? Sau đó nói:
“Không vấn đề gì.”
Tam trưởng lão gật đầu:
“Rất tốt, vậy năm ngày này ngươi đợi ở Phong Sương Hà hối lỗi đi.”
Lục Thủy: “...”
Đi Phong Sương Hà?
Lấy tu vi nhị giai của hắn, đến đó năm ngày thì không chết cũng phải tàn phế một nửa. Đương nhiên, với thực lực hiện tại của hắn cũng không sợ lắm
Chủ yếu là, Phong Sương Hà vốn là nơi thần bí, với cái vận khí này của hắn, đi vào khả năng còn chưa tới hai ngày đã phát động kỳ ngộ.
Phát động kỳ ngộ ngay tại Lục gia, động tĩnh lớn một chút, đây không phải là lại gây chuyện sao?
Một khi đã gây chuyện thì khả năng cực cao sẽ mất đi tự do.
Việc này liên quan tới đại kế từ hôn.
Cho nên không thể đi vào.
“Tam trưởng lão, ta cảm thấy có nên đổi sang hình phạt khác hay không? Ở bên trong năm ngày có thể sẽ trọng thương mất, như vậy sẽ không có thời gian ra ngoài tìm nguyên nhân.”Lục Thủy thử thương lượng.
“Còn thừa lại hai ngày không đủ cho ngươi tu dưỡng sao?” Đây là câu trả lời vô tình của Tam trưởng lão.
Lục Thủy vốn còn muốn nói tới chuyện khác, chỉ là còn chưa kịp mở lời, Tam trưởng lão đã lên tiếng:
“Nếu như ngươi không đồng ý cũng được, vậy đổi sang thiết bị hiện đại...”
Còn không có đợi Tam trưởng lão nói xong, Lục Thủy liền lập tức nói:
“Tam trưởng lão, ta đi.”
Không ngờ Tam trưởng lão hèn hạ như thế.
“Đã như vậy thì giữ lại pháp bảo trữ vật đi, sau đó báo bình an cho cha mẹ ngươi, hôm nay đi.” Tam trưởng lão không cần suy nghĩ mà nói luôn.
-----
Dịch: MB_Boss