“Sao thế?” Hương Dụ không nhìn ra bất kỳ thứ gf. Nàng cũng không cảm thấy bộ xương trắng kia có gì đặc biệt. “Ta cảm thấy nó muốn vào đất an nghỉ, chúng ta chôn nó đi.” Đông Phương Trà Trà nhìn Hương Dụ, nói. Nếu như Hương Dụ bảo là nguy hiểm, thì nàng ta cugx chỉ có thể rời đi cùng với Hương Dụ. Thật ra Hương Dụ không quá hiểu ý của tiểu thư Trà Trà, nàng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện cũng không có nguy hiềm gì rõ ràng. Cuối cùng vẫn gật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.