“Là ngươi sao?” Giọng nói của Minh vang lên. Có chút mừng rỡ, dường như có người tới sẽ giúp hắn cảm thấy bớt cô độc hơn chút. “Là ta.” Lục Thủy khẽ gật đầu. Hắn lấy ra ghế cao ngồi xuống, định cùng Minh trò chuyện một lúc, xác nhận trạng thái hiện tại của MInh. Bởi vì sự biến hóa của thế giới, Minh đã khôi phục được một chút. Nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi Mê Đô. Ở chỗ này gọi ra bên ngoài đã là cực hạn, hy vọng có thể được đáp lại....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.