Ầm! Ngay tại lúc Nhã Lâm sắp chạy đến bên Mộ Tuyết bên này thì đột nhiên bị một hòn đá ngáng chân, trực tiếp ngã ở trước mặt Mộ Tuyết. Nhìn Nhã Lâm ngã sấp xuống, Mộ Tuyết giật nảy mình, nhưng mà cũng không lo lắng gì mấy. Sau đó nàng ngồi xổm xuống ở trước mặt Nhã Lâm, đưa tay ôm lấy Nhã Lâm, sau đó vỗ vỗ bụi trên người Nhã Lâm, nói: "Ban đêm đừng có chạy lung tung, tối như vậy." Nhã Lâm bĩu môi mếu máo như muốn khóc. Mộ Tuyết sờ lên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.