Khô Thụ lão nhân không thể nào hiểu nổi, hắn không biết rốt cuộc là hắn có vấn đề, hay là Đại thiếu gia có vấn đề.
Chẳng lẽ trứng Băng Phượng ngoài chiên lên ăn, không còn giá trị gì khác sao?
Khổ Thụ lão nhân cười khổ, đây là sự khác biệt thế hệ sao?
Cuối cùng hắn cũng không thể làm gì khác, nhưng khi nhìn thấy Chân Võ Chân Linh đều rất bình tĩnh liền thắc mắc, không phải ở trong này lâu nên não lạnh đến hỏng rồi chứ.
‘Cũng chỉ có thể đổi đồ, hy vọng thiếu gia thích.’
Suy nghĩ về các hành vi trước đó của Lục Thủy, Khô Thụ lão nhân quyết định, lần sau thả đồ nhất định phải thêm chút hiệu ứng.
Ngày thứ ba, Lục Thủy và Chân Võ Chân Linh trông thấy một vệt kim quang, tia sáng vô cùng lớn, mà ở trong kim quang, Lục Thủy thấy được một đạo kiếm phôi.
Pháp bảo loại trưởng thành, có khả năng sẽ trở thành kiếm tu cường đại.
Còn chiếm hữu ưu thế Tiên Thiên.
Sau đó Lục Thủy cũng không để ý tới nữa, hắn không cần tu kiếm.
Cũng không phải là không cần, chỉ là không hứng thú mà thôi.
Chân Võ Chân Linh thấy Lục Thủy không để ý, cho dù bọn hắn có quan tâm bao nhiêu cũng vô dụng.
Kỳ thật hai người này rất động tâm.
Chờ kiếm phôi trôi đi, Lục Thủy mới nhìn sách, mở miệng nói:
“Không cần quá để ý, một đạo kiếm phôi mà thôi, các người lại không có tiềm chất làm kiếm tu.”
Chân Võ Chân Linh: “...”
Ngày thứ tư, đồ vật tới càng nhiều, đặc hiệu càng rung động, nhưng Lục Thủy không để ý, Chân Võ Chân Linh cũng không để ý.
Chẳng qua vào thời điểm Lục Thủy cúi đầu muốn tiếp tục xem sách, đột nhiên nghe được tiếng nước chảy thật nhỏ.
Lục Thủy lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Phong Sương Hà, nhưng cũng không phát hiện bất kì biến hóa nào.
‘Không phải là ảo giác.’ Trong lòng nghĩ như vậy, Lục Thủy đem ngón tay đặt dưới vành tai, vận dụng thiên địa chi lực.
Rất nhanh hắn liền nghe được lần nữa, là tiếng nước chảy dưới Phong Sương Hà.
Phía dưới có đồ vật mới xuất hiện, mà lại không phải sinh vật bên trong Phong Sương Hà, nhưng cụ thể là cái gì thì Lục Thủy không biết.
‘Vốn dĩ không có, bây giờ đột nhiên lại có, là bởi vì trước đó ném đồ vật vào nên tạo ra phản ứng dây chuyền?’ Trong lòng Lục Thủy hơi nghi hoặc.
Nhưng vật này khẳng định sẽ ảnh hưởng đến hắn vào ngày cuối cùng, đây không phải chuyện gì tốt.
Xem ra hắn cần cẩn thận một chút, nếu như thứ kia muốn gây chuyện, hắn cũng chỉ có thể xuất thủ trấn áp.
Nếu trấn áp không được, vậy thì sớm đi ra ngoài thôi.
Chỉ cần hắn chạy nhanh, kỳ ngộ cũng sẽ đuổi không kịp hắn.
Sau đó Lục Thủy liền không quan tâm nữa, tiếp tục đọc Thiên Địa Trận Văn.
Sáng sớm ngày thứ năm.
Chỉ cần đợi đến xế chiều hôm nay là Lục Thủy có thể hoàn mỹ vượt qua năm ngày trừng phạt.
Hắn vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chưa từng động đậy, thân thể lạnh buốt.
Không phải là không bị thương, mà là hắn không muốn để ý đến.
Thân thể nhị giai bị hàn khí gây thương tích là chuyện bình thường, tự nhiên hắn cũng sẽ không cố ý kháng cự, như thế không tót với thân thể.
Việc còn chưa đến một ngày là có thể rời đi cũng không khiến Lục Thủy thư giãn, hắn có thể cảm giác được, đồ vật bên trong kia đã sắp ra rồi.
Ngay lúc này, bên trên Phong Sương Hà đột nhiên bắt đầu nổi sương mù.
Lục Thủy cũng không có đi nhìn đám sương mù vờn quanh kia, mà vẫn nhìn chằm chằm Phong Sương Hà.
Chân Võ và Chân Linh thì tương đối bất ngờ, trước đó có đồ vật đều là hiện lên kim quang, không nghĩ tới lần này lại xuất hiện sương mù.
Cũng chưa từng nghe nói Phong Sương Hà sẽ nổi sương mù.
Không lâu sau khi xuất hiện sương mù, trong nước Phong Sương Hà cũng bắt đầu toát ra sương giá, chỉ trong gang tấc, tầm mắt của bọn họ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đưa tay không thấy được năm ngón.
Lục Thủy nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng nói:
‘Tới rồi.’
Khổ Thụ lão ở hậu phương cũng có chút ngạc nhiên:
‘Sương mù ở chỗ này nhiều như vậy sao? Quên đi, tiếp tục đã.’
Nói xong liền đem một đóa hoa sen thả vào trong nước, đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn.
Thập Nhị Diệp Thanh Liên.
Đưa tiễn Thập Nhị Diệp Thanh Liên xong, Khô Thụ lão nhân an vị tại chỗ chờ đợi, sương mù ngày một nhiều, hắn đã không nhìn thấy tình huống của Lục Thủy bên kia.
Sương mù lại không thể loại bỏ, ngoại trừ hiệu ứng có chút kém đi, chỉ có thể đến lúc đó lại nói.
Cũng may đến lúc Thập Nhị Diệp Thanh Liên đưa qua vẫn còn có thể nghe được chuyện gì đang xảy ra.
--- ---
Lúc này Lục Thủy nhìn về phía trước, ở trong sương mù xuất hiện một bóng người, nói đúng hơn là do sương mù tạo thành một khuôn mặt lớn.
Khuôn mặt này cũng chỉ thấy được hình dáng mờ ảo, nhìn qua trong rất dữ tợn.
Tiếp đó khuôn mặt này truyền ra tiếng cười:
“Nhân loại, ngươi có thể nhìn thấy ta, có thể nghe được ta nói chuyện?”
Lục Thủy chỉ nhìn, không nói gì.
Hắn ngắm nghía một hồi, cái mặt này có vẻ như không có thực lực gì, hoặc là nói nó cũng chỉ có thể làm được đến thế này, muốn động thủ đả thương người thì căn bản không có khả năng.
Nói như vậy chỉ cần mình không nhìn, cái kỳ ngộ này tự nhiên sẽ bị bóp chết.
Thấy Lục Thủy không nói lời nào, khuôn mặt kia có chút không hiểu nổi Lục Thủy, đây rốt cuộc là có nhìn thấy nó không.
Ngừng một chút, đám sương mù hợp tạo thành mặt kia tiếp tục nói:
“Nhân loại, ngươi có nguyện vọng gì không?”
Lần này Lục Thủy mở miệng, nhưng là thông qua thiên địa chi lực nói, chỉ có cái mặt này có thể nghe được:
“Ngươi có thể thực hiện nguyện vọng của ta?”
Hắn xác thực có một vấn đề khó giải quyết.
Khuôn mặt kia nở một nụ cười tiêu chuẩn, khóe miệng có chút câu lên đã chiếm hết nửa gương mặt.
Nó rất vui vẻ, không sợ người có quá nhiều nguyện vọng, chỉ sợ người không có.
“Đúng vậy, nói cho ta biết nguyện vọng của ngươi là gì, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”
Lục Thủy suy tư, hắn cẩn thận nhớ lại cái vấn đề kia, sau đó mới mở miệng nói:
“Ta nhớ thật lâu trước đây, khi đi bên ngoài dạo một vòng, có một đứa trẻ trạc tuổi đã hỏi ta một việc, ta muốn biết đáp án.
Là như thế này.
Chứng minh: Nếu có 5 quả bóng khác nhau trong một tứ diện đều thì mỗi quả bóng là tiếp tuyến của sáu cạnh này hoặc là phần kéo dài của chúng. Ngược lại, nếu một tứ diện có 5 quả bóng như vậy thì nó phải là một tứ diện đều!”
Khuôn mặt: “???”
Nghe Lục Thủy nói xong, sương mù lập tức tạo thành một gương mặt mê mang.
Cái quái gì?
Đây là đâu?
Ta là ai?
Sau đó dùng giọng mê hoặc nói:
“Nhân loại, phàm trần hết thảy đều quá mức hư ảo, ngươi không nên đi trầm luân vào vấn đề đáp án, ngươi nên hướng tới cao hơn, hướng tới nơi không nhiễm bụi trần.
Ví dụ như cởi bỏ phàm thai bước vào thần điện.
Đến lúc đó ngươi sẽ giác ngộ tất cả đáp án cho mọi vấn đề nơi trần thế.
Bây giờ nói cho ta biết.
Ngươi có muốn trở thành thần không?”
Lục Thủy: “...”
Cuối cùng, hắn phớt lờ khuôn mặt do sương mù tạo thành kia, tiếp tục lật xem Thiên Địa Trận Văn.
Trở thành thần?
Bệnh tâm thần à?
Hắn ở kiếp trước tu luyện lâu như vậy cũng chưa nghe nói qua con đường thành thần.
Ngược lại gặp qua vài kẻ thần kinh tự xưng là Thần Minh.
Kể cả thực sự có con đường thành thần đi nữa, hắn cũng không hứng thú.
Nhưng mà ở dưới Phong Sương Hà phong ấn một vị thần?
Hắn ở kiếp trước gần như đã tra xét toàn bộ sổ sách Lục gia, cũng không có nhìn thấy ghi chép nào về việc này.
Vẻ mặt bình thản của Lục Thủy khiến gương mặt kia càng trở nên mơ hồ, thanh âm có chút lớn nói:
“Nhân loại ngươi đang mạo phạm ta?”
Làm ngơ nó chẳng khác nào mạo phạm, im lặng mạo phạm.
Sự mạo phạm này khiến thần phải phẫn nộ.
Sau thanh âm đó, dòng sông phía trước Điếu Ngư Đài đột nhiên bắt đầu sôi trào.
Mạo phạm thần phải trả giá đắt.
Lục thủy hơi kinh ngạc, hắn không ngờ vị thần này liều mạng như vậy.
Rất nhanh sau đó, không chỉ có nước sông sôi trào mà sương mù chỗ này cũng bắt đầu dao động.
Lục Thủy vươn tay hướng về phía trước nhẹ nhàng điểm một cái, sương mù đang lao về phía hắn phút chốc phân tán.
Việc đám sương mù này dao động tự nhiên kinh động đến Chân Võ Chân Linh phía sau, bọn hắn nhìn về phía trước, nhưng lại không thấy gì cả.
Sương mù quá dày đặc.
Ngay tại thời điểm bọn hắn muốn mở miệng hỏi thăm, đột nhiên cảm giác được một cỗ áp bách mạnh mẽ, khiến bọn hắn không cách nào động đậy, chứ đừng nói đến việc mở miệng.
“Nhân loại, ta có một chiêu, có thể tiêu diệt toàn bộ sinh linh.
Ngươi dám tiếp sao?”
Một lời này chỉ có Lục Thủy nghe được, giọng nói mang theo tính công kích mãnh liệt.
Phảng phát như muốn rửa hận.
Lục Thủy nhìn khuôn mặt do đám sương mù này tạo thành, nhíu mày một cái, hắn đứng lên, thiên địa chi lực quanh người hắn cũng đồng thời hiện lên, hai bên bắt đầu vô hình đọ sức.
“Ta vốn không muốn xuất thủ, nhưng lại càng không muốn để cho người xuất thủ.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
Hắn nắm chắc có thể trực tiếp đem đối phương trấn áp ở chỗ này.
Lúc này, uy lực của hai bên chồng chất khuếch tán, chưa nói đến Chân Võ Chân Linh phía sau, ngay cả Khô Thụ lão nhân bên trong cũng kinh hãi.
‘Xảy ra chuyện gì rồi?’
Nhưng hắn cũng không có hấp tấp hành động.
Về phía Lục Thủy, gương mặt kia đối mặt với hắn, phảng phất như tùy thời đều muốn tán loạn tản đi, sau một khắc, cả hai bên dường như muốn chính thức giao phong.
Mà ngay lục này, một đóa Thanh Liên nhẹ nhàng trôi tới.
Đóa Thanh Liên đột nhiên xuất hiện này khiến bọn hắn nhất thời mất tập tập trung.
Mà trong chớp nhoáng này đã cho khuôn mặt kia thời gian, nó nhanh chóng dùng sương mù bọc lại Thập Nhị Diệp Thanh Liên, sau đó hướng Lục Thủy âm trầm nói:
“Nhân loại, ngươi đã dám đối đầu với ta, như vậy...”
Khuôn mặt kia mang theo ý cười tàn nhẫn, Lục Thủy cũng đã chuẩn bị tốt cách âm thầm áp chế nói.
Tuyệt đối sẽ không để nó lật lên sóng gió gì.
Gương mặt kia tiếp tục nói:
“Như vậy, ta liền rời đi.”
Nói xong liền mang theo Thập Nhị Diệp Thanh Liên, trong nháy mắt chui về đáy Phong Sương Hà.
Hành vi bất ngờ này khiến Lục Thủy sững sờ một lúc, phản ứng của đối phương để hắn có chút, có chút xem không hiểu.
Đây là kiểu thần gì vậy?
-----
Dịch: MB_Boss