“Sau đó thì sao?” Mộ Tuyết hỏi. "Về sau ta trọng thương không cách nào chữa trị, chỉ có thể ở nhà dưỡng thương, nhưng luôn có một số người đến bỏ đá xuống giếng, thậm chí chỗ ở cũng sắp không thủ được. Lúc ta sắp không chịu nổi, vị sư đệ kia đã chuyển chỗ ở đến con đường phải đi qua khi đến chỗ ta. Từ khi đó đã không có người nào dám tới chỗ ta, người nào tới thì lúc tiến giai đều thất bại. Nhoáng một cái liền qua mấy chục năm. Mấy chục...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.