Cho dù rất bất đắc dĩ đối với sách Lục Thủy đang xem, nhưng Chân Võ vẫn cẩn thận suy nghĩ cho Lục Thủy.
Sau đó nói:
"Nếu không thì tìm người vừa nãy tới?
"…"
Trong lúc nhất thời, Lục Thủy không biết nên nói cái gì cho phải, vẫn là tùy ý đi lại một chút thôi.
Nhưng hắn phát hiện ra tuy nhìn sách khác không có tâm tình gì, trái lại nhìn sách này lại có thể vào đầu.
Ví dụ như muốn đi sâu vào lòng người thì phải bóc vết sẹo của người đó ra.
Cha hắn ở kiếp trước vẫn thường xuyên hỏi hắn lúc nào mới có thể sinh cho ông một thằng cháu trai.
Cái này trong lòng hắn vô cùng đau đớn, nếu như không phải là cha hắn, hắn tuyệt đối sẽ động thủ.
Cũng có mấy lần không nhịn được nữa, cuối cùng cha hắn lại ra tay trước, lát sau mẹ hắn chạy tới hỏi han, từ việc chỉ tập trung ngồi xem biến thành vợ chồng cùng đánh.
Ài, khi đó hắn bao nhiêu tuổi nhỉ?
Dù sao cũng phải vài vạn rồi.
Đã nhiều tuổi như vậy, thế mà lại bị cha mẹ chửi với đánh.
Vứt bỏ những chuyện cũ nghĩ lại mà sợ này đi, Lục Thủy bèn bắt đầu nghĩ xem Mộ Tuyết có vết sẹo gì không.
Vết sẹo lớn nhất của Mộ Tuyết, chắc là mẹ ruột nàng mất sớm, cha ruột không thương yêu nàng.
Cái này tránh đi, không thể đề cập tới, nói ra dễ khiến nàng khóc.
Từ nhỏ cha đã dạy hắn, nước mắt là nước trong đầu con gái, phạm vào nước trong đầu thì sẽ rất khó đối phó.
Ừ, hay là nói nàng xấu, nói nàng không xứng với ta.
Xấu coi như xong, còn không cao bằng ta, nhón chân lên cũng không cao bằng ta, cùng lắm cũng chỉ gần bằng thôi..
Lùn như vậy, làm sao xứng làm thê tử của Lục gia ta?
"Tức quá đi, bọn hắn thật quá đáng, chiếm nơi ở của Đại tiểu thư đã không nói rồi, cắt mất tài nguyên tu luyện của Đại tiểu thư cũng không nói nữa, thế mà ngay cả đến hai tiểu linh thú để chơi đùa cùng, đều phải dùng tiền của Đại tiểu thư để mua.
Rõ ràng tới bây giờ đã bị từ hôn đâu, tức chết ta rồi."
"Hừ! Đinh Lương, ngươi nhanh im miệng lại, tất cả mọi người biết hiện tại phải đứng về bên nào, lời này của ngươi nếu như bị người nghe thấy, ngươi sẽ đi đời thật luôn đấy. Đại tiểu thư nhà ngươi hiện tại cũng không bảo vệ được ngươi đâu."
"Ta đây đang tức giận đó."
"Ngươi kỳ thật đâu cần phải tận tâm như vậy, nếu như Đại tiểu thư gả đi, ngươi cũng phải qua đó, người chịu khổ cũng là ngươi."
"Thế nhưng ta là nhìn Đại tiểu thư lớn lên, ngươi không biết Đại tiểu thư ngoan ngoãn bao nhiêu đâu, dù sao ta vẫn rất bực.”
"Được rồi, vẫn là nhanh đi đưa linh thú cho Đại tiểu thư của ngươi đi, bớt tranh cãi."
Lục Thủy nhìn theo hai vị thị nữ đi qua, thế nhưng hắn cũng không đặc biệt chú ý đến hai người bọn họ.
"Đinh Lương? Hình như là có người như vậy." Lục Thủy thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng bảo hắn nói người này cụ thể là ai, vậy thì quá khó khăn.
Lục Thủy không nhớ được những người này.
Thị nữ nhà mình còn không nhớ rõ, sao có thể mong hắn nhớ kỹ được thị nữ nhà khác?
Lúc sau Lục Thủy khép sách lại, mang theo một chút ý cười nói:
"Trở về chờ tới giờ đi."
Chân Võ Chân Linh không nói gì thêm, đương nhiên là đi theo.
Đi tới đây rồi quay về là rất bình thường.
—— ——
Buổi chiều.
Lục Thủy vốn đang đọc sách, nhưng chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chân Võ đi mở cửa.
"Lục thiếu gia, Tộc trưởng chúng ta đã xong việc rồi, hiện tại đang đợi Lục thiếu gia, không biết Lục thiếu gia bây giờ có tiện tới không?" Là người trung niên kia.
Lục Thủy thu sách về, sau đó đi ra ngoài:
"Tiện."
Trong lòng gã trung niên nhẹ nhàng thở ra, không có vấn đề gì là tốt rồi, chỉ sợ vị Lục thiếu gia này sẽ để cho Tộc trưởng bọn họ ở bên kia phải chờ.
Sau đó gã đưa theo Lục Thủy đi về hướng trên núi.
Lục Thủy đi theo, rất nhanh liền đi tới chỗ sườn núi.
Trước mặt bọn hắn, là một tòa phủ đệ rất to lớn.
Nơi này chính là Mộ gia, chỉ có dòng dõi chính tông của Mộ gia và thiên tài họ hàng các nhánh bên mới có thể ở đây.
Trực tiếp đi vào nơi này, liền có thể dẫn đến đại sảnh Mộ gia
"Lục thiếu gia, mời vào bên trong." Gã trung niên lùi sang một bên để Lục Thủy đi vào trước.
Lục Thủy cũng không để tâm, dẫn đầu cất bước tiến vào cổng lớn của Mộ gia.
Trong nháy mắt khi Lục Thủy cất bước vào cửa, hắn cũng cảm nhận được, mấy đạo thần thức chợt lóe lên, đám người Mộ gia đúng là rất để ý hắn .
Đương nhiên, loại thần thức dò xét này chỉ có trong nháy mắt, hơn nữa thủ đoạn cũng chỉ tới thế, Chân Võ Chân Linh không thể cảm nhận thấy được.
Cũng chỉ có cha hắn tới đây mới có thể cảm nhận được.
Về phần mẹ hắn, khó mà nói, hắn chưa bao giờ thấy qua mẹ mình thật sự ra tay, càng chưa bao giờ quan sát qua thực lực chân chính của mẹ.
Bình thường nếu cha hắn có thể giải quyết vấn đề, thì không cần tới mẹ hắn đụng tay vào nữa, nếu là chuyện cha hắn không thể xử lý được, mẹ hắn có ra tay cũng không ổn.
Đi một khoảng, Lục Thủy dừng ở sân nhỏ trước đại sảnh, dù sao vị dẫn đường phía trước kia đã đứng lại.
"Lục thiếu gia xin chờ chốc lát, ta vào trong thông báo trước một chút."
Lục Thủy chỉ bình tĩnh gật đầu.
Chờ một chút cũng không có gì đáng ngại.
Chờ gã trung niên đi vào, Lục Thủy liền đứng ở đó.
Rất nhanh có hai vị thị nữ từ bên trong bưng trà nước đi ra.
Các nàng nhìn thấy Lục Thủy bọn hắn, cung kính hành lễ sau đó tiếp tục rời đi.
Lục Thủy ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một cái.
Nhưng đột nhiên lòng có cảm giác, hắn đưa tay đè xuống dưới vành tai, thiên địa chi lực tác dụng ngay trên lỗ tai của hắn.
Rất nhanh hắn liền nghe được giọng nói.
"Người mới nãy chính là thiếu gia Lục gia sao? Nghe nói là đến từ hôn, hiện tại cuộc sống của Đại tiểu thư Mộ Tuyết không hề tốt đẹp gì.”
"Hẳn là Đại thiếu gia Lục gia rồi, nghe nói cũng sẽ chỉ là phế thiếu thích ra vẻ, đầu thai cũng thật tốt, bằng không nói không chừng ngay cả chúng ta cũng không bằng."
"Ừm, vừa mới nhìn thì dáng vẻ rất phổ thông, có điểm giống làm bộ trấn định, so sánh với mấy bị thiếu gia của Mộ gia, kém rất nhiều."
"Nhưng như vậy thì càng xứng với Đại tiểu thư Mộ Tuyết, một người phế thiếu gia, một kẻ phế tiểu thư.
Nhất là Mộ Tuyết, rõ ràng không có chút thiên phú nào còn làm bộ có thiên phú rất cao, gạt người Mộ gia nhiều năm như vậy, tâm cơ thật nặng mà.
Người này nhìn thì đẹp mắt, nói không chừng trong lòng có bao nhiêu đen tối còn không biết.
Nghe nói nàng không phải chuyển ra biệt uyển nữa, cũng chẳng biết khóc lóc van xin thế nào mới làm cho Tam phu nhân đáp ứng. Bộ dạng như vậy chắc chắn rất xấu, ngẫm lại mới thấy đều khiến người ta cảm thấy ác. . ."
Ầm ~
Đúng lúc vị thị nữ kia còn chưa nói xong, đột nhiên có một bàn tay vô hình trực tiếp đánh nàng bay ra ngoài.
Sau đó rơi thật mạnh trên mặt đất.
Lại một tiếng hét thảm nữa truyền ra.
Sau đó người thị nữ kia bụm mặt ngồi dưới đất hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, thế nhưng chính là dù chỉ một người cũng không có.
Đến tận lúc này Lục Thủy mới hạ tay xuống, sau đó im lặng chờ đợi.
Thiên địa chi lực đã sử dụng hết.
Không chờ thêm bao lâu nữa, gã trung niên kia liền đi ra mời hắn vào trong.
Chân Võ Chân Linh tất nhiên cũng đi theo vào, bọn hắn không đi vào căn bản không yên lòng được.
Rất nhanh Lục Thủy liền cất bước đi vào đại sảnh Mộ gia.
Vừa tiến đến Lục Thủy đã thấy tộc trưởng Mộ gia ngồi trên cao nhất.
Ở hai bên y cũng đều có người ngồi, một nam một nữ.
Nữ là một phụ nữ xinh đẹp, cũng chính là người xếp hàng thứ hai - Mộ Khương, được xem là Trưởng lão chấp sự của Mộ gia.
Nam thì là cha của Mộ Tuyết, đứng thứ ba Mộ gia.
Lục Thủy nhìn thấy bọn họ, bọn hắn đương nhiên cũng nhìn thấy Lục Thủy.
Trên thực tế bọn họ cũng là lần đầu tiên gặp Lục Thủy, thanh danh của Lục Thủy rất vang dội, nhưng chân chính biết được dáng dấp hắn ra sao cũng lại không nhiều.
Đây là Lục gia bảo vệ cho hắn, rất nhiều người đều hiểu rõ.
Thế nhưng trong nháy mắt khi thấy Lục Thủy, cảm giác đầu tiên của ba vị Mộ gia ba vị chính là bình thường, khí chất quá mức bình thường, không có chút khí tức thiên kiêu nào cả.
Thành tựu trong tương lai của người này sẽ rất có hạn, đây chính là kết luận của bọn họ sau khi nhìn thấy Lục Thủy
Lục Thủy trái lại không có ấn tượng đầu tiên, những người này ở trong mắt của hắn chưa bao giờ hiện lên bất kì hào quang nào.
Sau đó hắn đi vào trong giữa đại sảnh, thoáng chút cung kính hành lễ, nói:
"Lục Thủy ra mắt các vị tiền bối."
-----
Dịch: MB_Boss