“Trục xuất khỏi Kiều gia, nghịch tử này từ giờ trở đi sẽ không còn là người của Kiều gia.” Giọng nói trầm thấp của Kiều Thành vang lên. Kiều Ngọc hoảng hốt đi tới bên cạnh Kiều Càn, nói: “Mau xin lỗi Tiên tổ đi, chỉ là nhất thời đầu óc không thông, hồ ngôn loạn ngữ. Không nghiêm trọng đến như vậy.” Kiều Uẩn cũng có chút sợ hãi. Đứa cháu này đang làm gì vậy? Điên rồi sao? Đây là muốn kéo theo cả nhà cùng gặp nạn mà. Kiều Thiến muốn nói cái gì, nhưng nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.