Kẽo kẹt! Cửa mở. Đông Phương Lê Âm đang đoan trang đứng ở cửa ra vào, đằng sau nàng không có bất kỳ ai. Chỉ là cửa vừa mở, nàng liền ngây cả người. Đập vào mắt nàng là một cô bé mặc váy ngủ, vẻ mặt ngượng ngùng, như một đóa hoa đang nũng nịu chờ nắng chiếu xuống. Trong nháy mắt khi vừa thấy cảnh này, Đông Phương Lê Âm đột nhiên cảm thấy mình hình như đã tới nhầm nơi. “Dì Lê Âm, con đang định đi ngủ, cho nên mở cửa chậm.” Mộ Tuyết cúi đầu,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.