Lục Thủy đúng thật là rất kinh ngạc, chỉ khi mình trêu chọc Mộ Tuyết, thì nàng mới lấy quyển sổ nhỏ đó ra mà thôi. Nhưng mà, nãy giờ hắn chỉ đứng yên một chỗ thôi mà, không có làm bất cứ thứ gì cả, tại sao trông Mộ Tuyết lại có hơi tức giận, còn lấy quyển sổ nhỏ đó ra nữa? “Nghĩ tới một số món nợ cũ, cho nên ghi thêm một bút nữa.” Mộ Tuyết nghiêng đầu nhìn Lục Thủy rồi nói. Không hề có suy nghĩ dừng bút lại dù chỉ là một chút....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.