Đám người Lục Thủy trực tiếp đi tới nhà ga, mặc dù Mặc gia còn chưa kịp phản ứng, nhưng chắc cũng không sai biệt lắm. Trận pháp đã tản đi, xe lửa chắc hẳn cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Trên đường, Chân Võ mở miệng hỏi:
"Vừa rồi thiếu gia sao lại làm được như thế? Là vì có pháp bảo sao?"
Lục Thủy liếc nhìn Chân Võ, bình tĩnh nói:
"Vậy cứ coi như vì có pháp bảo đi."
Chân Võ: "…"
Chân Linh cảm thấy lời lẽ của Chân Võ quá uyển chuyển nên trực tiếp hỏi thẳng:
“Trước kia là thiếu gia giả vờ sao? Chứ thực chất thiếu gia rất mạnh?"
Lục Thủy liếc nhìn Chân Linh một cái, sau đó lắc đầu, hỏi cũng không muốn đáp.
Chân Linh: "..."
Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Hai người bọn họ hoàn toàn không hiểu.
Đi được một lát, Lục Thủy đột nhiên nói:
"Đúng rồi, chuyện nơi đây, trở về không cần kể lại."
Có điều lời vừa nói ra miệng, Lục Thủy lại chợt cảm thấy không còn quan trọng nữa, bởi vì dưới tình huống bình thường, hắn trở về sẽ muốn nói ra.
Chỉ cần từ hôn thành công.
Thế là Lục Thủy cũng không thèm để ý đến nữa.
Chân Võ cùng Chân Linh lâm vào thế khó xử.
Cuối cùng không ai biết được bọn hắn nghĩ thế nào.
Nhưng Chân Võ nghĩ đến một chuyện, cảm thấy nhất định phải nhắc nhở hắn:
"Thiếu gia, ngươi dùng tên tuổi hàng đầu của Ẩn Thiên Tông quá mức xằng bậy.
Ẩn Thiên Tông là tong môn có lực lượng tổ chức rất mạnh. Bọn họ có một quyển Ẩn Thiên Bí Giám, một khi đã bị lưu tên ở trên đó thì sẽ bị truy sát đến chân trời góc biển.
Cơ bản đã bị lưu tên trong Ẩn Thiên Bí Giám thì không ai còn có thể sống.”
Lục Thủy lúc này lại bắt đầu đọc Thiên Địa Trận Văn, thiên địa chi lực của hắn về cơ bản đã sử dụng cạn hết rồi.
Thua lỗ quá đi, chỉ thu về được một ít đồ vật vô dụng với một bản kỳ thư.
"Ẩn Thiên Bí Giám?" Lục Thủy đến đầu cũng chẳng ngẩng lên nói: "Đem họ tên của Tam trưởng lão viết lên đấy, các ngươi nói Tam trưởng lão có chết không?"
Chân Võ: "..."
Chân Linh: "…”
Bọn hắn lập tức không đáp lại được.
Chân Võ suy xét, nói:
"Bằng thực lực của Tam trưởng lão, hẳn là sẽ không có chuyện gì, nhưng khó nói xem sẽ có người đến gây phiền toái hay không."
Lục Thủy không hỏi tiếp nữa, nếu vị trùm sỏ Tam đại mạnh nhất trong kia có thể xử lý được, vậy hắn để ý làm gì?
Chỉ cần hắn ở trong địa phận của Lục gia thì sẽ không tồn tại nguy hiểm vừa nói tới.
Dù sao lần này hắn trở về cũng không có ý định sẽ đi ra.
Chân Võ cùng Chân Linh lập tức hiểu ra, sau đó nhất thời nói không nên lời.
Quả nhiên, đây vẫn là vị Lục đại thiếu gia không đáng tin cậy chút nào.
Vậy không phải là làm xằng làm bậy đâu nhỉ.
Ngừng một chút, Chân Linh hỏi:
"Thế Lưu Hỏa thiếu gia nói tới là sao?"
Ta chẳng lẽ phải dùng cái tên Lục Thủy này sao? Nghe không có tí lực uy hiếp nào cả, ngược lại còn mất giá, Lục Thủy bèn nói:
"Tùy tiện xưng lên họ tên lẫn chức vị thôi, không có ý nghĩa gì đâu."
Chân Võ và Chân Linh không hỏi thêm nữa, bọn hắn không thể nào hiểu nổi.
Có điều không dùng tên thật cũng tốt, cộng thêm những người kia bị dọa sợ cũng không dám ngẩng đầu lên, hẳn là không có nguy cơ bị lộ ra.
Cho dù có truyền ra bên ngoài, bọn họ cũng sẽ không tra được cái gì, mà có tra được cũng sẽ không lên tới Ẩn Thiên Bí Giám.
Về phần nếu tra ra được, thì một kẻ là Lưu Hỏa với một người là thiếu gia Lục Thủy của bọn hắn, có liên quan gì tới nhau sao?
"Xem ra chuyện thiếu gia làm không hề lỗ mãng.” Trong lòng Chân Linh cùng Chân Võ nghĩ.
Mặc dù không biết được thực lực chân chính của Lục Thủy, nhưng muốn ngụy trang khí chất thì cũng không thể ngụy trang giống tới vậy đi?
Khi đó bọn hắn thật sự đã bị khí tức của Lục Thủy dọa sợ.
Nhưng hiện tại Lục Thủy trông lại có vẻ vô cùng bình thường, khiến cho người khác cảm giác như trước đó chỉ là một giấc mộng.
Ngồi trong phòng chờ nhà ga, Lục Thủy quyết định xem qua quyển kỳ thư kia.
Lúc cầm sách hắn đem tất cả những vật phẩm đã thu về trước đó ném hết cho Chân Võ:
"Giữ giúp ta trước đi.”
Mấy thứ đồ vật linh tinh này, hắn không muốn để trong túi trữ vật, chẳng có tác dụng gì hết.
Ngay cả Thiên Thủy Tuyết Liên với hắn mà nói cũng vô dụng.
Mặc dù thuốc này quả thực khan hiếm, nhưng Lục gia bọn hắn cũng không thiếu.
Chân Võ cũng không nói gì, đem những đồ vật đó cất kỹ, nếu như Lục Thủy không muốn lấy lại, y sẽ trực tiếp giao cho nhà kho của Lục gia.
Lục Thủy không để ý chuyện khác, bắt đầu xem xét kỳ thư.
Trên kỳ thư viết một loại văn tự kỳ lạ, không phải là Viễn Cổ văn, mà so với Viễn Cổ văn còn cổ xưa xa xôi hơn.
Có thể nói nó thuộc văn tự của Bất Tử Tộc, nếu nhất định phải gọi tên thì đại khái đây chính là Bất Tử văn.
Lục Thủy nhìn kỹ một lát liền hiểu ra đây là sách gì.
Chính xác mà nói, đây là một bản công pháp.
Một bản công pháp tên là Cửu Chuyển Bất Tử Chân Kinh.
Lục Thủy lật qua ra xem, liền hiểu được rõ ràng tình huống cụ thể.
Quyển công pháp này mỗi lần tu thành là một lần chuyển thể, năng lực khôi phục của bản thân sẽ mạnh thêm một phần, khi đã tu luyện tới cửu chuyển, như vậy có thể lấy máu mà trùng sinh.
Đương nhiên nếu giọt máu này bốc hơi lên thì sẽ chết rồi.
Nhưng tính đặc biệt của công pháp đặc biệt này cũng chính là từ đó.
Sau khi cửu chuyển, đại thành công pháp sẽ có thêm một sinh mạng.
Đúng vậy, mặc kệ là chết đi như thế nào, đến thời điểm đã hoàn toàn chết rồi liền sẽ được trùng sinh.
Trùng sinh trở lại thì công pháp tu luyện được từ Cửu Chuyển Bất Tử Chân Kinh quay về con số không.
Tiếp tục tu luyện đến cửu chuyển một lần nữa, lại sẽ có thêm một sinh mạng nữa.
Thoạt nhìn trông như rất có ý nghĩa.
Nhưng lại quá vô bổ, chẳng có tác dụng gì.
"Thiếu gia có thể đọc hiểu được quyển sách này sao?" Chân Linh ở phía sau hỏi.
Nàng cũng không phải thật sự muốn xem cuốn sách này, để nhìn thấy nội dung của sách thì cũng dễ thôi, thế nhưng nàng có thể khẳng định được bản thân bất luận một chữ nào của quyển sách này cũng không thể hiểu được.
Nên thời điểm thấy Lục Thủy lật sách xem, suy nghĩ đầu tiên của nàng là, đại thiếu gia lại đang giả bộ nữa rồi.
Nhưng vừa nghĩ tới biểu hiện trước đó của Lục Thủy, nàng lại có chút hoài nghi Lục Thủy thật sự có thể đọc hiểu, cho nên mới không nhịn được hỏi một câu.
Chân Võ cũng rất tò mò, Chân Linh không hỏi thì y cũng sẽ hỏi thôi.
Lục Thủy khép sách lại, nhìn Chân Võ Chân Linh bình tĩnh nói:
"Muốn ta phiên dịch cho các ngươi nghe sao?"
Chân Võ Chân Linh lập tức cúi đầu, thấp giọng nói:
"Là chúng ta đi quá giới hạn."
Lục Thủy: ". . ."
Hắn thật lòng muốn phiên dịch cho ngươi hai người này nghe, cũng không phải việc gì ghê gớm, hắn thuận tiện còn có thể chỉ ra yếu điểm trong đó.
Có điều tu luyện qua lời nói thì cũng khó nói xem có thích hợp hay không.
Lục Thủy không tiếp tục nhìn bọn họ nữa, đem sách ném cho Chân Võ, nếu hai người kia không nghe, hắn cũng lười phiên dịch.
"Giữ lấy trước đi.” Lục Thủy nói ra.
Chân Võ lập tức đem kỳ thư thu vào.
Hành động này của Lục Thủy đủ để bọn họ khẳng định, thiếu gia thật sự đọc không hiểu quyển sách này.
Bọn họ vừa mới kém chút nữa khiến thiếu gia mất mặt, với tính cách của thiếu gia, nếu để cho hắn phiên dịch thật, hắn cũng sẽ dịch loạn cả lên để lấy lại thể diện cho bản thân.
Mặc dù bị vạch trần sẽ càng mất mặt, nhưng với Lục thiếu gia thì bọn hắn cảm thấy, nhất định có tỷ lệ những người đâm không xuyên được da mặt.
Lục Thủy căn bản không biết những người này đang suy nghĩ gì, nếu hắn biết, chắc chắn sẽ phiên dịch cho bọn họ xem ngay tại chỗ đi.
Khi hắn còn trẻ vẫn luôn là bộ dạng ấy.
Lát sau Lục Thủy lại bắt đầu đọc Thiên Địa Trận Văn, trong tay lúc này còn cầm Thủy Vân Châu, ngày mai có xác suất lớn có thể thăng cấp lên 2.4.
Chờ hồi lâu người của Mặc gia mới đến, hẳn là tới để kết thúc công việc.
Về phần nguyên do tại sao trấn thủ nơi này lại không phản ứng trước , vậy thì phải hỏi Vô Diện Môn.
Dù sao Lục Thủy cũng không biết được.
"Thiếu gia, người Mặc gia tới, trật tự nơi này cũng được khôi phục theo, xe lửa tuy rằng phải trì hoãn lại một chút, nhưng mức độ ảnh hưởng không lớn, sáng mai chúng ta vẫn có thể đến khu vực của Mộ gia như đã định." Chân Võ ở bên cạnh nói.
Lục Thủy gật đầu không nói gì.
Náo loạn lâu như vậy, chung quy lại vẫn là phải tới.
Mộ Tuyết à, hiện tại trong lòng ngươi đang nghĩ gì đây?
Không có khóc đấy chứ?
-----
Dịch: MB_Boss