Cô ngây thơ cho rằng, là do lòng tự trọng của đàn ông đối với thân phận ở "rể" này cảm thấy tự ti, cho nên mới có thể như vậy.
Cô không muốn anh ta chịu ủy khuất, vì thế cô tìm mọi cách để cho cha mẹ đồng ý để cô xuất giá, như vậy anh ta cũng không cần ở rể.
Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự cực kỳ ngu xuẩn!
Ba người chỉ lo oán giận, hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành.
Cho đến khi cả hai đến trước mặt họ.
“Chị...... chị dâu.”
Mã Lai là người đầu tiên phát hiện ra Thịnh Hoàn Hoàn, tay chân có chút luống cuống.
Đường Văn Vũ cùng Hứa Ninh Viễn nghe vậy nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, sắc mặt cũng có chút xấu hổ, lại hô một tiếng: "Chị dâu.”
Trùng hợp chính là, Mộ Tư đúng lúc này mang theo Bạch Tuyết đi ra.
Bạch Tuyết vừa ngửi thấy mùi thuốc lá bên ngoài, liền ôm khuôn mặt nhỏ nhắn ho khan, ho đến thân hình nhỏ nhắn xinh xắn như lung lay sắp đổ.
Mộ Tư đặt tay lên lưng Bạch Tuyết, cau mày không vui liếc về phía ba người Mã Lai, "Hai người hút thuốc sao không cút xa...”
Mộ Tư nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn lãnh đạm đứng ở nơi đó, lời nói đột nhiên nghẹn ở cổ họng.
“Thịnh Hoàn Hoàn, sao cô lại ở đây?”
Thịnh Hoàn Hoàn thần sắc lạnh nhạt, bước chân hơi dừng lại, cô dùng ánh mắt liếc Bạch Tuyết một cái, sau đó nhìn về phía ba người Mã Lai xa cách nói: "Đó mới là chị dâu của các người, lần tới đừng gọi sai nữa.”
Thật sự buồn cười, một tuần trước, bọn họ còn là người yêu thân mật nhất, thiếu chút nữa trở thành vợ chồng.
Một tuần sau, trong lòng anh ôm người phụ nữ khác, người đã từng thân thương nhất lại biến thành người xa lạ quen thuộc nhất.
Thế sự thật sự là biến hóa vô thường!
Thịnh Hoàn Hoàn thu hồi ánh mắt, cũng không quay đầu lại đi vào thang máy.
Ba người Mã Lai ngẩn người, theo phản xạ nhìn về phía Mộ Tư, chỉ thấy đôi môi giống như màu sắc của hắn, khẽ mím cùng một chỗ, nhìn không ra hỉ nộ.
Rời khỏi nơi ghê tởm đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền đi Trần gia.
Trên đường Cố Bắc Thành mua thuốc giải rượu cho cô, khiến cô bắt đầu mơ màng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Sau khi tiến vào Trần gia, liền có một nữ giúp việc đi lên lục soát người cô, đem túi xách và điện thoại di động của cô đều lấy đi.
Sau khi lục soát người, Thịnh Hoàn Hoàn thành công gặp được Trần Văn Hưng.
Đó là một người đàn ông trung niên hơi béo, cười rộ lên rất hiền lành, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cảm thấy ông ta là người tốt.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy mắt mình trước kia bị mù, gọi ông ta tiếng bác nhiều năm như vậy.
Trần Văn Hưng hiền lành nhìn cô, khóe miệng còn mang theo nụ cười, "Hoàn Hoàn tới đấy à, mau ngồi, người đâu dâng trà.”
“Không cần, em gái tôi đâu?”
Thịnh Hoàn Hoàn đi thẳng vào vấn đề.
Trần Văn Hưng cười nói, "Người trẻ tuổi đúng là có hơi nóng vội, mẹ cháu hẳn là đã nói cho cháu rồi, đồ bác muốn cháu có đem theo không?”
Thịnh Hoàn Hoàn không nhanh không chậm nói: "Tôi và mẹ tôi trên danh nghĩa đều có 10% cổ phần, sau khi ông thu mua sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, miếng bánh ngọt lớn như vậy, ông nuốt được không?"
Công ty lớn như Thịnh Thế, ít nhất 20% cổ phần cũng có hai mươi mấy tỷ.
Đối mặt với ánh mắt như dao găm của cô, Trần Văn Hưng cười híp mắt nói: "Hoàn Hoàn, chúng ta là người một nhà, nếu nói chuyện tiền thì quá tổn thương tình cảm, tiền này......”
Ông ta dừng lại, trong nụ cười có chút lãnh ý: "Còn có thể quan trọng bằng mạng sống của cha và em trai cháu sao?"
Đe dọa trần trụi.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh, "Không nói chuyện tiền, ông còn muốn lấy không sao?”
“Hoàn Hoàn, cổ phần trên danh nghĩa của ba cháu còn 20%, mỗi năm chỉ lấy hoa hồng, đủ cho cả nhà cháu ăn ngon mặc đẹp, tùy ý tiêu xài.”
Trần Văn Hưng "Cha cháu hiện tại hôn mê bất tỉnh, tình cảm của cháu và Mộ Tư đã tan vỡ, chuyện công ty cháu lại dốt đặc cán mai, nắm trong tay cổ phần nhiều như vậy có ích lợi gì?”
“Trần Văn Hưng, ông đừng khinh người quá đáng.”
Loại lời này ông ta làm sao có mặt mũi nói ra?
Trần Văn Hưng cười cười, ngoảnh mặt làm ngơ trước lửa giận của Thịnh Hoàn Hoàn, "Bác giúp cháu chọn một gia đình tốt, dáng dấp cũng không tệ lắm, nếu cháu đã đến thì cứ gặp đi!"
Dứt lời, liền có hơn ba mươi người đàn ông trưởng thành đi vào.
Bên trong có một người đàn ông chải tóc cẩn thận tỉ mỉ, khác biệt với mấy người còn lại.
“Phó Bác?”
Thịnh Hoàn Hoàn liếc mắt một cái liền nhận ra người tới.
Anh ta là quản lý tài chính của công ty tên là Phó Bác, là một người mà ba cô rất tín nhiệm, không ngờ anh ta lại cùng một phe với Trần Văn Hưng.
“Là tôi, không ngờ đại tiểu thư còn nhớ rõ tôi.”
Phó Bác có chút kích động, ánh mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nóng như lửa, không hề che giấu dục vọng trong lòng.
Trần Văn Hưng nói, "Hoàn Hoàn, Phó Bác ái mộ cháu đã lâu, cậu ấy có năng lực lại có kinh nghiệm, ngay cả ba cháu cũng tán thưởng cậu ấy.”
“Ba cháu hiện tại đang ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, trong nhà không có đàn ông thì không được, hôm nay bác sẽ thay ba cháu làm chủ, gả cháu cho Phó Bác.”
“Trần Văn Hưng, sao ông lại có mặt mũi nói ra những lời này?”
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt hai tay, cố nén tức nói: “Ông cho rằng ông cướp em gái tôi, tôi sẽ mặc ông làm gì thì làm? Ông cũng quá coi thường Thịnh Hoàn Hoàn tôi rồi, chúng ta chờ đó xem đi.”
Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn nổi giận đùng đùng xoay người đi.
Trước khi đến Trần gia Thịnh Hoàn Hoàn từng nghĩ, chỉ cần Trần Văn Hưng đừng quá phận, vì an nguy của ba và em gái, cô sẽ lựa chọn thỏa hiệp.
Nhưng cô còn quá trẻ, cô vẫn chưa hiểu lòng người, con người một khi đã nổi long tham, làm gì còn biết thương lượng.
Trần Văn Hưng không chỉ muốn 20% cổ phần, thứ ông ta muốn chính là chiếm lấy toàn bộ tài sản Thịnh gia, chỉ cần cô lui một bước ông ta tiến thêm mười bước, cho đến khi đem cả nhà bọn họ gặm ngay cả xương cốt cũng không còn mới bỏ qua.
Mà cô, tuyệt đối sẽ không để Thịnh gia đi đến bước đó.
Nhưng lúc này phía sau truyền đến tiếng khóc non nớt, khiến Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước.
Đó là tiếng khóc của Tiểu Sam Sam, từ khi Sam Sam sinh ra cô đều ở cùng một chỗ với con bé cho nên cô rất quen thuộc với tiếng khóc của con bé.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên xoay người, bọn họ định làm gì Sam Sam?
Trần Văn Hưng ung dung cất điện thoại đi, vỗ vỗ hai tay.
Sau đó một người đàn ông cầm một cái hộp xinh đẹp đi vào.
“Hoàn Hoàn, sự kiên nhẫn của bác có hạn, cháu xem món quà này trước đi, sau đó suy nghĩ xem nên trả lời bác thế nào.”
Dứt lời, Trần Văn Hưng liếc người đàn ông một cái.
Người đàn ông cầm hộp đi về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái hộp được đóng gói tinh xảo, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
Sau khi mở hộp ra, thứ bên trong làm cho người ta sợ hãi buồn nôn.
Đó là một bàn tay nhỏ của em bé.
Bàn tay nho nhỏ, máu tươi đầm đìa đặt ở trong hộp, nhưng chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện đó là một miếng bánh ngọt nhỏ hình bàn tay.
Trần Văn Hưng thu hồi nụ cười giả dối trên mặt, âm độc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, dùng khẩu khí ra lệnh nói: "Đêm nay ở lại bồi Phó Bác, qua vài ngày nữa bác sẽ vì hai đứa chuẩn bị một hôn lễ long trọng, chỉ cần cháu ngoan ngoãn nghe lời, bác sẽ không bạc đãi cả nhà cháu, nếu không lần sau sẽ không chỉ là miếng bánh ngọt.”
Tối nay ở lại bồi Phó Bác?
A, ngoại trừ lên giường còn có thể bồi như thế nào?
Giữa đàn ông và phụ nữ, không phải chỉ có chuyện vớ vẩn đó sao?
Chương 12: Lần đầu tiên trang điểm cho người đàn ông khác xem
“Trần Văn Hưng, ông tính toán như vậy có phải sớm quá không?”
Thịnh Hoàn Hoàn tựa như một con dã thú liều mạng, cũng muốn lôi kéo kẻ địch đồng quy vu tận với mình: "Tốt nhất ông nên nghe cho kỹ, nếu Sam Sam thật sự có chuyện không hay, tôi nhất định sẽ để ông chôn cùng con bé, tôi nói được làm được.”
Dứt lời, cô xoay người muốn rời đi.
Phó Bác đương nhiên sẽ không để cô đi, anh lập tức ngăn trước người cô: "Hoàn Hoàn...”
Bốp!
Thịnh Hoàn Hoàn giơ tay tát Phó Bác một cái, khí thế của cô trở nên vô cùng sắc bén, "Hoàn Hoàn cũng xứng để anh gọi?”
Phó Bác ngẩn người, trong nháy mắt bị cô làm cho chấn động.
Mấy vệ sĩ ngoài cửa nghe được động tĩnh, từ bên ngoài vọt vào.
Phó Bác rất nhanh phản ứng lại, anh ta bị Thịnh Hoàn Hoàn tát một cái, vẻ lấy lòng trên mặt rút đi, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, "Tôi thấy cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Mấy đôi mắt anh ta phẫn nộ trừng Thịnh Hoàn Hoàn.
Nhìn thế trận này, Thịnh Hoàn Hoàn tuy có chút khiếp đảm, nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh: "Cha tôi tuy rằng ngã xuống, nhưng Thịnh gia còn chưa ngã, hơn nữa Cố Bắc Thành ở ngay bên ngoài, tôi xem ai dám ngăn cản tôi."
Thịnh Xán vừa ngã xuống nhưng dư uy vẫn còn, mạng lưới quan hệ của Thịnh gia vẫn còn, gia tộc như Thịnh gia ở Hải Thành cũng chỉ tồn tại trên đầu ngón tay, nếu thật sự Cố Hoàn Hoàn không quan tâm mọi chuyện náo loạn hết lên, cuối cùng chỉ là cá chết lưới rách mà thôi.
Phó Bác hiểu rõ điểm này, cho nên đối với Thịnh Hoàn Hoàn vẫn có chút kiêng kỵ.
Hai người giằng co một lát, cuối cùng Trần Văn Hưng vung tay lên: "Để nó đi đi.”
Thần kinh Thịnh Hoàn Hoàn đang căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng, thẳng lưng bước ra ngoài cửa.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, Phó Bác vạn phần không cam lòng nhìn về phía Trần Văn Hưng: "Ông cứ để cô ấy đi như vậy?”
Trần Văn Hưng cười lạnh: "Con vịt chết cứng miệng mà thôi, không tới hai ngày nữa, tôi sẽ bắt nó quỳ xuống cầu xin tôi.”
Đường lui của Thịnh gia đã bị Trần Văn Hưng chặn kín, quan hệ hắc bạch trên dưới của Hải Thành ông ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cho dù Thịnh Hoàn Hoàn lúc này có đi cầu Mộ Tư, cũng không làm nên chuyện gì.
Thịnh gia đã là vật trong túi ông ta, ông ta để cho cô giãy dụa hai ngày thì có làm sao?
Trên đường trở về, bánh xe Cố Bắc Thành bị súng săn bắn xuyên qua, thiếu chút nữa lao xuống cầu lớn.
Thịnh Hoàn Hoàn biết, đây là Trần Văn Hưng cảnh cáo cô.
Cố Bắc Thành nhìn bánh xe bị bắn thủng, tựa vào xe phiền não hút mấy hơi thuốc, sau đó nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: "Trần Văn Hưng này thực sự quá càn rỡ, nếu không anh tìm người cho..."
Cố Bắc Thành làm động tác cắt cổ.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: "Anh muốn nửa đời sau ở trong tù sao?”
Cố Bắc Thành trầm mặc!
Trờ cũng đã chập choạng tối, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn từng ngọn đèn đường dưới cầu, đáy mắt hiện lên một mảnh thê lương.
Ai có thể nói cho cô biết, con đường kế tiếp, cô nên đi như thế nào?
Trở lại bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn không dám nói với mẹ Thịnh chuyện gì.
Một đêm không ngủ......
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Thịnh Hoàn Hoàn liên lạc với em gái Cố Bắc Thành tên là Cố Tây Tây, hỏi cô có nhận được thư mời của Lăng gia hay không.
Quả nhiên, Cố Tây Tây cũng nhận được thư mời.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi cô, đi tham gia tiệc sinh nhật nên chuẩn bị quà gì, Cố Tây Tây nói chỉ cần mang theo sinh thần bát tự đi, sau đó kịp phản ứng hỏi lại cô: "Hoàn Hoàn, cậu cũng muốn đi tham gia tiệc xem mắt của Lăng Tiêu?"
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn lóe lên một tia ảm đạm, cô dặn dò Cố Tây Tây: "Chuyện này cậu giữ bí mật cho tớ, đừng nói với bất cứ ai.”
Đây là kết quả sau một đêm suy nghĩ cặn kẽ của cô.
Dạ Oanh nói đúng, muốn giải quyết triệt để gian nan khổ cực của Thịnh gia thì cần phải tìm một người có thể trấn trụ đám lão đầu trong công ty.
Phóng tầm mắt toàn bộ Hải Thành, không có ai so với Lăng Tiêu.
Hiện tại làm cho Thịnh Hoàn Hoàn khó xử chính là, từ tình hình tối qua có thể thấy Lăng Tiêu đối với cô không có chút hứng thú, ngược lại còn có chút chán ghét.
Bất quá, may mắn cái này cũng không đơn thuần chỉ là nhằm vào cô cá nhân, nghe nói Lăng Tiêu đối với tất cả phụ nữ đều rất chán ghét, có lời đồn nói hắn là gay.
Tóm lại hành sự tại thiên, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.
Những người trong công ty lại gọi điện thoại tới ép Thịnh phu nhân, Thịnh phu nhân đã sắp chống đỡ không nổi, Thịnh Hoàn Hoàn cam đoan với bà, xin bà cho cô thêm một ngày, cô nhất định sẽ xử lý tốt mọi việc.
Buổi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn đến trung tâm thương mại chọn quà cho cậu nhóc kia, sau đó trở về Thịnh gia.
Từ khi xảy ra chuyện đến giờ, cô vẫn chưa về nhà.
Trong nhà đã nhìn không còn không khí của buổi lễ, những chữ hỉ kia sớm đã bị người hầu trong nhà thu dọn sạch sẽ.
Cô kéo lê thân thể mệt mỏi lên lầu, mở cửa phòng trong phòng ra, đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên như lúc đầu.
Cô không thích người khác chạm vào đồ đạc của mình, cho nên từ trước đến nay vệ sinh trong phòng vẫn là cô tự mình thu dọn.
Hiện tại bộ đồ lót tình thú kia vẫn còn để trên giường, hộp đựng CD người lớn cũng đặt trên giường, đầu giường và trên bàn còn bày một tấm ảnh chụp chung của cô và Mộ Tư.
Những thứ trước mắt tựa như từng con dao sắc bén, từng dao đâm vào trái tim Thịnh Hoàn Hoàn, khiến trái tim cô vỡ nát.
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, bước nhanh đi vào, đem toàn bộ những thứ có liên quan đến Mộ Tư ném vào thùng rác.
Ảnh cưới ở đầu giường, cũng bị Thịnh Hoàn Hoàn ném đi.
Nhìn mình cười duyên trong ảnh, Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi ngồi xổm xuống, tay quyến luyến rơi vào khuôn mặt tươi cười kia, sau đó ánh mắt từng chút từng chút chuyển qua trên mặt Mộ Tư.
Hai mắt chẳng biết từ lúc nào nhiễm lên một tầng sương mù mỏng manh.
Trên đường trở về, Cố Bắc Thành hỏi cô, "Hoàn Hoàn, em hận cậu ta không?”
Lúc đó cô không trả lời.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn cũng không khỏi tự hỏi mình, cô hận người đàn ông này không?
Hận, đáp án khẳng định là hận.
Anh ta lợi dụng cô sáu năm, cuối cùng đem cô vứt bỏ như giày rách, vì sao lại không hận?
Nếu anh không yêu cô, tại sao phải đồng ý cưới cô?
Nếu đã đồng ý cưới cô, tại sao lại phải hối hôn?
Nếu như không có anh ta, Thịnh gia sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.
Hôm nay cô còn phải hao hết tâm tư nghĩ cách làm thế nào mới có thể gả vào Lăng gia, gả cho một người xa lạ.
Sao lại bảo cô không hận?
Nhưng cô cũng hận chính mình.
Thịnh gia rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, cô cũng có trách nhiệm.
Thân là đại tiểu thư Thịnh gia, hưởng thụ tài phú Thịnh do Thịnh gia đem lại, nhưng cô chưa bao giờ vì cái nhà này mà bỏ ra chút sức lực.
Nếu như cô có thể một mình đảm đương mọi việc, không đem toàn bộ hi vọng ký thác ở trên người Mộ Tư, Thịnh gia làm sao rơi vào hôm bước đường hôm nay?
Hiện giờ Thịnh gia gặp nạn, ba hôn mê bất tỉnh, mẹ mới vừa sinh, em gái còn là một đứa bé nhỏ, thân là trưởng nữ Thịnh gia, cô phải gánh vác trách nhiệm này.
Hồi lâu, Thịnh Hoàn Hoàn lau nước mắt đứng lên, gọi người giúp việc vào, chỉ vào đống "rác" trên mặt đất nói: "Vứt nó đi, còn có tất cả những thứ có liên quan đến Mộ Tư trong nhà, vứt hết đi."
Người hầu nhanh chóng dọn đồ đi.
Nhìn căn phòng trở nên trống rỗng, không tìm thấy dấu vết của Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trong lòng giống như bị người ta khoét mất một miếng thịt lớn, rất đau rất đau.
Mấy năm nay cuộc sống của cô vẫn xoay quanh Mộ Tư, coi anh ta là toàn bộ của mình, anh ta vui vẻ cô vui vẻ, anh ta bi thương cô bi thương, trong lòng trong mắt của cô tất cả đều là anh ta.
Chương 13: Hải Thành chi vương!
Bất tri bất giác, cuộc sống như vậy đã qua sáu năm.
Kể từ hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc!
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn rơi vào cái hộp ở giữa giường, cuối cùng cô nhặt lên và nhét nó vào góc tủ quần áo.
Làm xong tất cả, Thịnh Hoàn Hoàn tắm rửa, chọn một bộ lễ phục dạ hội màu tím mặc vào, sau đó ngồi trước gương trang điểm nhẹ.
Người phụ nữ trước gương, một đầu tóc dài như rong biển, khuôn mặt tinh xảo trải qua tân trang, nhiều hơn một phần xinh đẹp quyến rũ.
Suy nghĩ một chút, cô lại búi tóc dài lên, lấy ra gậy uốn tóc làm xoăn mái tóc trước, cả người trong nháy mắt trở nên rất có sức sống, dễ thương.
Lễ phục màu tím nhạt, rất vừa vặn.
Sau đó cô lại chọn trang sức đơn giản nhất đeo lên.
Ăn mặc như thế, các trưởng bối nhìn thấy cũng sẽ thích đi!
Cô vốn định phun chút nước hoa, nhưng nghĩ đến Lăng Tiêu chán ghét người phụ nữ hẳn là cũng sẽ không thích mùi nước hoa, vì vậy liền bỏ xuống.
Thay giày cao gót, Thịnh Hoàn Hoàn quan sát mình trong gương, khóe miệng có thêm chút tự giễu và bi ai.
Lớn như vậy, cô chỉ vì Mộ Tư mà trang điểm tỉ mỉ, đây là lần đầu tiên......
Đây là lần đầu tiên, vì một người đàn ông xa lạ mà trang điểm.
Thời gian không cho phép cô suy nghĩ nhiều, cô thu hồi nét tự giễu trên mặt, đem ngày sinh tháng đẻ của mình nhét vào trong túi xách, cầm lấy lễ vật vội vàng rời khỏi Thịnh gia.
Bởi vì là tiệc sinh nhật của con nít cho nên tiến hành tương đối sớm, trời còn chưa tối, các gia phu nhà giàu đã đưa con của mình đến Lăng gia.
Lăng gia luôn trống vắng, giờ phút này đông như trẩy hội.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe, đợi ít người rồi mới khiêm tốn đi vào, giao quà và bát tự, sau đó ký tên vào danh sách.
Biệt thự Lăng gia vừa lớn vừa xa hoa, giờ phút này trong đại sảnh lại vô cùng náo nhiệt.
Ngoài đại sảnh cũng có người nói cười.
Thịnh Hoàn Hoàn tránh đám người, tìm một vị trí rất tầm thường ngồi xuống, chờ "chủ đề" của yến hội lần này chân chính bắt đầu.
Giờ phút này, sắc mặt Lăng Tiêu tản ra một cỗ hàn khí.
Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, nhưng Lăng Thiên Vũ lại nhốt mình trong phòng không chị ra ngoài, đám người hầu nơm nớp lo sợ dỗ dành: "Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cậu mau ra đi..."
Thế nhưng cánh cửa kia vẫn không có động tĩnh
“Chìa khóa đây, Lăng thiếu.”
Bạch quản gia cầm chìa khóa vội vàng đi vào.
Lăng Tiêu lạnh lùng nói: "Mở cửa.”
Bạch quản gia gật đầu, lập tức tiến lên mở cửa.
Nhưng chìa khóa vừa đi vào, liền nghe thấy trong phòng truyền đến từng tiếng đồ vật va chạm xuống nền nhà, thanh âm kia làm cho người bên ngoài nghe đều run sợ.
Bạch quản gia quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.
Thanh âm Lăng Tiêu lại vang lên: "Mở.”
Bạch quản gia vặn chìa khóa, giây sau cửa liền mở ra.
“A a......”
Lần này truyền đến không chỉ là tiếng vỡ vụn, còn có tiếng gào thét điên cuồng của cậu bé.
Lăng Tiêu vừa đi vào thì một ngọn đèn bàn bay đến đập vào đầu hắn.
Người hầu phía sau ngừng thở, nhìn Lăng Tiêu trở tay đóng cửa, không hẹn mà cùng nghĩ: Xong rồi, tiểu thiếu gia có phải sắp bị ăn đánh rồi đúng không?”
Sau một khắc, mọi người nhìn về phía Bạch quản gia.
Chỉ thấy Bạch quản gia cũng cau mày, vô cùng lo lắng.
Trong căn phòng màu xanh biển, hai cha con một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau, một người sắc mặt lạnh như băng, một người giống như một con thú nhỏ đang phát hỏa.
“Lại đây.”
Lăng Tiêu đi về phía trước một bước, Lăng Thiên Vũ lại lui về phía sau một bước, bực bội rống giận với hắn.
Mỗi khi Lăng Tiêu đi về phía trước một bước, Lăng Thiên Vũ liền nổi giận thét chói tai, ném đồ về phía Lăng Tiêu, cậu bé dùng phương thức của mình cảnh cáo Lăng Tiêu, không được tới gần nữa.
Tiếng gì vậy?
Nơi Thịnh Hoàn Hoàn đang ngồi ngoại trừ cô không có ai khác, cho nên cô nghe được thanh âm trên lầu truyền đến, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Tiếng vỡ của đồ vật và tiếng thét chói tai càng ngày càng rõ ràng, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi đứng lên.
Theo một tiếng rống giận cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy một bóng người nho nhỏ động tác cực nhanh bò ra ban công.
Cậu bé?
Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Thiên Vũ sững sờ tại chỗ.
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống này, vội vàng chạy đến dưới ban công, giơ hai tay đề phòng cậu bé ngã xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn Lăng Thiên Vũ nhanh chóng trở lại trong phòng, nhưng còn chưa mở miệng, liền nghe được một thanh âm khô khan từ phía trên truyền đến.
“Xuống đây, con cho rằng cố tình gây sự như vậy có tác dụng sao?”
Người đàn ông ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn không bước tiếp về phía trước.
Chỉ thấy cậu bé dùng hai tay nắm chặt thành lang can sau đó ngồi xổm xuống, tư thế giống như lúc nào cũng có thể nhảy xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn ở dưới lầu nhìn đến kinh hồn bạt vía: "Đừng nhúc nhích, mau...”
“Xuống đây, đừng để ba nói lần thứ ba.”
Giọng điệu cường thế từ trong phòng truyền đến, cắt đứt lời Thịnh Hoàn Hoàn.
Giọng điệu ra lệnh kia, Thịnh Hoàn Hoàn được vô cùng tức giận, người đàn ông này cho rằng mình đang ra lệnh cho cấp dưới sao?
Không thấy đứa bé bây giờ nguy hiểm thế nào sao?
Lúc này rồi còn không thể dỗ dành con trai à?
Hai mắt cậu bé chăm chú nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, giống như buông lỏng sẽ nhịn không được khóc lên, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Nhìn bộ dáng đáng thương của cậu bé, Thịnh Hoàn Hoàn không đành lòng, nhưng cô chỉ là người ngoài, không có tư cách can thiệp vào chuyện giữa ba con bọn họ.
Cô hiện tại rất lo lắng tiểu tử kia nắm không vững sẽ rơi từ phía trên xuống, nhưng một giây sau liền thấy một bàn tay lớn hướng vươn tới tóm lấy tên tiểu tử kia kéo lại.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe trên lầu truyền đến tiếng thét chói tai.
Cậu bé bị đánh?
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến Lăng Tiêu, nghĩ đến việc tiểu tử kia sợ hãi chạy trốn trên ban công, hiện tại còn nghe tiếng kêu thảm thiết của cậu bé, không khỏi tưởng tưởng ra cảnh bạo lực gia đình đang diễn ra trước mắt.
Cô không kịp nghĩ nhiều, lòng nóng như lửa đốt hô lên: "Lăng Tiêu, nó còn là một đứa bé, có chuyện gì từ từ nói, anh đừng đánh nó nha!”
Nhắc tới cũng kỳ quái, cô nói xong lời này, tiếng thét chói tai "thê thảm" nhất thời im bặt.
Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy một gương mặt tuấn tú của hắn chồm người nhìn chằm chằm xuống cô.
Chỉ có khoảng cách vài mét, Thịnh Hoàn Hoàn rõ ràng cảm giác được tên Lăng Tiêu đó đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Đôi mắt sắc bén như dao găm của hắn làm cho Thịnh Hoàn Hoàn không tự chủ được sinh ra một tia khiếp sợ.
Cũng may tầm mắt kia chỉ dừng lại trên người cô vài giây liền biến mất, sau đó cũng không nghe thấy tiếng thét chói tai của tiểu tử kia nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút hối hận, có lẽ cô đem hy vọng gửi gắm vào một người đàn ông máu lạnh tàn bạo như vậy, là một lựa chọn sai lầm.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết.
Lăng Thiên Vũ sở dĩ cùng Lăng Tiêu gây chuyện, đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì cô.
Chương 14: Em không muốn lại đứng đây chờ anh ấy
Tối hôm qua sau khi từ Thịnh Thế danh môn đi ra, Lăng Thiên Vũ cũng không muốn về nhà, cậu bé luôn chỉ tay về phía này, bởi vì cô còn ở bên trong.
Sau khi bị Lăng Tiêu cưỡng ép mang về nhà, tiểu tử kia liền giận dỗi khóa mình ở trong phòng, không ăn không uống, cả ngày đều không đi ra.
Cho nên Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác được, so với hôm qua Lăng Tiêu đối với cô càng thêm chán ghét, trên người hắn phát một loại khí tức làm cho người ta sởn gai ốc.
Lúc này Lăng Tiêu trở lại trong phòng, ống quần đột nhiên bị giật giật vài cái.
Lăng Tiêu cúi đầu, liền thấy một bàn tay nhỏ níu chặt ống quần thẳng tắp của hắn, chủ nhân bàn tay nhỏ dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, còn ngón tay nhỏ khác chỉ chỉ ra ngoài ban công.
Ý của cậu bé là muốn Lăng Tiêu dẫn xuống lầu gặp Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu nhìn tiểu tử kia không còn gây chuyện nữa, hắn khom lưng xuống, ngồi xổm trước mặt cậu hỏi: "Muốn xuống lầu?”
Lăng Thiên Vũ gật gật đầu, mở to đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Lăng Tiêu không nói gì, dùng hai tay nhẹ nhàng ôm cậu đi ra ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở dưới lầu trong chốc lát, cũng may Lăng gia rất lớn, lúc này yến hội đang náo nhiệt, không ai chú ý đến góc khuất này của cô.
Nhưng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Là Cố Bắc Thành, không nghĩ tới anh ta cũng tới!
“Hoàn Hoàn, em quả nhiên ở chỗ này.”
Cố Bắc Thành đứng cách đó vài mét nhìn cô.
Tối hôm qua đàm phán với Trần Văn Hưng thất bại, anh ta dự đoán được hôm nay cô sẽ tới đây cho nên cũng theo tới.
Nhìn sắc mặt tối tăm của Cố Bắc Thành, Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên nói gì.
Cố Bắc Thành đi về phía cô: "Hoàn Hoàn đi theo anh, bây giờ còn kịp.”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: "Em không đi, em cũng không thể đi.”
Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu hắn không phải người tốt, hắn......
“Nhưng em chỉ có con đường này để đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn bỗng nhiên ngắt lời anh ta: "Chuyện này em không giải quyết được, anh cũng không thể, thậm chí anh trai anh Cố Nam Thành cũng không thể, em không có cách nào, em gái và ba mẹ em đều đang chờ em, em hết cách rồi.”
Thanh âm Cố Bắc Thành im bặt, anh ta hận sự vô năng của mình, nếu hôm nay anh ta là tổng giám đốc của Cố thị, cho dù dốc hết tất cả, anh ta cũng sẽ giúp cô.
Nhưng anh ta không phải, anh ta chỉ là nhị thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp của Cố gia, ngoại trừ thân phận này, anh ta chỉ có hai bàn tay trắng.
“Anh đi tìm Mộ Tư.”
“Cố Bắc Thành nếu anh còn cần người bạn này thì đừng đi tìm anh ta.
Cố Bắc Thành dừng bước, quay đầu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy vẻ mặt cô kiên quyết đứng ở nơi đó.
Cố Bắc Thành đau lòng không thôi: "Hoàn Hoàn, em và anh đều biết, Bạch Tuyết kia không thích hợp với Mộ Tư, hiện tại anh ta chỉ nhất thời đi lạc, nhưng cuối cùng anh ta sẽ trở về bên em, tình cảm sáu năm của hai người, không ai có thể thay thế được."
Cho tới bây giờ Cố Bắc Thành mới biết, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không có anh, thay vì nhìn cô đi về phía Lăng Tiêu, anh tình nguyện để cô trở lại bên cạnh Mộ Tư.
Đây là cô gái anh ta yêu, cho dù mình không chiếm được, anh ta cũng hy vọng cô sống hạnh phúc, mà không phải trơ mắt nhìn cô nhảy vào lòng ác ma.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn cũng không vì Cố Bắc Thành mà do dự, cô nói: "Anh ta có trở về hay không em không biết, nhưng em biết, lúc này đây, em không muốn đứng tại chỗ chờ anh ta nữa.”
Từ lúc ba xảy ra tai nạn xe, anh ta lựa chọn làm như không thấy mà lái xe rời đi, trái tim cô cũng đã lạnh rồi!
Sáu năm thời gian, cô vì anh ta mà đã làm bao nhiêu chuyện, ba mẹ xem anh ta là con trai trong nhà mà đối đãi, dưới tình huống như vậy, anh ta lại có thể đem bọn họ vứt bỏ không chút vướng bận, lòng của anh ta ác biết bao?
Có lẽ Bạch Tuyết thật sự không thích hợp với anh ta, nhưng đó cũng là chuyện của anh ta, đó là lựa chọn của anh ta, có quan hệ gì với cô?
“Bắt đầu rồi, chúng ta vào đi.”
Nghe trong đại sảnh truyền ra âm thanh, Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy túi xách, cuối cùng nhìn về phía Cố Bắc Thành: "Bắc Thành, nếu anh còn coi em là bạn, sau này đừng nhắc tên anh ta trước mặt em nữa, bất kể em sống như thế nào."
Cô không cần anh ta thương hại, cũng không cần anh ta chúc phúc, chỉ mong đời này chưa từng quen biết anh ta.
Nhìn bóng lưng mỏng manh của Thịnh Hoàn Hoàn, Cố Bắc Thành biết mình không ngăn được cô, nhưng anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn cô rời khỏi Mộ Tư, lại rơi vào vòng tay của ma quỷ.
Anh ta bực bội lấy điện thoại di động ra, liên lạc với Mộ Tư.
Điện thoại vang lên thật lâu đối phương mới bắt máy, lại là giọng của một người phụ nữ, "Alo, anh tìm Mộ Tư sao, xin chờ một chút.”
Cố Bắc Thành đoán người phụ nữ nghe điện thoại này hẳn là Bạch Tuyết, tâm tình liền trở nên phức tạp, không đợi bao lâu, giọng nói của Mộ Tư từ trong điện thoại truyền đến: "Có việc gì sao?"
Mộ Tư và Cố Bắc Thành một tuần này cũng không liên lạc với nhau, quan hệ của bọn họ đã đoạn tuyệt theo quan hệ của Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn.
Có một số thứ trong lòng mọi người đều rõ ràng, chỉ là ngầm hiểu mà thôi.
Ngữ khí của Mộ Tư lúc này rất lạnh lùng.
Cố Bắc Thành cố nén lửa giận: "Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi muốn nói chuyện với cậu về Hoàn Hoàn...”
Cố Bắc Thành còn chưa nói xong, Mộ Tư đã không kiên nhẫn cắt đứt lời anh ta: "Cố Bắc Thành, tôi và cô ấy đã chia tay rồi, hiện tại tôi đã có Bạch Tuyết, cho nên đừng nhắc tới chuyện của cô ấy với tôi nữa, tôi biết cậu thích cô ấy, vậy thì chăm sóc cô ấy thật tốt đi!"
Cố Bắc Thành vừa nghe lời này của Mộ Tư, lập tức nổi trận lôi đình: "Mộ Tư cậu có phải là đàn ông không? Được, cậu mặc kệ đúng không, đừng hối hận.”
Nói xong Cố Bắc Thành nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
Bạch Tuyết nâng lên bàn tay có chút huyết sắc, thanh thuần xinh đẹp hỏi: "Mộ Tư, anh ta nhắc tới cô ấy là ai?"
Bạch Tuyết miễn cưỡng cười vui hỏi.
Mộ Tư thu hồi di động, thu hồi phiền não trong lòng, cưng chiều xoa xoa tóc Bạch Tuyết, ôn nhuận như ngọc giải thích: "Cô ấy là một người phụ nữ trong quá khứ của anh, đừng nghĩ nhiều, em đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải lên máy bay.”
Bạch Tuyết mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nũng nịu nói: "Em, em sợ bóng tối......”
Lăng gia, Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào đại sảnh yến hội.
Lúc này lão thái thái Lăng gia vẻ mặt tươi cười đi lên đài, nhìn khuôn mặt phúc hậu của bà có thể nhìn ra bà là một người vô cùng hiền lành.
Nghe nói Lăng Tiêu đối với người Lăng gia đều rất hà khắc, lại duy chỉ đối với bà lão này rất hiếu thuận.
Lăng lão thái thái là một người rất hài hước, ở trên đài không được mấy phút, chọc cho mọi người liên tục cười to.
Tiếp theo mọi người nghe được Lăng thái thái giới thiệu đến mấy cái tên Lệ Hàn Tư, Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu, mọi người trong đại sảnh vô cùng phấn khích không thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới, lão thái thái này lại mời ba đại phú hào trẻ tuổi có tiền có thế nhất ở Hải Thành tới.
Mọi người ở đây đều biết, Lệ Hàn Tư, Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Lăng Tiêu, Mộ Tư, năm người đàn ông này xưng là ngũ thiếu ở Hải Thành, bọn họ đại biểu cho tài phú và năng lực của Hải Thành.
Năm người đàn ông này không những có tiền, mà diện mạo lại xuất chúng, là mục tiêu cuối của ngàn vạn phụ nữ ở Hải Thành.
Chương 15: Tức cái gì, sẽ đến lượt bọn họ thôi
Trong năm người đàn ông này, Đường Nguyên Minh gia thế tốt nhất, Lăng Tiêu giàu có nhất, Mộ Tư trẻ tuổi có tiền đồ nhất, nhưng ba người bọn họ đều có khuyết điểm.
Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu giống nhau, đều là bởi vì thủ đoạn lãnh khốc tàn bạo mà nổi tiếng, cho nên bọn họ xếp hạng đều ở phía trước, còn Mộ Tư bởi vì thân thể không trọn vẹn nên xếp hạng cuối cùng.
Lệ Hàn Tư và Cố Bắc Thành không có danh xấu nào nổi bật. Nhưng Cố Bắc Thành đã kết hôn, còn Mộ Tư thì lại qua lại với Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên anh ta và Thịnh Hoàn Hoàn giống nhau, đều không có trong danh sách mời lần này.
Mà người đàn ông Lệ Hàn Tư này Thịnh Hoàn Hoàn đã gặp qua vài lần nhưng không có hảo cảm gì, cô luôn cảm giác người đàn ông này trong ngoài có chút không đồng nhất.
Mà cô ghét nhất là người trong ngoài không đồng nhất, nhìn vô là cảm thấy không được thiện cảm.
Nhưng bạn thân Lăng Kha của cô lại vô cùng ái mộ người đàn ông này, thầm mến anh ta đã nhiều năm.
Về phần Đường Nguyên Minh, là bạn từ bé đến lớn với cô, anh ta lớn hơn cô mấy tuổi, là một anh trai không tồi, rất biết chiếu cố người khác.
Nhưng từ sau khi anh ta tòng quân thì không liên lạc nữa, tính sơ qua cũng đã gần mười năm không gặp lại người đàn ông này, cô đã sớm quên mất anh ta trông như thế nào rồi.
Nghe nói quân hàm của anh ta rất cao, nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì, anh ta đã giải ngũ về quê.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn tới vì Lăng Tiêu, nhưng nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Lăng Tiêu đâu.
Trên đài, Lăng lão thái thái phát biểu đến gần cuối mới nhắc tới tên Lăng Tiêu và Lăng Thiên Vũ.
Dưới sự vỗ tay của mọi người, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ xuất hiện, mang theo một thân khí vương giả bẩm sinh, làm cho người ta kinh diễm khiếp sợ.
Khi hắn đứng ở trên đài, các cô gái xinh đẹp bên dưới điên cuồng hò hét.
Thịnh Hoàn Hoàn giống như mọi người, đối với Lăng Tiêu hiểu biết cũng không nhiều, chỉ biết người đàn ông này luôn phát triển ở nước ngoài, hai năm gần đây mới trở về nước.
Hắn vừa về nước liền đá ông nội của mình ra khỏi công ty, giành lấy quyền quản lí của tập đoàn Lăng thị, bức ông nội của hắn đến nửa người dưới bị liệt, bây giờ chỉ có thể dựa vào xe lăn đẻ di chuyển.
Không chỉ như thế, hắn còn tố cáo bác cả mình nuốt riêng công quỹ, đưa ông ta vào ngục giam.
Đồng thời, hắn dùng vẻn vẹn thời gian hai năm đem Lăng thị gần như phá sản cứu vãn trở về.
Hắn thủ đoạn âm quỷ, sát phạt quyết đoán, làm việc không chút tình cảm.
Các nhân vật trong giới mỗi khi nhắc tới tên Lăng Tiêu, đều vừa sợ vừa hận.
Nhưng mà sau khi về nước, Lăng Tiêu cũng không thường xuất hiện ở trước mặt công chúng, đêm nay mọi người tụ tập ở đây phần lớn cũng không phải là người trong giới kinh doanh, mà là các phú nhị đại của gia đình giàu có, mọi người thường ngày đều nghe tên hắn nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua hắn.
Hôm nay các cô gái đến đây tham gia tiệc sinh nhật kỳ thật cũng không phải hướng về phía Lăng Tiêu, nhưng hiện tại, các cô gái sau khi nhìn thấy hắn hai mắt đều sáng lên, muốn nhào lên kháng đài để cướp người chạy đi.
Thì ra Diêm La Vương mà người người ở Hải Thành sợ hãi, lại có một khuôn mặt đẹp trai như vậy, cho dù là Lệ Hàn Tư đứng đầu ‘ngũ thiếu’ cũng kém vài phần.
Về phần tiểu tử trong lòng hắn, giờ phút này đã bị mọi người ném ra sau đầu.
Khi Lăng Tiêu lên tiếng, các cô gái càng ồn ào, thanh âm này ngoại trừ không có cảm xúc, còn lại rất thu hút người nghe.
Đây thật sự là người đàn ông người người sợ hãi kia sao?
Lam Tiếu kích động kéo tay Triệu Giai Ca, "Chị họ, Lăng Tiêu này tốt hơn Lệ Hàn Tư kia, thiếu phu nhân Lăng gia, khẳng định không phải chị thì còn ai khác.”
Triệu Giai Ca nhếch môi đỏ mọng, ngượng ngùng thấp giọng nói: "Đừng nói lớn tiếng như vậy, người ta nghe được sẽ bị chê cười.”
Lam Tiếu nói, "Thật như vậy mà, ở yến hội này ai có thể hợn chị chứ?”
Triệu Giai Ca cười nhạt không nói.
Trần Do Mỹ đứng ở phía sau hai người, nghe hai người nói, khóe miệng không khỏi gợi lên một chút châm chọc.
Triệu Giai Ca và Trần Do Mỹ đều là mỹ nhân nổi tiếng ở Hải Thành, nếu Thịnh Hoàn Hoàn đã bị kéo xuống, vậy người có khả năng trở thành đệ nhất danh viện của Hải Thành chính là bọn họ.
Đáng tiếc Trần Do Mỹ bởi vì gia thế không tốt nên luôn bị Triệu Giai Ca đè ép.
Sau khi mở màn, Lăng Tiêu long trọng giới thiệu thân phận của Lăng Thiên Vũ.
Mọi người ít nhiều nghe nói qua, nữa năm trước Lăng Tiêu từ Mỹ mang về một cậu con riêng, nhưng ít có người biết, đứa con riêng này có chứng tự kỉ nghiêm trọng, bốn tuổi còn không biết nói chuyện.
Thịnh Hoàn Hoàn từ xa nhìn cậu bé trong lòng Lăng Tiêu, trên mặt cậu bé cũng không có vết thương, bàn tay nhỏ bé cũng trắng nõn nà, càng nhìn càng khiến người ta càng thích.
Xem ra cô đã trách oan uổng Lăng Tiêu!
Bộ dáng bình tĩnh của cậu bé làm sao giống như bị ngược đãi?
Bạch quản gia đẩy bánh ngọt lên sân khấu, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thấy chiếc đàn dương cầm bên cạnh không có ai, vì thế đi đến nhẹ nhàng ngồi xuống đặt bàn tay mảnh khảnh lên phím đàn.
"Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật..."
Thanh âm êm ái của tiếng đàn du dương kỳ ảo, dễ chịu êm tai vang lên trong đại sảnh.
Nhưng giờ phút này hầu như ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hai cha con trên sân khấu, mọi người tưởng là âm nhạc phát ra, liền cùng nhau hợp xướng hát bài chúc mừng sinh nhật này.
Chỉ có một số ít người chú ý đến Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trước đàn dương cầm.
Mà Lăng Thiên Vũ chính là một trong số ít người này.
Vì thế nhờ phúc của tiểu tử kia, Lăng Tiêu cũng phát hiện ra cô.
Mà Lăng Tiêu chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, sau đó dời ánh mắt qua chỗ khác.
Trong tiếng hát êm tai, Lăng Tiêu nắm tay Lăng Thiên Vũ cắt bánh ngọt, tiếng hát hóa thành tiếng vỗ tay cùng tiếng cười chúc phúc.
Trong một tràng vỗ tay, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ đi xuống đài, tiệc thân mật chính thức bắt đầu.
Lăng Tiêu vừa đi xuống đài, liền có ba cô gái xinh đẹp muốn tiến lên lấy lòng.
Cô gái dẫn đầu, Thịnh Hoàn Hoàn có quen biết, cô là Trần Do Mỹ con gái của Trần Văn Hưng, dáng người xinh đẹp, cũng xem là một đại mỹ nữ ở Hải Thành này.
Nhưng dường như cô đã quên "ác danh" của Lăng Tiêu, đáng tiếc còn chưa đến gần, đã bị ánh mắt chán ghét lạnh lẽo kia quét tới.
Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ lạnh lùng đi qua trước mặt Trần Do Mỹ, chỉ để lại cho các cô một bóng lưng cao ngạo vô tình.
Trần Do Mỹ thậm chí còn không kịp nói chuyện, há miệng cứng đờ tại chỗ,vô cùng thất thố.
Những cô gái khác âm thầm thấy may mắn vì mình chưa có tiến lên, có người còn hả hê khi cô ta gặp họa.
Lam Tiếu lạnh lùng trào phúng: "Thật mất mặt, cũng không nhìn xem bản thân có gia thế gì, kẻ mới nổi danh đúng là không biết rụt rè chút nào, ỷ vào mình có vài phần tư sắc, ai cũng dám nhào tới, thật là quá mất mặt?"
Lam Tiếu.
Triệu Giai Ca không đồng ý, ý bảo Lam Tiếu đừng nói nữa.
Trần Do Mỹ nhìn Lam Tiếu vênh váo tự đắc và Triệu Giai Ca lãnh đạm đứng bên cạnh, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, cô ta hừ lạnh một tiếng, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.