Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 351: Hoàn Hoàn, cái kia của Lăng Tiêu lợi hại hay không?

Lăng Tiêu lập tức ngồi dậy khỏi giường: Râu, đâm người… những từ này đều nhắc nhở Lăng Tiêu rằng trên giường Thịnh Hoàn Hoàn có đàn ông.

Hiện tại còn xuất hiện một cô gái, Lăng Tiêu lập tức nghĩ đến hình ảnh hoang đường một nam hai nữ, hơn nữa hai cô gái này đều uống say, người đàn ông kia muốn làm gì thì làm đó.

Gặp phải chuyện này, là đàn ông đều không đứng nhìn bàng quan, huống chi đối phương còn là vợ cũ của hắn.

Lăng Kha ợ hơi rượu một cái, cười như một con ngốc: “Anh ra lệnh cho tôi? Tôi càng không làm.”

Đã không nghe thấy giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn nữa, có phải cô đã bị người đàn ông kia mang đi hay không?

“Tôi bảo cô lập tức đưa điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn.”

Huyệt Thái Dương của Lăng Tiêu nhói đau, trong tiếng nói lạnh lẽo mang theo lửa giận nghiến răng nghiến lợi, hắn lập tức bước xuống giường, vội vàng rời khỏi phòng ngủ.

Con ma men Lăng Kha không biết sợ là gì: “Ha hả, anh tìm Hoàn Hoàn à... Anh còn chưa nói mình là ai.”

Lăng Tiêu nghiến răng nghiến lợi: “Tôi là Lăng Tiêu.”

Những người hầu gác đêm dưới lầu thấy Lăng Tiêu nổi giận đùng đùng ra cửa thì quay mặt nhìn nhau, hơn nửa đêm mà thiếu gia mặc áo ngủ muốn đi đâu, có cần thông báo cho Bạch quản gia không?

Lăng Kha nghe thấy tên Lăng Tiêu thì phản ứng rất mãnh liệt: “Không không... Không cho anh giả mạo anh họ họ của tôi.”

“Lăng Kha.”

“Tôi đây.”

Lăng Tiêu không thể nhịn được mà rít gào ra tiếng, kéo cửa xe ra rồi “Phanh” một tiếng đóng lại: “Cô ở đâu, tôi bảo cô kêu Thịnh Hoàn Hoàn nghe điện thoại.”

“Em ở nhà của Hoàn Hoàn!”

Rốt cuộc Lăng Kha cũng nghe ra giọng của Lăng Tiêu, lập tức như đứa bé ngoan mà trả lời, vài giây sau lại nói tiếp: “Hoàn Hoàn ngủ rồi, không thể nghe điện thoại của anh, có chuyện gì anh nói với em đi, em nhất định chuyển lời cho anh... Oa, Hoàn Hoàn, không ngờ ngực của cậu to như thế...”



Thịnh Hoàn Hoàn bất mãn nỉ non: “Tránh ra, đừng lấy râu đâm tôi.”

Lăng Kha: “Cậu ngủ đến choáng váng rồi à, đừng kéo tóc của tớ... Ô ô... Sao của tớ lại nhỏ như thế, cậu to hơn tớ hơn một nửa lận...”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Không phải, Lăng Tiêu nói tớ không lớn không nhỏ như vậy rất vừa vặn... Cậu đừng có sờ, sờ nữa bị cậu sờ nhỏ thì sao...”

Lăng Tiêu: “...”

Hai kẻ điên, ngu ngốc.

Lăng Tiêu nghe cuộc đối thoại của hai người thì khuôn mặt tuấn tú lập tức đen như Bao Công, duỗi tay đóng cánh cửa vừa mở ra lại.

Hắn cả đời anh minh, lại bị hai cô gái ma men này chơi.

Lăng Tiêu vừa giận lại bực, tức đến ném điện thoại qua một bên, lúc này giọng của Lăng Kha lại truyền đến: “Hoàn Hoàn... Cái kia của Lăng Tiêu lợi hại không?”

Cái kia?

Cái gì?

Lăng Tiêu bất giác kéo dài lỗ tai.

“Ảnh hả... Ảnh rất lợi hại...”

“Lệ Hàn Tư cũng siêu lợi hại...”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không chịu yếu thế: “Lăng Tiêu lợi hại hơn.”

Vì thế hai con ma men lại bắt đầu cãi nhau...

Lăng Kha: “Cậu nói bậy, Lệ Hàn Tư lợi hại hơn.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Lăng Tiêu lợi hại, không tin hôm nào cậu bảo họ đánh một trận thử xem.”

Lăng Kha: “Thử thì thử, ai sợ ai!”

Lăng Tiêu rất tỉnh táo hơn nữa còn rất phẫn nộ: “...”

Phụ nữ uống say đều là dạng quỷ này sao?

Lăng Tiêu duỗi tay tắt điện thoại, xuống xe mới để ý mình đang mặc áo ngủ, khuôn mặt tuấn tú lại càng đen hơn, hắn nhất định là điên rồi!!!



Thịnh Thế

Hôm nay lại có một trận đánh ác liệt sắp diễn ra. Lý Nhuỵ đã trở lại, Lý Na bị nghi ngờ có liên quan đến chuyện chiếm đoạt tác phẩm của người khác, việc này đã có chứng cứ rất xác thực, chỉ chờ kết quả phán định mà thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn ra sức nâng đỡ Lý Nhuỵ thay thế vị trí của Lý Na, lại bị phe phái Chu Tín phản đối, hơn nữa họ còn đề cử một nhà thiết kế có chút danh tiếng trong giới, muốn cô ta lên nhận chức.

Đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng không đồng ý, sau đó trong phòng họp trình diễn cuộc thi thiết kế ngay hiện trường.

Cuối cùng, thiết kế của Lý Nhuỵ đạt được 80% số phiếu của cả công ty, giành được thắng lợi triệt để. Lý Nhuỵ thành công ngồi vào vị trí của Lý Na, toàn quyền phụ trách hoạt động sản xuất và thiết kế trang sức.

Buổi chiều, Triệu Giai Ca tới công ty để lấy hợp đồng quảng cáo trang sức của Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn không hề xuất hiện trong cả quá trình đàm phán, chỉ bảo Tống Chí Thượng đi giám sát.

Đường Nguyên Minh tới công ty kiểm tra tiến triển của dự án, Thịnh Hoàn Hoàn thông báo với Tương Tuấn Tài và những nhân tài chuyên nghiệp vừa tìm về được cùng nhau ra nghênh đón Đường Nguyên Minh.

Sau khi kiểm tra xong, Đường Nguyên Minh mời Thịnh Hoàn Hoàn cùng ăn cơm, Thịnh Hoàn Hoàn xin lỗi nói: “Vốn dĩ phải là em mời anh, nhưng hôm nay em có việc gấp phải xử lý, thật xin lỗi.”

Đường Nguyên Minh đút tay vào túi, thoải mái lại tùy ý, cưng chiều nhếch miệng cười với Thịnh Hoàn Hoàn: “Em đừng xin lỗi, hôm nào lại mời anh, cần anh hỗ trợ không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Đừng, chỉ là chút việc riêng thôi.”

Nhìn theo Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, ý cười trên khóe miệng Đường Nguyên Minh dần tắt, anh lấy điện thoại ra gọi: “Đi theo Thịnh tiểu thư, xem cô ấy muốn đi gặp ai.”

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên xe thì nhắn tin cho Lăng Tiêu: “Mấy giờ anh tan tầm?”

Rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được tin nhắn trả lời của Lăng Tiêu: “Cô đi về trước, trước khi tôi xuất hiện, cô nhất định phải trấn an bà nội và tụi nhỏ, tôi không hy vọng sau này họ lại nhắc đến chuyện chúng ta ly hôn.”

“Được.” Lần này Thịnh Hoàn Hoàn trả lời rất sảng khoái.

Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức lái xe đến Lăng Phủ, bảo vệ thấy cô cũng không ngăn cản mà mở cổng cho vào. Vừa xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn đã thấy Bạch quản gia đang sai người tu bổ hoa cỏ, cô lập tức lên tiếng chào hỏi.

“Thiếu… Thiếu phu nhân?” Thị lực của Bạch quản gia không tốt, cho rằng mình hoa mắt nên vội đeo kính lên, liền nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn duyên dáng đứng cách đó không xa, đang tươi cười mà nhìn ông.

Trong nháy mắt, Bạch quản gia rất kích động, vội đi về hướng cô, thái độ vẫn cung kính như trước kia: “Thiếu phu nhân, cô đã trở lại.”

Cô đã trở lại!

Giống như nơi này vẫn là nhà cô, nhưng kỳ thật cô đã chẳng còn liên quan gì đến nó nữa

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Mọi người có ở đây không, tôi có mấy câu muốn tâm sự với họ.”

Bạch quản gia gật đầu: “Có, đương nhiên là có, xin thiếu phu nhân theo tôi, lão thái thái và tiểu thiếu gia gặp cô nhất định sẽ rất vui, còn dì Hà và Tích Nhi nữa, họ thường xuyên nhắc đến cô.”

Rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã thấy được Lăng lão thái thái và An Lan, An Lan đang dạy Tích Nhi biết chữ, Lăng lão thái thái đang chơi với Thiên Vũ, Tiểu Bạch lười biếng quỳ rạp trên mặt đất mơ màng sắp ngủ.

Hình ảnh này rất ấm áp.

Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ sẽ thấy được cảnh này, đột nhiên cảm thấy sau khi mình rời khỏi Lăng Phủ thì nơi này lại càng trở nên ấm áp, không còn lạnh lẽo như trước kia.

Hơn nữa lão thái thái và An Lan ở chung cũng không tồi, khác trước kia cô nhìn thấy ở nhà cũ rất nhiều. Cô biết tất cả đều là nhờ Tích Nhi.

Nhưng cô không biết trong đó còn có nguyên nhân, đó là do An Niên.

Đến bây giờ, trừ gia đình Lăng Tiêu thì ở Hải Thành không có bao nhiêu người quen biết An Niên, càng không ai biết cậu ta là cha ruột của Thiên Vũ.
Chương 352: Con chưa bao giờ yêu Lăng Tiêu?

Mấy ngày nay Tích Nhi đã biết không ít chữ nên được An Lan khen, lão thái thái cũng yêu thương nói: “Tích Nhi của chúng ta rất thông minh, chờ anh hai trở lại thì đọc một bài thơ cho anh hai nghe nhé.”

Tích Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, con nhớ bà nội nói, anh hai vui thì sẽ cho con đi gặp chị dâu.”

An Lan hỏi cô: “Tích Nhi gặp được chị dâu thì phải nói gì với chị?”

Tích Nhi ngẫm nghĩ: “Con sẽ đọc thơ cho chị nghe: Giang Nam khả thái liên, Liên diệp hà điền điền, ngư hí liên diệp gian, ngư hí liên diệp đông, ngư hí liên diệp tây, ngư hí liên diệp nam, ngư hí liên diệp bắc.” (1)

(1) Ở Giang Nam có thể hái sen, Lá sen mọc chen chúc nhau. Cá đùa giỡn trong lá sen. Cá đùa giỡn bên đông lá sen, Cá đùa giỡn bên tây lá sen, Cá đùa giỡn bên nam lá sen, Cá đùa giỡn bên bắc lá sen.

Cún con bên cạnh không biết nói gì mà trợn trắng mắt: Ngu ngốc.

Lão thái thái và An Lan bị Tích Nhi chọc cười không khép miệng được.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng bị chọc cười, không ngờ Tích Nhi lại hài như vậy!

“Gâu gâu.” Không nghĩ tới ‘người’ phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn đầu tiên lại là Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch vừa rồi còn mơ màng sắp ngủ, lúc này nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì mắt chó lập tức sáng ngời, “Gâu gâu” hai tiếng rồi vẩy đuôi nhào tới chỗ cô.

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn bị nó liếm nước miếng đầy tay thì không khỏi nghĩ, không uổng công đã đúc cho nó nhiều xương như vậy.

Ngay sau đó, Lăng Thiên Vũ cũng chạy như bay về hướng cô, ôm chặt lấy đùi cô, kích động đến đỏ hốc mắt.

“Thiên Vũ, ngoan.” Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Lăng Thiên Vũ, vừa phải vỗ về Tiểu Bạch, vừa phải an ủi cậu nhóc, hai tay bận rộn không ngừng nghỉ.

“Chị dâu.” Tích Nhi bổ nhào vào lòng Thịnh Hoàn Hoàn cọ cọ: “Chị dâu, Tích Nhi rất nhớ chị, anh là tên hư hỏng, không cho Tích Nhi đi gặp chị.”

Tích Nhi rất tủi thân, chỉ cần bắt được cơ hội sẽ lập tức mách lẻo, lão thái thái và An Lan, dì Hà và Bạch quản gia, thậm chí cả Lăng Thiên Vũ cũng từng nghe cô ấy mách, hiện tại chỉ còn lại Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì rất tán thành nói một câu: “Lăng Tiêu thật là hư hỏng.”

Trấn an Tích Nhi xong, Thịnh Hoàn Hoàn mới nhìn lão thái thái và An Lan: “Bà nội, mẹ.”



Lão thái thái rất cảm tính, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Đứa nhỏ ngốc này, vì sao con không nói với bà là Lăng Tiêu muốn ly hôn, tới đây, mau đến cho bà nội nhìn xem.”

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa đến gần thì lão thái thái đã đi tới kéo tay cô lại rồi đánh giá trên dưới toàn thân: “Nhìn hơi gầy rồi này.”

Nói xong, bà đưa tay quét nhẹ qua bụng Thịnh Hoàn Hoàn hai cái: “Sao lại gầy như thế, có phải không chịu ăn cơm đúng bữa không?”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Bà nội, bữa nào con cũng ăn rất nhiều, có thể là vì gần đây làm việc bận quá nên mệt.”

Tiếp theo lão thái thái lại hỏi đến công việc của Thịnh Hoàn Hoàn, nói cô xử lý công ty lớn như vậy thì sao mà chịu nổi, con xem đã hành con thành ra như vậy, nói xong lại đỏ hốc mắt, hung hăng mà mắng Lăng Tiêu một trận.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe lão thái thái mắng Lăng Tiêu thì bỗng cảm thấy rất hả giận, thậm chí rất muốn phụ họa vài tiếng, mắng đúng lắm!

An Lan bị sự biểu diễn khoa trương của lão thái thái làm dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ để Hoàn Hoàn ngồi xuống trước rồi nói sau!”

“À, đúng đúng đúng, ngồi xuống trước lại nói, dì Hà lên trà đi.”

Lão thái thái lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống, nhưng vẫn luôn không buông tay cô ra, Lăng Thiên Vũ và Tích Nhi cũng bám lấy Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn không quên mục đích tới đây, nhưng họ thật sự quá nhiệt tình, cô cũng không biết nên mở miệng từ đâu, huống chi hiện tại căn bản không có cơ hội cho cô mở miệng.

Tích Nhi nói mình biết được bao nhiêu chữ, học được bao nhiêu bài thơ.

Thiên Vũ viết, cậu nhớ cô, cô có thể về không, cậu muốn ăn hoành thánh và mì do cô làm.

Lão thái thái nói, tối hôm qua Lam Nhan đã bị Lăng Tiêu đuổi đi, sớm nên đuổi đi, tội cho Thịnh Hoàn Hoàn.

An Lan thở ngắn than dài, nói với tính tình của Lăng Tiêu thì nhất định sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại!

Lại không có người hỏi vì sao cô lại đến.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thời gian dần dần trôi đi thì càng thất thần, cuối cùng khi An Lan nói muốn vào bếp làm vài món sở trường cho cô thì rốt cuộc cũng nhẫn tâm mà mở miệng: “Mẹ, không cần phiền vậy đâu, con ngồi một lát liền đi, không ăn cơm.”

Nói xong, cô không dám nhìn mặt bọn họ mà lấy ra cái hộp bị Lăng Tiêu vứt bỏ, còn có giấy tờ bất động sản Lăng Tiêu đưa lúc ăn sinh nhật Sam Sam. Thịnh Hoàn Hoàn đưa nó cho lão thái thái, hít một hơi thật sâu: “Bà nội, con trả lại mấy thứ này.”

Lão thái thái nhận lấy rồi mở hộp ra, nhìn thấy chiếc nhẫn và vòng tay lại khóc: “Hoàn Hoàn...”

Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên, khom người trước lão thái thái: “Bà nội, cảm ơn bà đã yêu thương con, đáng tiếc con không có phúc phận tiếp tục chăm sóc bà, về sau bà nhất định phải giữ gìn sức khỏe, con chúc bà sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà.”

Sau đó, cô nhìn về phía Tích Nhi: “Tích Nhi phải cố gắng học tập, chờ em lấy được bằng đại học thì có thể tới tìm chị chơi bất cứ lúc nào.”

Cuối cùng nhìn về phía cún con đang rơi lệ đầy mặt.

Đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói, Lăng Thiên Vũ là người mà cô khó bỏ lại nhất, cô cũng nhịn không được đỏ hốc mắt, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Thiên Vũ, dì hứa với con, chỉ cần con thi đậu trường trung học XX thì dì có thể nấu cơm cho con ăn mỗi ngày, bởi vì nhà dì cách trường đó rất gần, đến lúc đó ngày nào chúng ta cũng có thể gặp mặt!”

Chờ đến khi cún con lên trung học thì đã sớm quên cô rồi!

Lăng Thiên Vũ biết bọn họ đã không trở về như trước kia được nữa, cậu khóc nức nở, thở hổn hển.

Tim Thịnh Hoàn Hoàn như đao cắt, lại không thể làm gì.

Còn An Lan, Thịnh Hoàn Hoàn không có gì để nói với bà cả.

Lão thái thái rất đau đớn, Tích Nhi thấy bọn họ khóc cũng khóc theo, cuối cùng cả người hầu cũng gạt lệ, chỉ còn lại An Lan “Ý chí sắt đá”, vẻ mặt thản nhiên.

“Hoàn Hoàn...”

“Bà nội.”

Lão thái thái vừa mở miệng thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nhẫn tâm cắt ngang lời bà: “Hiện tại con sống rất tốt, con chưa bao giờ nói với bà rằng con kết hôn với Lăng Tiêu không phải vì yêu anh ta, mà vì anh ta có thể trợ giúp Thịnh gia.”

Thịnh Hoàn Hoàn không biết khi mình nói những lời này, Lăng Tiêu đã trở lại, lúc này hắn đang đứng phía sau cô không xa, nghe rõ giọng nói của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Kết hôn ba tháng nay, con sống không được vui, hiện tại rời khỏi Lăng Tiêu thì càng tự tại. Cho nên bà nội, đừng ép Lăng Tiêu nữa, con và anh ta thật sự không thích hợp, nhất định phải tách ra.”

Lão thái thái rơi lệ đầy mặt: “Cái gì mà không thích hợp, đám trẻ các con biết cái gì là thích hợp?”

Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên đáp lại lão thái thái một câu: “Ít nhất con biết Lăng Tiêu không yêu con, con cũng chưa bao giờ yêu anh ta.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói xong câu đó thì nơi này cuối cùng cũng hoàn toàn an tĩnh, cô biết mình đã đạt được mục đích, cô cầm lấy cái túi trên bàn rồi cúi chào lão thái thái và An Lan: “Xin lỗi, quấy rầy.”

Rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ Lăng Tiêu giao cho, Thịnh Hoàn Hoàn không dám ở lại thêm giây nào, nói xong những lời này, cô cầm túi xoay người rời đi.

Sau đó cô nhìn thấy Lăng Tiêu đứng phía sau mình. Cô không biết hắn tới từ lúc nào, nhưng cô xác định hắn đã nghe thấy câu nói cuối cùng kia.
Chương 353: Con trai cũng thật hào phóng với Hoàn Hoàn

Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, phía sau là tiếng khóc của Tích Nhi, chỉ có cô ấy là không biết kiềm nén.

Lăng Tiêu nhìn về phía Bạch quản gia, giọng nói vẫn lạnh nhạt như ngày thường: “Tiễn khách.”

Đã đến nước này thì không có gì để nói nữa, lúc này lão thái thái và An Lan sẽ không giữ cô lại, Bạch quản gia tiếc nuối thở dài, nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu... Thịnh tiểu thư, mời.”



Nhưng mà chiếc xe đua của cô thì sao!

Hình như Lăng Tiêu không có ý đưa cho cô.

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn đi uổng công một chuyến, hôm nay hiện giờ đã là thứ tư, nếu hôm nay không lấy được thì lại lãng phí một ngày, vì thế cô nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi có mấy câu muốn nói với anh.”

Lăng Tiêu sải bước chân thon dài đi từng bước một về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó ngừng lại trước mặt cô rồi nhìn xuống, khuôn mặt lạnh lẽo tuấn tú: “Ra bên ngoài chờ tôi.”

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn phải chờ hơn một giờ.

Lúc tới mặt trời còn treo trên cao, hiện tại trời đã tối xuống, bụng cô đói đến kêu rồn rột. Sớm biết vậy cô đã ăn ở công ty rồi đến, hiện tại rõ ràng Lăng Tiêu đang làm khó cô.

Cái nên nói thì cô đã nói, Thịnh Hoàn Hoàn không biết Lăng Tiêu còn có gì bất mãn, có cho hay không thì nói một câu, hắn không thể dứt khoát một chút, trả lời dứt điểm cho cô à?

Không có cách nào, hiện tại chỉ có thể chờ.

Lúc đang chờ đợi, cô nhìn thấy một người lén lút cầm máy ảnh chụp về hướng cô, nhìn bộ dáng này không biết là paparazzi do ai mời đến. Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang ngồi trên xe của mình, cô quay mặt đi, cầm điện thoại lên rồi chụp lại người nọ.



Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Lăng Tiêu liếc nhìn hai tờ khế đất và cái hộp trên bàn một cái, không cảm xúc mà quay đầu nói với Bạch quản gia: “Chuẩn bị lên đồ ăn.”

“Tôi vào bếp an bài.” Bạch quản gia gật đầu lui xuống.

Lão thái thái nhìn Lăng Tiêu mà lau lau nước mắt: “Hoàn Hoàn còn chờ ở bên ngoài.”

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc nói: “Vậy để cô ta chờ.”

Lăng Thiên Vũ trừng to đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn.

An Lan cầm lấy hợp đồng trên bàn, làm ra vẻ ghen tyỵ mà trêu chọc: “Con trai, con thật hào phóng với Hoàn Hoàn, vừa ra tay đã cho trên trăm triệu, sao không thấy con hào phóng với mẹ như thế?”

Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn bà một cái: “Bà lấy còn ít sao?”

“Tiêu Nhi, nhẫn của con đâu?” Lúc này Lăng lão thái thái đột nhiên hỏi.

Lăng Tiêu lại liếc nhìn cái hộp trên bàn một cái: “Vứt rồi.”

Lăng lão thái thái nghe xong lại đỏ mắt, lần này không nói thêm nữa mà cầm lấy cái hộp cùng khế đất kia đưa cho Lăng Tiêu: “Đây là Hoàn Hoàn trả về, tự con xem rồi xử lý đi!”

Nói xong, bà kéo tay Lăng Thiên Vũ: “Đi, chúng ta lên lầu đi, bà nội nấu hoành thánh cho con ăn.”

Tích Nhi cẩn thận liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, cũng đi theo lên, đảo mắt chỉ còn lại Lăng Tiêu và An Lan.

An Lan luôn muốn thân cận với Lăng Tiêu lại nói: “Mẹ không có khẩu vị, con ăn đi!”

Sau đó bà cũng trở về phòng.

Lăng Tiêu nhìn thứ trong tay, kêu Bạch quản gia tới: “Cất đi.”

Bạch quản gia hiểu ý, bưng hộp đi vào thang máy.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn thấy Lăng Tiêu thì hắn đang ngồi trong xe, sắc mặt đặc biệt đen, cách một khoảng vẫn bị khí lạnh tỏa ra trên người hắn làm rét buốt.

Cô cảm thấy không tốt lắm, lập tức xuống xe: “Lăng Tiêu.”

Lăng Tiêu cứ nhìn về phía trước: “Lên xe.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhưng xe của tôi…”



Lăng Tiêu không nâng đầu: “Tôi sẽ cho người đưa về.”

Thịnh Hoàn Hoàn mở vị trí ghế phụ ra rồi ngồi vào, nhưng Lăng Tiêu vẫn không lái xe đi, cũng không nói lời nào. Đại gia này luôn như thế, trưng cái mặt đen ra cho người khác nhìn, bảo mình tự lĩnh ngộ đi.

Lúc này tâm tình Lăng Tiêu rất khó chịu, Thịnh Hoàn Hoàn lại làm sai trước, hơn nữa còn có việc nhờ người ta nên chỉ có thể tìm vấn đề từ bản thân.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng mở miệng: “Bà nội không làm khó dễ anh chứ?”

Lăng Tiêu nghiêng mặt đi, mặt như sương lạnh mà nhìn cô: “Tôi ăn cơm chiều một mình, cô cứ nói đi?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Vậy chứng minh lời tôi nói có tác dụng, sau buổi tối hôm nay, họ sẽ không nhắc đến tôi nữa.”

Anh còn được ăn cơm chiều, đến bây giờ tôi còn bị đói này!

Lăng Tiêu lạnh lẽo “A” một tiếng, lái xe rời khỏi Lăng Phủ.

Trên đường đi rất im lặng, Thịnh Hoàn Hoàn không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta về đoàn xe sao?”

Cả một chữ “Ờ” mà Lăng Tiêu cũng lười đáp lại.

Thịnh Hoàn Hoàn thức thời không nói nữa, cô suy đoán lời Nam Tầm nói có khả năng đúng thật, Lăng Tiêu chuẩn bị tìm cô tiến hành thảo luận thêm về cuộc thi và đoàn xe.

Nhưng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn biết mình đã đoán sai!

Bởi vì hắn lái xe lên đường đua.

“Lăng Tiêu?” Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt qua nhìn hắn.

“Đây là chuyện trước kia đã hứa với cô.” Lăng Tiêu vẫn nhìn thẳng về phía trước.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nhớ tới Lăng Tiêu đã từng hứa sẽ dẫn cô chạy một vòng, đích thân chỉ điểm cho cô. Sau đó vì chuyện của Tích Nhi, cô bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài, từ đây không nhắc đến chuyện này nữa, không ngờ hắn vẫn còn nhớ.

Ngay sau đó, cô lại nghe hắn nói: “Tôi vẫn nói câu đó, muốn lấy thì phải lấy giải nhất.”

Giải nhất!

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy áp lực như núi: “Tôi không thắng được Kim Thần.”

Cô nói đúng sự thật, tối hôm qua sau khi thi đấu, cô thấy rõ thực lực của Kim Thần, cô và Kim Thần vẫn có chênh lệch, muốn thắng anh ta rất khó.

Lăng Tiêu lạnh lùng trào phúng: “Còn chưa thi đã nhận thua? Cô là người của Vũ Yến, Lăng Tiêu này xưa nay chỉ lấy giải nhất.”

Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận ra Lăng Tiêu đang tạo áp lực cho mình: “Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ cố hết sức.”

“Không, cô đã từng bảo đảm với tôi, xem ra cô đã quên rồi.”

Nhìn một bên mặt của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn biết hắn nghiêm túc, cô hồi tưởng lại cuộc đối thoại lần đó, sắc mặt hơi trầm xuống: “Anh biết rõ lần đó tôi chấp nhận là vì muốn tự do.”

Chiếc xe đột nhiên “Két” một tiếng ngừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn đập người về phía trước, lúc này tay Lăng Tiêu nhấn lên bả vai cô một cái, cả người nhích lại gần cô: “Nhớ kỹ.”

Hơi thở của Lăng Tiêu phun lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, lưng cô dính sát vào ghế dựa, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Hô hấp và nhịp tim của cô dần dần trở nên rối loạn.

Lăng Tiêu nói: “Tôi để lại Vũ Yến là vì cô làm nó còn có chút giá trị tồn tại, nếu cô thua thì nó cũng không cần thiết tồn tại nữa, nghe hiểu chưa?”

Không biết có phải ảo giác của Thịnh Hoàn Hoàn hay không mà cô cứ cảm thấy Lăng Tiêu không phải đang nhìn vào mắt mình, mà là đôi môi.

“Anh đang uy hiếp tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn bất giác siết lấy tay vịn ghế ngồi: “Anh cho tôi áp lực lớn như thế, lỡ đến lúc đó tôi phát huy thất thường, lật xe thì làm sao?”

“Vậy coi như tôi dạy dỗ không tốt.” Lăng Tiêu nhìn đôi má và vành tai ửng hồng của cô, trong cổ họng tràn ra ý cười trầm thấp, cuối cùng cũng buông cô ra.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo mới phản ứng lại, mừng rỡ nhìn về phía hắn: “Ý anh là tốc độ của anh vượt qua Kim Thần?”

Chỉ khi nào có thực lực mạnh hơn Kim Thần thì hắn mới nói ra câu đó!
Chương 354: Thịnh Hoàn Hoàn, cô chỉ có chút năng lực như thế?

“Cô nói đi?” Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên, dẫm mạnh chân ga.

Chiếc xe chạy như bay trên đường băng, khi tiếng động cơ tăng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nắm chặt tay vịn.

Tốc độ này làm cô trở nên hưng phấn, lập tức la lớn với Lăng Tiêu: “Vậy anh phải truyền hết khả năng cho tôi, nếu không tôi thua thì chỉ có thể trách sư phụ không dạy tốt.”

“Cô âm mưu như vậy đúng không?”

“Cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hô to: “Anh vừa nói cái gì, tôi không nghe rõ, anh lặp lại lần nữa.”

Nhưng Lăng Tiêu chỉ khẽ nhếch môi, lại không mở miệng.

Lăng Tiêu chở Thịnh Hoàn Hoàn từ đường số một chạy đến đường số ba, khi dừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trời đất quay cuồng, sau nửa ngày mới đỡ hơn.

Hiện tại, cô không dám có nghi ngờ gì đối với tốc độ của Lăng Tiêu.

Cmn quá nhanh!

Nhưng Lăng Tiêu lại không cho Thịnh Hoàn Hoàn thời gian chuẩn bị, lập tức nghiêng mặt qua, không cảm xúc mà nhìn cô: “Tới cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn ăn vạ trên ghế phụ không chịu xuống: “Để tôi ổn lại một chút đã.”

Lăng Tiêu không nói hai lời xuống xe, đi đến cửa ghế phụ rồi mở ra: “Đi xuống.”

Thịnh Hoàn Hoàn đành cởi bỏ dây an toàn rồi xuống xe, nhưng chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, ngã thẳng về phía trước, đúng lúc đập vào lòng ngực rắn chắc của Lăng Tiêu.

Bên tai truyền đến tiếng châm biếm của hắn: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô chỉ có chút năng lực này?”

Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng: “Lát nữa anh ngồi trên ghế phụ đi rồi biết mùi vị.”

Thịnh Hoàn Hoàn thề muốn Lăng Tiêu cũng giống như cô lúc này. Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đẩy hắn ra, cố nén không khoẻ mà ngồi vào ghế lái.

“Chạy đi, để tôi xem thực lực thật sự của cô.” Lăng Tiêu ngồi lên, ung dung thản nhiên mà nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch môi đỏ: “Chỉ mong lát nữa anh còn có thể bình tĩnh như thế.”

Thịnh Hoàn Hoàn thầm thề, không giành lại công lý cho mình thì thề không làm người.

Giây tiếp theo, chiếc xe xông thẳng ra ngoài, tiếng động cơ càng lúc càng lớn, càng ngày càng ồn, “Vèo” một tiếng xe đã không còn bóng dáng.

Bị Lăng Tiêu kích thích, Thịnh Hoàn Hoàn không muốn bị xem thường nên rất hăng hái, chiếc xe không ngừng gia tốc, chạy như bay trên đường số ba.

Dần dần, cô tiến vào cảnh giới quên mình, chỉ đắm chìm trong kích thích và khoái cảm mà tốc độ mang đến, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lăng Tiêu.

Đối với Thịnh Hoàn Hoàn, đua xe là một loại hưởng thụ, chỉ cần tiến vào trạng thái này thì cả người sẽ trở nên rất nhẹ nhàng, khống chế xe càng dễ như trở bàn tay.

Lăng Tiêu ngồi trên ghế phụ, tiện để quan sát thói quen lái xe của Thịnh Hoàn Hoàn, tốt, xấu gì cũng chưa bỏ qua.

Hắn hy vọng có thể tìm ra điểm đột phá từ thói quen đua xe của cô.

Ngã quẹo thứ nhất, ngã thứ hai, thứ ba...

Đầu, hơi choáng!

Lăng Tiêu nhìn về phía trước, lén lút bắt lấy tay vịn.

Cô gái này lái xe dọa người không giống bình thường, cô đang lấy mạng ra chơi sao?

Kỳ thật ngồi ở ghế lại căn bản không sợ hãi, bởi vì cô biết dù lái nhanh đến mấy thì vẫn nằm trong sự khống chế của cô.

Tựa như Lăng Tiêu vừa rồi, hắn cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy lần nào xe cũng như bay xuống vách núi, dọa cho sau lưng cô chảy mồ hôi lạnh.

Lỡ mất khống chế thì sao?

Hiện tại Lăng Tiêu cũng như vậy.

Sau vài vòng, Thịnh Hoàn Hoàn phát huy rất xuất sắc, thậm chí còn tốt hơn, càng nhanh hơn tối hôm qua bị Kim Thần đuổi theo.

“Thế nào?” Sau khi dừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu, vẻ mặt mang theo kích động và chờ mong.

Lăng Tiêu làm ra vẻ bình tĩnh buông tay vịn ra: “Không tồi, tốc độ còn có không gian nâng cao.”

“Thật không?” Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng Lăng Tiêu sẽ mỉa mai cô một trận, không ngờ lại được hắn khẳng định, còn nói tốc độ cô còn có khả năng phát triển. Những lời này chính là tán thưởng tốt nhất đối với cô.

Nhưng trên trán Lăng Tiêu... Sao lại nhiều mồ hôi như thế?

Thịnh Hoàn Hoàn rút tờ giấy ra rồi đưa cho hắn: “Sư phụ, anh nóng lắm à?”

Sư phụ?

Vua nịnh nọt!!!

Lăng Tiêu ho nhẹ một tiếng, không cảm xúc nói: “Đàn ông hỏa khí mạnh, không như cô lăn lộn thế nào cũng rất ít ra mồ hôi.”

Hừm?

Thịnh Hoàn Hoàn hoài nghi Lăng Tiêu đang nói bậy, nhưng cô lại không có chứng cứ!

Cô khựng lại rồi lại hỏi: “Sư phụ, có phải anh cảm thấy thân thể nóng lên tay chân đổ mồ hôi lạnh, toàn thân cứng đờ chân mềm nhũn không?”

Lăng Tiêu thong dong bình tĩnh: “Không có.”

“Thật sự không có?” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên bắt lấy tay Lăng Tiêu rồi quay ngược lại, sau đó “Phì” một tiếng, đặc biệt đắc ý cười ha hả: “Ha ha ha... Lăng Tiêu, thì ra anh cũng biết sợ, hiện tại có phải cảm thấy mình giống tên nhát gan không?”

Lăng Tiêu rũ mi, nhìn thoáng qua lòng bàn tay đầy mồ hôi, mày kiếm cau chặt lại: “Câm miệng, cô thật ồn.”

“Ha ha ha...”

“Tôi nói câm miệng.” Lăng Tiêu thẹn quá thành giận, bên tai đã đỏ rực.

“Ha ha ha... Xin, xin lỗi... Tôi thật sự... Nhịn không được... Ha ha...”

Thịnh Hoàn Hoàn thừa nhận mình cười rất thất đức, nhưng cô thật sự dừng không được, còn không khép miệng lại được, nước mắt đã chảy cả ra.

“Thịnh, Hoàn, Hoàn.”

“Đây... Ha ha...”

Lăng Tiêu cắn răng: “Cười nữa tôi làm cô ngay chỗ này.”

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nấc một cái, lập tức ngừng lại.

Không khí đột nhiên trở nên mập mờ.

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay lái: “Cái kia... Anh nhìn ra vấn đề của tôi chưa?”

Lăng Tiêu gật đầu, tao nhã lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay, sau đó mới trầm giọng bắt đầu kể ra vấn đề của cô, giọng nói trầm thấp hồn hậu vang lên trong xe, làm người ta cảm thấy rất dễ nghe, bất giác đắm chìm trong giọng nói của hắn.

Giảng xong, Lăng Tiêu bảo Thịnh Hoàn Hoàn chạy một vòng.

Sau khi được Lăng Tiêu kể ra, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phát hiện vấn đề của mình, dưới sự chỉ điểm của Lăng Tiêu, cô lần lượt sửa đúng, chậm rãi sửa lại những thói quen đó.

“Là như thế này sao?” Sau khi thành công, Thịnh Hoàn Hoàn hưng phấn nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu sờ đầu cô như trấn an cún: “Thông minh.”

Nhưng khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn lại hơi sụp xuống: “Tôi chạy thêm một vòng, anh tính tốc độ thử.”

Bởi vì quan hệ giữa hai người đã thay đổi, nhìn thấy Lăng Tiêu đột nhiên thân mật, Thịnh Hoàn Hoàn không biết làm sao, bất an, bàng hoàng, chân tay luống cuống, thậm chí còn có chút phẫn nộ.

Cô đột nhiên rất muốn đêm nay mau trôi qua đi, hiện tại cô rất ghét thứ cảm xúc không khống chế được này!

Thịnh Hoàn Hoàn là một học sinh rất thông minh rất có thiên phú, dưới sự chỉ điểm của Lăng Tiêu, rất nhanh cô đã nắm được mấu chốt, cũng có thể lập tức sửa đúng thói quen không tốt của mình, vòng cuối còn đổi mới kỷ lục trước kia.

Lăng Tiêu vừa lòng nhìn đồng hồ đếm ngược: “Rất tốt, hai ngày nay luyện tập thêm vài lần, lên sân chỉ cần phát huy bình thường thì nhất định sẽ vượt qua Kim Thần.”

Thịnh Hoàn Hoàn vốn nên vui vẻ, nhưng lúc này cô lại cười không nổi: “Ừm, tôi sẽ nỗ lực không làm anh thất vọng, đã khuya rồi chúng ta trở về đi!”
Chương 355: Lam Nhan thay Lăng Hoa Thanh chắn một phát súng

Lăng Tiêu nhíu mày trước sự xa cách đột ngột của Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức cảm thấy hơi khó chịu, cũng lạnh mặt: “Ừ!”

Trên đường trở về, hai người không nói chuyện với nhau nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm, chờ cuộc đua quốc tế lần này kết thúc, cô sẽ rời khỏi Vũ Yến!

Nửa đường, Lăng Tiêu nhận một cú điện thoại, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe hắn nói một câu “Tôi lập tức đến”, tiếp theo liền nói với cô: “Xuống xe.”

Không có một lời giải thích nào, chỉ một câu “Xuống xe”.

“Hiện tại?”

Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt hơi hơi thay đổi.

“Đúng vậy.” Lăng Tiêu trả lời không chút do dự.

Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi thêm nữa mà lập tức cởi dây an toàn xuống xe.

Lăng Tiêu liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn từ kính chiếu hậu một cái, sau đó cấp tốc rời đi, hiện tại hắn phải đi bệnh viện, không diện mang theo cô.

Rất nhanh chiếc xe đã biến mất trong đêm tối, đêm cuối thu rất lạnh, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi ôm cánh tay nhẹ nhàng cọ xát.

Nơi này đằng trước không thôn xóm, đằng sau không có cửa hàng, nhưng Lăng Tiêu vẫn bỏ cô lại.

Thịnh Hoàn Hoàn biết có lẽ Lăng Tiêu gặp phải tình huống khẩn cấp, nhưng hắn còn không giải thích lấy một câu đã ném cô ở nơi hoang vắng này...

Nói không thất vọng là giả.

Nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn ra rồi, dù sao Lăng Tiêu luôn như vậy, cũng may cô và hắn đã không còn quan hệ gì.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhìn bốn phía, cô đi sát bên đèn đường đi về phía trước, qua chừng nửa giờ, ánh đèn chói mắt đã chiếu đến.

Chiếc xe kia quay đầu ở kế bên, ngừng trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ là người của Lăng Tiêu, không ngờ lại nhìn thấy mặt Đường Nguyên Minh: “Sao lại là anh?”

Sao anh Minh lại ở chỗ này?

Đường Nguyên Minh nghe ra cảm xúc thất vọng từ câu nói của Thịnh Hoàn Hoàn, anh không trả lời cô, giọng nói mất đi sự dịu dàng ngày thường, có thêm chút cứng rắn: “Lên xe.”

Thịnh Hoàn Hoàn mở cửa xe ngồi lên, ánh mắt dừng lại bên mặt Đường Nguyên Minh: “Sao anh lại ở chỗ này?”

Vào thời gian này, địa điểm này, cô không tin là trùng hợp.

Đường Nguyên Minh không trả lời cô mà nhìn thẳng về phía trước.

Xe chạy thẳng về hướng Thịnh gia, trên đường đi hai người đều trầm mặc.

Đêm nay Đường Nguyên Minh làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác có chút xa lạ, tuy rằng anh không nói cái gì cả.

“Tới rồi.” Đường Nguyên Minh đậu xe ngoài cửa lớn, lúc này mới nghiêng qua nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Lăng Tiêu không phải người tốt, nếu hai người đã ly hôn thì nên cách xa anh ta một chút.”

“Em biết, nhưng mà anh Minh, đây là chuyện riêng của em.” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh đang theo dõi em, em không hy vọng có lần sau, cảm ơn anh đã đưa tôi trở về.”

Nói xong, cô đẩy cửa xuống xe.

Đường Nguyên Minh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, thẳng đến bóng cô biến mất khỏi tầm mắt mới lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, hút hết ngụm này đến ngụm khác.

Hoàn Hoàn, xem ra anh phải học hỏi Diệp Sâm, quang minh chính đại theo đuổi em.

Thịnh Hoàn Hoàn trở lại phòng mình, chuyện thứ nhất là kéo bức màn ra nhìn rất ngoài, thấy xe Đường Nguyên Minh vẫn đậu ở đó.

Cô không khỏi nhớ tới những lời trước kia của Lăng Tiêu, Đường Nguyên Minh thích cô.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức kéo màn lại, đi đến phòng của Nam Tầm, sau khi đi ra thì đầu mang đầy mây đen.

Lăng Tiêu nói không sai, Đường Nguyên Minh thật sự thích cô.

Xem ra trực giác không chỉ có ở phụ nữ mà đàn ông cũng có?

Khi cô tắm rửa xong, cuối cùng xe của Đường Nguyên Minh cũng đã chạy đi, làm cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra.



Bệnh viện Lăng Hoa Thanh đang ở đã hoàn toàn lộn xộn.

Lăng Hoa Thanh bị phục kích, tiếng súng làm cả bệnh viện rơi vào khủng hoảng, Lam Nhan chắn cho Lăng Hoa Thanh một phát súng, đã ngã vào vũng máu.

Tay xạ kích mai phục ở toà nhà đối diện, liên tục bắn hai phát súng, nhưng vẫn không bắn trúng Lăng Hoa Thanh, lập tức liền bỏ chạy.

Lăng Hoa Thanh được đám vệ sĩ Hà Vinh yểm hộ, thành công chạy đến khu vực an toàn, không mất một sợi tóc.

Sau lưng Lam Nhan trúng một phát súng, vị trí rất gần tim, khi Lăng Tiêu chạy tới nơi thì cô ta đang được cấp cứu trong phòng giải phẫu, Lăng Hoa Thanh ngồi ở bên ngoài.

“Ba.” Lăng Tiêu tiến lên, sắc mặt nặng nề: “Ba không sao chứ?”

Lăng Hoa Thanh lắc đầu, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Lăng Tiêu ngồi xuống, dựa vào lưng ghế rồi nói: “Thật không ngờ lại là Lam Nhan cứu ba một mạng.”

Điều này làm Lăng Hoa Thanh xem trọng Lam Nhan một chút, ông ta còn tưởng rằng cô gái này chỉ khua môi múa mép trước mặt mình.

Lăng Tiêu ngồi xuống, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ màu đỏ: “Con sẽ hậu tạ cô ta.”

Lăng Hoa Thanh gật đầu: “Nên hậu tạ.”

Tuy ông ta cũng không ưa Lam Nhan, nhưng cô ta thật sự đã cứu ông một mạng.

“Lần này là con sơ sẩy, con đã cho người đi tra xét, nhưng đối phương có thể là tay mơ, nếu không bắt được hắn thì rất khó điều tra rõ thân phận.”

Đối phương biết rõ địa hình gần đây nên đã tránh được hết cameras, đến bây giờ người của Lăng Tiêu và cảnh sát vẫn không tìm được manh mối.

Lăng Hoa Thanh nói: “Con không cần xen vào chuyện này, chờ Lam Nhan ra khỏi phòng giải phẫu thì chúng ta về nhà đi, về nhà tương đối an toàn hơn.”

“Con sẽ bảo Đường Dật lại đây chăm sóc ba.” Lăng Tiêu cũng tán đồng, tiếp theo lại hỏi: “Ba biết chuyện này là ai làm?”

“Ba nói con đừng xen vào chuyện này.” Giọng Lăng Hoa Thanh trở nên rất cứng rắn: “Con nên tự lo cho mình đi, đừng cho là ba không biết con còn liên hệ với Thịnh Hoàn Hoàn kia.”

Không cần suy nghĩ Lăng Tiêu cũng biết Lam Nhan lại nói gì trước mặt Lăng Hoa Thanh: “Ba, ba yên tâm, chuyện này sẽ không phát triển theo hướng ba lo lắng, con biết con đang làm gì.”

Lăng Hoa Thanh cười cười: “Con biết thì tốt, con cũng lớn rồi, hôm nào ba giới thiệu con gái của một người bạn cũ cho con nhận thức, mẹ con bé đã từng làm rúng động Vân Thành, ba nghĩ con bé đẹp không kém gì Thịnh Hoàn Hoàn đâu.”

Ánh mắt Lăng Tiêu trầm xuống: “Lần trước không phải ba nói Thiên Vũ nên do mẹ ruột chăm sóc thì tốt hơn sao?”

“Đúng vậy, nhưng không phải con không thích Lam Nhan à?” Lăng Hoa Thanh vỗ vỗ vai Lăng Tiêu: “Cần phụ nữ chăm sóc không chỉ là con nít, đàn ông cũng cần, ba sẽ mau chóng sắp xếp cho hai con gặp mặt, đương nhiên nếu con không thích thì ba cũng không miễn cưỡng.”

Nói xong những lời này, sắc mặt Lăng Hoa Thanh lại trầm xuống: “Còn Thịnh Hoàn Hoàn, ba không hy vọng con qua lại gì với cô ta nữa.”

Sau nửa đêm, Lam Nhan được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, cuộc giải phẫu rất thành công, hiện tại cô ta đã thoát khỏi nguy hiểm.

Lăng Tiêu để lại hai vệ sĩ, sau đó đưa Lăng Hoa Thanh trở về, về đến nhà người hầu gác đêm đã báo cho hắn, An Lan vừa được đón đi.

Hắn luôn không hỏi nhiều đến chuyện giữa An Lan và Lăng Hoa Thanh.

Thứ năm trôi qua rất bình thản, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được điện thoại của Trần Phỉ Phỉ, cô ta đã ở cục cảnh sát hai ngày, ngày mai là cuộc đua mở đầu của Hải Thành, cuối cùng cô ta dã chịu cúi đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không làm khó cô ta, làm cô đăng Weibo xin lỗi, viết một ngàn chữ kiểm điểm nhận sai đăng lên, mỗi một câu đều phải cảm động lòng người, phát ra từ nội tâm, không được đục nước béo cò, mập mờ không rõ ràng.

Nếu không cô ta cứ ngoan ngoãn ở Cục Cảnh Sát đủ 15 ngày rồi trở ra đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK