Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 264: Vợ anh bị người ta bắt cóc, vì sao Mộ Tư lại đi cứu

Lăng Hoa Thanh cười nói: “Sao lại sẽ ghét bỏ, tính tình Tiêu Nhi nặng nề, cháu lại biết ăn nói, vừa vặn có thể giải buồn cho bác.”

Lam Nhan lộ vẻ mặt thẹn thùng, bưng quả táo đã gọt lên: “Bác ăn chút táo ạ.”

“Bác ăn không vô.” Lăng Hoa Thanh xua tay, chỉ vào Lăng Tiêu ngồi trên sô pha: “Bác thấy vừa rồi nó chưa ăn gì, cháu cầm đi cho nó ăn đi!”

“Được.”

Lam Nhan xoay người bưng táo đến trước mặt Lăng Tiêu, dịu dàng mà mỉm cười: “A Tiêu, ăn chút táo đi anh.”

Lăng Tiêu gật đầu, lại không nhúc nhích.

Lam Nhan hơi xấu hổ, đặt trái cây lên bàn: “Em mua rất nhiều trái cây, đều rất tươi, em đi rửa mang đến cho anh.”

Lăng Tiêu nhàm chán mà cất điện thoại đi rồi đứng lên, nói với Lăng Hoa Thanh: “Ba, con về công ty trước, trễ chút lại đến thăm ba.”

“Ừ, con đi đi!” Lăng Hoa Thanh không giữ hắn lại, chỉ nhìn về phía Lam Nhan đang xấu hổ: “Cháu đi tiễn Tiêu Nhi đi.”

Lúc này Lăng Tiêu đã đi ra khỏi phòng bệnh, Lam Nhan cúi đầu chào Lăng Hoa Thanh rồi lập tức đi theo ra ngoài: “A Tiêu, chờ em với.”

Lăng Tiêu đi ở phía trước, Lam Nhan sợ người ta nhận ra mình nên vừa kéo khẩu trang vừa bước chậm theo sau Lăng Tiêu: “A Tiêu, thang máy ở đây.”

Lam Nhan chỉ chỉ thang máy bên đường đi, chỉ thấy Lăng Tiêu đi nhanh về phía trước, bước chân của hai vệ sĩ phía sau cũng không tạm dừng lấy một giây.

Mặt Lam Nhan trắng bệch, trước kia Lăng Tiêu không phải như thế với cô ta.

Tuy rằng trước kia Lăng Tiêu không nói nhiều với cô ta, nhưng tóm lại không lạnh nhạt như một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào người cô như vậy.

Thấy Lăng Tiêu càng đi càng xa, Lam Nhan cắn cắn môi, bước nhanh đuổi theo, rốt cuộc cũng thấy Lăng Tiêu dừng bước.

Lam Nhan thầm vui vẻ, vội chạy tới: “Lăng Tiêu...”

Bỗng nhiên, Lam Nhan đột nhiên im bặt, cô ta thấy Lăng Tiêu ngừng lại bên cửa sổ một phòng bệnh, cửa sổ rộng mở, bên trong chỉ có một cái giường, một người đàn ông trẻ đang nằm ở đó.

Lam Nhan nhận ra người bên trong, anh ta là Mộ Tư có danh xưng Ngũ Thiếu ở Hải Thành, còn từng có hôn ước với Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này bên giường Mộ Tư có một cô gái đang nằm sấp, tay Mộ Tư đang đặt trên mặt cô, ngón tay tinh tế miêu tả ngũ quan cô, trên gương mặt đầy vẻ dịu dàng.

Cô gái kia là... Thịnh Hoàn Hoàn?

Lam Nhan không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh này ở bệnh viện, hơn nữa Lăng Tiêu còn đứng ở chỗ này.

Lam Nhan nghiêng mặt đi, lén đánh giá sắc mặt Lăng Tiêu, trong lòng đặc biệt kích động: Lần này Thịnh Hoàn Hoàn xem như hoàn toàn tiêu đời rồi!

Còn chưa ly hôn với Lăng Tiêu đã không chờ nổi muốn nối lại tình xưa với bạn trai cũ, là đàn ông đều không thể chịu được!

Bước chân Lăng Tiêu chỉ dừng lại một lát, rất nhanh đã sải bước đi đến cuối hành lang, Lam Nhan vội đuổi kịp rồi đi vào thang máy với Lăng Tiêu.

“Người đàn ông vừa rồi là Mộ Tư sao?” Lam Nhan cẩn thận nhìn Lăng Tiêu: “Nghe nói anh ta có một thanh mai trúc mã tên là Bạch Tuyết, hai người từ nhỏ đã tự ước hẹn cả đời, sau này Bạch Tuyết bị Thịnh Xán bắt đi, Mộ Tư cho rằng cô ta đã chết.”

“Em còn nghe nói là vì Thịnh Hoàn Hoàn thích Mộ Tư nên Thịnh Xán mới cầm tù Bạch Tuyết, ép Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau, mãi đến trước một ngày hai người kết hôn, Bạch Tuyết trốn thoát, hôm sau Mộ Tư hủy hôn ngay đương trường rồi về tới bên cạnh Bạch Tuyết.” Thấy Lăng Tiêu không ngăn mình lại, Lam Nhan tiếp tục nói: “Khoảng thời gian trước còn có truyền thông đưa tin, Mộ Tư chuyển một nửa cổ phần trên tay mình cho anh em Bạch Tuyết, xem ra thật sự rất yêu Bạch Tuyết, vừa rồi chắc cô gái kia chính là Bạch Tuyết, ánh mắt Mộ Tư nhìn cô ấy thật dịu dàng, tràn ngập tình yêu.”

Lăng Tiêu nghiêng mặt đi, mắt đen sắc bén như đao: “Cô nghe nói thật nhiều.”

Ánh mắt lúc này của Lăng Tiêu làm Lam Nhan sợ hãi, nụ cười của cô ta cũng trở nên miễn cưỡng: “Em có người bạn quen biết Bạch Tuyết.”

Ý cô ta là những lời này đều là nghe được từ miệng Bạch Tuyết.

Lam Nhan luôn cho rằng Mộ Tư chịu chuyển một nửa cổ phần trên tay cho anh em Bạch Tuyết thì nhất định là vì rất yêu Bạch Tuyết. Mãi đến vừa rồi, Lam Nhan mới phát hiện mình sai rồi.

Bọn họ đều bị Mộ Tư lừa, rõ ràng người đàn ông này yêu Thịnh Hoàn Hoàn mới đúng, chỉ khi nào trong lòng cất giấu tình yêu thâm trầm thì ánh mắt nhìn đối phương mới dịu dàng như vậy.

Cô ta nói vậy với Lăng Tiêu là muốn hắn biết Mộ Tư yêu Thịnh Hoàn Hoàn, mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng còn vươn vấn tình xưa với Mộ Tư.

Nếu không Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không mặc kệ thân phận Lăng thiếu phu nhân mà chạy đến bệnh viện chăm sóc bạn trai cũ của mình như vậy.

Tiễn Lăng Tiêu đến ngoài cửa bệnh viện, Lam Nhan đạt thành mục đích, tâm tình sung sướng xoay người trở vào bệnh viện, cô ta tin chắc rất nhanh Lăng Tiêu sẽ ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên mình phải nỗ lực chiếm được sự yêu thích của Lăng Hoa Thanh.

Sau khi lên xe, khí thế quanh người Lăng Tiêu lập tức trầm xuống, giống như một ngọn núi băng ngàn năm không ngừng phóng ra hàn khí, tài xế cảm thấy sau lưng phát lạnh, không dám thở mạnh một cái.

Ngón tay thon dài thưởng thức di động trong tay, một lát sau Lăng Tiêu vẫn gọi điện thoại cho Bạch quản gia: “Xác định tình trạng của Mộ Tư chưa?”

“Thưa rồi, thiếu gia, nửa người dưới của cậu ta đều tê liệt, cả năng lực sinh dục cũng mất.”

“Trị không hết?” Lăng Tiêu nhăn chặt mày kiếm lại.

Bạch quản gia thở dài: “Hy vọng xa vời, các chuyên gia hôm nay đến bệnh viện xem qua đều nói không có cách nào.”

Lăng Tiêu nghe xong thì tắt máy, sau đó gửi tin nhắn cho Đường Dật: “Khi nào về nước?”

Đường Dật đáp lại hai chữ: “Sắp rồi.”

“Bao lâu?”

Vài giây sau, Đường Dật trực tiếp gọi lại cho Lăng Tiêu: “Thế nào, trong nước đã xảy ra chuyện gì mà cần tôi lập tức trở về?”

Lăng Tiêu lặng lẽ nói: “Tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta bắt cóc, Mộ Tư thay cô ta chắn một súng, hiện tại nửa người dưới tê liệt, mấy lão già ở Hải Thành đều bó tay hết cách.”

“Cái gì?” Đường Dật đặc biệt khiếp sợ: “Mộ Tư chắn đạn cho Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại có phải Thịnh Hoàn Hoàn cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp không? Anh phải cẩn thận một chút, không là mấy ngày nữa cô ấy sẽ ly hôn với anh đấy.”

Hồi lâu không nghe thấy tiếng nói của Lăng Tiêu, Đường Dật cảm thấy sau lưng lạnh cả người: “Rồi rồi rồi, tôi lập tức mua vé máy bay về nước, giao chuyện bên Hàn Quốc cho Thịnh Tư Nguyên.”

“Hai vợ chồng già này lợi hại hơn tôi nghĩ nhiều, hiện tại sức khỏe của Hàn lão gia tử đã không đáng ngại, bệnh kín của Hàn phu nhân cũng đã trị hết, vợ chồng họ đang tích cực chuẩn bị cho chuyện mang thai. Hiện tại ngày nào cũng có người đến cửa nhà Hàn Tín chào hỏi, chờ vợ chồng Thịnh Tư Nguyên xem bệnh cho họ, trong lúc vô tình đã tạo dựng không ít quan hệ thay Hàn Tín, hiện tại vợ chồng Hàn Tín còn không muốn thả người về.”

Dừng một chút, Đường Dật lại tìm đường chết mà hỏi một câu: “Nhưng nói gì thì nói, vợ anh bị người ta bắt cóc, vì sao Mộ Tư lại đi cứu?”

Vừa rồi nói xong, bên kia đã tắt máy.

Đường Dật nhướng mày nhìn di động, lát sau thì cười cười: “Người anh em, cứ giả vờ đi, chờ ngày nào đó vợ mình chạy theo người khác thật thì có nước ngồi khóc.”
Chương 265: Lăng Tiêu thẹn quá thành giận thật là trăm năm khó gặp

Từ lúc Lăng Tiêu hỏi ngày anh về thì Đường Dật liền biết trái tim Lăng Tiêu đã luân hãm, nếu không ác ma máu lạnh này sao lại đột nhiên tốt bụng mà quan tâm Mộ Tư chết hay sống?

Chỉ mong hắn có thể sớm thản nhiên đối mặt với lòng mình, nhưng vừa rồi hắn tắt máy là vì thẹn quá thành giận sao?

Tâm tình Đường Dật rất tốt: “Lăng gia thẹn quá thành giận, thật là trăm năm khó gặp!”

Một đêm không ngủ, hơn nữa đã nhiều ngày bôn ba, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự rất mệt, cô nằm sấp bên mép giường Mộ Tư mà ngủ thật say.

Di động của cô đã vang lên mấy lần, đều bị Mộ Tư tắt ngang, trừ nhắn trả lời Thịnh phu nhân ra thì những người khác đều không quan tâm đến, anh tắt điện thoại của cô đi.

Đầu ngón tay Mộ Tư nhẹ nhàng đảo qua quầng thâm dưới mắt Thịnh Hoàn Hoàn, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng: “Em cần ngủ một giấc.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ không an ổn, bởi vì trong lòng vướng bận rất nhiều chuyện

Cô mơ thấy Tương Tuấn Tài từ chối cô, mơ thấy Chu Tín đã trở lại, thấy mình bị đuổi ra Thịnh Thế, thấy ánh mắt thất vọng của Thịnh phu nhân.

Cô còn mơ thấy Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn cô và nói: “Thịnh Hoàn Hoàn cô chống chọi không nổi, cuối cùng còn không phải lại dựa vào tôi.”

Mày cô càng nhăn chặt, bàn tay đặt trên chăn cũng siết lại thành đấm, bất lực lại kiên cường nói mớ: “Không... Tôi có thể... Tôi có thể chống chọi được...”

Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói mớ, trong lòng Mộ Tư đau đớn kịch liệt, cô vốn có thể vô ưu vô lự, hiện giờ lại bị cuộc sống ép tới không thở nổi, tất cả đều do anh mang đến. Nếu năm đó người cô chọn là Lăng Tiêu hoặc là ai khác thì có lẽ hiện tại sẽ sống rất hạnh phúc!

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày, Mộ Tư đặt tay lên tóc cô, nhẹ nhàng an ủi: “Anh tin tưởng em có thể chống chọi được, bởi vì em còn có anh, anh sẽ luôn ở bên em, để em biến thành dáng vẻ em muốn, ngủ đi... Không có việc gì... Em còn có anh...”

Dần dần, mày Thịnh Hoàn Hoàn cũng thả lỏng, hô hấp trở nên vững vàng.

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nằm ngay ở nơi mình giơ tay là có thể với tới, Mộ Tư rất muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này, đã thật lâu khoảng cách giữa anh và cô không gần đến như thế!

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc từ giữa trưa tới chạng vạng, trong phòng bệnh có hai cảnh sát tới, họ tới tìm cô và Mộ Tư ghi lời khai.

Hai mươi phút sau, bọn họ rời đi.

Hứa Trữ Viễn cho người đưa bữa tối tới, rất phong phú, nhưng hiện tại Mộ Tư chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, hơn nữa anh không thể ngồi dậy, chỉ có thể để người ta đút từng ngụm từng ngụm.

Trong phòng bệnh chỉ có cô và Hứa Trữ Viễn, hai vệ sĩ còn lại canh giữ ở ngoài cửa, chuyện đút ăn tất nhiên rơi lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn.

Giữa trưa Mộ Tư chỉ uống mấy ngụm canh, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn muốn đút anh ăn chút cháo.



Trong phòng bệnh hành lang bên kia, Lăng Hoa Thanh vừa ăn một chút, hiện tại có thể ngồi dậy.

Lam Nhan đỡ ông ta xuống giường: “Bạc trai, cháu đỡ bác ra ngoài hành lang đi một chút, nằm lâu thân thể lại càng đau nhức.”

Lăng Hoa Thanh gật đầu: “Được, nghe cháu.”

Lam Nhan đỡ Lăng Hoa Thanh đi về hướng phòng bệnh của Mộ Tư, miệng lại nói: “Bạc trai, nói ra cũng khéo, vừa rồi cháu thấy được Thịnh tiểu thư ở bên này, hình như thân thích của cô ấy vào viện.”

Bước chân Lăng Hoa Thanh khựng lại: “Thịnh Hoàn Hoàn?”

Lam Nhan gật đầu: “Vâng, ngay ở gian phòng phía trước kia.”

Lăng Hoa Thanh nhớ tới cuộc đối thoại hồi sáng với Lăng Tiêu, sắc mặt trầm xuống: “Cháu đỡ bác qua đó xem.”

Lam Nhan cười cười: “Vâng.”

Bệnh viện phải bảo đảm thông gió, mỗi buổi sáng lao công quét dọn vệ sinh sẽ mở cửa trong và cửa sổ ra, làm không khí được lưu thông, như vậy không khí trong phòng bệnh sẽ tốt hơn rất nhiều, người bệnh cũng không cảm thấy ngột ngạt.

Xuyên qua cửa sổ, Lăng Hoa Thanh và Lam Nhan thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang cẩn thận đút cho Lăng Tiêu ăn.

Mặt Lăng Hoa Thanh lập tức đen thui, tay siết chặt, tay Lam Nhan bị ông ta siết đau, nước mắt suýt rơi xuống.

Lam Nhan không ngờ phản ứng của Lăng Hoa Thanh lại dữ dội như thế, nhưng ngẫm lại trước kia bởi vì mưu sát gian phu nên ông ta mới ngồi tù nhiều năm như thế, trong lòng cô ta lại buông lỏng.

Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Lăng Hoa Thanh, cô ta không khỏi thầm lau mồ hôi cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Hoa Thanh không cách nào chịu nổi chuyện này, lần này Thịnh Hoàn Hoàn xong đời, cho dù ly hôn thì chỉ sợ trước lúc đó cũng phải nếm chút khổ sở.

“Các người là ai, nơi này là phòng bệnh tư nhân, không có việc gì thì đi mau.” Vệ sĩ canh giữ bên ngoài phòng bệnh thấy hành động của hai người lạ thường thì lên tiếng xua đuổi.

Nghe thấy giọng nói này, Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy gương mặt hung ác của Lăng Hoa Thanh, cô không khỏi cứng lại.

Ngoài phòng bệnh, Lăng Hoa Thanh hừ lạnh một tiếng: “Lam Nhan, đi.”

Hai người rất nhanh đã biến mất ở cửa sổ, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không để việc này trong lòng, cô dời mắt đi, khi đút thêm cho Mộ Tư thì anh lại lắc lắc đầu: “Anh ăn không vô.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại, anh chỉ ăn có một chút.

Mộ Tư cười cười với cô, không có sức lực mà nói: “Em đi ăn đi, ăn xong thì về nhà, em vừa nhận chức còn rất nhiều chuyện chờ em đi làm, nơi này có Trữ Viễn là được.”

Thịnh Hoàn Hoàn không từ chối, hiện tại cô thật sự hận không thể bẻ mình thành hai mảnh để dùng: “Được, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, dưỡng thương cho tốt trước, mỗi ngày tôi sẽ dành thời gian tới bệnh viện thăm anh.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không áy náy về vết thương của Mộ Tư, vợ chồng Mộ Thành Chu vốn nhắm vào anh, cô chỉ là người vô tội bị Mộ Tư liên lụy. Nhưng Mộ Tư chắn súng cho cô cũng là sự thật, về tình về lý cô cũng không thể mặc kệ anh, lương tâm của cô không cho phép.



“Người đàn ông kia là ai?” Trở lại phòng bệnh, Lăng Hoa Thanh nhìn Lam Nhan, ánh mắt có chút dọa người.

Lam Nhan cố nén đau đớn trên cổ tay mà nói với Lăng Hoa Thanh: “Hình như là bạn trai cũ Mộ Tư của Thịnh tiểu thư, cô và Mộ Tư ở bên nhau rất nhiều năm, đã tới lúc bàn chuyện cưới hỏi, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà Mộ Tư lại bỏ lại Thịnh tiểu thư vào ngày kết hôn.”

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh càng hung ác: “Vì sao Tiêu Nhi lại cưới nó?”

Lam Nhan lắc đầu: “Cái này cháu không rõ, nhưng A Tiêu và Thịnh tiểu thư không có tình cảm gì, mấy ngày trước A Tiêu còn đuổi cô ta ra khỏi nhà, nói vĩnh viễn không muốn gặp lại cô ta.”

“Nhưng Thịnh tiểu thư không nên làm ra chuyện này, dù sao còn chưa ly hôn với A Tiêu, nếu việc này truyền ra ngoài thì A Tiêu còn mặt mũi gì nữa? Hơn nữa bác trai xảy ra chuyên lớn như vậy thì cô ta không tới thăm bác, chỉ cách mấy gian phòng, cô ta dám...”

“Tiện nhân.” Lam Nhan còn chưa nói xong thì Lăng Hoa Thanh đã đen mặt, hất mọi thứ trên bàn xuống đất, bình hoa bị đập nát.

Lam Nhan khiếp sợ, vội an ủi: “Bạc trai xin bớt giận, dù gì A Tiêu cũng không để cô ta trong lòng, tức giận vì loại người này làm ảnh hưởng sức khoẻ thì không đáng.”

Nhưng Lăng Hoa Thanh còn chưa hả giận, cầm lấy điện thoại bên cái gối mà ném mạnh xuống đất, miệng lại mắng câu “Tiện nhân”.
Chương 266: Chúng ta ly hôn đi!

Vừa đến ngoài phòng bệnh, Lăng Tiêu liền nghe thấy tiếng vang trong phòng, hắn đẩy cửa đi vào đã thấy đầy đất bừa bãi, cái điện thoại trên đất đã tan nát.

Vết thương của Lăng Hoa Thanh đã bị rách, máu thấm qua băng gạc làm ướt cả áo, lúc này ông ta đang ôm bả vai đau đớn thở hổn hển.

Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, bước nhanh tiến lên, ấn nút gọi khẩn cấp rồi đỡ Lăng Hoa Thanh nằm xuống, sau đó mới hỏi: “Ba, xảy ra chuyện gì?”

Lăng Hoa Thanh nhắm mắt lại, quay mặt qua một bên, không muốn giao tiếp với Lăng Tiêu, vừa phẫn nộ lại thất vọng nói: “Con đi ra ngoài.”

Lăng Tiêu dừng một chút, đôi mắt đen nhìn về phía Lam Nhan.

Lam Nhan sợ Lăng Tiêu, cô ta cố thể hiện tự nhiên một chút, lo lắng lại mang theo ý xin lỗi mà nhìn Lăng Tiêu: “Bác trai thấy Thịnh Hoàn Hoàn đút cho Mộ Tư ăn, xin lỗi em nên ngăn bác lại.”

Ba thấy Thịnh Hoàn Hoàn đút Mộ Tư ăn?

Ông vừa làm xong giải phẫu, không nên xuống giường đi lại, huống chi sao lại trùng hợp đi tới phòng bệnh của Mộ Tư, còn nhìn thấy?

Rất hiển nhiên, là có người cố ý dẫn ông ta đi!

Trong nháy mắt, ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía Lam Nhan sắc bén như đao, lại không răn dạy Lam Nhan ngay trước mặt Lăng Hoa Thanh, như vậy chỉ càng làm lửa giận trong lòng ba tăng vọt.

Hắn biết vì sao ba lại phẫn nộ như thế, nhưng hắn tuyệt đối không phải Lăng Hoa Thanh thứ hai.

Không bao lâu sau, y tá và bác sĩ đều tới, Lăng Tiêu không ở lại phòng bệnh, hắn ra khỏi phòng rồi đứng đó một lúc lâu ngoài cửa, sau đó đi về hướng phòng bệnh của Mộ Tư.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa ăn cơm xong, sau khi tạm biệt Mộ Tư thì chuẩn bị rời đi, mở cửa ra liền thấy Lăng Tiêu.

Hắn đứng ở ngoài cửa, chắc là vừa đến.

Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn tạm dừng, sau đó đóng cửa phòng lại.

Cô nhìn về phía Lăng Tiêu, chờ hắn mở miệng, nhưng hắn không nói cái gì cả, khuôn mặt tuấn tú không có cảm xúc.

Thịnh Hoàn Hoàn muốn nhìn ra gì đó từ gương mặt hắn,ví dụ như phẫn nộ, hoặc là ghen ghét, nhưng cô thất bại.

Vài giây sau, cô cúi đầu đi ngang qua bên cạnh hắn.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc cứ đi theo tới trước thang máy, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn về phía hắn, ánh mắt hắn nhìn theo nút thang máy đang sáng lên, mang đầy quý khí và lạnh nhạt.

Cô nghĩ, có lẽ lát nữa mình sẽ biết kết cục giữa cô và hắn.

Thang máy mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, quả nhiên Lăng Tiêu cũng đi theo, trong không gian nhỏ hẹp, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình thở không nổi, trong lòng đột nhiên đau đớn âm ỉ.

Vì sao Lăng Tiêu không nói lời nào, là sợ cô không chấp nhận được kết quả, sẽ cãi nhau với hắn ở bệnh viện sao?

Nhìn thang máy hạ xuống từng tầng một, Thịnh Hoàn Hoàn còn không kiên nhẫn hơn Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu...”

Chúng ta ly hôn đi!

“Chúng ta ly hôn đi!”

Không ngờ cuối cùng những lời này vẫn là Lăng Tiêu nói ra trước.

Vừa rồi nghe thấy câu “Tiện nhân” cuối cùng của Lăng Hoa Thanh, lần đầu tiên Lăng Tiêu sinh ra xúc động muốn cãi lại ba mình, mà còn vì một cô gái.

Hắn ghét cảm xúc này.

Giống như hắn ghét thấy Thịnh Hoàn Hoàn nép vào giường bệnh Mộ Tư mà ngủ, lửa giận như xông thẳng lên đỉnh đầu, suýt thiêu cháy mất lý trí.

Cảm xúc này quá xa lạ với hắn, cũng làm người ta chán ghét.

Hắn không muốn đi nghiên cứu, sau khi từng ôm hy vọng với cô rồi lại bị cô tự tay dập tắt, hắn không muốn lãng phí tâm tư ở phương diện này nữa.

Sau khi Lăng Hoa Thanh vào tù, ít ai có thể ảnh hưởng cảm xúc của hắn, hắn cũng không cho phép ai dễ dàng tác động đến mình.

Đặc biệt cô còn thích tự chủ trương, khôn lỏi, bên cạnh hắn không cần loại phụ nữ không nghe lời này, để cô lại chỉ gây phiền thêm cho hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó cười nhạt với Lăng Tiêu: “Được.”

Cô trả lời không chút do dự, sảng khoái dứt khoát không có cả một câu chất vấn.

Vì thế cảm xúc làm người ta chán ghét kia lại nảy lên trong lòng Lăng Tiêu, làm hắn trở nên quái lạ: “Thế nào, Mộ Tư chắn một súng cho cô nên hiện tại cô mới gấp rút muốn ly hôn với tôi?”

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng đi, ngẩng đầu thản nhiên nhìn hắn: “Tôi đồng ý ly hôn với anh chẳng liên quan gì đến Mộ Tư hay bất cứ ai.”

Lăng Tiêu cười lạnh, ép cô đến góc: “Phải không? Chẳng lẽ không phải vì Mộ Tư chắn đạn cho cô nên cô nối lại tình xưa với hắn? Chẳng lẽ không phải vì nửa người dưới của hắn tê liệt nên cô cảm thấy đã nợ hắn?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất kiên định mà trả lời hắn: “Không phải.”

“Không phải? Hay là oán trách tôi không phái người đến bảo vệ cô.”

Kỳ thật Lăng Tiêu biết cả, có một số việc hắn còn biết rõ hơn ai hết: “Mộ Thành Chu là mầm tai hoạ do cô và Mộ Tư chọc phải, tai hoạ do cô và người đàn ông khác gây nên thì dựa vào cái gì muốn tôi kết thúc thay cô?”

Những lời này của Lăng Tiêu thực vô tình, nghiêm trọng đả kích lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn, mũi cô cay cay, lại cố nén không cho nước mắt rơi xuống.

“Mộ Tư cứu cô, thậm chí chắn một phát súng cho cô đều là hắn nên làm, cô căn bản không cần áy náy, nếu không phải hắn, cô sẽ không gặp phải chuyện đêm qua.”

“Đúng, anh nói rất đúng, từ đầu tới đuôi chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.” Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, nỗ lực duy trì nụ cười, không muốn làm mình trông quá chật vật buồn cười: “Cho nên khi bị Mộ Thành Chu bắt cóc, tôi không dám hy vọng xa vời anh tới cứu tôi, bị Trần Vân Phàm khinh nhục, tôi cũng không mơ tưởng anh tới cứu tôi, những điều này đều là tôi tự tìm, không liên quan gì đến anh.”

Sắc mặt Lăng Tiêu càng âm trầm: “Nếu biết thì vì sao lại lộ ra vẻ mặt tủi thân và oán trách với tôi?”

Cô không biết vẻ mặt này sẽ làm hắn phiền chán sao?

Móng tay Thịnh Hoàn Hoàn cắm sâu vào lòng bàn tay, cô cười càng xán lạn, nhưng hốc mắt vẫn không biết cố gắng mà đỏ lên: “Có sao? Anh nhìn lầm rồi. Khi nào ly hôn, tôi nhất định đến đúng giờ.”

Lăng Tiêu cắn răng: “Cô nói lại lần nữa.”

“Không phải muốn ly hôn sao, tôi chấp nhận, chọn sẵn thời gian đi, anh gửi tin nhắn cho tôi biết thì tôi nhất định đến đúng giờ... Ưm...”

Thịnh Hoàn Hoàn mở to hai mắt, môi cô bị khoá lại, nụ hôn này tới quá đột ngột lại hung hãn, mang theo lửa giận làm người ta không thể hiểu được, giống như muốn nuốt sống lấy cô.

Hắn quá ngang ngược, quá bá đạo, không cho cô từ chối.

Mãi đến khi... Cô cắn rách bờ môi hắn.

Lăng Tiêu bị đau nên rốt cuộc cũng buông cô ra.

Rõ ràng người bị ức hiếp là cô, lửa giận và bất mãn của hắn lại lớn hơn cả cô: “Cách Mộ Tư xa một chút, trước khi chúng ta ly hôn, tôi không hy vọng lại nhìn thấy cô ở bệnh viện.”

Nói xong, hắn buông cô ra rồi xoay người biến mất ở cửa thang máy.

Sau khi trở lại bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ còn chưa đi ra, Lăng Tiêu hút hai điếu thuốc ở bên ngoài, cuối cùng phòng bệnh cũng im ắng lại.

“Rác” trên mặt đất đã được dọn sạch, Lam Nhan ngồi bên giường bệnh, nhưng lại an tĩnh một cách lạ thường, lửa giận trong lòng Lăng Hoa Thanh vẫn chưa tan đi.

Lăng Tiêu đẩy cửa ra, Lam Nhan mừng rỡ ngẩng đầu, thấy môi hắn bị rách thì vẻ mặt lập tức ảm đạm đi: “A Tiêu, môi anh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK