Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536: Dậy nào, heo

Thịnh Tư Nguyên liếc ra ngoài cửa rồi thấp giọng nói với Tô Quy: “Đó là đứa cháu rể chưa vào nhà của tôi."

Cháu rể chưa vào nhà?

Lời nói này giống như Lăng Tiêu muốn đến ở rể ấy.

Nhưng lấy hiểu biết của Tô Quy đối với thực lực của Lăng Tiêu thì Thịnh Tư Nguyên nhiều lắm cũng chỉ là chiếm lợi ngoài miệng thôi: “Ánh mắt của cháu anh không tệ."

Thịnh Tư Nguyên nghe xong lời này lập tức không chịu: “Cái gì gọi là ánh mắt cháu tôi không tệ? Tôi cho anh biết, người theo đuổi cháu tôi có thể xếp từ thành Tây tới thành Đông, anh phải nói ánh mắt của Lăng Tiêu không tệ."

Tô Quy lại như bốn lạng chống ngàn cân: “Lấy tướng mạo và quyền thế của Lăng Tiêu người ta thì phụ nữ theo đuổi cậu ta không xếp từ thành Tây tới thành Đông sao?"

Thịnh Tư Nguyên nhất thời không phản bác được: “Anh nói đúng, xem ra tôi phải bảo Hoàn Hoàn nhà tôi thận trọng suy xét thêm, dù sao bên cạnh Lăng Tiêu có quá nhiều cám dỗ."

Tô Quy tức giận: “Anh nói lời này thật là vong ân phụ nghĩa, xứng với Lăng Tiêu người ta sao? Xem ra lần này tôi đi ra không nên đến Thịnh gia."

Thịnh Tư Nguyên bị lời nói của Tô Quy làm hơi xấu hổ: “Tôi không có ý đó..."

Mộ Tư nghe hai cụ nói đùa thì trong lòng cực kỳ khó chịu, cô gái mà họ nói đến chỉ thiếu chút nữa đã được gả cho anh ta.

Nếu lúc ấy anh ta không bỏ cô rời đi thì lúc này trong bụng cô đã mang đứa con của anh ta rồi.

Nhưng trên thế giới này cái gì cũng có, nhưng không có nếu.

Chuyện đã qua rồi, dù bạn có dùng hết mọi cách cũng không thể thay đổi thời gian.

Một lát sau Thịnh Tư Nguyên đẩy Mộ Tư ra ngoài và nói tin tức tốt này cho Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì cuối cùng tảng đá luôn đè nặng trong lòng cô cũng biến mất, cô cười nói với Mộ Tư: “Chúc mừng anh."

Nụ cười của Mộ Tư vẫn dịu dàng sạch sẽ, nhưng có thêm chút phiền muộn nhàn nhạt: “Hôm nào anh sẽ đi thăm bác trai."

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đang cười, nhưng câu trả lời của cô lại rất lạnh lùng: “Tôi nghĩ ba tôi sẽ không muốn gặp anh."

Mặc dù lời này rất tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật.

Lúc trước Mộ Tư quá nhẫn tâm, dù Thịnh Xán cầu khẩn như thế nào thì trái tim anh ta vẫn lạnh lẽo như đá, về sau Thịnh Xán xảy ra tai nạn, anh ta vẫn không quay đầu lại.

Tình cảm và ân tình nhiều năm qua chẳng là gì trong mắt anh ta cả, nếu đã như vậy thì cần gì gặp lại nữa?

Mộ Tư nói: “Anh không xin ông ấy tha thứ cho mình, chỉ muốn cảm ơn ông ấy đã dốc lòng dạy bảo nhiều năm qua."

Nói xong, anh ta nhìn về phía Lăng Tiêu đứng sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn: “Chuyện ngày hôm nay rất cảm ơn Lăng tổng, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này."

Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Hi vọng lời cảm ơn của Mộ tổng là thật lòng."

Sau đó hắn nhìn về phía vợ chồng Tô Quy: “Không còn sớm nữa, tôi đưa ông bà trở về."

Mộ Tư nhìn đoàn người Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đi ra ngoài thì trong lòng vẫn không cam lòng, anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ, sẽ không!

Dù thế nào anh ta cũng phải nghĩ cách để được Thịnh Xán tha thứ.

Lúc này Bạch Tuyết đi xuống rồi tự trách đi đến trước mặt Mộ Tư: “Thật xin lỗi anh Mộ Tư, vừa rồi em chỉ hiếu kì muốn nhìn một cái, không ngờ lại bị người kia phát hiện."

Mộ Tư nhìn đôi tay bất an siết chặt quần áo của Bạch Tuyết mà thở dài khe khẽ rồi đưa tay sờ đầu cô ta: “Không có gì, em an tâm ở lại đi, qua hai ngày nữa anh cho người đưa em trở về."

Đáy mắt Bạch Tuyết lướt qua một tia lạnh lẽo rồi ngoan ngoãn khẽ gật đầu: “Được."

Sau khi đoàn người Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi thì Lăng Tiêu liền nói với Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh Lão lên xe trước, cháu và Hoàn Hoàn tiễn Tô Lão."

Đương nhiên Thịnh Tư Nguyên rất có ý kiến, đêm hôm khuya khoắt ai biết cậu muốn tiễn người ta đi nơi nào?

Khi đang định mở miệng, Tô Quy lại lạnh lùng liếc nhìn ông ấy một cái.

Đang ở trước mặt Tô Quy nên Thịnh Tư Nguyên chỉ có thể nuốt lời nói xuống để tránh Tô Quy nói ông ấy vong ân phụ nghĩa.

Thịnh Tư Nguyên lập tức đổi giọng: “Đi nhanh về nhanh."

Nói xong, ông ấy đen mặt lên xe.

Sau khi chiếc Rolls-Royce chạy đi, Tô Quy dò xét Thịnh Hoàn Hoàn một vòng rồi vỗ nhẹ bả vai Lăng Tiêu: “Vợ chồng trẻ đi chơi đi, vợ chồng chúng tôi không cần hai người tiễn."

Tô phu nhân phất phất tay với Thịnh Hoàn Hoàn rồi đi cùng Tô Quy tiến lên chiếc xe phía trước, Lăng Tiêu gọi vệ sĩ bảo vệ tốt cho họ.

"Hình như Tô phu nhân rất thích em."

Sau khi lên xe, Lăng Tiêu nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn mà ngắm nghía thưởng thức, giống như món đồ chơi yêu dấu làm hắn yêu thích không buông tay.

Thịnh Hoàn Hoàn thử mấy lần cũng không thể rút tay về, chỉ có thể tuỳ hắn: “Có thể là dung mạo của em được cả nam nữ già trẻ yêu thích."

Cô nhếch môi lên, nghịch ngợm chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp với Lăng Tiêu: “Cho nên Lăng tiên sinh, anh muốn tiếp tục cố lên nha!"

Lăng Tiêu bật cười, vươn đầu lưỡi liếm môi, hai tay lập tức dùng lực kéo cả người Thịnh Hoàn Hoàn ngồi lên hai chân hắn.

"A!" Thịnh Hoàn Hoàn kinh hô.

Mà Lăng Tiêu thì hít hà một hơi.

Hai tay hắn ôm chặt vòng eo của cô: “Đừng nhúc nhích, trên đùi tôi có vết thương."

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì ngồi trên đùi hắn không dám nhúc nhích, đỏ mặt trừng hắn: “Biết mình bị thương còn không an phận?"

Lăng Tiêu cười cười, hơi nhếch môi mỏng lên, vẻ mặt dịu dàng và đương cong gương mặt ôn hoà đi quả thực là bảnh đến rối tinh rối mù, làm tim Thịnh Hoàn Hoàn như hươu con nhảy loạn.

Lúc này nụ cười trên mặt Lăng Tiêu dần dần biến mất, vẻ măt dịu dàng cũng hiện ra tính xâm lược tột độ, hắn đưa tay lên cổ của cô rồi nhẹ nhàng ấn đầu cô xuống.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đặt một ngón trỏ lên đôi môi mỏng gợi cảm đẹp mắt của hắn rồi lắc đầu: “Không được."

Lăng Tiêu nhíu mày lại, đôi mắt đen trở nên cực kỳ sắc bén, giọng nói cũng hơi khàn khàn: “Vì sao không được?"

Chỉ hôn một cái cũng không được sao?

Bà nội còn muốn họ mau chóng sinh em bé cho bà bồng mà!

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi đỏ mê người lên: “Không được."

Sau đó cô thay đổi chủ đề: “Lăng tiên sinh, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?"

Lăng Tiêu trầm ngâm: “Tôi có một trang viên gần đây, chúng ta đi qua đó đi."

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu.

Lăng Tiêu hỏi: “Em muốn đi đâu?"

Thịnh Hoàn Hoàn đề nghị: “Chúng ta đi xem phim đi?"

Thứ phụ nữ muốn rất đơn giản, đi dạo phố, xem phim, ăn cơm như những đôi yêu nhau.

Mà đàn ông... Phần lớn đều chỉ muốn đi thẳng vào vấn đề.

Đối với loại đàn ông như Lăng Tiêu thì phim ảnh căn bản không phải sở thích của hắn, dù hẹn hò cũng không phải ở những nơi tạp nhạp đông người đó.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn thích, trừ đi chung thì hắn còn có thể làm thế nào?

Lúc xuống xe, Lăng Tiêu bị Thịnh Hoàn Hoàn che lại kín mít, khẩu trang, kính râm, mũ… tóm lại là võ trang đầy đủ.

Điều duy nhất làm Lăng Gia tương đối hài lòng chính là rạp chiếu phim còn có các cặp đôi đang ngồi, mặc dù phim ấu trĩ không thú vị, nhưng hắn có thể ôm Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc.

Thịnh Hoàn Hoàn không làm ồn hắn, cô xem phim, bên tai nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Kỳ thật như vậy rất tốt, từ trước tới bây giờ thứ cô muốn đều rất đơn giản.

Nhưng chỉ như vậy cũng là điều trước kia cô không dám nghĩ.

Lúc phim kết thúc, Lăng Tiêu còn đang ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ say của hắn hồi lâu, cuối cùng nghịch ngợm nhét bắp rang vào miệng hắn: “Dậy đi, heo."
Chương 537: Cô phải lập phép tắc cho Lăng Tiêu

“Dậy đi, heo."

Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Tiêu không nhúc nhích như ngủ rất sâu, mà bốn phía chỉ còn lại họ, nếu hắn không dậy thì nhân viên của rạp chiếu phim sẽ đến dọn dẹp.

"Lăng Tiêu?"

Hắn vẫn không có phản ứng.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán Lăng Tiêu.

Nhiệt độ bình thường, hơn nữa cô còn nhìn thấy mí mắt Lăng Tiêu giật giật.

Đây là... Đang giả vờ ngủ sao?

Thế là Thịnh Hoàn Hoàn đưa tay nhẹ nhàng cào lên bụng Lăng Tiêu.

Kết quả một giây sau Lăng Tiêu đã ôm chặt eo Thịnh Hoàn Hoàn, đè cô dưới người rồi bá đạo hôn lên đôi môi đỏ làm hắn nhớ mong cả buổi tối, công thành chiếm đất không bỏ sót chỗ nào.

Thịnh Hoàn Hoàn khẩn trương nắm chặt cổ áo Lăng Tiêu, rất người bàn tay cô đã bị hắn kéo xuống rồi đè lên đỉnh đầu, tay họ đan xen với nhau.

…..

Trên tầng thượng của căn hộ xa hoa nào đó, Đường Nguyên Minh đứng trong bóng đêm, trông thấy tấm ảnh thuộc hạ gửi tới thì đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Anh đặt điếu thuốc trên tay lên môi rồi hít mạnh một hơi.

Sương mù mỏng manh không che giấu được vẻ lạnh lẽo giết chóc dưới đáy mắt anh.

Qua hồi lâu lại có ảnh chụp được gửi đến.

Trong ảnh, Lăng Tiêu đưa Thịnh Hoàn Hoàn về Thịnh gia.

Ban đầu tưởng rằng như vậy liền kết thúc, không bao lâu sau anh lại thu được một tin nhắn: “Thịnh tiểu thư đã đi vào, Lăng Tiêu lại leo tường tiến vào phòng Thịnh tiểu thư, bảo an của Thịnh gia không phát hiện nên chắc không phải là lần đầu."

Sắc mặt Đường Nguyên Minh càng lạnh lẽo, hung tợn ném điện thoại ra ngoài.

"Phanh" một tiếng, điện thoại vỡ nát.

Đường Nguyên Minh không nhìn nó lấy một cái mà quay người tiến vào phòng sách, mở máy tính ra rồi vội đăng nhập vào một tài khoản, gửi tin nhắn cho người liên hệ duy nhất trong đó: “Dẫn Lăng Tiêu tới Nam Phi, tôi muốn hắn có đi không về."

Sau đó còn để lại một câu: “Không tiếc bất kỳ giá nào."

Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở lại Thịnh gia thì đã qua 12h, cô vào cửa như đi ăn trộm, cũng may trong phòng khách không có ai, cô đoán Thịnh Tư Nguyên và Thịnh Xán đã ngủ nên không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Ai ngờ cô vừa định lên lầu đã nhìn thấy Thịnh Tư Nguyên mặc áo khoác đi xuống, trong tay còn cầm một cái ly.

"Ông ngoại."

"Ừm." Thịnh Tư Nguyên thản nhiên đáp lại rồi giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn: “Ông khát nước nên đi xuống hứng ly nước uống."

"À!"

Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói là một ly nước thôi có cần xuống lầu không?

Thịnh Tư Nguyên liếc nhìn đôi môi đỏ bừng của Thịnh Hoàn Hoàn rồi không nói thêm gì nữa: “Được rồi, đi lên ngủ đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn như được tha mạng: “Ông ngoại ngủ ngon."

Thịnh Tư Nguyên nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn mà lắc đầu, thấp giọng thì thầm: “Ai, dù sao cũng là người trẻ tuổi..."

Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng đã trực tiếp vào phòng tắm, nhìn người phụ nữ mặt như hoa đào quyến rũ trong gương, cô lập tức hơi ngượng ngùng.

Khi cô đi ra từ phòng tắm thì đã nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi bên giường mình.

Thịnh Hoàn Hoàn trừng mắt nhìn, cho là mình ngâm nước quá lâu nên hoa mắt, ai ngờ Lăng Tiêu thật sự đang ngồi bên giường cô: “Tại sao anh lại đến nữa?"

Người đàn ông này trèo tường đến ghiền rồi đúng không?

Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ mới đi ra từ phòng tắm, làn da trắng nõn toàn thân được bao trùm bởi một lớp màu hồng, ngon miệng đến mức khiến hắn muốn nuốt cô vào trong bụng.

Lăng Tiêu ép mình dời ánh mắt khỏi người cô, sau đó tháo hai cái nút áo ra, cầm lấy quần áo Bạch quản gia đưa tới rồi đi vào phòng tắm, cao ngạo để lại một câu: “Mượn phòng tắm của em một lát."

Thịnh Hoàn Hoàn muốn tức điên, đôi môi bị hắn cắn bắt đầu nhói đau.

Không được, cô phải lập phép tắc cho Lăng Tiêu, đêm nay tuyệt đối không để hắn ở lại nơi này qua đêm.

Lăng Tiêu đi ra từ phòng tắm thì đã nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngồi giữa giường, hai tay chống lên eo như đang chuẩn bị ra chiến trường.

Lăng Tiêu nhếch môi rồi lấy ra một cái hộp từ trong túi.

Thịnh Hoàn Hoàn bị ngó lơ nên rất tức giận, khí thế bừng bừng nhìn Lăng Tiêu mà nói: “Lăng Tiêu, em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện rõ ràng..."

Lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy Lăng Tiêu lấy ra một cây kim từ trong hộp.

Thịnh Hoàn Hoàn biến sắc: “Anh đang làm gì?"

Lăng Tiêu không ngẩng đầu: “Tiêm chất kháng sinh, những con sói rắn bọ cạp gì đó đều có rất nhiều bệnh khuẩn, cho nên phải tiêm chất kháng sinh."

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Cô quên trên người hắn còn bị thương chồng chất.

Lăng Tiêu tiêm một mũi vào tay trái phải của mình rồi đóng hộp lại và nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Vừa rồi em muốn nói cái gì với tôi?"

Thịnh Hoàn Hoàn: “Em... Em muốn hỏi có cần bôi thuốc giúp anh sao?"

Được rồi, nể tình hắn bị thương, đêm nay tạm thời giữ hắn ở đây một đêm.

Đáy mắt thâm thúy của Lăng Tiêu lướt qua một tia gian xảo, lấy cái hộp khác ra rồi đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó kéo áo choàng tắm xuống để lộ ra vết thương trên người: “Bôi đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vết thương trên người Lăng Tiêu, nhất là vết sói cắn trên cánh tay thì cánh mũi lập tức cay cay, hốc mắt ẩm ướt: “Đau không?"

Lăng Tiêu nhìn chóp mũi đỏ bừng và nước mắt long lanh của cô thì nói một câu trái lương tâm: “Không đau."

Người phụ nữ này làm bằng nước sao?

Nhiều nước mắt như vậy là muốn làm hắn đau lòng chết sao?

Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi nhiều nữa mà cẩn thận bôi thuốc cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm làn da mịn màng của cô, ai cũng nói Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp bẩm sinh, lời nói này không phải khoa trương, cô đã hai mươi mấy tuổi mà da non mịn như trứng luộc, gió thổi qua là rách.

Lăng Tiêu nhịn không được liếc qua ngực Thịnh Hoàn Hoàn, nhớ tới phong cảnh bên trong, lại nghĩ tới những lời nói của Lăng lão thái thái thì tâm tư lập tức nhộn nhạo.

Nếu như cô thật sự có con của hắn thì cả đời cô sẽ là người của hắn, chạy cũng chạy không thoát.

"Được rồi." Thịnh Hoàn Hoàn đậy hộp thuốc lại rồi lại nhẹ nhàng thổi thổi trên cánh tay hắn, sau đó nâng gương mặt tinh xảo xinh đẹp lên nhìn hắn.

Lăng Tiêu nhìn đôi mắt hạnh ướt sũng của cô thì trái cổ khẽ động mấy lần, đột nhiên đưa tay đẩy ngã cô rồi ép cả người xuống, ánh mắt triền miên nhìn cô: “Hoàn Hoàn, chúng ta..."

"Lăng Tiêu." Thịnh Hoàn Hoàn hơi đỏ mặt, lập tức che miệng Lăng Tiêu lại rồi nhắm mắt nói: “Nếu anh làm vậy thì về sau em sẽ khóa cửa sổ lại không để anh vào."

Thịnh Hoàn Hoàn biết hắn muốn làm gì, nhưng hiện tại cô đang mang thai, hắn nên sớm từ bỏ những chuyện không thích hợp với trẻ em này.

Lăng Tiêu nhíu cặt mày lại, gương mặt anh tuấn quý phái kia nhăn nhó lại như một đứa bé to xác không được ăn kẹo đang làm nũng.

Chuyện khác thì Thịnh Hoàn Hoàn có thể nhượng bộ, chỉ có việc này không thể mềm lòng, cô đặc biệt kiên định nói: “Lăng Tiêu, trước khi chúng ta tái hôn, anh không thể như vậy."

Sắc mặt Lăng Tiêu thối hơn, đặc biệt cường thế mà nói: “Vậy ngày mai chúng ta tái hôn, ngày mai làm hôn lễ luôn."

"Thức dậy đi, trời còn chưa sáng."

Cho nên đừng nằm mơ giữa ban ngày!

Thịnh Hoàn Hoàn tránh ra khỏi cánh tay hắn, sau đó vỗ nhẹ vị trí bên cạnh rồi nhếch môi cười với hắn: “Nên đi ngủ thôi Lăng tiên sinh."

Lăng Tiêu nhụt chí nằm xuống bên cạnh cô, bóp cằm của cô để cô nhìn mình: “Thịnh Hoàn Hoàn, em nhất định là Yêu Cơ mà Thượng Đế phái tới tra tấn tôi."
Chương 538: Hoàn Hoàn, tôi phải đi nước ngoài mấy ngày

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi cầm lấy quả cầu thủy tinh từ tủ đầu giường, đêm nay Lăng Tiêu mua nó ở ngoài cửa rạp chiếu phim cho cô, cô lập tức cười trên nỗi đau của người khác: “Em cảm thấy anh phân tích rất đúng."

Cô là Yêu Cơ do Thượng Đế phái tới tra tấn hắn.

"Thích như thế sao?" Lăng Tiêu nhìn quả cầu thủy tinh bị cô ôm chặt trong ngực, đột nhiên có chút ghen ghét mà đưa tay đoạt lấy nó: “Không phải chỉ là hai cái tượng giả thôi sao?"

Trong quả cầu thủy tinh là một cặp tượng chibi đáng yêu tinh xảo, một nam một nữ đang tay nắm tay.

Tượng nam lạnh lùng cắm một tay vào túi quần, tượng nữ mang vẻ mặt xấu hổ, trên gương mặt tròn trịa có hai vệt đỏ ửng như nam nữ vừa chớm yêu, là khoảnh khắc tốt đẹp nhất.

Thịnh Hoàn Hoàn nằm lên khuỷu tay không bị thương của Lăng Tiêu, chỉ vào bức tượng nam mà nói: “Anh xem tượng nam này mặt thối giống anh không?"

Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Tôi không muốn ăn đòn như nó."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Không, tin em đi, anh còn muốn ăn đòn hơn nhiều."

Lăng Tiêu chỉ vào tượng nữ còn lại mà đặc biệt kiêu ngạo nói: “Dung mạo của con này xấu quá, không xinh đẹp bằng em."

Nhìn xem, hắn chân thực biết chừng nào, đâu có thích nói mát giống như cô.

"Anh nói cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn cho là mình nghe lầm: “Lặp lại lần nữa."

Lăng Tiêu vừa khen cô xinh đẹp đúng không?

Lăng Tiêu lại bắt đầu cứng miệng mà lạnh giọng nói: “Không nghe thấy thì thôi."

Lăng Tiêu không muốn nói lại thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng không tiện ép hỏi, dù sao đùa giỡn trên giường dễ bén lửa...

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ vào cô bé trong quả cầu thủy tinh mà nói: “Em cảm thấy cô bé này đáng yêu, đơn giản vui vẻ hơn em nhiều."

Lăng Tiêu nghe xong thì có chút xúc động, nắm chặt tay cô như hứa hẹn: “Em sẽ hạnh phúc hơn nó."

Thịnh Hoàn Hoàn sờ quả cầu thủy tinh lạnh buốt, khóe miệng nhếch lên, thật hi vọng thời gian có thể dừng lại vào thời khắc này: “Lăng Tiêu, anh biết vì sao em thích nó như thế không?"

"Vì sao?"

Bởi vì nó là món quà đầu tiên anh tặng em.

Qua thật lâu không nghe trả lời, Lăng Tiêu mở mắt ra thì phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn đã ngủ.

Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ trong lòng, lại nhìn quả cầu thủy tinh trên tay thì đột nhiên cảm thấy hai bức tượng trong đó trở nên rất thuận mắt.

Sau nửa đêm, Lăng Tiêu bị một cú điện thoại đánh thức, hắn lập tức bật chế độ im lặng, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực rồi cẩn thận xuống giường, đi đến ban công bên ngoài: “Nói đi."

Tiếng nói nặng nề của Diệp Sâm truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Khu mỏ Nam Phi xảy ra vấn đề, có tên đại ca bản địa muốn làm khó chúng ta nên chặn đường rồi."

Lăng Tiêu bình tĩnh hỏi: “Vân Lang điều tra được thân phận của người kia không?"

Diệp Sâm nói: “Vân Lang bị bắt, Vân Kỳ đã lên máy bay, chuyện lần này nghiêm trọng hơn mọi lần trước kia."

Trong đôi mắt thâm thúy của Lăng Tiêu hiện lên tia sắc lạnh: “Tôi biết rồi, bảo Vân Kỳ giữ liên lạc với chúng ta vào mọi lúc."

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu cũng không để chuyện này trong lòng. Dù sao khối bánh gatô to lớn có người muốn được chia một chút cũng bình thường, nhưng phải xem người kia có bản lãnh này hay không.

Sáng sớm, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy trên giường thì bên gối đã trống rỗng.

Cô nằm lăn qua chỗ Lăng Tiêu từng nằm, mùi dược thảo nồng đậm nhắc nhở cô người đàn ông kia thật sự từng xuất hiện.

Cô cầm quả cầu thủy tinh bên giường qua rồi nâng niu trong lòng bàn tay, càng xem càng thích, càng xem càng thấy cậu nhóc vênh mặt trong đó rất giống Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn không nằm nướng trên giường quá lâu, hôm nay là thứ hai, cô phải đi đến công ty, mà Thịnh Xán vừa tỉnh nên còn phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày mới điều chỉnh lại được.

Hơn nữa hiện tại Thịnh Xán không có ý định đến công ty.

Ông ấy vừa tỉnh, còn chưa bước ra khỏi nổi đau mất đi Thịnh phu nhân và cũng muốn ở bên cạnh Thịnh Sam Sam nhiều hơn.

Ngoài cổng Thịnh Thế vẫn có không ít fan hâm mộ đang chờ đợi Thịnh Hoàn Hoàn, họ đến rất sớm chỉ vì muốn gặp cô.

Bây giờ lượng fan hâm mộ trên Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn đã hơn tám triệu, con số khổng lồ này đã đánh bại Lam Nhan hot nửa bầu trời xuống.

Hai ngày này Triệu Giai Ca mượn cuộc thi cúp hoa đào nên cũng tăng không ít fan, nhưng so với Thịnh Hoàn Hoàn thì vẫn thua một nửa.

Đến bây giờ video Thịnh Hoàn Hoàn và An Na tranh tài còn được các trang web lớn treo ở trang đầu, lượt xem vẫn là dẫn đầu.

Chuyện mới qua chưa được mấy ngày, độ hot của Thịnh Hoàn Hoàn không giảm xuống nhanh như vậy

Ngược lại fan hâm mộ của Kim Thần rất tiêu cực, chân của anh ta cần nửa năm mới hoàn toàn khôi phục, đối với thế giới mạng luôn thay đổi nhanh này thì thời gian nửa năm đủ làm độ hot của Kim Thần hoàn toàn lạnh xuống.

Còn có rất nhiều fan mê đua xe đều nhắn dưới Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn, xin cô đại diện cho Hoa Hạ đi tham gia đầu trường quốc tế.

Thịnh Hoàn Hoàn đã từng đáp lại chuyện này trên mạng nên không có ý định trả lời nữa.

Trong khoảng thời gian này, công tác bán lẻ của Thịnh Thế rất phát triển, Thịnh Hoàn Hoàn muốn chuyên tâm làm tốt công việc, nhất là phương diện chất lượng tuyệt đối không thể phạm sai lầm.

Lần trước sau khi gặp mặt Phượng Cảnh Thiên, Thịnh Hoàn Hoàn rất lo sợ Phượng gia giở trò gì trong dây chuyền sản xuất thương hiệu của Thịnh Thế.

Nhưng không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn đi làm đã nghe thấy một tin tức tốt, tập đoàn Lăng Thị đã thu mua tất cả xưởng gia công dưới trướng của tập đoàn Phượng thị.

"Ông nói là tất cả?"

"Đúng, tất cả." Tống Chí Thượng chắc chắn gật đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì nhịn không được tán thưởng Lăng Tiêu đã làm một chuyện tốt, lần này hoàn toàn giải quyết nỗi lo về sau của cô.

"Hoàn Hoàn, cô và Lăng Tiêu là..." Tống Chí Thượng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mặt như hoa đào thì nhịn không được hỏi một câu.

Thịnh Hoàn Hoàn ho nhẹ: “Tôi và anh ấy hiện tại chỉ là bạn bè bình thường."

Hiện tại chỉ là bạn bè bình thường, về sau quan hệ thế nào thì khó nói.

Tống Chí Thượng hiểu rõ mà khẽ gật đầu: “À..."

Bạn bè bình thường?

Có quỷ mới tin!

Tống Chí Thượng thật muốn cầm cái gương đến cho Thịnh Hoàn Hoàn soi thử dáng vẻ hiện giờ của cô là đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

Buổi họp sáng vừa bắt đầu thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được tin nhắn của Lăng Tiêu: “Em đang làm gì?"

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn các cao tầng một cái rồi vội đáp lại: “Họp sáng, anh thì sao."

Rất nhanh cô lại nhận được tin nhắn của Lăng Tiêu: “Tôi cũng thế."

Thịnh Hoàn Hoàn: “Lăng Tổng họp mà cũng xao lãng à?"

Lăng Tiêu: “Ai dám có ý kiến?"

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Lăng Tiêu: “Trưa chúng ta đi ăn cơm chung không?"

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Đi đâu ăn?"

Lăng Tiêu lập tức đáp: “Văn phòng của em."

Nghĩ hay lắm.

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp đáp thì đã nghe Tống Chí Thượng ho nhẹ một tiếng.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trả lời tin nhắn từ chối Lăng tiên sinh: “Kín tiếng một chút, cơm trưa giữ lại đợi buổi tối lại ăn đi!"

Sau khi nhắn xong, Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh để điện thoại xuống rồi nhìn về phía các cao tầng đang nhìn cô: “Vừa rồi nói đến đâu rồi, tiếp tục!"

Đám người: “..."

Thịnh Hoàn Hoàn vốn cho rằng giữa trưa Lăng Tiêu sẽ đến, nhưng chỉ chờ được một tin nhắn: “Hoàn Hoàn, tôi phải đi nước ngoài mấy ngày, có chuyện gì thì tìm Văn Sâm, hoặc là gọi số điện thoại cho tôi."

Lăng Tiêu gửi một dãy số lạ tới, Thịnh Hoàn Hoàn muốn điều tra nó đến từ đâu cũng không được.
Chương 539: Đã nghĩ kỹ muốn làm người phụ nữ của Lăng Tiêu sao

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt bất an, vết thương trên người Lăng Tiêu còn chưa lành, lúc này còn ra nước ngoài là do có việc gấp đến mức nào?

Cô lập tức gọi qua, nhưng lại nghe thông báo đã tắt máy.

Thế là Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho hắn: “Đến rồi thì gọi điện thoại cho em."

Cả buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn đều hoảng loạn.

Lúc về Thịnh gia, Thịnh Hoàn Hoàn dừng xe ngoài cổng Thịnh gia rồi nhìn về hướng chiếc xe theo phía sau xa xa.

Văn Sâm ngồi trong chiếc xe này, thấy Thịnh Hoàn Hoàn luôn nhìn mình thì lập tức lái xe đến trước mặt cô.

Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp mở cửa xe ngồi vào: “Văn Sâm, Lăng Gia nhà anh nói muốn ra nước ngoài mấy ngày, anh ấy đi đâu vậy?"

Văn Sâm không giấu diếm, anh ta cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn là một rất kiên cường, khác với những người phụ nữ bình thường: “Bên Nam Phi xảy ra chút chuyện nên Lăng Gia và Diệp Thiếu cùng đi."

"Diệp Thiếu, Diệp Sâm?"

"Vâng."

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Sao tôi không biết Lăng Tiêu còn có sản nghiệp bên Nam Phi?"

Nam Phi có trị an rất loạn, Thịnh Hoàn Hoàn càng lo lắng hơn.

Văn Sâm lại nói: “Cô còn không biết rất nhiều chuyện, tập đoàn Lăng Thị chỉ là một phần nhỏ, Lăng Gia làm giàu dựa vào sản nghiệp khác."

Thịnh Hoàn Hoàn đau đầu ấn trán: “Văn Sâm, tôi đột nhiên phát hiện mình không hiểu Lăng Gia nhà anh tí nào cả."

Văn Sâm nói: “Ở chung lâu sẽ hiểu, trước kia Lăng Gia không nói cho cô nên cô không biết, hiện tại Lăng Gia không muốn giấu diếm cô."

Thịnh Hoàn Hoàn nghe vậy không biết có nên vui mừng hay không, hiện tại cái cô quan tâm nhất là sức khoẻ của hắn và ngày hắn về: “Anh ấy phải ở bên đó mấy ngày?"

Văn Sâm lắc đầu: “Cụ thể còn phải xem tình hình bên kia, chuyện lần này hơi khó giải quyết, nhưng cô không cần quá lo lắng, không có chuyện gì Lăng Gia không giải quyết được."

"Anh cũng đánh giá cao Lăng Gia nhà anh thật."

Cứ như cô lo lắng là dư thừa.

Văn Sâm mặt không cảm xúc nói: “Tôi chỉ là ăn ngay nói thật."

Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát rồi lại hỏi: “Bọn họ làm ăn gì ở Nam Phi?"

Văn Sâm nói: “Làm mỏ."

"Mỏ gì?"

Mỏ vàng? Kim cương? Hay là dầu mỏ?

Nhưng câu trả lời của Văn Sâm còn rộng hơn suy đoán của Thịnh Hoàn Hoàn: “Mỏ gì cũng làm, thứ cô có thể nghĩ tới và không thể nghĩ tới."

Thịnh Hoàn Hoàn không biết phải hình dung rung động trong lòng như thế nào, nhưng cô biết tập đoàn Lăng Thị chỉ là một trong rất nhiều sản nghiệp của hắn, hơn nữa còn không phải là nguồn thu nhập quan trọng nhất.

So sánh sản nghiệp của Thịnh Thế với Lăng Tiêu thì quả thực là chín trâu mất sợi lông.

Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc thật lâu rồi đột nhiên hỏi Văn Sâm: “Có chơi súng không?"

Văn Sâm hỏi lại: “Cô cứ nói đi?"

Đáp án đã nằm trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn.

Làm ăn ở nơi như vậy mà cô hỏi người ta có chơi súng không, vấn đề này thật buồn cười.

"Tôi hiểu rồi." Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi đẩy cửa xe đi xuống.

Tới giờ khắc này, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng hiểu vì sao trước kia Lăng Tiêu chưa từng muốn có con.

Không yêu cô là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân là cả hắn cũng không biết tương lai và bất trắc sẽ đến khi nào.

Cô cũng đã hiểu vì sao khí thế của Lăng Tiêu lại mạnh như vậy, có khi còn mang theo sát khí đáng sợ, thì ra hắn là người đi trên lưỡi đao.

Một năm trước hắn trở lại Hải Thành, kỳ thật lúc đó hắn đã là vua không ngai, làm việc cay độc khiến người ta e ngại.

Thịnh Hoàn Hoàn kìm lòng không đặng mà tự hỏi bản thân: Thịnh Hoàn Hoàn, mày đã nghĩ kỹ muốn làm người phụ nữ của Lăng Tiêu sao?

Sau khi tiến vào Thịnh gia, Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy xe của Đường Nguyên Minh ngay ngoài cửa lớn, chiếc Bugatti màu đen khiêm tốn nhưng lại tùy tiện.

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trầm xuống.

Lăng Tiêu vừa đi thì Đường Nguyên Minh liền đến.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi hoài nghi có phải Đường Nguyên Minh biết hành trình của Lăng Tiêu không?

Thịnh Hoàn Hoàn vừa xuống xe lại mở cửa xe leo lên, quay đầu rời khỏi Thịnh gia.

Cô muốn đi tìm Nam Tầm, không muốn nhìn thấy Đường Nguyên Minh.

Từ lần trước trốn khỏi chung cư của Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn đã sinh ra sợ hãi với anh, cô căn bản không thể ung dung đối mặt với anh nữa.

Cô cứ cảm thấy dưới khuôn mặt quen thuộc của Đường Nguyên Minh cất giấu một linh hồn lạ lẫm đáng sợ, người ta vĩnh viễn không biết tiếp theo anh sẽ làm cái gì.

Diệp Sâm cũng đến Nam Phi, Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi tìm hiểu tình hình từ Nam Tầm, có lẽ cô ấy biết nhiều hơn cô.

Đường Nguyên Minh đang chuẩn bị bữa tối ở phòng bếp Thịnh gia nhận được một cú điện thoại, gương mặt anh tuấn từ từ lạnh xuống.

Anh buông con dao trong tay rồi tháo tạp dề ra, lạnh lẽo ra lệnh với người trong điện thoại: “Đi theo cô ấy, nghĩ cách cắt đuôi người của Lăng Tiêu."

Đường Nguyên Minh cất điện thoại đi rồi mang đầy sương lạnh từ ra khỏi phòng bếp.

Anh đi đến trước mặt Thịnh Xán và nói: “Bác trai, cháu có việc gấp phải trở về xử lý, hôm nào lại đến thăm bác."

Thịnh Xán phát hiện sắc mặt Đường Nguyên Minh rất lạnh, so với vừa rồi cứ như đổi thành gương mặt khác, ông ấy nghĩ anh nhất định gặp phải phiền phức gì: “Vậy cháu mau đi đi, có gì cần hỗ trợ thì cứ mở miệng, đừng khách sáo với bác."

Đường Nguyên Minh gật đầu rồi quay người nhanh chân rời khỏi Thịnh gia.

Thịnh Xán cũng không nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi nghi ngờ nói: “Giờ này rồi sao Hoàn Hoàn còn chưa trở lại?"

Vừa thì thầm xong Thịnh Xán đã nhận được điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn: “Ba, con đến chỗ chị Nam Tầm một chuyến, đêm nay không cần chờ con về ăn cơm."



Phản ứng đầu tiên của Thịnh Xán là: “Không phải con lén đi hẹn hò với thằng nhóc Lăng Tiêu kia đó chứ?"

Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Dù con gái của ba có muốn thì Lăng Tiêu cũng không ở trong nước, anh ấy đi công tác rồi, không biết lúc nào mới về."

Thịnh Xán nói thầm nói: “Đi công tác đúng lúc lắm, có thể để con tỉnh táo lại mấy ngày."

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn đi thẳng đến Diệp Phủ, hoàn toàn không biết phía sau xe đã xảy ra chuyện gì.

Xe của Văn Sâm bị một chiếc xe đột nhiên lao ra đụng phải rồi kẹt lại ở con lương bên đường.

Văn Sâm bảo vệ mình rất tốt, trên người chỉ bị vài vết thương nhẹ, anh ta lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này hai người đàn ông đi xuống từ chiếc xe trước mặt, tay cầm côn sắt bước dần dần về hướng Văn Sâm.

Trông thấy Văn Sâm đang gọi điện thoại, một người trong đó lập tức lao lên trước rồi dùng sức nện côn sắt vào cửa sổ chỗ ghế lái, liên tục đập mấy lần, côn sắt đã đâm vào người Văn Sâm.

Văn Sâm cầm côn sắt rồi siết chặt trong tay.

Lúc này một người đàn ông khác cũng đi tới, liều mạng đấm vào tấm kính ở đầu xe, rất nhanh đã đập thủng kính, Văn Sâm không thể không vứt điện thoại xuống, cầm côn sắt dùng sức đẩy ra rồi mở cửa xe...

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn bắt máy thì chỉ nghe thấy tiếng đánh nhau, sắc mặt cô trở nên rất nặng nề: “Văn Sâm, Văn Sâm, tình hình phía anh thế nào rồi?"

Hồi lâu đều không nghe thấy đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đậu xe lại rồi bảo người của mình chạy về xem tình hình như thế nào.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn lại khoá kín cửa xe lại.

Lúc này một người đàn ông mặc áo đen đeo khẩu trang đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, trong tay còn cầm một khẩu súng!
Chương 540: Thịnh tiểu thư bị bắt cóc

Trên đường đi, Đường Nguyên Minh nghe một cú điện thoại khẩn cấp: “Đường thiếu, có người ra tay trước chúng ta, hình như là nhắm vào Thịnh tiểu thư."

Đường Nguyên Minh không kịp hỏi nhiều thì đối phương đã vội nói tiếp: “Có người xuống xe đi về hướng Thịnh tiểu thư, không hay rồi, trên tay người kia có súng."

Lúc này toàn thân Đường Nguyên Minh toả ra khí lạnh căm căm: “Bảo vệ Thịnh tiểu thư an toàn, xem hắn muốn làm gì, khi cần thiết không cần để lại người sống."

"Vâng." Đối phương lập tức cúp máy.

Đường Nguyên Minh cũng vội tăng tốc độ.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt trắng bệch, một người đàn ông đang đứng trước xe cầm súng chỉ về phía cô: “Giơ tay lên đặt ở sau đầu."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm người đàn ông đeo khẩu trang trước mặt, không kịp nghĩ nhiều đã từ từ giơ hai tay lên.

Người đàn ông lại mở miệng: “Xuống xe."

Xuống xe?

Thịnh Hoàn Hoàn biết nếu mình xuống xe thì sẽ trở thành dê đợi làm thịt, cho nên cô không thể xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn không rõ lai lịch của đối phương, càng không biết mục đích của hắn là gì, tiền tài hay là mạng của cô?

Nhưng cô biết hiện tại hắn còn chưa muốn cô chết, nếu không sẽ không chút do dự nổ súng rồi.

Chỉ cần bắn một phát vào đầu cô thì cô sẽ lập tức mất mạng.

"Xuống xe." Đối phương lại thúc giục.

Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ sợ hãi mà nói: “Đừng nổ súng, tôi tháo dây an toàn rồi xuống ngay."

Đối phương như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô mà cười lạnh và nói: “Nếu mày muốn lái xe đụng tao rồi chạy trốn thì suy nghĩ cho kỹ vào, là tay và chân mày nhanh hay là đạn của tao nhanh?"

Thời khắc này xe đang trong trạng thái tắt máy, trước tiên cần đề máy mới nhấn ga được, dù Thịnh Hoàn Hoàn nhanh đến mấy cũng không bằng súng trong tay hắn.

Cô dùng khoé mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, người của cô đi không trở lại, chắc đã bị người ta chặn đường.

Lúc này "Phanh" một tiếng, đạn xuyên qua kính chắn gió phóng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

Toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn run lên, tim như siết chặt lại, cô từ từ cúi đầu xuống thì trông thấy cánh tay của mình đang chảy máu.

"Lề mề nữa thì tao bắn nát cái đầu xinh đẹp của mày." Đối phương khát máu cười lạnh: “Tao đếm ba tiếng, một, hai..."

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, không kịp nghĩ ngợi đã đẩy cửa xe bước xuống khi đối phương vừa đếm đến "ba".

Vừa đứng vững thì cổ cô đã đau nhói, hai mắt tối đen hôn mê bất tỉnh.

Một nười đàn ông đón được Thịnh Hoàn Hoàn thì phía sau rồi bế cô lên, đi cùng tên cầm súng nhanh chóng leo lên một chiếc xe cũ kỹ.

Sau đó phía Đường Nguyên Minh cũng nhận được tin tức: “Thịnh tiểu thư bị đánh ngất xỉu mang lên xe, chạy về phía Tây, chúng tôi đang bám đuôi chiếc xe kia, thủ hạ của Lăng Tiêu cũng theo kịp."

Đường Nguyên Minh lập tức nói: “Ngăn hắn lại, tôi lập tức chạy tới."

Thủ hạ của Đường Nguyên Minh cúp điện thoại rồi lấy súng ra, nhắm vào Văn Sâm đang tập trung đuổi theo chiếc xe kia mà bắn một phát súng.

"Phanh... Phanh..."

Hai tiếng súng vang lên, một phát bắn vào người Văn Sâm, một phát bắn vào bánh xe của anh ta.

Bả vai của Văn Sâm trúng một phát súng, tiếp đó bánh xe nổ tung rồi chạy loạng choạng trên đường cao tốc, sau đó mất khống chế đâm mạnh vào con lương lần nữa.

Văn Sâm rút súng phản kích, đối phương đã bỏ trốn mất tăm.

Văn Sâm đề máy muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng xe đã hư nên không khởi động được nữa.

Anh ta nặng nề cầm điện thoại lên gọi cho Phùng Việt, sau khi có người nghe máy thì lập tức nói: “Thịnh tiểu thư bị bắt cóc trên một chiếc xe bảy chỗ cũ màu trắng, đằng sau có một chiếc Land Rover màu đen biển số là xxx, chạy vào đường XX về phía Tây, đối phương có súng, cẩn thận một chút."

"Được, tôi lập tức thu xếp."

Sau khi cúp điện thoại, Phùng Việt lập tức thu xếp người gần đó chặn đường.

Mà bên này, Văn Sâm moi ra một hộp y tế từ trong xe rồi lập tức cản một chiếc xe tiếp tục đuổi theo.

Người phụ nữ ngồi trên ghế lại nhìn khẩu súng trong tay Văn Sâm, trên trán ứa đầy mồ hôi chi chít, cô ta nhìn về phía trước không dám thở mạnh lấy một cái.

Mà Văn Sâm nhìn điện thoại trong bóng tối, do dự hồi lâu vẫn không nói cho Lăng Tiêu biết, hắn không ở trong nước, biết cũng chỉ làm hắn phân tâm mà không thay đổi đượcgì.

"Lái nhanh một chút." Văn Sâm chỉa súng vào sau đầu người phụ nữ.

"Vâng." Người phụ nữ càng run rẩy.

Văn Sâm dùng một tay xé áo thun, đổ nước khử trùng và thuốc cầm máu lên vết thương rồi cầm băng gạc băng bó lại.

Sau khi băng bó xong, anh bò từ ghế sau lên ngồi ghế lại phụ rồi nhìn người phụ nữ kia và nói: “Đưa xe cho tôi."

"Được."

Người phụ nữ lập tức phanh lại, run rẩy mở dây an toàn ra muốn xuống xe, lại bị Văn Sâm bắt lấy rồi kéo ngược qua chỗ lái phụ: “Ngồi xuống."

Văn Sâm vội đổi vị trí rồi tiếp tục đuổi theo.

Người phụ nữ cẩn thận nhìn Văn Sâm một cái, nắm chặt dây an toàn trước người mà yên lặng rơi lệ: Sao cô lại xui xẻo gặp đại ca xã hội đen như vậy?

Lúc này Văn Sâm đang ở trần, hình xăm trên người đặc biệt dễ thấy, trên tay lại cầm súng, rất giống một đại ca.

Trên đường đuổi theo, người phụ nữ ngồi kế bên luôn khóc không ngừng.

Trong xe bảy chỗ, người đàn ông cầm súng vừa rồi giật khẩu trang trên mặt xuống để lộ một gương mặt quen thuộc.

Người đàn ông này chính là Trần Vân Phàm.

Trần Vân Phàm nhìn Thịnh Hoàn Hoàn ngất xỉu ở ghế sau, ánh mắt và biểu lộ kia như một con rắn độc đang thè lưỡi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

Gã ném một sợi dây thừng qua: “Trói tay nó lại cho tôi."

Một người đàn ông đầu trọc khác ngả ngớn cười cười: “Anh sợ con nhỏ này chạy được hay sao?"

Trần Vân Phàm lạnh lùng liếc đầu trọc một cái.

Đầu trọc nhặt dây thừng lên rồi cột hai tay Thịnh Hoàn Hoàn ra sau lưng.

Trên đường đi, Trần Vân Phàm còn đổi xe hai lần, cũng khá cẩn thận.

Mà chiếc xe đi theo phía sau bọn họ cũng từ Land Rover đổi thành BMWs, cho nên đám người Trần Vân Phàm cũng không phát hiện phía sau có người theo dõi.

Mà bọn người Phùng Việt đã tách ra hai nhóm, một nhóm đuổi theo chiếc trắng xe, một nhóm đuổi theo chiếc Land Rover, họ đã định sẵn là mất đi mục tiêu.

Lúc Phùng Việt chạy đến thì chỉ có thể coi lại camera lần nữa.

Ban đêm, một chiếc Audi chạy vào một nhà máy bỏ hoang, cửa sắt mở ra rồi đóng lại, mấy tên đàn ông mập gầy không đồng nhất đi ra từ trong đó, tướng mạo đều xấu xí khó coi.

"Cút đi, gấp gáp cái gì."

Trần Vân Phàm đạp một tên trong đó một cái, bảo đầu trọc ôm Thịnh Hoàn Hoàn vào nhà máy.

Ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn làm cô mở mắt không ra, mãi đến khi người kia dời đèn đi thì cô mới thấy rõ mình đang ở đâu.

"Trần Vân Phàm?"

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng quen thuộc kia thì lập tức giãy dụa muốn đứng lên, lại phát hiện hai tay của cô bị trói chặt, lại nhìn về phía mấy người tướng mạo xấu xí, ánh mắt trắng trợn bên cạnh gã thì sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Trần Vân Phàm xoay người, lùng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Không ngờ đúng không, đã qua lâu như vậy mà chúng ta lại gặp lại bằng cách tương tự như vậy, tình cảnh này có quen thuộc không?"

Toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn rét run, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén: “Mày quên bài học lúc trước rồi sao? Nếu mày dám đụng đến tao thì lần này không ai bảo vệ được mày."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK