Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 380: Quang minh chính đại ở lại qua đêm (2)

Cuộc nói chuyện đêm nay thật thuận lợi, có Đường Nguyên Minh và Tương Tuấn Tài ở đây, Thẩm Nam và Thẩm An Nhiên lại là người giỏi uống rượu xã giao, hơn nữa còn có vợ chồng Hàn Tín hát đệm nên Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cần ngẫu nhiên mở mồm ra nói.

Không bao lâu sau cô đã mơ màng chống khuôn mặt nhỏ mà nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra thì mọi người đã giải tán, chỉ còn lại cô và Đường Nguyên Minh.

“Em dậy rồi à, về nhà thôi!”

“Anh đợi lâu rồi sao? Sao không gọi em dậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn hơi ảo não, cô chỉ muốn nhắm mắt một lát mà sao lại ngủ lâu như thế?

Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, Đường Nguyên Minh cưng chiều cười cười rồi duỗi tay xoa xoa tóc cô: “Bọn họ vừa đi, lên đi nào!”

Nói xong, Đường Nguyên Minh ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Nhìn tấm lưng to rộng của Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn bò lên tiếp tục ngủ, nhưng cô vẫn từ chối: “Không cần đâu anh Minh, em không có say.”

Cô thật sự không say, chỉ là tầm nhìn hơi có bóng chồng thôi!

Như để chứng minh lời nói của mình thêm phần thuyết phục, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên, nhưng vừa đi vài bước đã ngã về phía trước, cũng may Đường Nguyên Minh nhanh tay lẹ mắt lập tức đỡ lấy cô.

Thịnh Hoàn Hoàn như nghe thấy Đường Nguyên Minh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiếp theo không biết tại sao cô đã nằm lên lưng Đường Nguyên Minh.

Đường Nguyên Minh đứng lên: “Ngoan, em uống nhiều đừng lộn xộn.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Em choáng váng muốn nôn quá.”

Đường Nguyên Minh: “...”

Nôn xong thì đầu Thịnh Hoàn Hoàn càng choáng, nhìn gương mặt đỏ bừng trong gương của mình, cô vội tạt nước rửa mặt.

Khi cô đi ra từ toilet liền nhìn thấy Đường Nguyên Minh đứng dưới ánh đèn, ngũ quan lập thể như tác phẩm nghệ thuật được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, thân hình thon dài tùy ý dựa vào tường, trên người toả ra sự lười biếng và ngông nghênh, trầm tĩnh lại không mất khí chất.

Trong nháy mắt đó, Thịnh Hoàn Hoàn hơi hoảng hốt: “Anh thật là đẹp trai.”

Đường Nguyên Minh cứng lại, sau đó một ý cười hiện ra trên khóe miệng: “Con bé này, đã rất lâu anh không nghe em nói những lời này, anh còn tưởng mình dậy thì thất bại rồi.”

“Làm gì có, từ nhỏ đến lớn anh đều rất đẹp.” Thịnh Hoàn Hoàn vịn khung cửa đi ra, nhìn Đường Nguyên Minh ma lẩm bẩm nói: “Nhưng em nhớ hồi nhỏ anh ghét nhất là người khác khen anh đẹp.”

Đường Nguyên Minh phát hiện đôi mắt Thịnh Hoàn Hoàn rất sáng rất lấp lánh giống như trong đó cất giấu ánh sao, gương mặt vừa rửa xong vừa non mịn vừa hồng hào, trên mặt còn đọng nước làm người ta thật muốn cắn một cái.

Anh biết Thịnh Hoàn Hoàn đã uống say, nếu không sẽ không dùng ánh mắt này nhìn mình, càng không khen anh đẹp.

Anh lại gần ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, khóe miệng nhếch lên, giọng nói trầm thấp mang theo sức hút nói không nên lời: “Giờ anh lại thích nghe nên em có thể khen anh nhiều hơn.”

Thịnh Hoàn Hoàn “Ha ha” bật cười: “Không ngờ anh lại tự luyến như thế, anh biết không, người tự luyến đều rất điệu đà đó.”

“Phải không?” Đường Nguyên Minh nhếch đôi môi mỏng lên, chống một tay lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn rồi trên nhìn xuống từ trên cao: “Em cảm thấy anh điệu đà?”

Tuy Thịnh Hoàn Hoàn say nhưng cũng biết mình đang bị tán tỉnh, cô nhìn mái tóc ngắn gọn gàng của Đường Nguyên Minh mà nói một câu: “Anh là quân nhân, điệu đà cái nổi gì.”

Nói xong cô lại chui ra từ dưới cánh tay Đường Nguyên Minh, lắc lư đi ra ngoài: “Đã khuya rồi, em phải về nhà, ngày mai còn phải dậy sớm, em phải về nhà, về nhà... Hả?”

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên bị bế lên cao, cô ngơ ngác nhìn Đường Nguyên Minh: “Có phải em đang bay không?”

Đường Nguyên Minh nhìn khuôn mặt nhỏ ửng của cô mà trái cổ giật giật: “Ừ, em đang bay.”

Xem ra say không nhẹ!

Thịnh Hoàn Hoàn ngây ngô chớp chớp mắt, ngốc ngếch hỏi: “Vậy có thể bay nhanh một chút không, em muốn về nhà ngủ, em muốn cái giường lớn mềm mại của em.”

Đường Nguyên Minh bật cười, cưng chiều mà nói: “Được, bay nhanh một chút.”

Chân Đường Nguyên Minh rất dài, khi anh tăng tốc thì tốc độ di chuyển cũng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đang lơ mơ cảm thấy mình đang bay lên: “Ha ha, vui quá, có thể nhanh thêm nữa không?”

Đường Nguyên Minh cứ như không cảm giác được sức nặng: “Vậy em phải ôm chặt một chút, không thì sẽ ngã mất.”

“Như vậy sao?” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ghì chặt lấy cổ Đường Nguyên Minh, tay còn lại chỉ về phía trước mà ra lệnh: “Tiếp tục đi tới, xông lên... Không đúng, bay lên...”

Đường Nguyên Minh phối hợp với Thịnh Hoàn Hoàn mà tăng tốc: “Bay lên!”

Ở cuối hành lang, Lăng Tiêu đứng ở đó như hoà mình vào bóng đêm, chỉ có điếu thuốc trên ngón tay sáng lên chút ánh đỏ.

Đường Nguyên Minh cũng phát hiện hắn nên lập tức đưa mắt nhìn.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn bất mãn vì tốc độ chậm lại nên làm ầm lên như một đứa trẻ: “Sao lại không bay, em muốn bay, tiếp tục bay, bay đến cái giường lớn mềm mại mới được ngừng, anh có nghe không?”

Đường Nguyên Minh dời mắt đi rồi bước vào thang máy.

“Sao lại không bay?” Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Đường Nguyên Minh nhìn bóng người đi đến trước mặt, hai mắt đanh lại, sắc mặt trầm xuống, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng cưng chiều: “Chúng ta đang trong thang máy, lát nữa lại ôm em bay.”

Lăng Tiêu xuất hiện ở đây vào lúc này nhất định không phải ngẫu nhiên, còn mục đích thì quá rõ ràng rồi.

“À, vậy em ngủ trước một lát, lúc bay nhớ gọi em dậy á.”

Thịnh Hoàn Hoàn như một bé ngoan nhắm mắt lại vùi đầu vào ngực Đường Nguyên Minh rồi ngủ say sưa, hoàn toàn không biết có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

Đường Nguyên Minh nhìn Lăng Tiêu đi theo vào thì khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Nghe nói chuyện vui của anh sắp đến gần, chúc mừng!”

Lăng Tiêu không đáp lại, ánh mắt cứ tập trung lên người cô gái ngủ say trong lòng Đường Nguyên Minh, sắc mặt phủ thêm một lớp khói mù thật dày, vừa âm u vừa lạnh lẽo.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn uống quá say, dù bị người ta bán cũng không biết nên sắc mặt Lăng Tiêu khó coi đến mấy thì cô cũng không nhìn thấy.

Đường Nguyên Minh thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn thì trong lòng rất khó chịu, nhưng anh không tính chọc giận hắn, địch bất động tắc thì anh bất động.

Lòng tự trọng của đàn ông rất mạnh, chỉ cần anh không khiêu khích thì Lăng Tiêu không có lý do đoạt người, nhưng nếu anh chủ động khiêu khích thì sẽ cho Lăng Tiêu cơ hội ra tay.

Thịnh Hoàn Hoàn đã quá say nên trông thật quyến rũ lại ngốc nghếch, lúc này Đường Nguyên Minh chỉ muốn giấu cô đi, căn bản không muốn dây dưa nhiều với Lăng Tiêu.

Thang máy vừa mở ra thì Đường Nguyên Minh đã ôm Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng rời đi, rất nhanh đã đưa cô lên xe rồi lên đường.

Lần này Đường Nguyên Minh không dẫn Thịnh Hoàn Hoàn về chung cư của mình.

Lần trước đã làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy không vui, anh không muốn lại làm cô xa cách mình nên quyết định thả chậm bước chân để tránh dọa cô chạy.

Xe ngừng lại trước cổng nhà họ Thịnh, Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đi vào, Thịnh phu nhân lo lắng chạy ra đón: “Đã trở về rồi à, sao lại uống nhiều như thế? Mau, mau vào đây, bên ngoài lạnh lắm đừng để bị cảm đó.”

Cánh cổng đóng cửa trong tầm mắt của Lăng Tiêu.

Có quỷ mới biết vì sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng hắn lại không khống chế được mà làm như vậy.

Đường Nguyên Minh tiến vào nhà họ Thịnh rồi không trở ra nữa.

Lúc này đã khuya nên Thịnh phu nhân giữ Đường Nguyên Minh ngủ qua đêm cũng đúng ý anh, anh có thể quang minh chính đại mà ở lại.
Chương 381: Lăng Tiêu cứu Thịnh Xán một mạng

Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên cái giường mềm mại của mình nên ngủ càng ngon hơn.

Đường Nguyên Minh đi đến ban công, ánh mắt sắc bén đối diện với Lăng Tiêu từ xa trong màn đêm đen tối.

Một lát sau, xe của Lăng Tiêu rời khỏi nơi này.

Không lâu sau Đường Nguyên Minh nhận được điện thoại của cấp dưới, người của bên trên đột nhiên đến kiểm toán, đã đến công ty rồi, anh nhất định phải lập tức trở về.

Không cần suy nghĩ cũng biết chuyện này là do Lăng Tiêu làm, nếu không nửa đêm người của nhà nước kiểm toán cái quái gì?

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Đường Nguyên Minh rất khó coi.

Lăng Tiêu có ý gì?

Là không buông Hoàn Hoàn xuống được hay chỉ muốn làm anh khó chịu?

Đường Nguyên Minh trở lại phòng ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn, cô ngủ rất say sưa, đôi mắt nhắm nghiền mà gương mặt vẫn tinh xảo làm người ta không nỡ dời mắt đi.

Lúc này Thịnh phu nhân đi đến: "A Minh, bác cho người nấu trà tỉnh rượu rồi, con đi uống chút đi, bác chăm sóc Hoàn Hoàn được rồi!"

Đường Nguyên Minh dời mắt đi rồi nhìn về phía Thịnh phu nhân, khẽ cười và nói: "Thật có lỗi thưa bác gái, công ty có chút việc cần con trở về xử lý nên làm phiền bác chăm sóc Hoàn Hoàn."

Thịnh phu nhân không miễn cưỡng: "Nếu công ty có việc thì bác không giữ con lại, nhưng con phải cẩn thận, uống trà tỉnh rượu đi hẳn về."

"Vâng."

Nửa đêm nhà họ Thịnh xuất hiện một vị khách không mời mà đến, hắn leo nhanh lên ban công rồi sải bước chân thon dài đi về hướng phòng ngủ của Thịnh Hoàn Hoàn.

Sau khi vào nhà, người đàn ông mở đèn rồi ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn.

Gương mặt ngủ say của Thịnh Hoàn Hoàn rất hồn nhiên, còn có chút ngây thơ, men say trên mặt cô chưa biến mất, cho dù đang ngủ yên mà vẫn dụ dỗ người ta phạm tội.

Hắn không biết có phải người phụ nữ trước mắt có ma lực gì hoặc là đã bỏ bùa hắn hay không mà lại làm hắn mất kiểm soát như thế.

Hắn đã gặp rất nhiều người đẹp, nhưng chỉ có cô là làm hắn không khống chế được.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn ngủ rất ngon, người đàn ông bên giường mang theo vẻ mặt tối tăm ngồi đó thật lâu vẫn không rời đi.

Sau nửa đêm, nhà họ Thịnh lại xuất hiện một người khách không mời, gã di chuyển thật nhanh đến phòng của Thịnh Xán, người đàn ông trên lầu đã nhận ra động tĩnh, đồng tử đen nhánh lập tức co lại.

Từ lần trước khi chụp dưỡng khí của Thịnh Xán bị người ta tháo xuống, Thịnh Hoàn Hoàn đã cho người tăng cường canh phòng, chẳng những lắp camera xung quanh phòng mà còn cài đặt hệ thống hồng ngoại báo nguy.

Nhưng bình yên thời gian lâu làm bảo vệ trở nên sơ suất lơ là, hơn nữa giờ đã là nửa đêm nên mọi người đều buông lỏng cảnh giác, camera đều trở thành bài trí.

Đợi khi hệ thống báo nguy vang lên đã không còn kịp rồi.

Muốn giết một người thực vật thì đâm một dao vào tim là xong, chờ bảo vệ chạy tới thì mọi chuyện đã kết thúc.

Sáng sớm Thịnh Hoàn Hoàn mắc quá nên thức dậy rồi vội chạy vào WC.

Lúc đi ra cô đã rửa mặt, cũng trở nên đặc biệt tỉnh táo.

Cô thay quần áo rồi trang điểm không đến mười phút, khi chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ thì phát hiện trên sàn nhà bên giường có mấy đầu thuốc lá.

Tại sao trong phòng cô lại có thứ này?

Tối hôm qua hình như là Đường Nguyên Minh đưa cô về, chẳng lẽ là anh để lại?

Thịnh Hoàn Hoàn cau mày ngồi xổm xuống nhặt đầu thuốc lên, lông mày nhíu lại càng chặt.

Đây không phải hiệu thuốc Đường Nguyên Minh hay hút, nhưng cô lại từng thấy loại này trong ngăn kéo của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đã tới?

Không có khả năng.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức phủ nhận suy nghĩ này, làm sao Lăng Tiêu lại đến đây được?

Mà nếu không phải hắn thì có thể là ai?

Trên đất không chỉ có một đầu thuốc, xem ra người này đã ngồi rất lâu, mà cô lại không có cảm giác gì cả!

Thịnh Hoàn Hoàn ngắm nhìn bốn phía, không phát hiện gian phòng của cô có gì dị thường nên đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, có lẽ mẹ cô biết được cái gì đó.

Vừa đi xuống lầu cô đã phát hiện bầu không khí trong nhà rất áp lực, ông bà ngoại cũng có mặt, mẹ đang ngồi trên sa lon với đôi mắt đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch.

"Chuyện gì vậy ạ?" Thịnh Hoàn Hoàn vội đi tới.

Thịnh phu nhân nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì cảm xúc lập tức mất khống chế, bà ôm lấy cô khóc rống: "Hoàn Hoàn... Có người muốn mạng của ba con..."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức căng thẳng: "Vậy ba con..."

Thịnh Tư Nguyên vội nói: "Không có gì không có gì, ba con không sao, người nọ không thành công."

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo sắc mặt trầm xuống: "Bắt được người nọ không?"

Đã là lần thứ hai, rốt cuộc là ai muốn hại ba?

Thịnh phu nhân lắc đầu: "Không có, đã để hắn trốn thoát."

Lại chạy thoát!

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Con đi xem ba thế nào."

Thịnh Xán đang yên lặng nằm trên giường, vẻ mặt rất bình thản, không hề hay biết đêm qua xảy ra chuyện gì.

Thịnh Tư Nguyên đi vào theo rồi giải thích chuyện tối hôm cho Thịnh Hoàn Hoàn qua: “Ông xem theo dõi thì thân thủ của người nọ rất ghê gớm, hơn nữa mục tiêu rõ ràng là nhắm vào ba con."

Nói xong ông còn đi lên xốc áo Thịnh Xán lên, để lộ ra lồng ngực quấn vải trắng.

Đồng tử của Thịnh Hoàn Hoàn co rụt lại, sắc mặt trắng bệch.

Thịnh Tư Nguyên lập tức nói: “Đừng lo, vết thương rất cạn, cũng may có người lập tức xuất hiện cứu ba con một mạng, nếu để nhát dao này đâm vào tim thì ông cũng bất lực."

"Là ai?"

Thịnh Tư Nguyên hơi đăm chiêu: “Là Lăng Tiêu."

Lăng Tiêu?

"Con đi xem camera."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi ra ngoài.

Người của phòng an ninh đã trích xuất ra đoạn video của thời gian đó.

Ngay vào lúc bốn giờ khuya, một người đàn ông đeo khẩu trang nhanh nhẹn lẻn vào phòng của Thịnh Xán, tiếp theo còi báo nguy vang lên.

Camera có thể theo dõi tình hình trong phòng Thịnh Xán, thấy được hung thủ tiến vào phòng rồi cầm dao găm đâm thẳng vào ngực Thịnh Xán.

Lúc này cánh cửa bị đá văng, một bóng dáng lập tức lao về phía hung thủ, đá một cái vào ngực gã.

Cái bóng kia hành động quá nhanh, camra không thấy rõ mặt hắn, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn có thể khẳng định hắn chính là Lăng Tiêu.

Hung thủ phản ứng rất nhanh, lập tức giơ dao đâm vào người tới rồi nhân cơ hội bỏ chạy, người đàn ông đuổi theo, hai người biến mất trong đêm tối.

Thịnh Hoàn Hoàn dừng đoạn video lại ngay mặt người đàn ông nọ, ngũ quan quen thuộc xuất hiện trước mắt cô.

Là hắn.

Lăng Tiêu.

Chồng cũ của cô.

Cô không ngờ lại là hắn.

Là hắn cứu ba một mạng, tàn thuốc bên giường cô cũng là hắn để lại.

Hơn nửa đêm tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?

Thịnh Hoàn Hoàn không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô sắp xếp lại hệ thống an ninh lần nữa, từ giờ trở đi trong phòng Thịnh Xán nhất định phải có người thay phiên trông coi 24/24, trên ban công lắp một lớp lưới phòng trộm thật dày.

An bài xong tất cả, Thịnh Hoàn Hoàn lên xe rồi gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, nhưng đối phương không nghe máy.

Thịnh Hoàn Hoàn có quá nhiều vấn đề muốn hỏi Lăng Tiêu, cuối cùng lại gửi một tin nhắn cho hắn: “Chúng ta gặp mặt đi!"

Tin nhắn này gửi đi giống như đá chìm xuống đáy biển.

Đợi thật lâu vẫn không có đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn bực bội ném điện thoại qua một bên, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của ba?

Chu Tín?

Trần Vân Phàm?

Hay ba còn có kẻ thù cũ nào mà cô và mẹ không biết?

Trên biệt thự lưng chừng núi, một người đàn ông quỳ gối trước mặt Lăng Hoa Thanh, đầu cúi xuống rất thấp, sau lưng bị mồ hôi làm ướt nhẹp: “Nếu thiếu gia không xuất hiện thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa... Hơn nữa thiếu gia nhận ra tôi."

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh rất âm u, ngồi trên sô pha nhìn người đàn ông quỳ trên mặt đất, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Ý mày là thiếu gia xuất hiện ở nhà họ Thịnh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK