Thịnh Hoàn Hoàn đánh giá sắc mặt Lăng Tiêu, cẩn thận châm chước: “Vì sao Lam Nhan lại gia nhập đoàn xe?”
Hiển nhiên Lăng Tiêu không cảm thấy đây là bí mật không thể cho ai biết, buột miệng thốt ra: “Cô ta muốn trở thành người phát ngôn cho hãng di động của Lăng thị, tôi nói chỉ cần cô ta có thể bước vào top3 thì vị trí này là của cô ta.”
Dưới trướng Lăng thị có một thương hiệu di động, thương hiệu này rất được giới trẻ trong nước yêu thích, danh tiếng đi song song với doanh số, nếu Lam Nhan có thể giành được vị trí người phát ngôn thì giá trị con người sẽ tăng lên sao hạng A.
Thịnh Hoàn Hoàn thực kinh ngạc: “Vì sao không trực tiếp từ chối cô ta?”
Tuy rằng thực lực của Lam Nhan không tồi, nhưng đây là cuộc thi quốc tế, có thể tiến vào trận chung kết đã là may mắn, muốn vào top3 thì trừ phi cô ta bật buff.
Lăng Tiêu không muốn giao vị trí này cho cô ta, muốn cô ta biết khó mà lui, không ngờ Lam Nhan rất can đảm, thật sự tiến vào đoàn xe.
Đây mới là điều làm Thịnh Hoàn Hoàn kinh ngạc, cô cho rằng hắn sẽ đáp ứng hết mọi yêu cầu của Lam Nhan.
Lăng Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thức thời ngừng lại.
Nhưng Lam Nhan rất thông minh, lấy độ hot lúc này của cô ta thì chỉ cần tiến vào trận chung kết là đủ rồi, đến lúc đó sẽ thu hoạch được cả độ nổi tiếng và danh vọng. Dù sao rất hiếm khi nhìn thấy minh tinh có thể tiến vào trận chung kết, huống chi còn là một nữ minh tinh trẻ tuổi xinh đẹp.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng: “Nhà cũ có đông người không? Lần đầu tiên tôi qua, có phải nên biếu chút quà cho họ không?”
Lăng Tiêu không quay đầu lại: “Không cần.”
Lúc đi đến nhà cũ thì sắc trời đã tối, trong nhà rất náo nhiệt, Thịnh Hoàn Hoàn thấy vài gương mặt quen thuộc, những người còn lại đều rất xa lạ. Mấu chốt là trên bàn đặt thật nhiều quà.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu bên cạnh: “Hôm nay là ngày gì vậy?”
Sao bảo không cần mua quà?
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Hình như là bạn gái Lăng Phi chính thức gặp người lớn.”
“Cái gì?”
Bạn gái của Lăng Phi không phải là Lam Tiếu sao?
Đương nhiên, đây không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ lần đầu tiên nhà gái tới nhà trai thăm hỏi, là anh hai chị dâu của Lăng Phi, cô phải phát bao lì xì cho người ta!
Nhưng trên người cô căn bản không mang tiền mặt.
“Trên người anh có tiền mặt không?”
“Thẻ ngân hàng tính không?” Lăng Tiêu cúi đầu nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức khóc không ra nước mắt: “Thật là mất mặt chết được.”
Đáng lẽ cô nên gọi điện thoại trao đổi với Lăng lão phu nhân trước!
Lúc này người hầu phát hiện bọn họ, vui mừng hô to: “Tiêu thiếu gia và thiếu phu nhân tới rồi.”
Rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy từng gương mặt tươi cười, có vui mừng, có a dua, còn có châm chọc, chỉ có một người không cười mà bình tĩnh ngồi trên xe lăn.
Ông lão này chính là Lăng lão gia tử bị Lăng Tiêu chọc tức sinh bệnh, chỉ có thể ngồi trên xe lăn sống hết phần đời còn lại!
“Ông nội.” Thịnh Hoàn Hoàn khom người chào lão gia tử.
Lăng lão gia tử hừ lạnh một tiếng: “Đã mấy giờ rồi, mọi người đều đang đợi các người, lần sau còn như vậy thì dứt khoát đừng tới.”
Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn không ngờ lần đầu tiên gặp mặt đã bị Lăng lão gia tử ra oai phủ đầu như vậy, đồng thời cũng nhìn ra quan hệ giữa Lăng Tiêu và Lăng lão gia tử thật sự rất tệ.
Lăng Tiêu không nói gì, lập tức đi vào bên trong.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với lão gia tử: “Xin lỗi ông nội, lần sau tụi con sẽ chú ý, thật xin lỗi đã để mọi người đợi lâu.”
Lăng lão gia tử mềm cứng không ăn, những người khác cười thực xấu hổ.
Lúc này giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ bên trong: “Thịnh Hoàn Hoàn, lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn lại cúi cúi người, vội vàng bước nhanh về hướng Lăng Tiêu.
Đây mà tới làm khách cái gì, rõ ràng chính là tra tấn!
Những người này như hận không thể xé cô ra, xem ra quan hệ của Lăng Tiêu với họ rất tệ.
Lăng Tiêu đã ngồi xuống bàn cơm, đó là vị trí gia chủ, vốn nên là Lăng lão gia tử ngồi, nhưng lúc này không ai có ý kiến.
“Là Tiêu Nhi và Hoàn Hoàn đã trở lại sao?” Lăng lão thái thái nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu thì đi từ phòng bếp ra, bà vừa xuất hiện thì bầu không khí khẩn trương lập tức dịu lại.
Mẹ của Lăng Phi - Quách Ngọc Trân lập tức tiến lên: “Đúng vậy thưa mẹ, là Tiêu Nhi và Hoàn Hoàn đã trở lại, còn có Thiên Vũ.”
Câu nói kế tiếp của Lăng lão thái thái làm người ta dở khóc dở cười: “Hôm nay Tiêu Nhi tới thật sớm, cuối cùng cũng không để mọi người phải chờ.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Khó trách mọi người đều tràn ngập địch ý với cô, vậy ra đều là Lăng Tiêu thiếu nợ, tích luỹ oán giận!
Sau đó lại nghe thấy Lăng lão thái thái nói: “Hoàn Hoàn, đều là công lao của con.”
Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả, nhưng cô biết lão thái thái có ý tốt: “Bà nội, kỳ thật hôm nay là Lăng Tiêu nói muốn tới sớm một chút, bởi vì hôm nay là ngày quan trọng của Lăng Phi.”
Lăng Phi vốn rất sùng bái Lăng Tiêu, cũng khá thân với hắn (Lăng Phi tự cho là vậy), lúc này nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói thế thì vừa mừng vừa sợ: “Anh hai, em biết trong lòng anh có em mà.”
Nói xong, Lăng Phi nhiệt tình lao về hướng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu: “Cút!”
Lăng Phi: “Dạ.”
Lăng Phi xoay người kéo Lam Tiếu qua ngồi bên cạnh Lăng Tiêu.
Kỳ thật Lam Tiếu rất xem thường bộ dạng nham nhở của Lăng Phi, đặc biệt ở trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, không nghe thấy câu “Cút” kia của Lăng Tiêu sao? Không thể có chút khí phách à?
“Thằng bé dở hơi này.” Lăng lão thái thái bất đắc dĩ lắc đầu vì Lăng Phi, sau đó đưa tay về hướng Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, để bà cố ôm một chút nào.”
Lăng Thiên Vũ nhíu chặt mày, duỗi tay nhỏ về hướng Lăng lão thái thái, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Lão thái thái khoa trương nói: “Ai nha, Thiên Vũ nặng lên rồi, bà cố sắp ôm không nổi nữa.”
Bác gái cả Tôn Tư Cương cười nói: “Đúng là vậy rồi, một thời gian không gặp, Thiên Vũ đã cao lên không ít.”
Quách Ngọc Trân cũng nói: “Con thấy Thiên Vũ cao đấy, tương lai nhất định ngang với A Tiêu.”
“Chắc chắn rồi.” Lão thái thái hôn một cái lên mặt Lăng Thiên Vũ, sau đó mới nói với mọi người: “Người đã đến đông đủ, mọi người đều ngồi xuống đi!”
Nói xong, bà cảnh cáo liếc nhìn Lăng lão gia tử một cái.
Sắc mặt Lăng lão gia tử càng đen, lúc này cháu trưởng là Lăng Hàn đứng lên, đi đến phía sau lão gia tử: “Ông nội, con đẩy ông qua đó!”
Lăng lão gia tử đau lòng vỗ vỗ tay Lăng Hàn: “Cũng chỉ có con là quan tâm ông nội, không giống người nào đó...”
Đáng tiếc vị trí ông ta để lại cho A Hàn bị thằng vô ơn nào đó cướp đi, mỗi khi nhớ đến ông ta đều rất hận!
Lăng Hàn cười cười ôn hòa: “Ông nội, đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, hôm nay là ngày lành, ông nên vui vẻ mới đúng.”
Lăng lão gia tử thở dài: “Nhìn thấy gương mặt kia, sao ông vui vẻ nổi?”
Diện mạo của Lăng Tiêu rất giống An Lan, cho nên Lăng lão gia tử luôn không thích đứa cháu Lăng Tiêu này, còn đặc biệt thiên vị cháu trưởng là Lăng Hàn, có thứ tốt gì cũng muốn để lại cho gã, mà Lăng Tiêu chỉ có hai bàn tay trắng.
Nhưng Lăng Tiêu rất tranh đua, dựa vào bản lĩnh của mình mà giành lại từng thứ từng thứ hắn muốn.
Ngón tay Lăng Hàn bỗng buộc chặt, khóe miệng hơi nhếch lên trên: “Ông nội, về sau đừng nói những lời tức giận này nữa, bị bà nội nghe thấy lại giận ông.”
Chương 207: Chắc sống với Lăng Tiêu rất mất tôn nghiêm
Lăng lão gia tử hừ hừ, đen mặt không nói lời nào.
Lăng Hàn đẩy lão gia tử ngồi xuống đối diện Lăng Tiêu, lúc này những người khác mới lần lượt ngồi xuống, tâm tư mỗi người mỗi khác, đồ ăn còn chưa dọn lên mà không khí trên bàn cơm đã làm người ta khó tiêu.
Lăng lão thái thái ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, tầm mắt nhìn về hướng Lam Tiếu: “Ba mẹ cháu có yêu cầu gì về hôn lễ không?”
Lam Tiếu lắc đầu cười nhạt: “Dạ không.”
Cô ta tin với điều kiện của Lăng gia thì sẽ không bạc đãi mình.
Lăng lão thái thái gật đầu: “Chúng tôi sẽ tranh thủ tới nhà cháu chào hỏi, dù sao cũng có con rồi, hôn lễ phải tiến hành nhanh chóng mới được.”
Lam Tiếu mang thai?
Cho nên, đây là mẹ vinh hiển nhờ con?
Kế tiếp phải cho lễ gặp mặt, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, thấy hắn ngồi ở đó với vẻ mặt bình thản ung dung.
Lam Tiếu thẹn thùng trả lời: “Đều nghe bà nội.”
Lăng lão thái thái lấy bao lì xì ra, người hầu nhận lấy rồi dâng hai tay về hướng Lam Tiếu.
Lam Tiếu không dám nhận.
Lão thái thái lạnh nhạt nói: “Lần đầu gặp mặt, quy tắc không bỏ được, nhận lấy đi, mong ngày sau vợ chồng hai đứa hòa thuận.”
Lăng Phi nói: “Tiếu Tiếu nhận lấy đi, đây là tâm ý của bà nội.”
Lam Tiếu đành nhận lấy, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn bà nội.”
Nếu không phải trước đó từng nhìn thấy dáng vẻ bừa bãi kiêu ngạo của Lam Tiếu, Thịnh Hoàn Hoàn còn cho rằng Lam Tiếu là một cô gái an phận.
Nhìn ra được lão thái thái cũng không thích cô ta, so với thái độ lúc trước đối với cô thì khác nhau như trời với đất, có lẽ chỉ vì cô ta có thai nên mới không làm khó dễ.
Sau khi lão thái thái lì xì thì Lăng lão gia tử, bác gái cả, con trai của bác cả là Lăng Hàn, cha mẹ Lăng Phi đều lần lượt cho lì xì.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn.
Đôi tay Thịnh Hoàn Hoàn rỗng tuếch, mà Lăng Tiêu thì thờ ơ, tình cảnh xấu hổ này làm cô khóc không ra nước mắt, thật mất mặt!
Khó trách Lăng Tiêu sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đáng!
Lăng Phi bất mãn nhìn Lăng Tiêu và nói: “Anh hai, anh cả tặng cho em một chiếc xe, có phải anh nên tặng em một căn nhà không, không cần quá lớn, biệt thự nhỏ mấy trăm mét vuông là được.”
Cha của Lăng Phi - Lăng Hoa Thịnh, cũng chính là chú út của Lăng Tiêu cười nhẹ: “Thằng nhãi này thật là tham lam, cha với mẹ giúp con chuẩn bị phòng kết hôn.”
Tuy rằng Lăng Tiêu cầm đi quyền quản lý Lăng thị, nhưng bọn Lăng Hoa Thịnh và Lăng Hàn có cổ phần công ty, mỗi năm có thể chia được một số tiền hoa hồng rất khả quan, cho nên người nhà này không thiếu tiền.
Nhưng Lăng Phi không chịu, cậu chống mặt nhìn Lăng Tiêu làm nũng: “Anh hai, bình thường em không dám mở miệng nói với anh, nhưng giờ em phải kết hôn, có phải anh nên tỏ vẻ một chút không?”
Trong Lăng gia chỉ có Lăng Phi dám nói chuyện như thế với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhướng mày: “Được thôi, chờ lần sau em kết hôn thì nhất định tặng em một biệt thự hoa viên.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Lời nguyền rủa này... Hắn có ý kiến với Lăng Phi hay là rất bất mãn về Lam Tiếu?
Nụ cười trên mặt Lam Tiếu cứng lại, mặt Lăng Phi cũng trầm xuống: “Anh hai, sao anh lại nguyền rủa em và Tiếu Tiếu như thế, tụi em thật lòng yêu nhau, em hy vọng được anh chúc phúc.”
Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Nhan một cái rồi cười lạnh: “Chúc phúc? Anh nói không ra được mấy câu trái lương tâm này.”
Mắt Lam Tiếu lập tức đỏ lên, mặt Lăng Phi cũng trắng bệch, vợ chồng Lăng Hoa Thịnh không nói cái gì cả, Lăng lão thái thái cũng không ngăn cản.
Lúc này, Lăng lão gia tử ném mạnh cái chén trước mặt về hướng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu không tránh không né, chỉ mặt không cảm xúc mà nhìn lão gia tử.
Mắt thấy cái chén sắp đập trúng trán Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ mà duỗi tay ngăn cản. Cái chén đập vào mu bàn tay Thịnh Hoàn Hoàn, cô đau đến hít hà một hơi.
Chén rơi xuống mặt bàn, ngừng lại bên tay phải Lăng Tiêu.
Lăng lão gia tử giận chỉ vào Lăng Tiêu: “Cút, thằng sao chổi mày lập tức cút ra Lăng gia cho tao.”
Lăng lão gia tử có ba đứa con trai, con cả Lăng Hoa Thái bị Lăng Tiêu đưa vào tù vì tội tham ô công quỹ, con thứ hai Lăng Hoa Thanh vì An Lan ngoại tình mà mất khống chế giết người. Lão gia tử hận hai mẹ con làm mình nhà tan cửa nát này muốn chết.
Đáng tiếc quyền lực công ty lại nằm trong tay thằng cháu ông ta căm ghét nhất, ông bị chọc tức bệnh nặng một trận, tỉnh lại hai chân đã tê liệt. Cho nên có thể tưởng tượng ra hận thù của lão gia tử đối với Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn bị cảnh này dọa sợ, Lăng Tiêu lại quá quen thuộc, duỗi tay an ủi cậu nhóc cũng kinh hãi trong lòng, mặt không cảm xúc nhìn về phía Lăng lão gia tử sắc mặt tối tăm.
Lúc này Lăng lão thái thái vỗ bàn đứng lên: “Ông làm cái gì vậy? Đã tuổi nào rồi, không thể có dáng vẻ trưởng bối ở trước mặt hậu bối hay sao?”
Lăng lão gia tử tức giận chỉ vào Lăng Tiêu: “Bà nghe vừa rồi thằng súc sinh này nói cái gì kìa.”
“Ông nói gì?” Sắc mặt Lão thái thái lập tức thay đổi.
Lăng Phi không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, vội cứu vãn tình thế: “Ông nội, đều là con sai, anh hai luôn nghĩ sao nói vậy, ông đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe.”
Lăng Hàn bên cạnh lão gia tử cũng nói: “Ông nội, hôm nay là ngày lành của Lăng Phi, còn có dâu mới ở đây, ông chừa cho A Tiêu chút mặt mũi đi.”
Nhưng lửa giận của Lăng lão gia tử lại không giảm chút nào, cầm lấy cái muỗng lại ném về hướng Lăng Tiêu: “Súc sinh, cút, mày cút cho tao.”
Lần này Lăng Tiêu giơ năm ngón tay ra chộp lấy cái muỗng, tiếp theo dùng sức nện mạnh xuống đất, phát ra một tiếng “Choảng”, mảnh vụn bay vụt ra.
Đám người hầu kinh sợ khiếp vía, không dám ngẩng đầu.
Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn Lăng lão gia tử, giọng nói không hề gợn sóng: “Mắng đủ chưa?”
Mặt Lăng lão gia tử đỏ lên, rướn cổ lên lại không nói ra được câu nào.
Lăng Tiêu liếc người hầu bên cạnh một cái rồi mệnh lệnh: “Dọn dẹp sạch sẽ, tiếp tục lên món ăn.”
Đám người hầu lập tức tan đi như bầy thú.
Rất nhanh đồ ăn đã lên đủ, nhưng không khí trên bàn cơm lại làm người ta không dám thở mạnh.
Sắc mặt Lam Tiếu cực kỳ khó coi, cô ta có thể cảm nhận ra người của Lăng gia không thích mình. Nhưng đã sao chứ, cô có con của Lăng Phi, Lăng Phi lại khăng khăng một mực với cô, bọn họ còn có thể ép cô phá thai hay sao?
Nếu cái gia đình này không có điều kiện tốt thì ai mà chịu gả vào?
Cũng may sau khi kết hôn không cần sống chung với họ!
Nghĩ đến đây, Lam Nhan thương hại mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, chắc sống với dạng người như Lăng Tiêu nhất định rất mệt mỏi rất mất tôn nghiêm!
Thịnh Hoàn Hoàn không phát hiện ánh mắt thương hại của Lam Nhan, lúc này cô duỗi tay về hướng Lăng Tiêu ở dưới bàn, nhẹ nhàng đặt lên tay hắn.
Tuy biết có lẽ hắn không cần, nhưng cô vẫn muốn làm như thế, hy vọng có thể mang đến chút an ủi cho hắn.
Lăng Tiêu cứng đờ, trở tay nắm chặt bàn tay tay nhỏ đặt trên tay mình, Thịnh Hoàn Hoàn đau đến âm thầm hít vào một hơi.
Tay cô nhất định đã sưng lên!
Bữa cơm này vô vị như nhai thịt khô, tới lúc kết thúc Lăng lão thái thái mới mở miệng đánh vỡ yên tĩnh: “Nhà tù có gọi điện thoại tới, sáng ngày mai Hoa Thanh ra tù, tôi không có yêu cầu gì với các người, chỉ hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy những người ngồi ở đây có mặt ngoài cửa ngục giam.”
Nói xong, Lăng lão thái thái đứng lên, nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Bà mệt rồi, con đỡ bà lên lầu đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu rồi đỡ lão thái thái đi lên.
Sau khi vào phòng, Lăng lão thái thái thân thiết nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, đau lòng nhìn mu bàn tay sưng đỏ: “Bị dọa sợ phải không con, nhìn thôi đã thấy đau.”
Chương 208: Người đàn ông đụng trúng Thịnh Xán là tài xế của Lăng Tiêu
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, hơi suy sụp mà nói: “Con chỉ không ngờ Lăng Tiêu lại bị ông nội nhục mạ như vậy.”
Lăng lão thái thái thấp giọng mà nói: “Ông nội con lớn tuổi, dễ hồ đồ, nếu Tiêu Nhi là tiểu súc sinh thì ông ấy không phải là lão súc sinh à?”
Nghe lão thái thái giải thích, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi bật cười.
Lão thái thái nói: “Cười là được rồi, cười một cái thì thù hận gì mà không qua được? Bà đi lấy thuốc mỡ cho con bôi.”
Cười một cái thì thù hận gì mà không qua được?
Lòng dạ của Lăng lão thái thái làm Thịnh Hoàn Hoàn bội phục.
Cô cũng ít nhiều có nghe nói đến chuyện của Lăng gia, có thể lý giải vì sao Lăng lão gia tử hận Lăng Tiêu, Lăng Tiêu tuyệt tình lên thì thật sự lục thân không nhận, chỉ là không biết sau lưng có ẩn tình khác hay không.
Chỉ chốc lát sau, Lăng lão thái thái cầm thuốc mỡ trở về, cẩn thận bôi cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được mà hỏi: “Bà nội, bà kể cho con nghe chuyện của Lăng Tiêu đi, con muốn biết.”
Lão thái thái cười cười: “Nó thì có gì để kể, từ nhỏ đã đặc biệt thông minh, là đứa nhỏ hiểu chuyện, đáng tiếc vì ba mẹ mà tính cách hơi tự kỷ, không thích nói chuyện với người khác. Chuyện ba mẹ nó không liên quan đến nó, ông nội con chỉ bất công, lòng dạ hẹp hòi nên mới không bỏ được cái gai trong lòng, nếu không chân ổng cũng không trở thành như vậy!”
Thịnh Hoàn Hoàn thấy lão thái thái thản nhiên, không có khúc mắc nên mới hỏi: “Bà nội, bên ngoài đều đồn bác cả bị Lăng Tiêu đưa vào tù, bà thật sự không trách anh ấy chút nào sao?”
Hai mắt Lăng lão thái thái ảm đạm, dời mắt khỏi mặt Thịnh Hoàn Hoàn, cất thuốc mỡ đi rồi trả lời: “Nếu nó không làm sai thì Lăng Tiêu không thể làm gì nó cả, tính ra vẫn nên tự trách bản thân nó.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cảm xúc của lão thái thái trở nên mất mát, vì thế lập tức nói sang chuyện khác: “Ngày mai... Ba chồng con ra tù, bà nội nói cho con nghe ông ấy là người như thế nào đi!”
Ngày mai Lăng Hoa Thanh ra tù mà trước đó cô chưa bao giờ nghe Lăng Tiêu nhắc tới.
Lăng lão thái thái lập tức cứng đờ, sau đó cười nói: “Tính tình nó khó chịu như Tiêu Nhi vậy, chờ con gặp rồi sẽ biết.”
Tính tình khó chịu như Tiêu Nhi?
Thịnh Hoàn Hoàn mường tượng ra một hình ảnh, trên bàn cơm hai cha con Lăng Tiêu mặt không cảm xúc ngồi đối diện mình, lập tức cảm thấy rất khủng khiếp.
“Con yên tâm, nó sẽ thích con.” Lăng lão thái thái nhìn thấu lo lắng của cô, lập tức cẩn thận an ủi.
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, tiếp tục nói chuyện phiếm với Lăng lão thái thái: “Bà nội, có phải bà không thích Lam Tiếu kia không.”
Lăng lão thái thái hào phóng thừa nhận: “Đúng, bà không xem trọng con bé đó, mắt đảo lia, không trong sáng, rất hẹp hòi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng thản nhiên nói: “Trước kia con có gặp cô ta vài lần, thật sự không có ấn tượng tốt với cô ta.”
Lão thái thái không có hứng thú hỏi nhiều: “Thôi, con cháu đều có phúc của con cháu, ai kêu Phi Nhi thích!!!”
“Không nhắc tới bọn họ nữa, sao bụng con còn chưa có tin tức?” Lão thái thái mập mờ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Là nó không đủ nỗ lực?”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu kết hôn đến nay đã hơn hai tháng, nếu có thai cũng đã kiểm tra ra rồi, nếu có sớm thì hiện tại đã có phản ứng nôn nghén.
Mặt Thịnh Hoàn Hoàn ửng đỏ, nói chuyện này với trưởng bối thật sự rất mắc cỡ: “Tạm thời tụi con không tính có em bé.”
Trước đó Lăng Tiêu đã cảnh cáo cô về đề tài này, cho nên Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhiều lời trước mặt lão thái thái, để tránh bà nghi ngờ.
“Cũng đúng, các con còn trẻ, thêm hai năm nữa sinh cũng không muộn, chờ con của Lăng Phi ra đời thì bà có việc để làm rồi, cũng không biết là nam hay nữ...”
Thịnh Hoàn Hoàn bị lão thái thái bắt lấy hàn huyên hơn một giờ mới bằng lòng thả người.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa ra khỏi cửa liền có người hầu tiếp đón: “Thiếu phu nhân, mời đi theo tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng người hầu muốn dẫn cô đến phòng Lăng Tiêu nên không nghĩ nhiều mà đi theo, nhưng người cô nhìn thấy lại là Lăng Hàn.
Sau khi đưa Thịnh Hoàn Hoàn tới, người hầu lập tức dời bước nhanh chóng rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh tìm tôi?”
Lăng Hàn, cháu trưởng của Lăng gia, mặc một bộ âu phục tinh xảo, trên người sạch sẽ tươm tất, mang đến cho người ta cảm giác trưởng thành ổn trọng.
Lăng Hàn gật đầu, đưa tư liệu trong tay cho cô: “Có lẽ hữu dụng với cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy, mỗi khi xem một tờ thì sắc mặt càng khó coi: “Không, chuyện này không có khả năng, Lăng Tiêu không có khả năng làm như thế.”
Lăng Tiêu muốn thâu tóm tập đoàn Thịnh Thế?
Sao có thể, ngày nào sổ sách công ty cũng được ghi chép rõ ràng, cho dù Lăng Tiêu thật sự muốn động tay thì có thể chuyển đi bao nhiêu tiền mà không bị phát hiện, mấy ngàn vạn hay mấy trăm triệu?
Không, Lăng Tiêu căn bản chướng mắt số tiền này.
Lăng Hàn dựa vào lan can, khoanh tay trước ngực nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi nghĩ có lẽ cô không quá hiểu cậu ta, có lẽ cậu ta không có hứng thú với chút tiền của Thịnh Thế, nhưng lại trầm mê cảm giác kích thích khi thâu tóm.”
Nói xong, Lăng Hàn lại đưa cho cô một tờ giấy.
Đó là tư liệu cá nhân của một người đàn ông trung niên, trọng điểm là ở ô nghề nghiệp có ghi người này là tài xế riêng của Lăng Tiêu.
“Anh cho tôi xem cái này làm gì?” Từ khi Thịnh Hoàn Hoàn gả vào Lăng gia tới nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông trung niên trên tư liệu.
“Ông ta là tài xế đã đụng ba cô, khi xảy ra chuyện Lăng Tiêu ngồi ở phía sau.”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đã tái nhợt như tờ giấy.
Lúc trước là Thịnh Xán lao ra đường cái, trái với luật giao thông nên mới bị chiếc xe chạy ngang qua đụng phải.
Xong việc, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn ở bệnh viện, cô không rảnh bận tâm đến tin tức ở cục cảnh sát, đều là Cố Bắc Thành đi xem, kết quả là Thịnh Xán bị phán chịu toàn bộ trách nhiệm, tài xế vô tội được thả ra.
Thịnh Hoàn Hoàn biết trách nhiệm không nằm ở tài xế, cho nên từ đầu tới đuôi đều không làm khó dễ, chuyện này rất nhanh đã bị cô buông xuống.
Lăng Hàn không trả lời, chỉ nói cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Một tuần trước khi cô kết hôn, Lăng Tiêu đi đến Mỹ một chuyến, điểm dừng chân là thị trấn giam giữ Bạch Tuyết.”
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn sắp hỏng mất, lời Lăng Hàn nói không câu nào không mang ý ám chỉ những chuyện cô gặp phải đều do Lăng Tiêu tỉ mỉ sắp đặt.
Đáng tiếc Lăng Hàn thực tàn nhẫn, gã không trực tiếp đưa đáp án cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi biết cô sẽ không tin tôi, mọi chuyện phải do cô đi tra, tận mắt nhìn thấy mới là sự thật.”
Thịnh Hoàn Hoàn tức giận trừng gã: “Vì sao anh lại nói những chuyện này cho tôi?”
Lăng Hàn cười cười: “Đương nhiên là muốn hợp tác với cô.”
“Tôi sẽ không hợp tác gì với anh.”
“Không cần từ chối quá sớm, cô sẽ tìm đến tôi.”
Dứt lời, Lăng Hàn cầm những tư liệu đó đi, để lại Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ rối ren, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.
Một lúc sau, Thịnh Hoàn Hoàn mới gọi điện thoại cho Cố Bắc Thành: “Có phải người đụng ba em tên là Hà Trọng không?”
“Đúng vậy.”
“Ngày đó có phải ghế sau có người không?”
“Đúng vậy.”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn căng thẳng: “Là ai?”
Cố Bắc Thành trầm ngâm: “Hình như là cấp trên của ông ta, cụ thể tên là gì thì anh phải đến Cục Cảnh Sát hỏi một chút.”
“Được, Bắc Thành, anh giúp em điều tra người đó đi.” Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó lại dặn dò Cố Bắc Thành: “Đừng để người ta phát hiện anh đang điều tra.”
Chương 209: Người đàn ông ngồi ở ghế sau chính là Lăng Tiêu
“Xảy ra chuyện gì, người đàn ông này có vấn đề sao?” Cố Bắc Thành hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt hai tay, trái tim như bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy: “Hiện tại còn chưa xác định, Bắc Thành, em nhờ anh, chuyện này rất quan trọng với em.”
Cố Bắc Thành không hỏi nhiều nữa: “Được, anh lập tức đi tra.”
Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại gọi điện thoại cho Nam Tầm và Hạ Tri Vi, Nam Tầm có thể tra được hành trình trong thời gian đó của Lăng Tiêu, điểm dừng chân cuối cùng của hắn ở Mỹ thì cần Hạ Tri Vi đi tra.
Cúp điện thoại, lòng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không thể bình tĩnh.
Chuyện này quá đột ngột đối với cô, đột nhiên cho cô một cú đánh thật mạnh, làm cô khó có thể tin, thật lâu không thể bình tĩnh.
Chỉ mong tất cả đều là giả.
So với Lăng Hàn, Thịnh Hoàn Hoàn càng tin tưởng Lăng Tiêu, nhưng chuyện này quá nghiêm trọng, cô nhất định phải điều tra rõ, nếu không không thể an tâm.
Được người hầu dẫn dắt, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng ngủ của Lăng Tiêu.
Lăng Thiên Vũ đã ngủ, Lăng Tiêu tắm trong phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở mép giường, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, đột nhiên rất muốn vọt vào chất vấn Lăng Tiêu rằng lời Lăng Hàn nói là thật hay giả.
Khi Lăng Tiêu đi ra từ phòng tắm liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm hắn ngơ ra.
Tay Lăng Tiêu khựng lại, tiếp theo như không có việc gì mà tiếp tục đi về hướng ban công, tạm dừng ngoài đó mấy chục giây rồi xoay người trở về phòng, ánh mắt kia trước sau như bóng với hình.
Lăng Tiêu thở dài, ném khăn lông đi rồi bước về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, thân hình cao lớn khom xuống, ôm cả người cô lên.
Thịnh Hoàn Hoàn kinh sợ thốt lên: “Anh làm cái gì?”
Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt cao ngạo: “Cô nhìn chằm chằm vào tôi, còn không phải là muốn tắm chung à?”
Vừa nói, hắn vừa ôm cô đi về hướng phòng tắm.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng kêu ngừng: “Không, anh dừng lại cho tôi, tôi không có ý này...”
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc: “Không sao, tôi tắm lại một lần với cô.”
“Tôi không cần, anh thả tôi xuống...”
Sau khi đi ra từ phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn mệt không muốn nhúc nhích, mọi phiền lòng bị cô ném hết ra sau đầu, hiện tại cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại không cho cô được như ý nguyện, hắn vươn tay ôm lấy từ phía sau rồi dừng ở ngực cô, thân thể cũng áp sát lên: “Vừa rồi cô không chuyên tâm, suy nghĩ cái gì?”
Lăng Tiêu thổi khí lên lỗ tai đáng yêu của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, sau đó duỗi tay đẩy đầu Lăng Tiêu ra: “Gần đây có phải anh uống thuốc không, tôi mệt mỏi quá!”
Lăng Tiêu hơi sửng sốt, lúc này mới kinh ngạc phát hiện chuyện phòng the mấy ngày nay thật sự quá mức thường xuyên, vừa tới gần cô liền nhịn không được muốn hôn, muốn ôm, sau đó thuận theo tự nhiên để cô thực hiện nghĩa vụ người vợ.
Nhưng cái này liên quan gì đến uống thuốc chứ?
Muốn trách thì trách lúc nào cô cũng tán tỉnh hắn.
Lăng Tiêu trừng phạt mà nhéo cô một cái, nói năng rất khí phách: “Tôi rất khoẻ, không cần uống thuốc, là cô quá mảnh mai...”
Da Thịnh Hoàn Hoàn quá mỏng, bị véo một cái đau muốn chết, cô thở phì phì bắt lấy bàn tay không an phận của hắn mà dùng sức cắn.
Lăng Tiêu bị đau, rốt cuộc cũng thu tay lại, rất bình tĩnh mà nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô tuổi chó hay gì mà thích cắn người như thế?”
Đáp lại hắn là tiếng hít thở vững vàng.
“Ngủ nhanh như vậy, xem ra cô không phải tuổi chó, mà là heo.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng nhéo mũi Thịnh Hoàn Hoàn, trong mắt hiện ra sự cưng chiều mà cả hắn cũng không nhận ra.
Hắn ôm cô gái đã ngủ say vào ngực, nắm lấy tay cô rồi nâng lên, mu bàn tay vốn trắng nõn tinh tế sưng lên một khối to, vừa đỏ vừa sưng.
“Đồ ngốc.” Cái chén kia không chọi trúng hắn, cô che chắn căn bản là làm điều thừa: “Sưng thành như vậy, lần sau xem cô còn dám làm anh hùng rơm không.”
Lăng Tiêu đứng dậy, tìm một tuýp thuốc mỡ bôi cho cô rồi mới ôm cô tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy từ trong lòng Lăng Tiêu, bên tai truyền đến tiếng chuông di động, là Cố Bắc Thành gọi đến.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới những lời tối hôm qua Lăng Hàn nói với mình, sắc mặt hơi thay đổi, cô cẩn thận lấy bàn tay Lăng Tiêu đặt bên hông mình ra, nhẹ nhàng xuống giường, cầm lấy di động đi vào phòng tắm.
“Bắc Thành, có phải tra được cái gì không?” Sau khi khoá cửa lại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhỏ giọng mà hỏi.
Giọng nói của Cố Bắc Thành truyền đến từ đầu bên kia, có chút trầm trọng: “Tìm được cấp trên của Hà Trọng rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn bất giác mà nắm chặt di động: “Là ai?”
“Lăng Tiêu.”
Cái tên này làm trái tim Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nặng như ngàn cân, ép cô không thở nổi: “Anh xác định?”
“Anh có đoạn video, tự em xem đi.” Cố Bắc Thành gửi video cho Thịnh Hoàn Hoàn, tiếp theo lại nói: “Hà Trọng đã ở Lăng thị từ thời Lăng Hoa Thanh, Lăng Hoa Thanh vào tù rồi thì đi theo Lăng Hoa Thái, sau đó Lăng Hoa Thái cũng vào tù, ông ta lại theo Lăng Tiêu, có thể thấy được người này không đơn giản.”
“Nhưng sau khi xảy ra chuyện của ba em, Hà Trọng liền tự nhận lỗi từ chức, nhưng sau đó lại vào bộ bảo an, mặt khác tạm thời không phát hiện dị thường gì.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Cho người tiếp tục nhìn chằm chằm ông ta, đừng bị phát hiện.”
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức mở video Cố Bắc Thành gửi đến. Đoạn video này là khách khứa đến tham gia hôn lễ quay được sau khi Thịnh Xán bị đụng xe.
Có một bóng người nhân lúc hỗn loạn đã đẩy cửa xe ra, tiến vào một chiếc xe khác.
Bóng dáng gặp nguy không loạn, thong dong bình tĩnh kia chắc chắn là Lăng Tiêu, lúc lên xe, hắn còn quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó lạnh nhạt ngồi xe rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt răng, gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thành: “Anh thấy chuyện này như thế nào?”
Cố Bắc Thành lập tức trả lời: “Anh tra rồi, ngày đó Lăng Tiêu vội vàng đi tham gia đấu thầu, tài xế đi đường tắt, ba em xảy ra chuyện là tai nạn, trừ phi trước đó bọn họ đã thông đồng với Mộ Tư, nhưng hiển nhiên là không có khả năng.”
Đúng vậy, trừ phi họ và Mộ Tư đã thông đồng, nếu không không có khả năng đúng lúc như vậy, nhưng hiển nhiên là không thể, Mộ Tư không có lý do gì hợp tác với Lăng Tiêu.
Từ từ, Mộ Tư có lý do làm như thế.
Dựa theo lời nói của Lăng Hàn, Bạch Tuyết được Lăng Tiêu cứu về nước, tiếp theo bị ba cô phát hiện rồi cầm tù ở nhà cũ.
Nếu Lăng Tiêu dùng vị trí của Bạch Tuyết để giao dịch với Mộ Tư, hơn nữa lúc ấy Mộ Tư rất hận ba, rất có khả năng sẽ đạt thành nhận thức chung với Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới sự tuyệt tình ngày đó của Mộ Tư, sau khi nhìn thấy ba bị đụng ngã, anh ta còn có thể không quay đầu lại rời đi, có thể thấy được hận thù lúc đó của anh ta như thế nào, anh có thể làm ra chuyện này thật.
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn chặt mày lại, lập tức gửi tin nhắn cho Nam Tầm và Hạ Tri Vi, Hạ Tri Vi còn chưa đáp lại, Nam Tầm đã gửi hành trình nửa năm qua của Lăng Tiêu cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn xem xong thì cả người run rẩy, cô buông di động xuống, nhìn bản thân mặt mày tái nhợt, dưới cổ đầy các dấu vết mập mờ trong gương, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Lăng Tiêu, Lăng Tiêu...
Khi gọi cái tên này, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ lại tình cảnh nhìn thấy Lăng Tiêu ở Thịnh Thế Danh Môn vào hai tháng trước, lúc ấy hắn đã nhận ra cô là cô dâu bị vứt bỏ đúng không?
Ngày đó cô vốn đi tìm Vân Kỳ, Dạ Oanh lại dời sự chú ý của cô lên người Lăng Tiêu, rồi đưa cho cô một thiệp mời sinh nhật của Thiên Vũ.
Chương 210: Cao ngạo gì đều là mây bay
Tiếp theo cô tham gia tiệc sinh nhật, tất cả mọi chuyện sau đó đều thuận theo tự nhiên.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm lại liền cảm thấy da đầu tê dại, nếu tất cả đều là thật thì tâm tư của Lăng Tiêu thật đáng sợ!
Nhưng mà...
Nếu Lăng Tiêu thật sự muốn thâu tóm tập đoàn Thịnh Thế, hắn cần gì phải cưới cô, vậy chẳng phải cũng tính cả bản thân vào kế hoạch?
Tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn cực kỳ không xong, đến bây giờ cô vẫn không tin đây là sự thật, cô phải đợi tin tức của Hạ Tri Vi.
Mở vòi nước ra, cô tạt nước lên rửa mặt mới làm mình tỉnh táo hơn một chút.
Chờ cô đi ra từ phòng tắm, cha con Lăng Tiêu đã chuẩn bị xong.
Lăng Tiêu nhíu mày kiếm lại: “Không thoải mái?”
Thịnh Hoàn Hoàn ở trong đó quá lâu, hơn nữa sắc mặt không tốt lắm.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không có, chỉ là chân hơi tê.”
Lăng Tiêu không hỏi thêm nữa mà bế Lăng Thiên Vũ lên: “Uống ly sữa bò trên bàn đi.”
Câu nói này như ra lệnh.
Nói xong, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ xuống lầu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm ly sữa trên bàn, sắc mặt càng tái nhợt. Tối hôm qua Lăng Tiêu không dùng biện pháp tránh thai, mấy ngày nay là giai đoạn nguy hiểm, không uống thuốc rất dễ mang thai.
Lăng Tiêu không cho cô mang thai, có phải liên quan đến sự kiện kia hay không?
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước, bưng ly sữa bò uống cạn, trước đó cô luôn muốn có một đứa con, nhưng hiển nhiên hiện tại không phải lúc.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn không biết ly sữa đã bị Lăng lão thái thái lén đổi.
Cô thay quần áo xuống lầu, một lát sau người hầu bưng cái ly không đi ra, bước vào phòng Lăng lão thái thái: “Lão phu nhân, thiếu phu nhân đã uống sữa rồi.”
Lão thái thái gật đầu: “Nhớ kỹ, lần sau Tiêu Nhi kêu bà chuẩn bị thuốc thì cứ cho vitamin C vào, về sau nếu Tiêu Nhi trách cứ thì bà bảo nó tới tìm tôi.”
Người hầu già cung kính nói: “Thưa vâng.”
Sau đó lão thái thái lại gọi điện thoại cho Bạch quản gia, bảo ông đổi thuốc tránh thai trong nhà đi, Bạch quản gia nghe xong thì khóe mắt giật giật: “Lão phu nhân, cái này không tốt lắm đâu?”
“Bảo ông đổi thì đổi, nghe tôi không sai.” Lăng lão thái thái rất cứng rắn: “Nếu Lăng Tiêu chất vấn thì cứ nói là tôi ép ông.”
Kỳ thật Lăng lão thái thái lo là sau khi trở về Thịnh Hoàn Hoàn lại uống thuốc, nếu mang thai sợ là không khỏe mạnh, vì ngăn chặn khả năng này, bà phải làm đến nơi đến chốn.
Biện pháp tốt nhất là giữ họ lại dưới mí mắt của mình.
Bà phải suy nghĩ kỹ nên dùng lý do gì để giữ họ lại!!!
Bữa sáng hôm nay không đông người lắm, nhà chú út Lăng Hoa Thịnh ở bên ngoài, nhà cũ chỉ còn mẹ con Lăng Hàn ở với hai cụ.
Tuy rằng bữa cơm này không giương cung bạt kiếm như tối hôm qua, nhưng không khí cũng rất khẩn trương, Lăng lão gia tử trước sau vẫn sầm mặt, không che giấu căm ghét đối với Lăng Tiêu chút nào.
Mẹ con Lăng Hàn rất lạnh nhạt, cũng may có Lăng lão thái thái ở đây giảm bớt chút không khí khẩn trương.
Nhưng ăn một hồi, lão thái thái không thích hợp lắm.
“Bà nội, xảy ra chuyện gì vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng hỏi.
Lăng Tiêu và đám người Lăng Hàn đều buông đũa xuống, lo lắng nhìn về phía lão thái thái.
Lão thái thái đỡ trán, xua xua một tay về hướng mọi người: “Không có gì không có gì, chỉ đau đầu thôi, già rồi đủ thứ bệnh, không cần lo cho bà, các con ăn đi, bà đi nghỉ một chút.”
Kỳ thật mọi người đều ăn gần xong rồi, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Bà nội, không thì con đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi?”
“Cũng được, vậy bà đi lên nằm một lát trước, khi các con xuất phát lại gọi bà.” Lăng lão thái thái được Thịnh Hoàn Hoàn đỡ đứng lên, đau đớn vuốt đầu chậm rãi đi lên.
Dưới lầu, Lăng Hàn gọi cho bác sĩ chủ trị của lão thái thái, mời ông ta tới nhà khám bệnh.
Sau khi vào phòng, Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận đỡ Lăng lão thái thái nằm xuống rồi đắp chăn đàng hoàng cho bà.
Lão thái thái nắm lấy tay cô: “Bà đau đầu quá, có lẽ bà không đi được, con đi nói với họ không cần chờ bà.”
“Nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì cả, lát nữa có bác sĩ qua tới.” Lão thái thái cắt ngang lời Thịnh Hoàn Hoàn nói, trấn an mà vỗ vỗ bàn tay cô: “Yên tâm, già nên lắm bệnh thôi, sức khoẻ bà thế nào bà biết.”
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không yên tâm: “Không thì con ở lại với bà?”
“Đi đi!” Lão thái thái vẫy vẫy tay với Thịnh Hoàn Hoàn, có ý đuổi người.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ có lẽ bà muốn lẳng lặng một mình, cũng không nghĩ nhiều mà đứng dậy dặn dò vài câu, sau đó đi ra ngoài.
Hình như Lăng lão thái thái còn nhẹ nhàng thở ra một cái.
Đột nhiên, bà nhìn thấy Lăng Tiêu dựa vào cửa phòng mình, nhìn bà bằng đôi mắt sắc bén, lão thái thái thực sự hoảng sợ, cũng may bà từng trải qua sóng gió, mặc dù chột dạ nhưng mặt vẫn không đổi sắc: “Tiêu Nhi.”
Lăng Tiêu đi lên trước, ngồi xổm xuống ở mép giường, bàn tay ấm áp để lên trán lão thái thái xem xét, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi: “Đau không?”
Lăng lão thái thái suy yếu nói: “Không đau, chỉ cảm thấy cả người không có sức lực, bà nằm một lát là không sao, mọi người đi đi, đừng để ba con đi ra lại không nhìn thấy ai.”
“Vậy bà nghỉ ngơi cho khoẻ.”
Lăng Tiêu không nhiều lời, xoay người liền đi.
Lăng Tiêu ra tới, Thịnh Hoàn Hoàn canh giữ ngoài cửa thấp giọng hỏi: “Tôi thấy bà nội rất đau, anh yên tâm để bà nội ở nhà một mình?”
“Để bà đó đi, không sao đâu.” Lăng Tiêu vừa xuống lầu vừa giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn phía sau: “Cô không hiểu bà nội, bà nói không đau là không đau, nếu kêu đau là đau thật, bởi vì bà sợ đau nhất, chút vết thương nhỏ thôi cũng sẽ kêu trời khóc đất, nếu đau thật thì nhịn không được.”
Thịnh Hoàn Hoàn thực câm nín: “Ý anh là bà nội giả bệnh?”
Lăng Tiêu tập mãi thành thói quen mà “Ừ” một tiếng: “100% là giả vờ, hơn nữa...”
Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi: “Kỹ thuật diễn của bà tệ vậy mà cô nhìn không ra?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Có sao? Tôi cảm thấy rất giống!”
Nếu không phải Lăng Tiêu giải thích thì cô căn bản không hoài nghi lão thái thái đang giả bệnh, hơn nữa bọn Lăng Hàn cũng tin. Bởi vì vừa rồi lúc cô đỡ lão thái thái lên lầu có nghe thấy Lăng Hàn gọi cho bác sĩ, Lăng lão gia tử và bác gái cả đều không ngăn cản.
Lăng Tiêu giơ tay búng một cái lên mũi Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt ghét bỏ mà nói hai chữ: “Mắt mù.”
Thịnh Hoàn Hoàn đau đớn che mũi lại, nước mắt ứa ra từng giọt: “Mũi tôi...”
Nhìn từng giọt nước mắt trong suốt, Lăng Tiêu không khỏi nhướng mày: “Đồ sửa?”
Thịnh Hoàn Hoàn tức suýt không nhịn được tung một chân đá hắn xuống cầu thang: “Anh mới sửa, toàn thân anh đều là sửa.”
Lăng Tiêu đặc biệt tự hào, quả thực rất tự cao tự đại: “Toàn thân tôi đều là thật, cam đoan không giả, bởi vì trên người tôi không có chỗ nào không hoàn mỹ.”
“Đồ tự sướng.”
Hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn mới biết thì ra Lăng Tiêu ái kỷ như vậy.
Cái gì mà cao ngạo, cái gì mà trưởng thành ổn trọng, tất cả đều là mây bay.
Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lời lẽ chính đáng: “Đây là sự thật, người có mắt đều biết, ví dụ như cô...”
Có lẽ Lăng Tiêu không giỏi ca ngợi, suy nghĩ nửa ngày mới phun ra ba chữ: “Cũng rất được.”
Cũng rất được?
Hắn là hoàn mỹ, cô chính là “Cũng rất được”?
Cho nên hắn đang ca ngợi cô rất đẹp đúng không?