Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 491: Chỉ cần là phụ nữa là được

Ai nha, má ơi..." Đường nãi nãi cảm thấy mình muốn xỉu.

Đường phu nhân vội đỡ lấy bà: “Mẹ làm sao vậy?"

Đường nãi nãi đẩy cửa ra, chỉ vào hai người đàn ông ở trần trên giường mà đau lòng kêu rên: “Tự con xem đi, thật là nghiệp chướng mà..."

Đường phu nhân nhìn thấy cảnh đó thì cũng choáng váng, tay chân phát run.

Diệp Sâm bị đánh thức nên bất mãn ngồi dậy, chăn mền rơi xuống để lộ ra vết thương trên người.

Đường nãi nãi thấy thế thì "Oa" một tiếng khóc lên: “Ông già ơi, tôi có lỗi với ông... Tôi không còn mặt mũi nào gặp ông nữa..."

Đường phu nhân cũng sắc mặt tái nhợt, lệ rơi đầy mặt.

Diệp Sâm bình tĩnh nhấc chân đá Đường Dật còn đang nằm ngáy o o xuống giường.

"Đùng" một tiếng, Đường Dật toàn thân đau đớn cuối cùng cũng thức dậy.

Đường nãi nãi trông thấy toàn thân Đường Dật chỉ mặc một cái quần đùi, trên thân trắng nõn, lại nhìn Diệp Sâm đầy vết thương thì càng kêu rên tan nát cõi lòng: “Ông già, tôi không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông Đường gia nữa rồi..."

"Bà nội, sáng sớm mà bà gào gì vậy?" Đường Dật còn buồn ngủ muốn ngã xuống giường lần nữa, nhưng sau đó nhìn thấy Diệp Sâm thì lập tức giật nảy mình: “Cmn, sao anh lại ở trên giường của tôi?"

Diệp Sâm bình tĩnh nhặt quần áo trên mặt đất lên tròng vào người: “Tối hôm qua Lăng Kha gọi điện thoại cho tôi, sợ anh bị bãi nôn làm sặc chết."

"Vết thương trên người anh..." Đường Dật nhìn mấy vết bầm đen trước người Diệp Sâm thì cảm thấy muốn phát điên.

Tối hôm qua anh đã làm gì Diệp Sâm?

Diệp Sâm vươn bàn tay thon cài từng nút áo lại rồi trả lời nhẹ như mây gió: “Tối hôm qua tôi đánh một trận với Lệ Hàn Ti."

Đường Dật nhẹ nhàng thở ra, không phải tại anh là được.

Đường nãi nãi và Đường phu nhân nghe hai người nói xong thì thoáng thở phào, nhưng vẫn chưa yên lòng, cảm thấy có thể họ đang diễn kịch trước mặt hai người thôi!

"Mẹ, chúng ta đi xuống trước đi!" Đường phu nhân đỡ Đường nãi nãi xuống lầu, dù sao họ đứng đây nhìn Diệp Sâm mặc quần áo cũng chẳng ra sao cả.

Đường nãi nãi đa sầu đa cảm nên vẫn còn chảy nước mắt: “Phải tranh thủ... Phải tranh thủ tìm vợ cho Dật Nhi, mặc kệ có thân phận gì, chỉ cần là phụ nữ là được."

Đường phu nhân liên tục xác nhận.

Đường nãi nãi và Đường phu nhân vừa đi thì Đường Dật đã phẫn nộ trừng Diệp Sâm: “Lần này anh hố tôi thảm rồi."

Hai cụ nhà vốn đang ép anh kết hôn, hiện tại hay rồi, về sau chẳng phải mỗi ngày sẽ bị nhìn chằm chằm canh chừng sao?

Diệp Sâm bày ra dáng vẻ cao ngạo như không liên quan đến mình: “Vậy tìm con dâu cháu dâu cho họ đi, tôi thấy Lăng Kha cũng không tệ."

Đường Dật lập tức phản ứng: “Anh nói đùa cái gì vậy."

Diệp Sâm nhíu mày: “Lăng Kha không xinh đẹp hay sao mà không lọt nổi vào mắt xanh của anh?"

Trong đầu Đường Dật hiện ra khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Lăng Kha, kìm lòng không được mà nói: “Cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, vấn đề là... Anh cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý sao?"

Đường Dật ngạc nhiên phát hiện mình không bài xích với đề nghị của Diệp Sâm, thậm chí còn có chút chờ mong.

Diệp Sâm đeo mắt kính lên, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng tự phụ: “Cái này phải dựa vào chính anh, chuyện này không ai giúp được anh cả."

Sau khi xuống lầu, Diệp Sâm không để ý đến sắc mặt Đường nãi nãi và Đường phu nhân khó coi đến mức nào mà lễ phép thản nhiên chào hỏi họ một tiếng rồi rời đi, để lại cho Đường Dật một đống cục diện rối rắm.

"Bà nội." Đường Dật vừa ngồi xuống ghế sa lon thì Đường nãi nãi đã cầm lấy quả táo trên bàn ném vào người anh: “Bà mặc kệ cháu dùng cách gì, trong vòng mười ngày phải dẫn cháu dâu trở về cho bà, nếu không bà không nhận cháu nữa."

Rống xong, Đường nãi nãi thở phì phì đi ra ngoài.

Đường phu nhân sau lưng nhịn không được bổ sung một câu: “Phải là nữ."

Đường Dật che mặt, đau khổ bĩu môi lẩm bẩm: “Trời ạ, Diệp Sâm anh đã tạo nghiệt gì vậy!"

Lăng Kha còn nằm ngủ say trên giường mình, hoàn toàn không biết lòng tốt của mình đã tạo ra hậu quả gì!

…….

Mang thai thèm ngủ, buổi sáng Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy trễ hơn rất nhiều, cũng may là đến kịp hội nghị thường lệ.

Buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn tan sở đúng giờ, Cố Bắc Thành đã đợi cô dưới lầu.

Họ đi đến bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn lại gặp được Bạch Tuyết.

Đã nhiều ngày không gặp, Bạch Tuyết thay đổi rất nhiều, quần áo vừa vặn, dáng vẻ xinh đẹp, sắc mặt hồng hào, nhìn như tiểu thư khuê các xuất thân từ danh môn vọng tộc, đâu còn chút nhút nhát bẽn lẽn nào như trước kia.

Bạch Băng cũng có mặt, ánh mắt anh ta nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn mang theo bất mãn không che giấu được.

"Hoàn Hoàn, em đến rồi." Mộ Tư điều khiển xe lăn đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, chỉnh chu không có chút vết nhăn nào, dáng vẻ cũng ôn nhuận tuấn mỹ, đây là bộ dáng lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn thích nhất.

Mộ Tư sợ Thịnh Hoàn Hoàn hiểu lầm nên đặc biệt giải thích: “Bạch Băng và Tuyết Nhi nghe nói anh bị thương nên đặc biệt tới thăm."

Lúc này Bạch Tuyết đi tới đặt rồi hai tay lên xe lăn của Mộ Tư, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà nhẹ nhàng mở miệng: “Chị Hoàn Hoàn, trong khoảng thời gian này cám ơn chị đã chăm sóc Anh Mộ Tư, đã làm phiền chị rồi."

"Không cần cám ơn tôi, tôi không làm cái gì cả." Thịnh Hoàn Hoàn không nóng không lạnh trả lời, sau đó nhìn một vòng trong phòng bệnh, đồ của Mộ Tư đã được dọn xong: “Nếu đã thu gom xong thì đi thôi!"

Bạch Tuyết đẩy Mộ Tư đi ra ngoài.

Trên đường đi Bạch Tuyết luôn nói chuyện với Mộ Tư, nói cho anh ta nghe trong thời gian này cô ta đã học bao nhiêu thứ và một số chuyện cô ta cảm thấy thú vị để làm Mộ Tư vui.

Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau bọn họ nghe không sót một chữ, trong lòng không khỏi bội phục kỹ thuật diễn xuất của Bạch Tuyết.

Phụ nữ rất nhạy cảm với chuyện của phụ nữ, Bạch Tuyết là ngây thơ thật hay là giả đáng yêu thì cô liếc một cái đã nhìn ra được.

Cô đang nghĩ có phải Bạch Tuyết muốn đi theo phong cách ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào không?

Ánh mắt cưng chiều của Bạch Băng và tiếng cười êm tai của Mộ Tư đã cho Thịnh Hoàn Hoàn đáp án, phong cách này của Bạch Tuyết rất thành công.

Không phải cô ta bị giam rất nhiều năm sao, vì sao tâm cơ lại thâm trầm như vậy?

Lúc này Bạch Tuyết quay đầu lại: “Chị Hoàn Hoàn, anh hai đã bảo người hầu chuẩn bị sẵn đồ ăn, chị và Anh Cố trở về cùng tụi em không?"

Mộ Tư thắng xe lăn lại, quay đầu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, dưới đáy mắt hiện ra tia sáng mong đợi.

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi không đi, tôi và Bắc Thành còn có việc phải làm, đi trước."

Đi ăn cơm với hai người họ thì cô sợ tiêu hóa không được.

Cố Bắc Thành ngầm hiểu nên tiến lên vỗ nhẹ bả vai Mộ Tư: “Anh tĩnh dưỡng cho khỏe, sẽ ổn thôi."

Nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn rời đi, tia sáng trong mắt Mộ Tư ảm đạm xuống, vì sao cô còn không chịu tha thứ cho anh ta?

Bạch Tuyết ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Tư, dịu dàng ngây thơ nói: “Anh Mộ Tư, anh yên tâm, em sẽ luôn ở bên anh như năm đó."

Nhìn dáng vẻ không chút toan tính của Bạch Tuyết, Mộ Tư đưa tay sờ sờ đầu cô ta: “Trở về đi, anh đói rồi."

Mộ Tư lại quay đầu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành biến mất khỏi tầm mắt, đột nhiên nhận ra có một số thứ đã bỏ lỡ rồi thì không có khả năng trở lại.

Nhưng anh ta không cam tâm!

Rõ ràng là anh ta gặp cô trước, rõ ràng cô yêu anh ta, anh ta chỉ nhất thời lạc đường thôi, nhưng bây giờ anh đã trở về rồi!
Chương 492: Tôi muốn nhìn thấy ông tự tay giết ả

Mà hiện tại Hoàn Hoàn cũng khôi phục độc thân!

Nhưng vì sao anh ta lại cảm thấy cô vẫn cách xa anh như vậy?

Tim Mộ Tư đau nhói, anh ta không muốn từ bỏ, anh ta có thể làm Hoàn Hoàn yêu mình một lần thì có thể thành công lần hai lần, lần này đến phiên anh chủ động được không?

Lăng Phủ.

Lăng Thiên Vũ lấy lại được giọng nói thì không ai vui vẻ hơn Lăng lão thái thái, ngày nào bà cũng dụ cậu nhóc gọi mình là bà cố.

Đáng tiếc tính tình của cậu nhóc như Lăng Tiêu, tương đối ít nói, mười lần chỉ có thành công hai lần.

Ngược lại Lăng Thiên Vũ thường xuyên nhịn không được ghét bỏ Lăng Tích: “Đần" "Ngốc", lần nào cũng chỉ nói ra được từng chữ từng chữ, Lăng Tích bị cậu ghét bỏ đến mức xấu hổ.

Lăng Tiêu mời gia sư cho Lăng Tích, Lăng lão thái thái bảo Lăng Thiên Vũ đi theo học luôn.

Năng lực phân tích của Lăng Tích kém, Lăng Thiên Vũ thì nghe một lần liền hiểu. Mỗi lần nghe cô giáo cứ lặp đi lặp lại giải thích cho Lăng Tích làm lỗ tai cậu sắp chai, cho nên rất ghét bỏ cô.

Buổi chiều Lăng Tiêu nghe điện thoại của Lăng Hoa Thanh: “Tiêu Nhi, ban đêm ba và mẹ con về Lăng Phủ ăn cơm, con đón Vương Vận Thi đến để mẹ và bà nội con xem đi."

Lăng Tiêu đang muốn gặp An Lan nên không do dự nói: “Được, đêm nay gặp."

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Hoa Thanh bước vào phòng của An Lan, An Lan đang loay hoay chăm sóc hoa cỏ của mình trên ban công, mấy ngày nay bà thích ra ban công mà lẳng lặng ngắm nhìn những hoa cỏ kia.

Lăng Hoa Thanh sợ cô phí hoài bản thân nên lắp đặt lưới phòng hộ trên ban công.

"Đêm nay dẫn bà ra ngoài." Lăng Hoa Thanh tiến lên ôm lấy An Lan từ phía sau.

An Lan không phản kháng, chỉ thản nhiên nói: “Không đi."

Lăng Hoa Thanh cười nói: “Dẫn bà đi gặp Tiêu Nhi và Thiên Vũ, không đi thật sao?"

An Lan trầm mặc một lát: “Không đi."

Lăng Hoa Thanh không tốt bụng đến mức nào, ông ta nhất định có mục đích riêng.

"Tôi có thể hứa một chuyện với bà."

Lần trước Lăng Hoa Thanh đã hứa với Lăng Tiêu, chờ An Lan khoẻ một chút thì sẽ dẫn bà trở về gặp Lăng lão thái thái, ông ta biết Lăng Tiêu đã hoài nghi, muốn xoá đi sự hoài nghi đó còn cần An Lan phối hợp.

An Lan rất thông minh: “Không sợ tôi nói xấu ông trước mặt Tiêu Nhi?"

Lăng Hoa Thanh vùi đầu vào cổ An Lan, há miệng để lại vết tích trên da cô: “Bà muốn giận dỗi tôi tới khi nào, hả?"

An Lan chỉ cảm thấy buồn nôn trước sự thân mật của Lăng Hoa Thanh, lỗ chân lông toàn thân đều đang run rẩy.

Bà kéo tay Lăng Hoa Thanh xuống, xoay người nhìn ông ta: “Muốn tôi tha thứ cho ông, được, ông đưa Hà Song đến trước mặt tôi, tôi muốn nhìn ông tự tay giết ả."

Hà Song là hung thủ giết chết An Niên.

Bi kịch cả đời bà đều do Hà Song gây ra.

Lăng Hoa Thanh không nói lời nào.

An Lan cười lạnh: “Không nỡ à? Vậy thì vĩnh viễn đừng nói hai chữ tha thứ với tôi."

Nhìn hận thù mãnh liệt trong mắt An Lan, Lăng Hoa Thanh trầm mặc thật lâu: “Được, chỉ cần bà vui thì tôi sẽ mang bà ta tới trước mặt bà."

….

Vô Song Thành, văn phòng tổng giám đốc.

"Bịch", chén trà bị đập mạnh lên sàn nhà bóng loáng, mảnh vỡ văng đầy mặt đất.

Hà Song không ngờ mình đi theo Lăng Hoa Thanh nhiều năm như vậy mà lại nhận được kết cục thế này.

Nếu không phải chính tai nghe thấy thì bà ta sẽ không tin Lăng Hoa Thanh đối xử với mình như vậy.

Tất cả mọi thứ trong biệt thự lưng chừng núi đều do Hà Song bố trí, bà ta gắn máy nghe trộm nên đã nghe thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi của Lăng Hoa Thanh và An Lan.

"Nhị Gia, nếu ông đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, ông muốn nối lại tình xưa với An Lan, ông muốn chơi trò ba con tình thâm với Lăng Tiêu, kiếp sau đi!"

Hà Song lộ ra vẻ mặt kiên quyết: “A Thành."

Một người áo đen đi vào từ ngoài cửa: “Chị Song."

Nếu Lăng Tiêu ở đây thì sẽ nhận ra người đàn ông này chính là hung thủ lần trước ám sát Thịnh Xán.

Hà Song mở tủ sắt ra, bên trong có một đống tiền mặt và mấy cây súng, bà ta nói với người đàn ông kia: “Nhị Gia có dặn dò đêm nay muốn Thịnh Xán chết, nếu như thất bại nữa thì anh biết hậu quả không?"

Người đàn ông gật đầu: “Vâng, tôi nhất định sẽ làm thỏa đáng chuyện này."

Hà Song dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu không giết được Thịnh Xán thì giết con gái hắn cũng được, đi thôi!"

Người đàn ông tiến lên cầm lấy khẩu súng và một xấp tiền mặt từ tủ sắt rồi im lặng rời đi.

Hà Song lạnh lùng nhếch khóe miệng lên: “Nhị Gia, e là ông không ăn được bữa cơm ba con hiếu thuận này đâu."

Lăng Phủ.

Khi Lăng Hoa Thanh và An Lan chạy đến, Lăng Tiêu đã đón Vương Vận Thi đến rồi đứng ngoài cửa nghênh đón hai người.

An Lan vừa xuống xe đã nhìn thấy một cô gái vóc người tinh tế, dung mạo xinh đẹp, mang khí chất dòng dõi.

"Bác trai, bác gái." Vương Vận Thi và Lăng Tiêu nghênh đón, cô gái kia ngọt ngào gọi.

An Lan dò xét Vương Vận Thi một cái rồi khẽ gật đầu.

Lăng Hoa Thanh vẫy vẫy tay với Vương Vận Thi, Vương Vận Thi tiến lên: “Bác trai."

Lăng Hoa Thanh cố ý hạ thấp giọng nói, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy: “Tiêu Nhi có tốt với cháu không?"

Mặt Vương Vận Thi đỏ lên, quay đầu thẹn thùng nhìn Lăng Tiêu một cái: “Lăng Tiêu rất tốt với cháu."

Lăng Hoa Thanh trêu ghẹo: “Đã hẹn hò rồi mà sao còn gọi xa lạ như thế?"

Lúc này Lăng Tiêu mở miệng: “Ba, đi vào đi bên ngoài lạnh lắm, bà nội đang ở trong đó chờ."

Lăng Hoa Thanh nhìn Lăng Tiêu một cái rồi để Vương Vận Thi kéo tay ông ta đi vào, có thể thấy được sự yêu thích của ông ta đối với Vương Vận Thi.

An Lan và Lăng Tiêu đi ở phía sau, Lăng Hoa Thanh cũng không sợ bà sẽ nói gì với Lăng Tiêu, muốn nói đã sớm nói rồi.

Nhưng An Lan không nói, Lăng Tiêu lại hỏi.

"Người hầu bên cạnh bà đâu rồi?" Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.

An Lan khựng lại, cảm xúc lập tức chấn động mạnh, bà cố nén hận thù tột độ mà giật giật khóe miệng: “Lớn tuổi rồi nên tôi để cô ấy về nhà dưỡng lão."

Lăng Tiêu không tin, đây là thân tín duy nhất bên cạnh An Lan, không bệnh không đau mà dưỡng lão cái gì: “Bà ấy nói với tôi là bà bị ba cầm tù."

An Lan cười cười: “Con trai, con đang quan tâm mẹ sao?"

Lăng Tiêu nói: “Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi bà, năm đó ba tôi vào tù có phải do bà bày kế không?"

An Lan không phủ nhận: “Đúng."

Lăng Tiêu lại hỏi: “Ngoại trừ bà thì còn có ai tham dự?"

An Lan trầm mặc một lát rồi thành thật trả lời Lăng Tiêu: “Trừ mẹ ra còn có Thịnh Xán và Đường Thắng Văn, cho nên Tiêu Nhi, nếu như con thích Hoàn Hoàn thì con phải bảo vệ tốt cho nó và người nhà của nó, họ là vô tội."

Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh xuống: “Vì sao phải làm như vậy?"

An Lan cười cười: “Mọi người không có lựa chọn nào khác, nếu như ba con không vào tù thì sẽ có rất nhiều rất nhiều người chết."

"Con trai, con lớn rồi nên có năng lực phán đoán riêng, mẹ hi vọng con có thể làm theo trái tim mình, đừng vì làm ba con vui mà cưới người phụ nữ mình không yêu."

Đại khái là chờ quá lâu nên Lăng Hoa Thanh đã cất tiếng gọi ra.

Cuối cùng An Lan nhìn Lăng Tiêu và nói: “Con phải nhớ, mẹ yêu con, còn nữa, chăm sóc tốt cho em gái của con và Thiên Vũ."

Hai mắt An Lan hơi đỏ lên, Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ quyết liệt và buông bỏ trong mắt bà, hai loại cảm xúc trái ngược này hoà vào nhau trở nên phức tạp làm người ta nhìn không hiểu nổi.
Chương 493: Thịnh phu nhân chắn một phát súng cho Thịnh Hoàn Hoàn

An Lan không muốn nói thêm nữa, bà đã hứa với Lăng Hoa Thanh, bà đang đợi ông ta đưa Hà Song đến trước mặt mình.

Kết thúc, chẳng mấy chốc nữa mọi chuyện sẽ kết thúc!

Lăng Tiêu nhìn theo bóng lưng An Lan, tình cảm nào đó chôn sâu dưới đáy lòng như muốn phá băng tràn ra.

Bầu không khí trên bàn cơm không được tốt lắm.

Lăng Tích sợ Lăng Hoa Thanh nên luôn cúi đầu không dám động đậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm của Lăng Thiên Vũ lại tràn ngập địch ý mà trừng Vương Vận Thi, sắc mặt của Lăng lão thái thái cũng không tốt lắm.

Trong lòng lão thái thái vẫn còn nhớ thương Thịnh Hoàn Hoàn, Vương Vận Thi đột nhiên đến thì hỏi sao bà vui cho nổi?

"Thiên Vũ, đến chỗ bà nội này cháu." An Lan nhìn Lăng Thiên Vũ rồi nở nụ cười rất dịu dàng.

Lăng Hoa Thanh hơi hoảng hốt, đã rất rất nhiều năm ông ta không còn nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt bà, lâu đến mức ông ta sắp quên mất bà đã từng thích nhìn ông ta mà cười như vậy.

Ông ta đã không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào mà bà và ông ta chỉ còn lại những lời nói lạnh nhạt!

Lăng Thiên Vũ nhảy xuống ghế, sải bước chân nhỏ nhắn chạy đến bên cạnh An Lan: “Bà nội."

An Lan lập tức vui vẻ ra mặt, ôm Lăng Thiên Vũ vào lòng, kích động đến hốc mắt đỏ lên: “Thật tốt, thật tốt, rốt cục bà nội cũng nghe được giọng nói của Thiên Vũ rồi."

Lăng Thiên Vũ nhớ An Lan, lúc ở nước M An Lan từng tới thăm cậu nhóc, mua thật nhiều đồ chơi và món ngon cho cậu.

Sau khi An Lan đi chưa được bao lâu thì An Niên đã bị nghiện.

"Tích Nhi, con cũng đến chỗ mẹ này." An Lan cũng vẫy tay về hướng Lăng Tích.

Lăng Tích liếc nhìn Lăng Hoa Thanh, ngồi ở đó không dám đến, mãi đến khi Lăng lão thái thái vỗ nhẹ bờ vai của cô: “Tích Nhi đừng sợ, bà nội ở đây không ai dám ăn hiếp cháu đâu."

Nói xong, bà còn hung hăng trừng Lăng Hoa Thanh một cái.

Lúc này Lăng Tích mới đi đến bên cạnh An Lan.

Lăng Hoa Thanh và Lăng Tiêu ngồi hai bên An Lan, Lăng Tích dán thật sát bên cạnh Lăng Tiêu.

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh rất lạnh lẽo, đối đãi con gái mình còn lạnh lẽo hơn người xa lạ.

An Lan nắm tay Lăng Tích rồi đặt nó vào tay Lăng Thiên Vũ, dùng hai tay bao lấy tay của hai đứa bé: “Thiên Vũ, Tích Nhi, tụi con đều là bé ngoan, sau này phải nghe lời bà nội và anh hai biết không?"

Lăng Hoa Thanh từ từ nhíu mày lại, An Lan đang làm gì, trăn trối sao?

Bà muốn chết cũng phải xem ông ta có đồng ý hay không.

Tim Lăng Tiêu cũng co rút đau đớn, vừa rồi An Lan cũng dặn dò hắn phải chăm sóc tốt cho em gái và Thiên Vũ.

Những lời này có ý gì?

Lăng Hoa Thanh lạnh lẽo nói: “Được rồi, còn ăn bữa cơm này không?"

An Lan buông Lăng Thiên Vũ xuống: “Tốt, trở về chỗ ngồi đi!"

Từ đầu tới đuôi Vương Vận Thi không nói được câu nào trong bữa cơm, cô ấy lúng túng đến mức khó chịu.

So ra thì bầu không khí ở Thịnh Gia ấm áp hơn rất nhiều.

Đã lâu Cố Bắc Thành không đến Thịnh Gia nên Thịnh Hoàn Hoàn đích thân làm mấy món ăn ngon cho anh ấy, lúc ăn cơm họ cười cười nói nói, Tiểu Sam Sam nằm trong nôi y y nha nha, không khí rất ấm áp.

Lúc này Trần Anh Kiệt bước nhanh đi đến: “Phu nhân, Thịnh tiểu thư, mẹ tôi xảy ra tình trạng đột xuất, mời Thịnh lão tới một chuyến."

Thịnh Hoàn Hoàn không dám chậm trễ mà lập tức gọi điện thoại cho Thịnh Tư Nguyên, bảo ông ấy tranh thủ tới, sau đó nói với Trần Anh Kiệt: “Tôi đi chung với anh."

"Bác gái, cháu cũng đi qua xem có thể giúp được gì không."

"Được, mau đi đi!"

Cố Bắc Thành lên tiếng chào hỏi Thịnh phu nhân rồi đuổi sát theo.

Thịnh phu nhân cũng ăn no nên đẩy Tiểu Sam Sam ra ngoài tản bộ.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào phòng của bà Trần liền ngửi được một thứ mùi khác thường, sắc mặt cô lập tức trầm xuống: “Anh Trần, mau ôm bác gái ra ngoài."

Thịnh phu nhân có xuất thân từ thế gia Trung y, lúc nhàn rỗi thường thích trồng thảo dược trong nhà, từ nhỏ Thịnh Hoàn Hoàn mưa dầm thấm đất nên cũng nhận biết rất Trung dược.

Cô ngửi được mùi thảo dược nào đó trong phòng của bà Trần, loại dược vị này làm cổ họng và phổi của người ta đau nhói, gây ho khan nôn mửa.

Nhất là đối với người bệnh nặng, kích thích này đặc biệt lớn.

Giờ phút này bà Trần đã ho đến thở hổn hển.

Trần Anh Kiệt cũng không suy nghĩ nhiều, anh ta tin tưởng Thịnh Hoàn Hoàn nên lập tức ôm lấy bà Trần ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì đã nghe tiếng súng truyền tới từ bên cạnh.

Sắc mặt Trần Anh Kiệt và Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thay đổi.

Không hay rồi, bọn họ bị trúng kế điệu hổ ly sơn.

"Ba, mẹ..." Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi hét lên rồi lập tức chạy về.

"Hoàn Hoàn nguy hiểm." Cố Bắc Thành bừng tỉnh vội vàng đuổi theo.

Hệ thống bảo an trải qua đợt cải tiến của Trần Anh Kiệt nên đã được gia tăng mấy cấp bậc, sau khi hung thủ đi vào, rất nhanh đã bị vệ sĩ phát hiện.

Hung thủ không thể không nổ súng sớm rồi phóng về hướng phòng của Thịnh Xán, đội vệ sĩ của Thịnh Gia lập tức bao vây anh ta lại rồi bắn súng gây tê và đạn cao su.

Hung thủ bị sung gây tê bắn trúng nên bất đắc dĩ rút lui.

Trên đường đi, hung thủ trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn lao ra, nhớ tới lời nói của Hà Song thì không chút do dự nổ sung về hướng cô!

"Đừng!"

"Đùng!"

Tiếng thét chói tai của Thịnh phu nhân và tiếng súng gần như vang lên cùng một lúc.

Lúc này gây tê trên người hung thủ đã có hiệu lực, Cố Bắc Thành xông lên trước đá văng cây sung trên tay hung thủ rồi vội vàng khống chế anh ta lại.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn đã mặt mày trắng bệch nhìn Thịnh phu nhân từ từ ngã xuống trước mắt cô, sâu trong cổ họng phát ra tiếng hét tan nát cõi lòng: “Mẹ..."

Trong tiếng gào thét xé lòng của Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh phu nhân ngã vào vũng máu, máu tươi không ngừng tràn ra từ sau lưng bà.

Phát súng vừa rồi là bắn vào Thịnh Hoàn Hoàn, là Thịnh phu nhân chắn cho cô.

Tiểu Sam Sam bị tiếng súng làm kinh hãi oa oa khóc lớn.

"Mẹ... Mẹ..." Thịnh Hoàn Hoàn lảo đảo nhào về hướng Thịnh phu nhân, quỳ trước mặt bà mà run rẩy: “Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương..."

"Hoàn... Hoàn..." Thịnh phu nhân nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn với vẻ mặt đau khổ, khóe miệng lại miễn cưỡng hiện ra ý cười: “Chắc mẹ không được rồi... Đừng khổ sở... Đừng tự trách... Hứa với mẹ... Chăm sóc tốt cho ba và... Em gái..."

Phát súng của hung thủ quá mạnh, đạn bắn xuyên từ lưng Thịnh phu nhân ra trước ngực, bắn thủng cả trái tim bà.

Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả trời đất như sụp đổ: “Mẹ không sao đâu, con sẽ không để mẹ có chuyện, xe cứu thương... Xe cứu thương đâu..."

Trần Anh Kiệt xông lên trước muốn ôm lấy Thịnh phu nhân, lại bị bà ngăn lại: “Đừng đụng tôi... Mau... Mau ôm Sam Sam tới để tôi nhìn lần cuối... Mau..."

Thịnh phu nhân biết mình sắp không được nên chỉ muốn dặn dò xong những lời cuối cùng, nếu không sao bà an tâm đi được?

Cố Bắc Thành lập tức ôm Tiểu Sam Sam đang "Oa oa" khóc lớn đến trước mặt Thịnh phu nhân.

"Sam Sam... Sam Sam..." Thịnh phu nhân thử nhiều lần cũng không đụng được vào mặt Tiểu Sam Sam.

Thịnh Hoàn Hoàn lệ rơi đầy mặt đặt tay của Thịnh phu nhân lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sam Sam, cả người run rẩy dữ dội, sắc mặt tái nhợt đáng sợ.

Thịnh phu nhân sờ lên khuôn mặt nhỏ của Thịnh Sam Sam, đôi mắt đỏ rực chảy dài nước mắt: “Con gái đáng thương của mẹ... Còn nhỏ như thế... Hoàn Hoàn... Hoàn Hoàn..."
Chương 494: Người đâu, trói Nhị Gia lại cho tôi

Thịnh Hoàn Hoàn không nói ra được chữ nào cả, chỉ có thể nắm chặt tay Thịnh phu nhân để đáp lại, cả người như đóa hoa không chống đỡ nổi cơn bão tố mà lung lay sắp đổ.

Vào thời khắc hấp hối, sức lực của Thịnh phu nhân đặc biệt mạnh, bà siết chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn mà căn dặn: “Nhất định phải... Nhất định phải chăm sóc tốt cho... Ba và...Em gái con..."

"Mẹ..." Dặn dò xong, tay Thịnh phu nhân rũ xuống rồi vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

Thịnh Hoàn Hoàn phát ra một tiếng thét bi thảm, mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.

Đêm nay sau cơn hoảng sợ Thịnh gia đã trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.

Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên đã tới trễ, họ không thể gặp Thịnh phu nhân lần cuối, người đầu bạc tiễn người đầu xanh làm họ khóc cạn nước mắt...

Bà Trần không có nguy hiểm đến tính mạng, Trần Anh Kiệt tự trách quỳ bên giường Thịnh phu nhân không đứng dậy.

Trong phòng còn có một đứa bé vừa ra đời hơn ba tháng đang "Oa oa" khóc lớn!

Hung thủ trên mặt đất đã bị đánh thoi thóp, nhưng anh ta vẫn không nói lời nào.

Thủ hạ của Trần Anh Kiệt và Cố Bắc Thành đang điều tra thân phận của hung thủ.

Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại trong tiếng khóc của Thịnh Sam Sam, sau khi tỉnh lại cô không khóc một tiếng mà ngồi bên giường Thịnh phu nhân, dùng hai tay ôm chặt thi thể của bà.

Cô biết hung thủ trên mặt đất là ai phái tới, kẻ nhất quyết phải đưa ba vào chỗ chết chỉ có Lăng Hoa Thanh.

Hung thủ ám sát thất bại nên mới nổ súng về hướng cô.

Vì cứu cô nên mẹ mới lạnh lẽo nằm ở đó.

Tại sao cô lại lao ra, nếu cô không lao ra thì hung thủ sẽ không nổ súng vào cô, mẹ sẽ không phải chết, là cô, là cô hại chết mẹ...

Văn Sâm cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này.

Khi chuyện xảy ra, anh ta âm thầm bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn, lúc ấy Thịnh phu nhân cách anh quá xa, mà bà lại cản ngay trước mặt hung thủ, trong nháy mắt đó anh căn bản không có cơ hội nổ súng.

Sau khi chuyện này xảy ra, Văn Sâm chỉ có thể báo cáo chi tiết cho Lăng Tiêu biết.

Khi cú điện thoại của Văn Sâm gọi đến, cả nhà Lăng Tiêu còn đang ngồi trên bàn cơm, hắn lập tức để đũa xuống đứng dậy đi ra ngoài: “Nói đi."

Đi chưa được mấy bước, đôi chân thon dài của hắn đã dừng lại tại chỗ.

Văn Sâm nói: “Thịnh phu nhân chết rồi, bị súng bắn."

Không khí xung quanh Lăng Tiêu lập tức hạ xuống điểm đóng băng: “Đã xảy ra chuyện gì?"

Văn Sâm giải thích: “Có người ám sát Thịnh Xán, sau khi thất bại thì bắn vào Thịnh tiểu thư, Thịnh phu nhân chắn một phát súng cho Thịnh tiểu thư, đạn bắn thủng tim bà ấy."

Bàn tay cầm điện thoại của Lăng Tiêu đã trắng bệch ra: “Là ai làm?"

Văn Sâm lạnh lẽo nói: “Là A Thành bên cạnh Nhị Gia."

Đáp án này làm Lăng Tiêu đau đớn nhắm mắt lại, cuối cùng hắn và Lăng Hoa Thanh vẫn đi tới bước đường này.

Ba, vì sao ba nhất định phải ép con như vậy?

Lăng Tiêu xoay người, trông như Tu La xông ra từ Địa Ngục, mang theo khí thế lạnh lẽo tàn bạo làm người ta run sợ.

"Tiêu Nhi..."

Lăng Hoa Thanh vừa mở miệng thì Lăng Tiêu đã nhấc chân đá cái bàn văng ra ngoài, bát đĩa bị hất văng xuống, đồ ăn rơi đầy đất.

Lăng lão thái thái ôm lấy Lăng Thiên Vũ hoảng sợ đứng lên, những người khác cũng vội vàng đứng lên.

Lăng Tiêu hai mắt đỏ ngầu nhìn Lăng Hoa Thanh, như con dã thú bị trọng thương mà bi thương kêu rên: “Người đâu."

Vừa dứt lời, mấy chục vệ sĩ vọt vào.

Lăng lão thái thái lập tức biến sắc, vội vàng bảo vệ Lăng Thiên Vũ ở sau lưng rồi quát Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, cháu đang làm gì vậy, đừng dọa trẻ con chứ."

Lăng Hoa Thanh đẩy An Lan ra rồi bước vài bước đến trước mặt Lăng Tiêu, lạnh lẽo nhìn vệ sĩ phía sau hắn: “Tiêu Nhi, con có ý gì?"

"Thịnh giai Âm chết rồi." Lăng Tiêu khàn khàn nói, đanh mặt chất vấn Lăng Hoa Thanh: “Con từng nói không cho phép ba động vào Thịnh gia, không cho phép ba động vào Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy là mạng sống của con, vì sao ba lại không nghe?"

Sắc mặt Lăng Hoa Thanh rất âm trầm: “Ba không biết con đang nói gì, ba không phái người đến Thịnh gia."

Lăng Tiêu siết chặt hai tay: “Hung thủ đã bị bắt rồi, là A Thành bên cạnh ba, ba còn có gì để giải thích?"

Cuối cùng Lăng Tiêu đã rõ những lời mà An Lan đã nói trước khi vào cửa, bà nói nếu Lăng Hoa Thanh không vào tù thì sẽ có rất nhiều người chết vì ông ta.

Rốt cục hắn cũng hiểu năm đó tại sao bọn người An Lan và Thịnh Xán phải liên hợp lại đối phó Lăng Hoa Thanh, bởi vì ông ta không vào tù thì người chết chính là họ.

Lăng Tiêu lui lại một bước, nhìn Lăng Hoa Thanh mà quát lạnh một tiếng: “Trói Nhị Gia lại cho tôi."

Lăng Hoa Thanh nhìn Lăng Tiêu mà bình tĩnh hỏi: “Tiêu Nhi, con thật sự muốn đối đầu với ba?"

Lăng Tiêu dùng hành động để nói cho ông ta biết lựa chọn của mình: “Còn ngơ ra đó làm gì, trói lại cho tôi."

Thân hình Lăng Hoa Thanh lướt nhanh, lập tức đến sau lưng Lăng Tích rồi chỉa nòng súng lạnh như băng vào ót cô, bàn tay còn lại bóp lấy cổ của cô.

"Tích Nhi." Lăng lão thái thái quá sợ hãi: “Thằng chết tiệt, mày mau buông con bé ra, nó là con gái ruột của mày..."

Lăng Hoa Thanh kéo Lăng Tích lui về phía sau mấy bước, ánh mắt tàn độc nhìn thẳng vào Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, để ba đi thì ba sẽ không giết nó, nhưng nếu con khăng khăng muốn giữ ba lại thì ba sẽ không nương tình."

Gương mặt An Lan trắng bệch như tờ giấy, bà bước từng bước về hướng Lăng Hoa Thanh: “Lăng Hoa Thanh, ông buông Tích Nhi ra, tôi làm con tin của ông."

"Đừng tới đây." Lăng Hoa Thanh bỗng thu bàn tay đang đặt trên cổ họng của Lăng Tích lại: “An Lan, bà đi ở phía trước, tôi hứa với bà không làm tổn thương nó."

An Lan nhìn gương mặt đỏ ké và sự sợ hãi trong mắt Lăng Tích thì ngừng lại, quay người nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, để ba mẹ đi đi."

Lăng Tiêu nhìn cây súng chỉa vào đầu Lăng Tích mà lui lại mấy bước: “Để họ đi."

Lăng Tiêu biết Lăng Hoa Thanh sẽ không giết An Lan, nhưng ông ta sẽ ra tay không do dự với Lăng Tích.

Lăng Hoa Thanh mang theo Lăng Tích lên xe, An Lan chủ động theo sau, bà không thể để con mình một mình đối mặt với tên điên này.

Rất nhanh chiếc xe đã biến mất ở trước mắt.

Sau khi lên xe, Lăng Hoa Thanh lập tức gọi điện thoại cho Hà Vinh: “Bảo tất cả mọi người đến biệt thự lưng chừng núi, tiến vào trạng thái canh gác cấp một."

Hà Vinh lập tức nói: “Vâng, Nhị Gia."

Ngay sau đó, Lăng Hoa Thanh lại gọi điện thoại đi: “Tìm ra Hà Song, từ giờ trở đi anh chính là thành chủ của Vô Song Thành."

Đối phương lập tức trả lời: “Vâng, Nhị Gia."

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Hoa Thanh cất cây súng chỉa vào đầu Lăng Tích đi rồi nhìn về phía An Lan: “Thịnh Giai Âm không phải do tôi giết."

Ông ta đang giải thích với An Lan.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Lăng Hoa Thanh lại lạnh xuống: “Những chuyện Tiêu Nhi vừa làm khiến tôi rất đau lòng."

An Lan cười lạnh: “Là Hà Song phản bội ông, không ngờ ông cũng có hôm nay."

Trên gương mặt âm u của Lăng Hoa Thanh tràn đầy khó hiểu: “Tôi không nghĩ ra vì sao bà ta lại phản bội tôi."

An Lan nói: “Bởi vì ả hận ông."

"Bà ta hận tôi?" Lăng Hoa Thanh khịt mũi coi thường: “Là tôi cho bà ta tất cả những gì của bây giờ, bà ta hận tôi?"

An Lan lạnh lùng nhìn Lăng Hoa Thanh: “Ông quên mình cũng từng giết con của ả à."

Hà Song từng mang thai con của Lăng Hoa Thanh, nhưng lại bị ông ta dùng một bát thuốc phá thai xóa sạch.
Chương 495: Hiện tại người cô ấy không muốn gặp nhất chính là tôi

"Đứa bé kia vốn không nên xuất hiện trên đời này."

Lăng Hoa Thanh lộ ra vẻ mặt tàn khốc, chẳng có ý ăn năn nào đối với chuyện ngày xưa, sau đó ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào Lăng Tích đang run lẩy bẩy bên cạnh: “Tựa như đứa bé này cũng không nên được sinh ra."

Lăng Tích run dữ dội hơn, An Lan vội vàng kéo cô vào lòng: “Tích Nhi là con của ông, tôi đã mất đi An Niên, nếu ông dám động vào Tích Nhi thì tôi lập tức chết trước mặt ông."

Thấy An Lan như con gà mái dang cánh bảo vệ Lăng Tích, Lăng Hoa Thanh cười lạnh: “Bà luôn như vậy, coi tất cả mọi người quan trọng hơn tôi."

Lăng Hoa Thanh mím môi, trông có vẻ rất cô đơn: “Còn Tiêu Nhi nữa, nó vì một người phụ nữ mà vứt bỏ tôi."

Hiện tại cả Hà Song cũng phản bội ông ta.

An Lan nói: “Tất cả đều là ông gieo gió gặt bão, trách được ai chứ?"

Lăng Hoa Thanh lại nói: “Là các người phụ tôi."



Lăng Phủ

Sau khi Lăng Hoa Thanh rời đi, Lăng Tiêu ra lệnh cho đám thủ hạ: “Bao vây biệt thự lưng chừng núi lại cho tôi, không người nào được ra vào."

Mấy chục vệ sĩ trăm miệng một lời: “Vâng."

Vương Vận Thi bị biến cố này doạ cho mặt mày trắng bệch.

Lăng lão thái thái bảo Bạch quản gia ôm Lăng Thiên Vũ lên lầu, tiếp đó nhìn về phía Vương Vận Thi: “Đã làm Vương tiểu thư chế giễu, hi vọng Vương tiểu thư đừng nói chuyện xấu này ra ngoài, người đâu, đưa Vương tiểu thư trở về đi."

"Cháu không đi." Vương Vận Thi lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu lạnh lẽo bi ai bên cạnh mà nói với Lăng lão thái thái: “Lăng nãi nãi, cháu muốn ở lại với Lăng Tiêu."

Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn Vương Vận Thi: “Cô đi đi! Tôi không cần."

Hắn ở bên Vương Vận Thi vốn chỉ vì diễn trò cho Lăng Hoa Thanh xem, hiện tại không cần nữa rồi.

Hốc mắt Vương Vận Thi đỏ lên: “Lăng Tiêu, kỳ thật em biết trong lòng anh không có em, nhưng em thật sự rất thích anh, từ trước tới giờ em chưa từng rung động với người đàn ông nào như thế."

Từ lúc Lăng Tiêu nói với Lăng Hoa Thanh rằng "Thịnh Hoàn Hoàn là mạng sống của con" thì cô ấy đã biết Lăng Tiêu vẫn còn yêu vợ cũ của mình.

Trong khoảng thời gian này mặc dù Lăng Tiêu thường xuyên ăn cơm cùng cô ấy, nhưng lại rất xa cách, chưa từng có chút thân mật nào như người yêu.

Như lần trước ăn cơm xong đi ra khỏi nhà hàng cũng là cô chủ động kéo tay hắn lại, nhưng rất nhanh đã bị hắn im lặng rút lại.

Lần thân mật nhất của cô ấy và hắn chính là tối hôm qua hắn mời cô khiêu vũ, đó là lần đầu tiên hắn nắm tay cô làm tim cô đập rất nhanh!

"Nhưng tôi không thích cô." Lăng Tiêu mặt không cảm xúc nhìn người phụ nữ trước mặt, không có chút thương tiếc nào: “Còn không đi, chờ tôi xin lỗi cô sao?"

Lăng Tiêu chỉ muốn giải thích nguyên do của chuyện này cho một mình Thịnh Hoàn Hoàn nghe, hắn không có gì muốn nói với Vương Vận Thi cả.

Lăng Tiêu chưa từng làm gì với Vương Vận Thi, chỉ ăn vài bữa cơm, áy náy không tồn tại đối với người đàn ông như Lăng Tiêu.

Hai mắt Vương Vận Thi đỏ bừng, cô ấy biết tính tình Lăng Tiêu lạnh lùng, nhưng cô ấy lại muốn sưởi ấm hắn: “Đêm nay tâm tình anh không tốt, hôm nào em trở lại thăm anh."

Sau khi Vương Vận Thi rời đi, Lăng lão thái thái bước lên trước ôm chặt lấy Lăng Tiêu, đau lòng thút thít: “Tiêu Nhi số khổ của bà sao lại có người ba như vậy, là bà nội có lỗi với cháu, do bà không dạy ba cháu đàng hoàng."

Lăng Tiêu đứng đó không nhúc nhích: “Cháu chỉ không nhờ ba lại giết người, ba có con trai con gái, có cháu trai, con cháu ở bên cạnh không tốt sao? Vì sao ông ấy nhất định phải đẩy mọi chuyện đến bước đường này?"

Lăng lão thái thái rơi lệ đầy mặt: “Ba cháu quá cố chấp, suy nghĩ của nó thường không giống với chúng ta, nếu đã nhận định chuyện gì thì có mười con trâu cũng kéo không lại được."

"Bà nội rất mừng vì Tiêu Nhi của bà không giống nó, chỉ là tội cho cháu, bây giờ Thịnh Giai Âm chết rồi, cháu và Thịnh Hoàn Hoàn làm sao bây giờ?"

Đúng vậy, hắn và Thịnh Hoàn Hoàn làm sao bây giờ?

Tối hôm qua hắn còn bảo cô chờ hắn, hôm nay lại xảy ra chuyện này, hắn còn mặt mũi gì gặp lại cô nữa?

Nhìn dáng vẻ sa sút của Lăng Tiêu, Lăng lão thái thái lòng như đao cắt: “Tiêu Nhi đừng tự trách, người sai là ba cháu, cháu nói Hoàn Hoàn là sinh mạng của mình, vậy thì dùng sinh mạng đi bảo vệ nó đi, nó sẽ hiểu!"

Dùng sinh mạng đi bảo vệ cô?

Cả Lăng Tiêu cũng không biết vì sao mình lại nói ra câu "Thịnh Hoàn Hoàn là sinh mạng của con" vào thời khắc đó, từ khi nào người phụ nữ này lại quan trọng với hắn như vậy?

Rốt cục là từ khi nào mà Thịnh Hoàn Hoàn đã từ từ chiếm cứ trái tim hắn?

Vì sao hắn lại không chút phòng bị?

Lăng lão thái thái nói: “Đi Thịnh gia đi, hiện tại Hoàn Hoàn đang cần cháu."

Lăng Tiêu trầm mặc hồi lâu, cuống họng khẽ động mấy lần rồi nhắm mắt lại: “Cô ấy sẽ không gặp cháu, hiện tại người cô ấy không muốn gặp nhất chính là cháu."

Lăng lão thái thái cũng trầm mặc, đúng vậy, lúc này Tiêu Nhi đi qua thì Hoàn Hoàn sẽ không mở cửa cho hắn vào nữa là.

Sau khi Lăng Hoa Thanh trở lại biệt thự lưng chừng núi thì biệt thự đã tiến vào đề phòng cấp một, có con tin là Lăng Tích trong tay nên ông ta không tiếp tục giam giữ An Lan, ông ta không muốn thấy bà mặt mày ủ rũ cả ngày.

Ông ta còn muốn An Lan điều dưỡng sức khỏe để sinh một đứa con trai khác cho mình.

Ông ta đã triệt để thất vọng với Lăng Tiêu rồi!

Lăng Hoa Thanh nhốt Lăng Tích vào một căn phòng cho khách, An Lan có thể đi thăm cô bất cứ lúc nào.

Giờ phút này An Lan xuất hiện ngoài cửa phòng Lăng Tích, khi đi thoáng qua vệ sĩ canh gác thì đã đưa một tờ giấy cho anh ta.

Rất nhanh tờ giấy này đã rơi vào tay Hà Vinh.

Trên tờ giấy viết: “Nói cho Tiêu Nhi, là Hà Song giả truyền lời nói của Lăng Hoa Thanh bảo A Thành đi Thịnh gia ám sát Thịnh Xán, kêu nó nhất định phải tìm được Hà Song, là ả hại chết An Niên."

Hà Vinh cất tờ giấy đi rồi lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu.

Bây giờ Lăng Hoa Thanh không có bao nhiêu người tin được, mà Hà Vinh là một trong đó, anh ta ở biệt thự, An Lan có anh ta giúp đỡ thì có thể làm được rất nhiều chuyện!

Có thể nói thông tin này của An Lan là cái phao cứu mạng Lăng Tiêu, là Hà Song cho người đi đến Thịnh gia, không phải Lăng Hoa Thanh.

Mà Hà Song và hắn không có quan hệ gì cả!

"Người đâu."

Lăng Tiêu đột nhiên đứng dậy, như một tướng quân ngồi trên lưng ngựa đại sát tứ phương, làm người ta sợ hãi: “Phong toả cả thành phố, toàn lực bắt giữ Hà Song, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

"Vâng."

Thịnh phủ

Cả đêm Thịnh Hoàn Hoàn đều ôm Thịnh phu nhân không nhúc nhích, mà thi thể của Thịnh phu nhân đã lạnh lẽo cứng đờ.

Mãi đến khi Cố Bắc Thành đi tới: “Hoàn Hoàn."

Thịnh Hoàn Hoàn mới nâng gương mặt tái nhợt lên, trên đó đã hoàn toàn khô ráo, không còn giọt nước mắt nào, giọng của cô khàn khàn gần như nghẹn ngào: “Điều tra ra thân phận của hung thủ giết người chưa?"

"Rồi." Cố Bắc Thành đi lên trước rồi giao mấy tấm ảnh cho cô.

Trong ảnh có Hà Song, cũng có Lăng Hoa Thanh, mà tên hung thủ giết chết Thịnh phu nhân không phải đứng bên cạnh Hà Song thì cũng là Lăng Hoa Thanh.

Có thể đoán ra tên hung thủ này là người nào.

Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt xấp ảnh này, trong đôi mắt u tối chỉ còn lại thù hận mãnh liệt: “Lăng Hoa Thanh, tôi muốn ông ta lấy mạng đền mạng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK