“Tôi a dua lấy lòng như thế nào cũng là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, các người có tư cách gì xoi mói, khoa tay múa chân?”
Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra đã ngậm muỗng vàng, gia đình phú quý làm từ nhỏ cô đã được nâng niu cao hơn người khác một bậc, tính tình không tốt mấy, cộng thêm tính cách kiên nghị quả quyết, khí thế phát ra lúc tức giận đủ làm người ta kinh sợ.
Bạch Sương và Lam Tiếu bị khí thế trên người Thịnh Hoàn Hoàn làm sợ hãi, sau một lúc lâu vẫn không nói ra được câu nào để phản bác.
Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại, ánh mắt sắc bén xẹt qua mặt Trần Phỉ Phỉ, lại tiếp tục nói: “Tôi lấy mặt nóng dán mông lạnh, dán thành thiếu phu nhân của Lăng gia, nếu các người ghen ghét cũng có thể đi thử một lần, chúc các người may mắn.”
Thịnh Hoàn Hoàn ưu nhã lại cao ngạo cười: “Nhưng... Các người có tư cách đó không?”
Thẳng đến Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, ba cô gái vẫn còn ngơ ra.
Dựa vào cái gì, rõ ràng người bị mọi người cười nhạo khinh thường là cô, sao cô còn dám kiêu ngạo cao ngạo như vậy?
Vài giây sau, trong WC truyền đến tiếng kêu the thé của phụ nữ: “A... Thịnh Hoàn Hoàn, tao muốn giết mày.”
Đáng tiếc, cách âm quá tốt, bên ngoài lại đang bật nhạc, không ai nghe thấy tiếng thét chói tai phát điên của Lam Tiếu.
Có lẽ Lam Tiếu biết chuyện này nên không hề kiêng kỵ mà chửi bậy trong đó: “Tiện nhân, tao chờ xem kết cục của nó sau khi bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi nhà.”
Mà Bạch Sương tức đến bật khóc: “Thịnh Hoàn Hoàn khinh người quá đáng, tôi như bây giờ làm sao ra ngoài gặp ai?”
Lớp trang điểm trên mặt cô ta đã bị nhòe, tóc và quần áo cũng ướt đẫm.
Lúc này, Trần Phỉ Phỉ luôn không nhúng tay vào rốt cuộc cũng mở miệng: “Không, các cô phải đi ra ngoài như vậy, hơn nữa càng đáng thương càng tốt.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bạch Sương và Lam Tiếu lập tức phản ứng lại.
Đúng vậy, các cô phải đi ra ngoài như vậy, để Lăng Tiêu và mọi người nhìn xem tiểu thư đứng đầu Thịnh Hoàn Hoàn kiêu ngạo ương ngạnh, tâm địa ác độc như thế nào.
Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ WC, nhìn người đàn ông đang ngồi trong góc, tuy không nói lời nào, nhưng dựa vào khí thế cực mạnh đã đủ tác động toàn trường, cô đi từng bước về hướng hắn.
Bao nhiêu người chờ xem dáng vẻ cô té ngã chật vật, nhưng cô lại không cho bọn họ toại nguyện. Thịnh Hoàn Hoàn này nhất định phải ăn vạ hắn cho bằng được, ai kêu hiện tại hắn là chồng cô chứ?
Thịnh Hoàn Hoàn trở lại ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêu, nghiêng mặt qua, tươi cười thân thiết nói với hắn: “Lát nữa mời anh xem trò hay.”
Lăng Tiêu xoa cái đầu nhỏ trong ngực, lười nâng mắt lên nhìn cô lấy một cái, chỉ nói: “Không có hứng thú.”
Lăng Thiên Vũ ngủ mơ mơ hồ hồ, nghe thấy giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn thì giơ tay ra, muốn cô ôm.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ôm lấy Thái Tử gia, hiện tại cậu chính là bùa hộ mệnh của cô.
Vừa ôm Lăng Thiên Vũ qua thì Lam Tiếu và Bạch Sương đã chật vật đi ra từ WC.
“Trời ạ, sao Tiếu Tiếu các người làm thành như vậy?”
Triệu Giai Ca ngồi bên cạnh Lệ Hàn Tư là người đầu tiên phát hiện họ, kinh ngạc đến mức cái cằm xinh đẹp suýt rơi xuống khỏi mặt.
Tiếng hô kinh ngạc này làm mọi người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Bạch Sương và Lam Tiếu, mọi người chấn động, sao đi WC lại thành như vậy?
Lăng Phi lập tức chạy qua chỗ Lam Tiếu, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, có phải té ngã không, không bị thương đó chứ?”
Lam Tiếu mếu máo, ôm Lăng Phi mà bật khóc: “Lăng Phi... Anh nhất định phải làm chủ giúp em...”
Lam Tiếu là em họ của Triệu Giai Ca, cho nên lúc này Triệu Giai Ca cũng đi tới bên cạnh Lam Tiếu và Bạch Sương, ánh mắt lại tập trung vào Trần Phỉ Phỉ: “Trần tiểu thư, xin hỏi đây là chuyện gì?”
Trần Phỉ Phỉ còn chưa mở miệng thì Bạch Sương đã tức giận chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Là cô ta, là cô ta kéo tóc chúng tôi, ấn chúng tôi vào trong nước.”
Trần Phỉ Phỉ rất đau đớn nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, chị thật không ngờ em lại biến thành như vậy, Lam Tiếu và Bạch Sương chỉ quan tâm em nên mới nói nhiều vài câu, sao em có thể tàn nhẫn như vậy, em làm chị thất vọng quá.”
Lúc này, Lam Tiếu nhu nhược đáng thương khóc lóc kể lể: “Da đầu em suýt bị cô ta xé rách, chị dâu, rốt cuộc em đắc tội chị cái gì mà chị lại đối xử với em như vậy?”
Nghe Lam Tiếu lên án, sắc mặt Lăng Phi trầm xuống.
Khó trách bị anh hai đuổi ra khỏi cửa, thì ra tiểu thư đứng đầu Hải Thành lại có đức hạnh này, thế mà bà nội còn khen cô không dứt miệng.
Trên gương mặt của Triệu Giai Ca mang đầy bất mãn đối với Thịnh Hoàn Hoàn, ngũ quan xinh đẹp nhăn lại: “Thịnh tiểu thư, vì sao cô lại làm như vậy?”
Mọi người tức giận nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy cô không cho là đúng mà cười cười, nói ra một câu rất tuỳ tiện: “Họ muốn bị đánh, tôi có lý do gì không chiều lòng họ?”
Ý cô chính là Lam Tiếu và Bạch Sương thiếu ăn đòn, xứng đáng bị trừng trị.
Đôi mắt Triệu Giai Ca trầm xuống: “Thịnh tiểu thư, xin ăn nói cẩn thận.”
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn muốn mở miệng lần nữa, Lam Tiếu liền tủi thân bi thương nói: “Bỏ đi chị họ, em muốn về nhà, chị dẫn em về nhà đi!”
“Chị dâu phải xin lỗi.” Rốt cuộc Lăng Phi cũng mở miệng, anh ta tức giận trừng Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi muốn chị xin lỗi Lam Tiếu.”
“Đúng vậy, phải xin lỗi, Thịnh Hoàn Hoàn mau xin lỗi Lam Tiếu và Bạch Sương.” Không ít người ở đây đều phẫn nộ phụ họa.
Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười, nụ cười mang theo vài phần trào phúng, lãnh lẽo lại xinh đẹp xấu xa, tựa như yêu tinh câu hồn.
Mặc kệ người khác ồn ào thế nào, cô bình tĩnh chỉ vào Lam Tiếu và Bạch Sương, nhìn người đàn ông bên cạnh mà nói ra một câu kinh người: “Vừa rồi họ nói anh là cái mông lạnh đó.”
Trần Phỉ Phỉ: “...”
Mọi người: “...”
Lăng Tiêu nhìn cô gái như yêu cơ trước mặt, lạnh lùng mở miệng: “Ai nói?”
“Cô ta, không, hình như là cô ta, đúng, chính là cô ta.” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chỉ vào Trần Phỉ Phỉ, tiếp theo lại chỉ về hướng Lam Tiếu.
Vì thế ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu tập trung lên Lam Tiếu, lập tức dọa cô ta xanh xao mặt mày: “Không, lời này không phải em nói, là Trần Phỉ Phỉ nói.”
Đảo mắt Lam Tiếu đã bán đứng Trần Phỉ Phỉ.
Thật quá ngu ngốc.
Trần Phỉ Phỉ bị độ ngu xuẩn của Lam Tiếu làm tức đến xanh mặt, cô ta cố nén sợ hãi trong lòng mà nhìn về phía Lăng Tiêu, không chút hoang mang giải thích: “Lăng thiếu, tôi tuyệt đối không nói nửa câu không phải về ngài, nếu có...”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô nói.”
Trần Phỉ Phỉ: “Tôi không có.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nhanh không chậm mà nói: “Vậy cô giải thích xem tôi lấy mặt nóng dán mông lạnh của ai?”
Dù sao cô đã bị người ta khinh thường không biết bao nhiêu lần, mất mặt thêm cũng chẳng sao cả. Nhưng Trần Phỉ Phỉ thì sao, cô ta xác định có thể chịu nổi lửa giận của Lăng Tiêu không?
“...”
Trần Phỉ Phỉ cắn chặt môi, ánh mắt hận không thể xé nát Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng cô ta lựa chọn bất chấp tất cả, dù sao Lăng Tiêu cũng không thích Thịnh Hoàn Hoàn.
Vì thế cô ta cắn răng một cái, cả giận nói: “Chị có nói những lời này, đó là lời khuyên bảo của người chị dành cho em gái, Hoàn Hoàn, em mặt dày mày dạn quấn lấy Lăng thiếu như vậy có ý nghĩa gì?”
Mặt dày mày dạn, thành ngữ này dùng thật chính xác!
Hành động đêm nay của Thịnh Hoàn Hoàn còn không phải là mặt dày mày dạn sao?
Chương 92: Lăng Tiêu, anh đói không, về nhà tôi nấu mì cho anh ăn
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn có mặt dày mày dạn đến cỡ nào cũng có liên quan gì đến người phụ nữ này, dính gì đến cô ta?
Lăng Tiêu duỗi tay xoa xoa đầu cậu nhóc trong ngực Thịnh Hoàn Hoàn: Chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ còn chưa đến phiên một người ngoài xen mồm.
Hành động này của Lăng Tiêu làm mọi người ngơ cả ra.
Lúc này mà Lăng thiếu lại làm ra động tác như vậy là có ý gì?
Trần Phỉ Phỉ siết chặt nắm tay.
Không phải Lăng Tiêu rất ghét Thịnh Hoàn Hoàn sao? Không phải hắn đuổi Thịnh Hoàn Hoàn ra ngoài sao? Khi Lăng Phi gọi Thịnh Hoàn Hoàn là chị dâu, không phải hắn nói sắp không phải nữa sao?
Một loạt nghi vấn nảy lên trong lòng Trần Phỉ Phỉ, làm cô ta nghĩ trăm lần cũng không ra.
Lệ Hàn Tư lười biếng dựa vào da ghế, đôi mắt hồ ly tràn đầy trào phúng: Đám phụ nữ này thật là ngu xuẩn tột đỉnh!
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, lòng bàn tay đã ướt đẫm.
Đừng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn luôn rất trấn định, kỳ thật trong lòng khẩn trương muốn chết, cô khoe khoang khôn vặt trước mặt Lăng Tiêu, nhưng trong lòng căn bản không chắc ăn.
Hiện tại thắng hay thua đều dựa vào một câu của Lăng Tiêu.
Một lát sau, Lăng Tiêu mới thu tay lại khỏi đầu Lăng Thiên Vũ, cặp mắt như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Trần Phỉ Phỉ: “Người đâu, đuổi cô gái này ra ngoài cho tôi.”
Cả người Trần Phỉ Phỉ cứng đờ, không cam lòng mà hô to: “Vì sao, Lăng thiếu, rõ ràng anh không thích cô ta mà?”
Lăng Tiêu rất lạnh lùng: “Cô là ai, chuyện của chúng tôi đến phiên cô nói ra nói vào à, đừng, để, tôi, nhìn, thấy, cô, nữa.”
Khi Trần Phỉ Phỉ bị đuổi ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên người Bạch Sương và Lam Tiếu, hai người sợ tới mức không dám thở mạnh, các cô thật hối hận, Lăng Tiêu quá mâu thuẫn, đúng là bệnh tâm thần.
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn cũng cảm thấy rất bất ngờ, hay là Lăng Tiêu có đôi hoả nhãn kim tinh, yêu ma quỷ quái gì cũng không nguỵ trang được trước mặt hắn.
Lúc này Lăng Tiêu đã không còn hứng thú, hắn nghiêng mặt qua liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái.
Thịnh Hoàn Hoàn như đọc được tiếng lòng hắn, lập tức nhường đường cho Lăng Tiêu, sau đó đi theo ra ngoài.
Khi đi qua bên cạnh Lăng Phi, Lăng Tiêu ngừng bước: “Loại phụ nữ này mà em cũng dẫn đến, mất mặt xấu hổ.”
Mọi người: “...”
Mất mặt xấu hổ?
Những lời này không phải nên nói Thịnh Hoàn Hoàn sao?
Lăng Phi giận mà không dám nói gì.
Lam Tiếu chỉ cảm thấy trái tim bị người ta bóp chặt, cảm giác lạnh lẽo tràn từ đáy lòng ra tứ chi, cả người lạnh đến run lên.
Người đàn ông mà ai ở Hải Thành cũng e dè này thật là đáng sợ.
Sau khi rời khỏi phòng, Thịnh Hoàn Hoàn theo sát Lăng Tiêu vào thang máy.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm cậu nhóc ngủ say trong ngực, lén liếc nhìn đánh giá Lăng Tiêu, tiếp theo lại nhìn sang chỗ khác: “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ dè dặt của Thịnh Hoàn Hoàn thì nhếch khóe môi lên, khắc nghiệt cười lạnh: “Vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao.”
Thịnh Hoàn Hoàn kêu oan: “Nào có, rõ ràng là họ khinh người quá đáng, nếu anh nghe thấy những lời nói của họ trong WC thì chắc giờ mặt họ đã sưng đến mẹ ruột cũng không nhận ra.”
Lăng Tiêu nhướng mày: “Cô có vẻ rất hiểu tôi?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn ra: “Đâu có đâu có, đều là đoán.”
Tầm mắt Lăng Tiêu dời khỏi mặt cô, nhìn con số không ngừng giảm bớt trong thang máy mà nói: “Không, cô rất hiểu.”
Chẳng những hiểu, còn có vẻ rất thông minh.
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Lăng Tiêu nói vậy là ám chỉ cái gì?
Cho nên cô suy đoán là đúng, hắn chỉ muốn dạy cho cô một bài học, để cô nhớ kỹ, mà không phải thật sự muốn đuổi cô đi?
Lăng Tiêu sẽ không cho cô một đáp án chính xác, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Cô cười cười, mắt hạnh xinh đẹp lập tức trở nên sáng loáng: “Lăng Tiêu, anh đói không, về nhà tôi nấu mì cho anh ăn.”
Lòng Lăng Tiêu đột nhiên run lên: “Tùy cô.”
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn nhếch lên càng cao, tươi cười càng xán lạn.
Thịnh Hoàn Hoàn lại trở về, Bạch quản gia tỏ vẻ ông không hiểu nổi thiếu gia nhà mình.
Vali bị Bạch quản gia tự mình đẩy đi, hiện giờ lại do ông mang về.
Sau khi ôm cậu nhóc về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn do dự một chút, sau đó dẫn theo vali đi vào phòng ngủ của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đã đi vào phòng tắm, hắn chán ghét những thứ mùi lung tung rối loạn trên người.
Đầu hơi choáng váng, Thịnh Hoàn Hoàn pha một ly trà giải rượu cho mình rồi đi vào phòng bếp.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn bưng một nồi mì thơm ngào ngạt ra tới, còn lấy hai cái chén ra ăn cùng Lăng Tiêu.
Trong lúc đó, Lăng Tiêu đột nhiên tốt bụng mà hỏi đến vết thương trên trán Thịnh Hoàn Hoàn, cô nói là mình tê chân nên té, vì thế lại bị ghét bỏ: “Sao cô lại ngốc như thế?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Đêm nay, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ ở phòng chính, nằm bên cạnh Lăng Tiêu, cứ như chưa xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, cô dậy sớm làm bữa sáng cho Lăng Tiêu.
Buổi sáng Lăng Tiêu có thói quen uống cà phê, cô pha một ly đến cho hắn: “Trưa tôi đưa cơm cho anh?”
Lăng Tiêu nói: “Cô muốn đưa thì đưa.”
Thịnh Hoàn Hoàn giơ lên môi: “Vậy tôi mang đến cho anh.”
Dưới đáy mắt thâm thúy của Lăng Tiêu xẹt qua một tia ý cười: Quả nhiên là thiếu dạy dỗ, hiện tại ngoan ngoãn hơn nhiều.
Sau khi Lăng Tiêu đi làm, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu tìm kiếm quyển sách và cuốn sổ hôm qua cô xem, dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân, cô muốn mình mạnh mẽ lên, hiện tại cô mềm yếu đến mức phải tự khinh bỉ bản thân.
Tuy rằng rất khó, tuy rằng không có thiên phú, nhưng cô cũng muốn thử xem.
Bởi vì cô biết mình tiếp tục như vậy thì cuối cùng sẽ biến thành một con rối không có linh hồn, Lăng Tiêu muốn cô biến thành dáng vẻ gì thì cô phải biến thành như vậy. Đời này chỉ có thể tùy ý để hắn nắm mũi dẫn đi.
Nghĩ đến mình sẽ biến thành như vậy, cô cảm thấy thật khủng hoảng.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn tìm khắp nơi cũng không thấy sách và sổ của mình, chẳng lẽ tối hôm qua khi cô đi, người hầu đã ném sách của cô?
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi Bạch quản gia, Bạch quản gia nói: “Thiếu phu nhân, ngài tìm tiếp thử xem, người hầu sẽ không tự ý xử lý đồ vật của chủ nhân, tôi không có cất sách của ngài.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật kỳ quái, rốt cuộc sách của cô đi đâu rồi?
Thịnh Hoàn Hoàn lại trở về tìm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy, cuối cùng cô dẫn Lăng Thiên Vũ trở về Thịnh gia một chuyến, đi vào phòng sách của Thịnh Xán để lấy.
Thịnh Sam Sam đã lớn hơn một chút, đôi mắt to tròn, cái miệng nho nhỏ, khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm, thật sự quá đáng yêu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Thịnh Hoàn Hoàn ôm cô bé nho nhỏ vào ngực, trái tim sắp nóng chảy.
Nếu ba có thể mau tỉnh lại thì tốt biết bao!
Đã gần một tháng, vết thương trên người Thịnh Xán cơ bản đã khép lại, nhưng ông vẫn không có dấu hiệu sắp tỉnh!
Lăng Thiên Vũ đứng bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn đứa trẻ bé xíu trong ngực cô, tò mò đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt nhỏ của cô bé, trơn trơn, đầy mùi sữa.
“Thiên Vũ, con muốn ôm em à?”
Dựa theo vai vế, Lăng Thiên Vũ phải gọi tiểu Sam Sam một tiếng dì út, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không muốn làm đứa em gái còn không đầy tháng của mình bị gọi già như vậy.
Lăng Thiên Vũ lập tức gật gật đầu, có chút khẩn trương, hai mắt trắng đen rõ ràng lóe sáng.
Thịnh Hoàn Hoàn bảo cậu nhóc ngồi xuống một chiếc chăn thật mềm mại, sau đó đặt tiểu Sam Sam vào lòng cậu.
Chương 93: Lăng Tiêu, chúng ta sinh một đứa con đi
Lăng Thiên Vũ thật cẩn thận nhận lấy cô bé nho nhỏ, dáng vẻ kia đặc biệt nghiêm túc, tựa như đối đãi với món đồ chơi mới mình thích nhất, sợ làm nó hỏng mất.
Tiểu Sam Sam sắp đầy tháng, đôi mắt đặc biệt linh động, cô bé tò mò nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên Vũ, thỉnh thoảng khóe miệng còn vô thức nhếch lên, thật làm người ta yêu thích.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn chỉ muốn cho Lăng Thiên Vũ ôm một lát, nào biết ôm nửa giờ mà cậu cũng không buông tay!
Thịnh Hoàn Hoàn đành phải kêu người hầu tới, bảo cô ta hỗ trợ xem chừng.
Thịnh phu nhân cười đến không khép miệng được: “Trước kia thằng nhóc Đường gia cũng giống như Thiên Vũ, ai nha mỗi lần lại đây đều ôm con không buông tay, không ai được phép chạm vào.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết, ‘thằng nhóc’ mà Thịnh phu nhân nhắc đến chính là Đường Nguyên Minh.
Trước kia hai nhà Đường, Thịnh rất thân cận, sau này bởi vì Thịnh gia làm ăn càng làm càng lớn, mà Đường gia đi theo con đường chính trị, bởi vậy xuất hiện không ít lời ra lời vào.
Miệng đời đáng sợ, hai nhà đều thực kiêng kị, sau đó chậm rãi ít lui tới.
Thịnh phu nhân lại nói tiếp: “Trước đó nghe nói nó đã trở lại từ đơn vị, Đường lão thái thái còn đặc biệt gọi điện thoại đến, nói hôm nào tới nhà chúng ta chơi, nhưng sau đó lại không có tin tức, hình như đã xảy ra chuyện gì nên lại trở về đơn vị rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới hình ảnh Đường Nguyên Minh vội vàng rời đi ở Lăng gia ngày đó: “Có lẽ thật sự có việc gì!”
Đáng tiếc cô còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn vì ngày đó anh ra mặt cho cô, thế mà anh đã đi rồi.
Thịnh phu nhân đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: “Đúng rồi, ngày mai là đại thọ tám mươi của Đường lão thái thái, bà ấy cho người ta đưa thiệp mời tới, mẹ chưa hết tháng ở cữ, con đi thay mẹ đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều: “Dạ, con biết rồi.”
Hai mẹ con hàn huyên một lát, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía hai đứa trẻ cách đó không xa mà hỏi: “Qua mấy ngày nữa Sam Sam đã đầy tháng, khi nào đặt tiệc đầy tháng?”
Thịnh phu nhân nhăn mày: “Mẹ đang muốn nói với con chuyện này, tiệc đầy tháng đơn giản chút là được, bà ngoại con sẽ trở về, đến lúc đó kêu Lăng Tiêu ăn một bữa cơm ở nhà là được.”
Thịnh Hoàn Hoàn không có ý kiến gì, dù sao ông bà nội đều không còn nữa, nhà bọn họ cũng không có thân thích gì, người bên nhà nội thì quá coi trọng lợi ích, cô căn bản không muốn qua lại với họ.
Mà nhà bà ngoại đã qua Mỹ từ lúc cô còn rất nhỏ, quanh năm suốt tháng rất ít trở về.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ đến những lời nói của bà ngoại qua điện thoại hồi Tết, cô hỏi Thịnh phu nhân: “Không phải trước đó bà ngoại nói cậu làm ăn ở Mỹ không có khởi sắc, muốn về nước phát triển sao?”
Thịnh phu phu gật đầu, hiển nhiên rất vui mừng: “Ừ, lần này cả nhà sẽ dọn về, mẹ đã mua một căn hộ ở thành Tây cho bọn họ, trở về là ở được rồi.”
Không khí thành Tây rất tốt, cách nơi này cũng không xa, nhưng giá nhà không thấp, nếu là biệt thự diện tích lớn thì càng đắc.
Thịnh Hoàn Hoàn không có ý kiến, dù sao ông bà ngoại còn sống, họ cũng chưa được cô và mẹ hiếu thuận, cậu lại làm ăn không suông sẻ, có thể giúp thì cứ giúp.
Hàn huyên hồi lâu, Thịnh phu nhân lại hỏi đến Lăng Tiêu.
Tiếng tăm của Lăng Tiêu không được tốt, Thịnh phu nhân đặc biệt lo lắng Thịnh Hoàn Hoàn chịu tủi nhục ở Lăng gia.
Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không nói những tủi nhục mình phải chịu cho bà nghe, ba đã ngã xuống, mẹ thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt, cô không muốn tăng thêm ưu phiền cho bà.
Cô nắm tay Thịnh phu nhân, cười cười: “Mẹ cứ yên tâm đi, con gái mẹ sẽ không chịu thiệt, trưa nay anh ấy còn bảo con đưa cơm đến cho ảnh mà.”
“Phải không?”
“Đương nhiên, mẹ còn không biết tay nghề nấu ăn của con gái mẹ à?”
Lúc này Thịnh phu nhân mới an tâm một chút: “Vậy con còn không mau đi nấu cơm?”
Thịnh Hoàn Hoàn bất mãn kêu lên: “Mẹ, giờ còn chưa đến 10 giờ mà!”
Thịnh phu nhân lập tức đạp Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Mau đi, làm phong phú một chút, nhớ trước đây chỉ một bữa cơm mà mẹ đã chinh phục dạ dày của ba con, con thật kém xa mẹ.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Quả nhiên là mẹ ruột!
Thịnh Hoàn Hoàn lại tới đưa cơm.
Ngày hôm qua thư ký quá sợ hãi, cũng may sáng hôm nay tâm tình của sếp không tệ lắm, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn lại xuất hiện.
Cô lại tới đưa cơm cho sếp...
Ngày hôm qua bị sếp đuổi ra như vậy, hôm nay sao cô còn dám tới?
Nữ thư ký gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, hắn bảo cho cô đi vào.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa bước vào thì nữ thư ký lập tức chạy đi tìm Phùng Việt, để phòng hờ bất trắc.
Khi Phùng Việt gõ cửa đi vào liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn tự gấp đồ ăn cho Lăng Tiêu, mà Lăng Tiêu nhìn có vẻ rất hưởng thụ.
Lăng Tiêu nhìn về phía Phùng Việt: “Chuyện gì?”
Phùng Việt đột nhiên cảm thấy trên cổ hơi lạnh, anh ta căng da đầu tiến lên: “BOSS, vợ chồng Hàn Tín đã đến sân bay, Mộ Tư tiến đến đón.”
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Đã biết.”
Phùng Việt khom người, lập tức lui ra, biến mất đặc biệt nhanh.
Phùng Việt vừa đi thì không khí liền thay đổi. Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu đang nhìn mình, nhưng cô không biết mình nên nói cái gì, nếu nói sai thì kết cục sẽ giống như hôm qua.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Vì thế cô không nói gì cả, chỉ nghiêm túc gấp đồ ăn cho hắn.
Một lát sau, rốt cuộc cũng không còn gì để chọn: “Xong rồi.”
Lăng Tiêu lạnh lùng không nói gì, vì thế Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy đũa của mình, sau đó chủ động đánh vỡ trầm mặc: “Em tôi sắp đến đầy tháng, chờ mẹ tôi ra cữ thì mời mẹ đến nhà chúng ta ngồi chơi được không?”
Lăng Tiêu nói: “Chuyện này không cần thương lượng với tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu nhíu mày, cô không rõ Lăng Tiêu nói vậy là có ý gì. Đừng thương lượng với hắn là cho tới hay không cho?
Tiếp theo Lăng Tiêu lại nói một câu: “Trước khi trước nói với bà nội một tiếng là được, nhưng cô phải nhớ kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đừng gây thêm phiền phức cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi hiểu.”
Ánh mắt Lăng Tiêu trầm trầm, cô hiểu, cô hiểu cái gì?
Lúc này điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn reo lên, là Thịnh phu nhân gọi tới.
Thịnh Hoàn Hoàn cúp điện thoại xong thì ý cười trên khóe miệng rất đậm, mắt hạnh xinh đẹp rực rỡ lung linh: “Mẹ nói Thiên Vũ dỗ em tôi ngủ rồi.”
Tiếp theo cô lại nhận được tấm ảnh do Thịnh phu nhân gửi đến, Lăng Thiên Vũ nằm bên cạnh tiểu Sam Sam, thân thể nghiêng về hướng cô bé, làm ra tư thế bảo vệ.
Hai đứa nhỏ cứ ngủ say như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn đưa điện thoại tới trước mặt Lăng Tiêu: “Anh xem.”
Lăng Tiêu cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Lăng Thiên Vũ còn có một mặt như vậy.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tấm ảnh kia thì đường nét trên mặt trở nên rất mềm mại, tản ra tia sáng ôn hòa, dịu dàng xinh đẹp: “Thật đáng yêu!”
Cô đột nhiên có một dục vọng rất mãnh liệt, cô muốn có con.
Lăng Tiêu nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy không rời mắt được.
Tiếp theo cô như nghĩ tới cái gì, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi, sau đó cất điện thoại, vùi đầu vào trong chén, không nói gì nữa.
Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, có phải cô gái này lại nhớ đến mấy chuyện xưa giữa cô và Mộ Tư không?
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn: “Lăng Tiêu, chúng ta sinh một đứa con đi?”
Chương 94: Vì sao cô lại phải tự rước lấy nhục?
Khi buột miệng thốt ra lời này, Thịnh Hoàn Hoàn liền hối hận.
Chỉ thấy Lăng Tiêu cứng người lại, sau đó chính là lửa giận lớn hơn nữa: “Muốn có con để củng cố địa vị của cô ở Lăng gia sao?”
Đúng, cũng không đúng.
Đối mặt với ánh mắt như nhìn thấu linh hồn của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn không giải thích gì cho mình.
Bởi vì suy nghĩ lúc này của cô thật sự không thuần túy, cô thật hổ thẹn.
Lăng Tiêu “A” một tiếng rồi ném đũa xuống: “Tôi nói cho cô biết, đời này tôi chỉ có một đứa con là Thiên Vũ, cho nên tốt nhất cô bỏ suy nghĩ này đi.”
Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn vụt tắt: “Tôi đã biết, về sau sẽ không nhắc lại.”
Vì sao cô lại phải tự rước lấy nhục?
Không biết vì sao, nghe Thịnh Hoàn Hoàn trả lời như vậy thì tức giận trong lòng Lăng Tiêu không giảm mà còn tăng, lời nói như dao nhọn đâm thẳng vào tự tôn của Thịnh Hoàn Hoàn: “Có rảnh trở về lật hợp đồng trước kết hôn, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi tái nhợt lên cười: “Là tôi đắc ý vênh váo.”
Vốn còn muốn nói với Lăng Tiêu, đêm nay cô không muốn đi tham gia tiệc tiếp đãi vợ chồng Hàn Tín, không muốn gặp Mộ Tư, nhưng lúc này cô không muốn nói gì nữa.
Trong sân bay rộn ràng nhốn nháo, bóng dáng của Mộ Tư giống như hạc trong bầy gà.
Mộ Tư rất cao gầy, diện mạo cũng thực xuất chúng, ôn tồn lễ độ, khí chất thanh nhã, không ít cô gái đều dán mắt nhìn theo bước chân của anh ta, cuối cùng lại chùn bước trước một hàng vệ sĩ phía sau anh.
Chỉ chốc lát sau, vợ chồng Hàn Tín đã xuất hiện ở lối ra.
Mộ Tư bước lên tiếp đón, câu đầu tiên của Hàn phu nhân là hỏi: “Vị hôn thê bé nhỏ của cậu đâu, sao cô ấy lại không tới?”
Hàn Tín không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn cũng thực thất vọng: “Cái con bé đó không biết hôm nay chúng tôi tới Hải Thành sao?”
Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn từng nói, chờ lần sau vợ chồng bọn họ tới Hải Thành thì cô nhất định sẽ tới sân bay đích thân nghênh đón họ.
Đến bây giờ hai vợ chồng này còn không biết Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã chia tay, không còn quan hệ gì nữa.
Mộ Tư cũng không vội vã giải thích, chỉ thấy anh ta ôn tồn lễ độ cười nói: “Nơi này quá ồn, chúng ta lên xe trước rồi nói.”
Sau khi lên xe, Mộ Tư khéo léo dời đề tài qua chuyện công việc, mãi đến khi đến khách sạn, ngồi xuống trong phòng ăn.
Hàn phu nhân lại nhắc tới Thịnh Hoàn Hoàn: “Mộ tổng, con bé Hoàn Hoàn kia đang bận cái gì, lần này vợ chồng chúng tôi sẽ ở lại Hải Thành mấy ngày, thực hy vọng có thể gặp cô ấy.”
Hai lần gặp mặt, Thịnh Hoàn Hoàn để lại ấn tượng rất sâu cho vợ chồng Hàn Tín, họ đều rất thích cô.
Trên gương mặt ôn hoà tuấn tú của Mộ Tư có thêm một tia nghiêm túc, trầm mặc một lát mới giải thích với hai người: “Khoảng thời gian trước ba cô ấy xảy ra tai nạn xe, đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, buổi tối tôi hẹn cô ấy ra, nhưng chưa chắc sẽ đến.”
“Thì ra là thế...” Hàn phu nhân nghĩ lại thì cảm thấy có chỗ nào không đúng, bà nhìn Mộ Tư, nhíu mày hỏi: “Có phải quan hệ giữa cậu và cô ấy đã xảy ra thay đổi gì không?”
Mộ Tư nói chuyện có gì đó không đúng, Hàn phu nhân vừa nghe đã nhận ra vấn đề trong đó.
Ánh mắt Mộ Tư trầm trầm, giọng lại rất bình tĩnh: “Chúng tôi chia tay.”
“Vì sao, không phải hai người đã tính đến chuyện kết hôn sao?” Hàn phu nhân đặc biệt khiếp sợ, rất khó tin tưởng: “Không phải hai người rất yêu nhau sao, vì sao lại chia tay?”
Hàn Tín cũng rất thất vọng: “Khó trách không gặp được cô ấy, thì ra hai người đã, ai...”
Vợ chồng Hàn Tín không khỏi nhớ tới Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn ăn ý như thế nào, ấm áp như thế nào lúc ở Hàn Quốc.
Tình cảm sâu đậm này không phải một ngày hai ngày là có thể bồi dưỡng ra được, đặc biệt là Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt cô nhìn Mộ Tư tràn ngập sùng bái và yêu thương, tình yêu khắc sâu viết hết lên trên mặt.
Mới bao lâu đâu mà sao lại chia tay, thật làm người ta tiếc hận!
Mộ Tư không muốn để người khác thấy vẻ chật vật và không cam lòng của mình, chỉ thấp giọng nói một câu: “Tôi xin lỗi.”
Hàn Tín nghe xong thì lắc lắc đầu: “Mộ Tư, cậu đừng xin lỗi chúng ta, tuy rằng tôi không biết vì sao hai người chia tay, nhưng tôi muốn lắm miệng một câu, Hoàn Hoàn là một cô gái tốt, cậu không nên vứt bỏ cô ấy.”
Hàn phu nhân liên tục gật đầu: “Đúng vậy, cậu đừng từ bỏ, tôi nhìn ra được con bé kia thật sự rất rất yêu cậu, ánh mắt nó nhìn cậu cứ lấp la lấp lánh, giống như sẽ sáng lên vậy.”
Nghe vợ chồng Hàn Tín nói thế, cổ họng Mộ Tư như nghẹn lại, ngực đau đớn âm ỉ.
Anh ta biết cô rất yêu mình, vẫn luôn biết.
Anh ta cũng không muốn chia tay, nhưng mọi chuyện đã quá muộn, cô đã kết hôn, thành vợ người khác. Mà anh không bỏ xuống được Bạch Tuyết, cô gái này đã chịu quá nhiều đau khổ vì anh, anh không thể có lỗi với cô ấy nữa.
Thấy Mộ Tư lựa chọn trầm mặc, vợ chồng Hàn Tín đặc biệt thất vọng.
Sau một lúc lâu, Hàn phu nhân mới nói: “Mặc kệ thế nào, vợ chồng chúng tôi cũng muốn gặp cô ấy một lần, hy vọng anh có thể thỏa mãn nguyện vọng này của chúng tôi.”
Ánh mắt Mộ Tư lập loè, hai mắt ảm đạm như hiện lên một tia sáng: “Tôi sẽ cố gắng.”
Lúc này Hàn phu nhân mới vừa lòng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Hy vọng anh chàng này đừng phụ lòng bà, có thể làm lành với cô nhóc kia.
Về đến nhà, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn không thể bình tĩnh, cô không muốn tham dự tiệc tối hôm nay, cô không muốn ngồi chung bàn với Mộ Tư.
Vợ chồng Hàn Tín đã từng nhìn thấy dáng vẻ ân ái của bọn họ. Lăng Tiêu lại đặc biệt để ý quá khứ giữa cô và Mộ Tư, sợ thể xác tinh thần cô không trinh cắm sừng lên đầu hắn, tiệc tối đêm nay chính là cực hình tàn khốc đối với cô.
Mặc kệ cô làm tốt đến mấy, Lăng Tiêu cũng có thể moi móc ra sai lầm.
Cô không muốn đi, không muốn đi chút nào cả.
Nhưng cô lại không có dũng khí gọi điện thoại cho Lăng Tiêu. Hắn nhất định sẽ cảm thấy trong lòng cô có mờ ám, sợ bị hắn phát hiện cô còn lưu luyến Mộ Tư nên mới không dám ngồi cùng bàn với Mộ Tư.
Dù sao cô làm thế nào cũng là sai!
Đây là một nan đề không có lời giải.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi suy nghĩ, nếu hiện tại cô bệnh nặng không dậy nổi, thần trí không rõ thì tốt rồi!!!
Vào khoảng 5 giờ chiều, Lăng Tiêu gọi đến.
Thịnh Hoàn Hoàn không hề chuẩn bị, đang nằm trên giường giả chết không muốn nhúc nhích.
Lăng Tiêu gọi đến làm cô sợ tới mức như cá chép lộn mình ngồi bật dậy khỏi giường, rối rắm thật lâu mới chấp nhận số phận mà bắt máy, dù sao chết cũng chỉ là một đao.
“Alo...”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lăng Tiêu nói với cô bằng hình thức thông báo: “Buổi tiệc 7 giờ, cô chuẩn bị đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt khăn trải giường dưới mông: “Anh sẽ về đón tôi à?”
Lăng Tiêu lạnh nhạt đáp lại một câu “Không rảnh”, sau đó tắt máy.
Thịnh Hoàn Hoàn ném điện thoại, nhại theo hắn cũng nói một câu “Không rảnh”, sau đó lại ngã xuống giường giả chết.
Làm sao bây giờ, phải mặc bộ đồ nào, có cần trang điểm không?
Lấy sự hiểu biết trong thời gian này của cô đối với Lăng Tiêu, nếu cô không trang điểm thì hắn nhất định sẽ cảm thấy cô cố ý giả vờ đáng thương trước mặt Mộ Tư.
Nếu cô trang điểm, hắn nhất định sẽ thấy cô cố ý trang điểm cho Mộ Tư xem.
Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường lăn qua lộn lại, cảm thấy quá đau đầu.
Chương 95: Nhưng lần này không còn vì anh nữa
Lúc này lại có một cú điện thoại gọi đến, là một dãy số xa lạ.
Thịnh Hoàn Hoàn để nó reo một hồi mới bấm nút nghe: “Ai vậy?”
“Là anh.” Giọng nói của Mộ Tư truyền đến từ di động.
Khoảnh khắc đó, thân thể Thịnh Hoàn Hoàn không khống chế được mà trở nên cứng đờ, qua hồi lâu vẫn không tìm lại được âm thanh của mình.
Tiếng nói của Mộ Tư làm cô nhớ tới buổi hôn lễ bị cả thành phố nhạo báng kia, thời gian còn chưa trôi qua một tháng, nhưng giống như đã xảy ra vào thế kỷ trước...
Lúc này, Mộ Tư đang đứng trên tầng 68, anh ta nhìn xuống đô thị phồn hoa bên ngoài, ôn hoà mở miệng: “Hoàn Hoàn, vợ chồng Hàn Tín đã tới Hải Thành, bọn họ nhiều lần nhắc tới em, muốn gặp mặt em một lần.”
Qua hồi lâu, Thịnh Hoàn Hoàn không hề đáp lại.
Sau đó Mộ Tư lại nói: “Em yên tâm, chỉ là ăn bữa cơm thôi, không tốn bao nhiêu thời gian, sẽ không làm phiền em đâu.”
“...”
“Vợ chồng Hàn Tín đã biết chúng ta chia tay, cho nên em đừng lo lắng.”
“...”
“Hoàn Hoàn, em nói một câu được không?”
Qua thật lâu, giọng nói quen thuộc kia mới vang lên lần nữa, mang theo lạnh lùng và xa cách làm anh ta cảm thấy xa lạ: “Yên tâm, tôi sẽ đi.”
Nhưng lần này không còn vì anh nữa.
Mộ Tư nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn trả lời thì lập tức gửi địa chỉ cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không nói gì, trực tiếp tắt điện thoại đi.
Sau khi đầu bên kia cúp máy, qua thật lâu Mộ Tư mới buông di động xuống khỏi bên tai.
Anh ta lật điện thoại qua, chỉ thấy trên đó dính một lớp hơi nước, đó là mồ hôi thấm ra từ lòng bàn tay anh.
Mộ Tư chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh gọi cho Thịnh Hoàn Hoàn mà lại khẩn trương đến đổ mồ hôi tay.
Cô nói, cô sẽ đến.
Khóe miệng Mộ Tư không khỏi nhếch lên: Cô nói, cô sẽ đến.
Cửa sổ sát đất phản chiếu gương mặt anh, anh thấy rõ dáng vẻ lúc này của mình hưng phấn như một đứa trẻ.
Mộ Tư cứng đờ, duỗi tay sờ sờ vào bản thân trong gương, nụ cười từ từ đọng lại trên gương mặt tuấn tú...
Mà Thịnh Hoàn Hoàn thì sao, sau khi cúp điện thoại ba phút, cô đi xuống giường, bước từng bước về hướng phòng tắm.
Một giờ sau, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chính mình trong gương, vừa lòng cất son môi đi.
Kỳ thật nghĩ nhiều vô dụng, cứ làm chính mình là được, cần gì lo sợ không đâu. Chuyện quá khứ không ai có thể thay đổi, vậy thuận theo tự nhiên đi.
Còn chuyện Lăng Tiêu tức giận...
Cuối cùng sẽ có cách dỗ dành hắn thôi!
Chuẩn bị xong mọi thứ, Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu, nói cho hắn biết cô đã chuẩn bị xong, sắp ra khỏi cửa.
Tin nhắn này không được Lăng Tiêu đáp lại.
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, cầm lấy túi xách ra cửa.
Lúc 6h50, Thịnh Hoàn Hoàn lái xe vào một nhà hàng xa hoa, nơi này có vẻ rất cao cấp tao nhã, bố trí giống như khu vườn Hàng Châu, phong cảnh nao lòng, giống như một bức hoạ tuyệt đẹp.
Sau khi dừng xe, Thịnh Hoàn Hoàn lại gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu: “Tôi tới rồi, anh ở đâu?”
Lần này Lăng Tiêu đã nhắn trả lời: “Tiến vào.”
Sau khi xác định Lăng Tiêu đã tới thì Thịnh Hoàn Hoàn mới xuống xe.
Cô được người phục vụ dẫn đến bên ngoài phòng, cô nhìn thấy vệ sĩ bên cạnh Lăng Tiêu, lại không thấy Lăng Tiêu đang nói chuyện với Đường Dật ở cuối hành lang.
Kỳ thật Lăng Tiêu cũng vừa đến.
Có người giúp Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa ra.
Căn phòng xa hoa lại mang phong cách riêng biệt xuất hiện trước mắt, cô thấy bên bàn tròn lớn có vợ chồng Hàn Tín đang ngồi, thấy Mộ Tư và mấy người cô quen và không quen, lại không trông thấy Lăng Tiêu.
Hàn phu nhân vừa nhìn thấy cô liền lập tức đứng lên, giương tay nhiệt tình đi tới chỗ cô: “Bé con, đã lâu không thấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người phụ nữ qua tuổi 40 mà vẫn xinh đẹp động lòng người trước mặt, khóe miệng cũng nhếch lên, thân mật ôm bà rồi nói bên tai bà: “Hàn phu nhân, đã lâu không gặp, sắc mặt bà càng ngày càng tốt.”
Hàn phu nhân cười to và nói: “Còn không phải nhờ vào bí kiếp dưỡng da của cô sao, thật sự tốt hơn những đồ trang điểm trước kia chúng tôi dùng nhiều.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghịch ngợm chớp mắt: “Vậy bà phải cảm ơn tôi thật hậu hĩnh đấy.”
Tính cách Hàn phu nhân hào sảng, lập tức nói: “Chứ còn gì nữa, tôi mang theo không ít thứ tốt từ Hàn Quốc đến cho cô này, lát nữa cho cô xem.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không khách sáo: “Được nha!”
Hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ váy dài hồng nhạt, trên mặt cũng trang điểm thật tinh xảo, tóc quăn dài tùy ý vén qua một bên, cô đẹp rất tự nhiên hào phóng, trong vẻ đẹp tươi trẻ mang theo chút tiên khí.
Cô bẩm sinh đã xinh đẹp, làn da tự mang hiệu quả filter, trong sáng trắng nõn, hồng hào tinh tế, không chút tỳ vết, nhìn gần còn là mặt như đào hoa, không gì sánh được.
Hàn phu nhân kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn, càng xem càng thích.
Đáng tiếc bà không có con trai, nếu không nhất định sẽ tìm mọi cách bắt cô đến Hàn Quốc làm con dâu.
Vợ chồng Hàn Tín kết hôn nhiều năm mà không có con, nhưng tình cảm vẫn ân ái như lúc ban đầu.
“Được rồi, hai người muốn đứng đó đến khi nào?”
Người nói chuyện là Hàn Tín, tuy rằng đã hơn 40, nhưng dáng người vẫn còn rất tốt, cả người toát ra sức hút của một người đàn ông trưởng thành.
“Tới này, không cho đám phụ nữ chúng tôi nói nhỏ chút à?”
Hàn phu nhân đáp lại, ánh mắt nhìn về phía Mộ Tư, chỉ thấy tầm mắt anh ta tập trung trên người Thịnh Hoàn Hoàn, hồi lâu vẫn không thể dời đi.
Hàn phu nhân cười cười, lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn đi qua.
Mắt thấy Hàn phu nhân kéo cô đến vị trí bên cạnh Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước: “Hàn phu nhân, tôi ngồi bên kia.”
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ vào vị trí không ai ngồi.
Hàn phu nhân nhăn mày, lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn, ấn cô đến vị trí bên cạnh Mộ Tư: “Cô cứ ngồi ở đây.”
Hàn phu nhân không biết những chuyện giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư, chỉ cho rằng họ xảy ra mâu thuẫn. Bà cảm thấy người trẻ tuổi cãi nhau, hợp hợp tan tan là chuyện bình thường, họ yêu nhau như vậy thì chia tay quá đáng tiếc, cho nên bà hy vọng họ có thể tái hợp.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng ngồi ở đó, nếu bị Lăng Tiêu nhìn thấy thì ban đêm cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Vì thế sau khi Hàn phu nhân buông tay, cô lập tức lại đứng lên.
Hàn phu nhân lập tức túm lấy cô, lại ấn cô xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô ngồi ở đây tâm sự với tôi không được sao?”
Bên phải Thịnh Hoàn Hoàn là Mộ Tư, mà bên trái lại là Hàn phu nhân.
Hàn phu nhân vừa nói ra lời này thì mọi người đều nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư cũng nghiêng mặt qua, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Đồng thời, cô đã nhận ra ý đồ của Hàn phu nhân, nếu cô không giải thích rõ ràng thì chỉ sợ sẽ làm tổn thương bà, vì thế cô lập tức nói: “Xin lỗi Hàn phu nhân, tôi đã kết...”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn giải thích với Hàn phu nhân rằng mình đã kết hôn, đêm nay chồng cô cũng tới, thật sự không thích hợp ngồi ở chỗ này, hi vọng bà thứ lỗi.
Nhưng cô còn chưa nói xong thì cánh cửa đã bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Lăng Tiêu xuất hiện ngoài cửa.