Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 348: Thịnh Hoàn Hoàn sợ Lăng Tiêu mắng trước nên tỏ rõ thái độ

Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Nam Tầm sẽ hỏi như thế, cô cho rằng rốt cuộc Nam Tầm cũng nghĩ thông suốt, bắt đầu suy xét có nên tiếp nhận Diệp Sâm hay không: “Em cảm thấy nếu đối phương thật sự tốt với chị thì có thể thử ở chung thử xem, có lẽ sau khi hiểu anh ta nhiều một chút thì chị sẽ rung động, băn khoăn trong lòng cũng biến mất.”

Thịnh Hoàn Hoàn thật lòng cảm thấy Diệp Sâm không tồi, rất xứng đôi với Nam Tầm. Đương nhiên, đầu tiên anh phải thật sự yêu Nam Tầm, mà không phải trả thù như Nam Tầm lo lắng.

Lăng Kha cũng nghiêm túc nói: “Em cảm thấy Diệp Sâm thật sự rất tốt, người đàn ông có điều kiện như anh ta, còn có tay nghề nấu ăn như vậy thì thật sự rất hiếm có, nhất định là người đàn ông tốt yêu thương gia đình.”

Thịnh Hoàn Hoàn rất tán thành lời nói của Lăng Kha: “Không sai.”

Nam Tầm lắc đầu, nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng: “Chị và anh ta không có khả năng, đêm nay Hoan Hoan khóc quấy cả đêm, giờ chắc anh ta đã biết chăm con người khác không dễ. Hơn nữa vừa rồi chị không nể mặt mà mắng anh ta đi rồi, chắc sẽ không đến nữa đâu.”

Đảo mắt, Nam Tầm đã uống sạch một chai bia, lại cầm lấy chai thứ hai, tư thế khui bia rất lưu loát, trông đặc biệt ngầu.

Thịnh Hoàn Hoàn quan tâm hỏi: “Chị Nam Tầm, chị kháng cự Diệp Sâm như thế là do có nguyên nhân gì à?”

Nam Tầm ngẫm nghĩ, sau đó lại lắc đầu: “Chị vừa kết thúc một cuộc hôn nhân, không muốn bước vào nữa.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Cho nên Diệp Sâm xuất hiện không đúng lúc.”

Lăng Kha: “Còn dùng sai phương pháp rồi.”

Chị Nam Tầm của các cô rất cứng rắn, Diệp Sâm lại trực tiếp dùng biện pháp mạnh như vậy, hai người đều cố chấp ở bên nhau nhất định sẽ phản tác dụng.

Hành vi của Diệp Sâm quá bá đạo, làm Nam Tầm cảm thấy không được tôn trọng, hơn nữa còn quá nhiệt liệt làm cô không chịu nổi, trong lòng càng kháng cự.

Chủ yếu là anh xuất hiện không đúng lúc, Nam Tầm vừa kết thúc một cuộc hôn nhân, đang trong thời kỳ tuyệt vọng nhất với tình yêu, lúc này cô căn bản không muốn có tình yêu mới, nhưng Diệp Sâm một hai ép buộc cô, làm cô chân tay luống cuống, tâm tình bực bội, càng không có thiện cảm với anh.

Lăng Kha đột nhiên nói: “Chị Nam Tầm, em có chuyện muốn nói với chị, về Trần Do Mỹ, chị muốn nghe không.”

Nam Tầm cười lạnh: “Nói đi, bây giờ còn có gì chị không dám nghe?”

“Trần Do Mỹ thật sự mang thai.” Lăng Kha cẩn thận nhìn Nam Tầm, thấy sắc mặt cô không thay đổi gì thì mới nói tiếp: “Hơn nữa Cố Nam Thành chuẩn bị kết hôn với cô ta, có người chụp được buổi chiều bọn họ cùng đi vào cửa hàng váy cưới.”

“Phải không?” Nam Tầm không chút để ý mà cười nói: “Đã sớm liệu trước rồi.”

Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ thông đồng với nhau không phải ngày một ngày hai, Trần Do Mỹ mang thai chẳng có gì lạ.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên nói cái gì, lúc này di động của Nam Tầm vang lên, Nam Tầm nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ, cô duỗi tay tắt máy.

Nhưng dãy số này lại tiếp tục gọi đến, Nam Tầm lại tắt máy, nó vẫn gọi tiếp.

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Có thể là Diệp Sâm không?”

Nam Tầm nghe tiếng chuông không ngừng vang lên thì không kiên nhẫn bắt máy nghe: “Tìm ai?”

“Là tôi.”

Làm Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ chính là, người gọi điện đến lại là Cố phu nhân.

Cố phu nhân mở miệng liền nói: “Nam Tầm, chúng ta gặp mặt một lần đi, sáng mai 8 giờ gặp ở XXX, nhớ đừng đến trễ, đừng để tôi phải chờ cô.”

Nghe giọng điệu này còn tưởng hiện tại Nam Tầm là con dâu của bà ta, muốn sai khiến thế nào thì sai thế đó?

Tình cảm của Nam Tầm và Cố phu nhân luôn không tốt, lúc ly hôn Cố phu nhân còn làm tuyệt tình như vậy, cô càng không ưa gì bà, hơn nữa hiện tại bà đã không phải mẹ chồng của cô, cô không cần thiết tôn trọng bà ta nữa.

Vì thế Nam Tầm không chút do dự mà nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian, hơn nữa tôi và bà không có gì để nói.”

“Nam Thành và Trần Do Mỹ sắp kết hôn rồi, đêm nay nó còn đem con tiện nhân kia và bà mẹ, thằng anh chẳng ra gì kia từ quê lên gặp tôi, bảo tôi chọn ngày lành cho tụi nó.”

Cố phu nhân vốn không đồng ý Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ ở bên nhau, đêm nay thấy vẻ mặt tham lam lấy lòng của Trần phu nhân và Trần Vân Phàm quái đản thì càng xem thường người của Trần gia.

Gia đình bọn họ vừa đi, Cố phu nhân lại nghe người hầu trẻ nói rằng Trần Vân Phàm bị phụ nữ thiến mất, bà ta lập tức không kiềm chế được.

Bị thiến, còn là tên vô dụng không có ưu điểm gì, về sau Trần Do Mỹ gả vào còn không phải muốn con bà nuôi cả nhà họ?

Cố phu nhân tuyệt đối không chấp nhận chuyện này, nhưng Trần Do Mỹ đã mang thai, bà lại không dám làm gì cô ta, vì thế bà nghĩ tới Nam Tầm.

Nhưng Nam Tầm nghe xong lại đáp nói câu: “Phải không, chúc mừng.”

Cố phu nhân lập tức sốt ruột, liên tục ho khan vài tiếng: “Nam Tầm... Trần Do Mỹ giành mất Nam Thành, làm cô và Cố Hoan trắng tay, chẳng lẽ cô thật sự nuốt trôi cục tức này?”

Nam Tầm xem như đã rõ, người mẹ chồng cũ này của cô muốn mượn tay cô diệt trừ Trần Do Mỹ, nghĩ cô ngốc sao?

“Cố phu nhân, bà nói xong chưa?” Nam Tầm lạnh lùng nói: “Hiện tại tôi trả lời bà thêm lần nữa, ngày mai tôi không có thời gian, về sau đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi không có hứng thú với chuyện nhà các người.”

Nói xong, không đợi Cố phu nhân trả lời, Nam Tầm đã tắt máy.

Lăng Kha lập tức tức giận bất bình mà nói: “Cố phu nhân này thật lợi hại, bản thân muốn ra tay nhưng vẫn muốn làm người tốt, bảo chị Nam Tầm đi làm người xấu, hiện tại Trần Do Mỹ đang mang thai, lỡ cô ta bị gì thì nửa đời sau của chị Nam Tầm sẽ thế nào?”

Nam Tầm cười lạnh: “Bà ta luôn như vậy, chỉ muốn diễn người tốt thôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Tức cái gì, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta, kế này của Cố phu nhân không thành công thì nhất định sẽ có cách khác, xem ra thời gian này Cố gia sẽ không an bình, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được.”

Lăng Kha gật đầu: “Hoàn Hoàn nói rất đúng, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui là được.”

“Được, không nói mấy chuyện ghê tởm này, chiếc xe của Hoàn Hoàn làm sao bây giờ?” Nam Tầm vẫy vẫy tay, sau đó nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lý đội nói ở chỗ Lăng Tiêu còn có một chiếc, sẽ lái chiếc đó lại đây cho em dùng trước, còn nói việc này không cần em ra mặt, bọn họ sẽ giải quyết giúp em.”

Lăng Kha rất mừng rỡ: “Thật tốt quá, ông chủ có tiền đúng là quá tốt.”

Nam Tầm cũng nói: “Xem ra lần này em phải cảm ơn Lăng Tiêu.”

Ba người vừa cảm thấy may mắn thì di động trong túi Thịnh Hoàn Hoàn đã vang lên, cô nói thầm “Ai mà gọi trễ như thế”, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống.

Lăng Tiêu!

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, miệng các cô linh đến thế sao?

Lăng Kha hỏi: “Ai vậy, sao vẻ mặt như bị táo bón thế?”

Nam Tầm: “Có phải Lăng Tiêu không?”

Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt mà gật đầu: “Không phải Lý đội và Cao đội nói họ có thể giải quyết sao?”

Nam Tầm và Lăng Kha đồng tình nhìn cô, trăm miệng một lời mà nói: “Cố lên, tụi này tồn tại cùng cậu.”

“Cút.” Thịnh Hoàn Hoàn trừng mắt nhìn các cô một cái, vội đi ra ngoài nghe điện thoại: “Lăng Tiêu, tôi xin lỗi chuyện chiếc xe đua, tôi sẽ bồi thường theo giá trị thiệt hại.”

Thịnh Hoàn Hoàn sợ Lăng Tiêu mắng nên lập tức biểu lộ thái độ trước.
Chương 349: Lăng Tiêu bảo Thịnh Hoàn Hoàn đến công ty tìm hắn

Thịnh Hoàn Hoàn sợ Lăng Tiêu mắng nên lập tức biểu lộ thái độ trước. Chỉ sợ cô là người đầu tiên trong cả Hải Thành này còn chưa bắt đầu thi đấu đã làm nát xe đua! Hơn nữa cô vừa ly hôn với Lăng Tiêu đã xảy ra chuyện này, thật là mất mặt!

Nhưng rất lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu, tim cô đập thình thịch, chẳng lẽ thái độ của cô không đủ thành khẩn?

“Cô không sao chứ?” Thịnh Hoàn Hoàn đang chuẩn bị dùng thái độ càng thành khẩn cho thấy mình sẽ phụ trách về sự cố này đến cùng thì giọng nói lạnh lùng quen thuộc đột nhiên truyền đến.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người: “Tôi... Tôi không có việc gì.”

Giọng nói trầm thấp kia lại vang lên bên tai: “Không bị thương?”

Tay Thịnh Hoàn Hoàn dần dần nắm chặt: “Không có, tôi không bị thương, không ảnh hưởng đến thi đấu.”

Hắn đang quan tâm cô sao?

Cô cho rằng Lăng Tiêu sẽ mắng cô một trận, dù không mắng cũng trào phúng vài câu, không ngờ hắn không những không mắng, còn quan tâm cô có bị thương hay không.

Tiếp theo giọng của Lăng Tiêu lại vang lên: “Kim Thần cố ý đụng cô?”

Thịnh Hoàn Hoàn chần chờ một chút mới nói: “Hừm, trước kia có chút ân oán cá nhân với anh ta, cho nên chuyện chiếc xe anh cứ tính lên đầu tôi đi!”

Dù sao trước kia cô thật sự đụng phải xe của Kim Thần rồi trốn chạy! Đã tạo nghiệt thì phải trả thôi!

“ n oán gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Hả?”

Chuyện này cũng phải nói với hắn sao?

Giọng Lăng Tiêu lại trầm xuống một độ: “Nếu cô không muốn nói thì thôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng không phải chuyện sáng rọi gì, nói ra cũng thấy mất mặt, không nhắc đến thì hay hơn.

Nhưng tiếp theo cô lại nghe Lăng Tiêu nói: “Tôi sẽ cho người đi điều tra.”

“A?”

Chuyện này mà hắn cũng muốn tra? Cô đã nói là ân oán cá nhân, cho dù hiện tại hắn là ông chủ của cô cũng không có quyền can thiệp chuyện riêng của đội viên!

“Còn không nói? Vậy cô cứ dùng xe dự phòng của đoàn xe để thi đấu đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn vừa nghe vậy thì lập tức chịu thua: “Đừng tắt máy, tôi nói, tôi nói.”

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, kể lại chuyện xấu năm xưa của mình cho chồng cũ nghe: “... Nhưng anh ta cũng không đắc thắng được, đã bị tôi đánh một trận, mọi chuyện là như vậy.”

Lăng Tiêu nghe xong thì hồi lâu vẫn không đáp lại.

“Này?” Thịnh Hoàn Hoàn không nghe thấy âm thanh gì, nhìn lại màn hình điện thoại thì không khỏi nghi hoặc hỏi: “Anh ngủ rồi sao?”

Vẫn không được đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, nói thầm một tiếng: “Rốt cuộc người này có nghe mấy câu vừa rồi của mình không vậy?”

Sau đó liền nghe Lăng Tiêu trả lời: “Nghe thấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Vậy vì sao anh không đáp lại tôi?”

Lăng Tiêu nói: “Vừa rồi tôi đang thay quần áo.”

Thay quần áo!!!

Ba chữ này làm Thịnh Hoàn Hoàn cầm lòng không đậu nghĩ đến thân trên trần trụi của hắn, sau đó cả gương mặt nóng lên, bên tai đỏ bừng. Đều phải trách hắn không thích tắt đèn lúc thân mật với cô, cho nên cô đặc biệt quen thuộc, có ký ức khắc sâu với thân thể của hắn.

“Khụ, vậy chiếc xe đua?” Khi Thịnh Hoàn Hoàn khẩn trương sẽ nhịn không được ho khan.

“Ngày mai tan tầm tới công ty tìm tôi.”

“Anh để chiếc xe ở công ty?”

Lăng Tiêu có vẻ ngại cô ngốc quá, trong cổ họng trào ra tiếng cười trầm thấp: “Cô cảm thấy tôi sẽ lái xe thi đấu đi làm sao?”

“Vậy...” Vậy anh bảo tôi đi công ty tìm anh làm gì?

“Cô trở về lấy với tôi.”

“À.” Thì ra ý hắn là như vậy.

Không đúng, cô trực tiếp đến nhà hắn lấy không phải càng nhanh à, cần gì phải chạy đến công ty hắn một chuyến?

Rất nhanh, Lăng Tiêu đã giải đáp nghi hoặc của cô: “Thiên Vũ muốn gặp cô, có một số chuyện cô đích thân nói với nó sẽ uyển chuyển một chút, tôi hy vọng về sau nó đừng ồn ào muốn gặp cô nữa.”

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu ý của Lăng Tiêu, hắn hy vọng cô có thể giải thích rõ ràng với cậu nhóc, làm cậu hiểu cái gì là chia lìa, hơn nữa muốn cậu chịu chấp nhận sự thật này.

Lăng Tiêu thật là giao cho cô một nan đề!

Ngay sau đó giọng nói của Lăng Tiêu lại truyền đến: “Không chỉ Thiên Vũ, còn có Tích Nhi, nó cũng ồn ào muốn gặp cô, cả bà nội nữa, mấy vấn đề này đều cần cô đi giải quyết.”

Thịnh Hoàn Hoàn càng nghe càng nhăn chặt mày lại: “Nhưng đây không phải nghĩa vụ của anh sao, là anh muốn ly hôn, vì sao muốn tôi đi giải thích cho người nhà của anh?”

Hắn không muốn bị mắng cũng không thể trút hết cho cô như vậy!

“Ngẫm lại bà nội thương cô đến cỡ nào.”

“Nhưng...”

“Không muốn chiếc xe đua?”

Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng: “Được rồi!”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

“Lăng Tiêu, anh kêu tôi đi giải thích, lỡ bà nội yêu cầu chúng ta kết hôn lại thì anh bảo tôi trả lời như thế nào?”

Chuyện này không phải không có khả năng.

Trong phòng ngủ, Lăng Tiêu nhíu mày kiếm lại, giọng điệu đặc biệt lạnh nhạt kiên quyết: “Vậy cô cứ nói với họ là không có khả năng, tôi bảo cô lại đây là muốn cô để họ chấp nhận sự thật này.”

Ngón tay mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt lấy tay vịn ban công, sau đó lại buông ra, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi hiểu rồi, ngày mai sau khi tan tầm tôi sẽ chờ anh ngoài cửa Lăng Phủ.”

Không đợi Lăng Tiêu đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn đã trực tiếp tắt máy, khóe miệng xuất hiện một tia tự giễu.

Thịnh Hoàn Hoàn, mày có thể khôn ra một chút không?

Nếu hắn vô tình, cô cũng không muốn có dính líu gì thêm với hắn, lấy thân phận hiện tại của cô mà xuất hiện ở công ty hắn chỉ rước lấy càng nhiều phê bình. Cô không muốn làm người ta cảm thấy mình là người lì lợm la liếm.

Sau khi trở lại phòng của Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn liên tục ăn tôm hùm đất nốc bia giống như không có việc gì, chỉ là uống hơi nhiều!

Cuối cùng còn cần Nam Tầm đỡ cô trở về phòng.



Lăng Tiêu bị cúp điện thoại thì nhíu mày, ném điện thoại qua một bên, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

Vừa mở cửa, Lam Nhan mặc một bộ váy cúp ngực màu đen đứng ở bên ngoài, mặt trang điểm rất quyến rũ, tóc còn ẩm ướt dính vào làn da trắng nõn, gợi cảm mê người.

Vừa nhìn thấy Lăng Tiêu, Lam Nhan lập tức nói: “A Tiêu, qua mấy ngày nữa đã thi đấu rồi, em nhớ kỹ thuật của anh rất tốt, ngày mai có thể chỉ điểm cho em một chút không?”

“Không rảnh.” Lăng Tiêu lạnh lùng trả lời.

Thấy Lăng Tiêu muốn đóng cửa, Lam Nhan cắn môi lại gần, vươn đôi tay muốn ôm lấy cổ hắn, đồng thời cái váy trên người cũng rơi xuống đất.

Lăng Tiêu phản ứng rất nhanh, lập tức lui về phía sau, không để Lam Nhan đụng vào mình.

Lam Nhan lảo đảo, bán khoả thân đứng trước mặt Lăng Tiêu, hai mắt ứa lệ nhìn hắn: “A Tiêu, anh nhìn em đi, gương mặt này, thân hình này có điểm nào kém Thịnh Hoàn Hoàn chứ?”

Lam Nhan bước từng bước một về hướng Lăng Tiêu, cô ta rất tự tin về dáng người của mình, cho dù đã sinh Thiên Vũ, nhưng cô vẫn rất đẹp.

Lúc trước khi ở bên An Niên, cô ta vừa thành niên, lúc mang thai Thiên Vũ chưa tròn hai mươi tuổi.

Sinh con xong, cô ta chưa từng cho con bú, trên bụng cũng không có vết rạn, năm nay cô 24 tuổi, thân hình nhìn y như thiếu nữ, hoàn toàn không nhìn ra được đã từng sinh con.

Khóe mắt Lam Nhan rưng rưng, nhu nhược đáng thương nhìn người đàn ông trước mặt: “Vì sao anh một hai lại đẩy em ra xa như vậy, chẳng lẽ vì em từng là người phụ nữ của An Niên, mẹ của Thiên Vũ, cho nên anh không nhìn thấy cái tốt của em, giả vờ không thấy tình yêu của em?”
Chương 350: Tại sao Lăng Tiêu lại ở trên giường cô

Nhìn thân hình trước mắt, Lăng Tiêu cảm thấy không có chút mỹ cảm nào, càng không có một tia hứng thú, so với những gì hắn từng gặp trước đó thì quả thực là một trời một đất.

Dù là làn da hay tỉ lệ dáng người, Thịnh Hoàn Hoàn cũng hoàn toàn nghiền nát Lam Nhan, từ đầu đến chân mỗi một chỗ của cô đều tinh xảo đến mức không tìm ra tỳ vết.

"A Tiêu, vì sao anh không nói lời nào?" Lam Nhan lại tiếp cận hắn, giọng nói dịu dàng như nước: “Chúng ta cho Thiên Vũ một gia đình hoàn chỉnh được không? Em nhất định sẽ cố gắng làm một người vợ tốt một người mẹ tốt."

Lăng Tiêu dời mắt đi, lạnh như băng mở miệng: “Đi ra ngoài."

Lam Nhan bước nhanh đi vào tầm nhìn của Lăng Tiêu, to gan đứng trước mặt hắn: “A Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn đã dọn ra khỏi nhà nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ anh không muốn sao?"

Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên mặt Lam Nhan, lạnh lẽo tàn nhẫn nói ra những lời làm Lam Nhan xấu hổ không chỗ dung thân: “Gương mặt này, dáng người này không gợi lên chút hứng thú nào cho tôi cả. Tôi không biết cô lấy tự tin từ đâu ra mà dám so với Thịnh Hoàn Hoàn, toàn thân trên dưới của cô, dù là gương mặt này cũng không có chỗ nào bằng cô ấy, cô cũng không xứng nói ra tên của cô ấy."

Sắc mặt Lam Nhan lập tức trắng bệch: “Là em không xứng hay là anh đã yêu cô ta?"

Khóe miệng Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch lên: “Chuyện của tôi cần giải thích cho cô biết à? Cầm lấy đồ của cô rồi cút, đêm nay dọn ra ngoài cho tôi."

Hai mắt Lam Nhan đỏ ngầu gầm nhẹ với Lăng Tiêu: “Anh đã nói em còn thời gian nửa tháng, anh muốn bỏ mặc Thiên Vũ sao?"

"Chờ cô nghĩ xong nên làm thế nào thì lại nói chuyện này với tôi, nhớ kỹ, cô chỉ có một cơ hội." Nói xong, Lăng Tiêu đi nhanh ra ngoài, tiếp theo giọng của hắn truyền đến từ ngoài cửa: “Thu gom đồ của cô ta, nửa giờ sau tôi không hy vọng nhìn thấy bất cứ cái gì có liên quan đến cô ta nữa."

Lam Nhan lung lay sắp đổ nhặt chiếc váy dưới đất lên rồi mặc vào, mất hồn mất vía rời khỏi phòng ngủ của Lăng Tiêu.

Nửa giờ sau, Lam Nhan bị Bạch quản gia "Mời" ra khỏi Lăng Phủ.

Sau khi Lăng Tiêu vào nhà thì nhìn thấy Lăng Thiên Vũ đang ôm Tiểu Bạch ngồi bên giường nhìn hắn, dáng vẻ kia thật làm người ta đau lòng.

Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc: “Con có trách ba không?"

Lăng Thiên Vũ lắc lắc đầu, buông Tiểu Bạch xuống rồi viết một câu đưa cho hắn: “Con không thích ở chung với bà ta, bà ta đi rồi còn xuất hiện nữa."

Mặc dù Lăng Thiên Vũ còn nhỏ, nhưng cậu biết Lam Nhan rời đi chỉ là tạm thời, cô ta vẫn sẽ xuất hiện nữa.

Lăng Tiêu hỏi tiếp: “Cô ta là mẹ của con, vì sao con không thích?"

Hắn dừng lại, dán mắt nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ, tiếp tục hỏi: “Không phải cô ta từng đánh con đó chứ?"

Lăng Thiên Vũ lắc lắc đầu, cầm bản viết nghiêm túc viết hai chữ đưa cho Lăng Tiêu: "Không có."

Lăng Tiêu tiếp theo ép hỏi: “Vậy vì sao con chán ghét cô ta?"

Lăng Thiên Vũ lại viết một hàng chữ: “Ba đánh con, bà ta mặc kệ con."

Lăng Tiêu nhìn hàng chữ này thì ngực quặn đau từng cơn. Hắn về nước không bao lâu thì An Niên hít ma tuý, rất nhanh đã bị nghiện, lúc lên cơn sẽ mất hết lý trí, Thiên Vũ trở thành đối tượng phát tiết của cậu ta.

Theo lời nói của Thiên Vũ, không khó đoán ra mỗi lần An Niên ra tay thì người phụ nữ này căn bản không dám đi khuyên can, để mặc cậu bé bị ngược đãi.

Sau đó An Niên xảy ra tai nạn, lần đó cậu ta hít nhiều quá, lúc ấy Thiên Vũ còn ở trong xe, trơ mắt nhìn An Niên chết đi, sau này không nói chuyện được nữa.

Chuyện này làm Lăng Tiêu rất tự trách, nếu hắn sớm phát hiện thì Thiên Vũ sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, An Niên cũng sẽ không xảy ra tai nạn.

Lăng Tiêu lại hỏi lần nữa: “Con nói thật với ba, Lam Nhan thật sự không đánh conn sao?"

Lăng Thiên Vũ kiên định lắc đầu: “Ngày nào mẹ cũng bề bộn nhiều việc, phần lớn thời gian không có ở nhà."

Lăng Thiên Vũ hận Lam Nhan, nhưng cậu biết nếu nói ra thì kết cục của Lam Nhan sẽ rất thảm, đó là mẹ của cậu, cho dù hận, nhưng cậu cũng không hy vọng cô ta bị Lăng Tiêu tra tấn.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ hồi lâu, cuối cùng vươn tay xoa đầu cậu: “Ngủ đi, ba sẽ ở trong này với con."

Sau khi Lăng Thiên Vũ ngủ rồi thì Lăng Tiêu trở về phòng. Đêm nay hắn thật sự rất phiền não, rót ly rượu uống vài hớp, tiếp theo lại rót một ly, nhưng trong ngực vẫn đau âm ỉ.

Cảnh tượng lúc An Niên chết không ngừng hiện lên trong đầu Lăng Tiêu, cậu takéo tay hắn mà không ngừng trăn trối, nói nhiều nhất chính là "Thay em chăm chóc tốt cho mẹ con Lam Nhan".

Sau khi An Niên ra đi, mẹ con Lam Nhan đi theo hắn trở về Hải thành. Lam Nhan hứa với hắn sẽ ở vậy vì An Niên, đời này không tìm người đàn ông khác, vì thế Lăng Tiêu cho cô ta tiến vào truyền thông Thiên Vũ, cho cô ta tài nguyên tốt nhất, ra sức nâng cô ta thành sao hạng A.

Những điều này bị dồn nén trong lòng quá lâu, chưa bao giờ kể ra với người nào, thời gian càng lâu lại càng ngày càng nặng nề, dồn ép hắn không thở nổi.

Lăng Tiêu uống cả một chai rượu, sau đó nằm bẹp xuống chiếc giường lớn, đêm nay nhất định là một đêm khó ngủ, có lẽ bởi vì tâm tình không tốt nên đột nhiên cảm thấy bên người trống trải quá.

Trước kia đưa tay là có thể kéo Thịnh Hoàn Hoàn vào lòng, hiện tại vươn tay chỉ có thể ôm một cái gối.

Lăng Tiêu vừa muốn lấy di động qua thì nó lại vang lên, đã hơn nửa đêm nên hắn giật mình. Cầm điện thoại lên liền thấy tên của Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện trên màn ảnh, Lăng Tiêu cau mày lại, không chút do dự bấm nghe.

"Con heo tự đại nhà anh." Vừa bấm nút nghe đã nghe thấy tiếng mắng của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm di động, hắn hoài nghi có phải Thịnh Hoàn Hoàn gọi lộn số hay không, bởi vì cho cô một trăm lá gan cũng không dám mắng hắn như vậy.

"Anh là con heo mọi lạnh lùng vô tình bạc tình bạc nghĩa."

Lăng Tiêu nghe thấy câu này thì trong lòng xuất hiện dự cảm xấu, hắn nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô đang mắng ai?"

"Thịnh Hoàn Hoàn này đang mắng anh đó, đồ con heo."

Nói xong, cô còn học tiếng heo kêu hai tiếng.

Lăng Tiêu đỡ trán, rốt cuộc cô gái này đã uống bao nhiêu?

Lăng Tiêu không muốn so đo với con ma men, đang định cúp máy thì giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn trở nên rất tội nghiệp: “Tại sao lại ly hôn, tại sao lại đuổi tôi đi…"

Thịnh Hoàn Hoàn ôm di động khóc rống.

Tay Lăng Tiêu cứng lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô uống say."

"Ừm, ta uống say, bằng không sao lại nghe thấy giọng của Lăng Tiêu, tôi với anh ta đã ly hôn, tại sao anh ta lại ở trên giường, sao mặt láng quá vậy, còn có râu."

Lăng Tiêu: “. . . . . ."

Con ma men ngu ngốc.

"Ưm, đừng có cọ tôi, râu của anh đâm đau quá à… Đừng chạm vào ngực tôi, đáng ghét… Sao còn sờ… Rất đau đó…."

Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, trên giường cô có đàn ông?"

Đầu bên kia di động "Ưm" một tiếng, cuộc gọi đột nhiên bị cắt ngang.

Lăng Tiêu lập tức gọi lại, vang lên vài tiếng mới có người nghe máy, không phải giọng của Thịnh Hoàn Hoàn, mà là một người phụ nữ khác: “Alo, tìm ai dợ?"

Nghe giọng điệu kia thì cũng là một con ma men, Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy lửa giận phừng phừng: “Cô là ai, bảo Thịnh Hoàn Hoàn nghe điện thoại, ngay lập tức."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK