Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 324: Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nép lên lưng Đường Nguyên Minh

Cả đám phụ nữ rất thất vọng, Lăng Tiêu là người đàn ông mà các cô không ngủ được! Nhưng hắn không chọn ai cả, chảnh quá!

Hỏi ai là người thất vọng nhất thì đương nhiên là Triệu Giai Ca mang chờ mong nhiều nhất.

Mọi người đều cho rằng Lăng Tiêu sẽ chọn Triệu Giai Ca, đáng tiếc cả cô ta mà Lăng Tiêu cũng chướng mắt.

Triệu Giai Ca chờ mong rồi lại thất vọng, tay lại siết càng chặt. Lăng Tiêu không chọn cô ta chính là một sự sỉ nhục, trong mắt hắn, cô ta cũng khác gì những cô gái bình thường.

Chai rượu lại quay, lần này nhắm thẳng vào Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, thấy Lăng Tiêu cười như không cười nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi hoài nghi, có phải Lăng Tiêu và Diệp Sâm có thể điều khiển chai rượu không?

Cô chọn một thẻ đỏ.

“Múa bụng?”

Lại múa?

Không, múa nữa cô sẽ nôn mất.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu máy, lập tức bưng ly bia trước mặt lên, lúc này Đường Nguyên Minh duỗi tay ra đặt lên mu bàn tay trắng nõn của cô: “Anh uống thay em!”

Không đợi Thịnh Hoàn Hoàn từ chối, Đường Nguyên Minh đã cướp đi ly bia trong tay cô, uống mấy hớp đã cạn sạch, sau đó nhét cái ly không trở lại tay cô.

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Cảm ơn.”

Đường Nguyên Minh cong cong môi, bàn tay xoa lên tóc cô, vẻ mặt cưng chiều, ánh mắt dịu dàng có thể dìm chết người.

Mọi người nhìn lại Lăng Tiêu, nghĩ thầm Lăng Tiêu có trở thành Cố Nam Thành thứ hai không?

Nhưng bọn họ thất vọng rồi, sắc mặt Lăng Tiêu không có chút thay đổi nào cả.

Có thể là vì câu nói chưa nói ra miệng của Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn hơi kháng cự trước sự thân cận của Đường Nguyên Minh, nhưng rất nhanh Đường Nguyên Minh đã thu tay thu về.

“Tiếp tục đi.” Anh nhắc nhở cô.

Thịnh Hoàn Hoàn dẹp bỏ tâm tư, quay chai rượu trong tay

Chai rượu xoay vài vòng, lại chỉ thẳng vào cô!

Thịnh Hoàn Hoàn câm nín, đêm nay sao cô xui thế này?

Lần này mạo hiểm là “Chọn một khác phái cõng cô đi một vòng trong phòng.”

Cái này dễ làm, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhìn về phía Trần Uy và Tống Minh Triết, bà đây có bạn nối khố, chưa sợ ai bao giờ.

Lúc này Đường Nguyên Minh mở miệng: “Để anh cõng em đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn đã duỗi tay chỉ vào Trần Uy, đành xấu hổ cười cười với Đường Nguyên Minh: “Thôi để Trần Uy cõng em đi, tên ranh này da dày.”

Trần Uy vốn định gật đầu, nhưng nhìn ánh mắt của Đường Nguyên Minh thì cổ cứng đờ, họng nghẹt lại.

Lúc này Cố Bắc Thành đứng lên: “Hoàn Hoàn, anh cõng em cho!”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày càng chặt: “Cái này...”

Bắc Thành, sao anh cũng tới thêm phiền!

“Không phiền Cố nhị thiếu, Hoàn Hoàn đi lên.” Đường Nguyên Minh trực tiếp ngồi xổm xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, quay đầu lại cười nói với cô: “Em quên anh đã từng cõng em bao nhiêu năm à?”

Nghe những lời này và nhìn tấm lưng rộng của Đường Nguyên Minh, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói không ra được câu từ chối.

Cô khom người bò lên lưng anh.

Nhìn Cố Bắc Thành và Đường Nguyên Minh, Lăng Tiêu luôn không cảm xúc dần sầm mặt lại, xem ra Thịnh Hoàn Hoàn rất được đàn ông hoan nghênh. Cho dù từng kết hôn với hắn cũng không ảnh hưởng đến sự thưởng thức và yêu thích của đàn ông đối với cô.

Chuyện tranh giành tình cảm thật là đáng sợ, phụ nữ có thể làm đàn ông trở nên hèn mọn, không có lập trường, mặc dù ưu tú mạnh mẽ đến mấy cũng không trốn thoát. Tỷ như Diệp Sâm, tỷ như Đường Nguyên Minh, tỷ như ba hắn!

Lăng Tiêu luôn đặc biệt phản cảm, khinh thường chuyện này.

Sau đó, Lăng Tiêu cũng khinh thường ngồi nhìn Thịnh Hoàn Hoàn leo lên lưng Đường Nguyên Minh, đặt đôi tay lên vai anh.

Đường Nguyên Minh vươn tay nâng đôi chân dài của cô lên. Thân hình Đường Nguyên Minh cao lớn rắn chắc, là người biết võ, cõng Thịnh Hoàn Hoàn như không cảm nhận được trọng lượng, bước chân rất uyển chuyển nhẹ nhàng.

“Ổn chứ?”

“Vâng.” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu đáp lại.

Đường Nguyên Minh bắt đầu đi quanh cái bàn, anh làm lơ ánh mắt chung quanh mà trò chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh nhớ lần đầu tiên cõng em là lúc em vừa học đi, còn tiểu lên người anh.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Mấy chuyện xấu hổ này anh nhớ lâu như vậy làm gì?

Đường Nguyên Minh nói tiếp: “Ngày đầu tiên em vào nhà trẻ đã khóc quấy rất dữ dội, nhất quyết muốn anh cõng em đi học, làm sau lưng anh dính đầy nước mắt nước mũi, tới trường còn kéo tay anh không buông.”

“Ừm, cái này thì em nhớ.” Thân thể cứng đờ của Thịnh Hoàn Hoàn dần dần thả lỏng lại: “Em còn nhớ trên đường đi chúng ta còn bị ngã, làm đầu gối anh bị rách, nhưng em vẫn đòi anh cõng, hồi nhỏ em thật không hiểu chuyện.”

Đường Nguyên Minh không khách sáo mà kể ra vanh vách: “Thật không hiểu chuyện, thích khóc nhè, thích làm nũng, tính tình còn tệ, giận lên là ném đồ, làm sai còn không dám thừa nhận.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Nghe thật sự rất tệ.”

Đường Nguyên Minh nói: “Đâu chỉ tệ, làm người ta quá đau đầu, không biết anh đã quỳ chung với em bao nhiêu lần, gánh tội thay cho em bao nhiêu lần, ăn bao nhiêu trận đòn, đến bây giờ sau lưng còn có sẹo.”

“Bây giờ còn sẹo?”

Nghiêm trọng như thế?

Đường Nguyên Minh cười cười: “Em có thể tự xem.”

Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay xốc cổ áo anh lên, nhìn nhìn vào trong, quả nhiên thấy được vài vết sẹo: “Đây là ba em đánh?”

Trời ơi, khi đó Đường Nguyên Minh mới bao lớn, sao mà đánh nặng quá vậy, giống như ngược đãi, Thịnh Hoàn Hoàn không tin đây là Thịnh Xán làm.

Tuy ba nghiêm khắc, nhưng xuống tay biết nặng nhẹ, vết sẹo này đâu phải để dạy dỗ, rõ ràng là muốn mạng người.

Lúc này Đường Nguyên Minh cười nói: “Lừa em thôi, đây là lần đầu tiên anh làm nhiệm vụ để lại, khi đó anh mới biết cái gì là đau, roi của bác trai thật sự quá nhẹ.”

Thì ra là để lại khi làm nhiệm vụ!

“Đau không?” Thịnh Hoàn Hoàn có thể tưởng tượng ra lúc ấy Đường Nguyên Minh bị thương nghiêm trọng đến mức nào, cả tấm lưng da tróc tróc thịt, máu chảy đầm đìa.

“Đau, lúc ấy không ít chiến hữu hi sinh, anh cũng suýt mất mạng.” Đường Nguyên Minh thản nhiên cười cười: “Nhưng đã qua thật lâu, lâu đến mức anh đã quên mất cảm giác đau đớn đó.”

Đường Nguyên Minh đi rất chậm, đến lúc này mới đi hơn nửa vòng.

Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh nhạt như không có hứng thú với cái gì cả, chỉ là lỗ tai lại bất giác vươn càng dài ra, sắc mặt càng trầm.

Đường Nguyên Minh đang dùng chiêu thân tình với Thịnh Hoàn Hoàn, người đàn ông này đặc biệt khôn khéo, anh ta biết làm sao để bóc dần lớp phòng bị của Thịnh Hoàn Hoàn đối với mình. Chẳng những biết lợi dụng tình cảnh thời thanh mai trúc mã trước kia của anh và cô, mà còn biết làm sao làm một cô gái đồng tình.

Thịnh Hoàn Hoàn ngốc như thế căn bản không phải đối thủ của anh ta.

Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự bị Đường Nguyên Minh ảnh hưởng, cô nghĩ đến hình ảnh Đường Nguyên Minh bị trọng thương, tuyệt vọng nhìn các chiến hữu bên cạnh ngã xuống mất mạng thì không khỏi muốn duỗi tay ôm anh một cái.

Mà cô cũng làm như thế.

Cô dời đôi tay đặt trên vai Đường Nguyên Minh xuống trước xương quai xanh của anh, bắt chéo tay ôm anh từ phía sau, tựa như anh từng an ủi cô khi còn nhỏ.

Tình cảm trong mắt Đường Nguyên Minh càng mãnh liệt, trông trở nên rất dịu dàng, làm người nhìn vào anh cũng bất giác say mê.
Chương 325: Dù sao có rất nhiều người đàn ông giúp cô

Người phụ nữ ngu xuẩn này, cô là heo sao?

Lăng Tiêu thấy Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay ôm Đường Nguyên Minh, trên mặt tràn ngập đồng tình thì sinh một bụng lửa giận.

Ngu như thế khó trách năm đó bị Mộ Tư nắm mũi dẫn đi.

Người còn phẫn nộ hơn Lăng Tiêu là Triệu Giai Ca, vừa rồi cô ta chủ động mời Đường Nguyên Minh hát chung, lại bị anh từ chối, hiện giờ anh lại không màng ánh mắt mọi người cõng Thịnh Hoàn Hoàn đi một vòng. Hơn nữa tốc độ còn chậm như thế, rõ ràng là muốn thân cận với Thịnh Hoàn Hoàn lâu một chút.

Làm thế thì người khác sẽ nhìn cô ta như thế nào?

Bọn họ nhất định sẽ nói dù Thịnh Hoàn Hoàn từng ly hôn, nhưng Triệu Giai Ca vẫn không sánh bằng.

Vì sao, vì sao đàn ông ưu tú trong Hải Thành đều thích vây quanh Thịnh Hoàn Hoàn, hiện giờ cô chỉ là một kẻ bị chồng bỏ, một đôi giày rách bị Lăng Tiêu mang chán, cô có điểm nào so được với Triệu Giai Ca này?

Hải Thành có nhiều người đàn ông ưu tú như thế, nhưng Triệu Giai Ca chỉ để mắt có Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh, mà hôm nay hai người đàn ông này đều có liên hệ với Thịnh Hoàn Hoàn. Điều này làm Triệu Giai Ca vừa phẫn nộ lại không cam lòng.

Lúc này Đường Nguyên Minh dừng bước, thả Thịnh Hoàn Hoàn xuống, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng la lối ồn ào: “Ở bên nhau, ở bên nhau.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày nhìn Trần Uy, tức giận trừng anh ta.

Giọng Trần Uy yếu đi, tiếp theo Tống Minh Triết và Lăng Kha cũng lần lượt ồn ào: “Ở bên nhau, ở bên nhau, ở bên nhau...”

Càng ngày càng nhiều người la lên, cả Nam Tầm cũng xem náo nhiệt.

Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt đau đầu, sao cô lại có đám bạn báo đời như vậy?

Tạm thời không nói cô và anh Minh có xấu hổ không, chẳng lẽ bọn họ quên Lăng Tiêu cũng ở chỗ này? Tốt xấu gì cô cũng là vợ trước của hắn, buổi sáng bọn họ vừa ly hôn đó!

Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không dám nhìn Lăng Tiêu, ngẩng đầu buồn rầu nhìn về phía Đường Nguyên Minh.

Đường Nguyên Minh cười cười, giơ tay ý bảo mọi người im lặng lại, sau đó bình thản ung dung nói với họ: “Đừng la bậy, tôi nhìn Hoàn Hoàn lớn lên từ nhỏ, tôi và cô ấy thân như anh em.”

Nghe Đường Nguyên Minh giải thích, Thịnh Hoàn Hoàn thở hắt ra, cảm thấy cả người nhẹ nhàng, duỗi tay khoác lên cánh tay Đường Nguyên Minh, giải thích với mọi người: “Tôi vừa sinh ra đã quen biết ảnh, ảnh lớn hơn tôi vài tuổi, luôn chiếu cố tôi, tình cảm của chúng tôi như anh em ruột, cho nên các người đừng nói bậy.”

Mọi người không thú vị mà “Haiz” một tiếng, không ồn ào nữa.

Sắc mặt Triệu Giai Ca cũng ấm lại một chút, không còn lạnh lẽo như sương.

Nhưng một bụng lửa giận của Lăng Tiêu không giảm mà còn tăng lên. Đường Nguyên Minh là con hồ ly gian xảo, Thịnh Hoàn Hoàn ngu xuẩn như vậy thì làm sao biết chiêu này gọi là lấy lui làm tiến?

Anh em?

A...

Sau mấy vòng, Lăng Kha lại trúng thưởng.

Hành động mạo hiểm của cô là: “Uống ly rượu giao bôi với một người khác phái.”

Lăng Kha nhìn qua Lệ Hàn Tư, Lệ Hàn Tư không nhìn cô mà thấp giọng nói chuyện với Triệu Giai Ca. Lăng Kha biết anh ta cố ý, anh không muốn để quá nhiều người biết quan hệ giữa họ.

Nhưng Lăng Kha lại muốn cứng đầu thêm một lần, vì thế cô hô tên của anh ta: “Lệ thiếu.”

Lệ Hàn Tư nhăn mày, ánh mắt nhìn về phía cô lộ vẻ không vui, anh ta không chút do dự mà bưng ly bia trước mặt lên uống. Anh ta từ chối uống rượu giao bôi với cô, cho dù chỉ là một trò chơi.

Lăng Kha kéo kéo môi, cười thật vô tâm dửng dưng.

Kế tiếp là Triệu Giai Ca, cô rút trúng thẻ bài giống như Thịnh Hoàn Hoàn: “Chọn một khác phái cõng cô đi một vòng trong phòng.”

Triệu Giai Ca không mất mặt thêm được nữa nên không chọn Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh, mà chọn Lệ Hàn Tư không có khả năng từ chối mình nhất.

Lệ Hàn Tư rất vui lòng cõng ánh trăng sáng trong lòng, thật cẩn thận đi một vòng trong phòng.

Cuộc chơi này kéo dài đến mười một giờ rưỡi, Diệp Sâm và Đường Nguyên Minh uống không ít rượu, Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm thì không dính một giọt nào.

Cố Hoan đã ngủ rồi, Nam Tầm muốn dẫn cô bé đi về trước.

Ngày mai Thịnh Hoàn Hoàn phải đi làm, cũng không muốn chơi trễ như thế, cô chào hỏi Trần Uy, bảo anh ta ở lại trả hết tiền, hôm sau cô sẽ chuyển tiền cho anh.

Khi rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm dẫn luôn cả Lăng Kha về, con bé này uống hơi nhiều.

Diệp Sâm bị bỏ lại, còn Đường Nguyên Minh thì Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã chuẩn bị trước, cô đã gọi cho Đường gia, lúc này quản gia và tài xế của Đường gia đều tới.

“Thật là người phụ nữ nhẫn tâm.” Nhìn Nam Tầm không quay đầu lại vứt bỏ Diệp Sâm, Đường Dật nhịn không được bênh vực cho Diệp Sâm: “Diệp Sâm, tôi khuyên anh nên sớm từ bỏ đi, Nam Tầm hoàn toàn coi thường anh.”

Diệp Sâm đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt nhạy bén khôn khéo nhìn Đường Dật, không mang theo một tia men say: “Tôi sẽ làm cô ấy cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của tôi.”

Đường Dật còn có thể nói gì?

Lần trước anh ta nói Nam Tầm không tốt một câu thì suýt bị Diệp Sâm đánh một trận, thật là người tốt không được báo đáp mà!

Thôi, anh ta mặc kệ, Diệp Sâm thích làm cha kế cho người ta thì làm đi!

Đường Dật muốn hỏi Lăng Tiêu muốn trở về không, khi quay qua liền thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chằm di động, đêm nay hắn uống không ít, lỗ tai hơi hồng.

“Lăng gia, anh đang làm gì?”

Lăng Tiêu đưa điện thoại cho anh ta, Đường Dật nhận lấy, phát hiện Lăng Tiêu đang đổi mới Weibo. Đại gia này đang giúp Thịnh Hoàn Hoàn làm sáng tỏ gièm pha ngoại tình.

“Hoà bình ly hôn, nếu ai lại dám chụp mũ lên đầu tôi thì người dưới đây chính là kết cục của các người.”

Phía dưới weibo có ba bài phân tích và một tấm hình Ôn Bích bị cảnh sát mang đi, bên mặt đã bị làm mờ che lại.

Rất nhanh Weibo này của Lăng Tiêu đã nổi rần rần trong giới nhà giàu của Hải Thành

“Lăng Tiêu đích thân đi ra bác bỏ tin đồn, xem ra thật sự có người cố ý bôi xấu Thịnh Hoàn Hoàn.”

“Tôi đã nói mấy tấm hình đó lợi dụng góc độ làm mọi người hiểu lầm, có bài phân tích này rồi các người tin chưa!”

“Cô gái này nhìn thật quen mặt, cô ta là người trong giới chúng ta sao?”

“Tôi nhận ra cô ta, đây là trợ lý Ôn Bích của Lam Nhan, chẳng lẽ việc này có liên quan đến Lam Nhan?”

“Tôi nghe nói hiện tại Lam Nhan đang ở Lăng phủ, căn cứ tin tức đáng tin cậy, cô ta chính là mẹ ruột của con trai Lăng Tiêu.”

“Má ơi, khó trách truyền thông Thiên Vũ lại nâng đỡ Lam Nhan, thì ra Lam Nhan và Lăng Tiêu còn có quan hệ này, thật là tin nóng của thế kỷ.”

“Xem ra Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu ly hôn có liên quan đến Lam Nhan này!”

“Lăng Tiêu cố ý làm sáng tỏ cho Thịnh Hoàn Hoàn là vì có tình cảm với cô ta sao?”

“Trên lầu mù à, rõ ràng Lăng Tiêu không muốn bị người ta ép gắn cặp sừng lên đầu...”

Những tin nhắn đó thật xuất sắc, còn thú vị hơn báo lá cải.

Đường Dật đang xem hăng say thì di động đã bị Lăng Tiêu giật lại.

Đường Dật bị làm cho ngứa ngáy, nổi lên lòng hiếu kỳ: “Lăng gia, vì sao anh vội vã giúp Thịnh Hoàn Hoàn làm sáng tỏ như thế!”

Dù sao cũng có rất nhiều người đàn ông giúp cô mà!

“Muốn tôi gắn cặp sừng lên đầu anh không?”

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn Đường Dật một cái, cứ như anh ta chính là người đặt cặp sừng lên đầu hắn.

Cổ Đường Dật lạnh lẽo: “Tha mạng, tiểu nhân còn chưa có vợ.”

Cặp sừng này cứ để lại cho anh đi, đại gia!
Chương 326: Tôi thấy cô thèm đàn ông đến điên rồi

Nam Tầm không ngờ đi WC thôi cũng gặp được Cố Nam Thành. Không, chính xác là Cố Nam Thành đặc biệt đứng đây chặn đầu cô.

“Buông tay.” Nam Tầm hất bàn tay của Cố Nam Thành đang bóp chặt cổ tay mình ra.

Cố Nam Thành đã băng bó vết thương trên tay, hiển nhiên đến bệnh viện xong liền quay ngược trở về, sắc mặt gã vẫn âm trầm y như lúc ra khỏi phòng.

“Đứng lại.” Thấy Nam Tầm muốn rời đi, Cố Nam Thành lại kéo cô lại: “Nam Tầm, cô cũng giỏi lắm, mới bao lâu đâu mà cô đã cặp kè với Diệp Sâm, lúc trước gây rối đến chết đi sống lại, tôi còn tưởng rằng cô yêu tôi sâu đậm lắm, thì ra cũng chỉ như thế.”

Nam Tầm không biết tại sao Cố Nam Thành lại có mặt mũi nói ra lời này: “Vậy anh muốn tôi làm thế nào, giữ mình tới già cho anh? Anh cảm thấy loại người như anh đáng để tôi làm như thế?”

Cố Nam Thành nghe vậy thì đặc biệt phẫn nộ: “Cô thật sự ở bên hắn ta?”

“Liên quan gì đến anh?” Nam Tầm lại hất tay Cố Nam Thành ra, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Cố Nam Thành, chúng ta đã ly hôn.”

“Không cần cô nhắc nhở, tôi biết chúng ta đã ly hôn.” Cố Nam Thành đen mặt cả giận nói: “Tôi chỉ tới cảnh cáo cô, đừng nghĩ tôi giao Hoan Hoan cho cô nuôi thì cô muốn làm gì thì làm, nếu cô dám để nó gọi Diệp Sâm là ba thì đừng trách tôi trở mặt. Còn nữa, cô làm mẹ phải làm gương tốt cho con gái, nhìn xem dáng vẻ hèn hạ tùy tiện vừa rồi của cô có chỗ nào giống người làm mẹ?”

“Cô dám dẫn Hoan Hoan tới những nơi này, để nó nhìn cô và người đàn ông khác ve vãn tán tỉnh, tôi thấy cô thèm đàn ông đến điên rồi.”

“Anh nói đủ chưa?” Nam Tầm bị chọc giận đến bật cười: “Có phải anh chưa hiểu rõ ý nghĩa của mấy chữ cắt đứt quan hệ cha con này không, cần tôi phổ cập cho anh biết không? Tôi nói cho anh biết, anh đã không có quan hệ gì với Hoan Hoan, nó muốn gọi ai là ba, anh cũng không có quyền hỏi đến, tôi sẽ sửa họ cho nó, còn theo họ ai thì do tôi định đoạt.”

Cố Nam Thành mở to hai mắt, dáng vẻ như muốn ăn thịt người: “Cô dám.”

“Vì sao tôi không dám?” Nam Tầm cười cười, khí thế cũng không yếu hơn Cố Nam Thành đang phẫn nộ: “Đừng quên là anh vứt bỏ Hoan Hoan, hiện tại nó ăn mặc tiêu dùng cái gì cũng do người mẹ này lo.”

Cố Nam Thành khinh thường lại bá đạo lạnh nhạt nói: “Nói trắng ra là cô muốn tiền, cô cần bao nhiêu, tôi cho cô, tóm lại Hoan Hoan không thể sửa họ, không thể gọi người khác là ba.”

“Xin lỗi, mẹ con tôi không cần tiền của anh.” Nam Tầm đặc biệt cao ngạo từ chối: “Tôi vẫn nói câu kia, Hoan Hoan đã không liên quan gì đến anh, tốt nhất anh sớm nhận rõ sự thật này. Còn nữa, dù thế nào đứa con do Nam Tầm này sinh ra cũng ưu tú hơn con của anh và Trần Do Mỹ, người tùy tiện hèn hạ là anh và Trần Do Mỹ, Nam Tầm này cao thượng hơn các người một trăm lần.”

Nói xong, Nam Tầm quay đầu bỏ đi.

“Cô đứng lại đó cho tôi.”

Cố Nam Thành tức muốn hộc máu đuổi theo, lại kéo tay Nam Tầm, Nam Tầm dừng bước, lật tay tát một cái vào mặt Cố Nam Thành: “Anh đủ chưa, anh không chịu yên thì đừng trách tôi tung ra những gièm pha đó.”

Cố Nam Thành bị cái tát của Nam Tầm đánh ngơ ra.

Nam Tầm giơ chỉ vào gã, gương mặt lạnh lẽo lại xinh đẹp, cả người sáng lên lấp lánh tràn ngập tự tin: “Cố Nam Thành, tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh an phận thì chúng ta còn có thể làm người xa lạ, nếu anh lại vung tay múa chân uy hiếp tôi thì anh và Trần Do Mỹ đừng mơ được sống ngày lành.”

Tuy cô không giàu bằng Cố Nam Thành, nhưng muốn trị Cố gia cũng không phải việc khó, bởi vì hiện tại cô là thành viên của Hắc Sắc Đế Quốc.

Hắc Sắc Đế Quốc như có mắt thần, không có gì trốn thoát mắt bọn họ, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô muốn gia nhập.

Dựa vào Hắc Sắc Đế Quốc, cô không sợ Cố Nam Thành uy hiếp. Cho dù Cố Nam Thành thật sự trở mặt thì chưa chắc gã đấu lại cô.

Cố Nam Thành ngơ ngác nhìn Nam Tầm rời đi, thẳng đến bóng dáng cô biến mất mới tỉnh táo lại, tay siết chặt thành đấm đánh vào tường.

Máu lại nhiễm đỏ bàn tay gã, nhưng gã như không cảm giác được đau đớn.

Là ai, là ai cho cô tự tin này, là Diệp Sâm sao?

Hình như cô đã quên Diệp Sâm chỉ là một tên ngoại lai, căn bản không có sản nghiệp thật sự gì ở Hải Thành, luật vua thua lệ làng, nếu thật sự đối đầu thì gã có thể đè bẹp anh ta trong một giây.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Trần Do Mỹ gọi tới.

Cố Nam Thành nhìn hướng Nam Tầm rời đi, sau một lúc lâu mới nghe máy: “Tiểu Mỹ.”

Giọng Trần Do Mỹ nghe thực kích động: “Anh Nam Thành, anh đang ở đâu, em có tin tốt muốn nói cho anh, anh có thể trở về liền không?”

Cố Nam Thành nhăn mày lại: “Chuyện gì em nói đi.”

Hiện tại gã không muốn trở về.

Giọng nói vui vẻ của Trần Do Mỹ truyền đến từ di động: “Anh Nam Thành, em mang thai, bác sĩ nói em mang thai.”

Tiểu Mỹ mang thai!

Không biết có phải đã chuẩn bị tâm lý không mà lúc này nghe tin Trần Do Mỹ mang thai, Cố Nam Thành cũng không cảm thấy quá vui mừng, cảm xúc của gã không có biến hóa gì.

“Chắc chắn rồi à?”

“Chắc chắn, đã ba tuần.”

Cố Nam Thành gật đầu: “Ừ, vậy anh lập tức trở về với em.”

Cúp điện thoại, Cố Nam Thành không khỏi nhớ tới lúc Nam Tầm mang thai Hoan Hoan, đó là lần đầu tiên gã làm cha, gã kích động như một tên ngốc, ngày nào cũng ôm Nam Tầm lên lầu xuống lầu, sợ cô va chạm chỗ nào.

Ngày Hoan Hoan ra đời, gã còn khẩn trương hơn Nam Tầm, khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc, gã kiệt sức ngồi bệt lên ghế công cộng bên ngoài phòng sinh.

Thật lâu sau Nam Tầm mới đi ra từ phòng sinh, thai không đúng vị trí nên cô chọn sinh mổ, chịu rất nhiều đau khổ, nhìn đứa trẻ nho nhỏ nằm bên cạnh cô, gã rơi lệ đầy mặt.

Khi đó... Khi đó gã đã thề.

Sẽ vĩnh viễn... Sẽ vĩnh viễn bảo vệ mẹ con họ, không để cô chịu chút khổ sở nào, muốn con gái họ trở thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất.

Sắc mặt Cố Nam Thành trắng bệch, những hồi ức đó cứ như mới xảy ra vào tối hôm qua, nhưng quan hệ giữa gã và Nam Tầm đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất.

Vì sao gã và Nam Tầm lại đi đến bước đường này? Rốt cuộc là ai sai?

….

“Chị Nam Tầm, sao chị đi lâu như thế, không có việc gì chứ?” Thịnh Hoàn Hoàn thấy Nam Tầm lâu thế mới trở về thì lo lắng hỏi.

Nam Tầm ngồi vào trong xe, ôm tiểu Hoan Hoan đang ngủ say vào lòng, sau đó bình tĩnh nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Không có gì, chỉ gặp phải Cố Nam Thành, cãi với anh ta vài câu.”

Cãi với Cố Nam Thành vài câu?

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày: “Là vì Diệp Sâm?”

Nam Tầm gật đầu: “Cố Nam Thành còn chưa từ bỏ Hoan Hoan, nhưng hiện tại chị không sợ anh ta, có chiêu gì cứ việc dùng ra đi.”

Nam Tầm không muốn nói nhiều về gã, lúc này lại nhìn về phía Lăng Kha đang nheo mắt: “Đưa em trở về trước?”

Lăng Kha lắc đầu, hốc mắt hơi đỏ lên: “Không, hôm nay em không muốn về, em muốn ở bên mọi người.”

Nam Tầm quyết đoán đá vào ghế trước: “Hoàn Hoàn lái xe, đi đến nhà em.”

Nghĩ đến Diệp Sâm tu hú chiếm tổ, Nam Tầm tức đến cắn ngứa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK