“Cách gì?”
Thịnh phu nhân rất tò mò, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn có cách gì làm những cổ đông và cao tầng kia câm miệng, đồng ý cho cô ngồi lên vị trí giám đốc.
Thịnh Hoàn Hoàn đặt tay lên mu bàn tay Thịnh phu nhân, trịnh trọng hứa hẹn: “Mẹ, mẹ yên tâm, lần này con sẽ không làm mẹ và ba thất vọng nữa, hiện tại mẹ bảo người gửi tất cả dự án của công ty cho con đi.”
Lăng Tiêu nói rút liền rút, không bàn giao lại cái gì cả, Thịnh Hoàn Hoàn phải tìm hiểu những dự án mà công ty đang tiến hành và đang bàn bạc trong thời gian ngắn nhất.
Lúc này di động của Thịnh phu nhân lại vang lên, là cổ đông công ty gọi tới, bà nặng nề nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ phải đến công ty một chuyến, nếu không họ sẽ đến nhà gây rối.”
Đôi mắt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh xuống: “Mẹ nói với họ, hai ngày sau con nhất định sẽ cho họ một lời giải thích.”
Hai ngày sau, thân phận của Tích Nhi sẽ được xác minh, đến lúc đó chuyện giữa cô và Lăng Tiêu cũng nên có một kết quả, là chấm dứt hay tiếp tục, quyền lựa chọn vẫn nằm trên tay hắn.
Thịnh phu nhân nhìn đứa con gái trước mắt, bà không nhìn ra biến hóa nào trên người cô, nhưng lại cảm thấy có gì đó rất khác, khí thế cả người đều thay đổi.
Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn rất tản mạn, tùy tính, hiện tại trên người lại có thêm vẻ cứng cỏi và cứng rắn.
Thịnh phu nhân bỗng rất chờ mong biện pháp mà Thịnh Hoàn Hoàn nói đến, không biết cô có thật sự mang đến bất ngờ cho bà không.
Trước khi đi, Thịnh Hoàn Hoàn dặn dò Thịnh phu nhân dẫn thêm mấy vệ sĩ.
Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi điện thoại cho Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, hiện tại em cần chị trợ giúp.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói sơ lược những chuyện xảy ra cho Nam Tầm nghe, sau đó nhờ cô ấy trợ giúp, cô rất cần kỹ thuật hacker của Nam Tầm.
Buổi chiều, một đám vệ sĩ xuất hiện ngoài cửa lớn Thịnh gia, sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nhận được điện thoại Mộ Tư dùng số lạ gọi tới.
“Hoàn Hoàn, anh đang ở ngoài cửa, chúng ta nói chuyện đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn đi đến ban công, thấy Mộ Tư ôn hòa đứng ngoài cửa với dáng vẻ cô quen thuộc nhất kia, quần tây đen sơ mi trắng, như một khối ngọc sạch sẽ ôn hòa lại mang theo chút lạnh lẽo.
Nhưng cô sớm đã lĩnh giáo qua người đàn ông này vô tình đến mức nào!
Lúc cô đi ra ban công, Mộ Tư cũng đã phát hiện, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô: “Hoàn Hoàn, mở cửa, anh đã biết chuyện Lăng Tiêu rút khỏi Thịnh Thế, anh có thể giúp em.”
Thịnh Hoàn Hoàn không đáp, Mộ Tư lại nói: “Anh biết em hận anh, anh không cầu xin em tha thứ, chỉ hy vọng có thể làm chút gì cho em và bác gái, đây là anh nợ mọi người.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhấp môi, sau một lúc lâu mới bình tĩnh mở miệng: “Mộ Tư, còn nhớ ngày hôn lễ không lâu trước đây của chúng ta không? Cũng trong sân này, đó là lúc tôi cần anh nhất.”
Nhưng anh lại quay đầu đi mất, chỉ để lại một bóng dáng lạnh lẽo vô tình cho tôi.
Mộ Tư xuyên qua cửa sắt nhìn vào cái sân sạch sẽ, hồi tưởng lại cảnh tượng náo nhiệt ngày đó, tiếng cười nói vui vẻ như còn ở bên tai, ở căn phòng Thịnh Hoàn Hoàn đang đứng có một cô dâu xinh đẹp đang chờ anh tới cưới.
Hiện giờ, cái sân này sớm không còn không khí náo nhiệt của ngày xưa, nó trở nên rất quạnh quẽ, gốc cây ngọn cỏ trong đó vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, nhưng tất cả đều thay đổi.
Mộ Tư nắm chặt song sắt cửa, mu bàn tay lộ ra gân xanh, trong lòng như có thanh đao đang lăng trì, đau đến anh thở không nổi: “Hoàn Hoàn...”
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nhớ tới cảnh tượng ngày đó, cô dời mắt đi: “Anh đi đi, dẫn người của anh đi hết đi, tôi không cần anh giúp, vĩnh viễn cũng không cần.”
Khi cô cần anh ta nhất, anh ta cho cô một đòn chí mạng, khiến cả đời cô cũng khó quên! Hiện giờ cô sớm đã không còn cần anh.
Không để Mộ Tư có cơ hội nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn quả quyết tắt máy, rời khỏi ban công trở về phòng, mở máy tính ra tiếp tục xem tư liệu công ty gửi đến.
Mộ Tư đứng yên ngoài cửa sắt thật lâu, quá khứ của anh ta và Thịnh Hoàn Hoàn hiện lên từng màn trước mắt như điện ảnh, cơn đau trong tim càng mãnh liệt.
Những vệ sĩ bên cạnh Mộ Tư chưa bao giờ nhìn thấy Boss nản lòng như vậy. Trong mắt bọn họ, Mộ Tư luôn ôn hòa như ngọc, cơ trí thản nhiên, kiến thức rộng rãi. Mà người đàn ông trước mắt lại đang bị cô đơn vây quanh, một thân hiu quạnh!
Qua thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mới nhận được tin nhắn do Mộ Tư gửi đến: “Anh về công ty, ngày mai lại đến thăm em, nếu em muốn ra cửa thì mang theo Trữ Viễn, đừng lấy tánh mạng của mình và bác gái ra đùa giỡn.”
Mộ Tư đi rồi, lại để lại vệ sĩ ngoài cửa.
Thịnh Hoàn Hoàn không cho họ tiến vào, họ liền canh giữ ở ngoài Thịnh gia, đuổi cũng không đi, cô cũng không để ý tới.
Chạng vạng, Thịnh phu nhân đã trở lại, sắc mặt còn khá ôn hòa, Thịnh Hoàn Hoàn biết bà thuyết phục được các cổ đông cho mình thêm hai ngày.
“Hai ngày đủ không?”
Hai ngày quá ngắn, Thịnh phu nhân lo thời gian không đủ, muốn tranh thủ thêm mấy ngày cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Đủ rồi.”
Dự án của công ty không phải nhiều, chỉ có mấy cái lớn, nếu cô không tiêu hóa được thì dù cho thêm mấy ngày cũng không làm nên chuyện gì.
Trên thực tế, trong một ngày cô đã hiểu đại khái được tình hình hoạt động của công ty, chức vị và phạm vi quản lý của các cao tầng.
Đêm khuya, Thịnh Hoàn Hoàn nằm trên giường, trong đầu không khỏi nhớ tới hình ảnh buổi sáng hôm nay mình bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi Lăng gia.
Cả ngày hôm đó, phía Lăng gia không có tin tức nào, Lăng Tiêu cũng không phái người đến Thịnh gia bảo vệ bọn họ, xem ra lần này cô và Lăng Tiêu khó có thể trở lại được!
….
Vợ chồng Lăng Hoa Thanh dọn ra khỏi nhà cũ, đến ở một căn biệt thự lưng chừng núi do Lăng Tiêu mua, nơi này thực yên lặng, không khí cũng tốt, thể hiện được thân phận.
Đêm nay có một người quen cũ đến biệt thự chơi.
Lăng Hoa Thanh nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, lập tức nhớ tới thân phận của ông ta, nhếch môi cười nói: “Chu Tín, anh không ở bên cạnh Thịnh Xán, chạy tới chỗ tôi làm gì?”
Chu Tín, hiện giờ là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Thịnh Thế.
Chu Tín trầm giọng mà nói: “Thế sự thật là biến ảo vô thường, năm đó nếu anh không vào tù thì hiện giờ cả Thịnh Thế đều là của anh, đáng tiếc ý trời trêu người!”
Lăng Hoa Thanh cười nhạt không nói gì, chờ Chu Tín tiếp tục nói.
“Ai mà ngờ được con trai anh lại cưới con gái của Thịnh Xán làm vợ, còn thay ông ta xử lý nghiệp vụ của Thịnh Thế, thật là châm chọc.”
Lăng Hoa Thanh bưng ly trà trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm: “Anh đến châm chọc tôi?”
Chu Tín lắc đầu: “Tôi tới là muốn xác định một điều.”
“Chuyện gì?”
Chu Tín nói: “Hôm nay Lăng Tiêu rút khỏi Thịnh Thế, cấp dưới của cậu ta tuyên bố sau này sẽ không hỏi đến mọi công việc của Thịnh Thế, buổi sáng hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn cũng dọn ra khỏi Lăng gia, tôi tới là muốn hỏi anh để xác định thái độ của Lăng Tiêu.”
Khóe miệng Lăng Hoa Thanh lại nhếch lên một cái: “Thế nào, anh muốn quyền hành của Thịnh Thế?”
Chu Tín không giấu giếm, rất đường đường chính chính mà nói: “Hiện giờ Thịnh Xán ngã xuống, Trần Văn Hưng vào tù, Trần Văn Huy lại bị cách chức, Thịnh Thế không thể rơi vào tay hai người đàn bà chẳng hiểu cái gì được.”
Chương 232: Bảo Thịnh Hoàn Hoàn mang đồ của Thịnh Xán cút ra khỏi Thịnh Thế
Phóng mắt nhìn cả Thịnh Thế, chỉ có ông ta có tư cách ngồi vào vị trí giám đốc nhất, chỉ cần Lăng Tiêu không can thiệp thì ông hoàn toàn không coi hai mẹ con Thịnh gia ra gì.
“Vì sao tôi phải giúp anh?” Lăng Hoa Thanh nhướng mày.
“Anh sẽ giúp tôi, tôi nghĩ không có ai càng hy vọng Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn kết thúc đoạn hôn nhân này hơn anh.”
Chu Tín lý trí mà phân tích: “Hơn nữa, hơn bất cứ ai, anh rất hy vọng khi Thịnh Xán tỉnh lại thì phát hiện mình đã hai bàn tay trắng.”
Lăng Hoa Thanh cười hỏi: “Vì sao tôi phải giúp anh, anh leo lên có chỗ tốt gì cho tôi? Tôi bảo Tiêu Nhi tiếp tục xử lý Thịnh Thế, sớm hay muộn Thịnh Thế cũng là của tôi, đây mới là trả thù tốt nhất đối với Thịnh Xán, không phải sao?”
“Anh sẽ không làm như thế, Lăng Tiêu cũng không.”
Chu Tín rất hiểu Lăng Hoa Thanh, nếu nắm chắc thì lúc này ông ta sẽ không ngồi ở chỗ này: “Tuy rằng Lăng Tiêu làm việc nóng nảy, nhưng không phải không có nhân tính, cậu ta có điểm mấu chốt của mình, tôi nghĩ người ngoài không rõ điểm này lắm, nhưng người cha như anh chắc biết rồi.”
Ông ta nói rất chắc chắn: “Lăng Tiêu sẽ không động vào Thịnh Thế, mà ông cũng sẽ không làm Lăng Tiêu thất vọng, cho nên ông sẽ hợp tác với tôi.”
Lăng Hoa Thanh rất kiêu ngạo vì Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng tôn kính ông ta, tất nhiên Lăng Hoa Thanh không muốn làm Lăng Tiêu thất vọng, rất nhiều chuyện không thể làm thẳng ngoài mặt, chỉ có thể âm thầm thực hiện.
Chu Tín quen biết Lăng Hoa Thanh nhiều năm nên cũng biết chuyện này.
“Anh cũng rất hiểu tôi.” Lăng Hoa Thanh uống sạch trà trong tay, lại đổ thêm cho mình, sau một lúc lâu mới nói với Chu Tín: “Muốn làm gì thì anh cứ làm đi, anh không cần lo lắng phía Lăng Tiêu.”
Rốt cuộc trên mặt Chu Tín cũng lộ ra ý cười, bưng ly trà trước mặt lên: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Sau khi Chu Tín rời đi, An Lan đi ra từ trong phòng, nhìn Lăng Hoa Thanh với ánh mắt sắc bén: “Thịnh Hoàn Hoàn là con dâu ông, ông lại giúp đỡ người ngoài đối phó nó.”
Nhiều năm trôi qua mà người đàn ông này vẫn chẳng thay đổi chút nào cả.
Lăng Hoa Thanh không để bụng mà cười lạnh: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thừa nhận đứa con dâu này, huống chi hiện tại xem ra Tiêu Nhi cũng không để ý cô ta.”
Thịnh Hoàn Hoàn là con gái của Thịnh Xán, mà Thịnh Xán là kẻ thù cũ của ông ta, chỉ dựa vào điểm này, Lăng Hoa Thanh không khả năng thừa nhận thân phận của đứa con dâu này.
Cho dù lần này Lăng Tiêu không đuổi cô đi, Lăng Hoa Thanh cũng sẽ nghĩ cách làm họ ly hôn.
…
Sau khi rời khỏi biệt thự lưng chừng núi, Chu Tín đến nhà Trần Văn Huy.
Tuy rằng Trần Văn Huy bị cách chức, nhưng trong tay còn có 10% cổ phần.
Trần Phỉ Phỉ nghe lén hai người nói chuyện, biết được Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi Lăng gia, cũng khó giữ được quyền hành của Thịnh Thế nên vừa hưng phấn lại kích động, rốt cuộc cô ta đã chờ đến ngày tiểu thư đứng đầu phải sa sút.
Trần Phỉ Phỉ lập tức gọi điện thoại cho Trần Do Mỹ, nói cho cô ta biết chuyện đáng mừng này.
Chỉ qua một đêm, mọi người đều biết chuyện Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi Lăng gia.
Mà đêm nay, Thịnh Hoàn Hoàn cũng thu được tin nhắn được gửi đến từ một số lạ, nội dung lời ít mà ý nhiều “Cẩn thận Chu Tín.”
Thu được tin nhắn, Thịnh Hoàn Hoàn trằn trọc khó ngủ lập tức ngồi dậy khỏi giường, vội soạn một tin nhắn rồi gửi qua: “Anh là ai?”
Một lúc sau, đối phương không đáp lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lại gọi điện thoại qua, lại thấy bên kia đã tắt máy.
Rốt cuộc đối phương là ai, vì sao anh ta | cô ta lại gửi tin nhắn cho cô?
Cẩn thận Chu Tín?
Cẩn thận Chu Tín cái gì?
Không phải các cổ đông đã chịu cho họ thời gian hai ngày sao?
Chẳng lẽ đây chỉ là kế hoãn binh của Chu Tín?
Nếu thật là như thế, mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là ngăn cản cô leo lên.
Vậy bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để ngăn cản họ?
Chế tạo ngoài ý muốn, làm cô vĩnh viễn biến mất?
Hay là...
Đúng rồi, cổ phần!
Chu Tín sẽ liên hợp với các cổ đông khác, phản đối cô nhậm chức.
Trước khi Trần Văn Hưng vào tù, trên tay ông ta nắm giữ 25% cổ phần của Thịnh Thế, số cổ phần này bị tịch thu về công ty sau khi ông ta đi tù.
75% còn lại thì gia đình Thịnh Hoàn Hoàn chiếm 40%, Trần Văn Huy chiếm 10%, Tống Chí Thượng chiếm 5%.
25% cổ phần được thu về công ty, tương đối mỗi cao tầng công ty đều được hưởng quyền bỏ phiếu, như vậy Chu Tín chỉ cần lấy được 10% của Trần Văn Huy thì chẳng khác nào khống chế 55%.
Bởi vì bản thân Chu Tín là một trong những quản lý công ty.
So ra thì không ai lại muốn bỏ phiếu cho một thiên kim tiểu thư chưa bao giờ đi làm một ngày, cả Thịnh Xán cũng nói cô không có năng khiếu làm ăn.
Nghĩ đến đây, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật nặng nề.
Nhưng hiện tại dù cô gọi cho Tống Chí Thượng, bảo ông ta bỏ phiếu cho mình thì cũng chỉ có 45%, không đạt đến một nửa, cô không ngồi nổi vị trí giám đốc kia.
Xem ra cô phải đến Trần gia một chuyến!
Thịnh Hoàn Hoàn mở máy tính ra, trong hộp thư điện tử đã có thứ mà mình cần.
Thời gian một ngày cũng đủ cho Nam Tầm làm rất nhiều chuyện. Hơn nữa hiệu suất làm việc của Nam Tầm rất cao, sửa sang lại các mục rất rõ ràng, Thịnh Hoàn Hoàn liếc một cái là nhìn ra chỗ có vấn đề, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lập tức đáp lại cô ấy ba chữ: “Vất vả rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn tải phần mình cần xuống, sau đó rời khỏi Thịnh gia.
Vừa ra khỏi cửa liền có chiếc xe màu đen đi theo sau xe cô, không cần nghĩ cũng biết là người do Mộ Tư để lại.
Cô không để ý tới, chỉ lái xe đi thẳng đến Trần gia.
Sau khi tới đích đến, Thịnh Hoàn Hoàn không lập tức đi vào, mà ngừng lại cách đó không xa.
Bởi vì lúc này ngoài cửa Trần gia có một chiếc xe đang đậu, Thịnh Hoàn Hoàn suy đoán nó là của Chu Tín.
Không bao lâu sau, quả nhiên Chu Tín đã đi ra từ Trần gia.
Trần Văn Huy còn tự mình đưa tiễn, đầy mặt ý cười, xem ra hai người đã đạt thành nhận thức chung hoặc hiệp nghị nào đó.
Nhìn Chu Tín rời đi, tâm tình Trần Văn Huy rất tốt, ông ta và Chu Tín đã đạt thành hiệp nghị, chỉ cần ngày mai ông ta bỏ phiếu cho Chu Tín, giúp Chu Tín thành công leo lên thì một tháng sau ông ta sẽ được trở lại chức vị ban đầu.
Tuy Trần Văn Huy không có bản lĩnh gì, nhưng được anh cả là Trần Văn Hưng chiếu cố nên cũng được làm một tên ăn bám trong công ty, là trưởng phòng thu mua.
Phòng thu mua là phòng ban dễ ăn chặn ăn bớt nhất, trong lúc Trần Văn Huy nhậm chức đã lợi dụng chức vị vớt không ít chỗ tốt, điều kiện của Chu Tín đưa ra tương đối mê người.
Dù sao phiếu của ông ta cũng không có khả năng bầu cho Thịnh Hoàn Hoàn, Chu Tín tìm tới ông ta là chí lý, Trần Văn Huy không chút suy nghĩ đã đáp ứng.
“Ba, Chu Tín thật sự có thể leo lên sao?” Trần Phỉ Phỉ hỏi.
Trần Văn Huy cười lạnh: “Đương nhiên có thể, ngày mai chờ xem kịch vui đi, lúc trước ba bị Lăng Tiêu đuổi ra công ty, hiện tại ba cũng phải nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mang theo đồ của Thịnh Xán cút khỏi Thịnh Thế.”
Trần Phỉ Phỉ nghe xong thì rất vui mừng: “Vậy con đi ngủ, sáng mai con muốn theo ba đến Thịnh Thế.”
Trần Văn Huy gật đầu, Trần Phỉ Phỉ lập tức trở về phòng gửi tin tốt này cho bọn Trần Do Mỹ và Lam Tiếu.
Tin này thật sự làm họ quá hả hê.
Trần Do Mỹ: “Thật không ngờ cô ta cũng có ngày này.”
Trần Phỉ Phỉ: “Đúng vậy, tôi nói cho mọi người biết, đây chỉ là bắt đầu, chờ Lăng Tiêu ly hôn với cô ta sẽ có rất nhiều người muốn đánh sập Thịnh gia.”
Chương 233: Chính cung nương nương đã trở lại, đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn phải cút
Lam Tiếu: “Lăng Tiêu thật sự sẽ ly hôn với cô ta sao?”
Ngày đó ở nhà cũ Lăng gia, Lăng Tiêu đã rất che chở cho con tiện nhân Thịnh Hoàn Hoàn kia, hắn thật sự sẽ ly hôn với cô sao?
Trần Phỉ Phỉ: “Đã bị đuổi ra ngoài, Lăng Tiêu cũng rút khỏi Thịnh Thế, thư ký của anh ta còn chính miệng nói về sau sẽ không nhúng tay vào mọi công việc của Thịnh Thế, đây là chơi xong rồi.”
“Hơn nữa có một chuyện mọi người còn chưa biết, hôm trước Lam Nhan đã vào ở Lăng Phủ, mọi người ngẫm lại xem, chính cung nương nương đã trở lại, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn có thể không ly hôn sao?”
Chị họ vào ở Lăng Phủ sao?
Lam Tiếu mừng rỡ, như lập tức thấy được hy vọng “Đây là chuyện vui vẻ nhất mấy ngày nay tôi nghe thấy.”
Lam Tiếu hãm hại Thịnh Hoàn Hoàn không thành, cuối cùng lại làm mất đứa nhỏ trong bụng mình, hiện giờ nhìn thấy người hầu mỗi ngày quỳ ở ngoài cửa liền hận không thể bóp chết cô ta.
Nhưng cô ta hận nhất vẫn là Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng bởi vì Lăng Tiêu, cả Lăng Phi cũng không dám động vào cô, làm Lam Tiếu tức đến cắn răng.
Ban đầu Lam Tiếu không nhìn thấy hy vọng, nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài, Lam Nhan lại vào Lăng gia, làm lòng trả thù của cô ta ngo ngoe rục rịch.
Bạch Sương “Nói cách khác, lần này Thịnh Hoàn Hoàn không thể xoay người?”
Trần Phỉ Phỉ: “Tôi trả lời chắc chắn với cô, không thể. Còn nữa, ngày mai các người nhất định phải đến dưới lầu Thịnh Thế xem kịch vui, ai không đi thì hối hận.”
Bạch Sương “Nhất định sẽ đi, tôi chờ ngày Thịnh Hoàn Hoàn quỳ gối trước mặt tôi, kêu tôi một tiếng bà nội.”
Bạch Sương thua Thịnh Hoàn Hoàn trong cuộc thi đấu, phải gọi Thịnh Hoàn Hoàn là bà nội ngay trước mặt nhiều người ở bãi đua xe, về sau nhìn thấy cô còn phải đi vòng, cô ta vẫn luôn ghi hận chuyện này trong lòng.
Lam Tiếu “Tôi nhất định sẽ đi.”
Trần Do Mỹ lại làm ra vẻ người tốt vào thời điểm này “Tiếu Tiếu, cô mới vừa sinh non, đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nghe Trần Do Mỹ nhắc tới, Lam Tiếu lại hận Thịnh Hoàn Hoàn thêm vài phần “Con tiện nhân Thịnh Hoàn Hoàn này hại tôi sinh non, tôi và cô ta thề không đội trời chung, ngày mai tôi nhất định sẽ đi.”
Được nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn xấu mặt, cô ta có lê lết cái thân vừa sinh non này cũng phải đi.
Khi đám phụ nữ trong group đang vui sướng khi người gặp họa, chờ ngày mai có thể xem Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta đuổi ra Thịnh Thế, lại không biết ngoài cổng của Trần gia, sau khi Trần Văn Huy nhìn theo xe Chu Tín rời đi, đang định vào nhà thì một giọng nói quen thuộc đã gọi ông ta lại: “Chú họ.”
Trần Văn Huy quay đầu lại, biến sắc: “Thịnh Hoàn Hoàn...”
Trần gia.
Nhìn câu nói cuối cùng của Lam Tiếu, Trần Do Mỹ vừa lòng nhếch khoé miệng lên, tiếp theo cô ta rời khỏi group chat, gọi điện thoại cho người anh bị phế bỏ của mình là Trần Vân Phàm, kể lại chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn cho gã nghe.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Vân Phàm lộ ra bộ mặt dữ tợn: “Ngày mai Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ Thịnh Thế, anh sẽ cho người bắt cóc rồi làm chết nó.”
Trần Do Mỹ nghe xong thì đanh giọng lại: “Không được, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa ly hôn với Lăng Tiêu, anh còn chưa thể động vào nó.”
“Còn phải đợi bao lâu?” Trần Vân Phàm cắn răng cả giận nói: “Anh không muốn đợi ngày nào nữa, hiện tại anh muốn làm chết con tiện nhân kia ngay, nếu không phải tại nó thì anh đâu biến thành dáng vẻ quỷ quái này.”
Lúc trước Trần Vân Phàm tìm tới Trần Cường, muốn Trần Cường đánh nát Thịnh gia, làm Thịnh Hoàn Hoàn thân bại danh liệt, kết quả Lăng Tiêu lập tức đuổi tới, trực tiếp phế thận Trần Cường đi.
Trần Cường không dám tính sổ với Lăng Tiêu, chỉ có thể tìm Trần Vân Phàm trả thù, ai bảo gã giấu giếm quan hệ của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu, nếu không anh ta sẽ không chọc phải Lăng Tiêu, đánh mất chức năng thận, bị bệnh tật quấn thân.
Vì thế, Trần Cường tìm người thiến luôn Trần Vân Phàm.
Trần Vân Phàm hận Trần Cường, lại càng hận Thịnh Hoàn Hoàn!
Mỗi ngày gã nằm mơ cũng mơ thấy làm sao làm chết Thịnh Hoàn Hoàn thật tàn nhẫn mới giải mối hận trong lòng mình.
Trần Do Mỹ trầm giọng mà nói: “Nhịn một chút, nhớ nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, anh muốn báo thù thì phải nghe em.”
Trần Vân Phàm không kiên nhẫn rít gào: “Nhịn nhịn nhịn, rốt cuộc anh phải nhịn đến khi nào?”
Trần Do Mỹ từ từ nheo mắt lại: “Yên tâm, em sẽ không để anh phải chờ lâu.”
Cô gái Lam Nhan này không đơn giản, vào Lăng Phủ chưa được hai ngày thì Thịnh Hoàn Hoàn đã bị Lăng Tiêu đuổi đi, xem ra cô ta giữ vị trí khá quan trọng trong lòng Lăng Tiêu!
Cô ta phải cân nhắc xem nên hợp tác với Lam Nhan như thế nào, làm Thịnh Hoàn Hoàn vĩnh viễn không về được Lăng Phủ.
….
Sáng sớm hôm sau, Thịnh phu nhân còn ngủ mơ mơ hồ hồ liền bị một cú điện thoại đánh thức, là tay trong mà bà an bài ở Thịnh Thế gọi tới.
Cú điện thoại này làm Thịnh phu nhân biến sắc, lập tức đứng dậy xuống giường đi tìm Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn mau rời giường, việc lớn rồi, Chu Tín...”
Thịnh phu nhân đẩy cửa bước vào, giọng nói đột nhiên im bặt.
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ tây trang trắng vừa người, mái tóc dài quấn lên cao cao, mặt đã trang điểm khéo léo, dưới chân dẫm lên đôi giày cao gót, khí thế sắc bén lạnh lẽo, hoàn toàn là dáng vẻ của nữ cường nhân.
Hiển nhiên cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Hoàn Hoàn...”
Nhìn dáng vẻ này của Thịnh Hoàn Hoàn, hốc mắt Thịnh phu nhân đột nhiên đỏ, bà và Thịnh Xán trông mong nhiều năm như thế, rốt cuộc cũng chờ đến ngày cô trưởng thành.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quầng thâm đen xì dưới mắt Thịnh phu nhân, liền biết đêm qua bà ngủ không được ngon, lập tức đau lòng tiến lên ôm lấy bà: “Mẹ, con đã biết chuyện của Chu Tín rồi, yên tâm, con có thể giải quyết.”
Thịnh phu nhân vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Nhưng Chu Tín có uy vọng rất cao ở công ty, cao tầng đều ủng hộ ông ta, mẹ lo... rõ ràng ông ta đã hứa cho chúng ta thời gian hai ngày, sao lại nói không giữ lời như vậy.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Mẹ, thương trường không có cha con, câu mà ba thường nói nhất đó là “Binh bất yếm trá”, Chu Tín muốn đánh cho chúng ta trở tay không kịp, chúng ta cũng có thể ăn miếng trả miếng.”
Thịnh phu nhân cứng lại: “Con có cách à?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, Thịnh phu nhân lập tức nói: “Mẹ đi với con.”
Thịnh Hoàn Hoàn đè bà lại: “Mẹ, mẹ ở nhà chờ tin tốt của con, giao chuyện công ty cho con là được.”
“Nhưng mà...”
“Tin con đi.”
Nhìn đứa con gái cứng rắn trước mắt, Thịnh phu nhân không khỏi gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy công văn xuống lầu, lúc rời đi có tiến đến phòng của Thịnh Xán, cầm chặt tay ông: “Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ chống chọi được Thịnh Thế, bảo vệ cho cái nhà này, ba cũng phải mau tỉnh lại, mọi người đều cần ba.”
Đáp lại cô vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ Thịnh gia, liếc nhìn một cái liền thấy được Mộ Tư.
Anh ta lại tới nữa, mặc một bộ tây trang màu đen, bên trong có một chiếc sơ mi trắng, tay cầm một cây gậy màu đen.
Cây gậy này là Thịnh Hoàn Hoàn tự tay thiết kế, tự tay chế tạo, tốn không ít tâm tư của cô, trên đó còn có khắc tên cô.
Chỉ tiếc Mộ Tư không thích chống gậy, vì như vậy sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân và người khác, anh ta là một người què, anh ghét ánh mắt thương hại và tiếc hận của người khác, cho nên rất ít dùng đến cây gậy này.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xe đi ra, Mộ Tư lập tức chắn trước xe: “Hoàn Hoàn, anh có chuyện muốn nói với em.”
Thịnh Hoàn Hoàn hạ cửa xe xuống, bình tĩnh mà nhìn anh ta.
Chương 234: Nghé con mới sinh không sợ cọp
Mộ Tư đứng thẳng người dậy, dáng người thon dài thanh quý, giọng nói ôn hoà dễ nghe: “Anh có thể giúp em ngồi lên giám vị trí đốc.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không có phản ứng gì.
Mộ Tư tiếp tục nói: “Hoàn Hoàn, anh đi theo bác trai nhiều năm, hiểu chuyện của Thịnh Thế hơn em nhiều, Chu Tín này âm hiểm xảo trá, nếu không có ai giúp em thì em không đấu lại ông ta được.”
Hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã rời khỏi Lăng Tiêu, người mà cô có thể dựa vào không nhiều lắm, mà anh ta là người có năng lực nhất trong đó, hơn nữa là dạng không cầu hồi báo.
Sau khi ý thức được tình cảm của mình đối với Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư luôn tìm mọi cách đền bù sai lầm mình phạm phải, hy vọng được Thịnh Hoàn Hoàn tha thứ, nhưng cô vẫn không cho anh ta cơ hội.
Hiện tại, cơ hội rốt cuộc cũng tới, giọng nói anh ta bất giác trở nên rất dịu dàng: “Em yên tâm, em nhậm chức xong anh sẽ không nhúng tay vào mọi công việc của Thịnh Thế, chỉ khi nào em cần thì anh mới xuất hiện.”
Mộ Tư nói rất êm tai, nếu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn là cô của ngày xưa thì có lẽ sẽ cho anh ta trợ giúp.
Nhưng hiện tại cô không cần.
Mộ Tư phản bội, Lăng Tiêu xua đuổi, làm cô hiểu ra một đạo lý, trên thế giới này người mình có thể yên tâm dựa vào chỉ có bản thân thôi. Hiện tại cô không muốn dựa vào ai nữa, đặc biệt là đàn ông.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn cao lớn ông trước mặt, từ chối anh ta một cách dịu dàng lại kiên quyết: “Mộ Tư, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không cần.”
Dù con đường trước mặt gập ghềnh nhấp nhô đến mức nào, cô vẫn sẽ kiên cường đi tiếp, mãi đến khi ba tỉnh lại.
Mộ Tư hơi nhăn mày lại, anh ta biết rõ Thịnh Hoàn Hoàn có mấy cân mấy lượng: “Hoàn Hoàn, em đừng cậy mạnh, thương trường âm hiểm còn đáng sợ hơn em tưởng tượng nhiều, em không hiểu cái gì cả, không có anh giúp thì em không giữ được Thịnh Thế đâu.”
“Mộ Tư, con người sẽ thay đổi.” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên mở miệng, khí thế bỗng trở nên nghiêm khắc.
Mộ Tư cứng lại, hơi ngơ ra mà nhìn cô gái trước mặt.
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn lấy dáng vẻ Mộ Tư chưa bao giờ gặp qua nhìn anh, nói từng câu từng chữ: “Mộ Tư, tôi đã không còn là Thịnh Hoàn Hoàn tùy hứng, lại không hiểu cái gì của ngày trước, tôi sẽ để các người thấy, cho dù không dựa vào ai thì tôi vẫn có thể dùng sức lực và quan hệ của mình để bảo vệ Thịnh Thế.”
Khí thế toả ra từ trên người Thịnh Hoàn Hoàn làm Mộ Tư giật mình. Thịnh Hoàn Hoàn như vậy rất xa lạ đối với Mộ Tư, như toả ra ánh hào quang, lạnh lẽo xinh đẹp làm anh ta không dời mắt đi được.
Nhìn vào đôi mắt sạch sẽ tươi đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư cảm nhận được nhịp tim của mình đang gia tốc, đập vừa nhanh vừa mạnh, cứ như muốn nhảy ra khỏi ngực anh.
Mãi đến khi xe của Thịnh Hoàn Hoàn dần dần đi xa, Mộ Tư mới tỉnh táo lại, lập tức giơ tay: “Trữ Viễn, thay tôi bảo vệ tốt cô ấy.”
Hứa Trữ Viễn gật đầu, lập tức lên xe đi theo Thịnh Hoàn Hoàn.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phát hiện Hứa Trữ Viễn, cô không để ý tới mà nghe điện thoại: “Lý đội.”
Là Lý Hưng Hoài.
Lý Hưng Hoài giọng nói nặng nề: “Hoàn Hoàn, tôi đã nghe đến chuyện của Thịnh Thế, qua mấy ngày nữa sẽ bắt đầu thi đấu, cô có tính toán gì?”
Trong khoảng thời gian này Thịnh Hoàn Hoàn không đến đoàn xe mỗi ngày để huấn luyện, hiện giờ Thịnh Thế lại xảy ra chuyện này, Lý Hưng Hoài lo lắng Thịnh Hoàn Hoàn không lo xuể nên không có tâm tình thi đấu, thậm chí sẽ rời khỏi cuộc thi.
Lý Hưng Hoài coi Thịnh Hoàn Hoàn là hi vọng của Vũ Yến, sợ nhất là xảy ra chuyện này.
Thịnh Hoàn Hoàn biết Lý Hưng Hoài lo lắng cái gì: “Yên tâm đi Lý đội, tôi sẽ không vắng mặt trong cuộc thi.”
Cuối cùng Lý Hưng Hoài cũng nhẹ nhàng thở ra: “Có những lời này của cô thì tôi an tâm rồi.”
Vừa tắt điện thoại, Nam Tầm lại gọi đến.
“Chị Nam Tầm.”
Nam Tầm nói: “Chị suy nghĩ rồi, chị cùng em đến công ty, có một mình em, chị thật sự không yên tâm.”
Tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn đã nói lại chuyện Chu Tín cho Nam Tầm nghe, Nam Tầm nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không yên tâm để Thịnh Hoàn Hoàn một mình đối mặt với đám người như sài lang hổ báo tràn ngập dã tâm như Chu Tín.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn như tối hôm qua, không chút do dự mà từ chối: “Chị Nam Tầm, đây chỉ là khảo nghiệm đầu tiên, sau này còn có vô số khảo nghiệm chờ em, em phải học được cách tự đối mặt. Nếu em không qua được ải hôm nay, để Chu Tín thành công leo lên thì em cũng không thể làm gì được, chỉ có thể làm một người rảnh rỗi không gánh nặng gì cũng khá tốt.”
Tuy nói như thế, nhưng chỉ có Thịnh Hoàn Hoàn biết sự không cam lòng trong lòng.
Có lẽ cuối cùng Thịnh Thế sẽ rơi vào tay người khác, thậm chí bị huỷ diệt, nhưng tuyệt đối không thể xảy ra lúc ba đang hôn mê. Cô gả cho Lăng Tiêu không phải vì bảo vệ cho mảnh giang sơn Thịnh Thế mà ba đã dày công gây dựng nên sao?
Cho nên cô sẽ dùng hết sức ngăn cản Chu Tín nhậm chức.
Thời khắc bước vào tập đoàn Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, giống như đang tìm kiếm cái gì, cuối cùng lại thất vọng dời mắt đi.
…
Tập đoàn Thịnh Thế.
Một đám quản lý và các cổ đông đã lần lượt tiến vào phòng họp, Chu Tín sớm đã chuẩn bị tất cả, bọn họ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ chờ mẹ con Thịnh Hoàn Hoàn đến.
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện.
Mọi người không khỏi nhìn ra ngoài cửa, nhìn nửa ngày mới xác nhận Thịnh Hoàn Hoàn lẻ loi một mình đi tới, thậm chí không mang theo một vệ sĩ.
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn một cái liền thấy Chu Tín ngồi trên ghế chính, đáy mắt cô xẹt qua một tia đen tối, sau đó gật đầu với mọi người: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Chu Tín vốn còn lo lắng người của Mộ Tư và Lăng Tiêu sẽ xuất hiện, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại đến một mình, ông ta lập tức tràn ngập tự tin: “Hoàn Hoàn tới, mau ngồi đi!”
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quanh một vòng, chỉ tìm thấy hai cái ghế trống ở vị trí sau cùng, là Chu Tín cố tình cho người an bài, mục đích là vì ra oai phủ đầu mẹ con các cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì, thong dong đi qua.
Chu Tín nhìn bóng dáng yểu điệu của Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt toàn là trào phúng, không ngờ cô dám lẻ loi một mình tiến đến, nên nói cô nghé con mới sinh không sợ cọp, hay là sớm đã dự đoán được kết quả, không tính giãy giụa vô vị nữa?
Nếu là vế sau, coi như cô còn thức thời thông minh.
Nếu là vế trước, đó chính là tự rước lấy nhục!
Chu Tín thăm dò thái độ của Thịnh Hoàn Hoàn, cố ý nói: “Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu đột nhiên rút khỏi Thịnh Thế, mọi người hết lòng đề cử tôi tạm thời lên chức giám đốc quản lý công ty, tôi ngồi ở đây chắc cô không ý kiến đúng không?”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Mọi người đều biết, tuy Thịnh Hoàn Hoàn được khen là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, nhưng lại là một đứa vô dụng ở phương diện làm ăn, nếu không Thịnh Xán sẽ không sớm đính hôn cho cô, coi Mộ Tư như người nối nghiệp và con rể để bồi dưỡng.
Đối mặt với những quản lý hàng năm ngồi trên địa vị cao, già giặn cứng rắn như bọn họ, cô nhất định sẽ e dè, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cho nên trong mắt không ít người đều hiện ra ý khinh miệt.
Nhưng chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt thong dong, thản nhiên cười nhạt: “Nếu mọi người đã hết lòng đề cử, tất nhiên tôi không có ý kiến.”
Nói xong, cô mở laptop ra đặt lên bàn.
Chu Tín nhìn hành động của cô, chỉ cảm thấy cô đang che giấu khẩn trương trong lòng, nụ cười càng thêm hiền lành: “Chuyện quan trọng như thế mà sao chỉ có một mình cô đến, mẹ cô đâu?”
Chương 235: Từ thời khắc Chu Tín coi khinh cô thì ông ta đã thua
Hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời khỏi máy tính, dừng lại trên mặt Chu Tín, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Đa tạ quan tâm, mẹ bị một số tiểu nhân lật lọng làm tức giận, cho nên hôm nay chỉ có tôi tới công ty.”
Nụ cười trên khóe miệng Chu Tín cứng đờ, sắc mặt không được tốt lắm.
Tiêu nhân lật lọng là nói ông ta sao?
Sắc mặt các cao tầng khác cũng khó coi, bọn họ không phải cũng là một trong những người lật lọng sao?
“Hoàn Hoàn, cô nói vậy cũng hơi quá đáng, đám già chúng tôi chỉ suy nghĩ cho Thịnh Thế mà thôi.”
Chu Tín cười lạnh, quả nhiên là một con ranh không hiểu thế sự, vừa đến đã đắc tội hết những người ngồi ở đây, cô đang tự tìm đau khổ: “Nhưng cô còn trẻ nên không hiểu chuyện, nói sai cũng là chuyện thường tình, chúng tôi không so đo với cô.”
Thịnh Hoàn Hoàn lười nhìn vẻ mặt dối trá của Chu Tín, không nhanh không chậm nói: “Tuổi trẻ không có nghĩa là không hiểu chuyện, năm đó ba tôi mới hai mươi, bác Chu tuổi gần bốn mươi không phải cũng là cấp dưới của ba sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn dùng một câu lập tức hạ gục Chu Tín. Mọi người đều biết, trước kia Chu Tín chỉ là một nghiệp vụ viên, làm nhiều năm mới được Thịnh Xán đề bạt lên làm giám đốc dự án, sau đó bước từng bước một lên vị trí hiện tại.
Ông ta không cảm ơn, ngược lại lòng muông dạ thú, dùng thủ đoạn trơ trẽn muốn leo lên.
Đối mặt với lời trào phúng của Thịnh Hoàn Hoàn, Chu Tín trước sau vẫn không đổi sắc.
Sau đó nghe thấy trưởng phòng nhân sự Dương Lập khiển trách Thịnh Hoàn Hoàn: “Làm càn, đột nhiên sửa đổi chủ ý là quyết định mọi người đã thảo luận, Lăng Tiêu nói rút liền rút, nếu không có Chu tổng giám trấn giữ thì công ty sớm đã rối loạn cả rồi.”
Giám đốc phòng dự án Trần Ngô Thiên cũng cả giận nói: “Không phải sao? Lăng Tiêu vỗ vỗ mông chạy lấy người, để lại một đống cục diện rối rắm cho chúng tôi dọn dẹp, không nghĩ xem là ai chọc họa, sao còn mặt mũi ngồi ở chỗ này?”
Giám đốc hành chính Cao Tễ lộ ra vẻ mặt tàn khốc: “Chu tổng giám leo lên từng bậc một, mọi người biết rõ năng lực của ông ấy, lúc Thịnh tổng còn giữ chức, rất nhiều chuyện đều phải thương lượng, nghe ý kiến của Chu tổng giám, Thịnh tiểu thư nói lời này làm tôi nghe không lọt tai nổi.”
“Đúng vậy...”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe những lời này thì không khỏi cười lạnh, cô không nói gì mà chỉ nhìn đám người mặt đỏ tai hồng, không biết lát nữa họ còn nói nổi hay không.
Chu Tín lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa, ông ta giơ tay lên ra hiệu dừng lại như một nhà lãnh đạo: “Được rồi, lần đầu tiên Hoàn Hoàn đến công ty mở họp, các người đừng dọa con bé khóc.”
Giám đốc nhân sự Dương Lập vẫn không thuận theo: “Nhìn thái độ vừa rồi của nó đi, nếu không phải chúng ta cực cực khổ khổ chống đỡ thì Thịnh Thế phát triển được như hôm nay sao, con bé không những không biết cảm ơn, ngược lại còn kêu gào trước mặt chúng ta, thật là buồn cười.”
Dương Lập nói lời này quá không biết xấu hổ, nghĩ Thịnh Hoàn Hoàn này ngốc sao, cậy già lên mặt, muốn dùng mấy lời này hù cô sợ?
Thịnh Thế thiếu Dương Lập thì vẫn là Thịnh Thế, nhưng Dương Lập ở độ tuổi này mà rời khỏi Thịnh Thế thì chắc chắn không có vị trí như hôm nay, nói khó nghe một chút thì muốn tìm một công việc có thể diện cũng khó.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn hồi lâu không nói lời nào, Chu Tín bắt đầu làm người tốt: “Hoàn Hoàn, việc này là cô làm không đúng, mau xin lỗi mọi người đi, nếu không hôm nay không họp nổi nữa.”
Chu Tín nói thật dễ nghe, lại là uy hiếp trắng trợn.
Trần Văn Huy nhìn các cao tầng giương cung bạt kiếm, lại nhìn Thịnh Hoàn Hoàn vẫn thong dong bình tĩnh, trong đầu hiện ra những lời đêm qua cô nói với mình, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Từ thời khắc Chu Tín coi khinh Thịnh Hoàn Hoàn thì ông ta đã thua trận chiến này. Thủ đoạn của Thịnh Hoàn Hoàn gió cuốn sấm rền như vậy, sao lại là phế vật chứ?
Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn vào máy tính, sau một lúc lâu, khi đám cao tầng sắp nhịn không được muốn mở miệng thì cô mới nhìn về phía Chu Tín: “Bác Chu nói quá lời, các chú các bác đều nhìn tôi lớn lên, sao bọn họ lại tức giận vì một câu nói thật của tôi được?”
Dứt lời, cô nhìn về phía Dương Lập lớn tuổi nhất: “Bác nói phải không, bác Dương?”
Dương Lập không cho Thịnh Hoàn Hoàn chút mặt mũi nào, hừ thật mạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng thì chiếc điện thoại đặt trên bàn liền “Đinh” vang lên, ông ta nhìn lướt qua, mấy chữ mơ hồ trên đó làm trong lòng ông ta “Lộp bộp” một tiếng.
Không quan tâm đến ánh mắt người khác, Dương Lập lập tức cầm lấy di động, sau một lát, ông ta mặt như tro tàn mà nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, lại không hừ nổi nữa.
Mà các cao tầng khác cũng thu được tin nhắn, vẻ mặt giống y như Dương Lập, kinh ngạc, sợ hãi, phẫn nộ, cuối cùng mặt xám như tro tàn.
Chu Tín nhìn biến hóa của bọn họ, có ngốc cũng biết họ bị uy hiếp, mày hơi nhíu nhíu: “Lão Dương?”
Dương Lập liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi lắc lắc đầu với Chu Tín.
Chu Tín nhìn những người khác, phản ứng của họ giống như Dương Lập, hoặc là lắc đầu, hoặc trực tiếp tránh đi ánh mắt ông ta.
Chu Tín phát hiện chuyện này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của mình, lập tức đứng lên: “Mọi người đều mệt mỏi, nghỉ ngơi mười phút.”
Nói xong, ông ta đi đầu bước ra ngoài, Dương Lập và giám đốc dự án Trần Ngô Thiên đứng lên muốn đi theo, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đến gần một cao tầng bên cạnh mà hỏi: “Anh biết tội phạm kinh tế tham ô đến mức tiền trên ngàn vạn sẽ bị phán bao nhiêu năm không?”
Chỉ thấy cao tầng kia bình tĩnh mở miệng: “Có thể ở tù có thời hạn hơn mười năm, hoặc là chung thân, cũng có thể bị tịch thu tài sản. Tình tiết đặc biệt nghiêm trọng thì xử tử hình và tịch thu tài sản.”
Thịnh Hoàn Hoàn thật không ngờ cao tầng này lại phối hợp như thế, hơn nữa vẻ mặt rất cương trực công chính, vì thế nhìn xuống thẻ tên của anh ta.
Giám đốc bộ tài vụ Thẩm Nam.
Thẩm Nam, cô nhớ kỹ anh ta.
Sau này Thịnh Hoàn Hoàn mới biết được, Thẩm Nam là Lăng Tiêu đề bạt lên làm giám đốc bộ tài vụ, không xem như người của Lăng Tiêu, nhưng vì được Lăng Tiêu đề bạt nên bị các cao tầng khác bài xích, sắp xếp vị trí của anh ở sau cùng, vì vậy mới ngồi chung một chỗ với Thịnh Hoàn Hoàn.
Nếu không lấy chức vị nổi bật như giám đốc bộ tài vụ thì sao lại lưu lạc không đến hàng sau cùng?
Thẩm Nam này dầu muối không ăn, người đầu tiên Chu Tín xử lý sau khi leo lên chính là anh ta, mà anh cũng biết rõ điểm này.
Thẩm Nam vừa nói xong thì Dương Lập và Trần Hạo Thiên đều không dám đi về phía trước nửa bước.
Vài giây sau, Dương Lập run run rẩy rẩy ngồi xuống, thấy vậy, Trần Hạo Thiên do dự một lát rồi cũng chịu ngồi, những người khác căn bản không dám nhúc nhích.
Bên ngoài, Chu Tín đợi hồi lâu vẫn không thấy ai đi ra, lúc này ông ta mới biết mình khinh địch. Nhưng đến bây giờ ông vẫn không biết rốt cuộc tin nhắn bọn Dương Lập thu được viết cái gì.
Khó trách Thịnh Hoàn Hoàn dám một mình tiến đến, thì ra trong tay có nắm át chủ bài, chẳng lẽ có người đứng sau lưng giúp cô?
Trần Văn Huy thì sao? Có phải ông ta cũng bị uy hiếp giống như bọn Dương Lập?
Hiện tại Chu Tín thật sự không thể mặt dày trở về phòng họp, chỉ có thể gọi điện thoại cho Trần Văn Huy, nhưng vừa vang hai tiếng thì điện thoại đã bị cắt đứt.
Chu Tín suýt ném mạnh điện thoại ra ngoài, ông ta biết Trần Văn Huy đã phản chiến.