Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 302: Lăng Tiêu tới, xem ra Cố tổng chán ở Hải Thành rồi

Giọng Cố Nam Thành lại vang lên lần nữa, đinh tai nhức óc: “Lăng Kha, đây là cơ hội cuối cùng của cô.”

Lăng Kha không muốn liên lụy ai cả, đưa tay kéo Thịnh Hoàn Hoàn đang chắn trước mặt cô ra, khinh thường mà nhìn Cố Nam Thành: “Anh cứ việc thử xem.”

Cố Nam Thành nghĩ tập đoàn Lăng An dễ ức hiếp à, gã có thể tùy ý làm khó dễ sao?

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đương nhiên phải đứng ra chống lưng cho Lăng Kha: “Nói rất đúng, Thịnh Thế sẽ cùng tồn tại với Lăng An.”

Lăng Kha cũng giống như Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng xem thường Cố Nam Thành, sau khi ly hôn với Nam Tầm, Cố Nam Thành càng làm người ta chán ghét! Trước kia là mắt bị che, hiện tại là hoàn toàn mù.

Cố Nam Thành cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển qua Thịnh Hoàn Hoàn, trào phúng cười nói: “Thịnh Thế? Cô xác định hiện tại mình làm được chủ?”

Cố Nam Thành đang châm chọc tình cảnh hiện giờ gian nan của Thịnh Hoàn Hoàn, còn không biết lượng sức mà muốn ra mặt cho Lăng Kha.

Lúc này Đường Nguyên Minh mở miệng: “Có câu ‘Cái bụng của Tể tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền’, Cố tổng cần gì tính toán chi li với một cô gái, truyền ra không sợ người khác chê cười à.”

Cố Nam Thành lạnh lẽo liếc nhìn anh một cái, nhưng cũng không so đo, chính xác mà nói, gã biết trêu chọc Đường gia là lựa chọn không sáng suốt.

Ánh mắt gã lại nhìn về hướng Lăng Kha, sắc mặt âm trầm đến dọa người: “Lăng Kha, đây là cô tự tìm, tôi vốn còn nhớ giao tình ngày xưa, muốn chừa chút tình cảm, nếu cô không biết tốt xấu như thế thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Giờ khắc này, trên mặt đám người Trần Do Mỹ Trần Phỉ Phỉ đều lộ ra nụ cười hả giận lại đắc ý.

Lam Tiếu nhìn Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ như thế, càng cảm thấy mình đá Lăng Phi là chính xác, người đàn ông của cô ta cũng phải mạnh mẽ, phải trút giận và có thể bảo vệ cô như thế.

Mà Lăng Phi chẳng làm nên trò trống gì, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Bạch Sương cười lạnh: “Lần này Lăng Kha thảm rồi!”

Tiết Tiêm Tiêm phụ họa: “Đáng đời, ai bảo vừa rồi cô ta kiêu ngạo như vậy.”

Lúc này Triệu Giai Ca thấp giọng mắng: “Được rồi, các người ít nói vài câu.”

Bạch Sương và Tiết Tiêm Tiêm không dám lỗ mãng nữa.

Khiển trách xong hai người, Triệu Giai Ca nhìn về phía người đàn ông bên cạnh và hỏi: “A Tư, anh không tính giúp Lăng Kha sao?”

Lệ Hàn Tư không chút do dự mà trả lời: “Đây là cô ta tự tìm, vì sao anh phải giúp?”

Nếu Lệ Hàn Tư đã nói như thế thì Triệu Giai Ca cũng không hỏi nhiều.

Lúc này Cố Nam Thành đã lấy di động ra, lại nhìn về phía Lăng Kha: “Giờ cô quỳ xuống xin lỗi Tiểu Mỹ còn kịp.”

“Anh nằm mơ.”

Thịnh Hoàn Hoàn thật chướng mắt Cố Nam Thành giả từ bi, gã tạo áp lực với tập đoàn Lăng An chỉ vì muốn cảnh báo người của Hải Thành, đừng tiếp tục nhắc đến gian tình giữa gã và Trần Do Mỹ. Gã cho rằng làm như vậy có thể che giấu sự thật mình bỏ vợ bỏ con, Trần Do Mỹ chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác?

Lăng Kha không ngốc, tất nhiên cũng hiểu điều này, vì thế cô khinh thường mà mắng Cố Nam Thành: “Tôi khinh, thứ cặn bã bỏ vợ bỏ con, ngụy quân tử.”

“Lăng Kha, tôi thấy cô thật sự chán sống.” Cố Nam Thành giận tím mặt, buông lời hung ác: “Trong vòng một tuần, tôi sẽ buộc cả nhà các người quỳ xuống trước mặt tôi xin tha.”

“Bốp bốp bốp!” Lúc này một tràng vỗ tay không hợp thời vang lên.

Mọi người còn chưa thấy rõ là ai đang vỗ tay thì một giọng nói thong dong lại mang theo uy hiếp truyền đến: “Cố tổng thật kiêu ngạo, xem ra chán ở Hải Thành rồi nên muốn đổi chỗ phát triển.”

Tiếng nói đột nhiên vang lên này làm mọi người trở tay không kịp, đặc biệt là Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lăng Tiêu bước từng bước đến, dáng vẻ thong dong thoải mái kia như một con mãnh hổ đang dạo quanh sân nhà mình.

Giờ khắc này, Lăng Kha cảm động muốn rớt nước mắt: “Anh họ!”

Hừ, nhà ai không có chỗ dựa mạnh chứ? Cố Nam Thành nghĩ nhà cô không ai che chở sao?

Lăng Tiêu gật đầu với đứa em họ không có bao nhiêu quan hệ huyết thống này, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, tạm dừng chừng hai giây, sau đó tầm mắt sắc bén bắn về hướng Đường Dật.

Đường Dật sờ sờ mũi, chờ Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh thì rất ham sống sợ chết mà giải thích: “Tôi cũng bị Diệp Sâm gài thôi.”

Đường Dật đê tiện lại ném nồi cho Diệp Sâm.

Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ trước lời giải thích của Đường Dật, ánh mắt dừng lại trên người Cố Nam Thành đang kinh ngạc, hắn nhếch môi lên, không giận đã oai mà nói: “Cố tổng, tiếp tục đi chứ!”

Mọi người nhìn Lăng Tiêu, không khỏi bi thương cho Cố Nam Thành. Xem ra lần này gã đá trúng tấm ván sắt!

Cố Nam Thành thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, sắc mặt âm trầm như phủ lớp sương mù, hồi lâu vẫn không nói chuyện.

Cố Bắc Thành phản ứng lại trước, anh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, bắt đầu hoà giải: “Đều ngồi xuống đi, mọi người đều là bạn bè, cần gì vì việc nhỏ này mà cãi vã như thế.”

Nói xong, Cố Bắc Thành lại nhìn về phía Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ: “Lăng Kha nói là sự thật, Trần tiểu thư cũng chẳng oan ức gì.”

Cố Nam Thành cắn răng: “Cố, Bắc, Thành.”

Cố Bắc Thành cười lạnh: “Anh thật sự muốn đối đầu với toàn bộ Hải Thành?”

Lăng An, Thịnh Thế, Đường thị, hiện giờ lại có thêm Lăng thị, tập đoàn Cố thị có năng lực gì chống lại bọn họ? Chỉ Lăng thị thôi đã có thể đè chết Cố thị rồi.

Mặt Cố Nam Thành xanh mét, tuy trong lòng rất phẫn nộ, nhưng lại không dám dùng cả Cố gia mạo hiểm vì một người phụ nữ, chỉ là lòng tự trọng đàn ông của gã không chịu nổi thôi.

Nhìn dáng vẻ ức nghẹn của Cố Nam Thành, cuối cùng Lăng Kha cũng trút được cục tức, duỗi tay chọc chọc Thịnh Hoàn Hoàn vẫn còn đang ngơ ra, lôi kéo cô tìm chỗ ngồi xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới Lăng Tiêu lại xuất hiện ở chỗ này, đêm nay là chúc mừng cô khôi phục độc thân, nếu bị Lăng Tiêu biết thì có cảm thấy mình bị sỉ nhục không?

Đường Nguyên Minh nhìn cô gái cứ mất tập trung từ lúc Lăng Tiêu xuất hiện, anh mở lon nước trái cây rồi đưa cho cô: “Muốn đổi phòng không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu với Đường Nguyên Minh: “Không cần!”

Chuyện của cô còn chưa giải quyết, lúc này rời đi thì ván cờ đêm nay coi như uổng phí.

Nếu Cố Nam Thành an phận rồi thì đến lượt cô lên sân khấu.

Giờ phút này có không ít cô gái trong phòng đều đặt tâm tư trên người Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu, dù là gia thế hay tướng mạo, họ đều đủ làm các cô gái chạy theo như xua vịt.

Bao nhiêu người ở Hải Thành ghen ghét Thịnh Hoàn Hoàn, vừa ly hôn với Lăng Tiêu thì đã qua lại với Đường Nguyên Minh, một mình cô đã gom được hai trong những người đàn ông đứng đầu Hải Thành.

À, không, còn có Mộ Tư nữa, là ba người!

Nói xem các tiểu thư có lý do gì không chán ghét Thịnh Hoàn Hoàn chứ?

Trần Do Mỹ, Triệu Giai Ca đều là thủ hạ bại tướng dưới tay Thịnh Hoàn Hoàn, hiện giờ cô ly hôn, lại ngồi trên ngai vàng giám đốc Thịnh Thế, vẫn chiếm vinh dự tiểu thư đứng đầu không buông, điều này làm biết bao cô gái vừa đố kỵ lại căm hận, muốn túm cô khỏi cái ghế đó.

Hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn hãm sâu trong lời đồn ngoại tình, lại có dan díu với Đường Nguyên Minh, Lăng Tiêu tới, các cô sẽ không bỏ lỡ thời cơ tốt này.

Ngay khi Lam Tiếu nhịn không được muốn bắt đầu thì trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông...
Chương 303: Lăng Tiêu ép Cố Nam Thành xin lỗi Lăng Kha

Là Diệp Sâm.

Diệp Sâm tiến vào cũng nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô ấy không yên tâm, tôi liền tự chủ trương lại đây xem.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Kỳ thật anh không cần đặc biệt giải thích với tôi!

Nói là tự chủ trương, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại thấy được vẻ đương nhiên trên mặt Diệp Sâm.

Nói xong câu đó với Thịnh Hoàn Hoàn, Diệp Sâm lại đi về hướng Đường Dật và Lăng Tiêu, kinh ngạc mà nhìn Lăng Tiêu: “Sao anh...”

Sao Lăng Tiêu cũng tới?

Đường Dật khôn khéo lập tức cắt ngang lời Diệp Sâm nói: “Sao anh mới đến, tôi đã đợi anh rất lâu, tôi còn tưởng tôi đi nhầm phòng!”

Diệp Sâm liếc Đường Dật một cái, nhìn về phía Lăng Tiêu và hỏi: “Muốn đổi phòng không?”

Lăng Tiêu không trả lời, đôi mắt sắc bén như chim ưng liếc về hướng Cố Nam Thành: “Sao Cố tổng không nói nữa, vừa rồi anh nói buộc cả nhà ai trong vòng một tuần đến trước mặt anh quỳ xuống xin tha?”

Diệp Sâm nhìn theo ánh mắt Lăng Tiêu, đồng tử giấu dưới mắt kính tơ vàng làm người ta không thấy rõ, khuôn mặt tuấn tú của anh rất bình tĩnh, không có dao động cảm xúc nào.

Đối mặt với lời chất vấn của Lăng Tiêu, hơn nửa ngày Cố Nam Thành vẫn không hé răng, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, trong nháy mắt Lăng Tiêu xuất hiện đã xoay chuyển cục diện, làm Cố Nam Thành cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Lúc này Cố Bắc Thành nhìn về phía Lăng Kha và nói: “Lăng Kha, anh xin lỗi vì sự lỗ mãng vừa rồi của anh mình.”

Lăng Kha vốn đang rất hưng phấn, chờ Cố Nam Thành bị Lăng Tiêu ép xin lỗi cô, ai ngờ lúc này Cố Bắc Thành lại xen miệng vào, làm cô thực khó xử.

Lăng Kha nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu với cô.

Lăng Kha ngẫm nghĩ, sau đó mới nói với Cố Bắc Thành: “Nể mặt anh, em không so đo với anh ta.”

Mọi việc phải một vừa hai phải, ép Cố Nam Thành vào chân tường thì ai biết gã sẽ làm ra chuyện gì, đến lúc đó Cố Bắc Thành đứng ở giữa rất khó xử.

Hơn nữa tập đoàn Lăng An thật sự thua kém tập đoàn Cố thị, Lăng Tiêu có thể đứng ra nói một câu cho cô đã là ân đức lớn, cô không muốn ăn vạ Lăng Tiêu.

Hơn nữa chuyện hôm nay cũng do cô suy nghĩ không chu toàn, nói cho sướng miệng nhất thời nên suýt làm hư chuyện. Nếu đêm nay Lăng Tiêu không tới thì cô thật sự không biết nên xử lý thế nào, nếu liên lụy Hoàn Hoàn vào thì tội của cô lớn lắm.

Cố Bắc Thành bưng ly rượu trên bàn kính Lăng Tiêu và Lăng Kha một ly: “Vậy chuyện này coi như bỏ qua.”

Lăng Tiêu khẽ mở môi mỏng: “Ai cũng nói nhị thiếu Cố gia không học vấn không nghề nghiệp, tôi thấy anh còn biết ăn nói hơn anh mình nhiều.”

Ai cũng nghe ra Lăng Tiêu đang vả mặt Cố Nam Thành, nhưng Cố Nam Thành lại không dám chống đối một câu.

Trần Do Mỹ cảm thấy mất mặt nên nói khẽ với Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, nếu không chúng ta đi thôi!”

Đi? Lúc này rời đi không phải là chạy trối chết sao? Cố Nam Thành này không mất mặt nổi đến thế!

Đại trượng phu co được dãn được, một ngày nào đó gã sẽ đạp Lăng Tiêu dưới chân.

Cố Nam Thành đột nhiên nở nụ cười, gã bưng ly rượu trước mặt lên, thoải mái hào phóng nhìn về phía Lăng Kha: “Lăng Kha, vừa rồi là anh Nam Thành xúc động, anh xin lỗi em vậy.”

Lăng Kha nhìn gương mặt tươi cười của Cố Nam Thành, cảm thấy sau lưng lạnh toát, cô nghĩ trong lòng Cố Nam Thành nhất định là hận chết mình!

Nói xong, Cố Nam Thành uống một hơi cạn sạch, đảo ngược ly rượu không rồi nói với Lăng Kha: “Một ly rượu đục xoá hết hận thù, chuyện này coi như qua.”

Lăng Kha gật đầu: “Đúng, bỏ qua.”

Cô nghĩ, nếu là trước kia, chị Nam Tầm thấy dáng vẻ này của Cố Nam Thành thì nhất định sẽ đau lòng chết mất. Nhưng nếu là trước kia thì sao chuyện này có khả năng xảy ra?

Loại người như Cố Nam Thành căn bản không đáng để chị Nam Tầm lưu luyến.

“Lam tiểu thư.” Giải quyết xong chuyện của Cố Nam Thành, Lăng Kha cười tủm tỉm nhìn về phía Lam Tiếu, cô không quên nhiệm vụ Thịnh Hoàn Hoàn giao cho mình: “Vừa rồi cô nói cái gì, tôi không xin lỗi cô thì đừng mơ ra khỏi nơi này?”

Lam Tiếu biến sắc, cảnh giác nhìn về hướng Lăng Tiêu, lúc này cô ta còn dám hy vọng xa vời Lăng Kha xin lỗi mình sao? Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu biết quá rõ chuyện giữa cô ta và Lăng Phi, làm sao cô cãi với Lăng Kha được?

Thật không nghĩ tới tổ tiên của Lăng Kha và Lăng Tiêu lại là người một nhà.

“Lăng Kha, một vừa hai phải, đừng quá đáng.” Người nói chuyện không phải Lam Tiếu, mà là Triệu Giai Ca mang vẻ mặt cao sang.

Lệ Hàn Tư nhìn dáng vẻ đeo bám không buông của Lăng Kha, trong lòng tăng thêm một tia ghét bỏ, nhưng anh ta vẫn không muốn tham dự vào cuộc tranh đấu của phụ nữ, anh không ngốc như Cố Nam Thành.

Hốc mắt Lam Tiếu lập tức đỏ lên, tủi thân mà nhìn Lăng Kha: “Tôi xin lỗi cô không được sao, xin cô đừng so đo với tôi nữa, tôi thừa nhận hết những lời cô vừa nói, vừa lòng chưa?”

Nhìn Lam Tiếu bị buộc thành như vậy, trong lòng mọi người vừa chán ghét lại tức giận với Lăng Kha, cho rằng cô ấy chó cậy thế chủ, kiêu ngạo ương ngạnh.

“Đừng, cô khóc cái gì, tôi còn oan hơn cô đấy biết không?” Lăng Kha chỉ về hướng Lăng Tiêu: “Cô dám đứng trước mặt Hoàn Hoàn và anh họ tôi nói mình không đẩy Hoàn Hoàn, nói cô và Lăng Phi không có quan hệ gì, nói cái thai cô bị sảy không phải của Lăng Phi không?”

“Chuyện gì vậy?” Lăng Tiêu nhăn mày lại, không giận đã oai.

Lăng Kha tức giận nhìn về phía Lăng Tiêu, blah blah nói một hơi: “Cô gái này không thừa nhận mình là bạn gái của Lăng Phi, vừa rồi đứng trước mặt mọi người nói Lăng Phi không xứng với cô ta, nói cậu ấy tự mình đa tình, nói cô ta chưa từng hẹn hò với Lăng Phi.”

Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Tiếu, khí thế khiếp người: “Phải không?”

Sắc mặt Lam Tiếu trắng bệch, tay chân nhũn ra, nếu không phải lúc này còn ngồi trên sô pha thì nhất định đứng không vững.

Lăng Kha nhìn về phía Triệu Giai Ca: “Triệu tiểu thư, biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng không?”

Lăng Kha lấy ra một chồng ảnh và giấy xét nghiệm mang thai trong túi xách rồi ném cho Triệu Giai Ca: “Nhìn cho kỹ đi, nếu vừa rồi tôi có nửa câu nói dối thì thiên lôi đánh xuống.”

Triệu Giai Ca liếc nhìn đóng ảnh trên bàn một cái, cầm lấy tờ giấy xét nghiệm có viết tên Lam Tiếu.

Mà Lệ Hàn Tư cũng liếc nhìn Lăng Kha, lấy hai tấm ảnh trên bàn rồi cẩn thận nghiên cứu, lát sau nói với Triệu Giai Ca: “Không có dấu vết Photoshop.”

Nói cách khác, ảnh chụp là thật.

Sau khi Lệ Hàn Tư lên tiếng, có mấy người cầm ảnh trên bàn lên, rất nhanh chúng đã được truyền tay khắp phòng.

Đó đều là ảnh chụp Lam Tiếu và Lăng Phi hẹn hò, nắm tay, ôm, hôn môi... Còn có ảnh hai người ra vào bệnh viện.

Ở cổng bệnh viện, Lăng Phi cười thật tươi, bế Lam Tiếu lên xoay tròn, mà trong tay Lam Tiếu có cầm biên lai của bệnh viện.

Không khó suy đoán, trong tay Lam Tiếu chính là giấy xét nghiệm mang thai.

Lúc này đột nhiên có người thốt lên: “Trời ạ, sao tấm hình này nhiều máu như thế, chẳng lẽ là chụp vào ngày sinh non?”

“Váy dính máu kìa, trên quần Lăng Phi cũng dính tùm lum, không phải sinh non thì là gì?”

“Thật không ngờ Lam Tiếu lại là loại người này.”

“Vừa rồi còn nói chướng mắt Lăng Phi, bị vả mặt thật nhanh.”

“Rõ ràng ở bên nhau còn sống chết không thừa nhận, dính phải loại phụ nữ này là Lăng Phi xui xẻo.”
Chương 304: Chỉ số thông minh của người đàn ông nào đó bị chó ngậm

“Khó trách Lăng Kha nói mình nhìn không được, thì ra Lam Tiếu luôn coi Lăng Phi là lốp xe dự phòng, xem ra lần này Lam Tiếu tự tìm đường chết rồi.”

“Lăng Phi là người của Lăng gia, cũng rất thân với Lăng Tiêu, chỉ tính tiền chia hoa hồng mỗi năm thôi đã không biết bao nhiêu, Lam Tiếu còn nói người ta không xứng với mình, cũng không xem điều kiện của mình như thế nào.”

Từng giọng nói tức giận bất bình vang lên trong phòng.

Cuối cùng ảnh chụp truyền tới tay Lý Vệ Lâm, anh phẫn nộ ném về hướng Lam Tiếu: “Ông đây chưa từng gặp qua loại phụ nữ vô sỉ như cô, còn nói Lăng Phi không xứng với cô, tôi thấy thứ như cô mới không xứng với Lăng Phi.”

Ảnh bị ném đến trước mặt Lam Tiếu, trong ảnh, Lăng Phi ôm Lam Tiếu xuống xe, đầy mặt khủng hoảng mà lao thẳng đến bệnh viện, trên người hai người đều là máu.

Tới giờ khắc này, Lam Tiếu còn có gì để cãi lại?

Sự thật ngay ở trước mắt, những người đứng xem bị lừa gạt lòng thương hại đang phẫn nộ bắt đầu chỉ trích Lam Tiếu.

Đám người Triệu Giai Ca và Trần Phỉ Phỉ không dám nói chuyện giúp Lam Tiếu nữa.

Mặt Lam Tiếu tái nhợt như tờ giấy, cả người đang run rẩy, cô ta như con rắn độc nhìn trừng trừng vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Là cô, nhất định là cô, cô hại tôi sinh non còn chưa đủ, hiện giờ lại sai khiến Lăng Kha hãm hại tôi.”

Lam Tiếu lớn tiếng khóc rống lên, ngã người lên trước chống lên mặt bàn, một tay chỉ thẳng vào Thịnh Hoàn Hoàn mà mắng: “Là tôi cho người đẩy cô, nhưng cô căn bản không bị thương, mà tôi lại mất con vì chuyện này, vì sao cô vẫn không chịu buông tha cho tôi?”

Thịnh Hoàn Hoàn mặt không cảm xúc nhìn Lam Tiếu, không nhanh không chậm mà nói: “Hình như cô quên con mình bị hầu gái cô mua chuộc đẩy hư, là cô tự rước hậu quả xấu, chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Vậy chuyện đêm nay cô giải thích thế nào?” Lam Tiếu rơi lệ đầy mặt, lạnh giọng chất vấn: “Tôi đã mất con, vì sao cô vẫn không chịu buông tha cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt nói: “Vậy phải hỏi chính cô xem đã làm gì.”

Lam Tiếu trừng lớn đôi mắt đỏ bừng, cả giận nói: “Tôi làm cái gì, cô nói thử xem.”

Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, nhưng khí thế lại lập tức hạ gục Lam Tiếu cuồng loạn: “Cô thuê người tùy ý bịa đặt bôi xấu tôi trên mạng, cần tôi lấy ra chứng cứ không?”

Lam Tiếu khinh thường mà cười lạnh: “Nếu cô không làm sai thì cần gì để ý người khác nói gì, còn không phải tại cô chột dạ.”

Nói xong Lam Tiếu lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng còn chưa nhìn thấy mấy tấm ảnh đó đúng không, trước khi ly hôn với anh cô gái này đã cặp kè với đàn ông khác, có ảnh chụp làm chứng, sao làm giả được?”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại Lăng Tiêu, không khỏi lau mồ hôi cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ đều bày ra dáng vẻ xem kịch vui, cuối cùng tâm lý cũng được an ủi.

Lăng Tiêu nhìn qua Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói lười biếng mang theo chút lạnh lẽo: “Tôi cũng muốn nghe cô giải thích.”

Chuyện mới xảy ra vào tối hôm qua, Lăng Tiêu từng nhìn thấy chiếc Halley kia, hắn cũng biết người đàn ông ngồi trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn là Đường Nguyên Minh, hắn chỉ muốn nghe cô chuẩn bị giải thích như thế nào thôi.

Rốt cuộc Lam Tiếu cũng tìm được chút hi vọng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ta chờ xem kết cục của Thịnh Hoàn Hoàn, tội cắm sừng Lăng Tiêu nghiêm trọng hơn cô ta nói dối gấp một vạn lần.

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa mở miệng thì Đường Nguyên Minh đã cười nói với Lăng Tiêu: “Lăng tổng cần gì giả bộ hồ đồ, tối hôm qua không phải chúng ta đã gặp nhau sao? tôi và Hoàn Hoàn ký hợp đồng ở nhà ăn, ăn xong tôi lái xe chở cô ấy về nhà có vấn đề gì?”

Mọi người kinh hãi, thì ra Đường Nguyên Minh chính là người đàn ông thần bí trong ảnh,... gian phu của Thịnh Hoàn Hoàn.

Người buồn bực nhất là Lý Vệ Lâm, chiếc xe máy Halley của anh tự nhiên lại hot trên mạng, bị cả Hải Thành biết đến.

Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ trước lời giải thích của Đường Nguyên Minh, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, hắn muốn nghe chính miệng cô nói.

“Tối hôm qua sau khi chúng ta tách ra, tôi lái xe đưa anh ấy trở về, trong lúc đó chúng tôi không có hành động quá đà nào, nếu anh xem qua mấy tấm ảnh kia thì sẽ biết, đó là lợi dụng góc độ chụp, cố ý làm người ta hiểu lầm.” Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên giải thích với Lăng Tiêu.

Lúc này Lam Tiếu châm chọc nói: “Lăng tổng, anh đừng tin cô ta, nếu cô ta và Đường Nguyên Minh không có gian díu thì tại sao Đường Nguyên Minh lại đưa dự án lớn của Đường thị cho cô ta?”

Lăng Tiêu liếc nhìn Lam Tiếu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Hình như cô rất muốn trên đầu tôi có cái sừng thì phải.”

Tim Lam Tiếu lỡ mấy nhịp, chân tay luống cuống giải thích: “Không phải… Lăng tổng tôi không phải ý này, ý tôi là... tôi muốn nói, những lời này đều là trên mạng truyền, nói rất nhiều xí nghiệp đang tranh đoạt dự án của Đường thị, lại bị Thịnh Thế không hề có ưu thế lấy được, hơn nữa lời đồn này truyền ra từ Thịnh Thế, tôi chỉ sợ Lăng tổng bị Thịnh Hoàn Hoàn lừa.”

Lăng Tiêu lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Những lời này cũng không phải không có lý.”

Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh giải thích với Lăng Tiêu: “Làm ăn quan trọng là cơ duyên và quan hệ, vừa sinh ra tôi đã quen biết Đường tổng, đây là cơ duyên của tôi. Hơn nữa ai nói cho các người Thịnh Thế không có ưu thế gì? Thịnh Thế không chỉ có tiền, chúng tôi còn có đoàn đội cao cấp nhất.”

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Lam Tiếu: “Nếu cô không hiểu thì có thể hỏi người ngồi bên cạnh Trần Phỉ Phỉ, anh ta chính là thiên tài của dự án này.”

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Lý Vệ Lâm.

Lý Vệ Lâm xấu hổ cười cười với mọi người, sau đó hung hăng trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Đừng quên cá cược của chúng ta, chờ cô thắng lại nói.”

Trần Phỉ Phỉ lập tức hỏi: “Cá cược gì?”

Mặt Lý Vệ Lâm đỏ lên, nói lắp bắp: “Chính là, chính là...”

Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lý Vệ Lâm không biết cố gắng như thế thì dứt khoát trả lời thay anh ta: “Đương nhiên là vượt qua cô trong cuộc đua quốc tế.”

Không biết là ai “Phì” một tiếng bật cười, ai không biết Trần Phỉ Phỉ là nữ tay đua có tiềm lực nhất Hoa Hạ mấy năm nay, Thịnh Hoàn Hoàn nói như vậy là không tự lượng sức mình.

Trần Phỉ Phỉ hừ lạnh một tiếng: “Phải không, tôi chờ cô ở trận chung kết.”

“Một lời đã định.” Thịnh Hoàn Hoàn không màng hơn thua mà đáp lại một câu, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi giải thích như vậy, anh có vừa lòng không?”

Lăng Tiêu còn chưa tỏ thái độ thì Lam Tiếu lại hô to: “Lăng tổng đừng tin cô ta, Thịnh Hoàn Hoàn đang nói dối, trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác, nếu cô ta không có gì với Đường Nguyên Minh thì tôi chặt đầu xuống cho anh làm ghế ngồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhìn Lam Tiếu, hiện giờ cô ta chỉ hấp hối giãy giụa thôi, cô và Đường Nguyên Minh trong trong sạch sạch, cô chẳng sợ gì cả, Lăng Tiêu có thể đi điều tra.

Lăng Kha khẩn trương nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ sợ Lăng Tiêu tin vào chuyện ma quỷ của Lam Tiếu.

Ngay sau đó, Lăng Kha liền nghe Lăng Tiêu nói: “Vậy cô lập tức chặt đầu xuống đi.”

Thân thể căng thẳng của Lăng Kha buông lỏng, còn kích động hơn cả Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh họ thật thông minh, em quá bội phục anh, không giống người nào đó, chỉ số thông minh bị chó ngậm.”

Người Lăng Kha nói đương nhiên chính là Cố Nam Thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK