Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 116: Không phải là mang thai đó chứ?

Nhưng mà nước mắt thành thật hơn miệng của cô nhiều, từng giọt lệ trong suốt nhỏ lên cổ tay trắng nõn của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hít thở không thông, mở cửa sổ xe ra, gió thổi loạn mái tóc cô, tóc che khuất mắt cô, cô cảm thấy trước mắt là một mảnh mờ mịt.

Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại: “Bên ngoài gió lớn, em còn bệnh.”

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, Nam Tầm đã điều chỉnh xong cảm xúc: “Sao em lại một mình ở bệnh viện, tối hôm qua không phải em đi cùng Lăng Tiêu sao?”

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn càng nặng nề: “Anh ta bỏ lại em ở đó, chắc cảm thấy tối hôm qua em đã làm anh ta mất mặt.”

“Muốn chị điều tra Lam Nhan kia giúp em không?” Nam Tầm hỏi.

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu: “Không cần, dù sao em cũng không để bụng, chỉ cần cô ta không trêu chọc em thì em có thể coi như cô ta không tồn tại.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hai mươi phút sau, xe chạy lên núi, ngừng trước cửa một biệt thự tư nhân.

“Oa, ghê gớm.” Lăng Kha kéo kính râm xuống, toà nhà trước mắt làm người ta trầm trồ.

Chỉ thấy biệt thự đưa lưng về hướng Bắc mặt hướng về hướng Nam, thiết kế độc đáo, tràn ngập cảm giác hiện đại và cơ giới, làm mắt người xem cũng sáng lên.

Nam Tầm giải thích với các cô: “Nhà của một người bạn, y thuật của anh ta tương đối lợi hại.”

Trong biệt thự đầy phong cách kia, Đường Dật nhìn ba người khách trong camera mà thổi tiếng huýt sáo, nói với người đàn ông ngồi trên sô pha ở đối diện: “Tôi có khách tới, còn là ba đại mỹ nữ.”

Người đàn ông kia mắt điếc tai ngơ, ánh mắt mang theo vài phần sắc bén tập trung trên máy tính trước mặt, không giận đã oai.

Đường Dật tập mãi thành thói quen, ánh mắt lại dừng trên màn hình theo dõi, mắt lấp lánh tỏa sáng: “Oa, hai cô gái này thật là cực phẩm, Nam Tầm cũng quá tốt, là muốn giới thiệu bạn gái cho tôi sao?”

Đường Dật ngó trái ngó phải, cầm ipad đi đến trước mặt người đàn ông: “Anh xem giúp tôi hai cô gái này ai tuyệt hơn.”

Người đàn ông không kiên nhẫn muốn đẩy Đường Dật ra, ánh mắt lại vô tình liếc nhìn màn hình một cái, động tác dừng lại.

Đường Dật chỉ vào Lăng Kha: “Người này thế nào, xinh xắn lanh lợi, thanh tú đáng yêu.”

Tiếp theo lại lắc lắc đầu, chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi thấy người này càng tốt, anh xem gương mặt này, đôi chân dài này, chiếc eo thon nhỏ này... Quả thực là cực phẩm trong các mỹ nhân.”

Người đàn ông trên sô pha lạnh lùng liếc nhìn Đường Dật.

Đường Dật sờ sờ mũi, không thú vị nói một câu: “Ý tôi là ánh mắt của anh rất tinh tường, dáng người chị dâu rất tuyệt.”

Tầm mắt kia càng sắc bén, tựa như dao nhỏ.

Đường Dật lập tức rụt cổ lại: “Tôi đi mở cửa xem họ tìm tôi có chuyện gì.”

Lúc này người đàn ông kia mới lạnh lẽo mở miệng: “Đừng nói tôi ở đây.”

Đường Dật đi rồi, Lăng Tiêu cầm lấy cái ipad trên bàn, nhìn chằm chằm cô gái trong camera, không phải cô nên ở bệnh viện sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, cô nghi hoặc nhìn nhìn bốn phía, cứ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.

Rất nhanh Đường Dật đã đi ra, Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra anh, mặt lập tức đỏ bừng, đêm đó là anh ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, còn nói lời trào phúng trước mặt nhiều người: “Thật kịch liệt, môi rách luôn kìa, Lăng Tiêu, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Cũng do anh vạch trần làm cô rơi vào hoàn cảnh không chỗ dung thân.

Thịnh Hoàn Hoàn thật không ngờ anh chính là người có y thuật lợi hại mà Nam Tầm nhắc đến, hiện tại đi còn kịp không?

“Hoan nghênh, cô đi vào với tôi!”

Sau khi nói vài câu với Nam Tầm, Đường Dật liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cứ như không nhận ra cô, chỉ xoay người vào phòng.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Nam Tầm, Nam Tầm đẩy cô: “Đi thôi! Rất nhanh em có thể tung tăng nhảy nhót lại rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Cô chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Đường Dật vào phòng, bên trong tràn ngập mùi thảo dược và nước sát trùng, đầy đủ các thiết bị chữa bệnh.

“Nằm xuống kia đi!” Đường Dật chỉ vào một cái giường giống như bàn giải phẫu.

Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhăn mày, sau đó đi qua nằm xuống.

Đường Dật đeo bao tay vào, cầm đèn pin đi tới: “Mở miệng ra.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Một lát sau, Đường Dật ném tăm bông đi: “Cổ họng hơi nhiễm trùng, ngậm vào.”

Nói xong lại đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn một cây nhiệt kế và hỏi: “Phát sốt mấy ngày rồi, ban đầu có triệu chứng gì, nước tiểu có màu gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn ngậm nhiệt kế, trên trán có một đám quạ đen bay qua: “...”

Nếu không phải người đàn ông trước mắt rất nghiêm túc, cô hoài nghi anh đang cố ý làm khó dễ mình.

“Hỏi cô đấy.” Thấy cô không trả lời, Đường Dật duỗi tay kéo nhiệt kế khỏi miệng Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm Đường Dật: “Phát sốt ba ngày, không ho không sổ mũi, toàn thân đau nhức mất sức.”

Đường Dật gật gật đầu, lại nhét nhiệt kế vào miệng cô.

Lúc này trên đỉnh đầu Thịnh Hoàn Hoàn có một loạt hàng chữ cmn bay qua...

Cô khẳng định người này là cố ý.

Nhìn dáng vẻ Thịnh Hoàn Hoàn giận mà không dám nói gì, Đường Dật cảm thấy rất thú vị, ánh mắt dừng lại trên camera trong góc, cứ như đang nói “Không phải nói hung dữ không nghe lời sao, rõ ràng là một con thỏ trắng ngoan ngoãn im lặng mà!”

Lăng Tiêu nhìn cô gái ngậm nhiệt kế, trừng mắt giận mà không dám nói gì, trong đầu đột nhiên thoáng hiện một hình ảnh rất tà ác, hắn bình tĩnh dời mắt đi, bên tai lại đỏ lên.

Thịnh Hoàn Hoàn sốt nhẹ 38.4 độ, Đường Dật nhìn nhìn rồi ném nhiệt kế và cả bao tay vào thùng rác.

Nhìn động tác của Đường Dật, Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhịn được nữa: “Này, hình như anh rất có ý kiến với tôi, không phải anh là CP trong lời đồn với Lăng Tiêu đó chứ?”

Trước khi Lăng Thiên Vũ chưa xuất hiện, có người đồn rằng Lăng Tiêu là gay.

Đường Dật vừa nghe lời này thì dụng cụ trong tay “Đùng” một tiếng tan nát.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Nhìn phản ứng của anh, là bị tôi nói trúng rồi à?”

Đường Dật: “...”

Đây mà là thỏ trắng cái gì, rõ ràng là hồ ly hung dữ, còn rất gian xảo.

Lăng Tiêu ngồi trong phòng khách trên lầu nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói thế thì sắc mặt hơi quái lạ, sau đó trên đôi môi hồng nhạt nhiễm chút ý cười.

Hồi lâu không thấy Đường Dật trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn thực sự có ảo giác đã vô tình vạch trần chân tướng: “Thật sự là tôi chặn đường của anh?”

Mãi đến khi Đường Dật đặt một ly thuốc đen nhánh trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, cô mới kinh sợ: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn chia cắt hai người...”

Ngửi thấy mùi trung dược đặc biệt khó ngửi kia, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu buồn nôn.

Đường Dật khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên: “Phản ứng mãnh liệt như thế, không phải đã mang thai đó chứ? Tôi gọi điện thoại cho Lăng Tiêu để anh ta lập tức lại đây.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Tôi sai rồi!”

Thịnh Hoàn Hoàn ép mình uống cạn ly thuốc đen nhánh kia, uống xong lại có cảm giác buồn nôn mà không nôn ra được, lưng lửng thật khó chịu.

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã chảy mồ hôi đầy người.

Đường Dật ném cái ly cô uống vào thùng rác: “Chảy mồ hôi là không có việc gì, về sau kiềm chế lúc làm chuyện đó một chút, người trẻ tuổi bây giờ thật là không biết đúng mực.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức mặt đỏ tai hồng: “...”

Coi, như, anh, giỏi!
Chương 117: Thiếu phu nhân hào môn đánh bác sĩ

Thịnh Hoàn Hoàn chảy rất nhiều mồ hôi, quần áo đã ướt đẫm, người cũng trở nên nhẹ nhàng, lúc này cuối cùng cũng đã khỏi hẳn.

Lăng Kha đem quần áo từ trên xe xuống, được Đường Dật cho phép, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi tắm rửa, cảm thấy cả người sảng khoái.

Ba người nán lại nhà Đường Dật hai giờ, khi đi ra Thịnh Hoàn Hoàn liền nhìn thấy xe của Lăng Tiêu, nghi hoặc nhìn nhìn vào trong.

Chẳng lẽ Lăng Tiêu ở nhà của Đường Dật?

Lăng Kha kêu: “Hoàn Hoàn nhìn cái gì vậy, đi thôi.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đường Dật nhìn theo chiếc xe biến mất, quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi nói anh nghe này, kiềm chế một chút, anh xem người ta bị anh dày vò sinh bệnh, tôi luôn cho rằng anh không thích phụ nữ, không nghĩ tới...”

Một ánh mắt lập loè ánh sắc lạnh như dao nhỏ bắn thẳng về hướng anh.

Đường Dật xấu hổ vò vò tóc: “Ai, đàn ông mà, bản năng thôi, bình thường bình thường.”

Lăng Tiêu nâng bàn tay thon dài lên khép máy tính lại, cầm áo khoác trên sô pha đứng lên mặc vào, ngón tay sạch sẽ mạnh mẽ phất qua nút áo đá quý trên cổ tay, nhất cử nhất động đều tràn ngập cảm giác cấm dục, cao quý ưu nhã.

Đường Dật lấy điếu thuốc ra châm, mắt không khỏi chớp chớp, khí chất toả ra trên người anh hoàn toàn tương phản với sự tản mạn vừa rồi: “Tôi có tự tin chữa khỏi bệnh của Hàn phu nhân, qua hai ngày chắc sẽ đến Hàn Quốc một chuyến.”

Ngón tay Lăng Tiêu nhẹ nhàng phất qua nếp nhăn trên cổ áo, ánh mắt sắc bén dừng ở trên mặt Đường Dật, như một vương giả ra lệnh: “Chỉ cho phép thành công, không được thất bại, chờ tin tức tốt của anh.”

Đường Dật nhìn bóng dáng cao ngạo của Lăng Tiêu, trong mắt có chút nghi hoặc không rõ, vì sao hắn nhất định phải hợp tác với vợ chồng Hàn Tín?

..

Sau khi lên xe, Nam Tầm hỏi: “Đi đâu?”

Thịnh Hoàn Hoàn ghé vào cửa sổ xe: “Đâu cũng được, dù sao cũng không muốn trở về.”

Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn toàn là hình ảnh chiếc xe của Lăng Tiêu, trong lòng có một nghi vấn không ngừng lặp lại: Rốt cuộc hắn có ở đó hay không?

Nam Tầm nói: “Vậy đi ăn cái gì đi!”

“Được!” Thịnh Hoàn Hoàn vừa nói xong thì di động của Nam Tầm liền vang lên.

Lòng Thịnh Hoàn Hoàn “Lộp bộp” một tiếng, không biết vì sao, cô nhớ tới mình đã đánh Trần Do Mỹ một bạt tai ở bệnh viện, trong lòng đột nhiên có dự cảm mãnh liệt rằng cú điện thoại này là Cố Nam Thành gọi tới để hỏi tội.

Sắc mặt của Nam Tầm đã chứng minh dự cảm của cô không sai.

Chỉ nghe tiếng nói phẫn nộ của Cố Nam Thành truyền đến từ di động: “Nam Tầm, có phải cô ở bệnh viện không, lập tức cút trở về cho tôi, đừng ở bên ngoài làm tôi mất mặt xấu hổ nữa.”

Cút trở về?

Mất mặt xấu hổ?

Những lời này nói ra từ miệng Cố Nam Thành, làm tim Nam Tầm đau như đao cắt.

Người đàn ông đã từng cẩn thận lấy lòng cô, không cho cô chịu chút tủi nhục, hiện tại lại rống giận, ngại cô làm gã mất mặt.

Nam Tầm nắm chặt di động, sau một lúc lâu mới gian nan mở miệng: “Tôi mất mặt xấu hổ cái gì?”

“Cô còn có mặt mũi hỏi tôi, hiện tại chuyện tốt cô và Lăng Kha làm đều bị người ta truyền khắp trên mạng, điện thoại của truyền thông đã gọi đến chỗ tôi rồi này.” Cố Nam Thành có vẻ tức không nhẹ, nói chuyện nghiến răng nghiến lợi: “Nam Tầm, bình thường cô ngang bướng một chút thì thôi, bệnh viện là nơi cứu người, các cô có thể giương oai ở đó sao? Còn dám đánh nhân viên y tế, ngại sống thoải mái quá à?”

Nghe những lời này, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trái tim băng giá thay cho Nam Tầm.

Gã không hỏi nguyên nhân hậu quả một câu mà trực tiếp định tội Nam Tầm.

Mặt Nam Tầm tái nhợt, một lúc sau mới khàn khàn nói: “Anh cảm thấy tôi làm anh mất mặt sao? Hay là đang tức giận vì phải chùi đít tiếp giúp tôi? Tôi nói cho anh biết, Cố Nam Thành, về sau chuyện của tôi không cần anh lo, tôi tự biết xử lý, sẽ không ảnh hưởng đến danh dự và giá trị thị trường công ty của anh, anh cứ yên tâm đi.”

Nói xong, Nam Tầm lập tức cúp điện thoại.

Thịnh Hoàn Hoàn mở di động ra, trong đó đều là video các cô “Gây chuyện” ở bệnh viện: “Vừa rồi chúng tôi bị người ta quay ở bệnh viện rồi đăng lên mạng, hiện tại trên mạng đều là tiếng mắng, lai lịch của chúng ta bị moi ra rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn video kia, sắc mặt rất khó coi.

Không có đầu đuôi ngọn nuồn, chỉ có cảnh Nam Tầm kéo cổ áo Tề Lãng, còn đẩy y tá, đoạn video ngắn này đủ để làm cư dân mạng căm phẫn.

Hơn nữa hai hàng tiêu đề trên video cố ý làm người ta hiểu lầm, 《 Tiểu thư đứng đầu Hải Thành đại náo bệnh viện, thiếu phu nhân hào môn đánh bác sĩ, rốt cuộc là tiền tài vặn vẹo, vẫn là đạo đức chôn vùi. 》

Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không xuất hiện trong video, nhưng lại đặc biệt nhắc tới cô, rất nhanh đã có người điều tra ra thân phận của họ.

Người đời đều có tâm lý ghét giàu, cho nên ba người Thịnh Hoàn Hoàn bị mắng thực thảm, không ít người ngày thường không ưa họ lập tức bỏ đá xuống giếng, nói bình thường họ ỷ vào trong nhà có tiền có thế nên làm xằng làm bậy, cực kỳ càn rỡ.

Hiển nhiên Lăng Kha cũng nhận được tin tức, cố ý gọi điện thoại đến: “Hoàn Hoàn, cậu có xem di động không, chúng ta bị bốc phốt kìa, hiện tại nên làm sao bây giờ?”

Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Nam Tầm sắc mặt tái nhợt một cái, quyết đoán trả lời: “Quay đầu trở về bệnh viện.”

Lại nghe Nam Tầm đột nhiên nói: “Vô dụng, lúc này bệnh viện nhất định đã bị phóng viên vây quanh, chỉ mong người đàn ông kia thức thời một chút.”

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Lăng Kha nôn nóng hỏi.

Nam Tầm nói: “Lúc nãy chị bảo em điều tra anh ta, điều tra ra chưa?”

Lăng Kha trả lời: “Không có, dù điều tra ra cũng là mấy thông tin trên mặt chữ, không có chứng cứ và nhân chứng, rất khó làm người ta tin tưởng.”

Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào hoàn mỹ, đang lúc hai người cau mày thì di động của Thịnh Hoàn Hoàn liên tục vang lên vài tiếng.

Là Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ.

Lần nào cũng là Thịnh Hoàn Hoàn chủ động liên hệ hắn, thái độ của Lăng Tiêu rất xa cách, vui thì đáp lại một chữ “Ừ”, đây là lần đầu tiên hắn chủ động gửi tin nhắn cho cô.

Thịnh Hoàn Hoàn click mở, đôi mày cau chặt dần dần giãn ra, khóe miệng cũng nhếch lên: “Có người đưa chứng cứ tới cho chúng ta.”

“Ai?”

“Ai vậy, sao ghê gớm thế?”

“Là Lăng Tiêu, anh ta đã điều tra mọi chuyện về Tề Lãng rồi.”

Lăng Kha: “Cmn, Lăng Tiêu quá trâu bò, video vừa đăng lên nửa giờ mà sao anh ta làm được vậy?”

Nam Tầm: “Không phải anh ta hack mạng bệnh viện đó chứ?”

Trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn bất giác hiện lên một chút kiêu ngạo: “Cũng giỏi thật.”

Lăng Kha cười nói: “Ghê nha Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu không tồi với cậu, trời vừa mưa đã đem dù tới cho cậu rồi, thật là tri kỷ!”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ Lăng Tiêu lại lập tức giải quyết chuyện lửa sém lông mày này giúp cô, nhưng nghĩ đến tối hôm qua một mình cô bị bỏ lại ở bệnh viện thì cảm động gì cũng biến mất: “Nhất định là sợ tôi làm anh ta mất mặt nữa.”

Để một mình cô đang hôn mê ở bệnh viện, việc này chỉ có Lăng Tiêu làm được, không phải lần đầu tiên cô lĩnh ngộ được sự bạc tình của hắn.

Ánh mắt Nam Tầm ảm đảm: “Sợ em làm anh ta mất mặt không phải thái độ này, em xem anh ta không hỏi nhiều một câu đã trực tiếp dẹp yên chuyện này, không giống chị...”

Không giống cô ấy, cả một cơ hội giải thích cũng không có!
Chương 118: Thịnh Hoàn Hoàn run tay gửi cái hôn gió cho Lăng Tiêu

Nghe Nam Tầm nói thế, Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Không thì em nhắn tin cho anh ta thử?”

Lăng Kha kích động nói: “Cậu gửi cái hôn gió xem anh ta có phản ứng gì đi.”

Nam Tầm cũng tán đồng: “Chị cảm thấy được đấy.”

Vì thế tay Thịnh Hoàn Hoàn run lên, đã gửi qua một cái hôn gió.

Sau một lúc lâu, Lăng Tiêu vẫn không đáp lại.

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Xem đi, em nói mà...”

Lúc này di động vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, lập tức click mở tin nhắn, chỉ thấy Lăng Tiêu đáp lại một câu: “Cô thật biết gây chuyện cho tôi, Vinson đã giải quyết chuyện này cho cô, nếu có lần sau thì tự mà xử lý.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “... À!”

Quả nhiên, sao ác ma có thể tri kỷ như thế, thì ra là Vinson giúp cô. Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên có chút rầu rĩ.

Nam Tầm liếc nhìn di động của cô một cái, hỏi tiếp: “Kế tiếp em tính làm thế nào?”

Đầu óc Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng chuyển động, sau một lúc mới nói: “Chúng ta nên làm gì thì làm cái đó, hiện tại đang lúc nổi bật, chờ bọn họ mắng đủ lại tung ra bằng chứng về Tề Lãng, hung hăng vả mặt bọn họ, hiện tại đi đua xe đi.”

Nam Tầm: “Được!”

Các cô đều cần phát tiết cục tức đang nghẹn trong lòng.

Xe chạy về hướng bãi đua xe Vũ Yến, trên đường đi Thịnh Hoàn Hoàn lại nhận được tin nhắn của hai người, đều giúp cô vạch trần Tề Lãng.

Một người là Đường Nguyên Minh, còn lại là Hạ Tri Vi.

Hạ Tri Vi nhắc tới Mộ Tư, là anh ta nhờ mình gửi tin cho cô.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Mộ Tư không chỉ một lần biểu đạt ý muốn tái hợp với cô.

Đối với hành động này của Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn không có chút vui sướng và cảm động nào, con người đều là như thế, tổn thương tột độ rồi buông xuống liền có thể bình tĩnh thậm chí lạnh nhạt đối đãi.

Nhưng Đường Nguyên Minh lại làm cô nhớ tới người anh trai từng thay cô ăn không ít trận đòn, trong lòng cảm thấy thật ấm áp: “Cảm ơn anh, anh Minh.”

Đường Nguyên Minh đáp lại: “Em lại nợ anh một bữa cơm.”

“Ai nha, cười vui vẻ thế?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Là Đường Nguyên Minh, anh Minh, chị Nam Tầm còn nhớ ảnh không?”

Nam Tầm cười nói: “Đương nhiên là nhớ, tên đó nhập ngũ xong liền không còn tin tức, không biết còn tưởng anh ta tham gia căn cứ nghiên cứu bí mật gì của quốc gia rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Đúng rồi, đi một cái là mười năm, cảm thấy trở nên thật xa lạ, hôm nào mọi người cùng ăn một bữa cơm đi, chúng ta cần làm quen lại lần nữa.”

Nam Tầm rất sảng khoái: “Được thôi.”

Sau đó cô lại hỏi: “Lăng Tiêu có nói là ai up video kia lên mạng không?”

Cô ấy vẫn luôn nhớ thương chuyện ở bệnh viện, có thể thấy được cô ấy rất khó tiêu tan trước lời nói của Cố Nam Thành.

“Chắc là Trần Do Mỹ, em nhìn thấy cô ta ở bệnh viện.” Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó vẫn nói đúng sự thật: “Chị Nam Tầm, hiện tại Trần Do Mỹ đang bày mưu giành lấy anh Nam Thành, chị không thể luôn ngồi chờ chết như vậy, phải chủ động xuất kích, để anh Nam Thành thấy rõ gương mặt thật của cô gái này.”

Nam Tầm đột nhiên ngừng xe lại, nghiêng mặt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Có phải Trần Do Mỹ nói gì với em không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chị Nam Tầm, nếu chị còn muốn sống với anh Nam Thành thì nghĩ cách để anh về nhà đi, đừng cáu kỉnh với ảnh nữa, như vậy chỉ đẩy anh ấy về hướng Trần Do Mỹ thêm thôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn không dám kể lại những lời nói của Trần Do Mỹ cho Nam Tầm nghe, sợ cô ấy sẽ nhịn không được lao đến Trần gia, hung hăng đánh Trần Do Mỹ một trận.

Đôi tay Nam Tầm nắm chặt vô lăng, cả người bị khói mù vây quanh, cực kỳ áp lực.

Cô ấy đột nhiên đạp chân ga, xe lao nhanh về hướng Vũ Yến.

Hồi lâu, bãi tập của Vũ Yến bay lên bụi bặm đầy trời, các nhân viên trừng lớn hai mắt, nhìn hai cô gái cực ngầu ngồi trên xe đua mà nhịn không được giơ ngón tay cái lên.

Lý Hưng Hoài và Cao Dương nhìn lom lom vào họ, đây hoàn toàn là trình độ quốc tế!

Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm lại mang đến bất ngờ cho họ, nhấc lên khát vọng và cảm xúc mãnh liệt trong lòng họ.

Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng khóc không ra nước mắt, con gái bây giờ có chừa chút tôn nghiêm nào cho cánh đàn ông không, hiện tại họ hoài nghi ở lại Vũ Yến là lựa chọn sai lầm!

Có Thịnh Hoàn Hoàn ở đây, họ còn có thể ngẩng đầu lên được sao?

Thịnh Hoàn Hoàn lái mười mấy vòng thì dừng, Nam Tầm lại càng chạy càng mạnh mẽ.

Thịnh Hoàn Hoàn biết Nam Tầm cần phát tiết, hiếm khi nào cô ấy buông được Cố Hoan xuống, hôm nay để cô ấy cần phát tiết cho đã một hồi.

Nam Tầm không nhớ rõ đã bao lâu mình không chạm vào xe đua, từ sau khi có con, cô ấy đã rời xa những trò cô từng đam mê, hoàn toàn trở về gia đình.

Hiện giờ cầm lại vô lăng, tình cảm mãnh liệt trong lòng bùng nổ, làm cô quyến luyến không thôi, đáng tiếc cảm xúc hiện tại của cô thật sự không thích hợp với trò nguy hiểm này.

“Không xong.” Chỉ nghe một tiếng kinh hô, cả chiếc xe của Nam Tầm đã bị lật.

Lăng Kha chân tay luống cuống khó tin nổi: “Sao lại vậy...”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chị ấy cố ý, cậu lập tức gọi cho Cố Nam Thành đi.”

Nói xong, cô nôn nóng chạy về hướng Nam Tầm.

Mọi người hợp lực kéo Nam Tầm ra khỏi xe, cũng may vết thương không quá rất nghiêm trọng, xe cũng không tổn hại nhiều, có thể thấy được cô ấy tương đối nắm chắc.

Nhân viên nâng cô lên cáng, Thịnh Hoàn Hoàn đi theo một mạch ra ngoài, phức tạp mà nhìn Nam Tầm.

Nam Tầm lộ ra ý cười tự giễu với cô, sau đó nhắm mắt lại, hình như không muốn đối mặt với bản thân lúc này.

Cô ấy không muốn xuống nước với Cố Nam Thành, nhưng cô phải chịu thua, bởi vì cô không làm như vậy thì gia đình mà mình cố gắng bảo vệ sẽ tiêu tan.

Hôn nhân hào môn không tùy tâm như người thường, nếu đi đến bước đường ly hôn thì Cố Nam Thành sẽ không giao con cho cô, mà cô tuyệt đối không để cốt nhục của mình gọi người khác là mẹ.

Nam Tầm nhìn rõ mọi chuyện hơn ai khác.

Trán Nam Tầm bị vỡ, đầu gối cũng bầm tím, vừa được đẩy vào phòng bệnh thì Cố Nam Thành đã hấp tấp chạy đến.

“Thế nào, nghiêm trọng không?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Cố Nam Thành, rốt cuộc cũng không phải trách cứ, nhìn ra được gã cũng lo lắng.

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời gã, khi Cố Nam Thành muốn vào phòng bệnh lại ngăn cản: “Nói chuyện đàng hoàng đi, chị ấy cố ý, bởi vì chị ấy không biết phải đối mặt với anh của bây giờ như thế nào.”

Cố Nam Thành giật mình, trầm mặc đứng đó vài giây.

Sau khi Cố Nam Thành đi vào, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Kha: “Đi thôi!”

Lăng Kha mang đầy nghi vấn: “Đi vậy luôn sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn liếc cô một cái: “Cậu muốn ở lại làm bóng đèn thì tùy cậu.”

Lăng Kha nhìn thoáng qua bên trong, lập tức nói: “Chờ tớ.”

Sau khi Cố Nam Thành tiến vào thì lo lắng kiểm tra thân thể của Nam Tầm, Nam Tầm nhìn vẻ khẩn trương trên mặt gã thì ôm gã khóc rống, khóc đến mức làm tim Cố Nam Thành tan chảy.

Cố Nam Thành bỏ qua mọi chuyện ở công ty, ở lại bệnh viện với Nam Tầm cả ngày, chạng vạng mới dẫn cô ấy cùng về nhà.

Sau khi về đến nhà, Nam Tầm bảo người hầu dọn đồ của Cố Nam Thành về phòng ngủ chính, không ai nhắc lại chuyện của Trần Do Mỹ nữa.
Chương 119: Đây không phải chỗ cô được chạm vào

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn trở lại Lăng gia đã qua giờ cơm trưa.

Bạch quản gia bảo phòng bếp chuẩn bị cho cô chút đồ ăn thanh đạm, có lẽ do vừa khỏi bệnh nên sức ăn của cô còn tốt hơn bình thường.

“Thiên Vũ đâu?” Sau khi ăn xong, Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.

Bạch quản gia cung kính nói: “Bẩm thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia đang ngủ trưa, hôm nay cô không ở nhà, tôi thấy cảm xúc của tiểu thiếu gia không tốt lắm, có thể là không gặp được cô nên không vui.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng dậy: “Đã biết, tôi đi xem nó.”

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, liền thấy thân thể nho nhỏ của Lăng Thiên Vũ nằm trên giường, nhìn cậu, trái tim cô bất giác trở nên thực mềm mại.

Cậu nhóc ngủ không được yên, đôi tay cậu nắm chặt tấm ga giường, thân thể cũng co rút, Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm đi đến mép giường.

Chỉ thấy cậu nhóc đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục, toàn thân căng cứng, hô hấp cũng trở nên thô nặng, cái miệng nhỏ há ra, muốn kêu lại kêu không ra.

Cậu lại gặp ác mộng!

Thịnh Hoàn Hoàn vội nằm xuống bên cạnh cậu, dịu dàng trấn an: “Thiên Vũ đừng sợ, dì ở đây với con, dì ở chỗ này...”

Thịnh Hoàn Hoàn trấn an có hiệu quả, một lát sau thân thể căng cứng của Lăng Thiên Vũ dần dần thả lỏng lại, đôi mày nhíu chặt cũng bị cô vuốt phẳng.

Nghe tiếng hít thở đều đều của cậu nhóc, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lăng Thiên Vũ từng bị ngược đãi, tâm lý phải gánh chịu nhiều hơn người thường, cậu không thể kể ra, cái gì cũng nghẹn trong lòng nên rất khó đi ra khỏi ám ảnh, cho nên luôn làm bạn với ác mộng.

Thịnh Hoàn Hoàn thực đau lòng, nhưng cô cũng không thể làm gì nhiều.

Cái cô làm được chính là bầu bạn với cậu.

Chuyện hồi sáng càng ngày càng ác liệt, Cố Nam Thành và Lăng Tiêu cũng bị lôi vào, Lăng Tiêu vốn đã mang “Ác danh”, bọn họ nói vì có ác ma Lăng Tiêu này chống lưng nên cô mới dám không kiêng nể gì như thế.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thậm chí còn có người cười nhạo, ác ma và ác nữ thật là xứng đôi.

Thịnh Hoàn Hoàn hơi đau đầu, người trên mạng mắng thật khó nghe, nếu Lăng Tiêu nhìn thấy thì nhất định hận không thể bóp chết cô.

Thanh danh của Lăng Tiêu vốn không tốt, hiện tại càng kém.

Vừa buông di động thì Bạch quản gia đã gõ cửa: “Thiếu phu nhân.”

Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa trán: “Chuyện gì?”

“Thiếu gia đã trở lại, mời cô xuống lầu.”

Thân thể Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ: “Sao hôm nay anh ta lại về sớm như vậy?”

Lúc này còn chưa tới thời gian tan tầm!

Xong rồi, nhất định hắn nhìn thấy những câu nói đó nên về tính sổ với cô. Thịnh Hoàn Hoàn nhăn nhó mặt mày xuống giường, chấp nhận số phận mà bước xuống lầu.

Đi từ xa đã thấy Lăng Tiêu ngồi trên sô pha, thân hình thon dài tùy ý dựa vào đó, bộ đồ trang trọng màu đen trang nghiêm lạnh lẽo y như chủ nhân của nó.

Nhìn Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ đến cảnh tối hôm qua hắn che chở cô trước mặt nhiều người, thật sự khí phách oai phong làm người ta mê muội.

Đáng tiếc người đàn ông này không có tâm, nghiêm túc là cô thua!

“Anh tìm tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trước mặt Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu mở bừng mắt, con ngươi đen nhánh sắc bén nhìn về phía cô: “Hết bệnh rồi?”

Giọng nói lạnh lẽo của hắn không giống quan tâm, ngược lại như đang chất vấn.

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến tối qua bị hắn ném ở bệnh viện, chỉ hơi lạnh nhạt gật đầu: “Chắc là vậy! Chảy mồ hôi xong chắc không có việc gì.”

Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Tôi đưa cô đến bệnh viện dưỡng bệnh, cô lại gây chuyện để tôi giải quyết.”

Xem đi, rốt cuộc cũng tới!

Quả nhiên hắn trở về để hỏi tội.

Nhưng trong việc này, Thịnh Hoàn Hoàn có cách bình ổn lửa giận của hắn.

Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn tủi thân mím đôi môi mọng lại: “Không phải do tôi sai, tôi đang nằm viện một mình yên ổn, là bác sĩ kia thấy sắc nảy lòng tham, muốn bao nuôi tôi.”

Ngụ ý là nếu không phải tối hôm qua anh để tôi lại một mình ở bệnh viện, người khác dám làm thế với tôi sao?

Lăng Tiêu nhướng mày: “Cho nên là do tôi sai à?”

Ném người vợ xinh đẹp như thế ở bệnh viện, để người khác mơ ước, không phải anh sai thì ai sai?

Nhưng có vết xe đổ suýt bị đuổi đi lần trước, Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt đối không dám nói ra lời này.

Cô cắn cắn môi, phẫn nộ lại oan tức: “Hắn sờ tay tôi, còn sờ lưng tôi, anh có biết tôi sợ đến mức nào không, nếu không phải Nam Tầm và Lăng Kha lập tức chạy tới thì tôi nên làm gì, chẳng lẽ hắn không nên bị trừng phạt sao? Tôi bị người ta sàm sỡ mà anh còn mắng tôi.”

Nói xong, cô mặc kệ sắc mặt Lăng Tiêu khó coi đến mức nào, lập tức phẫn nộ xoay người, đóng sầm cửa lại.

Nếu hắn là đàn ông thì nên biết không nên đốt lửa giận trên người cô, mà phải là bác sĩ Tề kia.

Hơn nữa cô cũng không nói sai, nếu không phải hắn để cô một mình ở bệnh viện thì Tề Lãng dám cợt nhã như thế sao?

Cô căm giận nghĩ, nhưng trong lòng lại rất lo lắng.

Dù sao Lăng Tiêu không phải loại đàn ông ra bài theo lẽ thường, muốn lừa gạt hắn cũng không dễ, trừ phi hắn chấp nhận quan điểm của cô, nếu không dù chiếm lý đến mấy cũng là uổng phí.

Lăng Tiêu nhìn cánh cửa đóng chặt kia, đôi mắt đen như chim ưng nheo lại, mười mấy giây sau, hắn lấy di động ra.

Trong phòng, Thịnh Hoàn Hoàn áp vào ván cửa, kéo dài cổ muốn nghe động tĩnh bên ngoài, đáng tiếc cách âm quá tốt, cô chẳng nghe thấy gì.

Vừa nằm xuống giường liền nghe thấy tiếng mở cửa, Thịnh Hoàn Hoàn làm ra vẻ bực mình quay người đi, quay lưng về phía hắn.

Lăng Tiêu nhìn bóng dáng mảnh khảnh trên giường một cái, tiếp theo đi vào phòng tắm.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, chắc là tránh thoát cửa ải này rồi.

Nghe tiếng nước xôn xao, mí mắt cô chậm rãi nặng trĩu, mấy ngày nay phát sốt làm cô không nghỉ ngơi tốt, hiện tại đã rất buồn ngủ.

Trong lúc lim dim ngủ, trên người đột nhiên truyền đến trọng lượng ép cô không thở nổi, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngực truyền đến cảm giác hơi đau.

Thịnh Hoàn Hoàn hít vào một hơi, lập tức tỉnh táo không ít.

Lăng Tiêu nhìn xuống cô, trong giọng nói lạnh lẽo mang theo một tia quái ác: “Người đàn ông kia còn chạm vào chỗ nào của cô?”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lắc đầu: “Chỉ có tay và phía sau lưng thôi.”

“Thật không?”

“Thật

Thịnh Hoàn Hoàn liên tục gật đầu, không dám thở mạnh một cái.

Lăng Tiêu nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô thì đột nhiên chặn ngang bế cô lên, sải bước ôm cô vào phòng tắm.

Trong tiếng thét chói tai kinh hoảng, Thịnh Hoàn Hoàn bị ném vào bồn tắm.

Nước trong bồn rất nóng, da cả người Thịnh Hoàn Hoàn đã đỏ bừng, cô cảm thấy mình như con cua sắp bị nấu chín, Lăng Tiêu như muốn lột một lớp da trên người cô!

Đặc biệt là phía sau lưng, Thịnh Hoàn Hoàn đau muốn khóc: “Lăng Tiêu, tôi đau.”

Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, dùng sức chà khăn lông trong tay lên lưng cô.

Hắn đang tức giận sao? Hắn để ý người đàn ông khác chạm vào cô như vậy?

Thịnh Hoàn Hoàn thật sự chịu không nổi, xoay người đột nhiên hôn về hướng đôi môi mỏng kia, sau đó cổ họng bị một bàn tay bóp lấy.

Hắn nói: “Đây không phải chỗ cô được chạm vào.”

Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt đôi tay, cô rất muốn rống giận, nếu ngại cô dơ thì đừng chạm vào là được, cần gì sỉ nhục như thế.

Nhưng cô chỉ quay gương mặt tái nhợt đi, đặc biệt thông tình đạt lý mà trả lời: “Tôi nhớ kỹ.”
Chương 120: Tắm sạch sẽ rồi đi ra

Nghe Thịnh Hoàn Hoàn ngoan ngoãn trả lời, Lăng Tiêu đột nhiên không còn hứng thú.

Hắn buông cô ra rồi đứng lên: “Tắm sạch sẽ rồi đi ra.”

Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi, Thịnh Hoàn Hoàn giận dỗi rửa sạch những nơi hắn chạm qua vài lần, nhưng dấu vết hắn để lại trên người cô vĩnh viễn không thể sạch được.

Khi cô đi ra, Lăng Tiêu đã không ở phòng ngủ.

Bị hắn phá rối như thế, cô không còn thấy buồn ngủ nữa, cô nhìn thoáng qua phòng sách, xoay người rời đi phòng ngủ chính, hiện tại cô không muốn ở lại không gian tràn ngập hơi thở của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn đến phòng bếp, chuẩn bị làm bữa tối.

Cô vẫn phải lấy lòng Lăng Tiêu, bởi vì hai ngày nữa chính là tiệc đầy tháng của Tiểu Sam Sam, Lăng Tiêu phải tham dự, nếu không sẽ làm mẹ nghi ngờ. Cho nên hai ngày này cô nhất định không thể chọc Lăng Tiêu không vui.

Sau khi rửa sạch và cắt những nguyên liệu cho bữa tối, nghe thấy phòng trẻ con có động tĩnh liền biết Lăng Thiên Vũ đã dậy, cô lau tay đi vào phòng trẻ con.

Đẩy cửa ra liền thấy Lăng Thiên Vũ với mái tóc lộn xộn, buồn ngủ mông lung nhìn cô. Cậu nhóc vừa tỉnh ngủ, cả khuôn mặt nhỏ hồng hồng đặc biệt ngơ ngác đáng yêu.

Nhìn thấy cô, Lăng Thiên Vũ giang tay ra muốn cô ôm.

Hôm nay Lăng Thiên Vũ đặc biệt dính người, Thịnh Hoàn Hoàn ôm hơn nửa giờ cậu mới chịu để chân xuống đất.

Thịnh Hoàn Hoàn dạy Lăng Thiên Vũ vẽ, cậu nhóc đang học vẽ, bởi vì hội họa có lợi cho bệnh tình của cậu, có thể giúp cậu tập trung và bình tĩnh hơn.

Cậu rất có năng khiếu ở phương diện này, nhân vật chibi vẽ giống như đúc, Thịnh Hoàn Hoàn thấy cậu vẽ đẹp vậy thì bảo cậu vẽ một nhà ba người bọn họ đi.

Cậu nhóc vui vẻ đồng ý.

Thịnh Hoàn Hoàn thoáng chỉ dẫn một chút rồi đi làm cơm.

Hôm nay Lăng Thiên Vũ hơi nhạy cảm nên Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm để cậu ngồi một mình, cứ vài phút liền đến cửa xem một cái, cậu nhóc thực nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm trang nhìn y như Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng, lại vào phòng bếp.

Một giờ trôi qua, bốn món một canh được bưng lên bàn, mỗi món ăn đều tỏa ra mùi thơm mê người, nhìn thật tươi mới ngon miệng.

Trong phòng, Lăng Thiên Vũ còn ngồi ở chỗ cũ, vì thế cô đi qua chỗ cậu: “Thiên Vũ, có cơm rồi, con vẽ xong chưa...”

Khi thấy rõ bức họa của Lăng Thiên Vũ, giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên im bặt, đôi tay siết chặt thành quyền.

Trong bức tranh của Lăng Thiên Vũ, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy ba người, nhưng không phải một nhà ba người hạnh phúc, mà là hai “Con quỷ” và một cậu bé bị ngược đãi co ro trong góc.

Trong hai “Con quỷ”, có con có đôi mắt to như mắt trâu, mặc áo thun quần dài, một tay cầm dây nịt, tay còn lại cầm điếu thuốc, tàn thuốc đang duỗi về hướng cậu bé trên mặt đất.

Con còn lại có cái mồm to như bồn máu, mặc váy ngắn, chân dẫm giày cao gót, có một chiếc giày đạp lên mu bàn tay của cậu bé, trong tay còn cầm cây chổi.

Mà trên người cậu bé đã vết thương chồng chất.

Nhìn bức họa trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi đỏ mắt.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đây là hình ảnh bị ngược đãi trong trí nhớ của cậu, hai “Con quỷ” trong tranh chính là ba và mẹ, đáng tiếc không nhìn ra diện mạo thật của họ.

Mà Lăng Thiên Vũ đang cầm một cây bút màu đỏ, gian nan vẽ một bãi máu tươi dưới người cậu bé.

Mãi đến nét cuối cùng, rốt cuộc Lăng Thiên Vũ cũng tan vỡ, giơ bút vẽ màu đỏ lên dùng sức đâm vào hai “Con quỷ” trong bức tranh, cứ như trong tay cậu không phải bút, mà là một con dao sắc nhọn.

Sự căm thù mãnh liệt này làm Thịnh Hoàn Hoàn hãi hùng khiếp vía.

Cậu chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, rốt cuộc đã trải qua cái gì?

“A...” Một tiếng rít gào trào ra từ miệng Lăng Thiên Vũ, khàn khàn khô khốc, tựa như tiếng kèn Harmonica đã rỉ sét.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên ôm lấy thân thể gầy nhỏ của Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, con nhìn dì này, không có việc gì, tất cả đều đã qua, đều đi rồi, không còn ai dám tổn thương con...”

Nhưng Lăng Thiên Vũ như không nghe thấy, cứ liều mạng giãy giụa, nắm lấy bức họa và bàn vẽ rồi hung hăng nện xuống mặt đất, dùng sức giẫm mạnh lên.

Lúc này gương mặt bảnh trai đáng yêu kia đỏ bừng như ứa máu, mạch máu phồng cả lên, giống như một con dã thú non nớt nổi điên, móng vuốt nhỏ liều mạng cào vào cánh tay Thịnh Hoàn Hoàn.

Cánh tay truyền đến từng đợt đau đớn, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sợ cậu làm bị thương chính mình nên không dám buông tay, nỗ lực muốn gọi lại lý trí của cậu: “Thiên Vũ, con nhìn xem dì là ai, con đã quên con từng hứa gì với dì sao?”

Nhưng không có tác dụng, Lăng Thiên Vũ còn nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, há mồm cắn xuống, dùng hết sức lực.

Thịnh Hoàn Hoàn cố nén đau đớn mà ôm chặt cậu, không dám buông tay, mãi đến khi máu tươi chảy xuống cổ tay cô.

“Không có gì, không có gì, đừng sợ Thiên Vũ, đều đã qua, dì và ba sẽ luôn bảo vệ Thiên Vũ, sẽ không để kẻ nào tổn thương con nữa...”

Thịnh Hoàn Hoàn không màn đến đau đớn trên tay, vươn bàn tay còn lại nhẹ nhàng trấn an tấm lưng cứng đờ của Lăng Thiên Vũ, một chút lại một chút...

Dần dần, thân thể Lăng Thiên Vũ cứng đờ, rốt cuộc cũng thả lỏng lại, cậu buông miệng ra, nhìn làn da bị cậu cắn rách thì cái miệng nhỏ bĩu ra khóc rống lên, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt.

Thịnh Hoàn Hoàn đau lòng muốn chết, lập tức ôm chặt lấy cậu: “Không sao Thiên Vũ, dì không đau, không đau chút nào cả.”

Lăng Thiên Vũ nghe xong lại khóc càng thương tâm.

Cậu nắm tay cô, cẩn thận hôn hôn bên cạnh vết thương, lại thổi nhẹ vào đó, nước mắt làm ướt cả cánh tay cô.

Nhìn cậu nhóc áy náy, lòng Thịnh Hoàn Hoàn đau đớn từng cơn, đứa trẻ đáng yêu hiểu chuyện như thế này mà sao họ lại nỡ tổn thương?

Lăng Tiêu cũng nghe thấy động tĩnh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của hắn.

Cậu nhóc trong lòng cô như con nai con kinh hoảng, đột nhiên tránh thoát khỏi ngực cô rồi vội nắm lấy bức tranh trên mặt đất xé nát, tiếp theo thì phóng vào phòng tắm.

Thịnh Hoàn Hoàn mang đầy nghi hoặc đuổi theo, liền thấy cậu nhóc ném những mảnh vụn đó vào bồn cầu rồi ấn nút xả nước, rất nhanh chúng đã biến mất.

Hình như cậu nhóc còn nhẹ nhàng thở ra.

Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được hành động của cậu, hình như cậu không muốn để Lăng Tiêu nhìn thấy bức họa kia, vì sao chứ?

Khi Lăng Tiêu đi vào liền thấy đầy đất bừa bãi, bút vẽ và màu ném đầy đất, vệt đỏ tươi kia đặc biệt chói mắt.

Thịnh Hoàn Hoàn dẫn cậu nhóc đi ra từ phòng tắm.

Lăng Tiêu nhìn cậu nhóc, cũng không hỏi cái gì.

Lăng Thiên Vũ buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra, tiến lên ôm lấy Lăng Tiêu chân, giống như con cún con cọ đầu vào đùi hắn.

Lăng Tiêu nâng bàn tay thon dài lên đặt trên cái đầu nhỏ của cậu, sau đó nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt rất sắc bén.

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, giải thích: “Vừa rồi Thiên Vũ vẽ...”

Lăng Tiêu đột nhiên mở miệng: “Không phải tôi đã nói với cô là Thiên Vũ sợ máu sao? Vì sao còn cho nó dùng bút màu đỏ?”

Hiển nhiên Lăng Tiêu rất nổi giận, ánh mắt hắn lạnh lẽo đến lạ thường.

Thịnh Hoàn Hoàn mím môi, giấu cánh tay bị thương ở phía sau: “Xin lỗi, là tôi sơ sót.”

Lăng Tiêu dời mắt đi, bế cậu nhóc lên xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK