Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 156: Nếu không muốn trở về thì dứt khoát đừng về

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Đường Dật, Lăng Tiêu lười biếng tựa lưng vào ghế, dáng vẻ thích thú kia chứng minh tâm tình của hắn không tồi, đường cong lạnh lẽo lập thể trên mặt cũng dịu đi vài phần.

“Thiếu gia đã trở lại.” Bạch quản gia thu được thông tin này từ bảo vệ thì lập tức dẫn người tới cửa đợi.

Một lát sau, đôi chân thon dài của Lăng Tiêu xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tiếp theo là khuôn mặt tuấn tú không thể bắt bẻ, toàn thân toả ra một cảm giác tôn quý, làm người ta tự biết xấu hổ.

Bạch quản gia bước nhanh lên: “Thiếu gia...”

Bạch quản gia vừa mở miệng thì một cái áo khoác đã bị ném lên người ông, Lăng Tiêu sải đôi chân thon dài đi vào phòng trong.

Bạch quản gia thở dài một tiếng, yên lặng đi theo.

Tiến vào biệt thự, Lăng Tiêu đi thẳng đến phòng khách, lại phát hiện bên trong không có một bóng người, hắn không khỏi nhăn mày lại: “Người đâu?”

Bạch quản gia cẩn thận hỏi: “Thiếu gia đang hỏi thiếu phu nhân?”

“Trừ cô ta ra thì nhà chúng ta còn có ai?” Giọng của Lăng Tiêu rất bình thản, đến bây giờ mà tâm tình hắn vẫn còn không tồi.

Mà Bạch quản gia lại lo lắng đề phòng: “Thiếu phu nhân trở về Thịnh gia rồi.”

Lăng Tiêu đang đi về hướng phòng bếp đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Bạch quản gia, ánh mắt trở nên sắc bén: “Đi lúc nào?”

Bạch quản gia cúi đầu nói: “Tới hơn nửa giờ đã bị Thịnh lão thái thái mang về.”

Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức âm trầm xuống, Bạch quản gia vội giải thích: “Lúc đi, thiếu phu nhân đã hôn mê.”

Hôn mê?

Hai chữ này làm tim Lăng Tiêu nghẹn lại, không phải cô đã khoẻ sao, tối hôm qua bị hắn lăn lộn lâu như vậy vẫn không ngất mà.

“Rốt cuộc là thế nào?”

Lúc này Bạch quản gia mới kể nhanh chuyện hồi sáng lại cho hắn nghe.

Lăng Tiêu nghe xong thì giận tím mặt: “Thực vớ vẩn.”

Bạch quản gia lập tức nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân thật sự trúng tà, nhất định cô ấy đã thấy thứ dơ bẩn gì rồi, bằng không sẽ không bị dọa thành như vậy.”

Lăng Tiêu hỏi lại: “Vậy ông có thấy không, rốt cuộc thứ dơ bẩn kia trông như thế nào?”

Bạch quản gia bị hỏi sửng sốt: “Tôi không có, nhưng...”

“Tôi ngủ mấy đêm ở tầng hầm, không thấy cái gì cả, ông còn nói nhưng nhị gì với tôi?”

“Vậy... ý thiếu gia là muốn đi đón thiếu phu nhân về?”

Lăng Tiêu cực kỳ phẫn nộ, sắc mặt lạnh lẽo dọa người: “Nếu cô ta không muốn trở về như thế thì dứt khoát đừng về.”

Bạch quản gia nhìn bóng dáng cao ngạo của Lăng Tiêu, chỉ có thể thất vọng thở dài.

Lúc ăn cơm trưa, hai ba con Lăng Tiêu và Lăng Thiên Vũ ngồi trên bàn cơm, Lăng Thiên Vũ còn không buồn chạm vào muỗng, chỉ trợn lớn hai mắt trừng Lăng Tiêu, dáng vẻ tức giận đến mức lỗ mũi sắp bốc khói.

Lăng Tiêu buông đũa trong tay xuống: “Con trừng mắt ba nữa thì khỏi ăn cơm trưa và cơm chiều.”

Lăng Thiên Vũ phẫn nộ không thôi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ lên, cậu lại viết một hàng chữ trên bảng: “Đi đón Hoàn Hoàn về.”

Lăng Tiêu lạnh lẽo mở miệng: “Không đi, đừng để ba nhìn thấy hai chữ kia nữa.”

Lăng Thiên Vũ lại viết một hàng chữ: “Ba không đi, con đi.”

Nói xong, cậu ném bảng viết xuống, thở phì phì nhảy xuống ghế rồi chạy ra bên ngoài.

Chỉ chốc lát sau, thân thể nho nhỏ của cậu đã bị người ta ôm trở về.

Lăng Thiên Vũ muốn kêu mà không kêu được, chỉ có thể phát điên trừng Lăng Tiêu, chỉ nghe hắn lạnh lẽo nói: “Dẫn tiểu thiếu gia về phòng, không được bước ra cửa phòng nửa bước.”

Rất nhanh vệ sĩ đã mang Lăng Thiên Vũ lên lầu, cuối cùng nhà ăn cũng yên tĩnh, Lăng Tiêu lại cầm lấy đũa, chỉ ăn hai ngụm lại vô vị ném xuống: “Bạch quản gia.”

Bạch quản gia vội vàng tiến lên: “Thiếu gia.”

Lăng Tiêu lấy khăn ăn qua ưu nhã chùi miệng, sau đó mới khẽ mở môi mỏng mà nói: “Thông báo với mọi người lập tức tập hợp, ông dẫn người hầu xuống tầng hầm điều tra, đội bảo an đi xuống tầng hầm hết.”

Thiếu gia muốn tra rõ chuyện tầng hầm sao?

Bạch quản gia đặc biệt kinh ngạc, thiếu gia nhà ông không tin trên đời này có âm tà, hiện tại lại thỏa hiệp vì thiếu phu nhân.

Cuối cùng Bạch quản gia cũng nhẹ nhàng thở ra, lập tức lớn tiếng đáp lại: “Vâng thiếu gia, tôi lập tức đi sắp xếp.”

Một giờ sau, mọi người không thu hoạch được gì.

Lăng Tiêu nhìn mấy chục người trước mặt, mặt âm trầm giơ lá bùa màu vàng trong tay lên và nói: “Từ nay về sau, đừng để tôi nghe mấy câu như tầng hầm có ma, nếu không cút hết cho tôi.”

Vừa dứt lời, hắn đã xé nát lá bùa trong tay.

Mọi người cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lăng Tiêu, Bạch quản gia cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì khí thế lúc này trên người Lăng Tiêu quá sắc bén.

Thiếu gia mất công điều tra là muốn để lại đường lui cho thiếu phu nhân, dù là người hay quỷ cũng sẽ để lại chút dấu vết, kết quả lại không thu hoạch được gì.

Có thể đoán ra lúc này thiếu gia nhà ông thất vọng và phẫn nộ đến mức nào.

Lần đầu tiên Bạch quản gia hoài nghi bản thân và Thịnh Hoàn Hoàn: Chẳng lẽ là ông mê tín, thiếu phu nhân thì giả vờ như thiếu gia đã nói?

Thịnh gia thành Tây.

Sau bữa cơm chiều, Thịnh lão gia tử bảo Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, nói rõ ràng với hắn tất cả, bảo hắn phối hợp bọn họ điều tra chuyện này.

Nhưng trước sau Lăng Tiêu vẫn không nghe điện thoại của cô.

Sau ba lần bị cúp máy, Thịnh Hoàn Hoàn buông điện thoại xuống.

Hai cụ Thịnh gia thấy vậy thì trầm mặc không nói gì.

Thịnh phu nhân giảng hòa: “Có lẽ Lăng Tiêu đang bận, nếu không gọi cho Bạch quản gia thử?”

Thịnh phu nhân vừa nói ra lời này thì Bạch quản gia đã gọi đến.

Thịnh Hoàn Hoàn bấm nghe: “Bạch quản gia.”

Bạch quản gia lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, sức khoẻ của cô không đáng ngại chứ?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Đã không có việc gì, cảm ơn Bạch quản gia quan tâm, ông gọi đến là có gì muốn nói với tôi sao?”

Bạch quản gia lập tức nói: “Hồi trưa thiếu gia bảo mọi người lật tung tầng hầm và phía dưới lên, nhưng không tìm ra cái gì, hiện tại thiếu gia rất phẫn nộ, thiếu phu nhân thật sự...” Bạch quản gia đột nhiên dừng lại, lát sau mới nói tiếp: “Cô thật sự thấy thứ kia sao?”

Lăng Tiêu cho người lật tung tầng hầm và hầm giam lên mà không tìm thấy cái gì cả?

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày, người kia thật sự tồn tại, vì sao lại không tìm thấy?

Là ẩn nấp quá tốt làm người ta tìm không ra, hay là cô ta chính là người hầu trong Lăng Phủ, sau khi họ rời đi thì cũng đi rồi, cho nên mới tìm không ra?

“Hhiện tại thái độ của Lăng Tiêu là thế nào?”

“Lăng Tiêu nói... Nếu thiếu phu nhân không muốn trở về như thế thì đừng về.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi đã biết.”

Dù sao Lăng Tiêu chưa bao giờ tin tưởng cô.

Bạch quản gia lại nói: “Thiếu phu nhân, cô...”

“Bạch quản gia.” Thịnh Hoàn Hoàn biết Bạch quản gia muốn nói cái gì, cô lạnh nhạt cắt ngang lời ông: “Tôi sẽ trở về, tôi sẽ tự chứng minh với Lăng Tiêu là mình không nói sai.”

Sau khi cúp máy, Thịnh phu nhân lo lắng lôi kéo cô: “Hoàn Hoàn, con còn muốn đi về?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Con phải trở về điều tra rõ chuyện này.”

Thịnh phu nhân không yên tâm mà lắc đầu: “Không, con không thể về, có người trong Lăng gia muốn hại con, mẹ không thể để con về Lăng gia nữa.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 157: Yêu càng sâu, tổn thương càng nặng

Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng: “Yên tâm đi mẹ, nếu biết có người đang cố ý giả thần giả quỷ thì chuyện này dễ xử lý hơn nhiều.”

Ông bà ngoại cho cô không ít manh mối, nếu đã biết thứ kia là người, vậy mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, cô sẽ tự tay tra ra manh mối, bắt được con chuột đang nấp trong Lăng Phủ.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, sau đó Hứa Hương Tuyết đẩy cửa đi vào: “Hoàn Hoàn, nghe nói con bị ngất, thế nào, không bị gì chứ.”

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền thấy Hứa Hương Tuyết lo lắng đi đến, Thịnh Đình Đình đi theo phía sau bà ta.

Hứa Hương Tuyết ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, thân thiết kéo tay cô: “Mợ nghe Đình Đình nói trong Lăng gia nhất định có người đang giả thần giả quỷ, xem con bị doạ sợ đến mức nào kìa, thật là làm bậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn không được tự nhiên mà rút tay ra, có chút xa cách mà nói: “Cảm ơn mợ quan tâm, con không có việc gì, thời gian không còn sớm, Sam Sam còn ở nhà, mẹ, chúng ta trở về đi!”

Thịnh phu nhân cũng không thích Hứa Hương Tuyết, nghe vậy thì gật đầu đáp: “Được rồi, em dâu, ba, mẹ, con và Hoàn Hoàn đi về trước, có việc gì tụi con sẽ gọi điện thoại liên hệ.”

Hai cụ Thịnh gia gật gật đầu, tiếp theo hai mẹ con đứng lên, đúng lúc này, Thịnh Chính Dương vội vàng chạy vào từ bên ngoài: “Chị, chị xem bài đăng này là thế nào này.”

“Làm sao vậy, sao lại vội vội vàng vàng như thế.” Thịnh Đình Đình cho rằng Thịnh Chính Dương đang gọi mình, lập tức giật lấy điện thoại từ tay cậu, Hứa Hương Tuyết đứng bên cạnh cũng lại gần, tiếp theo khiếp sợ đoạt điện thoại qua và kêu lên: “Cái gì, Hoàn Hoàn, con bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài, vậy cửa hàng của chúng ta...”

Thịnh Đình Đình vội vàng hô lên: “Mẹ.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hứa Hương Tuyết ý thức được mình nói sai, tiếng nói đột nhiên im bặt.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua bà ta, Hứa Hương Tuyết vội giải thích: “Ý mợ là mấy tin trên mạng đều là giả, tối hôm qua Lăng Tiêu còn tặng miếng đất to như vậy cho Sam Sam làm công viên trò chơi, sao có thể đuổi Hoàn Hoàn ra khỏi cửa.”

Thịnh Hoàn Hoàn giơ tay ra: “Đưa điện thoại cho con.”

Hứa Hương Tuyết đặt điện thoại vào tay cô, cũng cẩn thận hỏi: “Hoàn Hoàn, tin tức này là giả đúng không?”

Thịnh Hoàn Hoàn không để ý tới Hứa Hương Tuyết, ánh mắt dừng lại trên điện thoại, càng xem thì sắc mặt càng âm trầm.

Thì ra trên mạng có một blogger tên là Tiếu Giai Nhân đăng một bài viết rất dài, trong bài có nói Thịnh Hoàn Hoàn lả lơi ong bướm ở bên ngoài, cắm sừng lên đầu Lăng Tiêu, hiện tại đã bị Lăng Tiêu đuổi ra khỏi Lăng gia.

Trong bài còn đăng kèm hình ảnh “Thân mật” của Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh, Cố Bắc Thành, Mộ Tư. Những tấm ảnh đó giống y như hình mà Bạch quản gia cho cô xem ở hầm giam trước đó.

Làm Thịnh Hoàn Hoàn tức giận chính là nội dung sau đó của bài đăng.

Tiếu Giai Nhân này kéo cả Nam Tầm vào cuộc, nói hiện tại cô ấy giả vờ tội nghiệp trên mạng, kỳ thật ảnh giường chiếu của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ là cô ấy một tay tung ra, mục đích là muốn huỷ hoại Trần Do Mỹ, ép Cố Nam Thành thỏa hiệp, hoặc là muốn giành được một số tiền ly hôn kếch xù cho mình.

Bài đăng của Tiếu Giai Nhân được up lên vào nửa giờ trước, hiện tại đã lan truyền khắp các diễn đàn lớn, mọi người đều đang chờ xem trò cười cô và Nam Tầm.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tìm kiếm cái tên của Cố Nam Thành, mới biết được Nam Tầm đã đăng hình giường chiếu của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ lên, hiện tại giới truyền thông đang tranh nhau đưa tin.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày lại, xem ra Nam Tầm thật sự tính cá chết lưới rách với Cố Nam Thành, chắc lúc này gã đã tức điên rồi.

Sau chuyện này, Cố Nam Thành sẽ chán ghét Nam Tầm tới cực điểm!!!

Hiện tại dư luận đều nhắm vào Trần Do Mỹ và Cố Nam Thành, Trần Do Mỹ bị người ta mắng thực thảm, bởi vì chuyện này đã không phải lần đầu tiên bị phơi bày, là sự thật 100%

Trước kia Trần Do Mỹ đã bị Nam Tầm vạch mặt, chỉ là lúc ấy dụ dỗ chưa thành công, Cố Nam Thành đứng về phe Nam Tầm, mà lần này thì đã thực hiện được.

Thứ tiểu tam năm lần bảy lượt phá hư gia đình người khác, tất nhiên bị người người phỉ nhổ như chuột chạy qua đường.

Cố Nam Thành cũng bị dư luận ảnh hưởng, bị mắng thực thảm.

Tiếp tục như vậy thì thị trường chứng khoán của Cố thị nhất định sẽ rung chuyển, hiện ra đang có xu hướng hạ thấp, Cố Nam Thành nhất định sẽ nghĩ cách cứu vãn cục diện này.

Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng, hiện tại Cố Nam Thành nhất định đang tìm mọi cách cứu lại hình tượng của mình, giờ không đè ép được dư luận, vậy nếu gã để ý cái nhà này thì sẽ lựa chọn quay đầu lại, Trần Do Mỹ sẽ trở thành đầu sỏ gây tội, mọi người đòi đánh.

Nhưng hiện tại Cố Nam Thành nhất định rất hận Nam Tầm, càng thương hại Trần Do Mỹ, cuối cùng bồn nước bẩn này nhất định sẽ tạt lên người Nam Tầm, đến lúc đó tình hình sẽ xuất hiện xoay ngược.

Nếu Cố Nam Thành dùng thủ đoạn trên thương trường lên người Nam Tầm, đến lúc đó Nam Tầm phải ứng phó như thế nào?

Thân là bạn tốt nhiều năm của Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt lo lắng, cô sợ kế tiếp Nam Tầm sẽ chịu không được, dù sao đã từng yêu như vậy.

Cố Nam Thành đã thay lòng, nhưng Nam Tầm trước sau vẫn còn yêu gã, yêu càng sâu thì tổn thương sẽ càng nặng.

“Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn...” Thịnh Hoàn Hoàn bị Hứa Hương Tuyết gọi hoàn hồn.

Hứa Hương Tuyết nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, lo lắng sốt ruột hỏi: “Hoàn Hoàn, không phải việc này là sự thật đó chứ?”

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên mặt Hứa Hương Tuyết, không cảm xúc trả lời bà ta: “Là thật, cho nên mợ bỏ lòng tham của mình đi, Thịnh gia sẽ không giao cửa hàng cho mợ, Lăng gia càng không.”

Hứa Hương Tuyết vừa nghe thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Đứa nhỏ này nói chuyện với trưởng bối kiểu gì vậy, mợ đang quan tâm con, con nói vậy có còn lương tâm không?”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn tâm tình bận tâm đến mặt mũi của Hứa Hương Tuyết: “Là quan tâm tôi hay quan tâm cửa hàng còn chưa tới tay, trong lòng mợ hiểu hơn ai hết.”

Hứa Hương Tuyết ngẩn người, sắc mặt rất khó coi.

Mặt Thịnh Đình Đình lập tức sầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, cho dù mẹ chị có gì không đúng thì cũng là trưởng bối, nơi này còn chưa đến phiên em lớn giọng, tính ra thì gia nghiệp hiện tại của Thịnh gia là lúc trước dì và dượng một tay dốc sức tạo dựng, em chẳng ra chút sức nào cả, có tư cách gì quyết định thay bọn họ?”

Thịnh phu nhân muốn mở miệng nói giúp Thịnh Hoàn Hoàn mấy câu, Thịnh Đình Đình lập tức nói: “Hôm nay nếu dì nói một câu không phải, cả nhà tụi con lập tức dọn khỏi nơi này, về sau các người có giàu chảy mỡ, nhà con có đi xin cơm cũng không đến xin nhà dì đâu.”

Thịnh phu nhân bị Thịnh Đình Đình nói tức đến đỏ mặt, nửa ngày vẫn không nói ra được một câu.

Bà chỉ có một người em trai, vốn nghĩ cả nhà đoàn tụ là chuyện tốt, không ngờ hiện tại lại biến thành như vậy.

Thịnh lão thái thái và Thịnh lão gia tử cũng tức giận không nhẹ.

Thịnh lão gia tử lập tức mắng: “Thịnh Đình Đình, con câm miệng cho ông, cút về phòng tự xét lại đi.”

Thịnh Đình Đình cả giận quát: “Con có nói sai không, vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn tống cổ nhà con như ăn mày, vì sao ông không mắng nó mà lại chỉ trích con.”

Rống vào mặt Thịnh lão gia tử xong thì Thịnh Đình Đình khóc lóc trở về phòng.
Chương 158: Muốn ly hôn? Được thôi, anh trắng tay rời đi thì tôi ly hôn

Thịnh Đình Đình đi rồi, lửa giận của Thịnh lão gia tử lập tức trút lên người Hứa Hương Tuyết: “Cô còn có mặt mũi đứng ở đó, không đi lên xem đứa con gái ngoan mình dạy ra kìa.”

Hứa Hương Tuyết vẫn hơi sợ hãi Thịnh lão gia tử, bà bất mãn mắng nhỏ Thịnh Hoàn Hoàn: “Xem đi, gia đình đang hoà thuận mà một hai phải làm quan hệ trở nên xa lạ như thế.”

Nói xong bà ta cũng vội vàng lên lầu.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tức cười vì hai mẹ con, nếu không phải nể mặt ông bà ngoại thì cô hận không thể lập tức đuổi mẹ con quái đản này đi.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên người Thịnh Chính Dương, lạnh nhạt mở miệng: “Em nghĩ thế nào?”

Thịnh Chính Dương không nói lời nào, tuy biết mẹ và chị mình không đúng, nhưng dù sao cũng là mẹ và chị ruột, trong lòng cậu cũng đâu thoải mái gì?

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười không hỏi nữa, chào hai cụ Thịnh gia một tiếng rồi cùng Thịnh phu nhân rời khỏi thành Tây.

Đi ra biệt thự, Thịnh Hoàn Hoàn không tự chủ được nhìn qua kế bên, nơi đó đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài có thêm hai mươi vệ sĩ.

Xem ra Trần Do Mỹ vẫn không dọn đi, Cố Nam Thành đã đưa ra lựa chọn của mình.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ đến dáng vẻ hôm qua Trần Do Mỹ mặc áo ngủ của Nam Tầm đi ra từ trong đó, trong lòng không thể bình tĩnh, hiện tại cô rất hận Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ.

Một người ích kỷ, một kẻ tham lam, một đôi cẩu nam nữ.

Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng giận, cô gọi điện thoại cho phóng viên, nói cho bọn họ Trần Do Mỹ đang ở khu biệt thự thành Tây, đang được Cố Nam Thành bao nuôi.

Không bao lâu sau, bên ngoài biệt thự thành Tây có đầy phóng viên đứng canh, có vài người còn tìm mọi cách lẻn vào.

Mà Cố Nam Thành đã ở lại công ty một đêm, dùng hết khả năng cứu lại danh dự của mình và tổn thất của công ty.

Sáng sớm Nam Tầm liền nhìn thấy Cố Nam Thành một đêm chưa ngủ, vành mắt đen nhánh, hai mắt đầy tơ máu, cằm đã mọc râu, mặt đầy mệt mỏi.

Nam Tầm cười, cười rất dửng dưng hả hê.

Cô ấy nói: “Làm vợ chồng nhiều năm như thế, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của anh, thật là khó được.”

Cố Nam Thành nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi: “Nam Tầm, con mẹ nó có phải cô điên rồi hay không?”

Nam Tầm nhếch khoé môi lên cao cao, như một người chiến thắng: “Thế nào, trò chơi mới vừa bắt đầu đã chịu không nổi sao?”

Cố Nam Thành nhìn cô gái trước mắt, chỉ cảm thấy nụ cười châm chọc và cả con người này đều vô cùng chướng mắt: “Nam Tầm, tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn muốn tiếp tục làm bà Cố thì tốt nhất là an phận cho tôi, nếu cô không muốn thì có thể lập tức đến Cục Dân Chính ly hôn.”

Khóe miệng Nam Tầm cứng đờ, nụ cười cưỡng ép nặn ra lập tức rách nát, nhưng chỉ hai giây sau, khóe miệng cô lại nhếch lên càng cao, tươi cười càng xán lạn: “Ly hôn? Được thôi, anh tay trắng không mang tài sản gì đi thì tôi ly hôn.”

Cố Nam Thành khó có thể tin: “Nam Tầm, lời này mà cô cũng nói ra được? Nhiều năm qua cô ăn sung mặc sướng, dùng đồ dưỡng da giá trên trời, ở biệt thự, lái siêu xe ngàn vạn, đồ đến duỗi tay cơm tới há mồm, người thấy cô cũng phải kính trọng gọi một tiếng bà Cố, những thứ này không phải Cố Nam Thành này cho cô sao?”

“Xe, nhà, trang sức của cô, có cái nào mà Nam Tầm cô bỏ ra một đồng tiền? Nam gia được như hôm nay cũng là tôi một tay nâng đỡ lên, muốn tôi không đem một đồng mà ly hơn, cô nghĩ mình là ai?”

Nhìn xem, xem bộ mặt thật của người đàn ông này. Đây là người đàn ông lúc trước quỳ gối trước mặt cô, luôn mồm thề thốt, hứa hẹn sẽ yêu cô, cưng chiều cô, bảo vệ cô cả đời.

Lúc trước cô tin lời hứa đó nên chấp nhận gả cho gã.

Bảy năm, không biết đã qua bao nhiêu ngày đêm, không ngờ người đàn ông mình lựa chọn lại là người vô trách nhiệm như vậy, gã coi những thứ cô có được từ gã là ban ân ban thưởng.

Hình như gã đã quên lúc trước từng mặt dày mày dạn theo đuổi cô, từng quỳ xuống trước mặt cô, đau khổ cầu xin cô gả cho gã như thế nào.

Nếu lúc ấy cô không chấp nhận thì có lẽ gã còn muốn nhảy xuống biển.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng hiện tại, nhìn người đàn ông trước mắt, người mà cô yêu nhiều năm qua.. Giờ khắc này, Nam Tầm cảm thấy tình cảm và những gì mình bỏ ra nhiều năm qua đều đúc cho chó ăn.

Lòng Nam Tầm tràn đầy bi ai, khóe miệng cũng hơi kéo xuống: “Vậy theo ý anh, phải là tôi tay trắng rời đi đúng không?”

Cố Nam Thành nói rất đương nhiên: “Cô theo tôi nhiều năm như thế, còn sinh đứa con gái cho tôi, tôi sẽ không để cô tay trắng, cô muốn cái gì cứ việc mở miệng, chỉ cần đừng quá đáng thì tôi sẽ cố gắng thỏa mãn, nhưng tôi có một yêu cầu, tuyên bố với bên ngoài là một tháng trước chúng ta đã ly hôn, Trần Do Mỹ không phải tiểu tam.”

“A, anh thật là si tình.”

Nam Tầm lạnh lùng nở nụ cười, nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống, cô hận thứ nước mắt đáng chết lại mềm yếu vô dụng này, lập tức dùng sức lau đi, tiếp tục nhìn Cố Nam Thành cười nói: “Được thôi, tôi có thể tác thành cho hai người, nhưng tôi cũng có một điều kiện.”

Nam Tầm sảng khoái như vậy làm Cố Nam Thành không biết làm thế nào, sau một lúc lâu mới nói: “Điều kiện gì, cô nói đi.”

Nam Tầm nói: “Con gái đi theo tôi, anh và nó cắt đứt quan hệ cha con, sau này vĩnh viễn không nhận lại.”

Cố Nam Thành vừa nghe thì lập tức giận dữ: “Cô nằm mơ, Hoan Hoan là cốt nhục của Cố gia, sao tôi phải cắt đứt quan hệ với nó.”

Nam Tầm cười lạnh: “Vậy còn gì để bàn nữa?”

Cố Nam Thành trầm mặc nhìn Nam Tầm một lát, cuối cùng khôi phục lạnh nhạt, mặt không cảm xúc hỏi cô: “Nam Tầm, cô thật sự muốn đối đầu với tôi?”

Nam Tầm chỉ cười không đáp.

Cố Nam Thành gật đầu, trở nên rất lạnh lẽo xa cách: “Được, cô đừng hối hận.”

Vừa dứt lời, Cố Nam Thành xoay người muốn đi.

Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói non nớt, giọng nói này tràn ngập mừng rỡ và vui thích: “Cha, rốt cuộc cha cũng trở lại, Hoan Hoan rất nhớ cha!”

Cố Hoan vừa tỉnh ngủ nâng đôi chân ngắn nhỏ, vội chạy xuống từ trên lầu, ôm chặt chân Cố Nam Thành, hai mắt ướt dầm dề nhìn gã: “Cha, sao giờ cha mới về, Hoan Hoan và mẹ rất nhớ cha.”

Vẻ mặt Cố Nam Thành có chút mâu thuẫn, gã nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Cố Hoan, cuối cùng không thể nhẫn tâm, chỉ cứng đờ kéo kéo khóe miệng: “Gần đây ba bận quá, không có thời gian chơi với Hoan Hoan, Hoan Hoan ở nhà phải nghe lời.”

Khóe miệng Cố Hoan hơi trầm xuống, bĩu môi như muốn oà khóc: “Cha, có phải cha không cần con và mẹ không, trước kia cha bận đến mấy thì buổi tối cũng về, hiện tại lại không trở lại.”

Cố Nam Thành âm u nhìn về phía Nam Tầm: “Có phải cô nói gì với Hoan Hoan không?”

Nam Tầm nói: “Anh cảm thấy chúng ta đã thành như vậy, còn cần gạt Hoan Hoan sao?”

Cố Nam Thành nghe xong thì lập tức tức giận chỉ vào Nam Tầm: “Nam Tầm, thứ đàn bà ác độc như cô căn bản không xứng làm mẹ.”

Nam Tầm cười lạnh: “Tôi không xứng làm mẹ thì Cố Nam Thành anh xứng làm cha à?”
Chương 159: Cha là người cha hư, con ghét cha

Cố Hoan bị dọa không nhẹ, rơi lệ đầy mặt mà khóc hô: “Cha, không liên quan đến mẹ, là Hoan Hoan đoán, mẹ không có nói gì với Hoan Hoan...”

Mãi đến lúc này, Nam Tầm vẫn chưa từng nói một lời không hay về Cố Nam Thành ở trước mặt Cố Hoan, nhưng hiện tại Cố Nam Thành sẽ tin sao?

Gã giơ tay ôm Cố Hoan lên, phẫn nộ nói với Nam Tầm: “Cô không xứng làm mẹ của Hoan Hoan, cô không biết dạy con, sẽ có người dạy thay cô.”

Có người dạy thay cô?

Gã muốn làm gì? Gã muốn ôm Hoan Hoan đến chỗ Trần Do Mỹ?

Nam Tầm lập tức mất hết lý trí mà hét lên: “Cố Nam Thành, anh dám mang Hoan Hoan đi thử xem, tôi lập tức chết trước mặt anh.”

Cố Nam Thành không để ý tới Nam Tầm, ôm Cố Hoan bước nhanh ra cửa, Nam Tầm như nổi điên mà lao về hướng Cố Nam Thành, bắt lấy bàn tay của gã, đặt vào miệng hung hăng cắn xuống.

“Nhả ra, con điên này.” Cố Nam Thành bị đau nên dùng sức hất Nam Tầm ra, cánh tay suýt bị Nam Tầm cắn xuống một miếng thịt, máu tươi chảy ròng.

Sau eo Nam Tầm đập vào góc bàn, đau đến sắc mặt trắng bệch, cô không màng đau đớn mà tiếp tục nhào về hướng Cố Nam Thành: “Trả Hoan Hoan lại cho tôi.”

Cố Nam Thành vội buông Cố Hoan ra, lập tức bóp lấy cổ Nam Tầm rồi giữ cứng lại, lạnh lùng mà cảnh cáo: “Nam Tầm, tốt nhất cô nhớ kỹ cho tôi, tất cả mọi thứ hiện tại cô có đều là tôi cho cô. Nếu tôi cho được thì cũng có thể thu lại hết, bao gồm Hoan Hoan, nếu cô còn không biết điều như vậy thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.”

Nói xong, gã chán ghét mà đẩy Nam Tầm xuống đất, xoay người phất tay bỏ đi.

Vào khoảnh khắc bước ra cửa, Cố Nam Thành nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cố Hoan truyền ra từ bên trong, tràn ngập thương tâm và thất vọng: “Cha là người cha hư, con ghét cha.”

Bước chân Cố Nam Thành khựng lại, sau đó không quay đầu lại mà rời khỏi căn nhà làm hắn chán ghét này.

Cố Hoan khóc thảm, thân thể nho nhỏ run lên bần bật.

Nam Tầm ôm chặt lấy Tiểu Hoan Hoan, không ngừng an ủi, nhưng hiệu quả cực nhỏ, cuối cùng cả cô cũng nhịn không được khóc thút thít, nước mắt trên mặt lau thế nào cũng không khô được.

Một lúc sau, Cố Hoan nâng khuôn mặt đỏ bừng vì khóc lên mà nhìn Nam Tầm và hỏi: “Mẹ, có phải chúng ta làm sai cái gì nên cha không cần chúng ta hay không?”

Nam Tầm không biết nên trả lời Cố Hoan như thế nào. Cô bị vứt bỏ làm liên luỵ con gái cũng không được Cố Nam Thành thích, hiện tại đi đến bước đường này, còn cần lừa con gái sao?

Tuy Hoan Hoan còn nhỏ, nhưng đã rất hiểu chuyện, rõ thị phi, ngày nào Cố Nam Thành cũng không về nhà, vừa trở về đã cãi nhau, cô bé có mắt có tai, không phải Nam Tầm nói mấy câu là có thể lừa gạt được.

“Mẹ, vì sao mẹ không nói lời nào, cha thật sự không cần chúng ta đúng không?”

Cố Hoan khóc đến khàn giọng, hốc mắt và mũi đều đỏ bừng, trông thật đáng thương, làm Nam Tầm đau lòng không thôi.

Cuối cùng Nam Tầm gật đầu.

Thời khắc đó, Cố Hoan khóc to đến xé gan xé ruột.

Tim Nam Tầm sắp tan nát, cô ôm chặt lấy Cố Hoan, hận thù trong lòng đối với Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ càng mãnh liệt, cô nhất định sẽ làm đôi cẩu nam nữ này phải trả giá đắt.

Từ trước đến nay Nam Tầm không phải dạng phụ nữ biết nhịn nhục, Cố Nam Thành căn bản không uy hiếp được cô, gã chỉ có thể thu lại chút vật chất và hư danh mà thôi, mấy thứ này không cần cũng chẳng sao.

Cố Hoan khóc thật lâu vẫn không dừng được, Nam Tầm muốn gọi điện đến trường xin nghỉ, vừa nhúc nhích Cố Hoan đã ôm chặt lấy cô không cho đi, sợ cô cũng không cần con bé.

Tim Nam Tầm đau như đao cắt: “Yên tâm đi Hoan Hoan, mẹ vĩnh viễn ở đây.”

Cố Hoan không nói lời nào, chỉ nắm chặt áo Nam Tầm không buông, khóc thật lâu mới dừng lại, hốc mắt đã sưng lên, giọng khàn khàn sắp nói không ra tiếng, nhưng Nam Tầm vẫn cẩn thận lắng nghe cô bé nói.

Cô nói: “Mẹ, mẹ sẽ ly hôn với cha sao?”

Nam Tầm rất mông lung, kỳ thật cô cũng không biết.

Nếu Cố Nam Thành giao quyền nuôi nấng con gái cho cô thì cô sẽ ly hôn, nhưng muốn gã đồng ý cũng không đơn giản.

Cố Hoan lại hỏi: “Cha không về nhà là vì ở bên ngoài có dì xinh đẹp sao?”

“Con nghe ai nói lời này?” Nam Tầm rất khiếp sợ, Cố Hoan mới hơn ba tuổi, sao con bé biết được chuyện này?

Cố Hoan nói: “Là một dì xinh đẹp nói cho con biết, dì nói về sau dì là mẹ mới của Hoan Hoan, còn mua thật nhiều đồ ăn ngon cho Hoan Hoan, nhưng Hoan Hoan không muốn, con không cần dì đó làm mẹ mới, con chỉ cần mẹ.”

Nam Tầm nghe vậy thì toàn thân phát run, cô lấy điện thoại qua, vội tìm ra một tấm ảnh của Trần Do Mỹ rồi đưa đến trước mặt Cố Hoan: “Có phải cô ta không?”

Cố Hoan nhìn nhìn, sau đó gật đầu: “Dạ, là dì này.”

Trần Do Mỹ.

Con tiện nhân này, mày giỏi lắm, muốn làm mẹ của Hoan Hoan à, nằm mơ.

Nam Tầm nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay đã siết đến trắng bệch.

Cố Hoan mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Nam Tầm và nói: “Mẹ, mẹ đi cầu xin dì kia đi, dì đó nói chỉ cần mẹ xin thì dì đó sẽ trả cha lại cho chúng ta.”

Trần Do Mỹ, giỏi lắm Trần Do Mỹ...

Nam Tầm siết đôi tay thành nắm đấm, lúc này cô thật sự hận không thể giết quách thứ đàn bà không biết xấu hổ kia đi, sao trên đời này lại có người vô sỉ đến mức này.

Đây là người phụ nữ mà Cố Nam Thành muốn bảo vệ, ánh mắt tinh tường lắm.

Nam Tầm lập tức hỏi Cố Hoan: “Con nhìn thấy dì này ở đâu?”

Cố Hoan nói: “Ở trong trường, dì đó đi chung với mẹ của bạn con.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nam Tầm nguy hiểm nheo mắt lại, đứng dậy ôm Cố Hoan lên lầu.

Mười phút sau, mạng trường mẫu giáo bị công phá, Nam Tầm tìm được đoạn video Trần Do Mỹ dẫn dụ Cố Hoan, tuy không nghe được họ nói gì, nhưng có thể nhìn ra Trần Do Mỹ đang cố lấy lòng Cố Hoan.

Nam Tầm tải video xuống, gộp chung với ảnh mà phóng viên chụp được, kế tiếp chỉ chờ Cố Nam Thành hành động.

….

Cố Nam Thành đi ra khỏi Cố gia liền trực tiếp đến thành Tây, lại phát hiện nơi đó có không ít phóng viên đang nằm vùng, vì thế đen mặt quay đầu rời đi.

Trở lại công ty, bộ xã giao đã suy nghĩ ra không ít đối sách, nhưng không có cái nào làm Cố Nam Thành vừa lòng, gã nện mạnh hồ sơ lên mặt bàn: “Một đống rác, tất cả đều cút ra ngoài cho tôi.”

Cả đám người trong văn phòng rụt cổ rời đi.

Cố Nam Thành bực bội bậc lửa châm điếu thuốc, lâu quá không hút nên vừa hút một ngụm đã bị sặc đến liên tục ho khan, thư ký vội đổ ly nước cho gã.

Trước kia Cố Nam Thành có hút thuốc, sau này quen Nam Tầm, biết cô không thích mùi thuốc lá nên đã ép mình cai, đã nhiều năm không hút nên hiện tại không thích ứng được.

Cố Nam Thành dụi tàn thuốc, nhìn Lý thư ký theo mình nhiều năm mà hỏi: “Anh có cách gì tốt không?”

Lý thư ký cúi đầu: “Thật ra cách tốt nhất chính là đóng băng thẻ ngân hàng của bà chủ, không có tiền thì cô ấy muốn tìm người làm việc cũng khó.”

Cố Nam Thành lập tức ngồi thẳng dậy: “Đúng vậy, anh nói rất đúng, tôi lập tức gọi điện thoại cho ngân hàng, để bọn họ đóng băng tất cả các thẻ.”
Chương 160: Hải Thành của chúng ta thật đúng là ngoạ hổ tàng long a

Nhưng Cố Nam Thành không ngờ gã vừa nói xong lời này thì điện thoại đã vang lên tiếng tin nhắn, vừa mở ra thì thấy toàn tin nhắn chuyển khoản, từng món tiền kếch xù không ngừng chuyển ra bên ngoài.

Là Nam Tầm, cô sớm đã dự đoán được gã sẽ đóng băng thẻ ngân hàng.

Nhìn thấy Nam Tầm chuyển từng khoản tiền của mình đi, Cố Nam Thành tức đến xì khói: “Mau, mau gọi điện thoại cho ngân hàng, đóng băng tất cả thẻ ngân hàng thuộc danh nghĩa của tôi đi.”

Lý thư ký lập tức nói: “Cố tổng, tôi chỉ có tài khoản công ty, tài khoản cá nhân phải do chính ngài gọi điện thoại, hơn nữa thẻ ngân hàng của ngài... luôn là bà chủ bảo quản.”

Cố Nam Thành ngơ ra, phần lớn các thẻ ngân hàng của gã đều nằm trên tay Nam Tầm, gã chỉ có hai tấm thẻ thường dùng, nhưng tiền trong hai thẻ này bằng tổng số tiền tất cả những thẻ còn lại.

Cố Nam Thành lập tức gọi điện thoại cho ngân hàng để đóng băng tất cả những thẻ phụ thuộc.

Sau khi cúp điện thoại, nhắc nhở chuyển khoản vẫn luôn vang lên.

Cuối cùng, Nam Tầm đã chuyển hết số tiền có thể chuyển đi, sắc mặt Cố Nam Thành cực kỳ âm trầm, lần này gã nhất định sẽ ly hôn.

Kỳ thật số tiền Nam Tầm có thể chuyển đi cũng không nhiều, cô không động vào đồng nào trong tài khoản của Cố thị, chỉ chuyển tiền trong tài khoản cá nhân của Cố Nam Thành, mấy trăm triệu căn bản không tính là gì đối với Cố Nam Thành.

Cố Nam Thành chờ đến khi tiếng nhắc nhở ngừng lại mới cầm điện thoại gọi cho Nam Tầm, nhưng trước sau Nam Tầm vẫn không chịu bắt máy.

Không bao lâu sau, Nam Tầm đã gửi lên Weibo: Nếu có người ở nhà của bạn, mặc áo ngủ của bạn, ăn nằm với chồng bạn, còn muốn giành con của bạn, bạn sẽ làm thế nào?

Dưới bài đăng còn còn đính kèm hai tấm hình.

Một là Trần Do Mỹ mặc áo ngủ ôm ấp Cố Nam Thành, sau lưng là biệt thự Hoa Viên thành Tây, cũng là nơi Trần Do Mỹ đang ở lúc này.

Tấm còn lại là Trần Do Mỹ ngồi xổm trước mặt Cố Hoan, trong tay nâng một cái bánh kem nhỏ tinh xảo xinh đẹp, đang lấy lòng Cố Hoan.

Bài đăng này vừa up lên, cả Hải Thành đều rúng động.

Dưới bài viết toàn là tiếng mắng, mắng Trần Do Mỹ ti tiện, mắng Cố Nam Thành cặn bã, còn có rất nhiều cô gái nghĩ kế thay cho Nam Tầm, dạy cô làm chết thứ đàn bà không biết xấu hổ như Trần Do Mỹ bằng cách nào.

Cố Nam Thành nhận được điện thoại của vệ sĩ, nói Trần Do Mỹ khóc đến mức ngất xỉu, Cố Nam Thành tức giận mắng một tiếng rồi ném mạnh điện thoại ra ngoài: “Nam Tầm, cô giỏi lắm Nam Tầm.”

….

Sáng sớm Thịnh Hoàn Hoàn đã đi đến đoàn xe Vũ Yến, cuộc thi quốc tế sắp tới, cô không thể lơi lỏng như vậy nữa.

Vừa đến gần đã nghe thấy bên trong truyền đến từng tràng hoan hô, Thịnh Hoàn Hoàn thực vui mừng, xem ra bầu không khí ở đoàn xe thực không tồi.

Sau khi tiến vào, tâm tình tốt đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức biến thành hư ảo. Cô nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, một là Lam Nhan, hai là Lam Tiếu, còn có là Triệu Giai Ca.

Sao ba cô gái này lại có mặt ở Vũ Yến?

Rất nhanh, Lăng Kha xị mặt giải đáp nghi hoặc trong lòng cô.

Thì ra Lam Nhan và Triệu Giai Ca đã gia nhập Vũ Yến, họ còn đại diện cho Vũ Yến tham gia cuộc thi quốc tế lần này, còn Lam Tiếu thì tới chơi thôi.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn nổi giận đùng đùng chạy đi tìm Lý Hưng Hoài chất vấn thì Lý Hưng Hoài đã bất đắc dĩ nói với cô: “Đây là ý của Lăng thị.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trầm mặc.

Ý của Lăng thị chẳng phải là ý của Lăng Tiêu sao?

Lần trước người của Vũ Yến đi ra ngoài liên hoan, mọi người đều thấy Lam Nhan và Lăng Tiêu ở bên nhau, chỉ là lúc ấy họ chưa nhận ra Lăng Tiêu thôi.

Hiện tại nhận mấy người phụ nữ này vào thì còn bí mật gì đáng nói?

Lăng Tiêu cố ý làm cô khó chịu đúng không?

Sau khi đi ra từ văn phòng Lý Hưng Hoài, Lăng Kha lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu không chúng ta rời khỏi Vũ Yến đi, nhìn thấy mấy người phụ nữ này là bực mình.”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Chúng ta tới trước, vì sao phải đi, có đi cũng là họ đi, Lăng Kha, chúng ta có mục tiêu của mình, đừng bị họ ảnh hưởng.”

Lăng Kha nhìn Triệu Giai Ca tự tin phấn chấn, tâm tình đặc biệt hạ suy sụp.

Triệu Giai Ca, hoa hồng trắng yêu mà không được trong lòng Lệ Hàn Tư. Nếu không phải Lệ Hàn Tư uống say gọi tên cô ta thì cô cũng không biết đến bây giờ Lệ Hàn Tư vẫn còn nhớ nhung Triệu Giai Ca, cô cho rằng anh ta sớm đã hết hy vọng.

Đối mặt với cô ta, Lăng Kha rất khó khống chế không bị cô ta ảnh hưởng.

Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ bãi đỗ xe, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng thấy cô thì lập tức chạy tới.

Mao Tuấn hưng phấn nói: “Phó đội, rốt cuộc cô cũng tới, không ngờ lại có bất ngờ lớn như vậy, minh tinh đó, còn về chung đoàn xe với chúng ta.”

Lữ Nguyên Lãng cũng kích động không thôi: “Không ngờ bình thường Lam Nhan lại là người hiền hoà như thế, hôm qua cô ấy còn mời chúng tôi ăn cơm, còn có Triệu Giai Ca, thật là nữ thần của tôi!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lăng Kha không cho mặt mũi mà trợn mắt: “Nữ thần? Mắt anh sao vậy Lữ Nguyên Lãng, chẳng lẽ Hoàn Hoàn không xinh đẹp bằng Triệu Giai Ca?”

Lữ Nguyên Lãng gãi gãi đầu: “Không phải phó đội đã kết hôn sao?”

Mao Tuấn cũng nói: “Đương nhiên Phóp đội xinh đẹp, nhưng chúng tôi là thanh niên độc thân chưa kết hôn, mọi người phải thông cảm cho chó độc thân tụi tôi chứ!”

Lăng Kha cười lạnh và nói: “Mắt người ta cao lắm, ưng các người sao? Nhân lúc còn sớm bỏ cuộc đi là vừa!”

Lam Nhan mơ ước Lăng Tiêu, cả Lệ Hàn Tư mà Triệu Giai Ca cũng chướng mắt, sao lại nhìn trúng hai tay đua hai bàn tay trắng là Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng này?

Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng bị Lăng Kha đả kích không nhẹ, đương nhiên bọn họ cũng tự mình hiểu lấy, nhưng vẫn muốn nói sướng miệng một chút, người ta có gia thế gì, sao lại coi trọng bọn họ được.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng xa xa nhìn Lam Nhan một cái, mặt không cảm xúc nói: “Huấn luyện đi, đừng ba hoa.”

Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn lên xe.

Sau đó Lam Nhan và Triệu Giai Ca cũng lên xe.

Sau một giờ, Thịnh Hoàn Hoàn bước xuống xe, Lam Nhan cũng đi xuống, cô ta nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Không ngờ kỹ thuật lái xe của Thịnh tiểu thư tốt như vậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Cô và Triệu tiểu thư cũng không tồi, thật bất ngờ, Hải Thành của chúng ta thật là ngọa hổ tàng long!”

Nhìn từ buổi luyện tập vừa rồi, thực lực của Lam Nhan và Triệu Giai Ca đều không tầm thường, điều này làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, cô còn tưởng họ chỉ là bình hoa di động, hiện tại xem ra cô đã quá sai.

Triệu Giai Ca khiêm tốn nói: “Nói đến ngoạ hổ tàng long thì tôi chẳng là gì trước mặt cô và Lam tiểu thư cả.”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Kỹ thuật của Lam tiểu thư thật sự làm người ta trầm trồ.”

Lam Nhan lạnh nhạt cười nói: “Phải không, cảm ơn Thịnh tiểu thư khen ngợi, tính ra cũng phải cảm ơn Lăng Tiêu, năm đó ở Mỹ, anh ấy không ít lần chỉ dạy cho tôi.”

Ngay từ khi nhìn thấy Lam Nhan, Thịnh Hoàn Hoàn liền biết cô gái này không đơn giản chỉ tới thi đấu mà thôi.

Xem đi, nhanh vậy đã sốt ruột chạy đến trước mặt cô diễu võ dương oai rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn biết nghe lời phải: “Phải không, Lăng Tiêu luôn mặt lạnh tim cứng, anh ta chịu luyện tập cho Lam tiểu thư thì chắc cô cũng không ít lần làm nũng đúng không.”

Lam Nhan sửng sốt, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn lại nói ra lời này, chỉ ngơ ra một lát liền nói: “Cũng không cần, lúc ấy Lăng Tiêu rất hiền hoà, không lạnh lùng như hiện tại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK