Lúc trước Lăng Hoa Thanh sai Hà Song đến Mỹ gài bẫy làm An Niên nhiễm ma túy, cuối cùng bị tai nạn xe chết thảm ở xứ lạ quê người, nếu bà không báo thù này thì thành quỷ cũng không yên lòng.
Còn Tích Nhi đáng thương của bà nữa, bà vừa biết con bé còn sống.
Ý thức của An Lan dần dần mơ hồ, nhưng lúc này da đầu lại tê rần, rốt cuộc gương mặt cũng rời khỏi nước, bà ho sù sụ lên rồi tham lam hít thở không khí.
Lăng Hoa Thanh bóp chặt cằm bà rồi âm u nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để bà chết dễ dàng như thế, tôi sẽ để bà tồn tại nhìn bọn chúng chết từng người từng người một.”
Ngón cái của ông ta cọ qua cánh môi của bà, khóe miệng hơi nhếch lên như một con ác quỷ khát máu: “Bà nói xem nên bắt đầu từ ai trước?”
Không đợi An Lan nói gì, Lăng Hoa Thanh đã đưa ra đáp án: “Cứ từ Thịnh Xán trước đi! Ai bảo con gái ông ta dám dụ dỗ con trai chúng ta?”
Rốt cuộc An Lan đã thở lại bình thường được, bà gian nan mở miệng: “Tôi sẽ không để ông thực hiện được.”
Lăng Hoa Thanh khinh thường cười lạnh: “Bà cho rằng hiện tại mình còn làm gì được?”
Lăng Hoa Thanh buông An Lan ra rồi đi nhanh rời khỏi phòng tắm, lát sau An Lan nghe thấy giọng ông ta truyền đến từ bên ngoài: “Người đâu, dọn sạch tất cả thiết bị thông tin trong phòng, không được để phu nhân rời khỏi gian phòng này nửa bước.”
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn mơ thấy một giấc mộng.
Trong mơ có một Lăng Tiêu bản thu nhỏ ngồi trên đầu giường nhìn cô cười.
Trên người đứa bé chỉ mặc một cái tã giấy, cả người mũm mĩm trắng trẻo, trông cực kỳ đáng yêu.
Đến hừng đông Thịnh Hoàn Hoàn đã quên mất giấc mộng này.
Khi đi ra từ phòng tắm, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn rất bực bội, kinh nguyệt của cô lại ngừng, hôm qua chỉ có chút đỏ, hôm nay lại không có gì nữa.
Thịnh mẫu gõ cửa tiến vào, thấy cô còn nằm trên giường thì sốt ruột hỏi: “Sao con còn nằm trên giường?”
Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt buồn ngủ, mắt lim dim trả lời: “Hôm nay không cần đi thi, để con ngủ thêm một lát đi ạ.”
Thịnh mẫu tiến lên lật chăn lên: “Còn ngủ, công ty gọi đến máy của mẹ rồi kìa, mau rời giường đến công ty đi, họ nói là quay quảng cáo gì đó.”
“Không phải nói là buổi chiều sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn sờ sờ điện thoại, phát hiện điện thoại đang tắt máy, khởi động lại mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Hình như là cô ngại ồn nên đã tắt máy!
Cô vội gọi lại cho người ta: “Không phải anh nói buổi chiều mới quay chụp sao?”
Trương Tân Lập phòng quảng cáo vừa nghe vậy thì lập tức hộc máu: “Thịnh tổng, có phải cô chơi tôi không, ai nói là buổi chiều?”
Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt, ai nói ta?
Hình như là trong mộng...
Trời ạ, nhất định là cô mệt quá, không thì do gần đây áp lực quá lớn!
Thịnh Hoàn Hoàn vội rời giường, trên đường cũng gọi lại cho Đường Nguyên Minh, thì ra tối nay có một bữa tiệc để mở ra thị trường hải ngoại cho dự án mới.
“Được rồi, em sẽ dẫn Tuấn Tài đi cùng.”
Cả ngày hôm đó Thịnh Hoàn Hoàn luôn bận rộn trong công ty.
Đến chạng vạng, Thịnh Hoàn Hoàn gọi Tống Chí Thượng vào hỏi chuyện: “Chú Tống, công ty chúng ta ai uống rượu giỏi?”
Tống Chí Thượng ngẫm nghĩ: “Cô dẫn Thẩm Nam và Thẩm An Nhiên đi cùng đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Vậy dẫn họ theo, chú để ý bọn Chu Tín giúp tôi, trong khoảng thời gian này tôi bận thi đấu nên chuyện ở công ty vất vả cho mọi người.”
Tống Chí Thượng lo lắng nói: “Gần đây cô quá nổi bật, tôi sợ phe Chu Tín sẽ có hành động.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Bọn họ ra tay càng tốt, tôi đang đợi cơ hội xử lý họ đây, chú Tống, chú cũng muốn cẩn thận một chút, hiện tại chú là trợ lực lớn nhất của tôi, bọn họ sẽ nhắm vào chú đấy.”
Tống Chí Thượng cười nói: “Cô không cần lo cho tôi, tôi cũng lăn lộn trong thương trường mấy năm nay nên biết thủ đoạn mà bọn họ quen dùng.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi tin tưởng chú, nhưng cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
“Biết rồi, cô đấy, hiện tại càng ngày càng giống ba cô!”
“Vậy tốt hay là không tốt?”
“Tốt chứ...”
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Thẩm Nam, Thẩm An Nhiên và Tuấn Tài đi đến Thịnh Thế Danh Môn, chiêu đãi bạn bè quốc tế thì đương nhiên phải tổ chức ở nhà hàng nổi danh nhất Hải Thành, ăn nhậu chơi bời cộng thêm làm đủ mọi thứ.
Rất nhanh phe Chu Tín đã nghe được tiếng gió.
Cao Tễ nói: “Thịnh Hoàn Hoàn đang lúc nổi bật, chúng ta không mau đè ép xuống thì sau này Thịnh Thế không đến phiên chúng ta lên tiếng nữa đâu.”
Dương Lập cũng nói: “Là chúng ta coi thường cô ta, mau nghĩ cách kéo cô ta khỏi vị trí kia, nếu không mấy lão già này sẽ luôn bị cô ta hạn chế.”
Một lúc sau Chu Tín mới mở miệng: “Tạm thời không thể động vào Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại cô ta đang nổi tiếng, rất nhiều truyền thông đang moi tin về cô ta, đừng bị người ta bắt được nhược điểm.”
Chu Tín dừng một chút rồi nói: “Nhưng có thể động vào Tống Chí Thượng, không có nanh vuốt thì muốn xử lý Thịnh Hoàn Hoàn cũng dễ dàng.”
Khi Thịnh Hoàn Hoàn chạy tới thì hầu như mọi người đã đến đông đủ, cô còn thấy được vợ chồng Hàn Tín, chuyện này coi như bất ngờ ngoài dự kiến.
“Xin lỗi các vị, tôi đến muộn nên tự phạt một ly.” Thịnh Hoàn Hoàn xin lỗi cười cười với mọi người, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Người Pháp Henry ngồi bên cạnh Đường Nguyên Minh bị vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn làm sững sờ, vội quay qua hỏi anh: “Vị tiểu thư này là?”
Đường Nguyên Minh đáp lại bằng tiếng Pháp rất trôi chảy: “Đây là đối tác của công ty chúng tôi, giám đốc Thịnh Thế - Thịnh tiểu thư.”
Henry lại hỏi: “Thịnh tiểu thư còn độc thân không?”
Ánh mắt Đường Nguyên Minh lạnh đi: “Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
Henry nghe xong thì rất thất vọng, quá đáng tiếc, hiếm khi nhìn thấy một người đẹp hợp ý hắn ta như thế.
Đường Nguyên Minh lại cảnh cáo: “Henry, đừng có ý đồ với cô ấy.”
Henry cười nói: “Yên tâm, cô ấy là của anh, tôi sẽ không động vào.”
Ai bảo hắn ta đang ở địa bàn của người khác?
Nếu là ở Pháp thì thế nào cũng phải giành được cô.
Henry nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, càng xem càng thích, cảm giác trong ngực ngứa ngáy: “Không phải Hoa Hạ các người có quy tắc đến trễ phải tự phạt ba ly sao, Thịnh tiểu thư chỉ uống một ly cũng quá không có thành ý.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Henry nói tiếng Trung lưu loát, chỉ thấy ngũ quan hắn ta thâm thúy, có đôi mắt màu lam, trông có vẻ rất anh tuấn phong lưu.
Thịnh Hoàn Hoàn từng gặp qua quá nhiều ánh mắt sững sờ và ái mộ, cho nên đặc biệt hiểu rõ tâm tư của Henry.
Vì không để hắn ta có cơ hội làm khó, Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi hào phóng nói: “Ngài thực hiểu biết truyền thống của Hoa Hạ chúng tôi, xem ra không tránh được hai ly còn lại rồi, vậy...”
Kế tiếp Thịnh Hoàn Hoàn lại đổ hai ly rượu cho mình.
Thẩm Nam muốn uống thay cô, lại bị Thịnh Hoàn Hoàn từ chối.
“Thịnh tiểu thư uống quá giỏi, thật là nữ trung hào kiệt.” Henry giơ ngón tay cái lên với Thịnh Hoàn Hoàn, tiếp theo lại đổi giọng: “Nhưng thái độ cô tránh né rất không tốt, vậy không phải đang xem thường bạn bè quốc tế chúng tôi sao? Có phải nên tự phạt ba ly không?”
Mặt Đường Nguyên Minh trầm xuống: “Henry.”
Henry cười cười, nhún vai và nói: “Xin lỗi lão Đường, chúng tôi không cảm nhận được thành ý của các người, thế thì vụ làm ăn này khó bàn lắm đấy!”