Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 526: Hoàn Hoàn em đang khóc vì tôi sao?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào mu bàn tay bị phỏng của Lăng Tiêu, vết thương trên đó quả thực vô cùng thê thảm, cô không khống chế được lập tức chảy nước mắt: “Tay của anh..."

Sao lại thành ra như vậy?

Mu bàn tay của Lăng Tiêu vốn đã bị phỏng, tính thời gian đã một tuần rồi, nếu như chăm sóc đàng hoàng thì mấy ngày nữa là có thể lành lại.

Hiện tại chẳng những không lành mà còn bị nhiều vết thương mới, cả bàn tay đã không nhìn không ra được dáng vẻ ban đầu, hắn không biết đau sao?

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nắm bàn tay còn lại của hắn lên rồi rơi từng giọt nước mắt: “Tại sao lại như vậy?"

Bàn tay này cũng bị thương không ra hình dạng.

Đôi tay của hắn vốn rất xinh đẹp, nay đã vết thương chồng chất không còn sạch sẽ tinh tế, nhìn thôi đã thấy giật mình.

Lăng Tiêu nhìn hai mắt cô đẫm lệ ướt nhoè thì cảm thấy trái tim nóng lên hầm hập.

Chỉ cần nhận được sự đau lòng của cô thì tất cả đều đáng giá.

Lăng Tiêu thu tay lại rồi nhẹ như mây gió cười nói: “Khóc cái gì, tôi đã bôi thuốc của Tô Quy rồi, ông ấy cam đoan với tôi sẽ không để lại sẹo, cho nên em yên tâm đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không khống chế được mà rơi lệ đầy mặt: “Nói cho tôi biết anh đang trải qua những gì ở rừng Sương Mù?"

Lăng Tiêu không muốn nói, nhưng thấy Thịnh Hoàn Hoàn cố chấp nhìn mình như vậy thì đành kể lại những gì xảy ra ở đó cô nghe: “Tôi biết Tô Quy từ lời kể của Đường Dật..."

Ngày đó sau khi bị Thịnh Hoàn Hoàn từ chối, Lăng Tiêu tìm Diệp Sâm và Đường Dật uống rượu, vốn là muốn họ đưa cho hắn chút ý kiến để Thịnh Hoàn Hoàn trở lại bên cạnh mình lần nữa.

Nhưng vấn đề giữa hắn và Thịnh Hoàn Hoàn thật sự quá phức tạp, nếu muốn cô không để ý đến người nhà phản đối mà ở bên hắn là không thể, cách duy nhất chính là giải quyết người nhà của cô, để họ không phản đối Thịnh Hoàn Hoàn đến với hắn.

Nghĩ một hồi thì chỉ có thể xuống tay từ Thịnh Xán.

Lúc ấy Diệp Sâm nói: “Thịnh Xán đã hôn mê ba tháng rưỡi, cả Thịnh Tư Nguyên cũng bó tay hết cách, chắc hẳn trong lòng người của Thịnh gia cũng rất tuyệt vọng, nếu anh có thể giúp Thịnh Xán tỉnh lại thì Thịnh gia sẽ vô cùng cảm kích anh."

Ai ngờ Đường Dật lập tức tạt một chậu nước lạnh vào họ: “Nếu cả Thịnh Tư Nguyên cũng không có cách nào thì cũng chỉ có thể xem ý trời."

Hi vọng vừa dấy lên trong mắt Lăng Tiêu đã lập tức bị Đường Dật tàn nhẫn giội tắt.

Có lẽ là sắc mặt của hắn quá dọa người nên Đường Dật vội nói tiếp: “Nhưng mà tôi nghe nói y si Tô Quy ở rừng Sương Mù phía bắc, châm của ông ấy có thể nói là bàn tay vàng, không ít châm pháp đã thất truyền, đương nhiên còn có loại tự ông ấy sáng tạo ra."

"Có lẽ trên thế giới không ai sánh bằng tài năng của ông ấy ở phương diện châm pháp huyệt vị, năm đó ông ấy là nhân vật rất quyền lực ở giới Trung y Hoa Hạ, lúc đó Trung y là thời kỳ rất huy hoàng."

Đường Dật vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu: “Nếu như anh tìm được và mời ông ấy rời núi thì có lẽ Thịnh Xán có thể tỉnh lại được."

Lăng Tiêu không chút do dự: “Hi vọng người này đáng để tôi đích thân đi một chuyến."

Đường Dật vội nói tiếp: “Rừng Sương Mù nguy hiểm trùng điệp, hơn nữa tính cách của Tô Quy hơi quái lạ, anh có tìm tới thì ông ấy cũng chưa chắc chịu đi ra với anh. Hơn nữa đã nhiều năm không ai nghe nói đến tin tức của ông ấy, nói cách khác có thể anh sẽ không tìm được, cho nên tốt nhất là suy nghĩ kỹ càng."

Lăng Tiêu cầm ly rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch, hai mắt sắc bén như chim ưng: “Chỉ cần ông ấy còn sống thì dù tôi có trói lại cũng phải mang về."

Đường Dật thấy Lăng Tiêu phấn đấu quên mình như thế cũng không khỏi cảm thán lần nữa, sức mạnh của tình yên thật là đáng sợ.

Hai người anh em tốt của anh, một người cuồng nhiệt vì Nam Tầm từng ly hôn còn mang theo đứa con gái, một người phí hết tâm tư muốn giành lại trái tim của vợ cũ.

Hai người này vốn đều là kẻ vô tình nhất, cuối cùng lại sa vào lưới tình, thế giới này làm sao vậy?

Đường Dật hết cách chỉ có thể ngoan ngoãn trở về chuẩn bị các loại thuốc giải độc côn trùng rắn rết cho Lăng Tiêu, tóm lại chỉ cần có khả năng dùng tới thì anh đều gói hết lại cho hắn.

Sau khi tạm biệt Diệp Sâm và Đường Dật, Lăng Tiêu lập tức thu xếp, đồng thời cũng gọi Văn Sâm trở về rồi ném một tấm bản đồ cho họ, bảo họ đi nghiên cứu rừng Sương Mù.

Mà Lăng Tiêu thì đến Thịnh gia.

Lăng Tiêu đi gặp vợ chồng Thịnh Tư Nguyên, nói cho họ biết mình quyết định đến rừng Sương Mù mang y si Tô Quy về, hi vọng đến lúc đó họ đồng ý cho hắn và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau.

Thịnh Tư Nguyên nghe xong thì chỉ hỏi hắn một câu: “Rừng Sương Mù là chỗ không người, có thể cậu sẽ không về được nữa, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Lăng Tiêu không chút do dự: “Cháu đã quyết định rồi."

Thịnh Tư Nguyên lại hỏi: “Khi nào thì đi?"

"Lập tức đi ngay."

"Sao gấp như vậy, không chuẩn bị thêm sao?"

Lăng Tiêu thận trọng trả lời: “Cháu nhất định sẽ bình an trở về gặp cô ấy."

Hắn muốn để Thịnh Hoàn Hoàn mau chóng trở lại bên cạnh mình, không muốn chờ thêm thời khắc nào nữa.

Thịnh Tư Nguyên không nói thêm gì mà đứng dậy lên lầu.

Ngược lại Chúc Văn Bội như có chuyện muốn nói với hắn, nhưng qua mấy lần vẫn nuốt xuống.

Lăng Tiêu nghĩ bà lo lắng cho an nguy của hắn nên nói: “Xin Thịnh lão phu nhân yên tâm, cháu đã hứa sẽ sống sót trở về thì nhất định sẽ không nuốt lời."

Kỳ thật Chúc Văn Bội sợ Lăng Tiêu có đi không về thì đứa nhỏ trong bụng Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa ra đời đã mất ba.

Bà mấy lần muốn nói cho Lăng Tiêu, để hắn có ý thức trách nhiệm, dù thế nào cũng phải sống sót trở về vì đứa nhỏ chưa ra đời này.

Nghe Lăng Tiêu đảm bảo xong, Chúc Văn Bội liền nuốt ngược lời nói xuống: “Nhớ những gì cậu đã nói, ông ngoại của Hoàn Hoàn đi lên lấy thuốc cho cậu, bộ xương già chúng tôi không thể đi cùng cậu được nên chỉ có thể chuẩn bị một ít đồ cho cậu."

Sau khi nhận lấy những thứ Thịnh Tư Nguyên chuẩn bị thì Lăng Tiêu rời khỏi Thịnh gia, bất hạnh là hắn không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn.

Nhưng không vội, Lăng Tiêu nghĩ, chờ hắn trở về từ rừng Sương Mù thì họ còn có rất nhiều thời gian.

Mà Lăng Tiêu đâu biết rằng đứa nhỏ trong bụng Thịnh Hoàn Hoàn suýt đã bị Đường Nguyên Minh phá bỏ.

Sau khi Lăng Tiêu trở về từ Thịnh gia thì đám người Văn Sâm đã chuẩn bị thỏa đáng, hai chiếc máy bay trực thăng lần lượt rời đi từ trên không Lăng Phủ.

Khi đến rừng Sương Mù đã là đêm khuya.

Hai chiếc máy bay bay qua trên không rừng Sương Mù rồi đi thẳng đến phía Bắc khu rừng.

Nhiệt độ không khí của bắc bộ rừng Sương Mù rất thấp, vừa vào thu đã bắt đầu có tuyết rơi, ngồi trên trực thăng xa xa có thể trông thấy một mảnh trắng xóa.

"Lăng Gia, chúng ta đến trung tâm bắc bộ rồi." Văn Sâm chỉ vào bản đồ mà nói với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhìn mảnh tuyết trắng phía dưới mà ra lệnh: “Mọi người lấy hành lý chuẩn bị đi xuống."

"Vâng!"

Đêm khuya, trên không rừng Sương Mù có hai chiếc trực thăng lượn lờ rồi thả từng người xuống khu rừng.

Tô Quy ngồi trong rừng nhìn những bóng người đáp xuống kia, trên khuôn mặt già nua mang đầy vẻ không vui: “Thật vất vả mới được yên bình mấy năm, lại có người không biết tốt xấu xông tới."

Một bà lão ngồi bên cạnh Tô Quy nói: “Nơi này vào dễ ra khó, chỉ sợ họ không còn mạng trở về."
Chương 527: Tìm kiếm y si Tô Quy

"Đi thôi!"

Tô Quy nhìn hai chiếc trực thăng kia biến mất rồi đỡ bà lão bên cạnh đứng lên và rời khỏi nơi đó.

Đám người Lăng Tiêu tiến vào rừng Sương Mù, một mảnh trắng xoá trước mắt như rừng rậm khổng lồ không biết nơi nào mới là cuối cùng.

Có người đề nghị đi lên trên cao để tiện quan sát những thứ bên dưới.

Lăng Tiêu không đồng ý mà trầm giọng nói: “Cầm bản đồ tới đây."

Văn Sâm mở bản đồ ra rồi trải lên mặt tuyết:

"Tiếp tục đi về hướng Bắc sẽ càng ngày càng rộng lớn, xây nhà ở nơi đó sẽ tiện hơn rất nhiều, nhất là những cụ ông có tuổi như Tô Quy."

"Đi về phía Nam cây cối rậm rạp, Tô Quy cố ý lánh đời nên không muốn để người ta tìm thấy mình, rất có thể sẽ trốn ở chỗ này."

"Hướng Đông tới gần nguồn nước, sản vật phong phú, cũng là một nơi đến tốt."

"Hướng Tây là vách núi, hơn nữa cách nơi này không xa, nếu như ông ấy ở đây thì vừa rồi có thể đã phát hiện chúng ta, lúc này đã nấp đi rồi, nhưng khả năng này không lớn."

Nghe Văn Sâm phân tích xong thì đám người nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cũng không do dự quá lâu, chỉ ngón tay thon dài vào bản đồ: “Chia ra ba nhóm người, lần lượt đi về ba hướng Đông, Nam, Bắc, mọi người căn cứ vào trang bị của mình để tiến hành tổ đội."

Sau khi ra lệnh xong, Lăng Tiêu nhìn về phía Văn Sâm: “Anh và tôi đi về hướng Tây."

Phía Tây là vách núi.

Văn Sâm nhíu mày lại, nhưng không hỏi nhiều: “Vâng."

Lăng Tiêu đứng lên rồi ra lệnh cho đám thủ hạ: “Nếu tìm ra manh mối thì đừng đi quấy rầy ông ấy mà lập tức liên hệ với tôi."

Theo Lăng Tiêu thấy thì phương hướng nào cũng vậy, nếu như hành tung của ông ấy dễ đoán ra như thế thì người đời sẽ không nhiều lần thất vọng trở về.

Sau khi tách ra với đội ngũ, Lăng Tiêu dẫn Văn Sâm chạy về hướng Tây, trên đường đi lặng ngắt như tờ, tĩnh mịch đến đáng sợ.

Văn Sâm hỏi: “Lăng Gia hoài nghi Tô Quy không có chỗ ở cố định sao?"

Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia sáng: “Hoàn toàn ngược lại, nơi này không có dấu vết sinh hoạt của con người, trong khu rừng này nhất định có nơi ở của Tô Quy."

"Do sinh hoạt ở nơi rét lạnh nên ông ấy cần lửa, chỗ cao không giấu được khói. Rừng cây rậm rạp quá ẩm ướt nên không thích hợp ở lâu dài, trừ phi ông ấy ở trên cây."

Văn Sâm theo sát sau lưng Lăng Tiêu: “Cho nên Lăng Gia cảm thấy rất có thể Tô Quy ẩn thân dưới vách núi sao?"

Lăng Tiêu nói: “Chỉ là suy đoán, cái gì cũng có khả năng, nếu không tôi sẽ không chia người ra như vậy để thử vận may! Chúng ta không có thời gian để lãng phí."

Vừa nói xong, Lăng Tiêu đã dừng bước.

Phóng mắt nhìn tới thì khắp nơi đều là rắn, đủ loại rắn đang hung ác thè lưỡi về hướng họ.

Bên tai đều là tiếng rắn khè "Xì xì"!

"Khí trời lạnh như vậy mà sao những con rắn này lại xuất hiện quy mô lớn đến thế?" Văn Sâm không hiểu, trong thời tiết này thì rắn phải ngủ đông mới đúng.

Lăng Tiêu nói: “Đám rắn này bị vật gì đó hấp dẫn ra."

Đáy mắt Văn Sâm loé lên tia sắc lạnh, lấy ra một bao thuốc bột từ trong túi rồi lần lượt vẩy lên người Lăng Tiêu và mình: “Lăng Gia, tôi đi phía trước mở đường cho ngài."

"Không cần." Lăng Tiêu mặt không cảm xúc rút cây gậy ba khúc ra rồi nhanh chân lao vào trong nguy hiểm, bước chân không chút tạm dừng.

Đám rắn kia sợ mùi trên người bọn họ nên nhao nhao né tránh, có khi rắn trên cây sẽ vồ vào bọn họ, nhưng đều bị Lăng Tiêu vung côn đánh rớt.

Dần dần họ đã chạy ra khỏi khu rắn độc, nhưng không khí xung quanh như trở nên càng loãng, vì thiếu dưỡng khí nên đầu hơi choáng váng.

Không đúng.

"Nín thở." Lăng Tiêu vội quay đầu nhìn về phía Văn Sâm.

Lúc này Văn Sâm đã đứng không vững, anh ta thở phì phò tựa vào một gốc cây, trên đầu có một con rắn xanh lè nhào tới.

"Cẩn thận." Mặt Lăng Tiêu lạnh xuống rồi ném cây gậy ra ngoài.

"Xoẹt!"

Đầu nhọn của gậy sắt ghim con rắn vào thân cây, đầu rắn rũ xuống cách Văn Sâm không đến ba cm.

Văn Sâm nhẹ nhàng thở ra rồi vô lực xụi lơ trên mặt đất.

Lăng Tiêu đi lên trước rút mấy lần mới kéo cây gậy xuống được, sau đó vô lực ngồi bên cạnh Văn Sâm, tay nhanh chóng kéo ba lô rồi lấy ra một cái bình thuốc màu xanh và đổ hai viên thuốc vào tay Văn Sâm.

Trước khi đến Thịnh Tư Nguyên đã nói với Lăng Tiêu rằng trong này có khí độc, Lăng Tiêu hoài nghi họ đang đứng ở trung tâm khí độc, bởi vì mặt đất bị một lớp tuyết thật dày bao trùm nên không nhìn thấy thứ mục nát, nhưng có thể ngửi được một thứ mùi khác thường.

Nếu thuốc mà Thịnh Tư Nguyên cho họ không có tác dụng thì hắn chỉ có thể dùng đau đớn để kích thích đầu óc tỉnh táo rồi xông ra khỏi khu vực nguy hiểm này.

Nhưng thuốc còn chưa có hiệu quả thì nguy hiểm đã đến gần.

"Hú hú hú..." Trong rừng rậm tĩnh mịch đột nhiên vang lên một tiếng sói tru, mười mấy đôi mắt sói xanh lè xuất hiện trong bóng đêm.

Sắc mặt Lăng Tiêu cực kỳ nặng nề, hắn rút súng ra hỏi Văn Sâm bên cạnh: “Anh có thể đứng lên không?"

Văn Sâm lắc đầu, cố gắng rút súng ra, gặp nguy không loạn mà nói với Lăng Tiêu: “Ngài đi trước đi."

Lăng Tiêu lại ném cho Văn Sâm một con dao rồi mặt không đổi sắc nói: “Vậy thì ngồi đó đừng nhúc nhích."

Đàn sói càng ngày càng gần, sói đầu đàn bồi hồi vài vòng xung quanh mà chậm chạp không chỉ huy đàn sói tấn công.

Trong bóng tối, sói đầu đàn nhìn vào hai mắt Lăng Tiêu, ánh mắt của hai bên đều tràn ngập sát khí như cùng là động vật máu lạnh khát máu tàn nhẫn, như một lưỡi đao sắc bén.

Nhưng sói đầu đàn cũng không do dự quá lâu mà há mồm lộ ra răng nanh sắc bén rồi hú lên một tiếng với đàn sói.

Mười mấy con sói lần lượt lao về hướng Lăng Tiêu và Văn Sâm.

Lúc này khóe miệng Lăng Tiêu hiện lên nụ cười lạnh lẽo, lập tức nâng súng trong tay lên nhắm vào con sói nhào đến trước mặt mà "Phanh phanh phanh" liên tục bắn ba phát.

Ba con sói lập tức ngã vào vũng máu, máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng.

"Hú hú hú..." Sói đầu đàn trông thấy đồng loại chết đi thì phẫn nộ kêu rên rồi cùng những con sói còn lại nhào về hướng Lăng Tiêu và Văn Sâm.

"Văn Sâm."

Lăng Tiêu nắm chặt tay Văn Sâm rồi kéo anh ta đứng dậy từ dưới đất, hai người dựa lưng vào nhau, hai tay cầm súng bắn hết con sói này đến con khác.

Vừa rồi lúc con sói đầu đàn dạo quanh, thuốc mà Lăng Tiêu và Văn Sâm nuốt vào đã có hiệu quả, bọn họ đã khôi phục không ít sức lực.

Hơn nữa mu bàn tay bị phỏng của Lăng Tiêu đang chảy máu.

Vừa rồi để kích thích đầu óc tỉnh táo mà hắn đã đấm mạnh mu bàn tay bị phỏng lên thân cây sau lưng, đau đớn do hai lần bị thương xông thẳng lên đầu.

Văn Sâm lại nổ súng bắn chết con sói đang chạy như bay đến chỗ mình, nhưng con này vừa rơi xuống thì sói đầu đàn đã xuất hiện ở trước mắt, đôi mắt lạnh lẽo khát máu nhìn chằm chằm Văn Sâm, há cái mồm đầy răng sắc bén táp vào cổ anh ta.

Văn Sâm lập tức bắn một phát súng, đạn vụt qua đỉnh đầu sói đầu đàn, mắt thấy sói đầu đàn sắp cắn nát cổ họng Văn Sâm, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc Văn Sâm lại bị đẩy thật mạnh từ phía sau.

Sắc mặt Văn Sâm trắng bệch, quay đầu thì nhìn thấy sói đầu đàn đang cắn vào cánh tay Lăng Tiêu, cái tay bị cắn còn cầm khẩu súng.

Một giây sau, một ánh sáng sắc lạnh đã đâm xuyên qua cổ sói đầu đàn.

Con dao găm sắc bén đâm nát cổ nó.

Sói đầu đàn nghẹn ngào kêu lên rồi ngã vào vũng máu.
Chương 528: Tìm kiếm y si Tô Quy 2

Sói đầu đàn ngã xuống đất, giãy dụa không bao lâu đã tắt thở.

Mấy con sói còn lại thấy thế thì biết hai con người trước mắt rất nguy hiểm, chỉ có thể không cam lòng từ bỏ, quay người chạy vào rừng rậm.

Lăng Tiêu che cánh tay bị cắn mà ngã bệt xuống mặt tuyết.

"Lăng Gia."

Văn Sâm lập tức tiến lên, không nói một câu dư thừa mà xé ống tay áo của hắn ra, nhìn cánh tay máu thịt be bét mà đỏ mắt sát trùng cho hắn rồi bôi thuốc cầm máu.

Thuốc vừa đổ xuống, còn chưa kịp băng bó thì Lăng Tiêu đã nói: “Được rồi, nơi đây nguy hiểm, phải mau rời khỏi đây thôi."

Văn Sâm vác túi lên lưng rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lăng Tiêu.

Trên đường đặc biệt khó đi, nhưng Lăng Tiêu lại kiên định đến lạ thường, hắn cảm thấy những con rắn và lũ sói kia xuất hiện không phải ngẫu nhiên, mà là bị người ta dẫn tới.

Không biết đi được bao lâu, cuối cùng họ cũng đi đến bên vách núi, lúc này trời đã sáng.

Dưới mặt đất đều là sỏi đá, không có bao nhiêu thực vật sinh trưởng, ngoài một ít cỏ dại và dây leo ra thì không còn cái gì khác.

Nhưng ánh mắt của Lăng Tiêu và Văn Sâm lại rơi lên mặt tuyết trước mặt, cẩn thận một chút có thể phát hiện trên đó có cái gì đó không được tự nhiên.

Chính là những dấu vết không dễ phát hiện này đã chứng minh suy đoán trong lòng Lăng Tiêu.

Có người từng đi qua nơi này, còn cố ý huỷ đi dấu chân.

Cuối cùng trên gương mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu cũng xuất hiện chút vui mừng, hắn nhìn thoáng qua bên dưới vách đá: “Văn Sâm, dây thừng."

Bởi vì có vị trí địa lý kì lạ nên trên vách đá có một tầng mây thật dày bao phủ, bởi vì tầng mây này nên họ không thấy rõ tình huống phía dưới.

Lăng Tiêu suy đoán vách núi này không quá sâu, hơn nữa lân cận có lối vào bí mật, nếu không Tô Quy leo xuống bằng dây thừng là không thực tế đối với độ tuổi của ông ấy.

Văn Sâm lập tức lấy dây thừng ra: “Lăng Gia, để tôi đi xuống trước đi."

Văn Sâm căn bản không cho Lăng Tiêu cơ hội từ chối đã buộc dây thừng lên eo mình, đầu còn lại quấn vào một dây leo to rồi leo xuống.

Sau khi Văn Sâm xuống dưới, Lăng Tiêu tìm kiếm lối vào ở gần đó, bởi vì hai ngày này tuyết rơi nên tất cả vết tích đều bị tuyết bao trùm, tìm một vòng vẫn không có kết quả, đang lúc phiền muộn thì hắn trông thấy một sợi dây leo thò ra từ tuyết.

Điều khiến Lăng Tiêu chú ý là vết cắt trên sợi dây leo này.

Vết cắt ngay ngắn như vậy chỉ có con dao sắc bén tạo ra được thôi.

Lăng Tiêu lập tức cầm dây leo rồi kéo nó từ từ lên, sử dụng sức lực càng lúc càng lớn, sau đó hắn trông thấy trong lớp tuyết có một mảnh gỗ nhô lên.

Đúng vậy, nơi đó là lối vào bị che giấu.

Lăng Tiêu tiến lên kiểm tra thì phát hiện cửa vào sâu không thấy đáy.

Lúc này Văn Sâm tìm kiếm không có kết quả vừa leo lên, nhìn quanh bốn phía một vòng mới phát hiện Lăng Tiêu đằng xa, anh ta đi tới nói: “Lăng Gia, phía dưới là một con sông lớn, chúng ta không qua được."

Lăng Tiêu lạnh lùng chỉ chỉ dưới chân mình: “Có lẽ cửa vào ở đây."

Văn Sâm lập tức thu dây thừng lại rồi lấy đèn pin ra: “Tôi đi xuống xem một chút."

Sau khi Văn Sâm xuống dưới, Lăng Tiêu cũng định xuống theo, nhưng lúc này bên dưới lại truyền đến tiếng nói đau đớn của Văn Sâm: “Đừng xuống, trong này có bọ cạp."

Không bao lâu sau Văn Sâm mới bò ra, ném xác hai con bọ cạp lên mặt tuyết rồi vén tay áo và ống quần lên.

Chỗ bị bọ cạp đốt đã sưng đỏ lên, cực kỳ đau đớn.

Lăng Tiêu nhíu mày lại, ngồi xuống cẩn thận nhìn xác bọ cạp trên mặt đất rồi đứng lên: “Loại bọ cạp này có độc tính không mạnh, nhưng người bị đốt đặc biệt đau đớn, lấy cây đuốc ra đi."

Thứ này sợ lửa.

Văn Sâm lộ ra vẻ mặt nặng nề: “Lăng Gia, để tôi xuống đi, nếu Tô Quy ở phía dưới thì tôi nhất định sẽ đưa ông ta đến trước mặt ngài."

Văn Sâm không muốn Lăng Tiêu chịu đau đớn này.

Tuy loại bọ cạp này có độc tính không mạnh, nhưng bị đốt trúng động mạch thì độc tính sẽ rất dữ dội, làm người ta đau muốn chết.

Lăng Tiêu nghĩ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Thịnh Hoàn Hoàn thì nói với Văn Sâm: “Tôi muốn mau chóng trở về, hơn nữa tôi không muốn về tay không."

Nói xong, hắn đoạt lấy cây đuốc trong tay Văn Sâm rồi dứt khoát tiến vào cửa.

Đương nhiên lúc Lăng Tiêu và Văn Sâm đi ra cửa hang thì toàn thân đã bị đốt mấy chỗ, đau đến mức trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm người ta mừng rỡ.

Chỉ thấy trước mặt trồng một mảng thảo dược lớn, không ít dược thảo màu sắc khác nhau nở hoa, nhẹ nhàng lay động theo gió.

Chính giữa ruộng dược thảo có một căn nhà gỗ đơn sơ, trong đó có khói bếp bay lên, một đôi vợ chồng già đang bận rộn làm đồ ăn trước nhà.

Đôi vợ chồng già này mặc quần áo quá mộc mạc, làm người ta cảm thấy không giống như người thời đại này.

Giờ khắc này, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của Lăng Tiêu xuất hiện ý cười rõ ràng.

Văn Sâm luôn lạnh lùng lúc này cũng nhếch khóe miệng lên.

Rốt cục họ cũng tìm được Tô Quy rồi.

Văn Sâm đẩy hàng rào ra muốn đi vào, lại bị Lăng Tiêu ngăn lại.

Văn Sâm hiểu ý, không đi qua hàng rào, anh ta nhìn vào hai vợ chồng bận rộn làm đồ ăn bên trong mà nói: “Hai cụ có quen nhận y si Tô Quy không?"

Đôi vợ chồng già kia như không nghe thấy tiếng nói của anh ta.

Văn Sâm lại nói: “Chúng tôi có thành ý đến mời Tô lão tiên sinh rời núi cứu mạng, chỉ cần ông chịu thì muốn điều kiện gì cũng được."

Lúc này ông lão kia ngẩng đầu lên nói: “Nơi này không có y si gì, mời hai vị trở về đi!"

Sắc mặt Văn Sâm trầm xuống, anh ta nói với Lăng Tiêu: “Tôi đi bắt lão già không biết tốt xấu này tới."

Lão già chết tiệt làm anh ta và Lăng Gia chịu khổ nhiều như vậy, anh ta cũng muốn để ông ấy nếm thử mùi vị độc rắn và bọ cạp.

Lăng Tiêu lắc đầu với Văn Sâm: “Chúng tôi trèo non lội suối đến, cụ có thể cho chúng tôi vào uống miếng nước không?"

Lần này bà cụ kia ngẩng đầu lên dò xét Lăng Tiêu và Văn Sâm vài lần rồi nói: “Vào đi!"

Cuối cùng hai người cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tô Quy nhìn hai người trẻ tuổi đi tới thì bất mãn hỏi người bạn già bên cạnh: “Bà cho họ vào làm gì?"

"Ông không để họ vào thì họ không vào sao?" Bà cụ nhíu mày, giọng nói mang chút kích động: “Tôi thấy hai cậu trai trẻ này quá bảnh trai, đã rất lâu rất lâu tôi chưa từng gặp chàng trai nào đẹp như vậy."

Tô Quy: “... Đã bước một chân vào quan tài rồi mà còn mê trai như thế."

Bà cụ không để ý tới lời phàn nàn của Tô Quy mà nhìn chằm chằm Lăng Tiêu và Văn Sâm, khi họ đến gần thì càng không nỡ dời mắt đi: “Thật đẹp, không ngờ trong chốn rừng sâu núi thẳm này còn có thể nhìn thấy mấy cậu trai tuấn tú như vậy."

Sau đó Lăng Tiêu và Văn Sâm chẳng những được uống nước mà còn được bà cụ cho thuốc, bôi loại thuốc màu xanh này lên chỗ bị bọ cạp đốt thì cảm giác đau rát lập tức giảm bớt không ít.

Bà cụ còn nhiệt tình giữ họ lại ăn cơm, lúc ăn cứ nhìn chằm chằm Văn Sâm không dời mắt.

Bà cụ có vẻ càng thích kiểu thanh tú sạch sẽ như Văn Sâm, Lăng Tiêu quá lạnh, vẫn là nhìn Văn Sâm ngon mắt hơn.

Mặc dù bà cụ rất nhiệt tình, nhưng mỗi khi nhắc tới đề tài chính thì sẽ lập tức dời chủ đề đi, mà từ đầu tới đuôi Tô Quy luôn đen mặt.
Chương 529: Tìm kiếm y si Tô Quy 3

Sau bữa ăn, Tô Quy vừa để bát xuống thì đã mặt mày xanh mét trừng Lăng Tiêu và Văn Sâm: “Ăn no chưa, ăn no rồi thì đi nhanh lên."

Bà cụ không nói chuyện thay Lăng Tiêu và Văn Sâm nữa mà xoay người tiến vào phòng, vừa đóng cửa lại đã cười trộm: Đã đến tuổi này rồi vẫn thích ghen tuông, thật là đáng yêu!

Lăng Tiêu nhìn ông lão có chòm râu dê trước mắt, không nhanh không chậm nói: “Lão tiên sinh, tôi giao dịch với ông được không?"

Tô Quy khoát tay: “Không hứng thú, đi nhanh lên."

"Nếu ông chịu rời núi thì tôi bảo đảm nửa đời sau vợ chồng hai người sẽ bình yên."

Trước khi đến Thịnh Tư Nguyên đã kể nguyên nhân năm đó Tô Quy lánh đời cho Lăng Tiêu biết, cũng giống như lúc trước Thịnh Tư Nguyên trốn sang nước ngoài.

Năm đó sau khi Tô Quy lánh đời, những lão trung y có chút danh tiếng như Thịnh Tư Nguyên đều bị dồn vào đường cùng hoặc là không dám làm nghề y nữa, cũng có người chạy trốn sang nơi đất khách quê người để được an bình.

Tô Quy nghe xong thì cười lạnh: “Nhóc con, đừng nói chuyện lớn lối như vậy, cậu còn chưa có bản lĩnh đó."

Lăng Tiêu cười nói: “Những thành thị khác thì tôi không dám hứa chắc, nhưng ở Hải Thành thì Lăng Tiêu này muốn bảo vệ vợ chồng các người là chuyện dễ như trở bàn tay."

"Tôi sẽ mua một mảnh đất cho vợ chồng hai người tiếp tục sống theo cách mình thích, chỉ cần hai người không muốn thì không ai quấy rầy được."

Tô Quy lắc đầu: “Không có hứng thú, tôi vẫn thích núi rừng hơn, hơn nữa tay tôi đã không cầm được châm rồi, cho nên các người đừng lãng phí tâm tư trên người tôi."

Trong mắt Tô Quy đều là hờ hững, giống như coi nhẹ mọi thứ ở thế tục.

"Tô Lão, thời đại khác biệt, người trước kia các người sợ hiện tại chưa chắc còn quyền thế ngập trời, không thể phá vỡ như năm đó."

Đôi mắt đen như chim ưng của Lăng Tiêu nhìn chằm chằm ông lão trước mặt: “Hiện giờ Trung y đã xuống dốc, chẳng lẽ Tô Lão không đau lòng sao? Bây giờ quốc gia cố ý nâng đỡ, những lang trung lánh đời năm đó hiện tại đã lần lượt ra làm nghề y, chẳng lẽ Tô Lão không muốn cống hiến một phần sức lực giúp Trung y quật khởi?"

Cống hiến một phần sức lực giúp Trung y quật khởi.

Lăng Tiêu chú ý tới khi hắn nói ra câu nói này thì đáy mắt Tô Quy dấy lên một tia kỳ vọng, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống.

"Tô Lão, rất nhiều người nói trung y không là cái gì, nhưng nguyên nhân chân chính là bởi vì học nghệ không tinh, tôi tin thứ được tổ tiên truyền từ đời này đến đời khác là vô giá."

Lăng Tiêu tin rằng Tô Quy rất yêu Trung y, nếu không sẽ không chăm sóc tốt cả sân dược thảo như vậy: “Nhưng người thật sự có được truyền thừa thực sự quá ít, chẳng lẽ Tô Lão cam tâm mang bản lĩnh của mình vào quan tài sao?"

Lúc này Tô Quy trầm mặc thật lâu, cuối cùng bi thương cười: “Cậu không hiểu, trong thời đại này, Trung y muốn quật khởi quá khó, quá khó!"

Lăng Tiêu nói: “Không thử thì làm sao biết được kết quả?"

Lúc này bà cụ kéo cửa đi ra: “Cậu ấy nói đúng, không thử thì làm sao biết kết quả? Nếu ông mang bản lĩnh của mình vào quan tài thì không sợ tổ tiên trách tội sao?"

Trước kia họ lên núi là vì lánh đời, vì yên tĩnh, càng là vì giữ mạng, bây giờ họ đã tóc trắng bạc phơ, đâu còn mấy năm để sống nữa?

Tuy yên bình quan trọng, nhưng họ không thể phụ lòng y thuật của mình, càng không thể để truyền thừa của tổ tiên bị chặt đứt.

Trong lòng người của Hoa Hạ coi trọng nhất là truyền thừa!

"Bà..." Tô Quy bị lời nói của Lăng Tiêu và bà cụ làm á khẩu không trả lời được.

Qua thật lâu Tô Quy mới nhìn về hướng Lăng Tiêu: “Tôi có thể rời núi với cậu, nhưng cậu phải làm giúp tôi một chuyện."

Tô Quy nhìn ra Lăng Tiêu không phải người bình thường.

Hắn có năng lực, cũng có thực lực.

Lăng Tiêu nói: “Mời Tô Lão nói."

Tô Quy nói: “Tôi đang làm một thí nghiệm, cần mật của một loại rắn đỏ, cậu thay tôi đi đến đầm lầy một chuyến để tìm nó về đây."

Văn Sâm nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Không được, quá nguy hiểm. Rắn đỏ rất độc, hơn nữa nơi nó ở có các loại rắn độc khác ẩn hiện, còn là vùng đầm lầy, yêu cầu của ông không thể chấp nhận được."

Rắn đỏ của nơi này tên là rắn Lửa, toàn thân đỏ choét, cực kỳ hiếm thấy, có kịch độc, sau khi bị cắn không có thuốc nào cứu được.

Tô Quy nhìn Lăng Tiêu mà cười nói: “Nếu cậu cảm thấy khó xử thì mời về đi, tôi tự nghĩ cách lấy mật rắn đỏ, có một số người mở miệng là nói Trung y, truyền thừa, kỳ thật có hiểu được cái gì gọi là truyền thừa đâu?"

Văn Sâm đứng lên: “Tôi đi."

Tô Quy chỉ vào Lăng Tiêu: “Tôi muốn cậu ta đi."

Văn Sâm mang đầy lửa giận, rút súng ra chỉ vào Tô Quy: “Tôi cho ông biết, bởi vì ông mà tôi và Lăng Gia đều bị thương, không có hơi sức đâu chơi trò mạo hiểm với ông, hôm nay ông không đi theo chúng tôi thì tôi cũng trói ông đi."

Tô Quy mặt không đổi sắc nhìn về phía Lăng Tiêu: “Cậu cũng có ý này?"

Lăng Tiêu tiến lên dời súng trong tay Văn Sâm đi, nhìn Tô Quy với ánh mắt sắc bén: “Tô Lão, tôi hi vọng đây là yêu cầu duy nhất của ông."

Tô Quy cười nói: “Đương nhiên, chỉ cần cậu đưa mật rắn đỏ đến trước mặt tôi thì tôi sẽ đến Hải Thành với các người, tuyệt đối không nuốt lời."

Lăng Tiêu nói: “Được, dẫn đường đi."

Sắc mặt Văn Sâm trắng nhợt: “Quá nguy hiểm thưa Lăng Gia, anh không thể đi, Thịnh tiểu thư còn đang chờ anh trở về."

Lăng Tiêu vỗ nhẹ bả vai Văn Sâm: “Yên tâm, tôi sẽ sống sót trở về."

Lăng Tiêu đi theo Tô Quy vào núi sâu, tính ra cũng kỳ quái, trên vách đá bị tuyết bao trùm mà bên kia vách núi dù cũng lạnh nhưng không nhìn thấy chút tuyết nào cả.

Đi không bao xa thì Tô Quy ngừng lại, chỉ về đằng trước rồi nói với Lăng Tiêu: “Chính là trước mặt."

Tô Quy chỉ cho Lăng Tiêu một viên thuốc rồi để hắn vào đầm lầy một mình.

Sau khi đi vào, cuối cùng Lăng Tiêu cũng biết những con rắn bên ngoài đến từ đâu, là do Tô Quy dẫn ra từ mảnh đầm lầy này.

Nơi này như là một đất nước to lớn của loài rắn, khắp nơi đều là rắn, chẳng qua những con rắn này cũng e ngại hắn, hắn đi đến đâu thì chúng sẽ tự động tránh ra.

Dường như có liên quan đến viên thuốc Tô Quy đưa cho hắn.

Lăng Tiêu đã có ước tính, tránh khỏi đầm lầy tìm kiếm rắn đỏ, nhưng khi thời gian trôi qua, hắn phát hiện dược hiệu của thuốc đang biến mất, những con rắn kia đang dám đến gần hắn.

Lăng Tiêu biết mình phải mau chóng rời khỏi nơi này.

Đúng lúc này hắn phát hiện một con rắn toàn thân đỏ choét, mặc dù không lớn, nhưng nó là nổi bật nhất trong bầy rắn.

Lăng Tiêu lập tức đi về hướng nó, kết quả chân đột nhiên lún xuống, nước bùn tràn đến chân hắn rồi giữ chặt lại.

Lăng Tiêu chật vật di chuyển về phía trước, giơ côn sắt trong tay lên nhắm vào con rắn đỏ rồi nhấn một cái, “Xoẹt" một cây châm bắn ra từ trong côn sắt vào đầu con đỏ rắn.

Lăng Tiêu lập tức kéo con rắn đỏ tới, không kịp vui mừng đã nhìn thấy những con rắn khác lao đến chỗ mình từ bốn phương tám hướng.

Hắn dùng sức rút chân ra muốn rời đi thì phát hiện càng dùng sức lại lún xuống càng sâu.

Bỗng nhiên dưới đùi đau nhói lên, một con rắn màu đen đã cắn trúng hắn, sau đó càng nhiều rắn vọt tới, hắn nắm chặt con đỏ rắn trong tay không dám lỏng ra giây nào...

Sắc mặt Lăng Tiêu trắng bệch, không tiếp tục nói nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn đã khóc nghẹn: “Sau đó là Tô Quy cứu anh sao?"
Chương 530: Thịnh Hoàn Hoàn, em còn muốn lấy Mộ Tư

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ mới nghĩ đến hình ảnh đó thì toàn thân đã phát run.

Lăng Tiêu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đột nhiên dang hai tay ra ôm cô vào lòng, lực ôm đặc biệt lớn làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình như bị hắn siết vào thân thể.

"Đã qua rồi."

Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai mà nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, trừ cái này thì cô không biết mình còn có thể làm gì cho hắn.

Lăng Tiêu nói: “Cũng may phần lớn những con rắn kia đều không có độc, tôi còn may mắn không bị rắn độc cắn trúng."

Thịnh Hoàn Hoàn rất chua xót: “Em muốn xem vết thương của anh."

Lăng Tiêu im lặng kéo nhẹ môi mỏng: “Đừng, lành rồi sẽ cho em xem."

Hắn không nói cho Thịnh Hoàn Hoàn biết lúc những con rắn kia cắn hắn, hắn đã giật từng con từng con khỏi người mình, sự đau đớn và buồn nôn đó làm người ta sống không bằng chết, cứ như địa ngục nhân gian.

Hiện tại trên người hắn rất xấu, mặc dù những vết thương kia chỉ là ngoài da thịt nhưng lại quá dữ tợn, hắn sợ Thịnh Hoàn Hoàn thấy sẽ có ám ảnh tâm lý.

"Em biết không, thời khắc đó tôi đặc biệt sợ hãi, tôi nghĩ mình phải nuốt lời rồi."

Nghe Lăng Tiêu nói vậy, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt khó chịu, tim như bị một tảng đá đè chặt làm cô đau không thở nổi.

"Cũng may ông trời không bạc đãi tôi, để tôi sống tiếp."

Lúc này mà hắn còn có tâm tình nói đùa, Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn ngào nói: “Tại sao anh không nói mạng anh quá cứng, ông trời không dám thu?"

Lăng Tiêu nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn thâm thúy hiện ra vẻ kiêu ngạo: “Tôi cảm thấy tổng kết của Thịnh tiểu thư rất đúng."

Thịnh Hoàn Hoàn dở khóc dở cười mà đẩy Lăng Tiêu ra: “Nấu cơm đi."

Lăng Tiêu lại dang hai tay ra với Thịnh Hoàn Hoàn: “Buộc tạp dề lên giúp tôi đi."

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, nhét tạp dề trong tay cho hắn: “Là anh buộc lên giúp em."

Đôi tay của hắn mà ngâm nước thì khỏi cần xài nữa.

Lăng Tiêu nhíu mày lại: “Hoàn Hoàn muốn giúp tôi gian lận sao? Nếu không qua được, bác trai bảo tôi làm lại thì sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn nâng gương mặt xinh xắn lên nói: “Vậy ngày mai anh đến nữa, em gian lận giúp anh đến khi nào thương tích của anh lành thì thôi."

Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ yêu kiều như hoa trước mắt, ý cười dưới đáy mắt càng đậm, trái tim cứng rắn lạnh lẽo bây giờ đã mềm mại như kẹo đường.

Thì ra đàn ông được phụ nữ yêu thương hạnh phúc như thế.

Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu nhìn đến mức nóng mặt lên, cô vội dời mắt khỏi mặt hắn, ánh mắt của hắn quá dịu dàng ngọt ngào làm toàn thân cô như nhũn ra.

Trước kia cô không dám tưởng tượng đến ánh mắt như vậy lại xuất hiện trên mặt Lăng Tiêu, mà đối tượng còn là cô.

"Cái kia... Còn không mau buộc lên giúp em." Thịnh Hoàn Hoàn ho nhẹ một tiếng rồi dang hai tay ra.

"Được." Lăng Tiêu tiến lên một bước, luồn bàn tay ra sau lưng cô...

Hồi lâu sau vẫn không thấy Lăng Tiêu buông ra, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được hỏi: “Anh xong chưa?"

Cột tạp dề chỉ cần buộc lại mà thôi, cần lâu như vậy sao?

Hay là trên tay hắn có vết thương nên không làm được?

Thịnh Hoàn Hoàn có chút ảo não, muốn đẩy hắn ra: “Em quên tay anh bị thương, tôi tự làm được!"

"Đừng nhúc nhích, để tôi ôm thêm một lát."

Lăng Tiêu thổi khí bên tai cô, hai tay vừa đặt xuống đã ghì chặt cô vào lòng, hắn vùi đầu vào cổ hít hương thơm trên người cô, giọng nói triền miên không dứt: “Nhớ mùi hương này muốn chết."

Từ khi cô rời khỏi Lăng Phủ, phòng ngủ của hắn lại khôi phục lạnh lẽo, phòng tắm không còn dấu vết cô để lại, trên giường hắn cũng không còn hương thơm của cô.

Ban đầu hắn không muốn thừa nhận sau khi cô rời đi đã mang đến cho cuộc sống của hắn thay đổi lớn đến mức nào.

Nhưng khi trời tối vắng người, nửa đêm tỉnh mộng thì tay hắn cứ đưa qua bên cạnh như muốn ôm lấy cái gì, nhưng vô số lần chỉ sờ được trống rỗng.

Bên tai Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng: “Lăng tiên sinh, nơi này là nhà em, anh còn đang trong giai đoạn kiểm tra, đừng có giở trò lưu manh."

Nói xong cô dùng sức đẩy hắn ra: “Anh tìm chuyện gì làm hoặc là đứng một bên nhìn đi."

Lăng Tiêu tựa vào tủ bếp, đôi mắt vẫn nhìn nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn đang bận rộn.

Đến lúc này Lăng Tiêu mới phát hiện thì ra thứ hắn muốn lại đơn giản như thế.

Một người phụ nữ đủ để thỏa mãn tất cả dã tâm của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn bị hắn nhìn rất ngượng ngùng: “Anh nói cho em nghe về vợ chồng Tô Quy đi!"

Lăng Tiêu lặng lẽ nói: “Tô phu nhân đặc biệt thích trai đẹp, nhất là dạng sạch sẽ thanh tú như Văn Sâm."

"..."

Thịnh Hoàn Hoàn rất kinh ngạc, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại nói: “Dung mạo của Văn Sâm thanh tú vừa miệng, tươi non đẹp mắt, thật sự rất dễ làm người ta thích."

Không khí xung quanh Lăng Tiêu bỗng lạnh xuống, hắn nguy hiểm nheo mắt lại: “Em nói cái gì?"

Thanh tú ngon vừa miệng, tươi non đẹp mắt, làm người thích?

Tươi non, vừa miệng miệng, thích?

Hắn cũng không biết Thịnh Hoàn Hoàn cũng thích kiểu người này!

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, thấy sắc mặt Lăng Tiêu đặc biệt đen thì mới biết mình đã vô tình hại Văn Sâm, lập tức giải thích: “Dung mạo dạng như anh ấy chỉ hợp khẩu vị với các dì các bà thôi."

Lăng Tiêu vẫn không hài lòng: “Vậy còn em?"

Đương nhiên là thích dạng như anh rồi.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn nói không ra được câu này.

Cô ngẫm nghĩ mới trả lời: “Em thích người đàn ông như ba em."

Như vậy chắc không ghen được đâu nhỉ?

Ai ngờ Lăng Tiêu lại nói: “Thì ra em thích đàn ông già."

"..."

Thịnh Hoàn Hoàn cố nhịn: “Ý em là kiểu đàn ông dịu dàng sạch sẽ như ba em, chung thuỷ, tốt tính, có trách nhiệm gia đình mạnh."

Dịu dàng sạch sẽ?

Đây không phải là dạng như Mộ Tư sao?

Sắc mặt Lăng Tiêu càng thối hơn: “Thịnh Hoàn Hoàn, em còn muốn lấy Mộ Tư."

Thịnh Hoàn Hoàn không hiểu nổi: “... Em có nói chữ nào liên quan đến Mộ Tư?"

Người đàn ông suy nghĩ kiểu gì vậy, sao kỳ lạ thế?

Lăng Tiêu rất chắc chắn: “Em không nhắc đến, nhưng trong lòng lại nghĩ đến."

Thịnh Hoàn Hoàn sắp bị Lăng Tiêu làm tức chết: “Em nghĩ hồi nào? Anh đừng cố tình gây sự."

Lúc này Lăng Tiêu trầm mặc hồi lâu, khi Thịnh Hoàn Hoàn cho là hắn đã nhận ra sai lầm của mình thì hắn đột nhiên nói một câu: “Sau khi ăn cơm xong, em đi một chuyến đến Mộ gia với tôi."

Đầu óc Thịnh Hoàn Hoàn đã trở nên quá tải: “Cái gì?"

Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Để Tô Quy chữa khỏi chân của anh ta, tránh để em ngày nào cũng nhớ đến anh ta."

Giọng nói của Lăng Tiêu như đang nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn đã rõ người đàn ông này đang ghen tuông tranh giành.

Nhưng kiểu ghen này của hắn quá không nói lý lẽ!

Mặc dù dáng vẻ Lăng Tiêu ghen tuông rất ấu trĩ đáng yêu, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình không thể bị oan uổng, thế là gương mặt xinh đẹp trầm xuống: “Em nhớ anh ta mỗi ngày hồi nào?"

Anh ghen bậy thì được nhưng không được vu oan người ta.

Lăng Tiêu bau mày kiếm lại, trên mặt tràn ngập khó chịu: “Hắn nằm viện, em đi đến đó bao nhiêu lần?"

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi im lặng.

Đúng là đã rất nhiều lần.

"Không phản bác được đúng không?"

Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Tiêu đen như có thể ép ra mực: “Còn nói mình không nhớ anh ta, suốt ngày chạy đến bệnh viện. Nhìn thấy tôi ở bệnh viện còn làm như người xa lạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK