Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176: Cô gái thần bí giả thần giả quỷ kia

Cảm giác này quá quen thuộc, giống y như lúc cô nghe thấy ở hầm giam.

Lăng Tiêu không cho là đúng, cảm thấy là tiếng vọng bình thường.

Sau hai tiếng, thang máy khôi phục an tĩnh, Thịnh Hoàn Hoàn lại va chạm lần nữa, lần này có tiếng vọng, sắc mặt cô trắng bệch, khẩn trương nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, bình thản ung dung mà mở miệng: “Cô không thấy thang máy đang di chuyển à?”

Không phải không gian nào cũng sinh ra tiếng vọng, đây là thường thức.

Nhưng giác quan thứ sáu nói cho Thịnh Hoàn Hoàn biết, đây tuyệt đối không phải tiếng vọng bình thường.

Lúc này thang máy ngừng lại, đã tới hầm giam.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ đến gương mặt máu tươi đầm đìa kia, bất giác áp sát đến bên cạnh Lăng Tiêu, nhịn không được duỗi tay bắt lấy vạt áo hắn.

Lăng Tiêu nhìn cô gái căng cứng người bên cạnh, lòng bàn tay hắn bao lấy mu bàn tay cô, kéo tay cô khỏi vạt áo hắn.

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng tái đi, khi cô cho rằng Lăng Tiêu muốn buông ra thì hắn lại nắm lấy tay cô, kéo cô đi ra khỏi thang máy.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm bàn tay thon dài kia, tay cô có vẻ nhỏ xinh trong lòng bàn tay hắn, hắn dễ dàng hoàn toàn bao lấy cô, ấm áp lại mạnh mẽ.

Một cảm giác an toàn truyền từ bàn tay, tràn ra toàn thân, thân thể căng thẳng vì sợ hãi dần dần thả lỏng.

Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra một ảo giác, giống như chỉ cần đi theo người đàn ông trước mắt thì không còn gì để sợ cả.

Lăng Tiêu kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn, ngừng lại trước hầm giam đã nhốt cô.

Dưới ánh đèn sáng ngời, nơi này nhìn thực sạch sẽ, không biết có phải bởi vì Lăng Tiêu đứng ở bên cạnh hay không mà Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hầm giam kia trừ hơi âm u và trống vắng ra thì kỳ thật cũng không đáng sợ như vậy.

Ngay cả hành lang âm u cũng trở nên rõ ràng hơn.

Chuyện xảy ra ngày đó vẫn còn rõ như in trong đầu cô, cô chưa bao giờ bị đối đãi vô tình như thế, càng chưa từng bị tra tấn như vậy, thậm chí cuối cùng còn ngất xỉu.

Cô nghĩ mình vĩnh viễn không quên được ngày đó, mà tất cả sỉ nhục và tra tấn này đều là Lăng Tiêu mang đến cho cô!

Thịnh Hoàn Hoàn từ từ buông tay Lăng Tiêu ra, đi đến hầm giam đã từng nhốt mình, nâng đèn pin lên đánh một cái lên thanh sắt, tiếng vọng quanh quẩn trong hầm giam từng tiếng từng tiếng một.

“Hồi âm càng ngày càng nhỏ.” Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, nhìn về phía Lăng Tiêu, lại như đang lầm bầm một mình: “Ngày đó tôi dùng đầu đập vào thanh sắt này, hồi âm càng lúc càng lớn.”

Lăng Tiêu nói: “Vậy cô dùng đầu đập lần nữa thử xem.”

Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự đập đầu vào đó, còn đập rất mạnh, nhưng âm thanh phát ra lại rất trầm đục.

Câu nói vừa rồi của Lăng Tiêu mang ý châm chọc, không ngờ cô thật sự dùng đầu đập sắt, sắc mặt hắn lập tức âm trầm tới cực điểm: “Cô điên rồi à?”

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cười: “Anh nghe đi, không có tiếng vọng.”

Cô không nói sai, lần này thật sự không có tiếng vọng.

Da Thịnh Hoàn Hoàn rất non mịn, vừa đập một cái đã rách da, có chút tơ máu chảy ra.

Lăng Tiêu nhìn cái trán sưng đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn, tức đến mức muốn gõ đầu cô ra xem trong đó có đậu hủ không.

Thịnh Hoàn Hoàn như không cảm giác được đau đớn, tiếp tục nói với Lăng Tiêu: “Ngày đó tôi nghe có người gọi tên tôi, Thịnh Hoàn Hoàn Thịnh Hoàn Hoàn hết lần này đến lần khác, giống như ngay ở bên tai tôi.”

Lăng Tiêu cắn răng: “Nhất định là cô sợ quá nên sinh ra ảo giác.”

Thịnh Hoàn Hoàn không hy vọng xa vời Lăng Tiêu tin tưởng mình, cô đẩy cửa gian hầm kia ra rồi đi vào: “Lăng Tiêu, anh xem hầm giam này nhỏ biết bao, chỉ có một cái giường sắt, nhưng nó đã trở thành ám ảnh trong lòng tôi, cả đời cũng không cách nào xóa đi được.”

Cách từng thanh sắt, Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở hầm giam, nhìn Lăng Tiêu ở bên ngoài mà không khỏi cảm thấy bi thương cho mình, đến nay cô vẫn cảm thấy mình vẫn bị nhốt trong căn hầm này, nuốt hận, nhưng không làm được gì.

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì, làm người ta không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ hầm giam, lướt qua Lăng Tiêu rồi đi vào thang máy: “Trở về đi, qua đêm nay tôi sẽ không nhắc lại một chữ.”

Đi ra khỏi hầm giam, hai người không nói chuyện với nhau nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn không trở về phòng ngủ chính mà tiến vào phòng đối diện rồi đóng chặt cửa, đêm nay Lăng Tiêu cũng không làm khó dễ nữa.

….

Nửa đêm, một bóng dáng mảnh khảnh đi ra ngoài từ phòng ngủ, lặng lẽ không một tiếng động tiến vào tầng hầm, chân trần đạp lên sàn nhà lạnh lẽo, bước từng bước một vào bên trong.

Ánh đèn trong tầng hầm lờ mờ, Thịnh Hoàn Hoàn cầm đèn pin trong tay, nhưng lần này lại không mở ra.

Tầng hầm đặc biệt yên tĩnh, cả hô hấp cũng phải cẩn thận, Thịnh Hoàn Hoàn lần mò đi vào bên trong, thân thể càng lạnh lẽo, toàn thân sởn tóc gáy, nhưng cô lại không lùi bước.

Nếu Lăng Tiêu không thể tìm ra chân tướng cho cô, cô chỉ có thể tự tìm kiếm đáp án, để trong lòng được an bình, cũng trả lại sự trong sạch cho mình.

Tiếp cận hầm rượu, từng âm thanh nhỏ truyền đến từ phía trước, hình như là chuột đang tác quái, lắng nghe kỹ còn có tiếng ngâm nga khe khẽ.

Tim Thịnh Hoàn Hoàn căng thẳng, khẩn trương, kích động, còn có sợ hãi đối với thứ không biết.

Là cô ta, nhất định là cô ta.

Tiếng ngâm nga khe khẽ có vẻ quỷ dị rét lạnh trong tầng hầm tối tăm yên tĩnh, nhưng lúc này kích động trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn lại lớn hơn sợ hãi. Bởi vì cô nhìn thấy cái bóng trong thang máy, cô ta có bóng.

Trên đời này không có quỷ, chỉ có người giả thần giả quỷ.

Khi cô cẩn thận tới gần, tiếng ngâm nga kia càng ngày càng rõ, cứ như tiếng suối chảy róc rách, trong trẻo vang vọng, thấm vào ruột gan.

Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn thấy “Thứ” đã tác quái kia, cô ta mặc váy dài màu trắng, có mái tóc dài vừa đen vừa thẳng, đang cúi đầu ngồi xổm, nhẹ nhàng ngâm nga với búp bê babie trên mặt đất.

Thịnh Hoàn Hoàn kích động không thôi, đâu thèm quan tâm giọng nói cô ta êm tai đến mức nào, chỉ mở điện thoại ra ấn nút chụp ảnh.

Đèn flash sáng lên, người trên mặt đất bỗng kinh hãi ngẩng đầu, tấm hình vừa vặn bắt được khoảnh khắc đó.

Sau đó, ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt người nọ.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lí, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn căng thẳng, sau lưng lạnh toát.

Đó là một cô gái trẻ, tuổi cũng ngang với cô, trên mặt mọc đầy đốm đỏ, cũng có khả năng là bớt, có màu đỏ tươi như máu.

Cô gái bị đèn pin của Thịnh Hoàn Hoàn chiếu vào nên không mở mắt ra được, cô ta vươn đôi tay che ở trước người rồi quay mặt đi.

“Cô là ai?” Thịnh Hoàn Hoàn cất điện thoại, cầm chặt đèn pin phòng thân, bước từng bước một về hướng cô gái kia.

Cô gái không nói lời nào, sợ hãi quay người qua, đôi tay lần mò trên sàn nhà muốn rời đi.

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận ra, cô gái này sống thời gian dài trong bóng tối, đèn pin trong tay cô quá sáng, chiếu vào mắt người bình thường cũng làm tầm nhìn trở nên đen nhánh, huống chi là người quanh năm trốn trong chỗ tối, hai mắt căn bản không thể thích ứng được.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chặn đường cô ta, chuyển đèn pin từ trên mặt xuống người cô: “Cô là ai, vì sao hơn nửa đêm lại xuất hiện ở chỗ này?”

Cô gái trông có vẻ rất sợ, cả người run rẩy lợi hại, mắt vừa nhìn rõ được liền nhào về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, cô ta muốn đẩy Thịnh Hoàn Hoàn ra thoát khỏi tầng hầm.

Nhưng cô ta vừa đụng vào Thịnh Hoàn Hoàn thì đã phát ra một tiếng hét thảm, sau đó té ngã xuống đất...
Chương 177: Chị, trông chị thật đẹp

“Cô không được đi.” Thịnh Hoàn Hoàn bước từng bước tới gần cô gái: “Trả lời câu hỏi của tôi.”

Cô gái sợ hãi nhìn đèn pin phòng thân trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, chống thân thể không ngừng lui về phía sau, cổ họng phát ra tiếng nói lí nhí: “Đừng mà chị, xin chị đừng đánh em, đau quá...”

“Tôi có thể không tổn thương cô, nhưng cô phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn cố ý dời đèn pin về phía cô gái, cô gái bị dọa liên tục gật đầu: “Em nói, em nói...”

“Ngước mặt lên.”

Gương mặt đầy đốm đỏ chậm rãi nâng lên, cô gái rất bất an, chân tay luống cuống, xem ra là rất ít tiếp xúc với người ngoài, nhát như chuột.

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận đánh giá ngũ quan của cô gái, rất lập thể, mắt rất lớn rất sáng, trắng đen rõ ràng, đặc biệt sạch sẽ.

Đây là đôi mắt sạch sẽ trong trẻo nhất Thịnh Hoàn Hoàn từng gặp qua.

Có thể là vì không thấy ánh mặt trời thời gian dài nên da cô ấy đặc biệt tái nhợt, đốm đỏ mọc trên mặt đỏ tươi như máu, trông rất đáng sợ.

“Trên mặt cô mọc cái gì vậy?”

Cô gái nơm nớp lo sợ mà nói: “B... Bớt.”

“Ngày đó người ở hầm giam là cô?”

Cô gái nghe thấy câu hỏi này thì kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, tiếp theo như rất vui sướng, trông mong nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, nụ cười có chút lấy lòng, có chút ngu đần: “Là chị.”

Vừa rồi tầm mắt mơ hồ, lại không dám nhìn thẳng Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại cô gái mới thấy rõ mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy biến hóa trên biểu cảm của cô ấy: “Cô biết tôi à?”

Cô gái gật đầu thật mạnh: “Dạ.”

“Ai nói cho cô biết?”

“Dì.”

“Dì là ai?”

Vấn đề này như làm khó cô gái, cô trầm tư thật lâu rồi trả lời: “Dì là dì á, dì thương em nhất, ngày nào cũng đưa đồ ăn đến cho em.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Chẳng lẽ là đứa ngốc?

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn gần như đã khẳng định dì Hà chính là người dì mà cô gái này nói đến.

Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vì sao lại giả thần giả quỷ ở tầng hầm?”

Cô gái tủi thân che mặt: “Em không ra được, cũng không dám đi ra ngoài, dì nói bên ngoài rất nguy hiểm, đâu đâu cũng là người xấu.”

“Cô chưa từng đi ra ngoài sao?”

Cô gái gật đầu lại lắc đầu: “Trước kia em không ở đây, sau này ngồi xe lại đây.”

“Vậy hiện tại cô ở đâu?”

Cô gái chỉ vào một góc: “Nơi đó có một ngăn bí mật, em ở trong đó, bên trong có thể nhìn thấy thang máy di chuyển.”

Cho nên mỗi lần thang máy di chuyển thì cô liền biết có người tới.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới tiếng vọng kia, rất khẳng định là cô gái trước mắt này gõ, trực giác của cô không sai, chỉ tiếc Lăng Tiêu căn bản không tin.

“Vì sao làm tôi sợ?”

“Chị... Đẹp...” Cô gái cười có chút ngượng ngùng.

Nhận thấy được cô gái không có tính uy hiếp, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống trước mặt cô rồi đặt đèn pin qua một bên: “Dì đã nói cái gì với cô?”

Cô gái ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị, hình của chị... Xinh đẹp, chị dâu là người tốt.”

Dì Hà đưa ảnh chụp của cô cho cô ấy xem? Vì sao dì Hà lại làm vậy?

Từ từ: “Chị dâu?”

“Dạ, dì nói chị là chị dâu.”

“Vậy anh của cô là ai?”

Cô gái lắc lắc đầu, tiếp theo lại nói: “Anh thật đáng sợ.”

Thật đáng sợ?

Chẳng lẽ anh cô ấy còn dọa người hơn?

Nhưng cô ấy gọi cô là chị dâu, chẳng lẽ người anh kia là...

“Cô tên là gì?”

“Em tên là Tích Nhi, ‘Tích’trong Trân Tích (Qúy Trọng).” Tích Nhi dần dần thả lỏng, hai mắt nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: “Chị, trông chị thật đẹp.”

Nhìn người đáng thương hai mắt trong trẻo sạch sẽ sạch sẽ trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không đành lòng trách cứ, cô cười cười: “Em cũng rất đẹp.”

Tia sáng trong mắt Tích Nhi lập tức ảm đạm xuống, buông mặt xuống mất mát nói: “Em rất xấu, rất khó coi.”

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, dù sao mặt cô thật sự nhìn rất đáng sợ, đột nhiên nhìn thấy còn cho rằng máu tươi đầm đìa rất dọa người.

“Tôi phải đi.” Cô sốt ruột muốn đi tìm dì Hà hỏi rõ ràng.

Tích Nhi nghe nói Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi thì lưu luyến mà nhìn cô: “Đừng nói cho người khác, nếu không em không thể tiếp tục ở lại đây.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, không nói cho người khác thì làm sao cô chứng minh trong sạch của mình được?

Sau đó Tích Nhi lại hỏi: “Chị còn lén tới thăm em không?”

Nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong này, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không thể từ chối, thần sai quỷ khiến thế nào mà lại gật gật đầu.

Tích Nhi kích động đỏ cả mắt: “Dì nói không sai, chị dâu là người tốt.”

Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ thở dài, cô ấy quá đơn thuần, chỉ số thông minh còn không bằng một học sinh tiểu học, đi ra ngoài bị người ta bán cũng không biết!

Rời khỏi tầng hầm, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi đến trước phòng dì Hà rồi gõ cửa, sau vài tiếng gõ, dì Hà khoác áo khoác mở cửa ra.

Dì Hà nhìn thấy cô thì rất giật mình.

Hiện tại đang là 2 giờ khuya, trong lòng dì Hà đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”

Dì Hà kéo cửa ra, cung kính cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân gặp phải chuyện phiền lòng gì nên không ngủ được sao?”

“Đúng vậy! Cho nên đi tầng hầm một vòng.”

Thịnh Hoàn Hoàn đi vào bên trong, chọn một cái ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía dì Hà, ánh mắt rất sắc bén: “Dì đoán tôi thấy được cái gì?”

Sắc mặt dì Hà hơi thay đổi, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, sau đó lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Thiếu phu nhân, vừa rồi cô đi một mình xuống tầng hầm?”

Kỳ thật dì Hà không tin lắm, lần trước Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa sợ như vậy, hiện tại đang hơn nửa đêm, sao một mình cô dám đi xuống tầng hầm?

Dì Hà nghĩ thầm, nhất định Thịnh Hoàn Hoàn đang dụ bà nói thật.

“Đúng, không làm rõ chuyện này tôi thật sự khó an tâm nổi.” Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn dì Hà: “Dì Hà, dì có gì muốn nói với tôi không?”

“Thiếu phu nhân, xin thứ cho tôi ngu muội không rõ ý của cô.”

“Vậy để tôi nhắc nhở dì một câu, Tích Nhi.”

Mặt dì Hà lập tức trắng bệch, vội trả lời nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”

Nghe xong câu trả lời này, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Nếu dì Hà không biết cái tên này, tôi đành đi hỏi Lăng Tiêu.”

Dì Hà lập tức luống cuống, vội giữ chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô tuyệt đối đừng nói chuyện này cho thiếu gia, cô muốn biết cái gì thì tôi nói hết cho cô nghe.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi muốn biết toàn bộ.”

Dì Hà nặng nề gật đầu, buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra rồi đi đến mép giường ngồi xuống: “Cô hỏi đi!”

Dì Hà như lập tức già đi mấy tuổi.

Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc: “Tích Nhi là con gái của dì à?”

Nếu không sao bà lại nuôi cô ấy dưới tầng hầm.

Nhưng dì Hà lại lắc đầu: “Không phải, con bé là đứa con thứ hai của Nhị phu nhân, cũng là em gái ruột của thiếu gia.”

Tích Nhi là em ruột của Lăng Tiêu?

“Vậy sao cô ấy...”

Nếu Tích Nhi là thiên kim của Lăng gia, sao cô ấy lại sa sút đến mức này?

“Việc này nói ra thì rất dài.” Dì Hà phát ra tiếng thở dài thườn thượt: “Cô cũng thấy được dáng vẻ của Tích Nhi, nhị lão gia trời sinh có tính đa nghi, cảm thấy Tích Nhi không phải con của mình nên đã hạ độc thủ, ông ta cho rằng đứa nhỏ đã bị bóp chết nên bảo tôi lén chôn đi...”
Chương 178: Ăn cắp tóc của Lăng Tiêu đi xét nghiệm DNA

“Không ngờ đứa nhỏ này mạng lớn, vậy mà vẫn còn sống.” Dì Hà nhớ lại tình cảnh lúc đó: “Lúc ấy tôi thật sự muốn chôn con bé, nhưng đó là một mạng người, tôi thật sự không làm được, nhưng Nhị lão gia không cho nó sống, tôi không dám mang nó về, đành phải dẫn về quê quán, để mẹ tôi nuôi nấng.”

“Mẹ của Lăng Tiêu biết chuyện này không?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.

Dì Hà lắc đầu: “Tôi muốn nói cho phu nhân, nhưng bản thân bà cũng không biết rốt cuộc đứa nhỏ này có phải của Nhị lão gia không, cho nên tôi không nói ra, lúc ấy tôi đã nghĩ, cứ để họ cho rằng đứa nhỏ đã chết, có lẽ đây là kết quả tốt nhất.”

Mẹ ruột của Lăng Tiêu - An Lan, thật sự quá quắt như vậy sao?

Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vì sao không xét nghiệm DNA?”

Dì Hà nói: “Tôi ít ăn học, lúc ấy đâu biết cái gì là DNA, hơn nữa tôi căn bản không dám nhắc đến chuyện này với người khác, cho nên cứ kéo dài tới hiện tại.”

Cho nên đến bây giờ dì Hà cũng không biết rốt cuộc Tích Nhi có phải con gái của Lăng Hoa Thanh hay không.

“Vậy vì sao dì không nói cho Lăng Tiêu biết?”

“Thiếu gia vốn rất hận Nhị phu nhân, lỡ Tích Nhi thật sự không phải con của Nhị lão gia thì bảo cậu ấy đối mặt với Tích Nhi như thế nào? Cậu ấy sẽ càng căm hận Nhị phu nhân.”

Thịnh Hoàn Hoàn có thể lý giải sự lo lắng của dì Hà, dù sao Lăng Tiêu là người rất kiêu ngạo, biết chuyện này sẽ chỉ làm hắn càng đau đớn.

“Vậy dì có dự tính gì, để Tích Nhi trốn trong xó xỉnh tăm tối cả đời, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời sao?”

Cha mẹ làm sai, vì sao lại để con cái vô tội gánh vác?

Dì Hà nhịn không được nghẹn ngào: “Cô cũng thấy dáng vẻ của con bé mà, so với để nó ra ngoài đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác, không bằng cứ ở trong tầng hầm, hiện tại nó không hiểu cái gì nên còn có thể kiên cường tồn tại.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe dì Hà nói vậy thì trong lòng đặc biệt chua xót, thế giới này thật tàn nhẫn, Tích Nhi có thể bình an lớn lên đã không dễ dàng, hơn nữa cô ấy sạch sẽ đơn thuần như vậy, căn bản không thể chịu đựng được sự tàn nhẫn của thế giới này.

Nhưng cô ấy có quyền sống dưới ánh mặt trời.

Cô ấy không dám, không có nghĩa là cô ấy không muốn.

Thịnh Hoàn Hoàn tiến lên nắm tay dì Hà: “Dì yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho Lăng Tiêu biết, nếu dì đồng ý, tôi sẽ lén lấy tóc của Lăng Tiêu để xét nghiệm DNA với Tích Nhi, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế, vết bớt trên mặt nhất định có thể xóa được, cô ấy có quyền sống dưới ánh mặt trời.”

Dì Hà nghe xong thì nước mắt tuôn rơi, giãy giụa muốn quỳ xuống lạy Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô là người tốt, tôi cảm ơn cô thay cho Tích Nhi.”

“Dì Hà, dì làm gì vậy.” Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng giữ chặt dì Hà, nhỏ giọng an ủi bà.

Trò chuyện với dì Hà chừng một giờ, Thịnh Hoàn Hoàn mới trở lại phòng ngủ.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn vẫn nằm mơ, cô mơ thấy Tích Nhi ngồi xổm ở bờ sông rửa mặt, gương mặt máu tươi đầm đìa được rửa sạch, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, trông còn có vài phần tương tự Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến 8 giờ, khi dậy Lăng Tiêu đã ra cửa, cô trực tiếp nấu mì rồi ăn với Lăng Thiên Vũ, sau đó bước vào phòng ngủ của Lăng Tiêu.

Cô tìm được hai sợi tóc dưới gối hắn, cất chúng đi, khi đi ra nhìn thấy Lăng Thiên Vũ lại hơi dao động.

Chỉ cần lấy một sợi tóc trên đầu cậu nhóc, không đến hai ngày cô sẽ biết được rốt cuộc Lăng Tiêu và cậu nhóc có phải cha con hay không.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đè nén xúc động này xuống, nếu Lăng Tiêu biết việc này thì không khác gì tự tìm đường chết.

Khi ra cửa, dì Hà mang tóc của Tích Nhi tới lén giao cho Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi đến một bệnh viện xét nghiệm nổi tiếng.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn liền đến đoàn xe Vũ Yến.

….

Hai ngày này, Cố Nam Thành luôn ở Tây Thành Lục Hồ, tin nóng chuyện gã ngoại tình với Trần Do Mỹ còn chưa hạ nhiệt, gã không lấy ra được chứng nhận ly hôn, hiện tại mọi người đã nghiêng về hướng Nam Tầm.

Lần này cổ phiếu Cố thị xuất hiện tình trạng xuống dốc biên độ lớn hơn.

Hiện tại Cố Nam Thành rất cần tạo ra một thành tích tốt để cứu vớt lòng tin của các cổ đông, vì thế gã nhắm vào đầu sỏ của Hải Thành - Lăng thị, tuy rằng gã cũng không muốn tiếp xúc với Lăng Tiêu.

Trần Do Mỹ biết Lăng Tiêu muốn đến Lăng thị thì ôm lấy gã từ phía sau, mềm mại hỏi: “Anh Nam Thành, em có thể đi cùng anh không?”

Cố Nam Thành nhíu mày: “Anh đi bàn chuyện làm ăn, chuyện của ba em để sau đi.”

Trần Do Mỹ nghe xong rất thất vọng, chỉ cần một ngày ba cô ta chưa ra khỏi tù thì cô vĩnh viễn không dám ngẩng đầu trong giới thượng lưu Hải Thành.

Chuyện chen vào cuộc hôn nhân của Cố Nam Thành thì cô ta có thể nghĩ cách xoay ngược, nhưng vấn đề Trần Văn Hưng ngồi tù, Trần Do Mỹ không có cách nào giải quyết cả, đó là một vết nhơ không thể xóa bỏ.

Cho nên Trần Do Mỹ rất muốn cứu Trần Văn Hưng ra khỏi ngục giam.

Nhưng nghe lời Cố Nam Thành nói, Trần Do Mỹ thông minh không dám đòi hỏi, còn săn sóc nói: “Em ở nhà chờ anh.”

Trần Do Mỹ hiểu chuyện làm Cố Nam Thành thực vừa lòng, nếu Nam Tầm săn sóc dịu dàng được một nửa như Trần Do Mỹ thì họ cũng không đi đến nước này.

Một giờ sau, Cố Nam Thành xuất hiện ở Lăng thị.

Phùng Việt gõ cửa tiến vào văn phòng giám đốc: “Boss, Cố Nam Thành tới.”

Lăng Tiêu cũng không kinh ngạc, không ít sản nghiệp của Hải Thành đều bị Lăng thị lũng đoạn, Cố thị muốn vực dậy thì chỉ có thể hợp tác với hắn.

Lăng Tiêu không nâng đầu mà nói: “Cho anh ta vào.”

Một lát sau, Cố Nam Thành dẫn thư ký của mình đi vào.

Lăng Tiêu vẫn vùi đầu làm việc, sắc mặt Cố Nam Thành hơi thay đổi: Ra vẻ ta đây thật.

Phùng Việt nghênh đón: “Cố tổng mời ngồi, Boss chúng tôi đang bận, gần đây công ty làm ăn quá tốt, đơn hàng quá nhiều, Boss thật sự lo liệu không hết, xin hai vị chờ một lát.”

Đây là ra oai phủ đầu bọn họ.

Cố Nam Thành cười cười: “Vậy Lăng tổng cứ làm việc đi, tôi có rất nhiều thời gian.”

Phùng Việt khom người, thu lại ý cười trên khóe miệng, lui đến bên cạnh Lăng Tiêu.

Cố Nam Thành tiếp nhận máy tính từ trong tay thư ký, bình thản ung dung xử lý công việc trong văn phòng của Lăng Tiêu, cả Phùng Việt cũng phải bội phục.

Cố Nam Thành chờ một hơi đến tận nửa giờ.

Lăng Tiêu xử lý xong tất cả hồ sơ trên bàn mới nhìn về phía Cố Nam Thành: “À, Cố tổng tới, anh xem, tôi bận quá nên quên mất.”

Tuy miệng nói như thế, nhưng trên mặt Lăng Tiêu không có chút áy náy nào, giọng nói cũng rất thản nhiên.

Cố Nam Thành cũng không giận, gã khép máy tính lại, tươi cười thân thiết nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng quá bận rộn, là tôi không mời mà tự đến làm phiền, lần này tôi tới là có vụ làm ăn muốn bàn với anh.”

Nói xong, gã nhìn về phía thư ký bên cạnh, thư ký lập tức đưa hồ sơ trong tay đến trước mặt Lăng Tiêu: “Đây là phương án của chúng tôi, mời Lăng tổng xem qua.”

Lăng Tiêu cầm lấy hồ sơ, đọc lướt qua nhanh như gió, đôi môi hơi nhếch lên: “Dự án không tồi, sao Cố tổng lại nghĩ đến chuyện hợp tác với Lăng thị?”

Cố Nam Thành thong dong nói: “Lăng thị là xí nghiệp dẫn đầu Hải Thành, có vô số độc quyền trong tay, cũng có con đường tuyên truyền không tồi, mà kỹ thuật của Cố thị chúng tôi cũng rất nổi trội, thương hiệu có danh tiếng tốt đẹp, hai công ty chúng ta hợp tác cùng tiến lên, chắc chắn là cục diện win win.”
Chương 179: Thiếu phu nhân lấy đúng người rồi

Lăng Tiêu nghe xong thì buông hồ sơ trong tay xuống: “Cố tổng không biết rồi, trước mắt trên tay công ty chúng tôi cũng có dự án tương tự đang khai phá, tôi không nhìn thấy điểm gì nổi bật trong phương án của Cố tổng.”

Cố Nam Thành cười nói: “Lăng tổng nói đùa, nếu có dự án tương tự thì Lăng thị đã sớm thông báo khắp nơi rồi, không phải sao? Cần gì chờ tôi tự mình tới cửa?”

Ý của Cố Nam Thành là, nếu Lăng thị có dự án tương tự thì đã sớm giành trước, cho dù sau này có rất nhiều công ty noi theo, nhưng khi nhắc tới mọi người sẽ nói là của Lăng thị, đây là chênh lệch giữa bản gốc và bắt chước.

Nhưng Lăng Tiêu không công khai, chứng minh Lăng thị không có dự án tương tự, Cố Nam Thành rất chắc chắn điểm này, sở dĩ Lăng Tiêu nói như thế chỉ vì muốn đàn áp gã, tranh thủ được chia phần cao hơn mà thôi.

Hai ánh mắt giao nhau trên không trung, sắc bén, nhạy bén, mang theo sự sắc nhọn đấu trí đấu dũng, im lặng hình thành áp chế trong vô hình, cứ như nhìn một cái là có thể phân chia thắng thua.

Cuối cùng, Cố Nam Thành thỏa hiệp trước: “Tỷ lệ phân chia có thể thương lượng thêm, Lăng thị chiếm 6 phần, Cố thị 4 phần, đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi, Lăng tổng có thể thấy được thành ý hợp tác của tôi.”

Ngón tay thon dài của Lăng Tiêu nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, Cố Nam Thành kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Lăng Tiêu, gã rất tự tin, đối với Lăng thị, dự án này chỉ có lời chứ không lỗ, Lăng Tiêu căn bản không có lý do từ chối.

Nhưng thời gian Lăng Tiêu trầm mặc càng ngày càng dài, sự tự tin của Cố Nam Thành bắt đầu tan rã, từng tiếng gõ ngón tay của Lăng Tiêu như đập vào lòng Cố Nam Thành, tự tin ban đầu biến thành dày vò từng phút từng giây.

Cứ như trôi qua cả thế kỷ, khi Cố Nam Thành sắp không thể làm ra vẻ trấn định được nữa thì Lăng Tiêu cũng chịu mở miệng: “Nói thật, dự án này của Cố tổng thật sự làm người ta dao động.”

Nghe Lăng Tiêu nói ra lời này, Cố Nam Thành đã đoán được kết quả, gã thất bại.

Thông thường sau câu này sẽ là “Nhưng mà…”, gã đã lăn lộn trên thương trường rất nhiều năm, đã từng nghe quá nhiều cách nói như vậy.

“Vì sao?” Cố Nam Thành không cam lòng: “Nếu dao động, vì sao không được, anh biết vụ làm ăn này tuyệt đối chỉ lời không lỗ mà.”

Lăng Tiêu cười cười: “Anh nói không sai, nhưng tôi luôn chú ý đến nhân phẩm của người hợp tác.”

Đối với Lăng Tiêu mà nói, không làm vụ làm ăn này cũng chỉ thiếu một đơn hàng kiếm tiền thôi, hắn có thể đổi hình thức hợp tác với người khác. Nhưng Cố Nam Thành lại không được, bởi vì độc quyền nằm trên tay Lăng Tiêu.

“Anh nói vậy là có ý gì?” Mặt Cố Nam Thành lập tức đen đi.

Cố Nam Thành tự nhận thanh danh của mình ở thương giới không tồi, loại người quen dùng thủ đoạn âm u, người nào cũng e sợ như Lăng Tiêu mà nói nhân phẩm với gã, thật là trò cười.

Lăng Tiêu bình thản ung dung nói: “Tối hôm qua vợ tôi vừa nói đến chuyện phong lưu của Cố tổng, Cố tổng ngoại tình, còn nói dối ba tháng trước đã khôi phục độc thân trong cuộc họp báo, đẩy sai lầm lên người vợ làm bạn nhiều năm, đây không phải là việc làm của quân tử.”

Cố Nam Thành không ngờ Lăng Tiêu từ chối hợp tác với gã là vì lý do này: “Tin đồn nhảm trên mạng không thể tin được, hơn nữa đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến chuyện chúng ta hợp tác.”

Lăng Tiêu cười nói: “Vợ tôi còn nói, phải xem để đánh giá nhân phẩm, dạng đàn ông không quản được nửa người dưới, vì bồ nhí mà bỏ vợ bỏ con, nhân phẩm rất có vấn đề, tốt nhất vĩnh viễn đừng hợp tác với anh.”

Phùng Việt nghe xong lời Lăng Tiêu nói thì suýt không nhịn được bật cười.

Từ lúc nào Boss bàn chuyện làm ăn lại bắt đầu xem phẩm hạnh của người hợp tác, hiện tại không ít kẻ có tiền có mấy bà vợ, chỉ là không bị phơi bày mà thôi.

Còn nữa, từ khi nào mà tình cảm giữa Boss và thiếu phu nhân trở nên tốt như thế?

Mặt Cố Nam Thành đen như ép ra được mực, giỏi lắm Thịnh Hoàn Hoàn, còn hại gã sau lưng như thế.

“Lăng tổng, lệnh phu nhân không phải người trên thương trường như chúng ta, lời cô ta nói nghe một chút thì thôi, chúng ta làm ăn chỉ xét lợi ích, nếu anh không hài lòng với tỷ lệ chia, chúng ta còn có thể bàn lại.”

Sắc mặt Cố Nam Thành rất khó coi, nếu không phải gã đang rất cần dự án này để ổn định cục diện trước mắt thì sẽ không ăn nói khép nép như thế.

Lăng Tiêu này lấy Thịnh Hoàn Hoàn ra làm cớ, kỳ thật chỉ là muốn đè thấp tỷ lệ của Cố thị mà thôi, gã đã quá quen với kỹ xảo này.

Đến bây giờ Cố Nam Thành còn cảm thấy Lăng Tiêu cố ý làm khó là vì lên giá.

Nhưng sau đó Cố Nam Thành liền nghe thấy Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Cố tổng nói có lý, nhưng tối hôm qua tôi đã hứa với vợ là sẽ không hợp tác với loại người như Cố tổng.”

Phùng Việt: “...”

Không hợp tác với loại người như Cố tổng!

Boss, ngài tính làm tức chết người ta mới bỏ qua sao?

Cố Nam Thành tự nhận phong độ của mình rất tốt, nhưng lúc này thật sự không thể chịu đựng được, gã đột nhiên đứng lên, dẫn thư ký phẫn nộ phất áo bỏ đi, không nói cả một câu tạm biệt.

Phùng Việt khom người: “Cố tổng đi thong thả.”

Cố Nam Thành đi rồi, Phùng Việt nhịn không được hỏi Lăng Tiêu: “Thật là ý của thiếu phu nhân?”

Lăng Tiêu nhướng mày: “Chứ không là gì, anh cảm thấy tôi giống người để ý tin đồn như thế sao?”

Phùng Việt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Tiêu mà liên tục lắc đầu: “Không giống.”

Sau đó lại nhịn không được nói thầm một câu: “Thiếu phu nhân lấy đúng người rồi.”

Xem ra thiếu phu nhân của bọn họ cũng không đơn giản, trong thời gian ngắn như vậy mà đã thu phục được đại ma vương, về sau phải nịnh bợ thêm mới được, lúc cần thiết có thể giữ một mạng!

Lăng Tiêu như vừa đánh thắng trận, tâm tình rất vui sướng: “Đặt chút hải sản đưa trở về.”

Ngày đó ăn hải sản ở Thịnh gia khá là ngon.

“A?” Đề tài thay đổi quá nhanh, Phùng Việt phản ứng không kịp.

Lăng Tiêu nhìn Phùng Việt: “Đột nhiên muốn ăn.”

Phùng Việt lập tức móc điện thoại ra: “Tôi đi đặt ngay, bảo đảm tươi ngon.”

Sau khi đi ra từ Lăng thị, phong độ của Cố Nam Thành hoàn toàn biến mất, một chân đá vào bánh xe: “Thịnh Hoàn Hoàn, lại là người phụ nữ đáng chết đó.”

Chuyện này nhất định dính dáng đến Nam Tầm. Vì sao người phụ nữ này nhất định phải đối nghịch với gã, xem ra gã vẫn quá nhân từ với cô.

Thư ký nơm nớp lo sợ đứng phía sau Cố Nam Thành, không dám nói một câu, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Cố Nam Thành mất kiểm soát như thế.

Phát tiết xong, Cố Nam Thành thở hắt ra một tiếng, lấy điếu thuốc ra ngậm rồi châm lửa, hút được một nửa thì gã nhìn về phía thư ký, lạnh lẽo ra lệnh: “Khoá hết tài khoản nước ngoài của Nam Tầm, dù dùng đến cách gì đi nữa.”

Nói xong, Cố Nam Thành ném lại nửa điếu thuốc rồi lên xe, chạy như bay về hướng Nam gia.



Hai ngày này Nam Tầm luôn ở nhà với Cố Hoan, sau khi xảy ra chuyện ngày đó, Nam Tầm không dám để Cố Hoan rời khỏi tầm mắt của mình nữa.

Cô đang đợi, đợi Cố phu nhân thỏa hiệp, đợi Cố Nam Thành lại có hành động.

Cô có thể đoán trước mọi chuyện xảy ra, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cả, nếu Cố Nam Thành dám cưỡng chế mang Hoan Hoan đi thì cô sẽ hoàn toàn huỷ hoại gã.

Sau cơm trưa, Cố Hoan vừa ngủ thì Nam Tầm đã nhận được điện thoại Nam Hạo Thiên, người cha này đã rất lâu không liên hệ với cô!

Cú điện thoại này vừa vang lên, Nam Tầm liền biết Cố Nam Thành bắt đầu tạo áp lực với Nam gia.
Chương 180: Quên nói cho anh, cô ta là cao thủ máy tính

“Cha.” Nam Tầm nhìn con gái đang ngủ say, đi tới ban công.

Rất nhanh, giọng nói phẫn nộ của Nam phụ truyền ra từ điện thoại: “Phá rối cho dư luận xôn xao, không có một cú điện thoại, trong mắt con còn có người cha này hay không?”

Nam Tầm nói: “Con chỉ không muốn làm cha lo lắng thôi.”

Nam phụ hừ một tiếng thật mạnh: “Không muốn làm cha lo lắng, vậy sao con còn đối nghịch với Cố Nam Thành, có nghĩ tới tình cảnh sau này của Nam gia không? Nam gia chúng ta làm ăn đều trông cậy vào Cố thị, chẳng lẽ con không biết?”

Nam Tầm trầm mặc, mấy năm nay Cố Nam Thành thật sự chiếu cố Nam gia không ít, hiện tại Nam Hạo Thiên thẹn quá thành giận như thế nhất định là đã bị Cố Nam Thành uy hiếp.

“Nói chuyện.”

“Mấy năm nay Nam gia đã kiếm lời không ít, cha cũng nên nghĩ lại con đường sau này, dù sao sau khi con và Cố Nam Thành ly hôn thì Cố thị sẽ không hợp tác với Nam gia, hiện tại chỉ là dừng trước thôi.”

“Nếu Cố thị gián đoạn hợp tác, vậy thì còn đường sống gì nữa.” Nam phụ hít vào một hơi thật sâu, một lát sau mới trầm giọng nói: “Cố Nam Thành đã hứa với cha, chỉ cần con đồng ý ly hôn, cậu ta sẽ không truy cứu số tiền con chuyển đi, biệt thự hiện tại con ở thuộc về con, đồng thời cũng sẽ không khó xử Nam gia, con đừng bướng bỉnh nữa, phải suy nghĩ cho nhà mình!”

“Vậy sao cha không nghĩ cho mẹ con con?” Nam Tầm nghe Nam Hạo Thiên nói mà lòng như đao cắt: “Hoan Hoan là con gái của con, từ sinh ra đến nay luôn là con chăm sóc, nó chưa từng rời khỏi con. Nếu Trần Do Mỹ gả vào Cố gia, cha có nghĩ tới tình cảnh của Hoan Hoan ở Cố gia sẽ như thế nào không? Đó là cháu ngoại của cha, nó mới ba tuổi, cha có nghĩ tới cuộc sống sau này của nó không?”

Nam phụ nói: “Dù sao Hoan Hoan cũng là cốt nhục của Cố Nam Thành, cậu ta sẽ không bỏ mặc, cho dù Trần Do Mỹ không thích cũng biết đúng mực.”

“Cho nên Cố Nam Thành ngoại tình, cha không dám ra mặt cho mẹ con con, biết Hoan Hoan ở lại Cố gia sẽ bị mẹ kế ngược đãi mà vẫn có thể nói ra lời này.”

Cho dù chỉ thử tranh thủ một chút vì cô, dù thành bại thế nào cô cũng không đến mức nản lòng thoái chí như thế, nhưng từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, Nam gia không nói đến một chữ. Thử hỏi sao trong lòng Nam Tầm có thể không oán?

Nam phụ thẹn quá thành giận: “Con không có trách nhiệm trong chuyện Cố Nam Thành ngoại tình sao? Nếu con tiếp tục quấy phá như vậy thì sẽ liên lụy toàn bộ Nam gia.”

Lời Nam Hạo Thiên nói làm trái tim Nam Tầm hoàn toàn lạnh đi.

Hoan Hoan đi theo Cố Nam Thành, về sau nhất định sẽ bị Trần Do Mỹ ngược đãi, cho nên cô mới không tiếc mọi giá mà tranh đoạt quyền nuôi nấng Hoan Hoan, nhưng không ngờ cha ruột của cô lại nói ra lời này.

Lòng Nam Tầm như tro tàn: “Cha nói cho Cố Nam Thành biết, con sẽ không nhượng bộ quyền nuôi nấng Hoan Hoan, nếu anh ta không muốn càng khó coi thì tốt nhất nên sớm đưa ra lựa chọn.”

Nam phụ nghe xong thì phẫn nộ rít gào: “Con nhỏ bất hiếu.”

Nam Tầm lạnh nhạt nói: “Đối với cha, con cũng có hai lời khuyên. Nếu cha thật sự không có năng lực thì có thể giao công ty cho con xử lý, tương lai chờ con trai cha lớn lên thì con sẽ trả “Cố thị” cho nó. Nếu cha luyến tiếc thì đóng cửa công ty, tài sản Nam gia tích lũy đủ cho các người tiêu xài cả đời.”

“Mày nằm mơ, con bất hiếu, sao tao lại có đứa con gái bất hiếu như mày, nếu mẹ mày còn trên đời cũng sẽ bị mày làm tức chết.”

“Cha sai rồi! Nếu mẹ tôi còn sống thì nhất định sẽ ra mặt cho tôi, bởi vì tôi là đứa con gái mẹ mang nặng đẻ đau, là miếng thịt rơi xuống trên người mẹ, trong mắt mẹ, tôi quan trọng hơn mọi thứ.” Trong mắt Nam Tầm ứa nước mắt, giọng nói lại lạnh nhạt như băng: “Tôi đã nói hết điều muốn nói rồi, nếu cha nghĩ thông suốt thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Con nhỏ bất hiếu ích kỷ này, mày muốn tao tức chết mới cam tâm đúng không?”

Nam Tầm nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, cô cúp điện thoại, không muốn lại nghe người nọ chửi bậy.

Nam Tầm biết kế tiếp Cố Nam Thành sẽ ra tay với Nam gia, Nam gia sẽ xuống dốc không phanh, quan hệ giữa cô và cha sẽ rạn nứt hoàn toàn!

Sau khi cảm xúc bình ổn lại, Nam Tầm gọi điện thoại cho Lăng Kha, bảo cô gọi người đưa mười cái điện thoại lại đây, cũng dặn đừng nói cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Tâm tư của Lăng Kha không tinh tế bằng Thịnh Hoàn Hoàn, bảo cô ấy làm cái gì sẽ không nghĩ nhiều, đương nhiên là nghĩ cũng không nghĩ ra được, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không giống.

Nam Tầm không muốn liên lụy bạn tốt vào chuyện này, cũng không muốn họ lo lắng cho mình.

Sau khi cúp điện thoại, Nam Tầm liền trở về phòng, mở máy tính ra, đăng nhập Weibo, đã hai ngày rồi mới cập nhật trạng thái.

“Mới đầu tôi chỉ muốn trả thù một kẻ phá hoại gia đình của người khác, một người bỏ vợ bỏ con, tôi điên cuồng muốn họ thân bại danh liệt. Hiện tại, tôi chỉ muốn quyền nuôi nấng con gái, chỉ trong hai ngày, tôi đã trải qua chuyện con gái bị đoạt mất, Nam gia bị uy hiếp thương nghiệp, mọi người đoán tôi còn có thể kiên trì bao lâu?”

Phía dưới còn đính kèm một video ngoài cửa nhà trẻ.

Trong video, một cô bé bị hai người đàn ông mặc tây trang màu đen cưỡng chế mang đi, Nam Tầm tuyệt vọng truy đuổi hò hét phía sau.

Weibo này vừa được cập nhật đã lập tức gây nên rúng động rất lớn

“Thật quá đáng, Cố Nam Thành thật là máy bay chiến đấu trong mấy thằng cặn bã.”

“Đợi hai ngày Cố Nam Thành còn chưa lấy ra được chứng nhận ly hôn, xem ra mấy lời anh ta nói trong cuộc họp báo đều là nói dối, ủng hộ Nam Tầm, xử chết đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ kia đi.”

“Ủng hộ Nam Tầm, con gái tuyệt đối không thể đi theo gã đàn ông như Cố Nam Thành được, nhất định phải đi theo mẹ.”

“Một tên đểu cán ngoại tình, một con bồ nhí phá hoại gia đình người khác, tuyệt đối không thể giao quyền nuôi con cho họ, nếu không nhất định sẽ bị ngược đãi.”

“Đúng vậy, đứa nhỏ phải đi theo mẹ.”

“Nam Tầm, cô nhất định phải kiên cường, chúng tôi đều đứng về phe cô.”

“Về sau kiên quyết không đến siêu thị và khách sạn của tập đoàn Cố thị, không mua bất cứ sản phẩm nào của họ.”

“Đúng vậy, chống lại Cố thị tập đoàn, quyết không mua sản phẩm của họ.”

“Chống lại tập đoàn Cố thị, chống lại Cố Nam Thành...”

Trên mạng đầy tiếng mắng, đều đang ủng hộ Nam Tầm.

Trừ cái này ra, phóng viên đã bao vậy Cố gia và Cố thị chật như nêm cối.

Cố Nam Thành vừa rời khỏi Nam gia đã nhận được điện thoại của thư ký, gã tức muốn nổ tung, âm trầm chất vấn thư ký: “Không phải đã xoá video theo dỏi ở nhà trẻ trước rồi sao?”

“Có, nhưng không biết tại sao thiếu phu... Nam Tầm lại có, có lẽ chúng ta bị người ta âm thầm theo dõi, có người trợ giúp Nam Tầm, đối phương là hacker rất mạnh.”

Cố Nam Thành đau đầu nhấn nhấn giữa mày: “Quên nói cho anh, Nam Tầm là cao thủ máy tính.”

“Thì ra là vây... hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?”

“Liên hệ Weibo, bảo bọn họ xoá Weibo của Nam Tầm đi, tất cả những từ khoá về chuyện này đều bị khoá bình luận.”

Thư ký lo lắng nói: “Nhưng làm như vậy không phải tương đương với chứng thực lời tố cáo của Nam Tầm sao? Hiện giờ không phải tiểu thư đang ở bên cạnh Nam Tầm à, nếu cô ta nói chúng ta cướp tiểu thư đi, vì sao lại trả về?”

Cố Nam Thành ngơ ra: “Ý anh là...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK