Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Muốn hắn biết rõ sự khác nhau giữa vợ và tình nhân

Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau Lăng Tiêu, rất nhanh đã tới tầng hầm.

Trong một gian phòng trống trải, cô nhìn thấy Vinson và hai người đàn ông bị đánh đến mặt mũi bầm dập trên mặt đất.

Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực nhìn cô, lười biếng dựa vào cửa sắt: “Không phải cô muốn biết ai là người bỏ thuốc sao, đi đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại rồi đi về hướng hai người kia, nhìn chằm chằm nửa ngày mới nhận ra Chu Duệ: “Là anh?”

Người đàn ông này không có qua lại gì với cô, chỉ gặp một lần vào đêm đó, tối hôm qua có gặp thoáng qua mà cô cũng không nhận ra gã.

Chu Duệ vừa nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn liền run run rẩy rẩy bò về hướng cô: “Thịnh tiểu thư, cô tha cho tôi đi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mê muội vì sắc đẹp, tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa...”

Mặt Chu Duệ đầy máu, khóe miệng không ngừng nhỏ máu xuống đất khi nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn thấy gã đã mất mấy cái răng cửa.

Mê muội vì sắc đẹp? Cho nên đã bỏ thuốc cô?

Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe nhiều về chuyện này, bình thường loại đàn ông này hủy đi sự trong sạch của người khác xong còn quay video chụp ảnh, vì thế rất nhiều cô gái giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Chu Duệ, chán ghét lui về phía sau, nghĩ lại thôi đã thấy sợ hãi.

May mà cô không có việc gì, nếu thật sự rơi vào tay chúng thì sau này còn làm người thế nào?

Cô đi điều này trước mặt Vinson, thấp giọng hỏi: “Sau khi tôi ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì?”

Vinson mặt không cảm xúc mà nói: “Hai người đàn ông này muốn đem thiếu phu nhân đi, tôi phát hiện các người ở gara, nhưng bị Mộ Tư của tập đoàn Mộ thị giành trước cứu thiếu phu nhân đi, còn đem cô đi.”

Là Mộ Tư cứu cô?

Còn đem cô đi?

Thịnh Hoàn Hoàn tự giác nhìn về phía Lăng Tiêu, nghĩ thầm khó trách Lăng Tiêu sẽ tức giận muốn cấm đoán cô, thì ra do cô bị Mộ Tư mang đi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

May mà lúc ấy cô hôn mê bất tỉnh, không biết cái gì, nếu không Lăng Tiêu không chỉ trừng phạt đơn giản như vậy.

“Vậy làm sao mọi người tìm được tôi?”

Thịnh Hoàn Hoàn hơi lo lắng, Lăng Tiêu và Mộ Tư có xảy ra xung đột không?

Vinson cũng không có trả lời, anh ta chỉ nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân nên suy nghĩ xem nên trừng phạt hai người kia như thế nào đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về hướng Chu Duệ, sắc mặt âm trầm: “Nhất định đây không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện này, loại đàn ông này không biết đã huỷ hoại bao nhiêu cô gái, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha hắn.”

Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh cảm thấy nên trừng phạt bọn họ thế nào mới tốt?”

Lăng Tiêu không nóng không lạnh mở miệng: “Nếu không thể khống chế tà niệm thân thể, vậy cứ hủy diệt căn nguyên làm ác, dứt khoát làm một lần.”

Hủy diệt căn nguyên làm ác?

Tức là muốn người ta đoạn tử tuyệt tôn, mất đi tư cách làm đàn ông.

Trừng phạt này hơi tàn nhẫn, nhưng rất hợp ý cô, không hủy diệt căn nguyên làm ác của loại đàn ông này thì về sau gã sẽ đi khắp nơi hại người.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy làm như thế rất tốt, vì thế gật gật đầu: “Tôi đồng ý.”

Vừa nói xong, trong tay Vinson đã xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén: “Hình ảnh kế tiếp quá máu me, mời Lăng thiếu và thiếu phu nhân rời đi trước, để tránh làm bẩn mắt hai vị.”

Chu Duệ sợ hãi mở to hai mắt, vừa lui về phía sau vừa lắc đầu: “Đừng, đừng, Lăng thiếu thả tôi đi, cầu xin anh...”

Lăng Tiêu không nhìn gã lấy một cái, chỉ lạnh nhạt xoay người rời đi.

Nhìn Lăng Tiêu rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng hỏi Vinson: “Lăng Tiêu không đánh nhau với Mộ Tư đó chứ?”

Vinson nhìn cô: “Vấn đề này thiếu phu nhân nên đi hỏi Lăng thiếu.”

Xem ra Vinson sẽ không nói gì cho cô biết cả.

Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét liếc nhìn Chu Duệ một cái rồi nói với Vinson: “Thôi giao hắn cho cảnh sát xử lý đi, tránh làm dơ tay mình.”

Vinson cất dao đi, cung kính gật đầu với cô: “Vâng.”

Thịnh Hoàn Hoàn đi sát theo phía sau Lăng Tiêu, nhìn bóng dáng cao lớn của Lăng Tiêu, cô nâng tay phải lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út mà trong lòng có chút phức tạp.

Trên tay Lăng Tiêu cũng đeo chiếc nhẫn tương tự, bọn họ là vợ chồng, vốn nên là hai người thân mật nhất trên thế giới này. Nhưng cuộc hôn nhân giữa bọn họ chỉ là một tờ đăng ký kết hôn.

Trở lại phòng, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn theo sát Lăng Tiêu, chờ hắn mở cửa ra thì lập tức vọt vào trước, lớn mật mà chui vào ổ chăn của hắn.

Lăng Tiêu nhìn cục phồng trong ổ chăn thì nhăn mày, trong giọng nói lạnh lùng mang theo chút không vui: “Thịnh Hoàn Hoàn.”

Thịnh Hoàn Hoàn nằm dưới chăn dùng sức hít vào một hơi rồi mới kéo chăn xuống, lộ ra mắt hạnh trắng đen rõ ràng, thật cẩn thận mà nhìn hắn.

Lăng Tiêu: “Đi ra ngoài.”

Thịnh Hoàn Hoàn cắn môi: “Tôi không đi.”

Tuy rằng rất sợ hắn, nhưng cô vẫn phải tranh thủ chút tôn nghiêm cho mình, hắn không thể lúc cần thì ôm cô, không cần thì đuổi cô đi, cô sẽ cảm thấy mình như một con điếm.

Vì sao ban đầu cô gả cho hắn mà không phải làm tình nhân, là vì không muốn trở thành dạng phụ nữ hèn mọn như thế.

Nếu cứ để mặc như vậy, cả cô cũng sẽ không phân rõ được sự khác nhau giữa vợ và tình nhân.

“Thật sự không đi?” Mặt Lăng Tiêu âm trầm, duỗi tay kéo cái chăn trên người cô xuống.

Thân thể Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi trở nên cứng đờ, chuyện đêm đó làm cô có bóng ma tâm lý, nên đi hay ở lại đây?

Cuối cùng, cô lựa chọn bảo vệ chủ quyền của mình: “Tôi không đi, tôi nói rồi, nếu anh chạm vào tôi thì phải phụ trách, tôi là vợ anh, tôi muốn ngủ ở đây.”

Lăng Tiêu không vui nhíu mày: “Đó không phải nghĩa vụ vốn có của cô sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đúng, đó là nghĩa vụ giữa vợ chồng, vậy anh có thấy vợ chồng bình thường nào chia giường ra ngủ không?”

“Thật sự không đi?” Lăng Tiêu nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lùng.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn hắn, không chút lùi bước: “Không.”

Lăng Tiêu cúi người xuống, đôi tay chống hai bên người cô, hơi thở mát lạnh phun lên mặt cô: “Thật sự không đi?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhạy cảm ngửi được mùi nguy hiểm, cô cắn cắn môi: “Lăng Tiêu, chúng ta đã là vợ chồng, là người thân mật nhất trên thế giới này, tôi biết anh có thành kiến với phụ nữ, nhưng tôi hy vọng anh có thể thử tìm hiểu tôi, đừng vội vã đẩy tôi ra như vậy.”

Nói xong, cô chủ động ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi hắn.

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, một lát sau đột nhiên rời khỏi.

Tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn đuổi theo bóng dáng hắn, thấy hắn vào phòng tắm thì cô mới kéo chăn lên từ mặt đất, tim đập thình thịch.

Kỳ thật không phải không sợ, chỉ là cô muốn thay đổi hiện trạng giữa bọn họ nên mới mặt dày ăn vạ không đi.

Nếu hắn bài xích phụ nữ, vậy chỉ có thể để cô chủ động tới gần hắn, từ từ thay đổi thành kiến của hắn mà thôi.

Chừng năm sáu phút sau, Lăng Tiêu mới đi ra từ phòng tắm.

Sau khi đi ra, Lăng Tiêu không đuổi cô đi nữa mà xốc chăn lên nằm xuống bên kia giường.

Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch môi lên, có vẻ cô đã thành công.

Kỳ thật Lăng Tiêu cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, đúng không?

Nằm một lát, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được nghiêng người lại nhìn về phía hắn, khẽ hỏi: “Lăng Tiêu, không thấy di động của tôi đâu cả, có thể mượn của anh một chút không?”
Chương 57: Đừng quấy rầy vợ chồng chúng tôi ngủ

Hình như Lăng Tiêu ngại cô ồn nên đã ném điện thoại cho cô.

Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy điện thoại lại không mở được: “Mật khẩu.”

Lăng Tiêu khép hai mắt lại: “Sinh nhật của tôi.”

Cho nên là bao nhiêu?

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận hỏi: “Sinh nhật của anh là ngày nào?”

Lăng Tiêu mở mắt ra, trong mắt lộ ra vài phần sắc bén: “Cô không xem giấy đăng ký kết hôn?”

Giấy đăng ký kết hôn...

Cô không để ý sinh nhật của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đi xem ngay.”

Tiếp theo Lăng Tiêu liền thấy cô vội vội vàng vàng xuống giường rồi chạy ra ngoài, không đến hai phút lại chạy về, giọng nói mềm nhẹ mang theo một chút sung sướng, nghe rất êm tai.

“Lăng Tiêu, sinh nhật của anh là mùng một tháng một, là âm lịch hay dương lịch?”

Lăng Tiêu kiên nhẫn trả lời: “ m lịch.”

“Đó chính là mùng một tết rồi, anh thật biết chọn ngày.” Thịnh Hoàn Hoàn sung sướng nói: “Khó trách anh thành công như vậy, cả sinh ra cũng sớm hơn người khác, cho nên chạy cũng nhanh hơn người ta, đã định trước là người ghê gớm rồi.”

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Vua nịnh nọt.”

Thịnh Hoàn Hoàn không chút xấu hổ mà cười cười, dáng vẻ tinh ranh nghịch ngợm kia mang theo vài phần đáng yêu, đẹp đến nói không nên lời.

Lăng Tiêu dời tầm mắt khỏi gương mặt tinh xảo của cô, khép hai mắt lại lần nữa, đè nén cảm giác khác thường xa lạ trong lòng xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn biết sinh nhật của hắn rồi thì thành công mở khoá, lập tức dùng di động của hắn gọi cho số của cô, nhưng lại không có người nghe máy.

Cô liên tục gọi hai ba lần, nhưng vẫn không có người nghe.

Không phải làm rơi ở bên ngoài đó chứ?

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm.

Đang lúc cô muốn từ bỏ thì bên kia lại có người bắt máy. Nhưng giọng nói truyền đến lại làm vẻ mặt cô thay đổi.

Là Mộ Tư, di động của cô đang nằm trên tay Mộ Tư.

“Hoàn Hoàn, là em phải không Hoàn Hoàn?” Giọng Mộ Tư nghe rất khàn: “Nói chuyện đi, anh biết là em.”

Mày Thịnh Hoàn Hoàn nhăn càng chặt hơn, tiếp theo bấm nút tắt máy.

Nhưng rất nhanh, Mộ Tư lại gọi đến.

Tiếng chuông ồn áo quấy nhiễu Lăng Tiêu, hắn mở mắt ra, ánh nhìn như mãnh xà bò ra khỏi lồng, trông thật âm trầm sắc bén.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi căng thẳng, phản xạ mà muốn bấm nút tắt, nhưng động tác của Lăng Tiêu càng nhanh, lập tức giành lấy điện thoại.

“Lăng Tiêu, đừng.” Thịnh Hoàn Hoàn kinh hãi, duỗi tay muốn ngăn cản.

“Thế nào, sợ anh ta chịu không nổi à?”

Lăng Tiêu nắm lấy tay cô, sức lực rất lớn làm cô hơi đau.

Nhìn vào mắt Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nhận ra hắn đang thử cô.

Hắn biết quá khứ giữa cô và Mộ Tư, hắn cũng rất để ý, cho nên hắn muốn thăm dò vị trí hiện tại của Mộ Tư trong lòng cô có còn quan trọng giống như trước kia không.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thân thể căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi buông lỏng, cô vừa nói muốn hắn thử tìm hiểu cô, đừng vội đẩy cô ra ngoài.

Hiện tại, hắn đang thử cô.

Lăng Tiêu buông cô ra, lập tức quẹt qua nút nghe, bật loa ngoài lên.

Sau đó giọng nói quen thuộc kia lập tức truyền ra từ di động, nghe khàn khàn mà lại sốt ruột: “Hoàn Hoàn, anh biết là em, em có thể ra gặp anh một lần không, anh có rất nhiều lời muốn nói với em.”

Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, cô cũng nhìn hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm, Mộ Tư đã biết chuyện cô gả cho Lăng Tiêu!

Là nguyên nhân gì làm Mộ Tư luôn bình tĩnh vững vàng trở nên nóng nảy bất an như vậy?

Vì sao anh ta muốn gặp cô, còn muốn nói gì với cô?

Lăng Tiêu đưa điện thoại tới trước mặt cô, không cho cô trốn tránh, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô.

“Hoàn Hoàn nói chuyện đi, anh biết em đang nghe, anh muốn gặp em một lần, em có thể đi ra không, anh thật sự có rất nhiều lời muốn nói với em.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, âm thầm hít vào một hơi rồi mới bình tĩnh mở miệng: “Tôi và anh đã không có gì để nói nữa, tôi sẽ không đi, càng không gặp anh, tôi cũng không biết ơn anh vì chuyện tối hôm qua, coi như trả lại những gì anh đã nợ tôi, làm phiền anh chuyển điện thoại cho Nam Tầm, tôi sẽ tự đi lấy.”

“Hoàn Hoàn, đừng như vậy được không, anh biết là anh có lỗi với em, anh...”

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nghe câu nói kế tiếp của Mộ Tư, cô lạnh lùng cắt ngang lời anh ta: “Mộ tiên sinh, hiện tại tôi sống rất tốt, tôi không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, xin anh đừng gọi điện thoại tới nữa được không?”

Hai mắt Lăng Tiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thịnh Hoàn Hoàn, hình như muốn tìm ra dấu vết ngụy trang từ gương mặt cô, nhưng vẫn không tìm được.

Lúc này giọng nói của Mộ Tư lại truyền đến, còn cấp bách bất an hơn vừa rồi: “Hoàn Hoàn, em nghe anh nói hết trước đã...”

Lần này Lăng Tiêu trực tiếp thu điện thoại về, lười biếng mở miệng: “Hoàn Hoàn nói còn chưa đủ rõ sao, cô ấy không có gì để nói với anh, đừng quấy rầy vợ chồng chúng tôi ngủ nữa.”

Vừa dứt lời, không đợi Mộ Tư đáp lại thì hắn đã lập tức tắt này.

Sau đó Mộ Tư không gọi điện thoại đến nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, lại nằm xuống bên cạnh Lăng Tiêu, thấy vẻ mặt hắn lạnh lẽo, cô duỗi tay kéo kéo đầu ngón tay hắn: “Lăng Tiêu, đêm nay là ngoài ý muốn, anh yên tâm, tôi sẽ không đi gặp anh ta.”

Mặc kệ vì sao Mộ Tư muốn gặp cô, cũng mặc kệ anh ta muốn nói gì với cô, cô đã không còn muốn nghe nữa.

Đối với cô, Mộ Tư đã là quá khứ, mặc kệ cô đã từng yêu sâu sắc bao nhiêu, đã từng điên cuồng bao nhiêu, tất cả cũng đã không còn quan trọng nữa rồi. Hiện tại cô là vợ của Lăng Tiêu, cô muốn sống thật tốt với hắn.

Nhưng lửa giận của Lăng Tiêu cũng không giảm bớt chút nào.

“Lăng Tiêu, tôi...”

“Câm miệng.” Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn cô một cái rồi nghiêng người đi.

Thịnh Hoàn Hoàn có chút mất mát mà nhìn phía sau lưng hắn, kỳ thật cái cô muốn cũng không nhiều, chỉ cần có thể hoà bình ở chung với hắn là tốt rồi.

Nhưng xem ra điều này cũng không phải chuyện đơn giản, cô còn cần nỗ lực!

May mắn chính là đêm nay Lăng Tiêu không chạm vào cô.

Cô cho rằng mình sẽ rất khó đi vào giấc ngủ, dù sao cô có tật xấu lạ giường, bên cạnh còn có ác ma đang nằm, nhưng không bao lâu sau cô lại ngủ mất...

Sau khi điện thoại tắt, sắc mặt Mộ Tư luôn âm trầm đến đáng sợ.

Giọng nói của Lăng Tiêu vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn không tiêu tan: “Cô ấy không có gì để nói với anh, đừng quấy rầy vợ chồng chúng tôi ngủ nữa.”

“Đừng quấy rầy vợ chồng chúng tôi ngủ nữa, đừng quấy rầy vợ chồng chúng tôi ngủ nữa...”

Những lời này như một con dao bén nhọn liên tục đâm vào trái tim anh ta, làm anh đau đớn vỡ vụn.

Cả đêm anh ta không dám chợp mắt, chỉ cần nhắm mắt lại đã nhìn thấy hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn nằm dưới người Lăng Tiêu, tim như đao cắt, máu chảy đầm đìa.

Anh ta không biết mình để ý Thịnh Hoàn Hoàn đến như vậy.

Anh ta cũng chưa từng nghĩ tới có ngày cô sẽ nằm trên giường người đàn ông khác, ân ái triền miên với người khác, mà trái tim anh lại khó chịu, đau đớn muốn chết đến thế.

Anh ta cho rằng mình luôn rất tỉnh tào, chỉ luôn lợi dụng Thịnh Hoàn Hoàn, nếu còn cảm xúc nào khác thì chính là áy náy, không có tình yêu trộn lẫn trong đó.

Nhưng tới giờ khắc này, anh ta mới thấy rõ trái tim mình. Kỳ thật anh đã sớm rung động với Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ là luôn không dám thừa nhận, luôn đè nén tình cảm này.

Cho nên lần nào anh ta cũng âm thầm moi móc tật xấu của cô, không ngừng thuyết phục chính mình, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư tùy hứng nhu nhược, không thể so được với Bạch Tuyết dũng cảm thiện lương.
Chương 58: Không để lại đường sống cho cô sao?

Có trời mới biết, mỗi khi cô tiếp cận, anh ta phải cố gắng đến mức nào mới có thể đè nén khát vọng trong lòng mà đẩy cô ra.

Cho dù là hôn môi cũng không dám để mình chìm đắm, chỉ sợ không khống chế được mà vượt tuyến, có lỗi với Bạch Tuyết.

Hiện tại Mộ Tư mới biết mình ngu xuẩn đến mức nào.

Cô đã mặc váy cưới vì anh, thiếu chút nữa đã trở thành cô dâu của anh, nhưng anh lại nhẫn tâm vứt bỏ cô, làm cô trở thành trò cười của cả thành phố.

Xưa kia ngày nào cô cũng thích dính lấy anh, hiện tại cuộc sống của cô lại không còn chút dấu vết nào của anh.

Là anh, là anh tự tay đẩy cô vào lòng người khác.

Anh chỉ có thể đánh nát răng mà nuốt nổi đau này vào lòng, gieo gió gặt bão, khổ mà không nói nên lời.

Đêm nay Mộ Tư nhìn chằm chằm di động của Thịnh Hoàn Hoàn đến bình minh.

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn nghe được động tĩnh của Lăng Tiêu thì nỗ lực mở đôi mắt mệt mỏi rã rời rồi đi theo hắn ra khỏi giường.

Trở lại phòng mình rửa mặt xong, cô đổi bộ quần áo bằng tốc độ nhanh nhất rồi chạy vào phòng bếp nấu nồi mì.

Khi Lăng Tiêu ra tới, Thịnh Hoàn Hoàn đã bưng mì lên, chống khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp mà nhìn hắn.

Lăng Tiêu ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn, lạnh lẽo liếc cô một cái, ánh mắt kia như đang châm chọc cô nịnh nọt lấy lòng vì muốn nhờ vả gì đó.

Thịnh Hoàn Hoàn mỉm cười với hắn: “Lăng Tiêu, hôm nay cho tôi theo anh đi làm đi.”

“Lý do.”

“Tôi có thể pha trà pha cà phê cho anh, anh mệt mỏi thì tôi còn có thể mát xa cho anh.”

“Tôi có thư ký.” Lăng Tiêu không nâng đầu lên mà đã từ chối rất dứt khoát.

Thịnh Hoàn Hoàn lại không dễ dàng từ bỏ: “Kỳ thật tôi muốn theo anh học tập làm ăn quản lý công ty như thế nào, anh yên tâm, tôi sẽ im lặng, nhất định không làm ồn anh đâu.”

Lăng Tiêu không khỏi nhớ tới hình ảnh hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn đọc sách nửa giờ ngủ hết hai giờ, lạnh lùng “À” một tiếng: “Cô thật sự rất im lặng.”

Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ: “Anh đồng ý?”

Rốt cuộc cô cũng không cần bị nhốt lại.

Lúc này Lăng Tiêu lại ngẩng đầu: “Nằm mơ.”

Khóe miệng nhếch lên của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thất vọng rũ xuống, đáng thương nhìn hắn: “Lăng Tiêu, phải làm thế nào anh mới không cấm túc tôi đây?”

Lăng Tiêu nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng không làm khó cô: “Cô muốn đi ra ngoài cũng được, tìm một lý do có thể thuyết phục tôi đi.”

Lý do có thể thuyết phục hắn?

“Tôi phải về nhà mẹ chiếu cố ba mẹ và em gái.”

“Chăm sóc bản thân cho tốt trước đi, tối hôm qua trở về như thế nào cũng không biết.”

“...”

Nhắc tới việc này, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm thấy mất mặt, lại bán đứng Lăng Thiên Vũ: “Tôi phát hiện Thiên Vũ rất thích em gái tôi.”

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, cứ như đang nói: Tôi không nói cái gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn cô nói dối.

“Thật mà, tôi không lừa anh, tối hôm qua Thiên Vũ còn chiếu cố Sam Sam! Tôi cảm thấy đây là một cơ hội.”

Lăng Tiêu dần dần cau chặt mày lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, em cô chỉ là đứa trẻ con nửa tháng tuổi, cô cảm thấy nó có thể giúp Thiên Vũ mở miệng nói chuyện sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn nói “Có”, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, cô thật sự không thể gật đầu.

“Vậy tôi dẫn Thiên Vũ đi ra ngoài đi học thêm?”

Giọng Lăng Tiêu lạnh lùng đến xương: “Đừng dùng Thiên Vũ làm cớ nữa.”

“...”

Này cũng không được, kia cũng không được, Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn khóc cho Lăng Tiêu xem, đáng tiếc cô khóc không được, hơn nữa chiêu này cũng vô dụng với hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Hoàn Hoàn không thể nghĩ ra lý do nào khác, mắt thấy mì trong bát của Lăng Tiêu chỉ còn một nửa thì bắt đầu đau đầu: “Nếu không tôi mang hai chiếc xe của anh đi sửa, dù sao cũng là tôi sai.”

Lần này Lăng Tiêu đã lười nâng đầu lên: “Đã cho người kéo xe đi rồi, không cần cô lo.”

“...”

Thật sự không để lại đường sống cho cô sao?

Từ từ, xe, đua xe!

Hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn sáng ngời, kích động mở miệng: “Tôi muốn tham gia cuộc thi quốc tế tháng sau.”

Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng nhìn về phía cô.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhiệt huyết sôi trào: “Ai cũng có trách nhiệm làm vẻ vang cho nước nhà.”

Lăng Tiêu lạnh lẽo nói một câu: “Đừng làm tôi mất mặt.”

Thịnh Hoàn Hoàn tự tin nhếch khóe miệng lên: “Anh yên tâm, tuyệt đối không làm anh mất mặt, tôi không dám nói đảm bảo vươn tầm quốc tế, nhưng nhất định lấy được giải top 3 trong nước.”

Lăng Tiêu hừ lạnh: “Muốn lấy thì phải lấy quán quân.”

“Thành giao.”

“Nếu không lấy được thì năm nay đừng mong ra khỏi cửa nữa.”

“...”

Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng một cái: “Được, quyết định vậy đi.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ sáng láng trước mắt, Lăng Tiêu không nói thêm gì nữa, nể tình cô giúp Thiên Vũ bắt đầu viết chữ giao lưu với người khác, lần này tạm tha cho cô một lần.

Lăng Tiêu ăn hết phần mì còn lại rồi đến công ty.

Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện Lăng Tiêu thật sự rất dễ nuôi, trừ những thứ hắn không thích ra thì cô làm gì hắn ăn cái đó.

Mỗi lần nấu cơm cho hai cha con bọn họ, cô đều rất có cảm giác thành tựu.

Lúc này Lăng Thiên Vũ cũng thức dậy, gương mặt trắng nõn với mái tóc quăn hỗn độn như ổ gà, cái miệng nhỏ hồng như quả anh đào, đáng yêu đến nổ mạnh.

Cún con có thể chọc trúng ngay vào trái tim cô.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, hôn một cái lên mặt cậu: “Thiên Vũ, lát nữa dì dẫn con ra ngoài chơi được không?”

Hiển nhiên tâm tình của cậu nhóc đặc biệt tốt, không chút suy nghĩ mà gật đầu chấp nhận.

“Thật tốt quá, Thiên Vũ thật ngoan, yêu con muốn chết.”

Mặt cậu nhóc đỏ bừng, vẻ mặt vui vẻ kia như con cún con đang vẩy đuôi, cậu lập tức chạy tới bản vẽ của mình, sau đó viết chữ ngay trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “I love you too.”

“Hôm nay Thiên Vũ thật ngoan, chữ cũng đẹp hơn hôm qua.”

Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa đầu cậu nhóc, sau đó chụp bàn vẽ lại gửi cho Lăng Tiêu xem rồi mới dẫn cậu đi rửa mặt.

Sau đó một lớn một nhỏ ăn mì rồi ra khỏi nhà.

Thịnh Hoàn Hoàn muốn đến Cố gia tìm Nam Tầm trước, không biết tối hôm qua cô ấy đi tìm Trần Do Mỹ có xảy ra chuyện gì không, cô cảm thấy hơi lo lắng.

Còn nữa, tối hôm qua cô đã nói với Mộ Tư, bảo anh ta đưa điện thoại cho Nam Tầm, cô sẽ tự đi lấy. Nếu anh ta muốn trả thì lúc này người hầu đã đến Cố gia rồi.

Xe chạy qua một đoạn đường phồn hoa, Thịnh Hoàn Hoàn thấy bên ngoài một tiệm bách hóa cỡ lớn có rất nhiều người và phóng viên cầm camera vây quanh, nhìn trận thế này thì hình như có minh tinh ở trong đó.

Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ đu idol nên không để ý lắm, nhưng cô lại nhìn thấy bóng dáng Lăng Kha trong đám người.

Lăng Kha đu idol từ khi nào, sao cô lại không biết?

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi ôm Lăng Thiên Vũ xuống xe.

Bởi vì Lăng Thiên Vũ tương đối mẫn cảm nên Thịnh Hoàn Hoàn không tiếp cận đám người, Vinson đứng đằng xa bảo vệ bọn họ.

Một lát sau, trong đám người truyền đến một loạt tiếng thét chói tai.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy bọn họ đang kêu tên “Lam Nhan”.

Thịnh Hoàn Hoàn từng nghe nói đến nữ minh tinh này, cô ta phát triển mấy năm ở nước ngoài nhưng không có tiếng tăm gì, nửa năm trước mới về nước, ký hợp đồng với công ty giải trí lớn nhất, được cật lực nâng đỡ thành nữ diễn viên nổi tiếng, tài nguyên nhiều đến mức làm các tiền bối đồng hành cũng phải đỏ mắt ghen ghét.

Nghe nói hậu trường của cô ta rất cứng, không ai dám trêu chọc.

Mà cô từng nghe đồn hậu trường của Lam Nhan chính là chồng của cô, Lăng Tiêu.

Không bao lâu sau, một cô gái mặc lễ phục màu lam được vệ sĩ bảo vệ đi xuyên qua đám người chen chúc rồi bước lên bục giảng.
Chương 59: Mộ Tư chờ cô ở ngoài cổng Cố gia

Cô gái này chính là Lam Nhan, cô nổi tiếng xinh đẹp, sau khi được truyền thông Thiên Vũ nâng đỡ nửa năm thì hiện tại đã hot khắp đại giang nam bắc, thành công chen lên trở thành sao hạng A.

Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nhích lên phía trước, nhìn chằm chằm cô gái khí chất ưu nhã, dáng người tinh tế cao gầy, ngũ quan tinh xảo đang đứng trên đài, cô ta là mỹ nhân hiếm thấy.

Nhưng cô thật sự không tìm thấy lý do Lăng Tiêu nhất định phải nâng đỡ Lam Nhan.

Phụ nữ xinh đẹp không hiếm thấy ở giới giải trí, thứ nhất Lam Nhan không phải ca sĩ, thứ hai không có kỹ thuật diễn, ngón giọng thì chỉ có thể miễn cưỡng tính là không khó nghe.

Người như vậy không có đặc điểm gì nổi bật, dễ bị người ta quên mất, muốn luôn nổi tiếng thì công ty chỉ có thể không ngừng ném tài nguyên chất lượng cao lên người cô ta.

Vì sao Lăng Tiêu lại đầu tư vào vụ mua bán không có lời như vậy?

Thịnh Hoàn Hoàn chú ý cô gái trên đài, không hề nhận thấy sự thay đổi của cậu nhóc trong lòng mình.

Lúc này Lăng Thiên Vũ đang nhìn chằm chằm Lam Nhan, thân thể nho nhỏ căng cứng, hai nắm tay cũng siết lại, đôi mắt mang theo căm hận, trong căm hận lại có sự sợ hãi mãnh liệt.

Lam Nhan chỉ hát một bài trên đài, lúc đi xuống ánh mắt vô tình lướt qua Thịnh Hoàn Hoàn, bước chân cô ta dừng lại một chút rồi bước xuống sân khấu như không có việc gì.

Dưới đài có không ít fans đi theo muốn xin chữ ký, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện trong đám người còn lại có thật nhiều người đều mặc đồ đua xe.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Kha còn đứng ở đó thì đi về hướng cô ấy: “Lăng Kha.”

“Hả, sao Hoàn Hoàn cũng ở chỗ này?” Lăng Kha nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì rất mừng rỡ.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tớ có việc đi tìm chị Nam Tầm, cậu đi với tớ đi.”

“A? Bây giờ à?”

“Ừm.”

“Hiện tại không được, tớ còn chưa nhìn thấy nam thần Kim Thần của mình.” Lăng Kha lộ ra vẻ mặt không muốn, tựa như một fan cuồng.

Nhưng Kim Thần không phải minh tinh gì, anh ta chỉ là một tay đua rất xuất sắc, trước kia luôn ở Singapore, nghe nói tháng trước anh ta đã hết hợp đồng với phía công ty Singapore nên chuẩn bị về nước phát triển.

Có thể nói thứ hạng của Kim Thần trong giới đua xe là đứng top 5 cả Châu Á, anh ta từng đại diện cho Singapore giành lấy không ít giải quán quân.

Lần này anh ta từ bỏ tất cả ở Singapore để trở về làm vẻ vang cho nước nhà nên được dân chúng trong nước tán dương, hành động này còn làm tăng thêm không ít fans cho anh ta.

Lăng Kha chính là một trong số đó.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nhíu mày: “Cậu đang nói đến Kim Thần của Singapore kia?”

Lăng Kha gật đầu: “Không phải anh ấy thì còn là ai, cậu từng gặp ảnh sao?”

“Không có.” Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, đánh chết cũng không thừa nhận.

Nhớ đến không lâu trước đó cô đuổi theo người ta chạy hai vòng trên đường phố Dubai, cuối cùng còn làm hỏng xe người ta thì không khỏi cảm thấy chột dạ.

Cô lập tức lôi kéo Lăng Kha: “Đi thôi, có gì đẹp đâu, sau này chờ tớ nổi tiếng thì ký cho cậu một đống hình để cậu ném chơi.”

“Đồ mặt dày không biết xấu hổ, cậu so được với Kim Thần sao?”

“Sao không thể so?”

Không phải cũng là bại tướng dưới tay của cô sao?

Lăng Kha bị Thịnh Hoàn Hoàn kéo lên xe. Các cô không phát hiện cách đó không xa có một người đang nhìn họ và Lăng Thiên Vũ đang được Thịnh Hoàn Hoàn nắm tay.

Người này chính là Lam Nhan.

Sau khi lên xe, Lăng Thiên Vũ có vẻ rầu rĩ không vui, Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng cậu mệt mỏi nên bảo cậu gối đầu lên đùi mình, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an cậu.

Lăng Kha lên xe rồi cũng ngừng nghỉ, cô nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Rốt cuộc vì sao cậu một hai phải kéo tớ đi Cố gia, chị Nam Tầm làm sao vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn kể lại chuyện tối hôm qua Trần Do Mỹ gọi điện thoại đến cho Nam Tầm.

Phản ứng của Lăng Kha giống cô tối hôm qua y như đúc: “Xong rồi, chị Nam Tầm nhất định thiệt thòi rồi, sao cậu không cản chị ấy lại?”

“Tớ cũng muốn, việc này nói ra thì rất dài.”

Chờ Thịnh Hoàn Hoàn kể lại chuyện tối hôm qua thì họ đã đi được nửa đường.

Lăng Kha cảm thấy kích động giống như đang xem phim, không buồn mắng Chu Duệ mà rất nhiều chuyện hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Lúc Lăng Tiêu đến chỗ Mộ Tư cướp cậu về, hai người có đánh nhau không?”

Đáng tiếc cả Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết đáp án cô ấy muốn biết: “Tớ ngất đi rồi, không biết cái gì cả, Lăng Tiêu cũng không nói cho tớ biết.”

“Cái gì, chuyện quan trọng như vậy mà cậu lại không biết?” Lăng Kha cảm thấy quá thất vọng, sau đó lập tức phát huy trí tưởng tượng vô hạn: “Tôi đoán nhất định có ra tay, Lăng Tiêu có bị thương không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không có.”

Lăng Kha thở dài một tiếng: “Vậy tức là Mộ Tư bị đánh, không biết hiện tại anh ta thế nào, nhất định không ngờ cậu đi lấy người khác nhanh như vậy.”

“Hoàn Hoàn, giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo tớ rằng, Mộ Tư nhất định sẽ hối hận, đôi mắt của một người không biết nói dối, rõ ràng ánh mắt anh ta nhìn cậu rất rất dịu dàng, hoàn toàn khác với khi nhìn người khác. Đến bây giờ tớ vẫn không rõ vì sao anh ta lại bỏ rơi cậu vào ngày kết hôn, vì sao tình cảm nhiều năm qua lại thay đổi thất thường đến vậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn chau mày, nhớ tới cú điện thoại tối hôm qua của Mộ Tư thì trong lòng rất phức tạp: “Lăng Kha, tớ không muốn nói đến anh ta nữa.”

Lăng Kha nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, cậu thật sự buông bỏ được sao?”

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên khuôn mặt nhỏ ngủ say của Lăng Thiên Vũ: “Đều đã qua rồi, nghĩ thêm cũng chỉ lo sợ không đâu, hiện tại tớ chỉ muốn sống thật tốt, con người phải biết nhìn về phía trước.”

Nếu đã là chuyện không có khả năng thì đừng lo lắng suy nghĩ nữa.

Lăng Kha chỉ than thở thế sự vô thường, không lâu trước đây Thịnh Hoàn Hoàn còn vui vui mừng mừng gọi điện thoại nói cô sắp gả cho Mộ Tư, cô ấy phải làm phù dâu cho cô. Hiện giờ chưa qua bao lâu mà đã cảnh còn người mất!

“Lăng Tiêu có tốt với cậu không?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tính ra thì Lăng Tiêu và Lăng Kha cũng là bà con xa, chỉ là quan hệ rất xa cách, Lăng Kha cũng không có mặt mũi để nhắc đến.

Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm nói: “Cũng coi như tốt đi!”

Lấy “Tiếng ác” và độ căm ghét phụ nữ của Lăng Tiêu, hắn đối xử với cô như vậy đã là khai ân, khoan hồng độ lượng.

Mắt thấy sắp đến Cố gia, Lăng Kha không hỏi thêm nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn một lòng nghĩ đến chuyện của Nam Tầm, không nghĩ tới lại gặp phải Mộ Tư ở ngoài cổng Cố gia.

Mộ Tư dựa vào chiếc xe thể thao, sơ mi trắng quần tây đen, vẻ mặt vạn năm không thay đổi, sạch sẽ ngăn nắp, ôn hoà như ngọc.

Nhưng ở bên chân anh ta lại đầy tàn thuốc.

Trong trí nhớ của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư rất ít chạm vào thuốc lá, anh ta không thích mùi đó, nhưng lúc này anh ta đang phun ra hít vào từng ngụm khói, thoạt nhìn có vẻ thực sốt ruột bất an, muốn dùng lượng lớn nicotin để làm tê liệt thần kinh.

Thấy có xe dừng lại, Mộ Tư ném điếu thuốc trong tay xuống.

Nhìn Mộ Tư bước từng bước tới, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phát hiện vết thương trên mặt và tư thế đi đường không nhanh nhẹn bằng ngày thường của anh ta.

Anh ta bị thương!

Là bị Lăng Tiêu đánh vào tối hôm qua sao?

Tay Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi siết chặt, ép mình dời mắt khỏi người anh ta.

“Xuống xe.” Đảo mắt Mộ Tư đã đi đến trước xe, giọng anh còn khàn hơn tối hôm qua: “Anh nói xuống xe, anh có lời muốn nói với em.”
Chương 60: Hoàn Hoàn, vì sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy

“Hoàn Hoàn?” Lăng Kha phức tạp nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm cậu bé ngủ say trong lòng, vẻ mặt hờ hững.

Mà Mộ Tư nhìn nửa bên mặt của Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng như bị kim đâm, anh ta lấy điện thoại của cô ra, cố nói với giọng bình tĩnh: “Hoàn Hoàn, anh mang điện thoại đến rồi, em xuống đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngoảnh mặt làm ngơ, lúc này cổng Cố gia mở ra, cô cố kiềm nén không nhìn người đàn ông dưới xe mà nói với tài xế: “Vào đi, đừng quan tâm anh ta.”

“Hoàn Hoàn.” Nhìn xe chậm rãi chạy vào Cố gia, Mộ Tư sốt ruột gọi tên Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn không khống chế được mà căng thẳng, sau đó nhắm mắt lại, cứ như che chắn giọng nói của anh ta.

Kỳ thật anh ta không cần tự chạy đến một chuyến!

Không gặp thì tốt cho mọi người, gặp chỉ làm người ta khó xử.

Ngày xưa thân mật bao nhiêu thì hiện giờ sẽ khó xử bấy nhiêu.

Nếu anh ta còn chút lý trí thì nên biết, giao điện thoại cho bảo vệ để gửi cho cô sẽ là cách làm sáng suốt nhất.

Nhưng Mộ Tư không làm vậy, anh ta lập tức lên xe, chạy theo vào Cố gia.

Hai chiếc xe một trước một sau cùng ngừng lại, Mộ Tư xuống xe, mang vẻ ngoài sạch sẽ ôn hoà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn từ ngoài xe.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Lăng Kha nhỏ giọng mà nói: “Hoàn Hoàn, cậu nên nói chuyện với anh ta đi, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, tớ ngồi trong xe trông trẻ giúp cậu.”

Không biết Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ cái gì, qua hồi lâu cô mới cẩn thận buông Lăng Thiên Vũ ra, xuống xe đi đến một bên.

Mộ Tư đi theo, nhìn bóng dáng thon thả của cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một khát vọng mãnh liệt, thật muốn kéo cô vào lòng mà ghì thẳng vào người mình.

Qua hồi lâu vẫn không nghe thấy Mộ Tư mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Không phải anh nói có chuyện muốn nói sao, nói đi.”

“Nhà em xảy ra chuyện, tại sao không nói cho anh biết?” Nghe giọng nói lạnh nhạt của cô, sau một lúc Mộ Tư mới tìm lại được tiếng nói của mình.

Cô không quay đầu lại: “Tôi có thể tự giải quyết chuyện nhà mình, không cần làm phiền người khác.”

Nói cho anh ta?

Anh ta bỏ lại cô vào ngày kết hôn, bỏ mặc ba cô bị tai nạn, tuyệt tình như vậy thì cô còn dám khẩn cầu anh ta cứu vớt Thịnh gia khỏi dầu sôi lửa bỏng sao?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau khi ba cô gặp tai nạn, anh ta không tới bệnh viện thăm lấy một lần, trong lòng chỉ có Bạch Tuyết, rất oán hận chuyện ông đã cầm tù Bạch Tuyết ba tháng, khó mà tiêu tan.

Hễ anh ta còn chút tình cảm với Thịnh gia thì nhất định sẽ biết cô gặp phải những chuyện gì, chứng minh sau khi ba cô xảy ra tai nạn, anh ta chưa bao giờ quan tâm ông sống chết ra sao.

Chỉ điều này thôi đã đủ làm trái tim cô băng giá.

“Có thể tự giải quyết? Cách em giải quyết chính là gả cho một người đàn ông xa lạ, người đàn ông này còn là ma quỷ máu lạnh tàn bạo?” Khi nói ra lời này, rõ ràng Mộ Tư rất tức giận.

Không cần làm phiền người khác? Hiện tại anh chỉ là người khác với cô thôi sao?

“Mộ tiên sinh, xin chú ý cách dùng từ của anh.” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên xoay người, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt: “Ma quỷ máu lạnh tàn bạo mà anh nói là chồng tôi, trong mắt tôi, anh ấy lương thiện hơn anh nhiều, ít nhất anh ấy sẽ không hai mặt, trong ngoài không đồng nhất, hư tình giả ý.”

Hai mặt, trong ngoài không đồng nhất, hư tình giả ý?

Những lời này như từng khối đá bén nhọn đâm thẳng vào lòng Mộ Tư, đau quá, đau đến không thể hô hấp.

Nhưng anh ta không thể phản bác câu nào, đây là sự thật.

Trong 6 năm qua, anh ta luôn dối trá ứng phó cô, rất ít bày ra gương mặt thật, anh vừa lợi dụng cô, vừa ghét bỏ cô, rồi lại vô sỉ là rung động.

Hiện giờ anh ta bỗng nhận ra mình mới là tên ngu xuẩn nhất.

Cố Bắc Thành nói không sai, đối với Hoàn Hoàn, anh mới là ma quỷ tàn nhẫn đáng sợ nhất.

Hiện tại nghe Thịnh Hoàn Hoàn bảo vệ Lăng Tiêu như đã từng bảo vệ mình, Mộ Tư cảm thấy toàn thân khó chịu, ghen ghét sắp phát cuồng.

Mộ Tư nắm chặt di động của cô trong tay, hai mắt đỏ rực vì một đêm chưa ngủ, còn hiện lên tơ máu: “Hoàn Hoàn, là anh có lỗi với em, em ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy mà anh lại chưa bao giờ thật lòng đối đãi với em, nếu em chấp nhận thì chúng ta có thể trở lại quá khứ, anh sẽ bù đắp gấp bội những tình cảm đã nợ em trong 6 năm qua.”

“Trở lại quá khứ?” Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Tình yêu tôi từng nghĩ là rất tốt đẹp đã bị lợi dụng, lừa dối và vứt bỏ vô tình làm hoàn toàn thay đổi, anh nói xem làm sao mới có thể trở lại quá khứ?”

Giọng anh ta khàn khàn, trong đôi mắt đỏ rực như chỉ chứa được cô: “Hoàn Hoàn, chỉ cần em rời khỏi Lăng Tiêu, anh có thể trao hết tất cả những gì em từng muốn, lần này không còn lừa dối và lợi dụng.”

Không còn lừa dối và lợi dụng?

Đáng tiếc bây giờ đó đã không còn là điều cô muốn!

Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn anh ta nữa, giọng cũng khôi phục bình tĩnh: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, Mộ Tư, tôi đã kết hôn, anh cũng có Bạch Tuyết, hy vọng về sau anh đừng nhắc lại những lời này.”

“Hoàn Hoàn, em căn bản không hiểu Lăng Tiêu, người đàn ông này còn đáng sợ hơn em tưởng tượng, hắn...”

“Đó là chuyện của tôi, đâu liên quan đến anh đúng không?”

Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn xa cách lạnh nhạt, tim Mộ Tư đau như dao cắt, cảm giác hối hận tra tấn anh dữ dội, anh gian nan mở miệng: “Xin em đừng như vậy.”

Nhìn sắc mặt Mộ Tư dần dần trở nên tái nhợt, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn chua xót không thôi.

Từ trước tới nay, anh ta luôn bình thản ung dung trước mặt cô, trầm ổn không hấp tấp, giống như không có việc gì có thể làm anh hoảng loạn.

Mà trước mặt anh, cô như một đứa trẻ sẽ phạm sai lầm vào bất cứ lúc nào.

Anh luôn ôn hoà nhìn cô, cho dù cô phạm sai lầm cũng luôn dịu dàng, trước kia cô cảm thấy vì yêu cô nên anh mới bao dung cưng chiều cô vô điều kiện.

Sau đó, anh nói người anh yêu vẫn luôn là Bạch Tuyết, khi đó cô mới biết anh dung túng cô không phải vì yêu thương, mà là căn bản không để bụng.

Bởi vì không yêu nên mới luôn mặc kệ cô phạm sai lầm.

Bởi vì không để bụng nên chưa bao giờ tức giận vì cô.

Khi đó anh có từng nghĩ tới, sẽ có một ngày anh cũng sợ hãi lo âu, nóng nảy bất an vì cô?

Mà cô lại có thể thản nhiên xa cách mà đối mặt với anh?

Thịnh Hoàn Hoàn dời mắt khỏi người anh ta: “Lúc trước anh tiếp cận tôi là vì cô ấy, vứt bỏ tôi cũng là vì cô ấy, vì sao bây giờ lại thay đổi?”

“Nhiều năm qua anh vẫn luôn giữ vững tình yêu đó, dù ba tôi bị tai nạn anh cũng không quay đầu lại, hiện tại tôi hy vọng anh vẫn như thế.”

Mộ Tư, đừng làm tôi xem thường anh.

Vừa dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn đã duỗi tay giành lại điện thoại từ tay anh ta, cuối cùng còn nói: “Anh đi đi, coi như chúng ta đã từng quen biết.”

Nói xong, cô lập tức lên xe, ôm Lăng Thiên Vũ xuống rồi không quay đầu lại mà đi vào biệt thự.

Nhìn bóng dáng quyết liệt của Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc Mộ Tư cũng sụp đổ: “Vì sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy, rõ ràng em biết anh nhất định sẽ trở về, vì sao em lại trả thù anh như vậy...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK