Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn nói dối: “Thực không khéo, em đang ở bên ngoài! Anh gửi định vị nhà hàng qua đi, em đi qua đó tìm anh.”
Chờ cô ngồi ổn vị trí này, khi đó nếu Đường Nguyên Minh còn muốn đến thì cô sẽ thoải mái hào phóng mà mời anh đi lên.
Nhưng hiện tại không thể!
Đường Nguyên Minh cầm điện thoại, ý cười trên khóe miệng phai nhạt một chút, nhưng trong lòng lại có vài phần thưởng thức, con bé trước kia không hiểu cái gì giờ đã trưởng thành.
Đường Nguyên Minh thất vọng vì Thịnh Hoàn Hoàn khách sáo, làm anh cảm thấy mình bị cô chắn ngoài bức tường, nhưng anh cũng không miễn cưỡng, tương lai của họ còn dài: “Được, anh gửi định vị cho em.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, sảng khoái đáp: “OK!”
Đường Nguyên Minh gửi vị trí qua, nơi đó nằm kế bên Thịnh Thế Danh Môn, cô cũng từng ăn nhà hàng này rồi, nó rất xa hoa và trang trí đặc biệt đẹp, hương vị cũng không tồi.
Xem ra Đường Nguyên Minh là người rất biết thưởng thức.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cầm lấy túi công văn, lái chiếc Halley màu bạc chạy vội lên quốc lộ, trên đường không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, nhưng làm cô hưởng thụ nhất là cảm giác gió gào thét thổi qua người, cứ như có thể xoá tan tất cả phiền não đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm, nếu tối hôm nay có thể bắt lấy dự án Đường thị thì cô lập tức đi mua cho mình một chiếc xe máy ngầu nhất để khen thưởng.
Vừa dừng xe liền có một cậu em giữ xe chào đón, Thịnh Hoàn Hoàn ném chìa khóa cho cậu ta, đang chuẩn bị gỡ mũ xuống lại thấy một chiếc Lamborghini màu bạc chậm rãi chạy qua đây.
Cmn, không trùng hợp như thế chứ?
Xe này là bản giới hạn, toàn bộ Hải Thành tìm không ra chiếc thứ hai, mà hôm qua cô vừa ngồi.
Tay Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại, vội vàng quay người đi.
Lamborghini chậm rãi dừng lại, phía sau lần lượt có một chiếc Maserati và Ferrari đi theo.
Sau đó bóng dáng thon dài của Lăng Tiêu xuất hiện trong tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn, anh tuấn tôn quý như một vương giả trời sinh.
Nhưng lúc này Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể đào cái hầm chui vào.
Nhưng...
Thịnh Hoàn Hoàn sờ sờ mũ trên đầu, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, mang mũ bảo hiểm nguyên đầu như vậy thì Lăng Tiêu nhất định không nhận ra cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lại thấy Diệp Sâm đi phía sau Lăng Tiêu, và... Cố Hoan trong lòng anh ta.
Hoan Hoan?
Thịnh Hoàn Hoàn suýt buột miệng thốt ra.
Sao Hoan Hoan lại ở bên Diệp Sâm, Diệp Sâm về nước từ khi nào, chị Nam Tầm cặp với anh hồi nào vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra phía sau Diệp Sâm, nhưng không thấy bóng dáng Nam Tầm đâu.
Lúc này một tiếng huýt sáo vang dội truyền đến từ phía trước.
Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng mặt đi, liền thấy Đường Dật nghiền ngẫm mà nhìn mình, ánh mắt tràn ngập hứng thú, như tìm được một con mồi mới lạ.
Dáng người Thịnh Hoàn Hoàn rất tốt, cho dù không lộ mặt, nhưng chỉ xem dáng người cũng biết nhất định là đại mỹ nhân!
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn gỡ mũ xuống quất thẳng vào mặt Đường Dật, bởi vì tiếng huýt sáo ngả ngớn của anh ta đã làm Lăng Tiêu và Diệp Sâm chú ý đến cô.
Tầm mắt Lăng Tiêu dừng lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn.
Anh ta không nhận ra mình, anh ta không nhận ra mình, không nhận ra mình...
Gương mặt dưới mũ của Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, đáy lòng không ngừng cầu nguyện Lăng Tiêu không nhận ra cô.
Thịnh Hoàn Hoàn còn muốn bắt lấy dự án Đường thị vào đêm nay, hung hăng mà vả mặt Dương Lập và Cao Tễ, xem họ còn dám không xấu hổ mở miệng bảo cô đích thân đi mời Chu Tín trở về không.
Nếu hiện tại bị Lăng Tiêu nhận ra, không chừng sẽ trực tiếp khiêng cô lên xe đưa tới Thịnh Thế Danh Môn, sau đó hoàn thành chuyện đêm qua chưa tiến hành.
Lăng Tiêu thật sự có thể làm ra chuyện này, dù sao tối hôm qua cô đã làm chỗ kia của hắn bị thương, thành công chọc giận con hổ này!!!
Cũng may tầm mắt của Lăng Tiêu chỉ dừng lại trên người cô vài giây, sau đó xoay người đi vào với Diệp Sâm.
Còn Đường Dật...
Hắn vừa tới gần, cô liền đè thấp giọng mà nói một chữ “Cút”.
Vẻ mặt Đường Dật trở nên rất xuất sắc, xoay người chạy còn nhanh hơn thỏ, hoá ra là tên bóng, anh cũng có lúc nhìn lầm.
Thịnh Hoàn Hoàn rất có năng khiếu về giọng nói, khi cô cố ý đè thấp làm thô giọng thì nghe rất giống đàn ông.
Cho nên khi cô gỡ mũ xuống thì anh chàng giữ xe trước mặt đầu tiên là lộ ra vẻ mặt trầm trồ, sau đó lại là tiếc hận.
Thịnh Hoàn Hoàn rất câm nín, nhìn cô giống bóng sao?
Thịnh Hoàn Hoàn không lập tức đi lên mà ngây người bên ngoài một lúc, sau đó mới vào nhà ăn, cứ cầm túi che mặt mình lại.
Nếu là ngày thường, Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt đối sẽ không nhát gan như thế, những tối qua cô vừa đá trúng chỗ đó của người ta!
Có câu nói dùng để miêu tả tình trạng của cô?
À, có tật giật mình!
Vị trí Đường Nguyên Minh đặt ở lầu hai, chắc bọn Lăng Tiêu vào phòng riêng, dọc đường Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nhìn thấy bọn họ.
“Hoàn Hoàn?”
Đường Nguyên Minh thấy dáng vẻ lén lút của Thịnh Hoàn Hoàn thì nghi hoặc đồng thời lại cảm thấy rất đáng yêu.
Nghe thấy tiếng nói của Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn vội buông túi công văn, khéo léo lại tự tin mà đi về hướng anh: “Anh Minh, thực xin lỗi, đã để anh đợi lâu.”
Đường Nguyên Minh chỉ chỉ túi công văn của Thịnh Hoàn Hoàn: “Vừa rồi em làm gì vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, sau đó xị mặt: “Em vừa gặp một người đàn ông đặc biệt háo sắc, trước đó luôn nhìn em đắm đuối, làm người ta đặc biệt chán ghét.”
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Nguyên Minh trầm xuống, hơi nhướng mày lên: “Nói tên hắn cho anh biết, anh cho người đi dạy hắn một bài học.”
Giọng điệu của Đường Nguyên Minh rất cứng rắn, không phải đang hỏi ý kiến của Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn đang ở uống nước tự an ủi suýt sặc, liên tục xua tay: “Không cần không cần, loại người này chỉ dám nhìn không dám làm gì, không cần quan tâm hắn, chúng ta gọi món đi, em sắp chết đói rồi.”
Đường Nguyên Minh thấy phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn không giống như gặp phải dê xồm, càng giống sợ anh và người cái nào đó đối địch.
Nếu cô không muốn nói thì anh sẽ làm bộ không nghe hiểu, anh đưa thực đơn cho cô: “Muốn ăn cái gì thì tự chọn đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy thực đơn: “Vậy em không khách sáo.”
Ngay vào lúc Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu gọi món, Đường Nguyên Minh thấy một bóng dáng, anh đột nhiên nhận ra vừa rồi cô đang trốn ai.
Đường Nguyên Minh đứng lên: “Hoàn Hoàn, em gọi món trước, anh đi toilet một chuyến.”
“Vâng, anh đi đi!” Thịnh Hoàn Hoàn phất phất tay với anh, đầu cũng không nâng.
Lúc này Lăng Tiêu đang đứng trước bồn rửa tay trong WC to lớn sạch sẽ, Đường Nguyên Minh đi vào, cắm tay vào túi quần nhìn Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh nhạt: “Thật trùng hợp đấy, Lăng tổng!”
Lăng Tiêu thông qua gương nhìn anh một cái, mặt không cảm xúc: “Nhìn dáng vẻ của Đường thiếu cứ như đặc biệt tới WC chặn đường tôi, thế nào, có vụ làm ăn gì muốn bàn với tôi à?”
Đường Nguyên Minh cười cười: “Lăng tổng nói đùa, tôi nghe nói Mộ tổng trúng đạn nhập viện, anh bảo Đường Dật đi xem, Hải Thành này đổi gió nhanh thật, từ khi nào mà anh và Mộ tổng đã thân thiết như thế?”
Lăng Tiêu rút tờ giấy ra lau tay, vẫn rất bình tĩnh: “Đường thiếu tin tức nhạy như thế, xem ra cũng rất quan tâm thương tích của Mộ tổng, không thì để ân tình này lại cho Đường thiếu?”
Chương 277: Đó là con gái của Cố Nam Thành, trong lòng anh không khó chịu sao?
“Tôi thấy Lăng tổng không bỏ được thôi.”
Đường Nguyên Minh bậc lửa châm điếu thuốc rồi hút, miệng chậm rãi phun ra một vòng khói trắng, gương mặt anh tuấn sau sương khói lộ ra vẻ lười biếng, lại mang theo vài phần tà ác: “Nếu Lăng tổng buông tay được thật thì tôi cũng muốn nhận lấy tên phiền phức Mộ Tư này.”
Dù sao lần này Mộ Tư bị thương vì cứu Thịnh Hoàn Hoàn, nếu hai chân Mộ Tư thật sự bị phế đi thì trong lòng con bé nhất định không bỏ xuống được, đây là chuyện anh không cho phép.
Dừng một chút, sau đó Đường Nguyên Minh lại cười nói: “Lăng tổng, chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tôi chưa bao giờ hy vọng đối đầu với anh, nếu Lăng tổng có thể sảng khoái buông tay thì tôi sẽ cho Lăng tổng một ít bồi thường nhằm biểu đạt xin lỗi.”
Buông tay là chỉ trả tự do cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Nếu Lăng Tiêu có thể ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh sẽ xin lỗi và bồi thường cho Lăng Tiêu vì chuyện tai nạn xe trước đó.
“Nếu là chuyện này thì tôi và Đường thiếu không có gì để nói, từ trước đến nay tôi luôn làm việc theo sở thích, không vì ích lợi không nể tình, chỉ vì vui vẻ.” Lăng Tiêu xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Đường Nguyên Minh: “Huống chi Hoa Hạ chúng ta có câu ngạn ngữ, gọi là ‘Có qua có lại’, nếu Đường thiếu tặng tôi món quà lớn như vậy thì đương nhiên tôi không lý nào để anh tay không trở về, không phải sao? Tôi còn có việc, đi trước một bước.”
Đường Nguyên Minh nhìn theo bóng dáng Lăng Tiêu, gương mặt sau làn sương khói lạnh đi vài phần: “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Hai hổ tranh chấp, nhất định có con chết. Tôi nghĩ Lăng tổng biết rõ đạo lý này hơn tôi.”
Lăng Tiêu dừng lại bước chân, xoay người đối diện với Đường Nguyên Minh, không giận đã uy mà nói: “Tôi vẫn nói câu kia, nếu anh thật sự muốn thì lấy toàn bộ Đường gia để đổi, nếu không thì không cần bàn tiếp.”
Đường Nguyên Minh nghe xong thì ném thuốc xuống đất rồi dùng chân dẫm: “Xem ra chúng ta nhất định phải trở thành đối thủ, vậy xin Lăng tổng bảo trọng.”
Trong mắt Lăng Tiêu lóe lên một tia khủng bố: “Anh cũng vậy.”
Sau khi rời khỏi, Lăng Tiêu liếc nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn một cái, gọi một phục vụ lại rồi móc một sấp tiền từ trong bóp và đưa cho cô: “Khi cô gái trong bàn kia rời khỏi chỗ ngồi thì lại đây cho tôi biết.”
Lăng Tiêu chỉ vị trí phòng của mình cho phục vụ.
Đúng vậy, lúc ở dưới lầu Lăng Tiêu đã nhận ra Thịnh Hoàn Hoàn, hắn chỉ không nói gì thôi, nếu cô muốn chơi thì hắn chơi đến cùng.
Sau khi tiến vào phòng, hắn thấy Đường Dật vẫn buồn bực ngồi đó, từ lúc mới đi lên đến bây giờ, anh ta vẫn luôn mang dáng vẻ này, giống như bị đả kích rất lớn.
Mãi đến khi đồ ăn được bưng lên, Đường Dật vẫn lộ ra bộ dạng quỷ quái đó, Diệp Sâm tung chân đá anh một cái: “Không phải bị gái từ chối thôi sao, đến mức vậy à? Muốn thì đi điều ra đi, có cô gái nào thoát được lòng bàn cậu đâu.”
Lăng Tiêu liếc nhìn Diệp Sâm một cái, đột nhiên cảm thấy lời này của anh thật khó nghe: “Không phải cô gái nào cậu ta cũng lấy được.”
Dạng phụ nữ như Thịnh Hoàn Hoàn nhất định coi thường Đường Dật.
Đường Dật đâu biết Lăng Tiêu suy nghĩ cái gì, chỉ thở dài: “Người này tôi thật sự lấy không được, con mẹ nó, hồi nào mà Hải Thành chúng ta có thêm tên bóng vậy, muốn đui mắt ông đây luôn.”
“Bóng?” Lăng Tiêu và Diệp Sâm trăm miệng một lời, một người nghi hoặc, một người kinh ngạc.
Nhìn Đường Dật như vừa nuốt sống một con ruồi: “Các người không nghe thấy giọng nói của tên đó sao, thật là làm tôi ghê tởm.”
Lăng Tiêu: “...”
Đường Dật đang nói đến cùng một người với hắn sao?
Thịnh Hoàn Hoàn là bóng?
Anh ta mù à?
Diệp Sâm bật cười, đôi mắt dưới cặp kính tơ vàng tràn đầy nghiền ngẫm: “Hải Thành là đô thị phồn hoa, hỗn độn phức tạp, tất nhiên có người thích dạng vậy.”
Lúc này cô bé trong lòng Diệp Sâm tò mò ngẩng đầu: “Chú, cái gì là bóng.”
Diệp Sâm nhếch môi, dịu dàng nói: “Bóng là đàn ông giả làm phụ nữ.”
Cố Hoan ngẫm nghĩ, sau đó lập tức hiểu ra: “À, con biết rồi, mẹ nói đó là ẻo lả.”
Ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm càng đậm: “Ừ, chính là ẻo lả, Hoan Hoan thật thông minh.”
Cô bé được khen đặc biệt vui mừng, cười nheo cả mắt: “Mẹ cũng nói Hoan Hoan thông minh.”
Đường Dật nhìn không được: “Tôi nói này Diệp thiếu, anh thật sự chuẩn bị làm cha kế người ta à, đó là con của Cố Nam Thành, chẳng lẽ trong lòng anh không khó chịu?”
Cố Hoan còn nhỏ, nghe hiểu nửa câu đầu, không nghe hiểu nửa câu sau, cô giương mắt trông mong nhìn Diệp Sâm, chờ mong đáp án của anh.
Diệp Sâm xoa xoa: “Cô bé đáng yêu đến cỡ nào, giống y như mẹ mình, hơn nữa thằng ngu Cố Nam Thành đã đồng ý cắt đứt quan hệ cha con, tôi còn gì để khó chịu nữa? Về sau chúng tôi lại sinh một đứa con trai, giống tôi, trai gái đầy đủ là hoàn mỹ.”
Con gái trông giống cô ấy, Diệp Sâm nhìn thế nào cũng không chán ghét nổi cô bé này, càng xem càng thích, càng xem càng thấy đáng yêu, càng xem càng muốn nâng niu cưng chiều cô trong lòng bàn tay.
Cô bé nghe không hiểu: “Chú muốn sinh con trai với ai?”
Diệp Sâm dõng dạc nói: “Đương nhiên là với mẹ con, chú và mẹ con sinh em trai cho con, chờ nó trưởng thành liền cùng chú bảo vệ con với mẹ, được không?”
Cô bé nghe xong thì lập tức vui vẻ đồng ý: “Được, Hoan Hoan cũng muốn em trai, nếu là em gái Hoan Hoan cũng thích, con sẽ chia đồ chơi và quần áo xinh đẹp cho em.”
Diệp Sâm cười nói: “Thật ngoan.”
Cũng không biết cái cô kia có chịu sinh với anh không.
Đường Dật bĩu môi: “Diệp thiếu, lương tâm anh không đau à?”
Còn đê tiện đến lợi dụng một cô bé.
Diệp Sâm không lấy làm hổ thẹn, chỉ cưng chiều chơi đùa với cô bé trong lòng, thật đáng yêu, mềm như bông, giống một cục bột nếp nhỏ trắng trẻo, khi còn nhỏ cô ấy cũng như vậy sao?
Đường Dật nhìn Tiểu Hoan Hoan, trong lòng bỗng có chút ghen ghét Diệp Sâm: “Anh ăn gì mà may quá vậy, không bỏ chút sức lực nào ra đã nhặt không được món hời như vậy.”
Lời này của Đường Dật ít nhiều có chút châm chọc, vì thế vừa nói xong đã bị Diệp Sâm đá ngã lăn xuống đất chung với cái ghế.
Đường Dật giận dữ: “Cmn, anh làm thật à.”
Trên mặt Diệp Sâm có thêm một tia âm trầm: “Lần sau để tôi nghe thấy những lời này lần nữa thì cậu sẽ bị người ta khiêng ra ngoài đó.”
Đường Dật tự biết đuối lý nên sờ cái mũi, tự nâng cái ghế lên rồi ngồi xuống: “Mấy câu vừa rồi của tôi có chút không ổn, anh coi như tôi đang đánh rắm, nói trắng ra là tôi ghen ghét anh và Lăng gia, một người có con trai, một người có con gái, mà tôi đến nay vẫn là người cô đơn, ngẫm lại thấy thật thê lương.”
Diệp Sâm cười lạnh: “Cậu đa tình như thế, ngày nào đó có cô gái dẫn đứa nhỏ tới tìm cậu, chỉ vào đứa nhỏ và nói đây là giống cậu gieo mấy năm trước cũng có khả năng.”
Đường Dật cười to: “Nếu đúng như vậy thì tôi mừng muốn điên, mấy cụ nhà tôi cũng mừng muốn điên, hiện tại ngày nào tôi cũng bị hối kết hôn, sắp bị họ ép điên rồi.”
Lúc này điện thoại của Diệp Sâm vang lên, anh liếc nhìn một cái, là Nam Tầm gọi tới tìm con gái.
Diệp Sâm đứng lên, cầm lấy điện thoại ôm cô bé đi ra bên ngoài, giọng nói rất thong dong thản nhiên: “Tìm tôi có việc gì?”
Nam Tầm nghiến răng nghiến lợi giận dữ hỏi: “Hoan Hoan đâu, có phải nó lại bị anh ôm đi không?”
Chương 278: Diệp Sâm, anh có thể có liêm sỉ chút không?
“Đúng vậy, chúng tôi đang ăn cơm ở bên ngoài, em muốn lại đây sao?” Diệp Sâm thản nhiên ung dung nói, không hề chột dạ vì lén ôm con gái người ta đi, hết sức
đương nhiên, hết sức làm càn.
“Tôi đã nói với anh là không cho phép anh tiếp cận Hoan Hoan nữa.”
Nam Tầm sắp bị Diệp Sâm làm tức chết rồi, nhưng ngặt nổi lần nào người này cũng dửng dưng như vậy, chỉ có cô ấy lòng nóng như lửa đốt, làm cô tức đến ngứa răng.
Diệp Sâm cong cong khóe miệng, tưởng tượng ra Nam Tầm tức đến đỏ bừng mặt thì tâm tình rất tốt: “Không phải tôi đã nói với em sao, nếu em phát hiện không thấy Hoan Hoan đâu thì đừng sốt ruột cũng đừng lo lắng, có lẽ nó đang ăn cơm với tôi, em thật sự không cần sốt ruột như thế.”
“Diệp Sâm, anh có thể có liêm sỉ chút không hả?”
Nam Tầm thật muốn khinh vào mặt anh, anh không được tôi cho phép đã lén lút ôm con gái của tôi đi, còn thản nhiên dửng dưng nói tôi chỉ lo lắng dư thừa? Anh có thể giảng đạo lý, có liêm sỉ một chút không?
Diệp Sâm im lặng, sau đó dùng giọng điệu rất nghiêm túc mà hỏi: “Nếu không lần sau trước khi tôi mang đi sẽ gửi tin nhắn cho em?”
“Cút, rốt cuộc anh muốn thế nào, kiên nhẫn của tôi có hạn, anh đừng đánh trống lãng với tôi.” Nam Tầm tức đến chửi thề.
Lúc này giọng nói bập bẹ của bạn nhỏ Cố Hoan truyền đến từ điện thoại: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con tự nguyện đi với chú Diệp, chú Diệp rất thương con, ở bên cạnh chú rất vui.”
“Cố Hoan, con đã quên mẹ nói gì rồi sao?”
Nam Tầm vừa tức vừa căm phẫn, nhưng con nít đâu hiểu được chuyện của người lớn, nghe mình bị mắng, cái miệng nhỏ bĩu ra, tủi thân đỏ mắt: “Nhưng mẹ cũng không có thời gian chơi với con.”
Trong lòng Nam Tầm đau xót, thái độ lập tức dịu đi, hiện tại cô vừa vào The Matrix, bên trên cố ý khảo nghiệm năng lực của cô, thời gian này cô sẽ rất bận, không có sức lực chăm sóc Cố Hoan.
Nhưng con nít không phải chó con, vui liền dắt ra ngoài dạo, không vui thì nhốt trong phòng, đặc biệt Hoan Hoan lại không thích xem TV.
Ngày nào cũng ép con bé ở trong nhà, nó sẽ buồn đến bệnh mất.
Trước kia ở Cố gia có cái sân rất lớn, bên trong có một công viên nhỏ, có cô chơi với con bé, nếu không thì có người hầu xem chừng, hiện tại ở trong tiểu khu, cô không yên tâm để con mình chơi dưới lầu.
Nam Tầm cảm thấy mình thua thiệt Cố Hoan, nhưng muốn Hoan Hoan được sống như trước kia thì hiện tại chỉ có thể để con bé chịu đựng một chút.
Cô nghĩ có lẽ nên đưa Hoan Hoan đi nhà trẻ, hoặc là dứt khoát mời hai giáo viên trở về chăm sóc.
“Tôi ở nhà ăn XXX, em lại đây tìm tôi.”
Giọng nói cứng rắn của Diệp Sâm truyền đến từ đầu kia: “Nếu em không tới thì đêm nay Hoan Hoan ở lại với tôi.”
Vừa nghe Diệp Sâm nói thế, Nam Tầm rất muốn bóp chết anh, nhịn rồi lại nhịn, mới cắn răng nói: “Tôi qua liền.”
Khi Đường Nguyên Minh trở lại chỗ ngồi thì Thịnh Hoàn Hoàn đã gọi xong đồ ăn, cô và anh bàn về chuyện Tương Tuấn Tài và Lý Vệ Lâm.
Đường Nguyên Minh cũng không kinh ngạc về chuyện của Tương Tuấn Tài, lại cảm thấy hứng thú với chuyện Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Vệ Lâm đánh cược: “Em quen Kim Thần?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Em đâu quen, từng gặp qua một lần ở Dubai, còn xảy ra chút không thoải mái, em nghĩ hiện tại anh ta căn bản không nhớ em.”
Đường Nguyên Minh hơi bất ngờ: “Vậy en còn dám đánh cược với anh ta, em tự tin mình có thể vào top3 như vậy sao?”
Đường Nguyên Minh cũng đã biết chuyện Thịnh Hoàn Hoàn tham gia cuộc đua quốc tế khi chơi CS lần trước, hơn nữa trong mười năm không có mặt ở đây, anh vẫn luôn lặng lẽ chú ý chuyện của cô.
Cho nên không có chuyện gì về Thịnh Hoàn Hoàn mà Đường Nguyên Minh không biết, ít nhất còn biết nhiều hơn Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn tinh quái cười nói: “Không có gì bất ngờ xảy ra thì top3 không thành vấn đề.”
Trải qua lần giao đấu ở Dubai trước đó, cô có thể xác định mình ưu tú hơn Kim Thần một chút, nếu cô không thể vào top3 thì Kim Thần càng không thể.
Tóm lại, không có gì bất ngờ xảy ra thì thành tích của cô sẽ xếp trước Kim Thần, hơn nữa cô có tiền, nếu Lý Vệ Lâm thông minh thì tất nhiên biết nên lựa chọn như thế nào.
Đường Nguyên Minh cười nói: “Vậy anh chờ mong biểu hiện của em.”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy túi công văn lại, nhìn Đường Nguyên Minh mà cười khanh khách và nói: “Nếu không em cũng đánh cược với anh nhé?”
Đường Nguyên Minh nhướng mày, tràn đầy hứng thú: “À? Em muốn cược thế nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lấy hợp đồng từ trong túi ra, đặt trước mặt Đường Nguyên Minh: “Nếu em có thể vào top3 có nghĩa là em có thể kéo Lý Vệ Lâm đến luôn, những người khác em đã bảo Tống Chí Thượng thay em đi thuyết phục, còn lại một người cuối cùng là An Gia Thụ, em cũng có tự tin lôi kéo được cô ấy.”
Đường Nguyên Minh nhìn hợp đồng trước mặt một cái: “Cho nên em muốn đánh cược thế nào?”
“Không, là anh muốn đánh cược thế nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn sửa đúng: “Thứ em muốn ở ngay trước mặt anh, mà lợi thế trong tay em thì chưa chắc anh đã thấy hứng thú, cho nên tiền đặt cược nên là anh bỏ ra.”
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lại đặt bút và mực lăn dấu tới trước mặt anh.
Cô nghĩ thứ cô muốn đã trực tiếp đặt trước mặt anh, là ngốc cũng có thể nhìn ra!
Nhìn ánh mắt sáng ngời của Thịnh Hoàn Hoàn và gương mặt tinh xảo linh động, Đường Nguyên Minh lại bị cô kinh ngạc, hiện tại cô như một nữ cường nhân khôn khéo lại không mất nghịch ngợm, giỏi giang lại thú vị, cả người tỏa ra hào quang làm người ta không rời mắt được.
“Vậy anh sẽ ngẫm lại cho kỹ nên đánh cược như thế nào.”
Đường Nguyên Minh làm ra vẻ do dự: “Trên người em chẳng có gì anh muốn cả.”
Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt: “Nếu không anh nghĩ lại đi?”
Cô có tiền!
Anh có thể muốn xe muốn nhà muốn chi phiếu!
Dù sao hợp đồng này cơ bản xem như đã định, cô đánh cược với anh đơn giản là muốn anh ký hợp đồng trước, cái này chỉ là thu hoạch tặng kèm thôi, anh còn muốn cái gì?
Đường Nguyên Minh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn chau mày thì cảm thấy thật đáng yêu, cầm lấy cây bút cô đặt bên hợp đồng mà gõ lên trán cô: “Đừng luôn nhíu mày, già nhanh lắm.”
Nói xong, anh cúi đầu ký tên trên hợp đồng.
Mắt Thịnh Hoàn Hoàn sáng ngời, lập tức mở mực đóng dấu ra rồi đưa qua cho anh, khóe miệng nhịn không được nhếch lên trên.
Lấy được rồi, lấy được rồi, rốt cuộc cô cũng lấy được dự án của Đường thị!
Thiêm xong tự, ấn dấu tay, Đường Nguyên Minh mới nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cứ đánh cược em có thể tiến vào top3 hay không, được thì cho dù cuối cùng em không kéo được An Gia Thụ về thì hợp đồng này vẫn hữu hiệu. Không thể, được thì em mua chiếc xe cho anh, nỗ lực lôi kéo An Gia Thụ lại đây, hoặc là tìm một người có năng lực tương đương.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hợp đồng mà liên tục gật đầu: “Khi nào chúng ta có thể đóng dấu?”
Con dấu đại diện cho Đường thị và Thịnh Thế cần được đóng dưới sự chứng kiến cổ đông hoặc cao tầng và luật sư của hai bên, hợp đồng mới tính là chính thức có hiệu lực.
Nhìn ánh mắt như phát sáng phát nhiệt của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh cưng chiều cười nói: “Thời gian do em quyết định.”
Thịnh Hoàn Hoàn bắt lấy hợp đồng, tạm thời không cần phiền về chuyện của Chu Tín nữa, tâm tình đặc biệt tốt, tươi cười càng rực sáng: “Vậy đến lúc đó em lập tức thông báo cho anh, bữa này em mời.”