Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481: Rốt cục Lăng Thiên Vũ cũng nói chuyện

Năm đó Lam Nhan có thai Lăng Thiên Vũ, An Niên vừa đầy 18, mà Lam Nhan chỉ lớn hơn cậu ta 2 tuổi, nam nữ ở độ tuổi này đang lúc ham chơi nên không có ý thức trách nhiệm gì cả.

Sau khi sinh con, rất nhiều việc vặt trong đời sống làm tình cảm của hai người càng ngày càng tệ, thường xuyên vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau.

Lam Nhan thích đi ra ngoài chơi, An Niên thích chơi game, nhưng sau khi Lăng Thiên Vũ sinh ra không dễ chăm, cộng thêm thường xuyên khóc quấy lúc nửa đêm đánh thức Lam Nhan và An Niên.

Dần dần, Lam Nhan nhìn thấy cậu nhóc là phiền, thời gian về nhà càng ngày càng muộn, ngược lại An Niên đã thay đổi không ít, khi con khóc rống cậu ta sẽ để điện thoại xuống ôm lấy con mình.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, Lăng Thiên Vũ vừa hiểu chuyện một chút thì An Niên đã nghiện ma tuý, tính tình trở nên rất gắt gỏng nên Lam Nhan càng không muốn về nhà.

Ban đầu An Niên còn có thể khống chế tâm tình của mình, về sau liều lượng càng lúc càng nhiều nên thần trí thường xuyên không rõ, bắt đầu bạo hành Lăng Thiên Vũ, oán giận trong lòng bị phóng đại vô hạn.

"Đều tại mày, lúc trước không nên cho mày ra đời, vì sao mày không thể nghe lời hơn, giờ mẹ mày không cần cả tao rồi, cô ấy mắng tao là phế vật, còn muốn ly hôn với tao, vì sao mày không chết đi..."

Lăng Thiên Vũ trừng đôi mắt lạnh lùng nhìn gương mặt vặn vẹo của An Niên, trong tay nắm chặt lấy dây an toàn trước người, lúc này một tiếng còi chói tai truyền đến, tiếp đó cả chiếc xe đung đưa kịch liệt, trời đất quay cuồng...

Sau khi tất cả ổn định lại, tiếng hít thở nặng nề đã truyền đến từ bên cạnh, Lăng Thiên Vũ trông thấy cả khuôn mặt An Niên toàn là máu, thân thể bị kẹt lại không cách nào động đậy.

An Niên cầu cứu cậu: “Điện thoại... Dưới chân con... Mau gọi điện thoại báo cảnh sát..."

Lăng Thiên Vũ trông thấy điện thoại rơi dưới chân mình, nhưng cậu không hề động, hai mắt nhìn chằm chằm vào An Niên, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương của ba mình.

Cậu không khóc, không gào mà đóng kín bản thân lại như không nghe thấy gì cả.

Trong lòng vang lên hai tiếng nói:

"Mặc kệ ổng, ổng chết rồi thì mình sẽ được giải thoát."

"Ổng là ba của mình, ổng đã từng ôm hôn mình."

"Ổng không phải ba, ổng là ma quỷ..."

Mãi đến khi Lăng Tiêu chạy tới thì An Niên đã thoi thóp, trước khi chết đầu óc u ám như hồi quang phản chiếu, trở nên rõ ràng chưa từng có.

An Niên nắm chặt tay Lăng Tiêu rồi nói với hắn một câu: “Anh hai, hứa với em, thay em chăm sóc tốt cho mẹ con họ..."

Nói xong câu đó, An Niên nhìn về phía Lăng Thiên Vũ rồi chậm rãi khép hai mắt lại.

Lăng Thiên Vũ nhìn thi thể An Niên rồi tự nhốt mình vào một góc âm u.

Bây giờ cảnh tượng lúc đó lại xuất hiện, chiếc Ferrari màu lam lắc lư, cả chiếc xe đang phóng nhanh tới chân núi.

Lăng Thiên Vũ nắm chặt ngồi ghế nhi đồng dưới người, nhìn xe cách đống đá càng ngày càng gần thì đột nhiên vươn bàn tay về hướng Lăng Tiêu như muốn nhào qua: “Đừng..."

"Đừng..."

Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Chi Vũ gần như cùng hò hét lên.

"Phanh" một tiếng, Ferrari màu lam đâm vào chân núi, một đống đá vụn rơi xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Không phải nói không có nguy hiểm sao?

Thì ra hắn nói tái diễn thật sự là tái diễn.

Xe ngừng lại, Lâm Chi Vũ muốn đi xuống, xe lại bị tài xế khóa lại: “Lăng Gia đã ra lệnh các vị không thể xuống xe."

Lúc này Lâm Chi Vũ đâu thể nghe lời tài xế: “Anh không nhìn thấy xe đã lật sao, lỡ Lăng Tiêu bị trọng thương thì làm sao, anh muốn chúng tôi trơ mắt nhìn ba con họ chết sao?"

Tài xế thờ ơ: “Đây là lệnh của Lăng Gia, các người chỉ cần thành thật ở trong xe rồi giao tất cả cho Đường thiếu xử lý."

Lâm Chi Vũ lạnh lùng nói: “Anh mở khóa ra trước, tôi chỉ xuống xem một chút..."

"Ngậm miệng." Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên quát lên một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Lâm Chi Vũ: “Cô có thể đừng nói nữa không?"

Các cô nên tin tưởng Lăng Tiêu, lúc này đi xuống thì công sức của Lăng Tiêu sẽ uổng phí.

Hắn dùng bản thân ra cược, cô không cho phép kẻ nào phá hư.

Trong xe yên tĩnh tầm mười giây, Lâm Chi Vũ lạnh lùng nói: “Tôi làm gì còn chưa tới phiên cô dạy dỗ."

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn tranh chấp với cô ta mà lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Đường Dật đã xuống xe, anh đi về hướng Ferrari rồi ngừng lại.

Lúc này Lăng Tiêu đang thở phì phò, trán của hắn đập lên tay lái nên rách da, má chảy từ vết thương xuống lông mày.

Lăng Thiên Vũ bên cạnh hai mắt đỏ rực nhìn hắn: “Đừng... Đừng..."

Giọng của cậu không vang dội giống tiếng rít gào vừa rồi mà trầm thấp khàn khàn giống như một con dao rỉ sét.

Lăng Tiêu nhìn cậu rồi đặt bàn tay lên đầu cậu nhẹ nhàng vuốt ve: “Thiên Vũ, ba không chán ghét con, mà là bị bệnh không thể khống chế hành vi của mình, như người trong bệnh viện thần kinh có làm cái gì bản thân họ cũng không biết, đây không phải là ý muốn của họ."

Lăng Thiên Vũ cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.

Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Thiên Vũ, là ba có lỗi với con, kỳ thật con là đứa trẻ dũng cảm nhất ngoan nhất trên thế giới, con là niềm kiêu ngạo của ba, là ba không xứng làm ba của con."

Nước mắt trên mặt Lăng Thiên Vũ càng rơi càng nhiều, cậu thấy máu không ngừng tràn ra từ vết thương của Lăng Tiêu thì thò bàn tay nhỏ về hướng hắn, muốn đè vết thương lại để nó không chảy máu nữa.

Nhưng tay nhỏ quá ngắn nên thử nhiều lần vẫn không thành công.

Lăng Tiêu nắm bàn tay nhỏ bé của cậu trong lòng bàn tay: “Con có thể tha thứ cho ba không?"

Lăng Thiên Vũ lệ rơi đầy mặt lắc đầu, tiếp đó lại gật đầu, lát sau nghẹn ngào gọi một tiếng: “Ba."

Giờ khắc này, môi Lăng Tiêu không kiềm được mà nhếch lên thật cao: “Con ơi."

"Ba."

"Con."

"Ba..."

Đường Dật đứng ở bên ngoài đưa tay lau nước mắt, có cần cảm động như thế không?

Đường Dật nhẹ nhàng thở ra, dựng ngón tay cái lên với mấy chiếc xe đằng sau.

Tảng đá lớn đè lên tim mọi người lập tức biến mất, thân thể căng cứng của Thịnh Hoàn Hoàn dần dần trầm tĩnh lại.

Thành công, Lăng Tiêu thành công!

Mười vệ sĩ được Đường Dật dẫn đầu lật chiếc xe bị nghiêng lại.

Tiếp đó ngoài cửa bị đẩy ra, thân hình cao lớn của Lăng Tiêu đi ra khỏi xe, Đường Dật cũng ôm Lăng Thiên Vũ xuống từ ghế lái phụ.

Lúc này tài xế cũng mở khóa ra, Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa xe chay về hướng ba con bọn họ.

Nhưng có người nhanh hơn cô, đã nhào vào trong ngực Lăng Tiêu.

Lâm Chi Vũ ôm chặt Lăng Tiêu, vừa khóc vừa cười: “Anh không sao thật sự là tốt quá..."

Thịnh Hoàn Hoàn ngừng chân tại chỗ, cô lo lắng nhìn về phía Lăng Thiên Vũ trong ngực Đường Dật.

Không chờ cô đi về hướng bọn họ, Lam Nhan đã xông lên trước lo lắng ôm Lăng Thiên Vũ vào lòng kiểm tra: “Thiên Vũ, có làm bị thương không, để mẹ nhìn xem."

Nhìn thấy hai cảnh này, tim Thịnh Hoàn Hoàn như bị một bàn tay bóp chặt đến mức khó thở nổi.

Đúng lúc này, Lăng Thiên Vũ tránh thoát khỏi cái ôm của Lam Nhan rồi bước nhanh phóng tới chỗ Thịnh Hoàn Hoàn, dang tay ôm lấy chân cô: “Hoàn Hoàn..."
Chương 482: Là tôi cho cô ấy cái quyền này, cô có ý kiến gì không?

Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại rồi từ từ cúi đầu xuống.

Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên, đôi mắt còn ứa lệ lập loè tỏa sáng nhìn cô rồi kêu thêm một tiếng: “Hoàn Hoàn."

Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy âm thanh này là nốt nhạc đẹp nhất thế gian này.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn không nhúc nhích, Lăng Thiên Vũ rất mất mát: Có phải Hoàn Hoàn không thích cậu không?

Nhưng một giây sau, Lăng Thiên Vũ đã được Thịnh Hoàn Hoàn ôm vào trong ngực, còn hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ của cậu.

Mặt Lăng Thiên Vũ đỏ bừng lên, có vẻ hơi xấu hổ.

Thì ra Hoàn Hoàn thích cậu gọi như thế, xem ra sau này phải gọi nhiều hơn mới được...

Một bên khác, Lăng Tiêu lập tức đẩy Lâm Chi Vũ ra, cũng bước qua một bên kéo dài khoảng cách với cô ta: “Tôi không sao."

Vẻ mặt Lâm Chi Vũ cứng đờ, sau đó giải thích: “Xin lỗi, vừa rồi em quá lo lắng nên mất khống chế."

Lăng Tiêu dời ánh mắt về hướng Lăng Thiên Vũ: “Cô đi xem Thiên Vũ đi!"

Lâm Chi Vũ gật đầu: “Được."

Lúc này cô ta liền thấy cảnh Lăng Thiên Vũ tránh khỏi vòng tay Lam Nhan.

Lâm Chi Vũ nghĩ Lăng Thiên Vũ sẽ chạy về hướng mình, không ngờ lại nhào đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn rồi vươn hai tay ôm lấy chân cô, mong đợi mà cẩn thận hô một tiếng: “Hoàn Hoàn."

Thời khắc này, trong lòng Lâm Chi Vũ đặc biệt khó chịu.

Cô ta đứng ở đó mà Lăng Thiên Vũ lại chạy về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn liên tục hôn Lăng Thiên Vũ mấy cái thì trong lòng hơi ghen ghét, cô thích Thiên Vũ như vậy sao?

"Lăng Gia, đừng nhìn, xử lý vết thương quan trọng hơn." Đường Dật xách hộp y tế đi đến trước mặt Lăng Tiêu mà trêu chọc.

Vệ sĩ đưa một cái ghế đến chỗ Lăng Tiêu.

"Chỉ bị thương ngoài da thôi, qua mấy ngày là khỏi."

Đường Dật kiểm tra vết thương của Lăng Tiêu rồi hững hờ nói: “Không ngờ anh lại mời Thịnh Hoàn Hoàn đến, để ba người phụ nữ ở chung một chỗ, anh không sợ họ đánh nhau?"

Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc Đường Dật: “Anh nói thật nhiều."

Đường Dật cười cười, lúc xử lý vết thương cho hắn mà ánh mắt thỉnh thoảng cứ đảo qua Thịnh Hoàn Hoàn vài lần: “Chậc, vợ cũ của anh thật là càng nhìn càng đẹp mắt, khó trách nhiều người thích cô ấy như vậy."

Lăng Tiêu sầm mặt lại: “Nhìn nữa móc mắt anh xuống."

Hắn dừng một chút rồi lại lầm bầm nói: “Những người kia thích cô ấy không chỉ vì xinh đẹp."

Đường Dật rất muốn cười, nhưng lại không dám.

Thật muốn chụp lại dáng vẻ này của Lăng Gia để Diệp Sâm nhìn xem.

Lúc này người có sắc mặt khó coi nhất chính là Lam Nhan.

Lựa chọn của Lăng Thiên Vũ không khác gì vả mặt cô ta trước mặt mọi người, cô ta mới là mẹ của cậu, nhưng trong mắt cậu chỉ có người ngoài là Thịnh Hoàn Hoàn.

Lam Nhan không cam tâm nên đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, cố nén không vui trong lòng mà cười với Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, mẹ rất nhớ con, để mẹ ôm con một cái được không?"

Nhưng Lăng Thiên Vũ chỉ thờ ơ nhìn người phụ nữ trước mắt, giống như không quen biết cô ta.

Nụ cười của Lam Nhan càng ngày càng gượng gạo: “Thiên Vũ, đến chỗ mẹ này, mẹ mua cho con rất nhiều đồ chơi và món ăn ngon."

Lăng Thiên Vũ lạnh lùng nói một câu: “Tôi không cần."

Lăng Thiên Vũ không có quá nhiều tình cảm đối với Lam Nhan, từ khi cậu ra đời đã không được bú một ngụm sữa của Lam Nhan, là bảo mẫu và An Niên nuôi cậu lớn lên.

Trong lòng Lăng Thiên Vũ có tình yêu dành cho An Niên, bởi vì cậu ta đã từng cho Lăng Thiên Vũ tình thương của ba.

Nhưng trong trí nhớ của Lăng Thiên Vũ, Lam Nhan chưa bao giờ ôm cậu, mỗi lần gặp mặt cứ như người xa lạ.

Trong mấy tháng Lăng Thiên Vũ bị An Niên bạo hành, Lam Nhan vẫn mặc kệ không hỏi đến cậu.

Có lần Lam Nhan cãi nhau với An Niên nên bị An Niên đánh hai bạt tai, đêm đó cô ta trút hết lửa giận đó lên người cậu.

Sau lần đó, Lam Nhan không vừa lòng khó chịu cái gì cũng lôi Lăng Thiên Vũ ra trút giận.

Trong lòng Lăng Thiên Vũ, hình tượng của Lam Nhan chính là một bà phù thuỷ ác độc.

Lam Nhan thấy Lăng Thiên Vũ mềm không được cứng không xong thì bắt đầu dùng đạo đức bắt cóc: “Thiên Vũ, mẹ là mẹ của con, con do mẹ vất vả mang thai mười tháng sinh ra, chẳng lẽ để mẹ ôm một cái mà con cũng không chịu sao?"

Nói xong, hốc mắt Lam Nhan đỏ lên.

Thịnh Hoàn Hoàn từng nhìn thấy bức họa kia của Lăng Thiên Vũ, cô biết nguyên nhân Lăng Thiên Vũ không thích Lam Nhan nên chẳng thương hại gì Lam Nhan nổi: “Lam Tiểu thư, nếu Thiên Vũ không muốn để cô ôm thì xin cô tôn trọng nó."

Mặt Lam Nhan lập tức trầm xuống: “Cô im đi, mẹ con chúng tôi nói chuyện, cô có tư cách gì xen vào?"

Lúc này Lâm Chi Vũ cũng đi tới: “Thịnh tiểu thư, dù sao Lam Tiểu thư cũng là mẹ ruột của Thiên Vũ, cô không nói nói ra những lời này."

Nói xong, cô ta vươn tay về hướng Lăng Thiên Vũ.

Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một chút rồi mới đưa tay về hướng Lâm Chi Vũ.

Lâm Chi Vũ hài lòng nhếch miệng rồi lại nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi biết Thiên Vũ rất đáng yêu, nhưng cô không thể chiếm nó làm của mình, dù sao cô cũng không phải mẹ nó, cũng không có quan hệ máu mủ gì với nó cả."

Lam Nhan đứng một bên phụ họa: “Nói không sai, đừng tưởng rằng Thiên Vũ thích cô thì cô không phải người ngoài, con tôi sinh ra thì dựa vào cái gì tôi không được ôm?"

Đường Dật nhìn tình cảnh của Thịnh Hoàn Hoàn mà kinh hồn bạt vía, lại nhìn vị đại gia đang bình thản ung dung ngồi trên ghế.

"Họ đàn áp Thịnh Hoàn Hoàn như thế, Lăng Gia, anh nhìn được sao?"

Lăng Tiêu không dao động mà mở miệng: “Không phải cô ấy còn có Thiên Vũ sao?"

Lăng Tiêu tương đối tự tin với sức chiến đấu của Lăng Thiên Vũ!

Đường Dật muốn nói "Anh mù à?", không nhìn thấy Lăng Thiên Vũ còn đang trong lòng Lâm Chi Vũ sao, nói lời này không ê mặt à?

Không nghĩ tới ngay sau đó đã nhìn thấy Lăng Thiên Vũ đòi thoát khỏi Lâm Chi Vũ.

Mặc dù Lăng Thiên Vũ còn nhỏ, nhưng cậu không ngốc, nhìn thấy Lâm Chi Vũ giúp đỡ Lam Nhan nhằm vào Thịnh Hoàn Hoàn thì khuôn mặt nhỏ của cậu lập tức lạnh xuống: “Thả con xuống."

"Thiên Vũ, con. . ."

"Thả con xuống." Lăng Thiên Vũ lặp lại một lần.

Lăng Tiêu đang nhìn cách đó không xa, Lâm Chi Vũ đành phải buông Lăng Thiên Vũ xuống.

Lăng Thiên Vũ lập tức đi đến chỗ Thịnh Hoàn Hoàn, dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn.

Mặc dù Lăng Thiên Vũ không nói nhiều, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn biết cậu đang dùng hành động để nói là cậu đứng về phía cô.

Lựa chọn của Lăng Thiên Vũ làm tim Lâm Chi Vũ đau nhói.

Chẳng lẽ mấy tháng ân tình của cô ta đối với cậu còn không bằng ba tháng ở chung với Thịnh Hoàn Hoàn?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lam Nhan: “Lam Tiểu thư, vì sao Thiên Vũ không muốn cô ôm, vấn đề này cô nên tự xét lại, có một số vết thương sẽ không lành lại, cô muốn bù đắp thì xin dùng thành ý và chân tình."

"Đây là chuyện của hai mẹ con chúng tôi, còn chưa tới phiên cô chỏ mũi vào."

Sắc mặt Lam Nhan lập tức trắng bệch, chẳng lẽ Thiên Vũ đã nói cho Thịnh Hoàn Hoàn rồi?

Lúc này Lăng Tiêu đã xử lý xong vết thương và cũng đã xem xong kịch nên đứng lên, sải đôi chân thon dài đi con h ba người, giọng nói lạnh lùng mang theo sự cường thế không cho phép nghi ngờ.

"Là tôi cho cô ấy cái quyền này, cô có ý kiến gì không?"

Câu nói này của Lăng Tiêu làm cả ba người phụ nữ đều biến sắc.
Chương 483: Ba cũng muốn được hôn

Ba người phụ nữ đều kinh hãi và khó có thể tin: Lăng Tiêu lại nói chuyện thay cho cô?

Lăng Tiêu đi đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn dưới ánh mắt khiếp sợ của những người phụ nữ rồi dừng bước lại, ôm lấy Lăng Thiên Vũ từ dưới đất: “Lựa chọn của Thiên Vũ đại diện cho lựa chọn của tôi."

Lựa chọn của Thiên Vũ đại diện cho lựa chọn của Lăng Tiêu.

Nếu như Thiên Vũ lựa chọn Lâm Chi Vũ hoặc là Lam Nhan thì sao?

Hắn có đứng bên cạnh người phụ nữ khác như giờ phút này hay không?

Lăng Tiêu nhìn vào Lam Nhan: “Cô còn chưa xuất viện, về bệnh viện đi, sau khi xuất viện thì đi đến truyền thông Thiên Vũ thông báo."

Trước đó Lăng Tiêu đóng băng Lam Nhan, chia tất cả tài nguyên của cô ta những nghệ sĩ khác của công ty, hiện tại ý của hắn là cô ta được rã băng, sẽ trở lại màn ảnh lần nữa.

Nhưng Lam Nhan lại không cam lòng: “Em muốn chăm sóc tốt cho Thiên Vũ, em có thể từ bỏ tất cả mọi thứ ở hiện tại."

Dưới cái nhìn của cô ta, danh tiếng và vị trí vốn có của cô ta trong ngành giải trí đều không quan trọng bằng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu rất lạnh lùng, không cho phép thương lượng thêm: “Cô không có tư cách nói điều kiện với tôi, nếu như cô không muốn ở lại Hải Thành thì về nước M đi."

Lam Nhan trầm mặc hồi lâu, sau đó quay người leo lên chiếc xe trước đó.

Cô ta biết Lăng Tiêu nói một không hai, bây giờ cô ta chỉ có thể chờ, cô ta tin cơ hội rồi cũng sẽ đến.

Tiếp đó Lăng Tiêu nhìn về phía Lâm Chi Vũ: “Hôm nay cám ơn cô đã đến, vé máy bay đặt lúc nào vậy, đến lúc đó tôi cho người đưa cô đến sân bay."

Mặt Lâm Chi Vũ cứng đờ: “Qua hai ngày nữa, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho anh."

Hắn không kịp chờ đợi muốn tiễn cô ta đi như vậy sao?

Lăng Tiêu gật đầu rồi không có nói thêm nữa, nhìn về phía vệ sĩ đứng một bên mà dặn dò: “Nhất định phải đưa Lâm tiểu thư đến khách sạn an toàn."

"Vâng." Vệ sĩ lập tức nhìn về phía Lâm Chi Vũ: “Lâm tiểu thư, mời."

Lâm Chi Vũ cười cười rồi nói với Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, hai ngày nữa dì sẽ về nước M, trong thời gian đó nếu con nhớ dì thì gọi điện thoại cho dì nhé."

Lăng Thiên Vũ khẽ gật đầu.

Cậu bé vừa tìm lại được tiếng nói vẫn tương đối thích trầm mặc.

Sau khi Lâm Chi Vũ cũng lên xe, Lăng Tiêu lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tự giác, không đợi hắn mở miệng đã nói: “Tôi cũng phải đi, mẹ tôi đang chờ tôi về nhà ăn cơm, tạm biệt Thiên Vũ, giọng của con thật là dễ nghe."

Cô vội vàng tạm biệt ba con Lăng Tiêu, tranh thủ muốn tìm xe rời đi.

Kết quả chưa đi được hai bước thì đã bị một bàn tay kéo lấy: “Tôi bảo cô đi sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn không hiểu mà quay đầu lại, vừa tiễn hai người đi, tiếp theo chẳng phải đến phiên cô sao?

Chẳng lẽ cô lĩnh ngộ sai ánh mắt vừa rồi?

"Hôm nay Thiên Vũ mở miệng nói chuyện, chẳng lẽ không nên chúc mừng cho nó à?"

"Cho nên?"

Lăng Tiêu buông cô ra, tự phụ mở miệng: “Cùng đi ăn cơm đi."

Chỉ có ba người họ?

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không suy xét quá lâu: “Ăn cái gì?"

Lăng Thiên Vũ nói: “Ăn lẩu."

Cậu nhóc biết Thịnh Hoàn Hoàn thích lẩu.

Sau bốn mươi phút, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện ở một tiệm lẩu nổi danh.

Trước khi xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn đã đeo khẩu trang và kính râm vào.

Nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc kia bị hai thứ chướng mắt là khẩu trang và kính râm che kín lại, sắc mặt Lăng Tiêu đen thui: “Cô muốn đi ăn trộm à?"

Thịnh Hoàn Hoàn giải thích: “Người nổi tiếng thị phi nhiều, nên kín tiếng một chút thì tốt hơn."

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn để lộ cuộc sống riêng tư của mình trước ống kính và trở thành đề tài câu chuyện của giới giải trí.

Cô ngẫm nghĩ rồi lấy ra hai cái khẩu trang từ trong túi: “Hai ba con anh cũng đeo đi?"

Tướng mạo của hai người này nổi bật như thế, một mình cô đeo cũng không có tác dụng!

Lăng Thiên Vũ lập tức thò khuôn mặt nhỏ qua.

"Thật ngoan." Thịnh Hoàn Hoàn đeo khẩu trang vào cho Lăng Thiên Vũ rồi hôn một cái lên trán cậu bé.

Lúc này một cái đầu to cũng duỗi tới.

Thịnh Hoàn Hoàn: “? ? ?"

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua tay cô.

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Thiên Vũ còn nhỏ, anh cũng còn nhỏ à?

Nể tình Lăng Tiêu đang ôm Lăng Thiên Vũ nên Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đeo khẩu trang thay Lăng Tiêu.

Sau khi đeo xong, Lăng Tiêu lại không có ý định rụt đầu về.

Thịnh Hoàn Hoàn: “? ? ?"

Lăng Thiên Vũ thông minh chỉ điểm sai lầm cho Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ chỉ vào cái trán vừa được cô hôn lên của mình.

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Xuống xe đi!"

Nói xong cô đẩy cửa xe ra bỏ đi.

Lăng Tiêu nhíu mày lại.

Lăng Thiên Vũ giật giật áo Lăng Tiêu, tay nhỏ chỉ vào nơi mình vừa được Thịnh Hoàn Hoàn hôn qua rồi đề nghị: “Hay ba cũng hôn ở đây một cái đi?"

Không!

Hắn tuyệt không làm chuyện ấu trĩ như vậy.

Lăng Tiêu rất tự phụ: “Không được tự cho là thông minh."

Ánh mắt của hắn liếc qua trên trán Lăng Thiên Vũ, đột nhiên khá bội phục EQ của Lăng Thiên Vũ.

Cậu nhóc mới 4 tuổi...

Sau khi lớn lên EQ này còn cao đến mức nào nữa?

Thịnh Hoàn Hoàn đặt một gian phòng riêng, sau khi vào phòng mới tháo khẩu trang xuống.

Mùi lẩu rất thơm làm ba người đều thèm thuồng, Lăng Thiên Vũ ăn đến đầu đầy mồ hôi, cậu nhóc cũng thích ăn cay giống như Thịnh Hoàn Hoàn.

Sức chiến đấu của Lăng Tiêu yếu hơn một chút, nhưng hắn rất tự giác nhún đồ vớt đồ ăn cho họ, nhìn thấy họ ăn ngon thì tâm tình của hắn cũng rất tốt, gương mặt luôn lạnh như băng cũng hiện ra vẻ dịu dàng.

"Lăng Tiêu, tôi có lời này muốn nói với anh." Sau khi ăn no, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên trở nên nghiêm túc lên.

Đúng lúc này, điện thoại của Lăng Tiêu reo lên, là Lăng Hoa Thanh gọi đến.

Lăng Tiêu không tránh đi mà nghe máy ngay trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Ba."

Không biết Lăng Hoa Thanh nói gì đầu bên kia điện thoại mà vẻ mặt vốn ôn hòa hiếm thấy của Lăng Tiêu lại khôi phục sự lạnh lẽo nhất quán: “Được rồi, con tới ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô muốn nói gì?"

Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói với Lăng Tiêu là cô mang thai.

Nhưng hiện tại bầu không khí đã thay đổi, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên không muốn nói nữa, cô còn có rất nhiều lo lắng, vừa rồi chỉ do nhất thời xúc động thôi: “Tôi muốn nhắc anh đừng quên bôi thuốc."

Lăng Tiêu cười cười: “Được."

Lăng Tiêu có việc đột xuất nên bảo vệ sĩ đưa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Thiên Vũ trở về.

Trên đường đi Lăng Thiên Vũ thấy Thịnh Hoàn Hoàn không tập trung nên nắm lấy tay cô: “Hoàn Hoàn không vui sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu rồi sờ sờ cái đầu nhỏ của Lăng Thiên Vũ: “Dì chỉ có chút tâm sự thôi, hiện tại đã không có việc gì."

Lăng Thiên Vũ nói: “Dì gạt người."

Thịnh Hoàn Hoàn: “. . . Chờ lúc dì muốn nói sẽ nói với con đầu tiên nhé."

Nhóc này là máy phát hiện nói dối sao?

Lăng Thiên Vũ duỗi tay nhỏ ra: “Móc méo đi."

Dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Lăng Thiên Vũ chọc cười Thịnh Hoàn Hoàn: “Được, móc méo."

Chưa thấy cậu nhóc nào ông cụ non như thế.

Khí chất này, vẻ mặt này, chí ít cũng học theo Lăng Tiêu chín phần.

Thịnh Hoàn Hoàn đưa Lăng Thiên Vũ về Lăng Phủ trước rồi mới quay về Thịnh gia, nửa đường cô nhận được một tấm ảnh làm mặt cô lập tức trắng bệch ra.

Ảnh là do Đường Nguyên Minh gửi cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Trong ảnh, Lăng Tiêu ngồi trong một nhà hàng Tây rất cao cấp, ngồi đối diện hắn là một cô gái xinh đẹp trẻ trung.

Tiếp đó Đường Nguyên Minh lại gửi giới thiệu vắn tắt của người phụ nữ này tới.

Vương Vận Thi: Xuất sinh nhà dòng học thức, ông nội là hiệu trưởng của trường đại học Hải Đại, bà nội làm trong bộ giáo dục...
Chương 484: Lăng Tiêu đang đi xem mắt người phụ nữ khác

Thịnh Hoàn Hoàn không rõ ý của Đường Nguyên Minh nên hỏi lại một câu: “Anh muốn nói với em cái gì?"

Đường Nguyên Minh đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn mấy chữ: “Lăng Tiêu đang xem mắt Vương Vận Thi."

Ngay sau đó, Đường Nguyên Minh gửi định vị tới.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm địa chỉ kia một lát rồi đột nhiên nói với tài xế: “Quay đầu."

Tài xế quay đầu chạy về hướng địa chỉ Thịnh Hoàn Hoàn nói.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn xuống giới thiệu vắn tắt của Vương Vận Thi, gia thế của Vương gia đặc biệt sạch sẽ, cả nhà đều là phần tử tri thức từng học đại học, ông bà nội của cô ấy rất có danh tiếng trong giới giáo dục của Hải Thành.

Ông ngoại của cô ấy là Tống Vũ, một vị đại sư thư pháp có tiếng tăm tương đối lớn trong giới hội họa và thư pháp, mọi người gọi ông ấy là bảo thạch sống, một bức họa khó cầu.

Mà Vương Vận Thi cũng tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, tuổi còn trẻ đã học xong tiến sĩ, có thể thấy được sự thông minh của cô ấy.

Gia đình như vậy dù không giàu có bằng Lăng gia nhưng cũng không phải trèo cao.

Thì ra Lăng Hoa Thanh gọi điện thoại cho Lăng Tiêu là bảo hắn đi xem mắt, mà hắn không nói một câu phản kháng đã chấp nhận.

Tâm tình của Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt phức tạp, cô hi vọng đây không phải sự thật, vừa rồi Lăng Tiêu còn ăn cơm với cô, sao có thể quay người liền xem mắt người phụ nữ khác?

Chẳng lẽ chuyện xảy ra những ngày qua đều là cô tự mình đa tình sao?

Khi đi đến nhà hàng Tây, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy thủ hạ của Đường Nguyên Minh, cô đi theo anh ta vào nhà hàng thì gặp Đường Nguyên Minh.

Cô cũng nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi trong một góc đưa lưng về phía họ.

Vương Vận Thi có vẻ rất hài lòng với Lăng Tiêu nên thỉnh thoảng cứ tìm chủ đề để nói chuyện, trong tươi cười mang theo vẻ quyến rũ và ngượng ngùng của phụ nữ.

Không bao lâu sau, Lăng Tiêu đã rời khỏi nhà hàng Tây với Vương Vận Thi, hai người cùng bước lên chiếc Lamborghini bạc kia.

Nhìn chiếc xe quen thuộc đó, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch.

Hôm nay lúc tan việc, người ngồi trên vị trí ghế phụ vẫn là cô, lúc này mới qua mấy giờ mà đã đổi thành người phụ nữ khác.

"Thấy rõ chưa? Lăng Tiêu không đơn giản như em đã nghĩ."

Đường Nguyên Minh tựa vào xe của mình, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt như làn sương mù quyến luyến nhìn người phụ nữ trước mắt: “Lăng Hoa Thanh không có khả năng chấp nhận em, em cảm thấy Lăng Tiêu vì sẽ e mà trở mặt thành thù với cha hắn sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng.

Nếu như đây là lựa chọn của Lăng Tiêu thì vì sao mấy ngày nay hắn lại phát ra tín hiệu sai lầm với cô, để cô nghĩ lầm là hắn chọn cô?

Em cảm thấy Lăng Tiêu vì sẽ e mà trở mặt thành thù với cha hắn sao?

Câu nói này của Đường Nguyên Minh như một cái tát đánh thật mạnh vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đánh thức cô đồng thời cũng đánh tan tất cả ảo tưởng không thực tế trong lòng.

"Đi thôi, anh đưa em trở về." Đường Nguyên Minh búng văng tàn thuốc rồi choàng một cái áo khoác lên người Thịnh Hoàn Hoàn.

Trên đường trở về hai người đều không nói chuyện, sau khi đến Thịnh Gia, Đường Nguyên Minh cũng không xuống xe mà chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Ngủ ngon."

Về đến nhà, Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào phòng Thịnh Xán.

Đóng cửa lại, cô ngồi xuống bên giường Thịnh Xán rồi nắm chặt tay ông: “Ba, ba còn muốn ngủ bao lâu, con có rất nhiều lời muốn nói với ba..."

Thịnh Hoàn Hoàn kể rất nhiều chuyện với Thịnh Xán, bao gồm cô đoạt giải quán quân, Lăng Thiên Vũ mở miệng nói chuyện, sau đó cô trầm mặc hồi lâu rồi khàn giọng mà nói: “Ba, con có con của Lăng Tiêu rồi, con muốn sinh nó ra, nhưng... Hình như con không thể làm như thế..."

Sau khi Lăng Tiêu đưa Vương Vận Thi về liền trực tiếp trở về Lăng Phủ.

Trên đường đi, Lăng Hoa Thanh gọi điện thoại tới hỏi: “Tiêu Nhi, con cảm thấy Vương Vận Thi thế nào?"

Lăng Tiêu nói: “Cũng không tệ lắm."

"Vậy thì hẹn hò cho tốt, ba đã điều tra lịch sử tình cảm của Vương Vận Thi, là một người phụ nữ biết giữa mình trong sạch, đám bạn bè bên cạnh cũng sạch sẽ đơn giản."

"Được, con sẽ hẹn hò vui vẻ với cô ấy."

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lăng Tiêu liền trầm xuống.

Rất nhanh Phùng Việt đã nhận được điện thoại của Lăng Tiêu: “Chuyện tôi bảo anh làm đã hoàn thành chưa?"

Phùng Việt nặng nề nói: “Nhị Gia quá cẩn thận, muốn xếp người vào trong thời gian ngắn là không thể, nhưng tôi có một ứng cử viên không tệ, tính cách rất nhanh nhạy, nhưng lại hơi tham lam."

Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Người tham mới có can đảm, nghĩ cách giải quyết người đó, tiền không thành vấn đề."

Giọng điệu của Phùng Việt lập tức thay đổi: “Có câu nói này của Boss sẽ dễ làm hơn nhiều."

Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Tôi muốn biết trừ Hà Song ra còn có người nào đang làm việc cho ba tôi."

Phùng Việt nói: “Giao cho tôi đi, rất nhanh sẽ có kết quả."

Phùng Việt làm việc rất hiệu suất, Lăng Tiêu sắp đi ngủ thì nhận được điện thoại của anh ta, lượng tin tức rất lớn.

"Trừ Hà Song ra còn có một người tên là Hà Vinh, tôi tìm hiểu một chút thì có phát hiện trọng đại. Hà Vinh là con trai của Hà Trọng, mà Hà Trọng và Hà Song là anh em ruột."

Hà Trọng là thủ hạ ngày xưa của Lăng Hoa Thanh, còn từng làm việc cho Lăng Tiêu một thời gian, về sau Thịnh Xán xảy ra tai nạn xe thì Lăng Tiêu mới cho Hà Trọng về hưu, còn cho ông ta một số tiền hưu không nhỏ.

Không nghĩ tới Hà Trọng lại nhảy qua hắn mà để Hà Vinh đi theo Lăng Hoa Thanh.

Còn chuyện Hà Song và Hà Trọng là anh em thì Lăng Tiêu đã sớm biết.

Phùng Việt lại nói: “Tai mắt mới của chúng tôi còn tiết lộ một chuyện, người hầu bên cạnh phu nhân đã mất tích."

Lăng Tiêu lập tức nghĩ đến nữ hầu lén ngăn hắn lại rồi nói An Lan bị Lăng Hoa Thanh giam cầm, hắn lập tức ngồi thẳng dậy: “Chuyện khi nào?"

Phùng Việt nói: “Chính là hôm qua, hôm qua sau khi chúng ta đi về thì Nhị Gia đã cho người tra xét toàn bộ biệt thự, hình như có người dùng độc trong biệt thự."

"An Lan đâu?"

"Phu nhân không có việc gì, chỉ bị giam trong phòng không thể đi ra, Nhị Gia còn bảo phòng bếp nhét không ít thuốc bổ cho phu nhân điều dưỡng sức khỏe, nói là... Nói là..."

Lăng Tiêu: “Nói."

Phùng Việt cắn răng một cái: “Nói là muốn sinh thêm cho Boss đứa em."

Muốn mạng thật, Boss đã hai mươi mấy tuổi mà Lăng Hoa Thanh già còn muốn có con, không sợ bên ngoài cười chê.

Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống, toàn thân tản ra một luồng khí lạnh: Ba, đây là đường lui ba để lại cho mình sao?

"Boss, Boss?"

"Điều tra rõ ràng thân phận của nữ hầu mất tích kia, cả hướng đi của bà ta nữa."

Lăng Tiêu tạm dừng rồi lại nói: “Mặt khác, bảo người kia nghĩ cách để An Lan và tôi nói chuyện."

Hắn có rất nhiều chuyện muốn chính miệng hỏi bà.

Có nhiều thứ đã khắc vào trong đầu Lăng Tiêu từ lúc còn rất nhỏ, muốn quên cũng không quên được.

Lăng Tiêu không có tình cảm gì với An Lan, chỉ biết bà không phải một người phụ nữ tốt, cũng không phải một người mẹ xứng chức.

Bà thường xuyên tự giam mình trong phòng thời gian rất dài, dù đi ra cũng chẳng quan tâm đứa con trai này.

Những năm qua Lăng Tiêu chưa bao giờ suy nghĩ đến nguyên nhân trong đó.

Mãi đến khi Tích nhi xuất hiện, thân phận của An Niên được bà nội chứng thực, những chuyện này khác suy nghĩ của hắn quá nhiều khiến hắn không thể không hoài nghi năm đó có phải An Lan có nỗi khổ riêng gì hay không.
Chương 485: Lăng Tiêu và Vương Vận Thi được chứng thực là đang hẹn hò

Vừa cúp điện thoại, Lăng Tiêu đã nhận được mấy tấm ảnh mà Đường Dật gửi tới, đôi nam nữ trong ảnh chính là Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn.

Trong ảnh hai người có cử chỉ thân mật, Đường Nguyên Minh vén bím tóc của Thịnh Hoàn Hoàn lên, khoác áo khoác nam cho cô rồi mở cửa xe ra đưa cô về Thịnh Gia.

Mỗi một tấm ảnh đều chụp rất rõ ràng, nhìn hai người như một đôi người yêu.

Lăng Tiêu mím chặt môi mỏng: “Ảnh này chụp lúc nào?"

Đường Dật lập tức đáp lại: “Đêm nay, tôi thắc mắc không phải Thịnh Hoàn Hoàn đi ăn cơm với các người sao, sao lại đi gặp Đường Nguyên Minh?"

Lăng Tiêu lại hỏi: “Những tấm ảnh chụp này ở đâu ra?"

Đường Dật lại lập tức đáp lại: “Weibo."

Còn chụp màn hình cho Lăng Tiêu xem.

Thì ra sau khi Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ nhà hàng Tây thì bị người ta nhận ra, đối phương còn là một người nổi tiếng trên Weibo nên nhân cơ hội chụp vài tấm hình, muốn fan của mình tăng lên.

Người đó đăng bài rằng: “10h đêm nay tại nhà hàng nào đó tình cờ gặp Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh, hai người trông rất thân mật, giống như đang cặp kè ấy."

Phía dưới đính kèm mấy tấm ảnh.

Lúc Lăng Tiêu nhìn thy thì Weibo này đã có mấy ngàn bình luận, hơn mười ngàn lượt like, dưới bài viết đều là:

"Đường Nguyên Minh rất đẹp trai, không thua kém gì Lăng Tiêu."

"Hai người này nhìn thật xứng đôi, hơn nữa Đường Nguyên Minh rất dịu dàng, ánh mắt anh ấy nhìn Thịnh Hoàn Hoàn tràn ngập yêu thương."

"Tôi cảm thấy Đường Nguyên Minh thích hợp với Thịnh Hoàn Hoàn hơn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu còn có đứa con riêng bốn tuổi, có thể nhìn ra sinh hoạt cá nhân hỗn loạn đến đâu."

"Giống như trên, hơn nữa Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn đã ly hôn, nhất định là không có tình cảm gì với Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên fan CP với Lăng Tiêu tắm rửa ngủ nghỉ đi!"

Càng kéo xuống xem, sắc mặt Lăng Tiêu càng thối.

Những người này... Mù sao?

Thịnh Hoàn Hoàn đáng chết, đi ra ngoài với hắn thì bịt khẩu trang đeo kính râm kín mít, đi với Đường Nguyên Minh lại chẳng buồn mang cái gì.

Vừa ăn xong nồi lẩu của hắn đã quay đi gặp mặt Đường Nguyên Minh, đêm nay cho cô ăn nhiều thịt như vậy toàn là uổng phí.

Lăng Tiêu ấn mở Weibo của mình, soạn vài chữ "Con mắt thật sự là thứ tốt" rồi tắt đèn chụp một tấm hình tối om đăng lên, nhưng ngón tay lại dừng lại trên hai chữ gửi đi.

Cuối cùng bài Weibo này không được đăng lên.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng trông thấy bài Weibo giữa cô và Đường Nguyên Minh, chỉ cảm thấy con mắt còn có thể gạt người huống chi là ảnh chụp.

Hôm nay cô và Đường Nguyên Minh không giao lưu gì nhiều, hành động của anh cũng rất lịch sự, đưa cô về nhà chỉ nói một câu "Ngủ ngon", cách ở chung này làm hai người đều thả lỏng.

Không nghĩ tới trong tấm ảnh chụp được lại thân mật giống như người yêu.

Vừa chuẩn bị rời khỏi thì cô lại trông thấy một Weibo có liên quan đến mình:

"Cách ăn mặc hôm nay của Thịnh Hoàn Hoàn thật sự làm tôi phải choáng ngợp, đàn ông không có sức chống cự với phong cách cô em gái hàng xóm này, xem ra vị trí của Đường Nguyên Minh trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất khác, dáng vẻ này của cô chính là mối tình đầu trong suy nghĩ của tất cả đàn ông!"

Phía dưới đính kèm một tấm hình chụp nửa người của Thịnh Hoàn Hoàn.

Trên bím tóc xương cá cố ý buộc đóa hoa nhỏ tươi mát đáng yêu, bím tóc choàng qua chiếc cổ thiên nga trắng nõn, chiếc váy hoa nhí bóp eo càng làm tăng sức hút của phái nữ, áo len dệt kim hở cổ màu nghệ làm cô có vẻ càng dịu dàng, ngũ quan đặc sắc không thể bắt bẻ.

Chỉ cần liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mang dáng vẻ này thì người ta đã không cách nào dời mắt khỏi người cô nữa.

Nhưng anh ta đã đoán sai, Thịnh Hoàn Hoàn mặc bộ đồ này không phải là cho Đường Nguyên Minh xem, mà là một người đàn ông khác.

Đáng tiếc người đàn ông này lại làm cô thất vọng.

Cô mặc bộ đồ này thật là châm biếm!

Mà Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào tấm ảnh này mà vượt mọi chông gai thăng cấp lên thành mối tình đầu quốc dân, nữ thần được cánh đàn ông thích nhất.

Sau đó cách ăn mặc này hot cả mạng xã hội nên các tiktoker nổi tiếng nhao nhao bắt chước, loại quần áo cùng kiểu được bán sạch, cả đóa hoa nhỏ kia cũng phá kỷ lục tiêu thụ.

Quần áo của Thịnh Hoàn Hoàn đều là thương hiệu lớn nên rất nhiều người không mua nổi, nhưng đóa hoa kia lại phổ biến đến mức cả bà thím hay học sinh tiểu học đều mua được.

Mọi người không thể không tiếp tục cảm thán về khả năng bán hàng siêu mạnh của Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Thế tăng lớn lượng sản xuất trang sức và quần áo, hàng loạt mẫu quần áo và đồ trang sức mới được đưa ra thị trường, doanh số bán hàng tăng vọt.

Triệu Giai Ca kế bên đố kị đến đỏ mắt, ngày nào cũng giam mình trong phòng múa mà xoay tròn xoay tròn xoay tròn như con quay...

Mấy ngày kế tiếp Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn thấy Lăng Tiêu nữa, ngược lại là Lăng Thiên Vũ và Lăng Tích ngày nào cũng gọi điện thoại hỏi thăm cô.

Mãi đến ngày này, truyền thông chụp được Lăng Tiêu và Vương Vận Thi đi ra từ khách sạn, Vương Vận Thi thân mật khoác tay lên cánh tay Lăng Tiêu rồi cùng tiến lên xe.

Ngay lập tức, chuyện Lăng Tiêu và Vương Vận Thi đang hẹn hò được chị em tốt của Vương Vận Thi chứng thực.

Trong số phiếu bầu ai xứng với Thịnh Hoàn Hoàn nhất trên mạng, Lăng Tiêu rơi xuống hạng ba, Đường Nguyên Minh leo lên đầu bảng, tỉ lệ ủng hộ Kim Thần còn cao hơn Lăng Tiêu nhiều.

Fan CP của Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn hô to tan nát cõi lòng mệt mỏi quá hết yêu nổi rồi.

Thế là “Con” của Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn ra đời!

Cũng là một bé trai, cũng rất xinh đẹp đáng yêu.

Thịnh Hoàn Hoàn ép mình không đi chú ý đến tin tức của Lăng Tiêu.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn phải đi cùng Đường Nguyên Minh đến một hoạt động thương nghiệp để tuyên truyền cho dự án Đường Thị.

Thịnh Hoàn Hoàn chọn một cái váy dài đuôi cá màu đỏ, đeo trang sức mới nhất được Thịnh Thế đưa ra thị trường, cái túi trên tay, lễ phục trên người và đôi giày dưới chân đều là được thương hiệu khác tài trợ.

Trong khoảng thời gian này, vì muốn Thịnh Hoàn Hoàn mặc trang phục và giày của họ mà các thương hiệu lớn đã hao hết tâm tư.

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn chính là người dẫn đầu xu hướng giới thời trang, có thể nói là mặc cái gì hot cái đó, miếng bánh thơm ngon như vậy ai không tranh nhau giành giật chứ?

Dưới lầu, Đường Nguyên Minh mặc một bộ âu phục màu đen với dáng vẻ cao lớn thẳng tắp, anh tuấn quý khí, bộ đồ cao cấp đặt may được anh mặc khí phách như quân trang.

"Hoàn Hoàn."

Lúc trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh giấu đi vẻ choáng ngợp dưới đáy mắt rồi mở cửa xe cho cô.

Sau khi lên xe, Đường Nguyên Minh không chủ động tìm đề tài nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn có chút không được tự nhiên, im lặng như vậy làm người ta thật xấu hổ: “Đêm nay có những ai tham dự vậy anh?"

Đường Nguyên Minh trả lời: “Rất nhiều, trên cơ bản người của giới thương nghiệp Hải Thành đều sẽ đi."

"Long trọng như vậy sao?"

"Đúng vậy, dù sao mỗi năm cũng chỉ có một lần, rất nhiều truyền thông sẽ tranh nhau tham dự, đến lúc đó em theo sát anh để tránh sai lầm." Đường Nguyên Minh cố ý căn dặn, giọng nói rất dịu dàng.

Đường Hoàn Hoàn gật đầu: “Được."

Đêm nay cô là bạn nữ của Đường Nguyên Minh, họ đến vì cùng một dự án, số người tham gia buổi tiệc này quá đông quá hỗn tạp nên đương nhiên cô sẽ theo sát anh.

Đêm nay Thịnh Thế Danh Môn cực kỳ tráng lệ, tiệc tối này có rất nhiều ông lớn giới thương nghiệp tụ tập, ai cũng là nhân vật không thể khinh thường, Vân Kỳ và Dạ Oanh đều đích thân ra mặt chiêu đãi khách khứa.

Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn đến không sớm không muộn, sau khi xuống xe cô kéo tay Đường Nguyên Minh rồi đi lên thảm đỏ khách sạn, hai bên thảm đỏ đầy phóng viên.

Lăng Tiêu vừa xuống xe đã nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn mặc một chiếc váy dài màu đỏ, kéo tay Đường Nguyên Minh đi trên thảm đỏ, váy đuôi cá làm tôn lên đường cong hoàn mỹ lả lướt của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK