Có lẽ trước kia Lăng Kha còn từng có chờ mong không thực tế với Lệ Hàn Tư, nhưng hôm nay cô đã hoàn toàn thấy rõ vị trí của mình trong lòng Lệ Hàn Tư.
Đối với anh ta, cô chỉ là cô gái bị coi rẻ có thể tùy ý sỉ nhục.
Quan hệ giữa cô và anh ta không làm cô có được chút tôn trọng và thương yêu nào, ngược lại còn trở thành nguyên nhân anh ta coi thường cô, coi cô là một cô gái không có liêm sỉ, đáng bị anh xem thường.
Lệ Hàn Tư thật sự có ý nghĩ này.
Trước kia cô có thể lừa mình dối người, nhưng hiện tại nếu tiếp tục làm như không biết, không để bụng thì cô cũng đang xem thường chính mình.
“Lăng Kha.” Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại, tay cô bị cô ấy siết rất đau.
Cô biết trong lòng con bé Lăng Kha này nhất định không dễ chịu, cô ấy yêu thầm Lệ Hàn Tư đã nhiều năm, thật vất vả mới có chút qua lại với anh ta, hôm nay chỉ sợ phải cắt đứt thật rồi, thậm chí có khả năng sẽ trở mặt thành thù, trong lòng cô ấy nhất định rất đau.
Lăng Kha buông tay ra, xoay người nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, có phải tớ rất buồn cười không?”
“Tớ cho rằng mỗi lần anh ta tới tìm mình thì vị trí của tớ trong lòng ảnh sẽ cao lên một chút, tớ biết bên cạnh anh ta trừ Triệu Giai Ca ra thì không có cô gái khác, tớ cho rằng mình cũng khác biệt.”
Lăng Kha không kiềm được nước mắt, để lệ chảy xuống hai má, làm nhòe đi tầm mắt cô: “Mãi đến hôm nay tớ mới hiểu, anh ta chỉ coi tớ là hạng gái miễn phí thôi.”
“Lăng Kha!” Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được duỗi tay ôm lấy cô: “Người đàn ông như vậy không đáng để cậu rơi lệ.”
Lăng Kha nói: “Tớ chỉ không cam lòng, từ cấp ba tớ đã thích anh ta, Hoàn Hoàn, cậu không hiểu mùi vị yêu thầm dày vò đến mức nào, cho nên để có thể tới gần anh ta một chút thì dù có thiêu thân lao đầu vào lửa, tớ cũng cam tâm tình nguyện.”
“Nhưng vì sao anh ta lại bắt tay với Triệu Giai Ca sỉ nhục tớ, rốt cuộc tớ làm sai cái gì? Rốt cuộc tớ đã làm sai cái gì?”
Lăng Kha ôm Thịnh Hoàn Hoàn khóc lớn một hồi, khóc xé gan xé ruột, Thịnh Hoàn Hoàn nghe mà tim đau như cắt.
Lăng Kha là người rất cứng cỏi, đã nhận định chuyện gì thì sẽ đi đến cùng, Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng Lăng Kha khóc xong lại tiếp tục vô tư mà ở bên cạnh Lệ Hàn Tư.
Cho nên có vài lời dù khó nghe đến mấy, cô vẫn muốn nói: “Lăng Kha, rời khỏi anh ta đi, coi như một giấc mộng, đừng để anh ta có cơ hội giày xéo cậu nữa.”
Lăng Kha nhắm chặt hai mắt, nhưng nước mắt vẫn tràn ra khỏi khóe mi, cô cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt như tờ giấy.
Cô đang đưa ra một quyết định rất gian nan.
Một lúc sau, Lăng Kha mới buông Thịnh Hoàn Hoàn ra, nâng tay lên lau khô nước mắt trên mặt, miễn cưỡng nhếch miệng cười đáp lại cô một câu: “Lăng Kha này vô dụng đến mấy cũng không hạ tiện đến mức này.”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong câu nói thì kích động đến suýt rơi lệ.
Cuối cùng cái con bé này cũng nghĩ thông suốt, thật không dễ dàng!
Khi họ trở lại bãi xe thì gặp phải Triệu Giai Ca, nhưng đã không thấy Lệ Hàn Tư đâu.
Triệu Giai Ca mang sắc mặt lạnh lẽo đi về hướng Lăng Kha: “Nhờ cô ban tặng, chỉ sợ tôi và Lệ Hàn Tư không làm bạn được nữa, hy vọng lần sau trước khi cô vô cớ gây rối thì nên suy xét hậu quả, còn nữa, dù kết cục của hai người thế nào cũng đừng kéo tôi vào nữa.”
Những lời này của Triệu Giai Ca hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm, biến Lăng Kha thành người phụ nữ ghen tuông bậy bạ, vô cớ gây rối.
“Nói đủ chưa?” Lăng Kha lạnh nhạt nhìn cô ta: “Nói đủ thì cút, đừng cản đường chúng tôi.”
Sắc mặt Triệu Giai Ca trở nên rất khó xem, Lữ Nguyên Lãng nhịn không được đứng ra nói chuyện thay cô ta: “Lăng Kha, chú ý giọng điệu của cô, chúng ta cùng một đoàn xe, đừng vì việc riêng của các người mà làm ảnh hưởng sự đoàn kết.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày nhìn Lữ Nguyên Lãng một cái: “Không hiểu thì đừng lên tiếng.”
Mao Tuấn tiến lên vỗ vỗ vai Lữ Nguyên Lãng: “Chuyện giữa phụ nữ, đàn ông chúng ta đừng xen vào thì tốt hơn.”
…
Trận thi đấu của Thịnh Hoàn Hoàn được sắp xếp vào khoảng bốn giờ chiều, thi chung với cô còn có Kim Thần.
Trước khi lên sân Kim Thần đã đội mũ giáp, đứng bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, nhịn không được trêu chọc: “Xem ra chúng ta thật có duyên!”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhếch khóe miệng lên: “Thế nào, mắt hết sưng rồi?”
Khóe miệng Kim Thần dưới mũ giáp giật giật: “Phụ nữ hung dữ quá coi chừng không gả đi được.”
Thịnh Hoàn Hoàn phản bác: “Chỉ có thứ đàn ông yếu hèn mới cảm thấy phụ nữ hung dữ, anh nên tự xét lại bản thân mình, nếu không tôi thật cảm thấy bi thương thay cho người phụ nữ của anh.”
Kim Thần cười cười: “Miệng lưỡi sắc bén.”
Lúc này, trên màn hình xuất hiện tên của bọn họ, tiếp theo màn ảnh dời về phía Kim Thần, tiếng hoan hô của các fan vang vọng toàn trường.
Kim Thần khoe khoang mà vẫy vẫy tay, Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng đội mũ giáp lên rồi đi qua một bên, tránh bị chụp chung khung hình, vô cớ khiến fan của anh ta bất mãn.
Trong cuộc thi kế tiếp, Kim Thần dẫn đầu đi trước, Thịnh Hoàn Hoàn vững vàng chiếm vị trí thứ ba, lấy được tư cách tiến vào trận thi thăng cấp tiếp theo.
Sau khi kết thúc, cả đội trở về Vũ Yến, Lý Hưng Hoài tổng kết cho mọi người, cũng bảo họ sớm trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị đợt thi thăng cấp thứ hai vào ngày mai.
Chạng vạng, đêm cuối thu càng lạnh, lúc này rất thích hợp đi ăn một chầu lẩu nóng hầm hập.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cơm no rượu say ở nhà Nam Tầm xong thì nhìn chằm chằm đống đồ Diệp Sâm để lại mà buồn rầu.
Lăng Kha: “Thật sự phải ném đi?”
Nam Tầm gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn: “Xác định?”
Nam Tầm kiên định gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn kéo tủ quần áo ra, một bên treo đầy những bộ đồ nam đặt may sang quý cao cấp, một bên là đồ nữ hàng hiệu vừa đưa ra thị trường vào quý này, là số đo của Nam Tầm, còn cả mác trên đó, vì thế cô quay đầu lại thương lượng: “Không thì đóng gói để người ta đưa trở về đi?”
Nam Tầm khoanh tay lại: “Được, vậy giao cho tụi em còn chị dẫn Hoan Hoan đi cắt tóc, trước khi đi tụi em nhớ dọn bàn và phòng bếp.”
Nói xong, cô ôm Cố Hoan ra cửa.
Lăng Kha chớp chớp mắt: “Sao tớ cảm thấy chúng ta giống nô dịch vậy nhỉ?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Cái lẩu vừa rồi là tớ làm, giờ tớ đi rửa chén chùi nồi, đồ của Diệp Sâm thì giao cho cậu.”
Lăng Kha: “...”
Không bao lâu sau, hai cô gái nhìn mấy cái vali, không biết khi chúng tới trông như thế nào, nhưng hiện tại chúng bị nhét bừa vào cả đồng đồ nên phồng lên to đùng.
Lăng Kha vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, thở phì phò chống nạnh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Cậu nói xem, Diệp Sâm thật sự từ bỏ sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Ai biết được, thái độ của chị Nam Tầm quá cứng rắn, không cho người ta chút cơ hội nào, làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông lắm.”
Nói xong, họ liền nghe thấy tiếng mở cửa.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nghĩ là Nam Tầm, hai người quay đầu lại liền thấy dáng người thon dài của Diệp Sâm xuất hiện ở cửa, trông rất cao quý.
Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.”
Lăng Kha: “...Ghê ghê ghê.”
Diệp Sâm không chút bất ngờ mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, ánh mắt đảo qua đống vali bên chân các cô, sau đó không cảm xúc mà nhìn họ: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn kích động gật đầu: “Nói đi.”