Mắt Lăng Thiên Vũ sáng ngời, đưa bảng tới trước mặt Lăng Tiêu: “Yêu cầu gì cũng được sao?”
Lăng Tiêu đoán được đại khái Lăng Thiên Vũ suy nghĩ cái gì, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, một lát sau mới nói: “Chỉ cần ba làm được thì sẽ đáp ứng con.”
Yêu cầu của Lăng Thiên Vũ rất đơn giản: “Con muốn ăn hoành thánh Hoàn Hoàn làm.”
Lăng Tiêu nhướng mày, hắn còn tưởng cậu sẽ yêu cầu Thịnh Hoàn Hoàn dọn về ở, thì ra lại dễ thỏa mãn như thế: “Được, ba hứa với con.”
Lăng Thiên Vũ cười tủm tỉm, cậu chưa nói là bao nhiêu lần!
Sau khi cậu nhóc trở về phòng, Lăng Tiêu rửa sạch chén, khi rời đi nhìn thấy tạp dề treo trên tường thì không khỏi nhớ tới dáng vẻ Thịnh Hoàn Hoàn mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp.
Hắn đi qua, gỡ tạp dề xuống rồi ném vào thùng rác.
Không có một tia do dự.
Trong phòng ngủ đã không tìm thấy chút dấu vết nào Thịnh Hoàn Hoàn từng xuất hiện, cả chăn và khăn trải giường cũng đã thay bộ mới.
Giống như vô số đêm khác, Lăng Tiêu đặt đôi tay lên bụng, chậm rãi nhắm đôi mắt sắc bén lại trong một mảnh bóng tối. Cứ như về tới trước đây, tất cả chưa từng xảy ra thay đổi gì.
…
Nam Tầm dẫn mấy vệ sĩ trở về nhà, cô cảm thấy cứ tiếp tục mặc kệ Diệp Sâm nhiễu loạn cuộc sống của chính là dung túng anh, chỉ làm anh được một tấc lại muốn tiến một thước.
Lập trường của cô rất rõ ràng, cô không thích Diệp Sâm, cho nên cô không thể cho anh chút cơ hội nào cả.
Nhưng cô không ngờ mình hùng hổ đi tới, kết quả bị một cánh cửa chặn lại!
Cô quên ổ khóa trong nhà bị Diệp Sâm thay đổi, mà trên tay cô không có chìa khóa...
Vì thế khi Nam Tầm bảo vệ sĩ phá cửa, vệ sĩ còn đặc biệt trịnh trọng hỏi một câu: “Nam tiểu thư, cô xác định không đi lầm chỗ?”
Nam Tầm đỡ trán: “Tôi rất xác định.”
Đây là nhà cô, hiện tại Diệp Sâm hại cô trở thành người ngoài, chỉ sợ nói ra cảnh ngộ này cũng không có bao nhiêu người tin.
Thấy bên trong không có ánh đèn, Nam Tầm nhẹ nhàng thở ra, nói với vệ sĩ: “Đá đi, có gì tôi chịu.”
Đã được xác định, bọn vệ sĩ bắt đầu đá cửa.
Vừa đá chưa được mấy đá, cánh cửa đột nhiên được kéo ra từ bên trong. Hai vệ sĩ đá cửa mất cân bằng ngã thẳng vào trong, bụng vừa tiếp xúc với mặt đất thì trên người đã nghênh đón một trận tay đấm chân đá, bọn họ đau đến kêu gào.
Quá đột ngột, hơn nữa người đàn ông hành hung có võ, hai vệ sĩ bị đánh không có sức phản kích.
“Diệp Sâm, thì ra anh ở trong đó.” Nam Tầm nhìn động tác như nước chảy hoa trôi của Diệp Sâm thì vừa tức vừa giận.
Cuối cùng Diệp Sâm đánh ra một quyền, tao nhã sửa sang lại nếp nhăn trên áo rồi ung dung nhìn về phía Nam Tầm, khóe miệng cong lên trên: “Tôi đã dọn đồ đến đây, đương nhiên phải ở chỗ này.”
Sau đó anh làm lơ vẻ tức giận trên mặt Nam Tầm, chỉ chỉ người bị thương trên mặt đất và hai vệ sĩ đứng phía sau cô: “Em đang làm gì, không có chìa khóa thì gọi tôi một tiếng, tôi mở cửa cho em là được, đừng huy động nhiều người như thế, làm ồn hàng xóm thì không tốt.”
Nghe đi, anh ta ăn nói như vậy là thế nào?
Nam Tầm tức đến nghien61 răng: “Diệp Sâm, nơi này là nhà tôi, anh đừng không biết xấu hổ như thế được không?”
Diệp Sâm dựa vào cánh cửa, gật đầu nhìn cô: “Tôi đâu nói đây không phải nhà em, ngày mai tôi cho em chìa khóa, em muốn trở về lúc nào cũng được.”
Nghe lời này đi, thật sự chưa thấy ai mặt dày vô sỉ như thế.
Nam Tầm từ bỏ cãi cọ với anh, chống một tay lên eo một tay tức giận chỉ vào Diệp Sâm: “Tôi chỉ hỏi anh một câu, dọn đi hay không?”
Diệp Sâm khoanh tay trước ngực: “Em nói đi?”
Nam Tầm cảm thấy, tới giờ khắc này thật sự đừng bận tâm tình cảm trước kia gì nữa.
Cô lạnh nhạt nhìn Diệp Sâm, chân lui lại mấy bước, môi vô tình mà khẽ mở: “Đập anh ta!”
Vừa dứt lời, hai vệ sĩ cao lớn xách nắm tay to tướng vọt về hướng Diệp Sâm, bọn họ phải báo thù vì đồng nghiệp, đánh chết cái tên này.
Mười mấy giây sau là một loạt tiếng kêu rên.
Diệp Sâm không mất một sợi tóc, tiêu sái phủi phủi bụi trên người, sau đó nâng chân đôi thon dài lên đi về hướng Nam Tầm.
Nam Tầm cảm thấy tình hình không ổn liền xoay người bỏ chạy.
Con người phải biết tiến thối, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Nhưng vị “Tuấn kiệt” này chưa chạy được mấy bước đã bị Diệp Sâm bắt được, hông anh khí phách cong một cái đã khiêng cả người Nam Tầm lên vai, xoay người đi trở về.
“Làm cái gì vậy, tên điên này mau buông tôi xuống.”
Nam Tầm biến sắc giãy giụa, ngặt nổi Diệp Sâm như siêu nhân vô địch, chẳng những sức lực mạnh, còn rất lì đòn.
Diệp Sâm vươn một chân đá vệ sĩ trên mặt đất ra ngoài, sau đó “Oanh” một tiếng đóng sầm cửa lại, giọng nói lạnh lẽo như cái máy truyền ra từ bên trong: “Không sợ chết cứ việc tiến vào.”
Mấy vệ sĩ bị đánh mặt mũi bầm dập ngoài cửa khóc không ra nước mắt, sao bọn họ lại xui xẻo như thế, mới đổi ca đêm đã gặp phải sát thần này!
Rất nhanh bên trong đã truyền đến tiếng đánh nhau, mấy vệ sĩ quay mặt nhìn nhau: Làm sao bây giờ, cần quản hay không?
Nhưng bọn họ đánh không lại!
Mấy người biết võ lại đánh không lại một tên bốn mắt, ngẫm lại cũng cảm thấy mất mặt.
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại đến...
Sau khi khiêng Nam Tầm vào nhà, Diệp Sâm ném cô lên sô pha rồi thân thể thon dài cao lớn lập tức đè lên.
Nam Tầm nâng gối đá một cái, Diệp Sâm như đã đoán được động tác của cô, tay nhấn một cái đè chân cô xuống, ngẩng đầu lộ chút đắc ý nhìn cô: “Không ai nói với em là nơi này của đàn ông không thể động vào à?”
Lên gối không thành công, Nam Tầm liền ra tay.
Diệp Sâm lập tức ghì lấy cổ tay, cúi người cắn vành tai cô, giọng nói mang ý cười trầm thấp trào ra từ cổ họng: “Tốc độ thế này còn muốn chơi đánh lén?”
Thân thể Nam Tầm cứng đờ, mặt trở nên đỏ bừng, thẹn quá thành giận nghiến răng nghiến lợi: “Anh là đồ biến thái.”
Rống xong, Nam Tầm nắm tóc Diệp Sâm kéo mạnh, thân thể xoay một cái rồi cùng Diệp Sâm ngã xuống khỏi sô pha.
Nam Tầm ngồi trên người Diệp Sâm, đánh một quyền vào khuôn mặt tuấn tú của anh, mắt kính tơ vàng văng ra ngoài.
Rốt cuộc sắc mặt Diệp Sâm cũng thay đổi, buồn bực nói: “Nam Tầm, trước kia chúng ta đã nói đánh nhau không nắm tóc.”
“Nắm anh đấy, đồ nhã nhặn bại hoại, cho rằng ăn cơm Mỹ mấy năm là muốn làm gì thì làm à?”
Mũi Nam Tầm suýt phun ra lửa, kéo mạnh lấy tóc Diệp Sâm mà đánh từng đấm từng đấm vào mặt anh, nhưng người đàn ông này rất nhanh nhạy, vẫn luôn đỡ được.
Diệp Sâm bị cách đánh nhau như đàn bà đanh đá của Nam Tầm làm bất đắc dĩ, vừa giơ tay bảo vệ gương mặt đẹp trai của mình, vừa nghiêm khắc cảnh cáo: “Em còn như vậy thì tôi không khách sáo với em nữa đấy.”
Có phải cô đã quên anh cũng có tuyệt chiêu không?
Nam Tầm lại đấm anh một quyền: “Anh thử coi, tôi xem anh không khách sáo với tôi thế nào.”
Diệp Sâm thật sự không thể nhịn được nữa, duỗi tay nhéo lỗ tai của Nam Tầm, nhẫn tâm mà kéo lên trên.
“Đau đau đau... Buông tay...” Nam Tầm bị đau, cổ duỗi ra thật dài: “Diệp Sâm, chúng ta đã nói không kéo tai, con mẹ nó anh thất hứa.”
Diệp Sâm trả lời: “Đây là em ép tôi, là em nắm tóc tôi trước, tôi chỉ ăn miếng trả miếng.”
Nam Tầm cắn răng: “Anh có buông tay không?”
Diệp Sâm nói: “Em bỏ ra trước.”
Chương 331: Tôi muốn em làm người phụ nữ của Diệp Sâm này
“Không buông tay đúng không!”
Nam Tầm duỗi tay ra, cầm lấy cái mâm trái cây trên bàn mà đập vào đầu anh, may mắn Diệp Sâm nhanh tay lẹ mắt: “Nam Tầm, em muốn mưu sát chồng à!”
Đánh không lại thì lấy cục đá, hành vi vô sỉ này vẫn giống năm đó y như đúc. Năm đó Diệp Sâm bị Nam Tầm đập một cái, đến bây giờ trên đầu vẫn còn một vết sẹo, cô đã sắp 30 tuổi rồi mà vẫn không thay đổi cái tính nết vô sỉ này.
Diệp Sâm nói xong thì trên tay lập tức dùng sức, giật lấy cái mâm rồi ném đi thật xa.
Nam Tầm giương nanh múa vuốt công kích Diệp Sâm: “Anh nói thêm câu nữa thì xem tôi có xé nát cái miệng của anh không.”
Chồng, con mẹ nói chứ mưu sát chồng. Người đàn ông này không chiếm lợi của cô thì sẽ chết à?
Diệp Sâm lập tức nắm lấy tay Nam Tầm, nhưng trên cổ vẫn bị móng tay cô cào ra hai vết máu, anh giận tím mặt: “Người phụ nữ chết tiệt, không cho em một bài học thì em nghĩ ông đây là con mèo bệnh.”
Diệp Sâm lập tức bắt lấy tay Nam Tầm, tay còn lại duỗi về hướng nách cô, dùng sức một cái đã ấn cả người cô lên sô pha, đè chặt lấy cô.
Đôi tay của Nam Tầm bị ấn ra sau đầu, thân thể bị đè nặng, chỉ có chân giãy giụa được một chút, nhưng rất nhanh cả chân cũng bị ấn xuống.
Tư thế nằm dưới này quá mập mờ, làm Nam Tầm thẹn quá thành giận, há mồm muốn cắn Diệp Sâm.
Diệp Sâm nắm lấy cằm cô, thở phì phò khàn khàn nhìn cô cười và nói: “Mấy năm em học ở trường quân đội đều học chút công phu mèo quào này à?”
Nam Tầm nói không nên lời, đây là lần đầu tiên sau bảy năm cô đánh nhau với người ta, còn thua thảm như thế, quả thực là không có sức phản kháng.
Đối với cô, đây là một loại sỉ nhục. Từ hồi nào cô trở nên yếu như thế?
“Thành thật?” Thấy rốt cuộc Nam Tầm cũng an phận, nhưng Diệp Sâm vẫn không muốn buông cô ra.
Nam Tầm tức giận trừng Diệp Sâm: “Anh đứng lên, tôi và anh lại đánh một trận.”
Diệp Sâm trêu chọc: “Lại kéo tóc cắn người?”
Nam Tầm nhớ tới hành vi đanh đá vừa rồi của mình sắc mặt lập tức đỏ lên: “Không phải anh cũng kéo tai tôi à? Chúng ta tám lạng nửa cân, đừng ai nói ai, mau buông tôi ra.”
Diệp Sâm phát hiện gương mặt cô hơi đỏ ửng, anh chống một tay trên sô pha, nhìn xuống cô từ trên cao, trong mắt lộ ra chút tà khí, môi mỏng nhếch lên trên: “Không bỏ đấy.”
Thấy Diệp Sâm nổi hứng chơi, Nam Tầm biết mình càng giãy giụa thì anh sẽ càng hưng phấn, không cẩn thận còn lau súng cướp cò.
Trai đơn gái chiếc, lỡ anh thật sự muốn làm gì thì cô căn bản tránh không thoát, mấy người ngoài cửa căn bản không trông cậy vào được.
Nam Tầm trầm mặc, bình tĩnh lại, trở về mục đích ban đầu: “Diệp Sâm, tôi thật sự không thích anh, hy vọng anh tôn trọng lựa chọn của tôi, dọn ra khỏi nhà tôi đi.”
Khóe miệng Diệp Sâm hơi hạ xuống.
Thấy anh chậm chạp không nói lời nào, Nam Tầm tiếp tục nói: “Hành vi bây giờ của anh đã làm rối loạn cuộc sống của tôi, tôi hy vọng anh lập tức ngừng lại, nếu không chúng ta không làm được cả bạn bè.”
“Ai muốn làm bạn bè với em?” Diệp Sâm cười lạnh, đôi mắt không đeo kính thâm thúy sắc bén, bàn tay thon dài lướt qua bên má bóng loáng của cô, quyến luyến vuốt ve: “Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã coi trọng em, nếu không em cho rằng năm đó vì sao tôi lại chịu ở nhà em chứ?”
“Diệp Sâm...”
“Tôi mong em nhiều năm như thế, chờ em nhiều năm như thế, em cho rằng tôi sẽ để em chạy?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Diệp Sâm dần dần trở nên cực nóng, thâm tình cố chấp mà không nói lý lẽ: “Em đã nói sau khi ly hôn với Cố Nam Thành thì sẽ tới tai họa tôi cả đời, đã trêu chọc tôi xong mà giờ em muốn vỗ mông chạy lấy người?”
“Tôi chỉ nói đùa mà thôi.”
Người bình thường đều nghe ra mà đúng không?
“Em như vậy là bội tình bạc nghĩa.”
Tay Diệp Sâm chậm rãi dời từ má cô về phía cái cằm tinh xảo, ngón cái dừng lại môi dưới, nhẹ nhàng cọ xát, xúc cảm truyền đến từ lòng bàn tay làm anh yêu thích không nỡ buông tay, lưu luyến quên hết mọi thứ.
“Bởi vì một câu của em, tôi không làm cái gì cả mà đợi em tận bảy năm, giờ em nói với tôi đó chỉ là vui đùa?”
Nếu không phải vì những lời này của cô, anh sẽ mặc kệ cô và Cố Nam Thành ở bên nhau bảy năm?
“Vậy anh muốn thế nào?”
Nam Tầm thật muốn tát một cái chụp chết mình, vì sao cô lại nói những lời đó với tên điên này?
Diệp Sâm trả lời rất cường thế lại bá đạo: “Tôi muốn em làm người phụ nữ của Diệp Sâm này.”
Nam Tầm không chút do dự từ chối: “Không th...”
Chữ “thể” còn chưa kịp nói ra thì môi Diệp Sâm đã hạ xuống, cưỡng ép cô nuốt từ đó trở vào.
Nam Tầm nổi điên lên lại muốn cắn anh, nhưng lần này bị anh bóp lấy cằm, chỉ có thể mặc anh tùy ý đòi lấy.
Nụ hôn này giằng co thật lâu, thẳng đến Diệp Sâm cảm thấy mỹ mãn buông cô ra.
Nam Tầm tức đến khuôn mặt đỏ bừng, cắn răng rống giận: “Diệp, sâm.”
Nhìn gương mặt xinh đẹp thở phì phì và đôi môi bị anh hôn sưng đỏ của cô, ánh mắt Diệp Sâm trở nên sâu thẫm, vùi mặt vào bên gáy cô, tham lam hít mùi hương trên người cô: “Đừng lộn xộn, nếu không tôi lập tức làm em.”
Nghe tiếng hô hấp áp lực bên tai, cảm nhận được thân thể căng thẳng của anh, Nam Tầm vừa tức vừa bực, lại không dám lộn xộn nữa, đôi tay lại bị túm lấy, chỉ dám thể hiện ngoài miệng: “Nếu anh dám tôi sẽ giết anh.”
Diệp Sâm khẽ bật cười “Ha hả” hai tiếng.
“Anh cười cái gì?”
“Tôi thích dáng vẻ em thẹn quá thành giận, rồi lại không thể làm gì được tôi, thật đáng yêu.”
“Anh biến thái.”
“Làm người phụ nữ của tôi.” Diệp Sâm lại nói: “Để tôi ở chỗ này, tôi không chạm vào em.”
“Không có khả năng.”
Nếu đàn ông dựa vào được thì heo mẹ cũng biết lên cây. Vừa rồi lúc hôn cô, anh ta có được cô cho phép chưa?
“Vậy tôi lập tức ngủ em.” Diệp Sâm nguy hiểm nheo mắt lại, tay chui vào vạt áo cô.
Sắc mặt Nam Tầm trắng nhợt: “Diệp Sâm, đừng làm tôi hận anh.”
Thấy mặt Nam Tầm trắng bệch, Diệp Sâm biết cô thật sự không muốn, trong lòng vẫn kháng cự anh, cuối cùng tay anh dừng lại, đặt trên bụng cô không di chuyển nữa.
Qua thật lâu, hô hấp của Diệp Sâm mới bình tĩnh trở lại, rốt cuộc cũng buông Nam Tầm ra rồi đứng lên: “Đã khuya, hôm nay đến đây thôi.”
“Diệp Sâm.” Nam Tầm gọi anh lại: “Anh thật sự không dọn đi?”
Đôi chân thon dài của Diệp Sâm khựng lại, sau đó dùng tiếng đóng sầm cửa đáp lại cô.
Nam Tầm rất phẫn nộ lại không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại báo cảnh sát...
Nếu cô từ bỏ như vậy thì đêm nay không phải uổng công vô ích sao!
Cảnh sát tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Lúc rời đi, chú cảnh sát lớn tuổi còn mắng Nam Tầm một trận: “Người yêu mâu thuẫn là chuyện thường tình, đừng động một chút là đuổi người đi, tổn thương lòng tự tôn đàn ông lắm, lỡ ngày nào đó cậu ta thật sự bỏ đi thì cô đi đâu tìm được người đàn ông tốt như thế?”
Nam Tầm tức đến nổ tung: “Anh ta thật sự không phải bạn trai của tôi, anh ta là biến thái.”
Người đàn ông tốt?
Chú cảnh sát, chú trông mặt mà bắt hình dong!
Cảnh sát nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha xử lý công việc, cầm lấy ví tiền trên bàn rồi mở ra, bên trong có ảnh chụp chung của Nam Tầm và Diệp Sâm: “Cô nhìn xem, đã đặt ảnh chung trong ví tiền mà còn không phải bạn trai bạn gái?”
Chương 332: Hơn nửa đêm, em còn kêu như thế sẽ làm người ta hiểu lầm
“Tôi và anh ta thật sự không có quan hệ…”
“Được rồi.” Cảnh sát cắt ngang lời Nam Tầm giải thích, chỉ vào ví tiền tiếp tục giáo dục Nam Tầm: “Hiện tại cậu ta đã dọn đến phòng khác rồi, nếu cô còn muốn ở bên cậu ta thì bớt giận mà cho một cơ hội đi, đừng tùy hứng nữa!”
Sau đó ông lại nhìn về phía Diệp Sâm, dặn dò thấm thía: “Còn cậu, đừng chỉ lo làm việc xem nhẹ bạn gái.”
Diệp Sâm ngẩng đầu, đẩy đẩy mắt kính trên mặt, bất đắc dĩ giải thích với cảnh sát: “Tôi sợ tôi không tìm chút chuyện để làm thì sẽ nhịn không được cãi vã tiếp.”
Cô nhìn xem, người đàn ông chững chạc bao dung biết bao, còn đẹp trai, khí chất cũng tốt, có chỗ nào giống biến thái?
Nếu ông có con rể như thế thì nằm mơ cũng cười.
Người trẻ tuổi hiện tại thật không biết quý trọng!
Chú cảnh sát quay đầu lại khuyên bảo Nam Tầm một hồi rồi dẫn cấp dưới trẻ tuổi đi rồi, trước khi rời đi còn không quên răn dạy Nam Tầm: “Về sau đừng báo cảnh sát bậy bạ nữa, cô làm vậy là lãng phí cảnh lực, là phạm pháp biết không?”
Lúc đi, ông còn săn sóc đóng cửa cho bọn họ.
Mặt Nam Tầm xanh mét, mấy cảnh sát này mù sao, hiện tại cô giống tình nhân đang cãi nhau giẫn dỗi bạn trai sao?
Lúc này Diệp Sâm đang đeo mắt kính tơ vàng, trên đùi đặt notebook, ra vẻ ‘Đường đường chính chính’ mà ngồi trên sô pha, bình tĩnh chững chạc mà xử lý công việc.
Nam Tầm tức đến mặt trắng bệch, bực bội đi qua đi lại trong phòng: “Con mẹ nó anh diễn đủ chưa, người đã đi hết rồi.”
Diệp Sâm vẫn nhìn chằm chằm máy tính, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, không nâng đầu lên mà nói: “Hiện tại tôi thật sự có việc gấp cần xử lý, em mệt thì nghỉ ngơi trước đi!”
Nam Tầm: “...”
Hoá ra đêm nay đều là cô vô cớ gây rối? Rốt cuộc là ai không làm rõ tình hình? Nhưng hiện tại có thể làm sao bây giờ?
Phân rõ phải trái cũng vô dụng, đánh thì đánh không lại, báo cảnh sát còn bị dạy dỗ, xã hội này làm sao vậy, lì lợm la liếm là chiếm lý?
“A...” Nam Tầm nghẹn một bụng lửa giận, không thể nhịn được mà rít gào.
Cô sống nhiều năm như thế, chưa bao giờ uất nghẹn đến mức này!
Rốt cuộc Diệp Sâm cũng ngẩng đầu, cười như không cười mà nhìn cô: “Đã hơn nửa đêm rồi, em kêu như thế sẽ làm người ta hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái đầu anh.” Nam Tầm tức đến chửi thề, chỉ vào Diệp Sâm nói: “Anh chờ cho tôi, sớm muộn gì có ngày bà sẽ làm chết anh.”
Diệp Sâm nằm dài lên sô pha, tà khí ngoắc ngón tay với cô, gợi cảm lại thu hút: “Đừng chờ sớm muộn gì, em lại đây, tôi có thể lập tức cho em làm.”
“Đi tìm chết đi, tiện nhân này.” Nam Tầm thật sự không thể nhịn được nữa, cởi giày trên chân ném thẳng lên người Diệp Sâm.
Ném xong liền chạy!
Diệp Sâm: “...”
Tính tình cô gái này càng ngày càng hung dữ!
Hắn nhìn nhìn chiếc giày trên tay, đặt nó qua một bên rồi lại tập trung nhìn vào máy tính, mười ngón lại lướt nhanh.
Lúc này lại có một chiếc giày bay vào, đập thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Diệp Sâm.
Diệp Sâm: “... Nam, Tầm.”
“Ha ha ha ha...”
Trong tiếng rống giận nghiến răng nghiến lợi của Diệp Sâm, Nam Tầm mang theo ý cười càn rỡ lao đi, chạy nhanh còn hơn thỏ.
Sau khi lên xe, rốt cuộc Nam Tầm cũng phun ra cục tức trong lòng!
Xe chạy về hướng Thịnh gia, Nam Tầm nhớ đến dáng vẻ tức muốn hộc máu vừa rồi của Diệp Sâm liền nhịn không được muốn cười.
Mấy vệ sĩ bị đánh mặt mũi bầm dập: “...”
Đáng thương cho bọn họ, thật là mắt mù, vợ chồng son người ta giận dỗi, bọn họ lại tin là thật, kết quả bị đánh tím mặt.
Nửa đường rốt cuộc Nam Tầm cũng tỉnh táo lại, nhìn về phía mấy vệ sĩ mặt mũi bầm dập bên cạnh: “Mấy cảnh sát vừa rồi không nhìn thấy các người sao?”
Một vệ sĩ trong đó thở dài: “Thấy, họ nói tiểu thư nhà có tiền thật tùy hứng thích càn quấy, đang ở trong phúc mà không biết hưởng.”
Nam Tầm: “...”
Sau khi Nam Tầm bỏ chạy, Diệp Sâm nhìn chiếc giày trên mặt đất, bất đắc dĩ lại cưng chiều mà lắc lắc đầu, duỗi tay nhặt nó lên rồi đặt chung một chỗ với chiếc vừa rồi.
Trở lại sô pha, những ngón tay dài của Diệp Sâm tiếp tục bay múa trên bàn phím, tận nửa giờ sau anh mới khép máy tính lại.
Anh lười biếng duỗi eo, ánh mắt dừng lại trên khung ảnh bên cái TV, đó là ảnh chụp chung của mẹ con Nam Tầm, một người xinh đẹp nho nhã, một người trắng nõn đáng yêu.
Anh đi qua cầm lấy khung ảnh, đầu ngón tay khẽ lướt qua khung ảnh, ánh mắt dịu dàng đột nhiên trở nên sắc bén.
Cố Nam Thành, tôi đã trở về, ngày lành của anh cũng đến lúc chấm dứt.
…
Đêm hôm đó có rất nhiều người không ngủ, Mộ Tư là một trong số đó.
Anh ta cứ xem Weibo hết lần này đến lần khác, chú ý chuyện Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu ly hôn, thẳng đến đêm khuya tĩnh lặng anh mới tin Thịnh Hoàn Hoàn thật sự đã ly hôn với Lăng Tiêu.
Weibo mới nhất Lăng Tiêu đăng lên có viết bốn chữ “Hoà bình ly hôn” đầu tiên.
Mộ Tư nhìn chằm chằm bốn chữ này thật lâu thật lâu, lâu đến khi Mã Lai nhìn không được: “Lão đại, anh vừa làm xong giải phẫu, nên đi ngủ!”
Mộ Tư ngẩng đầu, nhìn về phía Mã Lai với khóe miệng nhếch lên, cười như một thiếu niên mới lớn: “Mã Lai, cô ấy ly hôn, cô ấy thật sự ly hôn.”
“Vâng, cô ấy thật sự ly hôn.”
Mã Lai không biết mình đã nói những lời này lần thứ mấy: “Lão đại, chị dâu cũng không chạy mất, anh bị thương phải nghỉ ngơi cho khoẻ thì mới có thể mau xuất viện.”
Mộ Tư lắc đầu, ánh mắt lại trở lại điện thoại: “Tôi xem tiếp, cậu nghỉ ngơi đi.”
Mộ Tư tìm được video nhảy nóng của Thịnh Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca rồi bấm vào, thẳng đến thấy hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn hất tóc cắn môi nháy mắt, trái cổ anh đột nhiên khẽ động vài cái.
Mã Lai thấy không khuyên được Mộ Tư thì cũng ngồi một bên chơi di động, lơ đãng ngẩng đầu đã thấy sự thay đổi dưới lớp chăn.
“Lão đại, xem ra giải phẫu rất thành công!” Mã Lai mừng rỡ chỉ chỉ khối nhô lên trên chăn.
Mộ Tư tỉnh táo lại, ảo não kéo lấy góc chăn che lên, kết quả động tác quá lớn kéo trúng miệng vết thương nên hít hà một hơi.
Mã Lai vội chạy tới: “Lão đại, anh không sao chứ?”
Bên tai Mộ Tư đỏ bừng, trừng mắt nhìn Mã Lai một cái: “Cút, ngày mai bảo Hứa Ninh Viễn lại đây, cậu đừng tới.”
Mã Lai giật mình, mặt xị xuống như chó mặt xệ: “Lão đại...”
Rốt cuộc anh ta làm sai cái gì?
Sau khi ổn định lại, Mộ Tư không dám xem video kia nữa, lại tải nó về di động lưu.
Những bình luận dưới video đều nói Thịnh Hoàn Hoàn như tiểu yêu tinh hút hồn người ta, vừa đẹp lại quyến rũ, là đàn ông đều không thể từ chối, cam tâm trầm mê vì cô.
Mộ Tư hơi ghen, ngoắc ngón tay với Mã Lai.
Mã Lai đang mất mát thì thấy cơ hội lấy lòng Mộ Tư đã tới, lập tức nhích lại gần như con chó mặt xệ: “Lão đại, anh sai bảo đi.”
Mộ Tư chỉ chỉ video trên điện thoại: “Có thể xóa những video này không?”
Anh ta không muốn để người ta nhìn thấy khía cạnh quyến rũ xinh đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn, tư tưởng đàn ông dơ bẩn, anh ta không muốn người đàn ông khác cũng... ‘Dựng’ lên vì cô!!!
Mã Lai cảm thấy Mộ Tư đang cố ý làm khó dễ mình, khóc tang nói: “Lão đại, cái này tiểu nhân thật sự làm không được.”