Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291: Có người bịa đặt tôi ngoại tình cắm sừng lên đầu anh

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, nghĩ đến chuyện mà trợ lý Ôn Bích của Lam Nhan làm ra, cô dừng bước rồi về hướng Lam Nhan: “Lam tiểu thư muốn nói gì?”

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt. Lần nào cô gái này xuất hiện cùng Lăng Tiêu thì cũng y như con chó con mèo càn quấy không ngừng tè bậy công khai đánh dấu lãnh thổ trong phạm vi 10 mét xung quanh Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đang đứng trước cửa thang máy, nghe vậy thì đôi chân thon dài giật giật, xoay người lại đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh.

Lam Nhan nhìn nhìn Đường Nguyên Minh phía sau Thịnh Hoàn Hoàn, lại nhìn Lăng Tiêu bên cạnh mình, vẻ mặt có chút xấu hổ, rất oan ức mà nói: “Tôi chỉ muốn chào hỏi Thịnh tiểu thư thôi, không ngờ Thịnh tiểu thư lại thù hằn tôi như thế.”

Thật sự chỉ chào hỏi sao?

Vừa rồi đã đi qua, nhưng lại cố tình gọi cô lại, lần trước cũng như thế, còn không phải là thấy cô và Đường Nguyên Minh đi cùng nhau, muốn làm Lăng Tiêu chán ghét cô sao?

Nể mặt Thiên Vũ, cô không muốn so đo với cô ta, nhưng cô gái này cứ lần lượt kiếm chuyện với cô, Ôn Bích dùng mấy tấm ảnh bịa đặt cô ngoại tình, cô không tin chuyện này không liên quan đến cô ta.

Thịnh Hoàn Hoàn và Ôn Bích không có tiếp xúc gì với nhau, Ôn Bích lại là trợ lý của Lam Nhan, nếu nói Ôn Bích không bị Lam Nhan sai khiến thì ai tin?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn dáng vẻ oan ức của Lam Nhan thì cười lạnh: “Vì sao tôi lại thù hằn thì trong lòng cô không rõ à? Lần sau đừng làm tôi ghê tởm nữa, tôi không thân với cô.”

Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn đi qua trước mặt Lam Nhan.

Lúc này, Lăng Tiêu lại hành động, đưa tay nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt bình tĩnh đến vô tình dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Nói rõ ràng những lời vừa rồi.”

Thấy Lăng Tiêu chống lưng cho mình, Lam Nhan vừa mừng vừa sợ, tức giận nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, trên mặt không có chút chột dạ nào: “Đúng vậy, nói rõ ràng những lời vừa rồi của cô đi. Thịnh tiểu thư, tôi tự hỏi không làm chuyện gì có lỗi với cô, bởi vì cô chăm sóc Thiên Vũ nên tôi còn rất cảm kích, nhưng vì sao cô lại sỉ nhục tôi như thế?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt dối trá của Lam Nhan thì giận sôi máu, cô nhìn người đàn ông trước mặt, dùng sức tránh khỏi tay hắn, lúc này Đường Nguyên Minh bước đến chắn trước mặt cô.

Đường Nguyên Minh cười như không cười mà nói: “Hình như Lăng tổng quên mất anh và Hoàn Hoàn đã ly hôn, anh không có quyền hỏi đến chuyện của cô ấy nữa.”

Nhìn Đường Nguyên Minh chắn trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đôi mắt đen như chim ưng của Lăng Tiêu loé lên tia không vui, ánh mắt sắc bén như mũi tên: “Tránh ra, ở đây không đến phiên anh nói.”

Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Tôi không tránh thì sao?”

Khí thế của hai người đàn ông lập tức lan toả, nhiện độ xung quanh lập tức hạ thấp đến điểm đóng băng, làm lòng người run sợ, sau lưng phát lạnh. Bọn họ như hai con hùng sư tức giận, tranh đoạt lãnh địa tranh đoạt chủ quyền, chiến tranh hết sức căng thẳng, chắc chắn sẽ hủy thiên diệt địa, không chết thì không ngừng.

Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng tiến lên chắn giữa Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu.

Đường Nguyên Minh nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, ánh mắt tà khí lạnh lẽo mà khủng bố: “Hoàn Hoàn, em lui xuống phía sau anh đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn tránh thoát tay Đường Nguyên Minh, quay đầu lại lộ ra ánh mắt khẩn cầu với anh: “Anh Minh, đây là chuyện của em, giao cho em tự xử lý được không?”

Đường Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Em và anh ta không có gì để nói.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với anh: “Em biết.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn xoay người nhìn về phía Lăng Tiêu cũng đang bày ra vẻ mặt sương lạnh, bình tĩnh thản nhiên mà hỏi: “Anh muốn tôi nói cái gì?”

Lam Nhan đứng bên cạnh cả giận nói: “Tôi muốn cô xin lỗi vì vừa rồi đã vô cớ sỉ nhục tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn Lam Nhan lấy một cái, chỉ dán mắt vào Lăng Tiêu: “Anh cũng là ý này?”

Lăng Tiêu khẽ mở môi mỏng, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách: “Tôi muốn cô nói rõ ràng, cô ấy là mẹ của Thiên Vũ, đang ở Lăng Phủ.”

Cô ấy là mẹ của Thiên Vũ, đang ở Lăng Phủ!

Cho nên cô sỉ nhục Lam Nhan như thế là đang vả mặt hắn!

Cho nên hắn thừa nhận thân phận của Lam Nhan?

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn dâng lên một tia chua xót không nên có, cô nỗ lực xem nhẹ nó, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên: “Có một cô gái bịa đặt tôi ngoại tình, cắm sừng lên đầu anh.”

Nói đến đây, tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên mặt Lam Nhan: “Cô gái đó tên là Ôn Bích.”

Mặt Lam Nhan lập tức thay đổi, phản ánh đặc biệt mãnh liệt: “Cô nói bậy, Ôn Bích tuyệt đối không làm chuyện này.”

Lam Nhan không ngờ nhanh như thế Thịnh Hoàn Hoàn đã tra được Ôn Bích. Cô nhìn về phía Lăng Tiêu, nôn nóng giải thích: “A Tiêu, chuyện này không liên quan đến Ôn Bích, cô ấy và Thịnh Hoàn Hoàn không oán không thù, sao lại làm chuyện này được.”

Lúc này Lăng Tiêu hỏi một câu: “Ôn Bích là ai?”

Lam Nhan ngẩn người, Ôn Bích theo cô lâu như thế mà A Tiêu lại không nhớ rõ: “Ôn Bích là trợ lý của em, anh từng gặp qua vài lần, cô ấy không phải người nhiều chuyện, cũng không biết Thịnh tiểu thư nghe tin tức từ đâu, nói Ôn Bích bịa đặt cô ngoại tình là lời nói vô căn cứ.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Có phải cô ta không thì tra một chút chẳng phải biết liền à?”

Lam Nhan không cam lòng yếu thế: “Tra thì tra, tôi tin Ôn Bích, nhưng Thịnh tiểu thư, không có lửa làm sao có khói, nếu cô thật sự chưa làm chuyện gì xin lỗi A Tiêu thì sao lại bị người ta bắt được nhược điểm?”

Lăng Tiêu đi tra càng tốt, nhìn thấy những bức ảnh kia thì nhất định sẽ thẹn quá thành giận, hận không thể giết Thịnh Hoàn Hoàn, đến lúc đó ai còn quan tâm đến Ôn Bích?

Nếu là trước kia, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ không nén được lửa giận, hung hăng tát Lam Nhan một cái.

Bịa đặt còn nói chuyện hiên ngang, chưa thấy cô gái nào ti tiện như thế.

Nhưng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn trưởng thành không ít, tầm nhìn cũng rộng rãi, cô không giận không nóng trước sự khiêu khích của Lam Nhan: “Vậy dựa theo lời Lam tiểu thư nói, tôi và Lăng Tiêu chưa ly hôn mà cô đã vào Lăng Phủ ở, vậy chẳng phải Lam tiểu thư cũng có gian tình với Lăng Tiêu, chẳng lẽ cô là con tiểu tam chen chân vào gia đình người khác, trên đầu tôi cũng bị cắm sừng rồi?”

“Cô...” Lam Nhan tức đến xanh mặt, hốc mắt đỏ lên tủi thân nhìn về phía Lăng Tiêu: “A Tiêu, em với anh trong sạch như vậy, không ngờ lại bị Thịnh tiểu thư bôi nhọ, rốt cuộc em cũng biết vì sao Thịnh tiểu thư nhằm vào em như thế, thì ra là oán hận em bước vào Lăng Phủ.”

Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tình xem Lam Nhan diễn kịch, chỉ nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi chỉ ví dụ mà thôi.”

“Trên đầu cô không có sừng.” Lăng Tiêu đột nhiên nói một câu như thế.

Sau một lúc lâu Thịnh Hoàn Hoàn mới phản ứng lại là Lăng Tiêu đang giải thích, hắn và Lam Nhan không có gian díu, hắn chưa từng cắm sừng cô.

Khi cô phản ứng lại thì Lăng Tiêu đã vào thang máy, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô: “Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”

“A Tiêu chờ em.” Lam Nhan tỉnh táo lại, vội vàng đi theo vào thang máy.

Câu nói cuối cùng của Lăng Tiêu có ý gì? Là muốn cho cô một lời giải thích, hay muốn xác định rốt cuộc cô có ngoại tình, cắm sừng lên đầu hắn không?

“Hoàn Hoàn, em có khỏe không?”

“Em không sao, chúng ta cũng đi lên đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười với Đường Nguyên Minh rồi đi đến một cái thang máy khác.
Chương 292: Thấy Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh hôn môi trong xe

Trong thang máy, Lam Nhan nơm nớp lo sợ, rất nhiều lần muốn mở miệng, lại bị sắc mặt của Lăng Tiêu dọa nuốt ngược lời nói vào bụng.

Mãi đến khi Lăng Tiêu mở miệng: “Cô muốn nói cái gì?”

Lam Nhan lập tức nói: “Em nghĩ có phải vì vừa rồi em thấy cô ấy và Đường thiếu... Làm cái kia trên xe, cho nên Thịnh tiểu thư mới thẹn quá thành giận bôi nhọ em không?”

Lăng Tiêu nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén: “Làm cái kia?”

Lam Nhan cắn răng một cái: “Em thấy cô ấy và Đường thiếu hôn môi trên xe.”

“Phải không?” Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng.

Phải không? Chỉ như vậy?

Lam Nhan không cam lòng: “Không ngờ cô ấy và Đường thiếu tiến triển nhanh như thế, mấy ngày trước còn thấy họ cùng đi ra từ quán ăn, khi đó hình như đang bàn công việc. A Tiêu, anh có biết thì ra Đường Nguyên Minh là giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn Đường thị không, gần đây Đường thị có một dự án làm các tập đoàn lớn tranh giành vỡ đầu, không ngờ cuối cùng lại bị Thịnh tiểu thư vừa nhận chức chưa được mấy ngày giành được, quan hệ của hai người họ không bình thường.”

Ánh mắt Lăng Tiêu rất lạnh lẽo: “Nói đủ chưa?”

Lam Nhan bị ánh mắt của Lăng Tiêu làm đóng băng, thân thể cứng đờ nửa ngày vẫn không nói ra được lời nào.

Lúc này thang máy mở ra, Lăng Tiêu nâng đôi chân thon dài lên sải bước rời khỏi tầm mắt Lam Nhan.

“Thời gian của cô không còn bao nhiêu, lần sau còn dám lợi dụng Thiên Vũ tiếp cận tôi thì tôi sẽ làm cô trắng tay cút khỏi Hải Thành.” Chờ bóng dáng Lăng Tiêu biến mất thì giọng nói lạnh lùng tàn khốc của hắn mới chậm rãi truyền đến.

Mặt Lam Nhan trắng bệch, vội vàng lao ra khỏi thang máy: “A Tiêu, anh nghe em nói...”

Nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng Lăng Tiêu?

Lam Nhan nhớ tới lời cảnh cáo vừa rồi của Lăng Tiêu, trong lòng hối hận không thôi, vì muốn ngồi chung xe với Lăng Tiêu tới bệnh viện, cô ta đã lợi dụng Thiên Vũ nói dối hắn.

Không ngờ nhanh như thế đã bị Lăng Tiêu vạch trần!

Lời vừa rồi của Lăng Tiêu nhắc nhở Lam Nhan, thời gian còn lại của cô ta không nhiều lắm, nếu tình hình của Thiên Vũ không có chuyển biến tốt thì cô ta sẽ bị đuổi ra khỏi Hải Thành, từ đây không thể trở về nữa.

Xem ra cô ta phải mau chóng được Lăng Hoa Thanh tán thành mới được.

Kỳ thật Lam Nhan không tự tin về bệnh tình của Lăng Thiên Vũ lắm, lúc trước vì tiếp cận Lăng Tiêu nên mới lựa chọn liều mình đánh cược, nhưng hiện tại cô ta đã tìm ra cách không cần mạo hiểm.

Lăng Tiêu đặc biệt tôn kính và coi trọng Lăng Hoa Thanh, chỉ cần được Lăng Hoa Thanh thích thì cô ta nhất định sẽ có một vị trí nhỏ ở Lăng Phủ.

Hiện tại Lăng Tiêu đã ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn, cơ hội nằm ngay trước mặt, cô ta càng không thể lùi bước.

Lam Nhan tăng tốc đuổi theo thì thấy Lăng Tiêu đang gọi điện thoại bên ngoài phòng bệnh của Lăng Hoa Thanh, cô ta đi lên trước mơ hồ nghe thấy tên của Ôn Bích.

Xem ra Lăng Tiêu thật sự tính điều tra lời đồn Thịnh Hoàn Hoàn ngoại tình, không biết khi thấy mấy tấm ảnh kia thì hắn sẽ có phản ứng gì.

Lam Nhan không khỏi thầm chờ mong, nhưng đồng thời cũng lo lắng, lỡ Lăng Tiêu không tức giận mà bình tĩnh điều tra tiếp, vậy chẳng phải Ôn Bích sẽ nguy hiểm?

Thái độ vừa rồi của Lăng Tiêu làm Lam Nhan không nắm chắc được.

Nhưng làm cũng đã làm, lúc này muốn quay đầu lại đã không có khả năng, xem ra cô ta phải làm cái gì đó để châm bùng lửa giận của Lăng Tiêu lên.

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu đi vào phòng bệnh.

Hôm nay tinh thần của Lăng Hoa Thanh tốt hơn rất nhiều, thấy Lăng Tiêu thì sung sướng chỉ chỉ bộ cờ tướng do Lam Nhan mua tới: “A Tiêu, tới chơi với ba vài ván đi.”

Lăng Tiêu ngồi xuống rồi mở bộ cờ tướng ra.

Lam Nhan lập tức nói: “Bác trai, con gọt trái cây cho hai người.”

Lăng Hoa Thanh mỉm cười gật đầu với Lam Nhan: “Được, gọt nhiều vào.”

Khi bắt đầu đánh cờ, Lăng Hoa Thanh từng bước ép sát, ăn vài con cờ của Lăng Tiêu, cuối cùng dễ dàng thắng được một ván.

Lăng Hoa Thanh kinh ngạc nói với Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, sao tài chơi cờ của con lùi bước nhiều như thế, ba nhớ trước kia con có thể thắng ba mà, sao giờ lại thua nhanh vậy?”

Lăng Tiêu nói: “Lâu quá không chơi, làm ba mất hứng rồi.”

Trước kia hai ba con thường xuyên đánh cờ trong nhà, sau này Lăng Hoa Thanh vào tù, Lăng Tiêu không còn chạm qua cờ nữa.

Lăng Hoa Thanh an ủi nói: “Không có gì, chơi thêm vài lần là có thể tìm về cảm giác.”

Ván thứ hai bắt đầu, Lăng Hoa Thanh vẫn từng bước ép sát Lăng Tiêu, ông ta vừa chơi cờ vừa nói với Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, con nhớ kỹ, đời người như ván cờ, chỉ khi nào con trở thành người chơi cờ thì mới khống chế được vận mệnh của mình, tuyệt đối đừng bị một quân cờ làm xao lãng.”

“Chuyện hôm nay con làm rất tốt, hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã vào Thịnh Thế, ly hôn tốt cho cả con và cô ta, cắt đứt quan hệ thì tương lai gặp mặt trên thương trường cũng không có băn khoăn.”

Lăng Tiêu không trả lời Lăng Hoa Thanh, tay lưu loát thả một con cờ rồi ăn con soái của Lăng Hoa Thanh, mày kiếm nhướng lên: “Ba, xem ra ván này ba thua rồi.”

Lăng Hoa Thanh nhìn nhìn ván cờ mà cười nói: “Còn sớm!”

Lăng Tiêu chơi vài ván với Lăng Hoa Thanh rồi rời khỏi bệnh viện, Lam Nhan không đi theo mà lựa chọn ở lại.

Lam Nhan là người phụ nữ thông minh, cô ta thấy sắc mặt Lăng Hoa Thanh không tốt lắm thì thử dò hỏi: “Bác trai còn sầu lo vì chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn sao?”

Lăng Hoa Thanh gật gật đầu, lại không nhiều lời với Lam Nhan.

Lam Nhan ngẫm nghĩ rồi tiếp tục nói: “Hôm nay con mới biết vì sao bác trai muốn A Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn ly hôn, thì ra cô ta là loại phụ nữ đó, làm người ta thất vọng quá.”

Mặt Lăng Hoa Thanh trầm xuống: “Nói rõ ràng.”

Lam Nhan lập tức kể lại những tin đồn ồn ào trên mạng cho Lăng Hoa Thanh nghe, Thịnh Hoàn Hoàn ngoại tình, hẹn hò với một người đàn ông lái chiếc Halley thần bí, còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với Mộ Tư, sau đó gian díu với Đường Nguyên Minh, cho dù cô kết hôn nhưng vẫn ôm mấy lốp xe dự phòng không bỏ.

Quả nhiên, sắc mặt Lăng Hoa Thanh càng ngày càng đen, giống như phủ mực.

Lam Nhan rèn sắt khi còn nóng: “Vừa rồi lúc tụi con đến bệnh viện, còn gặp Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh ở gara, họ đang hôn môi trong xe, đúng lúc bị con và A Tiêu nhìn thấy.”

Khí thế trên người Lăng Hoa Thanh hoàn toàn thay đổi, giống như trở thành một người khác: “Đường Nguyên Minh, cháu trưởng Đường gia?”

“Đúng vậy, con trai của Đường Thắng Văn, Đường gia là danh môn vượng tộc đếm trên đầu ngón tay ở Hải Thành, Đường Nguyên Minh lại có tướng mạo hiên ngang, Thịnh Hoàn Hoàn coi trọng anh ta cũng không gì đáng trách.” Lam Nhan tỏ vẻ tức giận bất bình: “Nhưng cũng quá nhanh, buổi sáng mới ly hôn với A Tiêu, hiện tại lại cặp với Đường Nguyên Minh, không khỏi làm người ta hoài nghi lời đồn có phải thật không.”

“Hơn nữa Thịnh Hoàn Hoàn còn dẫn Đường Nguyên Minh đi thăm Mộ Tư, mấy ngày trước Mộ Tư chắn một súng cho Thịnh Hoàn Hoàn, lúc trước cô ta và Mộ Tư xung đột thành như vậy mà Mộ Tư còn không màng mạng sống cứu giúp, hiện tại cô ta còn dẫn Đường Nguyên Minh tới thăm, không sợ làm Mộ Tư tức chết sao, thủ đoạn của cô gái này thật là quá đáng sợ…”

Lam Nhan còn chưa nói xong thì Lăng Hoa Thanh đã phẫn nộ đập cái ly trên bàn ra ngoài, mặt đỏ lên gân cổ rống: “Tiện nhân, con tiện nhân không biết xấu hổ kia dám phản bội A Tiêu.”

Lam Nhan khiếp sợ, khoé mắt bị mảnh vỡ của cái ly cắt qua một đường, máu tươi chảy ròng...
Chương 293: Bác phải biết tất cả những chuyện liên quan đến Thịnh Hoàn Hoàn

Vệ sĩ bên ngoài nghe tiếng thì đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lăng Hoa Thanh tỏa ra sát khí, hai mắt đầy tơ máu tức giận trừng Lam Nhan, giống như sát nhân cuồng loạn đi ra từ địa ngục.

Mà Lam Nhan bên mép giường đã sợ tới mức biến sắc.

Vệ sĩ đi đầu lập tức nhìn về hướng Lam Nhan, giây tiếp theo đã giơ tay bóp lấy cổ cô ta rồi ấn mạnh vào tường.

Tất cả xảy ra quá nhanh, Lam Nhan chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, bản thân đã bị người ta bóp chặt cổ, ấn vào tường.

Lam Nhan cảm thấy xương cốt toàn thân sắp tan rã ra, cô ta bắt lấy tay vệ sĩ muốn tránh thoát, nước mắt ứa ra từ hốc mắt: “Buông … Buông tôi ra...”

Cô ta cảm thấy cổ họng sắp bị bóp nát.

Tránh né không có kết quả, Lam Nhan xin giúp đỡ mà nhìn về hướng Lăng Hoa Thanh: “Bác … Bác trai...”

Lăng Hoa Thanh đã khôi phục bình tĩnh, tơ máu trong mắt cũng tan đi, cứ như cảnh vừa rồi chưa bao giờ xảy ra, ông ta nhìn vệ sĩ và nói: “Hà Vinh, buông cô ta ra.”

Lam Nhan cảm giác cổ mình được thả ra, cuối cùng cũng sống lại.

Tiếp theo Lăng Hoa Thanh phất phất tay với Hà Vinh và mấy vệ sĩ: “Các người đi ra ngoài trước đi!”

“Thưa vâng.” Hà Vinh cung kính cúi chào Lăng Hoa Thanh, sau đó cảnh cáo liếc nhìn Lam Nhan một cái rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

Lam Nhan ho khan rất lâu mới dịu lại, cổ bị bóp đỏ bừng, mặt cũng đỏ lên, cô ta vừa định mở miệng oán trách Hà Vinh thì Lăng Hoa Thanh đã cười nói: “Con đừng để ý, A Vinh chỉ lo lắng cho an nguy của bác thôi.”

Con đừng để ý? Vừa rồi cô suýt bị bóp chết, mà ông ta chỉ nhẹ nhàng buông một câu: “Con đừng để ý?”

Cô ta bị sỉ nhục như vậy, dù ông ta chỉ mắng Hà Vinh vài câu thì trong lòng cô cũng dễ chịu hơn một chút. Xem ra trong mắt Lăng Hoa Thanh, mẹ ruột của Thiên Vũ là cô còn không quan trọng bằng một vệ sĩ.

Nhưng đứng trước mặt Lăng Hoa Thanh, Lam Nhan không dám biểu hiện ra chút bất mãn nào, cô ta cố nén đau đớn mà nói với Lăng Hoa Thanh: “Anh ta chỉ lo cho an nguy của bác trai, sao con lại trách anh ta được.”

Lam Nhan “Hiểu chuyện” như thế cũng đổi được một câu quan tâm của Lăng Hoa Thanh: “Mặt con không sao đó chứ, kêu y tá tới xử lý một chút, đừng để lại sẹo.”

Lam Nhan cười lắc đầu: “Chỉ trầy da thôi ạ, sẽ không để lại sẹo, không cần làm phiền y tá.”

Lam Nhan kéo một tờ giấy lau máu rồi lấy miếng băng keo cá nhân ra dán lên trên đó, sau đó cười nói với Lăng Hoa Thanh: “Tụi con đóng phim quay tiết mục cũng thường xuyên va chạm bị thương, bôi chút rượu thuốc hoặc dán băng keo là không sao ngay.”

Sao Lăng Hoa Thanh lại không biết Lam Nhan nói như thế là muốn ông ta nhìn cô với con mắt khác? Nếu cô thật sự là mẹ của cháu ông thì thôi, nhưng đứa bé ở Lăng Phủ căn bản không phải con của Tiêu Nhi.

Cho nên cô gái này ra sức lấy lòng cũng uổng công vô ích, bởi vì sớm muộn gì ông ta cũng làm đứa bé kia biến mất khỏi thế giới này.

Lam Nhan đâu biết Lăng Hoa Thanh suy nghĩ cái gì, cô ta xử lý xong vết thương, còn dọn luôn những mảnh vụn kia, sau đó lại ngồi xuống bên giường bệnh của Lăng Hoa Thanh: “Kỳ thật bác trai không cần lo lắng, A Tiêu đã điều tra Thịnh Hoàn Hoàn, nếu trước khi ly hôn cô ta thật sự có dan díu với người đàn ông khác thì A Tiêu sẽ không bỏ qua cho hai người đó.”

Lần này Lăng Hoa Thanh không phản ứng mạnh như vừa rồi, ông ta bình tĩnh nói với Lam Tiếu: “A Tiêu có chuyện gì cũng luôn tự chịu đựng, con giúp bác lưu ý một chút, con cứ kể hết tất cả những chuyện liên quan đến Thịnh Hoàn Hoàn cho bác.”

Lam Nhan gật đầu: “Yên tâm đi bác trai, con nhất định sẽ làm vậy.”

Lăng Hoa Thanh nằm xuống, phất phất tay với Lam Nhan: “Bác muốn nghỉ ngơi, con còn phải chăm sóc Thiên Vũ, trở về sớm chút đi!”

“Dạ, bác trai nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai con lại đến thăm bác.”

Sau khi Lam Nhan rời đi, Lăng Hoa Thanh gọi Hà Vinh tiến vào.

Lăng Hoa Thanh nói với Hà Vinh: “Cậu đi điều tra mấy ngày nay phu nhân đã làm gì, bảo bà ta tới bệnh viện một chuyến.”

Hà Vinh nhăn mày lại, chần chờ nói: “Chưa chắc phu nhân chịu tới.”

Lăng Hoa Thanh im lặng, trên mặt tăng thêm vài phần mỏi mệt: “Thôi, cậu đi ra ngoài đi!”



Khi Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đến bệnh viện thì Mộ Tư đang chuẩn bị vào phòng giải phẫu, anh ta biết Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tới nên vẫn đang chờ cô. Khi thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn cùng xuất hiện, trên ngũ quan ôn hòa tuấn tú của Mộ Tư có thêm tia lạnh lẽo.

Anh ta đã nói với Hoàn Hoàn rằng người đàn ông Đường Nguyên Minh này rất nguy hiểm, bảo cô cách xa hắn một chút, vì sao cô lại không nghe?

Đường Dật nhăn mày lại: “Muốn nói gì thì mau nói, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn chân thành nhìn Đường Dật và nói: “Chúng tôi không có gì để nói, mọi chuyện làm phiền anh.”

Sau đó cô nhìn về phía Mộ Tư: “Phối hợp tốt với Đường Dật, tôi tin cuộc giải phẫu này nhất định sẽ thành công.”

Mộ Tư gật gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó nhìn về phía Đường Nguyên Minh, ôn tồn lễ độ cười nói: “Cảm ơn Đường tổng tới thăm tôi, tôi xin lỗi không tiếp được.”

Đường Nguyên Minh cũng cong cong khóe miệng: “Chúc Mộ tổng giải phẫu thành công, sớm ngày khôi phục.”

Ánh mắt Đường Dật nhìn lướt qua trên người Mộ Tư và Đường Nguyên Minh một vòng, sau đó mới bảo y tá đẩy Mộ Tư vào phòng giải phẫu.

Phòng giải phẫu sáng đèn, Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh ngồi ngoài phòng giải phẫu chờ đợi, gió đêm se lạnh, Đường Nguyên Minh khoác áo lên người Thịnh Hoàn Hoàn: “Em vừa nhận chức, còn rất nhiều chuyện chờ em xử lý, đừng để bị cảm.”

Thịnh Hoàn Hoàn kéo áo khoác lên phía trước: “Cảm ơn anh.”

Trời vừa vào thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, ở công ty cô không thấy gì, nhưng đến buổi tối đi ra ngoài mới phát hiện mình mặc quá ít. Xem ra về sau ra cửa phải mang thêm một cái áo khoác.

Đường Nguyên Minh hỏi: “Muốn ngủ tiếp một lát không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, nghiêng qua nhìn anh: “Em muốn tâm sự với anh chuyện công việc.”

Cuộc giải phẫu của Mộ Tư tiến hành gần hai giờ, khi đi ra từ phòng giải phẫu thì anh ta vẫn còn tỉnh táo.

Thịnh Hoàn Hoàn tiến lên hỏi tình trạng của Mộ Tư.

Đường Dật trêu chọc nói: “Giải phẫu rất thành công, tuy hai chân không thể đi, nhưng cái chân thứ ba nhất định có thể dựng lên, lấy vợ sinh con không thành vấn đề, nhưng cần bên nữ tốn nhiều sức hơn mà thôi.”

Những lời bậy bạ của Đường Dật làm cô y tá đứng bên cạnh mặt đỏ tới mang tai.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn cũng hơi đỏ lên, cả lỗ tai của Mộ Tư cũng đỏ, Đường Nguyên Minh là người bình tĩnh nhất, anh cười nhẹ và nói: “Chúc mừng Mộ tổng, tin chắc Mộ tổng sẽ cát nhân thiên tướng, rất nhanh hai chân có thể lành lại.”

Tuy Mộ Tư nằm trên giường bệnh, nhưng khí thế lại không yếu chút nào, anh ta đặc biệt kiên định mà trả lời Đường Nguyên Minh: “Cảm ơn, nhất định sẽ.”

Y tá đẩy Mộ Tư trở về phòng bệnh ban đầu, Thịnh Hoàn Hoàn đi theo, Đường Nguyên Minh rút một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, sau đó đưa thuốc tới trước mặt Đường Dật: “Muốn hút một điếu không?”

Đường Dật lắc đầu, xa cách lại không mất lễ phép mà từ chối: “Không được, loại thuốc lá này quá nặng, tôi hút không quen.”

Đường Nguyên Minh không miễn cưỡng, chỉ đưa bậc lửa lên châm, dáng vẻ anh hút thuốc tràn ngập tà khí: “Anh thật sự không có cách nào trị khỏi hai chân của Mộ Tư?”

Anh dừng lại một lát mới nói tiếp: “Anh cứ việc đưa ra điều kiện.”

Đường Dật cười nói: “Mộ tổng cũng từng nói lời tương tự, tôi nói với anh ta là năng lực của tôi hữu hạn, không có tư cách nói điều kiện, hiện tại tôi cũng dùng những lời này đáp lại anh.”
Chương 294: Thịnh Hoàn Hoàn muốn chúc mừng mình khôi phục độc thân?

Sau khi Đường Dật thay quần áo thì rời khỏi bệnh viện, trên đường về nhà còn gọi điện thoại cho Lăng Tiêu: “Cuộc giải phẫu rất thành công.”

Lăng Tiêu cũng không bất ngờ: “Nằm trong dự đoán.”

Đường Dật cảm thấy thật cụt hứng, lập tức tám chuyện: “Anh đoán vừa rồi tôi nhìn thấy ai?”

Lăng Tiêu không có hứng thú: “Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy.”

Hắn đoán được đại khái Đường Dật muốn nói cái gì.

Đường Dật lập tức ngăn lại: “Đừng cúp máy mà Lăng gia, anh nghe tôi nói hết lời được không?”

Không đợi Lăng Tiêu trả lời, Đường Dật lập tức nói luyên thuyên lên: “Tôi nhìn thấy Đường Nguyên Minh, anh ta đi cùng Thịnh Hoàn Hoàn tới bệnh viện thăm Mộ Tư, chẳng lẽ lời đồn là thật? Dù sao tôi thấy Đường Nguyên Minh nhất định có ý với Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư kia càng không cần phải nói, ngày nào cũng trông chờ hai người ly hôn, hiện tại đã được như nguyện, kết quả hai chân lại bị phế đi.”

“Anh biết vừa rồi Đường Nguyên Minh nói gì với tôi không?” Mặc kệ Lăng Tiêu có hứng thú nghe hay không, Đường Dật chỉ lo nói liên tục: “Anh ta bảo tôi chữa khỏi chân cho Mộ Tư, điều kiện tùy tôi đưa ra, không ngờ người đàn ông này cũng rất quan tâm Thịnh Hoàn Hoàn …”

Tút tút tút...

“Cmn, ông đây còn chưa nói xong mà.” Đường Dật sờ sờ mũi, lầm bầm lầu bầu cảm thán: “Hiện tại phụ nữ ly hôn đều được chào đón như thế sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn thì thôi đi, dù sao gia thế và mỹ mạo đều không phải dạng vừa, Nam Tầm kia mới làm anh ta cảm thấy khó tin, tuổi gần 30 còn mang theo con gái, rốt cuộc Diệp Sâm thích cô ta cái gì?

Tiếp theo Đường Dật lại gọi điện thoại cho Diệp Sâm, nói lại những lời vừa rồi với Lăng Tiêu cho Diệp Sâm nghe một lần.

Diệp Sâm nghe xong chỉ đáp lại một câu: “Thần kinh cậu bị thô hay gì?”

Đường Dật bị mắng không hiểu ra sao: “Nam Tầm chọc anh giận à?”

Diệp Sâm nói: “Cậu suy nghĩ nhiều, chúng tôi đang chuẩn bị ra cửa, đi chúc mừng Thịnh Hoàn Hoàn khôi phục độc thân.”

Đường Dật lập tức phủ định: “Không có khả năng, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn còn ở bệnh viện, ở bên Đường Nguyên Minh và Mộ Tư, hơn nữa ly hôn với Lăng gia thì người có hại là cô ta, không chừng lúc trở về cô ta liền nhốt mình vào WC mà khóc, sao còn có tâm tình đi chúc mừng?”

“Cậu đừng quên lúc trước vì sao Thịnh Hoàn Hoàn gả cho Lăng gia.” Diệp Sâm cười lạnh, thản nhiên nói: “Hơn nữa, hiện tại bên cạnh cô ta không thiếu người bảo vệ, giờ hai chân Mộ Tư bị phế đi, nhưng không phải còn Đường Nguyên Minh sao, mọi phương diện của anh ta đều rất ưu việt, không thua kém Lăng gia bao nhiêu, huống chi họ còn là thanh mai trúc mã, chỉ dựa vào điểm này thì Lăng gia xấu tính có thể so được sao?”

Đường Dật hơi ngơ ra: “Tôi đột nhiên cảm thấy anh phân tích rất có lý, cái đệt, không phải Thịnh Hoàn Hoàn thật sự cắm sừng Lăng gia đó chứ?”

“Chuyện này đừng nói bậy, sẽ gây án mạng đấy.” Mặt Diệp Sâm trầm xuống: “Tôi phải ra cửa, nhớ quản cái miệng của mình cho tốt.”

Diệp Sâm lập tức cúp điện thoại.

Đường Dật mang cả bụng buồn bực: “Thịnh Hoàn Hoàn thật sự muốn chúc mừng? Vậy không phải Đường Nguyên Minh cũng đi theo? Chuyện này sao thiếu tôi được chứ?”

Đường Dật càng nghĩ càng ngứa ngáy, lập tức gửi tin nhắn cho Diệp Sâm: “Gửi địa chỉ lại đây, tôi cũng đi xem náo nhiệt.”

Diệp Sâm thật sự gửi địa chỉ qua. Đường Dật vội chuyển tiếp địa chỉ cho Lăng Tiêu: “Lăng gia, ra uống rượu đi, Diệp Sâm nói chúc mừng anh khôi phục độc thân, đêm nay anh ấy bao.”

Trong nháy mắt, Đường Dật đã tính kế cả Diệp Sâm và Lăng Tiêu.

Không bao lâu sau, Đường Dật đã nhận được câu trả lời của Lăng Tiêu: “Tôi còn chút việc cần xử lý, lát nữa qua tìm hai người.”

Đường Dật hưng phấn đến mức suýt quơ chân múa tay: “Đêm nay có trò hay xem rồi.”



Lăng Phủ

Lúc này, Ôn Bích đang quỳ trước mặt Lăng Tiêu, sắc mặt trắng bệch thân thể run rẩy.

Lăng Tiêu ném mấy tấm ảnh trong tay tới trước mặt Ôn Bích, thong thả lạnh nhạt nói: “Nói đi, khi tôi còn kiên nhẫn nghe.”

Ôn Bích nhìn mấy tấm ảnh trước mặt, đó là số ảnh cô ta đăng lên mạng hồi sáng.

Trong ảnh, Thịnh Hoàn Hoàn và một người đàn ông ngồi trên motor Halley, cô ôm chặt người trước mặt, hành động của hai người rất thân mật, mà trên đầu người đàn ông có đội mũ giáp, nhìn không rõ mặt.

Lăng Tiêu không nói nhiều, nhưng Ôn Bích lại run lên: “Là tối hôm qua tôi chụp, khi đó anh và cô ta thật sự chưa ly hôn, hơn nữa tôi cũng không nói gì, mấy tin ngoại tình cắm sừng kia không phải tôi nói, anh có thể đi tra.”

“Cô theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn?”

“Tôi không có.” Ôn Bích liên tục lắc đầu phủ nhận: “Tối hôm qua gặp phải cô ta chỉ là trùng hợp, lúc ấy tôi mới cùng đồng nghiệp ra khỏi quán ăn XX, không tin anh có thể gọi điện thoại đối chất với đồng nghiệp của tôi.”

Lăng Tiêu giơ tay, Bạch quản gia lập tức tiến lên: “Thiếu gia, xin ra lệnh.”

“Tra video theo dõi của quán ăn XX ra đây.”

Nghe thấy lời này của Lăng Tiêu, Ôn Bích âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Lăng Tiêu lại nói tiếp: “Còn nữa, tìm ra thời gian cụ thể của mấy tấm ảnh này, nếu tìm không thấy thì tra camera gần đó.”

Bạch quản gia gật đầu nói: “Vâng thiếu gia.”

Lúc này Ôn Bích vừa rồi còn thề thốt đột nhiên bị rút hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống đất.

Cô ta chụp ảnh xong mới đến quán XX ăn cơm, để có nhân chứng, cô còn gọi đồng nghiệp đến gây chút chuyện ở quán ăn nhằm lưu lại ấn tượng với người phục vụ, khi Lăng Tiêu điều tra thì người đó có thể làm chứng cho cô.

Nhưng lời nói dối không chống lại nổi cuộc điều tra chi tiết, vừa so sánh thời gian đã lòi.

Bạch quản gia thấy Ôn Bích như thế thì mặt trầm xuống, giọng đanh lại: “Ôn Bích, hiện tại thành thật khai báo còn kịp, có cần tôi nhắc nhở cô hậu quả khi dám nói dối trước mặt Lăng gia không?”

Mặt Ôn Bích như tro tàn, lại quỳ thẳng lên: “Tôi thừa nhận tôi có theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn, tối hôm qua cô ta đi ra từ XX, tôi thấy cô ta và Đường Nguyên Minh ở bên nhau nên đã đi theo.”

Bạch quản gia hỏi: “Vì sao cô lại làm như thế?”

Ôn Bích nói: “Tôi biết Lam Nhan nhà tôi yêu Lăng tổng, cô ấy và Lăng tổng còn có một đứa con trai, tôi luôn hy vọng gia đình ba người có thể ở bên nhau, cho nên lúc ấy thấy Thịnh Hoàn Hoàn có hành vi khác người liền không suy xét nhiều như vậy.”

Tầm mắt Lăng Tiêu chưa từng rời khỏi Ôn Bích, Ôn Bích cảm thấy trước mặt mình như vắt ngang một thanh đao, cô ta cố nén khủng hoảng, thản nhiên nhìn vào mắt Lăng Tiêu.

Chỉ mười mấy giây ngắn ngủn, mặt cô ta đã chảy đầy mồ hôi.

“Cô đang nói dối.” Lăng Tiêu nói.

Ôn Bích liên tục lắc đầu, vội giải thích: “Tôi không có, tôi không nói dối, mỗi chữ tôi nói vừa rồi đều là thật...”

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, lạnh lùng ra lệnh cho Bạch quản gia: “Kéo cô ta xuống đi, không chịu chút đau khổ thì cô ta sẽ không nói thật.”

Bạch quản gia lập tức gật đầu: “Vâng thiếu gia.”

Bạch quản gia vung tay lên, hai vệ sĩ cao lớn đi đến, kéo lê Ôn Bích vẫn luôn kêu oan đi vào địa lao.

Qua hơn mười phút, Ôn Bích đã khai hết tất cả.

Ôn Bích khai là do bị Lam Nhan sai khiến nên theo dõi Thịnh Hoàn Hoàn, hơn nữa mấy tấm ảnh kia là lợi dụng góc độ cố ý gây hiểu lầm, kỳ thật từ đầu tới cuối Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng ôm eo người đàn ông đó.

Ảnh chụp cũng là Lam Nhan bảo cô ta đăng lên, Lam Nhan có ơn tri ngộ với cô, cho nên cô phải giúp cô ta.
Chương 295: Đây là lần thứ hai Lăng Tiêu cảnh cáo, không có lần thứ ba

Lam Nhan biết Lăng Tiêu muốn điều tra Ôn Bích, cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện đã lập tức liên hệ với Ôn Bích, nghe thấy giọng nói của cô, cô ta mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng khi cô ta trở lại Lăng Phủ thì không khí lại hoàn toàn thay đổi.

Những người hầu lần nào cũng nhiệt tình chào hỏi, hiện giờ nhìn thấy cô ta liền tránh né, phòng khách to lớn lập tức không còn bóng người.

Lam Nhan biết đã xảy ra chuyện!

Cô ta lập tức lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Ôn Bích, lúc này Bạch quản gia đã dẫn hai vệ sĩ đi tới: “Lam tiểu thư muốn gọi cho ai, nếu là Ôn Bích thì không cần làm điều thừa.”

Lam Nhan buông điện thoại xuống, tức giận nhìn Bạch quản gia: “Bạch quản gia, ông nói vậy là có ý gì, tôi nghe không hiểu.”

Bạch quản gia cười cười: “Dù cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu cũng chẳng sao cả, thiếu gia đang chờ cô ở phòng sách.”

Bạch quản gia nghiêng người nhường đường cho cô ta: “Lam tiểu thư, mời đi!”

Lam Nhan nắm chặt di động, âm trầm nhìn đảo qua gương mặt Bạch quản gia rồi đứng thẳng lưng đi nhanh về phía trước.

Phòng sách này không phải là cái trong phòng ngủ chính, mà là phòng sách lớn của Lăng Phủ, trong đó có rất nhiều sách và đồ cổ tranh chữ, trừ chúng ra còn có một loạt quầy rượu, trên quầy đặt đầy các loại rượu nổi tiếng đến từ các nơi trên thế giới.

Lúc này Lăng Tiêu đang ngồi trên chiếc ghế da bên quầy rượu, ngón tay thon dài nâng ly rượu đỏ, ánh mắt dừng lại trên chất lỏng đỏ tươi, ngũ quan lập thể tuấn mỹ như một tấm poster cung đình hoàn mỹ khí phách, mà Lăng Tiêu chính là vương giả tôn quý anh tuấn nhất trong poster.

Lam Nhan si mê nhìn Lăng Tiêu: “A Tiêu…”

Lam Nhan vừa mở miệng thì Lăng Tiêu đã búng tay, một tờ giấy dính máu rơi xuống dưới chân cô ta: “Xem đi.”

Đôi môi của Lăng Tiêu khẽ mở.

Lam Nhan dời tầm mắt từ mặt Lăng Tiêu xuống tờ giấy dưới chân, khi nhìn thấy vết máu đỏ tươi kia thì đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, mặt cũng trắng bệch.

Cô ta biết rất có thể máu trên tờ giấy này là của Ôn Bích.

Vài giây sau, cô hoang mang nhìn về phía Lăng Tiêu: “Đây là cái gì?”

Lam Nhan đã hạ quyết tâm phủ nhận đến cùng.

Lăng Tiêu uống cạn rượu trong ly, buông cái ly xuống rồi nhìn về phía đồng hồ thạch anh, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt không có một tia cảm xúc: “Tôi chỉ cho cô năm phút, nếu cô vẫn giữ thái độ này thì không ai cứu được cô.”

Mặt Lam Nhan lại trắng thêm vài phần, cô ta giật giật thân thể căng thẳng, nhặt giấy trên đất lên. Như Lam Nhan đã liệu trước, tờ giấy này là “Thư khai tội” của Ôn Bích.

Nhìn phần “Thư khai tội” này, Lam Nhan lộ ra vẻ mặt khó tin, cảm xúc rất kích động: “Không, Ôn Bích đang nói dối, em chưa từng sai khiến cô ta làm những việc này, cô ta vu oan em, A Tiêu...”

“Đừng để tôi nghe thấy cô kêu tên tôi nữa.”

Đây là lần thứ hai Lăng Tiêu cảnh cáo, không có lần thứ ba.

“A…”

Lam Nhan vừa mở miệng đã bị một ánh mắt như tên bắn cố định, làm cô ta trực tiếp nuốt lời bên miệng xuống, cô biết sự dung túng của Lăng Tiêu đối với mình đã đến cực hạn. Lam Nhan biết Lăng Tiêu chán ghét cái gì, cho nên cô nhất định phải phủi sạch chuyện của Ôn Bích.

Sau mấy hô hấp, Lam Nhan bình tĩnh hơn rất nhiều: “Lăng thiếu, em chưa từng làm những chuyện ghi trên tờ giấy này, em biết vì sao Ôn Bích muốn hãm hại em, bởi vì mấy ngày trước cô ta tìm em muốn vay tiền trả nợ cờ bạc cho chồng mình, bị em từ chối nên chồng cô ta bị người ta đánh một trận, hiện tại họ có nhà mà không dám về...”

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, ngón tay thon dài gõ từng cái bên mép bàn.

Bạch quản gia đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ, vệ sĩ đột nhiên tiến lên, nhấc chân đá vào đùi Lam Nhan rồi ấn cô ta quỳ xuống đất.

Lam Nhan còn muốn nói gì đó thì đột nhiên lại bị người ta dùng lực đá vào cẳng chân, cô ta mềm nhũn quỳ xuống, tiếp theo cả người bị đè lại.

“Anh làm gì vậy, buông tôi ra.” Lam Nhan giãy giụa vài cái không có kết quả, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tất cả những gì em vừa nói đều là thật, không tin anh có thể đi điều tra, em và Thịnh Hoàn Hoàn không thù không oán, vì sao em lại hại cô ta?”

Lăng Tiêu không mở mắt, đầu ngón tay vẫn gõ từng cái lên mặt bàn.

Bạch quản gia nhìn đồng hồ thạch anh, vô tình nhắc nhở Lam Nhan: “Lam tiểu thư, cô còn hai phút, nếu cô không nói thật thì sẽ xuống tầng hầm gặp mặt Ôn Bích.”

“Tầng hầm?” Thân thể Lam Nhan căng chặt, tiếp theo bắt đầu run rẩy, cô ta sợ hãi nhìn về phía Bạch quản gia, gian nan mở miệng: “Ôn… Ôn Bích xảy ra chuyện gì?”

Bạch quản gia trầm mặc, sau đó nhướng mày: “Cô còn một phút.”

Bạch quản gia dứt lời, tiếng kim giây chuyển động bỗng không ngừng phóng đại bên tai Lam Nhan, trừ cái đó ra, cô ta không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

Cô ta nhìn Bạch quản gia mang vẻ mặt lạnh nhạt, lại nhìn Lăng Tiêu trước sau vẫn nhắm mắt, trên trán không ngừng đổ mồ hơi.

Làm sao bây giờ, cô nên nói thật hay là thề thốt phủ nhận?

Nếu phủ nhận thì Lăng Tiêu có tra tấn cô không? Nhưng nếu cô nói thật, Lăng Tiêu sẽ trừng phạt cô như thế nào?

Hình ảnh lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra còn rõ ràng trước mắt, nếu cô ta nói thật thì Lăng Tiêu sẽ không chút do dự đuổi cô khỏi Lăng Phủ, tài nguyên trên tay cô sẽ bị lấy đi hết.

Không, cô tuyệt đối không thể nói ra.

Cô là mẹ ruột của Thiên Vũ, Lăng Tiêu đã hứa với An Niên sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con cô, Lăng Tiêu tuyệt đối không đối đãi với cô như với Ôn Bích đâu.

“Ôn tiểu thư, đã đến giờ.” Ngay vào lúc Lam Nhan giằng xé trong lòng, giọng nói lạnh nhạt của Bạch quản gia đã vang lên.

Lam Nhan bỗng quay đầu lại, liền thấy Bạch quản gia vung tay lên với hai vệ sĩ, nhấn mạnh từng chữ từng chữ một: “Mang cô ta đi xuống, nhốt chung với Ôn Bích.”

Vừa dứt lời, Lam Nhan bị vệ sĩ túm dậy từ mặt đất.

Lam Nhan lập tức cầu cứu Lăng Tiêu: “A Tiêu, anh không thể đối xử với em như vậy, em là mẹ của Thiên Vũ, khi An Niên qua đời, anh từng hứa với anh ấy sẽ thay ảnh chăm sóc mẹ con em, anh không thể đối xử với em như vậy.”

Không biết Lam Nhan lấy sức lực từ đâu ra mà đột nhiên tránh thoát trói buộc của hai vệ sĩ, vọt tới trước mặt Lăng Tiêu rồi quỳ xuống, duỗi tay bắt lấy góc ống quần hắn.

Lăng Tiêu mở mắt ra liền thấy Lam Nhan rơi lệ đầy mặt quỳ trước mặt hắn, đáy mắt hắn xẹt qua một tia chán ghét.

Người phụ nữ nào cũng ngu xuẩn, cũng tự cho là đúng như vậy, cuộc sống bây giờ của cô ta không tốt sao, vì sao cứ khăng khăng muốn tự tìm đau khổ?

Mặt Lam Nhan trắng bệch, nhu nhược đáng thương nhìn Lăng Tiêu: “Anh muốn định tội em cũng phải tìm ra chứng cứ! Em thật sự không sai khiến Ôn Bích làm những chuyện đó, vì sao anh không chịu tin em?”

Lam Nhan quá hiểu Ôn Bích, cô ta sẽ không ghi âm, chỉ cần cô không thừa nhận thì Lăng Tiêu sẽ không tìm ra chứng cứ chứng minh là cô sai khiến Ôn Bích hãm hại Thịnh Hoàn Hoàn.

Đối mặt với nước mắt của Lam Nhan, Lăng Tiêu vững tâm như sắt, không chút dao động.

Hắn run chân lên, hất tay Lam Nhan ra khỏi ống quần, đôi giày da mới tinh phản chiếu đôi mắt của Lam Nhan, giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu vang lên từ đỉnh đầu: “Nếu không phải nể mặt An Niên thì cô đáng để tôi lãng phí năm phút này sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK