Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311: Lăng gia, Thịnh Hoàn Hoàn nói anh không biết thương vợ

Diệp Sâm nhếch môi mỏng lên, ánh mắt sắc bén xuyên qua mắt kính tơ vàng nhìn về phía Cố Nam Thành: “Hình như Cố tổng có ý kiến với tôi?”

Giờ khắc này, Lăng Kha kích động muốn chết, rốt cuộc cũng đối đầu, rốt cuộc cũng tranh chấp rồi.

Đường Dật cũng hứng thú dạt dào, cuối cùng cũng có trò hay xem, đêm nay không uổng công chạy một chuyến.

Mọi người nhìn nhìn Nam Tầm và Diệp Sâm, lại nhìn nhìn Cố Nam Thành, chỉ than thở lúc này không ai đưa hạt dưa ra để cắn.

Nghe Diệp Sâm chất vấn, Cố Nam Thành hừ lạnh một tiếng: “Không biết ngài đây tên họ là gì.”

Lời này tràn ngập khinh thường và miệt thị, hiển nhiên hoàn toàn không coi Diệp Sâm ra gì.

Diệp Sâm cười cười: “Tôi mới trở về từ nước ngoài, Cố tổng không quen biết tôi cũng bình thường, tôi tên là Diệp Sâm, mấy hôm trước mới mua được một bất động sản trên danh nghĩa của anh.”

Thật sự là anh ta.

Mặt Cố Nam Thành âm trầm: “Diệp Sâm? Chưa từng nghe qua.”

Diệp Sâm nhướng mày kiếm: “Không sao, về sau tôi sẽ làm Cố tổng nhớ kỹ cái tên này.”

Cố Nam Thành cười lạnh: “Phải không? Người có thể làm tôi nhớ kỹ không nhiều lắm, chỉ sợ anh không có năng lực này.”

Diệp Sâm bình tĩnh cười nói: “Tôi nghĩ rất nhanh Cố tổng sẽ có đáp án.”

Cuộc đối thoại đơn giản lại tràn ngập mùi thuốc súng.

Đường Dật còn ngại chuyện này không đủ kích thích, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Diệp thiếu, bất động sản anh nói mình mua được từ Cố tổng không phải chính là căn biệt thự mấy ngày trước bị san bằng trong một đêm, gây ồn ào huyên náo ở Hải Thành đó chứ?”

Diệp Sâm cười cười, cũng không phủ nhận.

Mọi người bừng tỉnh, thì ra là anh ta làm.

Người đàn ông đeo mắt kính tơ vàng, có vẻ mặt khôn khéo nhạy bén này chính là tên nhà giàu mấy ngày trước bị cả Hải Thành mắng là kẻ ngốc tiền nhiều!

Đường Dật lại hỏi: “Căn biệt thự đang yên đang lành, vì sao anh lại muốn hủy nó đi?”

Đúng rồi, một căn biệt thự đang yên đang lành, vì sao lại muốn hủy đi?

Mọi người đều tò mò về vấn đề này.

Nhớ tới mảnh đất trơ trọi kia, Nam Tầm nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Ngốc nghếch lắm tiền, ăn no không có chuyện gì làm thôi.”

Diệp Sâm không bực không giận, bình thản ung dung cười nói: “Tôi hủy nó vì ngại nó chướng mắt, làm tôi không thoải mái.”

Mọi người hiểu ra, thì ra là quân tử giận dữ vì hồng nhan!

Lời này của Diệp Sâm không khác gì công khai khiêu khích quyền uy của Cố Nam Thành. Dù sao mọi người đều biết căn biệt thự kia đã từng là tổ ấm tình yêu của Cố Nam Thành và Nam Tầm, kết quả đã bị Diệp Sâm san bằng trong một đêm.

Hiện tại Diệp Sâm còn nói như vậy ngay trước mặt Cố Nam Thành, anh dùng giá cao mua căn biệt thự kia từ tay Cố Nam Thành, chỉ vì nó làm Diệp Sâm chướng mắt nên anh muốn nó biến mất thôi!

Đây là sỉ nhục lớn nhất đối với Cố Nam Thành.

Lăng Kha nhìn cái mặt đen xì của Cố Nam Thành mà sảng khoái nói không nên lời, lập tức sùng bái nhìn Diệp Sâm: “Diệp thiếu thật ngầu, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, quan trọng nhất là ánh mắt tinh tường, tôi ủng hộ anh theo đuổi chị Nam Tầm, tôi chờ uống rượu mừng của hai người.”

Lăng Kha chỉ thiếu điều trực tiếp gọi Diệp Sâm là anh rể!

Nam Tầm sắc bén trừng cái con bé ăn cây táo rào cây sung rồi.

Diệp Sâm cười cười, giọng nói hồn hậu gợi cảm lại mê người: “Ngoan, kêu tiếng một tiếng anh rể nghe xem.”

“Có chỗ tốt gì?”

“Về sau tôi che chở cho cô.”

Lăng Kha lập tức phản bội Nam Tầm, ngọt ngào mà hô một tiếng: “Anh rể.”

Cái tên phản đồ này!

Nam Tầm hận sắt không thành thép giận trừng Nam Tầm, lúc này liền nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Thịnh Hoàn Hoàn vang lên bên tai cô: “Anh rể.”

Hoàn Hoàn, cả em cũng bị Diệp Sâm mua chuộc!

Nam Tầm không thể nhịn được nữa: “Thịnh, Hoàn, Hoàn!”

Các người chỉ có chút tiền đồ này thôi sao?

Dễ dàng bán đứng chị đây như thế sao!

Thịnh Hoàn Hoàn nói với Nam Tầm: “Em cảm thấy anh ấy mạnh hơn Cố Nam Thành nhiều, hơn nữa có vẻ là người đàn ông rất thương người yêu, điểm này thì Lăng Tiêu và Cố Nam Thành đều không bằng, về sau tuyệt đối là người chồng chiều vợ đó.”

Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn không lớn không nhỏ, không ít người đều nghe được.

Diệp Sâm dựng ngón tay cái lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật tinh mắt.”

Mặt Cố Nam Thành đen đến không thể đen hơn, Trần Do Mỹ ngồi bên cạnh gã vẫn không dám mở miệng, rõ ràng Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha đang cố ý khiêu khích, nhưng gã vẫn bị lừa!

Gã đã ly hôn với Nam Tầm, bọn Thịnh Hoàn Hoàn gọi ai là anh rể có liên quan gì đến gã chứ, đáng tức giận vì chuyện này sao, tự nhiên lại làm người ta chê cười.

Đáng tiếc Cố Nam Thành luôn luôn khôn khéo lại như rơi vào bẫy rập không thể thoát ra, cảm xúc luôn bị đám người Diệp Sâm khống chế.

Mà Trần Do Mỹ lại không dám đâm đầu vào họng súng ngay lúc này!

Đường Dật kích động muốn chết, trời đất, anh ta nghe được cái gì?

Đường Dật quay đầu mách Lăng Tiêu: “Lăng gia, vợ trước của anh nói anh không thương vợ, còn so anh ngang hàng với Cố Nam Thành, nói anh và anh ta đều thua Diệp thiếu kìa.”

Thịnh Hoàn Hoàn trừng to đôi mắt xinh đẹp, người đàn ông này nói chuyện có thể chú ý chút không, cô chỉ cách anh ta một vị trí, nói lớn như thế là nghĩ cô điếc sao?

Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn hận không thể tát mình một cái, sao cô lại quên Lăng Tiêu đang ở đây, tự nhiên cô nhắc đến hắn làm gì, không phải tự tìm đau khổ sao?

Quả nhiên, rất nhanh báo ứng đã tới.

Ánh mắt Lăng Tiêu rơi lên người Thịnh Hoàn Hoàn, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tôi không thương vợ? Thì ra phụ nữ các người đều thích mấy trò loè thiên hạ nông cạn này.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Mấy trò loè thiên hạ nông cạn!!!

Đúng vậy, phụ nữ đều thích mấy trò loè thiên hạ này, cô cũng vậy, đáng tiếc Lăng Tiêu không làm được, ai gả cho hắn đều phải có một trái tim chịu được sự lạnh nhạt và tịch mịch.

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Lăng tiên sinh xuất sắc như thế, dù không làm mấy trò loè thiên hạ đó thì cũng có rất nhiều cô gái thích, tôi xem trọng anh.”

Lăng Tiêu đặc biệt cao ngạo hừ lạnh một tiếng, hình như đang đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn: Cái này còn cần cô nói.

Lăng Tiêu cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn là đang tự tìm đường chết.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đời này tốt nhất Lăng Tiêu đừng rung động với ai, nếu không với tính tình của hắn thì sẽ nếm mùi đau khổ dài dài.

“Bốp bốp bốp!” Lúc này Đường Nguyên Minh vỗ vỗ tay, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Đường Nguyên Minh đang đứng trước quầy bar, thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, trên người mang theo khí chất tao nhã lại lưu manh, kết hợp với bề ngoài cứng cỏi đó, anh cứ như một quân nhân đầy sức hút, cả người toả ra hormone.

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Hôm nay là ngày Hoàn Hoàn khôi phục độc thân, làm bạn thân, đối tác của em, anh rất vui mừng thấy em lấy lại được tự do.”

“Các vị đến đây chính là khách, đêm nay tùy tiện ăn chơi thoả thích, tất cả chi phí tính cho tôi.”

Lời Đường Nguyên Minh nói làm mọi người kích động không thôi, âm nhạc bắt đầu vang lên, không khí lập tức náo nhiệt, áp lực và máu nhiều chuyện vừa rồi lập tức biến mất.

Đường Nguyên Minh mời Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, muốn đi lên hát với anh một bài không?”

Thịnh Hoàn Hoàn vội xua tay: “Em không thích ca hát.”

Bảo Thịnh Hoàn Hoàn múa còn được, ca hát thì không giỏi.

Lúc này Triệu Giai Ca hào phóng đứng lên, bước từng bước về hướng Đường Nguyên Minh: “Đường thiếu, không ngại hát với tôi một bài chứ?”
Chương 312: Cô gái trong trẻo lạnh lùng như Triệu Giai Ca không phải là dạng người mà Lăng Tiêu muốn sao!

Triệu Giai Ca là người dự bị của Thịnh Hoàn Hoàn, mức độ thu hút của cô ta luôn rất cao, hơn nữa hiện giờ cô mới bước vào giới giải trí, độ chú ý cao hơn Thịnh Hoàn Hoàn vừa ly hôn nhiều.

Mọi người nhìn về phía Triệu Giai Ca và Đường Nguyên Minh.

Một người trong trẻo lạnh lùng, như tuyết liên trong sương.

Một người cao lớn anh tuấn, như quan to quân đội.

Hai người đứng cùng nhau như ông trời tác hợp.

Triệu Giai Ca luôn rất cao ngạo, rất ít thấy cô ta chủ động tiếp cận ai, hiện giờ thấy cô bước từng bước một về hướng Đường Nguyên Minh, còn mời anh hát cùng, mọi người không khỏi suy đoán có phải cô ta đã rung động với Đường Nguyên Minh không.

Lăng Kha lập tức nhìn qua Lệ Hàn Tư, chỉ thấy anh ta ngồi trên sô pha, gương mặt kiêu căng đanh lại, đôi tay vòng trước ngực, nắm tay siết chặt thành nắm đấm. Có thể thấy được anh ta đang nỗ lực khắc chế cảm xúc của mình.

Lăng Kha luôn biết Triệu Giai Ca là ánh trăng sáng trong lòng Lệ Hàn Tư, đáng tiếc Triệu Giai Ca không có ý với anh, luôn coi anh là bạn bè.

Đó là sự cao minh của Triệu Giai Ca.

Chỉ dùng một câu bạn bè, cô ta có thể làm lơ ái mộ trong mắt Lệ Hàn Tư, vừa sớm chiều ở chung thân mật khăng khít với anh, vừa tùy ý theo đuổi thứ mình muốn, mặc dù thất bại thì đã sao, Lệ Hàn Tư sẽ luôn đứng đó chờ cô ta.

Lệ Hàn Tư chính là lốp xe dự phòng của thế kỷ.

Tới lúc nào anh ta mới nhìn ra được?

Nhìn người đàn ông mình thích bị Triệu Giai Ca đạp hư như vậy, Lăng Kha vừa đau lòng lại tức giận, cô hận Lệ Hàn Tư mắt mù, cũng hận mình hèn hạ, biết rõ trong lòng anh ta không có cô, nhưng vẫn muốn được ở bên anh.

Cô nghĩ, có lẽ cô và Lệ Hàn Tư là cùng một loại người, là dạng không đâm đầu vào tường thì không quay đầu lại.

Anh đang đợi Triệu Giai Ca quay đầu, mà cô cũng đang đợi anh quay đầu.

Hiện tại chỉ xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng!

Lăng Kha cảm thấy có lẽ cô sẽ không chung tình bằng Lệ Hàn Tư, bởi vì ôm thứ tình cảm hèn mọn như vậy thật sự quá mệt mỏi quá uất nghẹn!

“Hoàn Hoàn.” Nam Tầm dựa sát vào Thịnh Hoàn Hoàn, nói khẽ với cô: “Chị nghe nói cha mẹ Triệu Giai Ca và A Minh có ý cho họ liên hôn.”

Thịnh Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc, cũng cũng chỉ một chút mà thôi: “Vậy xem ra Triệu Giai Ca có vẻ rất vừa lòng với cuộc liên hôn này.”

Nam Tầm cười cười: “Đừng nhìn Triệu Giai Ca này lạnh lẽo cao ngạo như không màn thế sự gì, thực tế dã tâm của cô ta không nhỏ, trước kia nhìn trúng Lăng Tiêu, kết quả bị em hớt tay trên.”

Triệu Giai Ca nhìn trúng Lăng Tiêu?

Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được mà ảo tưởng hình ảnh Triệu Giai Ca và Lăng Tiêu ở bên nhau, bỗng cảm thấy hai người họ đặc biệt xứng đôi.

Một người lạnh lẽo cao ngạo, một người lạnh nhạt ít lời, quá xứng.

Nếu là Triệu Giai Ca, cô ta tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác, tự chủ trương chọc hắn không vui, người phụ nữ như vậy không phải người hắn muốn sao?

Thịnh Hoàn Hoàn cầm lòng không đậu mà liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, thấy tầm mắt hắn cũng đang dừng trên người Triệu Giai Ca, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia chua xót.

Chút chua xót này không nhạt cũng không sâu, tương tự như cảm giác buổi sáng hôm đó cô và hắn đi vào Cục Dân Chính, cô có thể dùng lý trí đè nó xuống.

Hình như Lăng Tiêu đã nhận ra ánh mắt cô, hắn dời mắt qua nhìn về hướng cô.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chuyển tầm mắt đi, bình tĩnh thấp giọng nói với Nam Tầm: “Khó trách vài lần gặp mặt gần đây, em cứ cảm thấy Triệu Giai Ca mang đầy ý thù hằn với em, còn tưởng rằng cô ta vì cái hư danh tiểu thư đứng đầu, không ngờ còn có chuyện này nữa.”

Nam Tầm nói: “Nhưng không chỉ như vậy, hiện giờ cô ta lại coi trọng A Minh, nhưng A Minh lại... với em. Tóm lại về sau em đề phòng cô ta đi, tâm tư của cô gái này không đơn giản.”

Thịnh Hoàn Hoàn cứ cảm thấy câu nói đột nhiên ngưng giữa chừng của Nam Tầm giống như muốn nói Đường Nguyên Minh có tình cảm với em, mà thứ tình cảm đó là tình yêu nam nữ.

Trước đó Lăng Tiêu cũng từng nói như vậy.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Đường Nguyên Minh trở nên phức tạp: Hay là anh Minh thật sự thích cô?

Nhưng anh đi một cái đã tận mười năm, khi cô và Mộ Tư đính hôn anh không về, ba ngã xuống anh cũng không xuất hiện, chỉ một cái nhìn thoáng qua vội vàng ở tiệc sinh nhật của Thiên Vũ, lúc gặp lại cô đã gả cho Lăng Tiêu.

Nếu thật sự thích thì tại sao lại bỏ lỡ nhiều lần như thế?

Trước quầy bar, Đường Nguyên Minh đang từ chối Triệu Giai Ca: “Nghe nói Triệu tiểu thư tiến vào giới giải trí, còn chuẩn bị phát hành đĩa nhạc, giọng hát nhất định rất lợi hại, tôi không bêu xấu trước mặt cô.”

Đường Nguyên Minh vô tình lại không mất lễ phép từ chối Triệu Giai Ca, sau đó còn lịch sự tự tay đưa microphone cho cô ta.

Nụ cười trên khóe miệng Triệu Giai Ca cứng đờ, sau đó tự nhiên hào phóng mà cười nói: “Cảm ơn Đường thiếu, vậy tôi đành bêu xấu.”

Đường Nguyên Minh gật đầu, xoay người đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Vì sao không hát?” Đường Nguyên Minh đưa đồ uống trong tay cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh nhớ hồi nhỏ em từng giành giải ca hát.”

Nam Tầm nghe xong thì trêu chọc: “Đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, anh bảo Hoàn Hoàn múa còn được, nhưng ca hát thì thôi đi! Tôi còn muốn cái lỗ tai mình tồn tại.”

Nói cách khác Thịnh Hoàn Hoàn hát quá chói tai.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới trò cười trước kia thì đau đầu đỡ trán: “Chị Nam Tầm, chị đừng trêu ghẹo em, lần đó không phải do uống say sao?”

Nhớ tới video Lăng Kha quay lại, Thịnh Hoàn Hoàn lại nhớ lại tiếng thét chói tai giết heo đó, cảm thấy cực kỳ mất mặt: Về sau cô không bao giờ giành microphone với người khác.

Kỳ thật giọng của Thịnh Hoàn Hoàn rất dễ nghe, chỉ là không có năng khiếu ca hát, hát mấy bài thấp thấp còn được, vừa hát cao thì vỡ âm. Dưới tình huống này, cô đừng lên bêu xấu thì tốt hơn.

Triệu Giai Ca chọn bài Hồng Đậu của Vương Phi.

“Còn chưa cảm nhận rõ mùa tuyết hoa rơi trắng xoá, chúng ta run rẩy bên nhau, để hiểu rõ cái gì là dịu dàng...”

Rất nhanh tiếng ca trong trẻo của Triệu Giai Ca đã vang lên trong phòng, tuy giọng hát của cô ta không vững bằng Lam Nhan, nhưng nghe rất sạch sẽ, như tiếng suối chảy róc rách, mang đến cho người ta cảm giác bình yên.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy vừa rồi mình đã đưa ra một quyết định sáng suốt.

Cả Nam Tầm cũng nói: “Hát không tồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn tự nhận: “Hay hơn em trăm ngàn lần.”

“Có đôi khi, có những khoảnh khắc, em sẽ tin tất cả đều có điểm cuối, gặp nhau rồi chia ly cũng là lẽ thường tình, không có gì sẽ tồn tại vĩnh viễn...”

Tiếng ca như dạ oanh không ngừng vang lên trong phòng, Triệu Giai Ca mặc một chiếc váy dài, ngồi trước quầy bar, cầm microphone hát lên khe khẽ, mái tóc dài đen nhánh tùy ý tém qua bên phải vai, khuôn mặt tinh xảo lại rất lạnh lẽo.

“Nhưng có đôi khi, em thà rằng lưu luyến không buông tay, chờ đến khi nhìn thấu được tất cả, có lẽ anh sẽ cùng em ngắm nhìn dòng sông lặng trôi...”

Dưới ánh đèn, cảm giác hình tượng này đặc biệt mãnh liệt, giống như một bức poster bị bấm nút tạm dừng, làm mọi người nhịn không được cảm thán thật đẹp!

Bài hát bi thương làm người ta bất giác sa vào nổi đau, cảm nhận sự si tình, bất đắc dĩ, cùng sự chờ đợi ngu ngốc cuối cùng kia.

Triệu Giai Ca ngồi ở đó, làm người ta rất muốn ôm cô vào lòng.

Lửa giận của Lăng Kha lại mạnh lên vài phần, người bạc tình hát bài ca thâm tình, con mẹ nó thật châm chọc, người không có tư cách hát bài này nhất chính là cô ta.

Triệu Giai Ca hát xong một bài thì trong phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, không biết cô ta đã dùng bài hát này thu phục trái tim bao nhiêu người đàn ông.
Chương 313: Cái miệng nhỏ ngọt như thế, không biết sẽ hời cho người đàn ông thối nào

“Triệu Giai Ca không hổ là tài nữ, cả Thịnh Hoàn Hoàn cũng không có được khí chất như vậy.”

“Tôi cảm thấy tiểu thư đứng đầu Hải Thành sớm nên đổi người, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có cái hư danh mà thôi, cô ta căn bản không thể so với Triệu Giai Ca.”

“Tôi nghe nói Triệu Giai Ca biết viết bài hát soạn nhạc, còn được bậc thầy dương cầm nổi danh thu làm học trò, hơn nữa cô ấy cũng có năng khiếu rất cao ở phương diện hội họa.”

“Đó đều là những chuyện mọi người đã biết, tôi nghe nói Triệu Giai Ca còn báo danh tham gia cuộc đua quốc tế năm nay, cả Lý Hưng Hoài cũng rất tán thưởng cô ấy.”

“So ra thì rốt cuộc làm sao Thịnh Hoàn Hoàn lên làm tiểu thư đứng đầu được vậy, trừ khuôn mặt xinh đẹp kia ra thì cô ta còn có cái gì?”

“Không phải Thịnh Hoàn Hoàn cũng tham gia cuộc đua quốc tế sao, cũng ở đoàn xe của Lý Hưng Hoài, trước đó còn gây ra động tĩnh không nhỏ, sao thời gian này không có tin tức gì?”

Có người cười nhạo: “Đại khái là biểu hiện quá kém, Lý Hưng Hoài cảm thấy mình nhìn nhầm nên không muốn nhắc lại.”

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Triệu Giai Ca về tới chỗ ngồi bạn đầu, ánh mắt không ít người nhìn cô ta tăng thêm vài phần thưởng thức.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn thì đặc biệt bình tĩnh mặc kệ người ta nghị luận, dù sao miệng mọc trên mặt người khác, huống chi cô có gánh nổi cái danh hiệu tiểu thư đứng đầu này không cũng không phải người khác nói là tính.

Hồi mười mấy tuổi cô đã làm rúng động Hải Thành, vừa thành niên đã được coi là tiểu thư đứng đầu, mấy năm nay cô rất kín tiếng nên để Triệu Giai Ca giành hết nổi bật.

Nhưng cô cũng không tổn thất gì, dù sao cô đã sớm chán làm tiểu thư đứng đầu rồi. Nếu Triệu Giai Ca muốn thì cứ lấy đi, chỉ cần cô ta có năng lực này.

“Không tính nói gì à?” Nam Tầm có chút tò mò, Thịnh Hoàn Hoàn không phải dạng người chịu nhẫn nhịn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi xinh đẹp: “Nói cái gì? Không phải cuộc đua quốc tế đã bắt đầu tuyên truyền sao, bọn họ sẽ bị vả mặt nhanh lắm.”

Nam Tầm cười: “Triệu Giai Ca dùng cờ hiệu tiểu thư đứng đầu để debut, xem ra sau này sẽ có an bài khác, cuộc đua quốc tế này chỉ là một trong số đó, nhưng cô ta tuyệt đối không ngờ em có bật hack ở phương diện này.”

Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt với Nam Tầm: “Hack của em còn không phải là chị sao?”

Kỹ thuật đua xe và bắn súng của cô đều là Nam Tầm dạy.

“Chị không nhận đứa học trò đè bẹp sư phụ như em.”

Năng khiếu của Thịnh Hoàn Hoàn tốt đến mức làm Nam Tầm ghen ghét, khả năng phản ứng vô địch, thuật bắn súng thì cô ấy còn có thể địch nổi, nhưng đua xe thì hổ thẹn không bằng.

Câu trò giỏi hơn thầy chính là dùng cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Nam Tầm bắt đầu nghiêm túc lên: “Chị cảm thấy Triệu Giai Ca như đang phục chế con đường của em, muốn ganh đua cao thấp với em, cô ta còn nhận mấy người thầy nổi tiếng, em phải cẩn thận một chút.”

Thịnh Hoàn Hoàn lại không sợ chút nào: “Nếu cô ta có năng lực này thì em dâng hai tay cái vương miện trên đầu cho cô ta, nhưng chỉ sợ cô ta lấy không được thôi.”

Nam Tầm bật cười: “En đúng là tự tin.”

Thịnh Hoàn Hoàn không khiêm tốn chút nào: “Cũng hết cách, ai bảo gen của ba mẹ em quá tốt, sinh em ra ưu tú như thế, còn quen với đám bạn hồ ly, ai cũng là kẻ gian manh, em còn gì để lo lắng?”

Nụ cười trên khóe miệng Nam Tầm càng sâu, lo lắng trên mặt trở thành hư không: “Cái miệng nhỏ của em càng ngày càng ngọt, như quét mật vậy, không biết về sau sẽ hời cho người đàn ông thối nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn ôm lấy tiểu Hoan Hoan, thuận miệng đáp lại một câu: “Vậy em không gả cho ai cả, không ai có phúc khí đó.”

Đường Nguyên Minh luôn đứng bên cạnh nghe, ánh mắt càng cưng chiều, cô luôn ưu tú và làm người ta yêu thích như thế.

Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói không gả, Đường Nguyên Minh cười cho qua, rất muốn đáp lại một câu “Em nói không tính”, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Đường Nguyên Minh duỗi tay trêu cô bé trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn, bởi vì Nam Tầm từ chối Diệp Sâm, làm tâm nguyện của Cố Hoan không được như ước nguyện nên cô bé rất không vui, cứ buồn bã ỉu xìu.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy cô bé như thế thì dùng đủ cách trêu chọc.

Nhìn như vậy, Nam Tầm càng cảm thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn xứng đôi, họ ôm tiểu Hoan Hoan như một nhà ba người.

Nam Tầm không khỏi nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc.

Bên kia, sắc mặt Triệu Giai Ca không được tốt lắm, lần đầu tiên cô ta chủ động lấy lòng đàn ông, không ngờ Đường Nguyên Minh lại từ chối cô trước mặt nhiều người như thế.

Triệu Giai Ca đã quen kiêu ngạo, lần đầu tiên bị đàn ông từ chối, qua hồi lâu mà trái tim cô ta vẫn không bình tĩnh lại được.

Nhìn thấy hình ảnh Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn vui vẻ cùng trêu chọc Cố Hoan, trong lòng Triệu Giai Ca càng không thể bình tĩnh, rốt cuộc cô ta không bằng Thịnh Hoàn Hoàn ở điểm nào?

Lăng Tiêu như thế, hiện tại Đường Nguyên Minh cũng như thế!

Cố tình lúc này Lệ Hàn Tư còn ngây ngốc đâm đầu vào họng súng: “A Ca, anh sẽ luôn chờ em, sẽ không buông tay em, người tương lai cùng em ngắm nhìn dòng sông lặng trôi nhất định sẽ là anh.”

Lệ Hàn Tư còn sa vào ý cảnh của ca khúc, tự cho là thâm tình, không thể tự kềm chế.

Triệu Giai Ca không kiên nhẫn nhìn anh ta: “Anh đủ chưa, còn như vậy em thật sự sẽ không để ý tới anh.”

Lệ Hàn Tư ngẩn ra, sau đó cong cong khóe miệng, bất cần đời nói: “Tức giận à? Em coi như anh đang nói bậy bạ đi!”

Triệu Giai Ca lạnh lùng liếc nhìn Lệ Hàn Tư một cái: “Đừng cợt nhả với em.”

Tính tình Lệ Hàn Tư không phải dạng tốt, nhưng lại không có giới hạn cuối khi đối mặt với Triệu Giai Ca.

Lăng Kha dời mắt đi, khóe miệng tràn đầy chua xót: Tên ngu ngốc!

Trần Do Mỹ thấy sắc mặt Cố Nam Thành đã đỡ hơn thì lắc lắc tay gã, cười thật xinh đẹp: “Anh Nam Thành, em cũng hát một bài cho anh nhé?”

Cố Nam Thành nhìn khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp và vẻ lấy lòng ái mộ trên mặt Trần Do Mỹ thì sắc mặt hơi ấm lại vài phần, giơ tay cưng chiều véo véo mặt cô ta: “Được, đi đi!”

Phụ nữ nên như vậy mới được đàn ông thương, không phải sao?

Trần Do Mỹ chọn bài《 Em chỉ quan tâm anh》của Đặng Lệ Quân, sau đó mượn cây đàn ghi-ta từ DJ, ngồi trước microphone thâm tình chân thành nhìn Cố Nam Thành, tay đàn ghi-ta miệng dịu dàng hát lên.

“Nếu không gặp được anh, em không biết mình ở nơi nào, cuộc sống sẽ ra sao, cuộc đời liệu có còn đáng giá, có lẽ sẽ quen một ai đó, sống cuộc đời yên bình...”

Khác với sự trong trẻo lạnh lùng của Triệu Giai Ca, Trần Do Mỹ có nét dịu dàng và mảnh mai của người con gái, giọng hát của cô ta không thua gì Triệu Giai Ca, giọng hát dịu dàng lại mang theo chút hờn dỗi, cào thẳng vào trái tim đàn ông.

Tình ý trong mắt Trần Do Mỹ không che giấu được, làm lòng hư vinh của Cố Nam Thành được thỏa mãn, bực bội vừa rồi trở thành hư không.

Diệp Sâm nhìn về phía Nam Tầm: “Chúng ta cũng đi lên hát một bài tình ca?”

Nam Tầm trừng anh một cái: “Tôi nhớ hình như ngũ âm của anh không được đầy đủ, tôi không muốn mất mặt chung đâu.”

Ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm càng sâu: “Không ngờ em còn nhớ chuyện đã lâu như vậy, coi như em còn có chút lương tâm.”

Anh chỉ hát bài ca sinh nhật cho cô, kết quả bị cô cười nhạo đến nay.

Nam Tầm không muốn để ý tới anh, hơi nể nang người đàn ông này một chút thì anh sẽ được đằng chân lên đằng đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK