Trương Tân Lập ngẩn người, nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại.
Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt với Trương Tân Lập, ra vẻ chờ mong nhìn ông: “Không nói dối ông, tôi cũng tham gia cuộc đua quốc tế, hơn nữa tôi có tự tin nhất định có thể tiến vào trận chung kết, nếu hên còn có khả năng lấy thưởng.”
“Chuyện này...”
Trong lòng Trương Tân Lập kêu khổ thấu trời, sao người này không ra bài theo kịch bản!!!
Chu Tín cười lạnh trong lòng, người trẻ tuổi thật hư vinh, luôn thích làm nổi bật, xem ra Thịnh Hoàn Hoàn cũng tương tự, bộ cô nghĩ mình vạn năng, cái gì cũng làm được?
Còn có thể lấy thưởng?
Cô biết cả nước có bao nhiêu tay đua ưu tú không, cả Kim Thần cũng chưa chắc dám nói lời này, cô lại mặt dày thốt lên.
Thịnh Hoàn Hoàn tém mái tóc dài qua một bên, nghiêm trang tiếp tục nói với Trương Tân Lập: “Ông xem điều kiện của tôi này, họ đều nói tôi đeo trang sức đẹp, tôi cảm thấy tôi không kém hơn những người trên, hơn nữa công ty nhà mình nên tôi cũng không thu phí.”
Trương Tân Lập: “...”
Thịnh tổng cô lấy tự tin từ đâu ra vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn mọi người: “Mọi người cảm thấy thế nào?”
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn, một số người lập tức kích động: Đúng vậy, Thịnh tổng của bọn họ xinh đẹp da trắng khí chất tốt, vì sao không thể làm đại sứ thương hiệu chứ?
Một số người trào phúng Thịnh tổng lấy tự tin từ đâu ra, cô có danh tiếng à, cô có fans à, cô nói có thể đi vào trận chung kết thì nhất định có thể vào? Thật là buồn cười!
Vì thế các cao tầng trong phòng họp anh một câu tôi một câu, cảm xúc dần dần trở nên kích động, tình thế xuất hiện hai đảng phái, đảng Chu Tín đối lập và đảng ủng hộ Thịnh Hoàn Hoàn.
Dưới sự dẫn dắt của đám người Tống Chí Thượng và Thẩm Nam, các cao tầng bắt đầu khắc khẩu trong phòng họp, tình cảnh này thật là đồ sộ
Đảng ủng hộ: “Tôi thấy được, hình tượng của Thịnh tổng không thua kém Trần Phỉ Phỉ và Triệu Giai Ca chút nào, trang sức đeo trên người cô sẽ sáng lên.”
Đảng đối lập: “Thịnh tổng lại không phải người trong giới, không có danh tiếng và fans, sao có thể làm đại sứ thương hiệu?”
Đảng ủng hộ: “Đó là các người không biết, tối hôm qua Thịnh tổng và Triệu Giai Ca so múa, lượt view đã đột phá ngàn vạn, được phong làm nữ thần mới của trạch nam, cả cô Nhã cũng đến ủng hộ, hiện tại cô thật sự là một hotgirl mạng rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn đổ mồ hôi! Cô thành hotgirl mạng từ hồi nào?
Đảng đối lập: “A, hiện tại chúng tôi đang chọn đại sứ thương hiệu, từ hồi nào mà cả một hotgirl mạng cũng có tư cách làm đại sứ cho Thịnh Thế chúng ta?”
Thịnh Hoàn Hoàn: Này, nói chuyện chú ý giọng điệu chút, tôi thù dai lắm!
Đảng ủng hộ: “Vừa rồi Thịnh tổng đã nói, cô ấy có tự tin bước vào trận chung kết, hotgirl mạng thì thế nào, hotgirl mạng cũng là tiểu thư đứng đầu, hotgirl mạng cũng là giám đốc của Thịnh Thế, nói ra không đè bẹp mấy tay đua đó sao?”
Đảng ủng hộ: “Lấy mỹ mạo và thân phận của Thịnh tổng không đủ thu hút chú ý à? Vừa lên sân tuyệt đối đã thu hút màn ảnh nhiều nhất, cũng người đáng chú ý nhất trên sân thi đấu.”
Thịnh Hoàn Hoàn đổ mồ hơi, xấu hổ quá!
Đảng đối lập: “Ha hả, chỉ sợ cô ta không vào nổi trận chung kết, vừa lên sân đã bị người ta đá đít xuống.”
Đảng đối lập: “Đúng vậy, ai tới gánh vác nguy cơ này?”
Thịnh Hoàn Hoàn: Khỏi ai gánh vác, bởi vì tôi căn bản không có hứng thú làm đại sứ gì, chị đây có tính toán khác, hiện tại chỉ đang đùa các người chơi thôi!
Có vài người càng nói càng khinh miệt chói tai, Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ phẫn nộ, hung hăng vỗ bàn đứng lên, nổi giận gầm lên một tiếng: “Đủ rồi, đừng ồn nữa.”
Rống xong, cô nhìn về phía Chu Tín và Cao Tễ: “Chu tổng giám, Cao quản lý, tôi chỉ muốn cống hiến chút khả năng cho công ty thôi, nếu tôi bảo đảm có thể vào trận chung kết thì có thể làm đại sứ thương hiệu không?”
Cao Tễ cười nhạo: “Đây là cuộc đua quốc tế, làm sao cô bảo đảm được?”
Chu Tín bất đắc dĩ thở dài: “Hoàn Hoàn, cô thật sự không thích hợp.”
Nhưng Chu Tín có chút nghi hoặc, sao êm đẹp Thịnh Hoàn Hoàn lại muốn làm đại sứ thương hiệu chứ, hay là cô cũng tính debut?
Không đúng, muốn debut thì cô sớm đã làm rồi, cần gì chờ tới bây giờ?
Chu Tín không biết thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn như thế nào, nhưng nếu cô không vào được trận chung kết thì uy vọng nhất định sẽ sụt giảm, trở thành trò cười của công ty.
Nhưng ông ta không thể vì xem trò cười của Thịnh Hoàn Hoàn mà lấy ích lợi công ty ra mạo hiểm. Cho nên dù trong lòng Chu Tín rất nghi ngờ, nhưng sẽ không chấp nhận, vì thế mới trúng bẫy của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cười một tiếng, bắt đầu dọn đồ: “Nếu các người đều không xem trọng tôi, vậy coi như tôi chưa nhắc đến việc này, chuyện chọn đại sứ cho Chu tổng giám và Trương trưởng phòng quyết định đi! Tan họp.”
Nói xong, cô tức giận vội vàng rời khỏi phòng họp.
A, muốn hố bà đây, bà cho gieo gió gặt bão!
Mọi người: “...”
Vậy là đi rồi?
Sắc mặt Chu Tín bị điểm danh trầm xuống, xem ra ông ta vẫn quá xem thường Thịnh Hoàn Hoàn, từ đầu tới đuôi bọn họ luôn bị cô gái này chơi!
Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, tầm mắt mọi người đều tập trung vào Chu Tín, ông ta giơ tay lên chỉ: “Vậy chọn Triệu Giai Ca đi, phí tổn thấp, hình tượng tốt, mấu chốt là vốn thấp lợi nhuận cao.”
Mọi người đều bỏ phiếu thông qua!
Đều là người trong giới, mọi người đều biết tình hình của Triệu gia, Triệu Giai Ca tiến vào giới giải trí nhất định không thiếu tài nguyên, hơn nữa có tài hoa có bề ngoài, rất nhanh sẽ nổi tiếng thôi.
Sau khi tan họp, Tống Chí Thượng đi vào văn phòng Thịnh Hoàn Hoàn, thấy một bàn văn kiện đã biến mất thì không khỏi cười nói: “Xem ra chiêu giết gà dọa khỉ này của cô rất hữu dụng.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, nhìn ông ta và hỏi: “Chọn ai?”
Tống Chí Thượng trả lời: “Triệu Giai Ca.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Giống như tôi đoán trước.”
Tống Chí Thượng kéo ghế đến gần, nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn hồi lâu, đặc biệt nghiêm túc hỏi: “Hoàn Hoàn, cô thật sự có thể tiến vào trận chung kết?”
Thịnh Hoàn Hoàn không chút khiêm tốn mà gật đầu: “Không có gì bất ngờ xảy ra thì tiến vào chung kết không phải vấn đề.”
Tống Chí Thượng lại hỏi: “Vậy cô thật sự muốn làm đại sứ thương hiệu?”
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó nói đúng sự thật: “Muốn, nhưng tôi biết bọn họ sẽ không đồng ý, tôi chỉ nói thôi, cũng không phải muốn phát triển theo hướng giới giải trí.”
Tống Chí Thượng gật đầu: “Cô nhìn rõ vậy thì tốt, cuộc thi đã bắt đầu tuyên truyền, mấy ngày nay cô tan tầm sớm một chút, làm không xong chuyện thì giao cho tôi, tôi tin cô nhất định có thể lấy được thành tích tốt, làm vẻ vang cho công ty.”
Thịnh Hoàn Hoàn cảm kích từ đáy lòng: “Cảm ơn chú Tống.”
Giữa trưa, Thịnh Hoàn Hoàn nhân lúc nghỉ trưa đi đến bệnh viện một chuyến để thăm cha Tương Tuấn Tài và vệ sĩ Thang Ngụy bị Mộ Thành Chu bắn bị thương, sau đó bàn chuyện công việc với Tương Tuấn Tài một chút.
Buổi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm đúng giờ, sau khi dùng bữa tối ở công ty thì trực tiếp đến đoàn xe.
“Hoàn Hoàn, cậu chịu đến rồi à.”
Lăng Kha như con cún mệt thảm treo cả người lên người Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Triệu Giai Ca và Lam Nhan cách đó không xa một cái: “Thế nào, bị người ta ức hiếp?”
Lăng Kha lắc đầu: “Không có, ai dám ức hiếp tớ chứ, nhưng họ cứ quấn lấy Lý đội không buông, Lý đội căn bản không rảnh chỉ điểm tớ.”
“Tớ đã biết, cậu đi với tớ.” Thịnh Hoàn Hoàn kéo Lăng Kha lên xe, trực tiếp lái xe rời khỏi đó...
Chương 340: Cô muốn mượn tay tôi diệt trừ Thịnh Hoàn Hoàn
“Chúng ta đi đâu?”
Sau khi lên xe, Lăng Kha vừa mệt vừa tức mà trực tiếp nằm xoài trên ghế, nhìn tốc độ chạy của Triệu Giai Ca, cô cảm thấy hôm nay đã luyện uổng công.
“Đi đón chị Nam Tầm.” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhắc nhở Lăng Kha: “Có người theo dõi chúng ta.”
Lăng Kha thấy một chiếc xe đua có đánh dấu đoàn xe Vũ Yến đi theo bọn họ thì lập tức nắm lấy tay vịn: “Nhất định là Triệu Giai Ca và Lam Nhan, họ luôn muốn biết thực lực thật sự của cậu, cắt đuôi họ đi.”
“Cậu tức đến điên rồi à? Đua xe trên đường này, cậu không muốn bằng lái xe nữa, không muốn có tư cách dự thi nữa à?”
Lăng Kha cắn môi: “Cmn, suýt bị họ gài, vậy giờ làm sao, để mặc họ đi theo mãi sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên ung dung nói: “Muốn đi theo thì cho theo đi, lát nữa bảo chị Nam Tầm lái xe cắt đuôi họ.”
Lăng Kha cười rộ lên, dựng ngón cái lên với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cao minh.”
Thịnh gia, lúc này Nam Tầm đang tìm con gái khắp phòng.
Cuối cùng cô nhìn thấy dưới lầu ngoài cửa sổ có một chiếc xe thể thao đang đậu, mà Diệp Sâm đang ôm Cố Hoan đứng trước xe, vẫn rất ưu nhã vẫy vẫy tay với Nam Tầm.
“Diệp Sâm, tên chết tiệt.” Nam Tầm tức đến hộc máu mà hô to: “Nếu anh dám dẫn Hoan Hoan đi thì bà không để yên cho anh.”
Trong tiếng rống giận của Nam Tầm, Diệp Sâm khom lưng ngồi vào trong xe, “Phanh” một tiếng đóng sầm cửa lại, xe “Ầm ầm” mà lao đi.
Cả quá trình Nam Tầm bị làm lơ tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Sâm, vừa reo vài tiếng đã bị Diệp Sâm tắt máy.
Sau đó Nam Tầm nhận được tin nhắn anh gửi đến: “Muốn gặp Hoan Hoan thì về nhà.”
“A... Diệp tiện nhân, đồ chết tiệt.”
Nam Tầm suýt đập điện thoại.
Rống xong, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhưng lại dần dần ngừng lại.
Diệp Sâm biết điểm yếu của cô, cho nên lần nào cũng kích thích cô rối loạn như ruồi nhặng không đầu, chỉ có thể bị anh ta nắm mũi dắt đi.
Nhìn quần áo trên tay, Nam Tầm lập tức bình tĩnh lại, cô không thể tiếp tục như vậy, đã đến lúc dạy cho Diệp Sâm và Hoan Hoan một bài học.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha tới Thịnh gia, Nam Tầm vừa dùng bữa tối xong, mặc một bộ đồ ở nhà, tay xách điểm tâm Lăng Kha mang đến, cô ấy không có thời gian ăn cơm.
“Hoan Hoan đâu?” Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn thấy Cố Hoan nên hỏi.
Lần này Nam Tầm bình tĩnh hơn nhiều: “Bị Diệp tiện nhân mang đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, nhìn lầu hai nhà mình, không khỏi hoài nghi hệ thống bảo an nhà mình chỉ là bài trí: “Rốt cuộc anh ta đi lên bằng cách nào, hay là thu mua vệ sĩ nhà em rồi?”
Nam Tầm ném điểm tâm cho Lăng Kha: “Chỉ cần anh ta muốn thì có rất nhiều biện pháp, khó lòng phòng bị.”
Lăng Kha lo lắng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ, giờ chúng ta đi đón Hoan Hoan về?”
Nam Tầm lắc đầu, lần này cô đã nhìn ra, phải cho họ một bài học, làm Diệp Sâm ngoan ngoãn đưa Hoan Hoan trở về: “Không vội, Diệp Sâm dẫn Hoan Hoan về nhà chị, giờ chị rất nhẹ nhàng, đi chơi thôi!”
Nói xong, cô duỗi tay đi kéo cửa sau xe.
“Từ từ.” Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lên tiếng ngăn lại, bước xuống ghế lái, vịn cửa xe nhìn Nam Tầm, rồi ra hiệu: “Hôm nay chị lái đi.”
Nam Tầm nhìn xe đua trước mặt mà “Chậc chậc” hai tiếng: “Chiếc xe này không tồi, xem ra Lăng Tiêu rót không ít tiền vào Vũ Yến, em nhất định phải thể hiện cho tốt trước mặt chồng cũ đấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Cho nên mới tìm người thầy là chị đến chỉ giáo sao?”
Nam Tầm bật cười: “Đừng, giờ chị không còn gì để dạy hai em đâu.”
“Có không thì lên xe lại nói, đêm nay ba chúng ta phải tận hưởng gió và tốc độ.”
Thịnh Hoàn Hoàn đẩy Nam Tầm lên ghế lái, mình thì mở ghế sau ra ngồi vào.
Nhìn Nam Tầm cột đai an toàn, Thịnh Hoàn Hoàn mới thu lại ý cười trên khóe miệng: “Chị Nam Tầm, có người theo dõi tụi em, lát nữa lên đường băng nhớ cắt đuôi họ.”
Nam Tầm nhăn mày, sau này nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: “Chiếc xe sau?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu.
Nam Tầm câm nin: “Ai nha, theo dõi còn trắng trợn như thế, chị còn tưởng là đi chung với tụi em.”
“Là Lam Nhan và Triệu Giai Ca.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ hai cô gái này kiên nhẫn và mặt dày như thế, hiện tại cô có xuống xe đi qua chất vấn thì họ cũng không chột dạ, còn quang minh chính đại muốn so một trận chính thức với cô.
Mà cô không muốn chơi với họ.
Nam Tầm nghe hai cái tên này thì khóe miệng nhếch lên trên: “Ngồi ổn.”
Lăng Kha nghe xong lập tức nhét điểm tâm vào miệng, duỗi tay nắm chặt tay vịn, xe “Ầm” một tiếng đã chạy đi.
Lam Nhan xị mặt: “Đổi người, Thịnh Hoàn Hoàn này thật gian xảo, còn đi theo không?”
Triệu Giai Ca dùng hành động đáp lại cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua phía sau, lập tức thấy rõ tình hình: “Họ đuổi theo, người lái xe là Triệu Giai Ca.”
Nam Tầm bình tĩnh trả lời: “Lên đường băng rồi chơi với cô ta, đã thật lâu chị không đua xe, lấy cô ta luyện tập đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Thật là vinh hạnh của Triệu Giai Ca.”
Nhìn chiếc xe chậm rì rì trước mặt, Lam Nhan dần dần không có kiên nhẫn: “Nếu không thì bỏ đi, tôi cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang cố ý chơi chúng ta.”
Triệu Giai Ca không cảm xúc mà nói: “Nếu cô không kiên nhẫn thì tôi có thể để cô xuống trước.”
Triệu Giai Ca biết đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ luyện xe, cô lái xe đua đi là vì làm quen với nó.
Trước đó Thịnh Hoàn Hoàn luôn không luyện tập, mấy ngày nay nhất định sẽ liều mạng bù lại. Hơn nữa xe đua mới cần chạy nhiều làm quen mới có thể hoàn toàn khống chế.
“Vì sao cô để ý Thịnh Hoàn Hoàn như thế, có lẽ chỉ là chúng ta xem trọng cô, tôi không cảm thấy thực lực của cô ta sẽ cao hơn cô và tôi.”
“Cô sai rồi, Lý Hưng Hoài đã từng bồi dưỡng ra Lý Tinh Vũ, người được ông ta xem trọng thì thực lực kém được sao? Tôi muốn so một trận với cô ta trước khi lên sân thi đấu, như vậy trong lòng mới nắm chắc.”
Triệu Giai Ca biết Thịnh Hoàn Hoàn nhất định chưa dùng hết sức trong hai lần tỷ thí trước, còn việc giữ lại bao nhiêu thì cô ta thật sự nhìn không ra.
Tối hôm qua cô ta thua so nhảy, cả cô Nhã cũng đứng ra tâng bốc Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại bình luận trên mạng đều nghiêng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Cô ta đã thua một lần, cuộc đua quốc tế quyết không thể thua nữa.
Triệu Giai Ca mặt không cảm xúc nhìn về phía Lam Nhan: “Chẳng lẽ cô không muốn biết thực lực chân chính của cô ta, chẳng lẽ cô cam tâm trở thành làm nền?”
Nhìn gương mặt và đôi mắt này, Lam Nhan đột nhiên hiểu ý của Triệu Giai Ca, nếu thực lực của họ và Thịnh Hoàn Hoàn chênh lệch quá lớn thì vì sao còn phải lên sân thi đấu?
Dù thế nào, các cô cũng không thể làm nền cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Thấy Lam Nhan không nói nữa, Triệu Giai Ca lại nói tiếp: “Chuyện cô bị đóng băng đã lan truyền khắp nơi, tối hôm qua Lăng Tiêu còn đến tiệc độc thân của Thịnh Hoàn Hoàn, rồi ra mặt cho cô ta, đây là ly hôn mà còn vươn vấn tình xưa à?”
Sắc mặt Lam Nhan lập tức âm trầm: “Đủ rồi, Triệu Giai Ca, đừng cho là tôi không biết cô nghĩ cái gì.”
“Tôi nghĩ cái gì?”
“Cô muốn mượn tay tôi diệt trừ Thịnh Hoàn Hoàn.”
Chương 341: Thịnh Hoàn Hoàn còn muốn vượt qua tôi, nằm mơ
“Nếu tôi không nói gì thì cô không muốn diệt trừ cô ta sao?” Triệu Giai Ca cười lạnh: “Lam Nhan, cô đừng lừa mình dối người, Thịnh Hoàn Hoàn chính là chướng ngại lớn nhất chắn giữa cô và Lăng Tiêu, anh ta vì Thịnh Hoàn Hoàn mà đưa Ôn Bích vào tù, tối hôm qua còn đăng Weibo, đích thân làm sáng tỏ lời đồn ngoại tình cho cô ta, hơn nữa còn đóng băng cô.”
“Tôi nói đủ rồi.” Giọng Lam Nhan bỗng cao lên.
Triệu Giai Ca cong cong khóe miệng, ánh mắt lại nhìn thẳng phía trước. Xe của Thịnh Hoàn Hoàn đã tiến vào đường đua, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Muốn cắt đuôi tôi, không dễ như vậy.” Triệu Giai Ca cười cười, đột nhiên nhấn ga đuổi theo.
Lăng Kha uống xong ngụm sữa bò cuối cùng rồi vội nắng chắc tay vịn, hưng phấn hô to: “Xông lên, chúng ta là những cô gái như cơn gió.”
“Ngồi ổn.” Nam Tầm nhìn ra kính chiếu hậu, lại gia tốc, xe như rồng bay mà chạy như điên trong đêm đen, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Triệu Giai Ca theo sát phía sau, cô ta căn bản không để Nam Tầm vào mắt, nếu Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng tùy tiện tìm một người là có thể cắt đuôi thì không khỏi quá coi thường cô ta.
Nhưng vẻ mặt cô ta dần dần trở nên nặng nề, từ thành thạo lúc bắt đầu rồi dần dần nghiêm túc đối đãi, cuối cùng trở nên thận trọng khẩn trương, lập tức tập trung tinh thần.
Lúc này cuộc đua quốc tế đã được quảng cáo khắp cả nước, trên đường đua còn có những tay đua khác đang luyện tập, những chiếc xe dần dần đều bị họ bỏ lại phía sau.
“Vèo” một tiếng đã lao qua.
“Cmn, đại thần nào đêm hôm khuya khoắt còn ra luyện xe?”
Hai chiếc đua xe chạy như điên trên đường băng, cô chạy tôi đuổi không ai nhường ai, trên trán Triệu Giai Ca bắt đầu đổ mồ hôi.
Lam Nhan bắt lấy tay vịn, khó tin mà nhìn Triệu Giai Ca: “Sao lại như vậy, có phải họ đổi vị trí giữa chừng không?”
Triệu Giai Ca cười lạnh: “Rốt cuộc cô ta cũng chịu dùng hết toàn lực.”
Dứt lời, Triệu Giai Ca lại gia tốc, trong lòng vừa khẩn trương lại kích động, nếu thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn chỉ như thế thì cô ta có tự tin giành chiến thắng.
Trong lòng Triệu Giai Ca đã xác định người lái xe lúc này là Thịnh Hoàn Hoàn. Nhưng từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ngồi ở ghế sau.
Lăng Kha khẩn trương kêu lên: “Chị Nam Tầm, cô ta lại đuổi theo.”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Xem ra Triệu Giai Ca thật sự làm người ta lau mắt mà nhìn, không ngờ cô ta ẩn giấu nhiều như thế, chị Nam Tầm cũng nên cẩn thận.”
Nam Tầm bình tĩnh vững vàng: “Chị sẽ không cho cô ta cơ hội vượt qua, nhưng muốn cắt đuôi ở khoảng cách gần như thế cũng không dễ.”
Nam Tầm không thể không thừa nhận kỹ thuật của mình không bằng năm đó.
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó trầm ngâm nói với Nam Tầm: “Chị Nam Tầm thử thực lực của cô ta đi, sau đó làm bộ thua.”
Lăng Kha lập tức không chịu: “Vì sao chúng ta phải thua cô ta?”
“Tớ cảm thấy Triệu Giai Ca quá hăng, cứ bám lấy tớ không buông, tớ sợ cô ta giở thủ đoạn gì thôi.”
Nam Tầm đồng ý với cách nói của Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn nói rất đúng, Lam Nhan bị Lăng Tiêu đóng băng, Triệu Giai Ca lại thua khi so múa, thời điểm này hai người này đi chung một chỗ nhất định không phải chuyện tốt, cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
“Lam Nhan bị Lăng Tiêu đóng băng?” Tin tức này làm Thịnh Hoàn Hoàn rất kinh ngạc.
Nam Tầm gật đầu: “Ừ, chuyện tối hôm qua, chị chỉ nghe đám bạn nói, cảm thấy có lẽ là liên quan đến em.”
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời theo phản xạ: “Liên quan tới em? Sao có thể chứ.”
Sao Lăng Tiêu lại đóng băng Lam Nhan vì cô.
Nam Tầm cười nói: “Em quên mất chuyện của Ôn Bích?”
Lăng Kha cũng ồn ào theo: “Tớ cảm thấy rất có khả năng, tối hôm qua không phải Lăng Tiêu đã đích thân đăng bài làm sáng tỏ cho cậu sao, trong đó có một bức ảnh của Ôn Bích.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng thấy bài đăng kia: “Anh ta chỉ không muốn người ta cắm sừng lên đầu mình thôi.”
Nói xong liền thấy xe của Triệu Giai Ca “Vèo” một tiếng mà lao qua từ bên cạnh.
Mọi người: “...”
Lăng Kha chớp chớp mắt: “Chị Nam Tầm, vừa rồi em nhìn lầm à?”
Nam Tầm bình tĩnh đáp lại một câu: “Xin lỗi, vừa rồi nói chuyện phiếm với hai em nên mất tập trung.”
“...”
Lăng Kha và Thịnh Hoàn Hoàn tương đối câm nín.
Nam Tầm lại nói tiếp: “Hoàn Hoàn, em và Lăng Kha đổi vị trí đi.”
“Dạ.” Thịnh Hoàn Hoàn sảng khoái đáp một tiếng, lập tức đổi vị trí với Lăng Kha.
Lúc này Triệu Giai Ca đang nhếch môi lên, cả Lam Nhan cũng rất kích động: “Cô vượt qua cô ta.”
Lam Nhan quay đầu lại nhìn lại, nhưng vì tốc độ xe quá nhanh, hơn nữa lại quẹo cua nên không thấy rõ vị trí của Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn.
“Ngồi ổn.” Lại một khúc cua gấp, Lam Nhan quay đầu lại, trọng tâm cả người nghiêng về một bên.
Sau khúc cua, Nam Tầm lập tức đổi vị trí với Thịnh Hoàn Hoàn.
Nam Tầm cười nói: “Kế tiếp muốn thua thế nào phải xem em.”
“Giao cho em.” Thịnh Hoàn Hoàn nghịch ngợm nháy mắt.
Lam Nhan lại quay đầu lại, thấy rõ mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Quả nhiên là đổi vị trí, ngồi ở ghế lái là Thịnh Hoàn Hoàn, Giai Ca, cô vượt qua cô ta rồi.”
Triệu Giai Ca liếc nhìn kính chiếu hậu một cái: “Cô ta còn muốn vượt qua tôi, nằm mơ.”
Kế tiếp lại là một đoạn truy đuổi, vài lần mém bị Thịnh Hoàn Hoàn vượt qua, nhưng cuối cùng cũng không thể thành công, nửa giờ sau rốt cuộc cô cũng từ bỏ.
Nhìn chiếc xe cách họ càng ngày càng xa, Lam Nhan kích động thét chói tai: “Giai Ca, cô thắng, cô thắng rồi.”
Triệu Giai Ca lòng còn sợ hãi: “Tôi chỉ hơn cô ta một chút, không ngờ Thịnh Hoàn Hoàn có thể ép tôi dùng ra hết thực lực, quả nhiên tôi không nhìn lầm.”
Khóe miệng Lam Nhan rũ xuống: “Xem ra tôi không phải đối thủ của các người, nhưng cô có thể thắng Thịnh Hoàn Hoàn thì tôi cũng vui rồi.”
Triệu Giai Ca lại không lạc quan như Lam Nhan: “Hôm nay tôi thắng một chút, để đảm bảo 100%, mấy ngày nay tôi nhất định phải có đột phá, tôi không chỉ muốn thắng Thịnh Hoàn Hoàn, còn phải giành thưởng.”
Lam Nhan nhăn mày: “Không phải Trần Phỉ Phỉ ở Quân Hạm sao, không thì cô đi tìm Kim Thần đi, tôi tin anh ta nhất định sẽ bằng lòng chỉ điểm cho cô.”
Triệu Giai Ca nghiêng mặt qua cười với Lam Nhan: “Vậy làm phiền cô gọi điện thoại cho Trần Phỉ Phỉ thay tôi, sau khi thành công thì tôi mời cô ăn cơm.”
“Việc nhỏ.” Lam Nhan rất hào phóng, lập tức gọi điện thoại cho Trần Phỉ Phỉ.
Kỳ thật Trần Phỉ Phỉ cũng có ý với Kim Thần, nhưng sau khi tiến vào Quân Hạm lại không có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh ta, Kim Thần luôn dịu dàng với tất cả các nữ tay đua, cô ta không biết anh có ý đó với mình không.
Sau khi nhận được điện thoại của Lam Nhan, Trần Phỉ Phỉ hơi do dự, cô ta có tư tâm không muốn để Kim Thần và Triệu Giai Ca tiếp xúc, dù sao Triệu Giai Ca cũng ưu tú hơn mình.
Nhưng cô cũng không tiện đắc tội Lam Nhan và Triệu Giai Ca, vì thế miễn cưỡng đáp ứng, chỉ nói mình nhất định sẽ cố gắng thuyết phục Kim Thần, bảo họ chờ tin tức.
“Chị nói xem họ có tin không?” Xe Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi ngừng lại, trông như đã kiệt sức nên cuối cùng cũng mỏi mệt không cam lòng nhận thua.
Nam Tầm cong cong khóe miệng: “Chắc là tin, nửa giờ này của em không uổng phí.”