Một tuần không gặp, Mộ Tư vẫn giữ dáng vẻ quen thuộc của Thịnh Hoàn Hoàn, áo sơ mi trắng, quần tây đen, sạch sẽ tuấn mỹ, ôn nhuận như ngọc.
Hình như anh ta rất thích mặc như vậy, vạn năm không thay đổi, cũng như sự chung tình của anh ta dành cho Bạch Tuyết.
Mà Bạch Tuyết mặc bộ lễ phục kiểu mới trắng tinh, nhìn sạch sẽ đơn thuần, xinh đẹp suy nhược, tựa như một tiểu công chúa cần người ta dốc lòng che chở, ngồi chung với Mộ Tư cũng có vẻ rất xứng.
Hình ảnh như vậy đột nhiên đập vào mắt Thịnh Hoàn Hoàn, không cho cô tránh né.
Người trong phòng không nhiều cũng không ít, trừ Mộ Tư và Bạch Tuyết ra thì còn có Lăng Kha, mẹ con Nam Tầm, Lệ Hàn Ty và mấy người bạn của anh ta.
Mộ Tư là người đầu tiên phát hiện cô, lập tức nhìn về hướng cô.
Trái tim Thịnh Hoàn Hoàn như bị một bàn tay nắm chặt lấy, làm cô khó mà hô hấp.
Anh ta vẫn như trước kia, dù có bao nhiêu người thì anh luôn có thể lập tức phát hiện cô, nhưng lại có một điều hoàn toàn khác với trước kia, hôm nay họ chỉ là người xa lạ quen thuộc nhất.
Lúc này Lăng Kha cũng phát hiện cô, lập tức đứng lên từ bên cạnh Lệ Hàn Ti, bước nhanh đến rồi kéo cô vào toilet.
"Chuyện gì xảy ra?" Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Kha và hỏi.
Cô còn tưởng rằng chỉ có hai người là Lăng Kha và Nam Tầm, nếu biết có nhiều người như vậy thì cô sẽ không đến.
Lăng Kha vội vàng giải thích: “Đây là ngoài ý muốn, tớ vốn muốn chúc mừng sinh nhật riêng cho Hàn Ti, kết quả anh ấy dẫn mấy người bạn tới, tớ không thể làm gì khác hơn là kêu cậu với chị Nam Tầm, vừa rồi Hàn Ti ra ngoài nghe điện thoại, kết quả gặp được Mộ Tư, anh ta chỉ đến uống ly rượu, lập tức đi ngay."
Mọi người đều biết chuyện giữa Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn, bây giờ người mới tình cũ gặp mặt nhau, vậy không phải cho người ngoài cơ hội chờ xem kịch vui sao?
Cả Lăng Kha luôn thần kinh thô, đối mặt với chuyện này cũng cảm thấy không biết làm sao, có thể nhìn ra chuyện này làm người ta xấu hổ đến mức nào.
Không ai khống chế được sự cố, tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không trách Lăng Kha: “Cậu với Lệ Hàn Ti là chuyện gì?"
Khuôn mặt Lăng Kha đỏ lên, vừa thẹn vừa mừng: “Chính là vào bữa tiệc thân cận đêm hôm đó ở Lăng gia, rượu của Hàn Ti bị người ta động tay chân, tớ trùng hợp gặp phải, tụi tớ... Tụi tớ đã phát sinh quan hệ."
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nhớ đến, đêm đó Lệ Hàn Ti và Lăng Kha cũng có mặt, nhưng cô không nhìn thấy bọn họ, không ngờ họ đã ở bên nhau.
"Các cậu làm ở Lăng gia?"
"Không phải, làm sao có thể, lúc đầu tụi tớ định đi khách sạn, nhưng trên đường Hàn Ti thực sự nhịn không được, ngay trên xe..."
"Dừng lại, không phải là được." Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng ngăn Lăng Kha nói tiếp: “Cho nên hiện tại cậu và anh ta có quan hệ gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn không thích Lệ Hàn Ti, cô luôn cảm thấy người đàn ông này rất giả dối, tính tình Lăng Kha trời sinh đơn thuần ngay thẳng, cô vẫn luôn không đồng ý Lăng Kha quen Lệ Hàn Ti, không nghĩ tới vẫn xảy ra chuyện.
Trên mặt Lăng Kha tràn đầy thẹn thùng: “Chính là bạn trai bạn gái, mấy ngày nay tớ luôn đi với ảnh, Hoàn Hoàn, tớ cảm thấy mình như đang nằm mơ, không biết phải thật không, cậu mau véo tớ xem."
Nhìn Lăng Kha như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn không đành lòng nói thêm cái gì.
Lăng Kha trúng độc của Lệ Hàn Ti, đã sớm trầm luân, hơn nữa không phải dạng bình thường, cô muốn kéo cũng kéo không trở lại.
Chỉ mong cô ấy có thể luôn vui vẻ như vậy!
Thịnh Hoàn Hoàn véo véo gương mặt xinh đẹp của Lăng Kha: “Không phải cậu đang nằm mơ, chúng ta nên ra ngoài, đừng để Hàn Ti của cậu đợi lâu."
Lăng Kha nhíu khuôn mặt lại: “Hoàn Hoàn, nếu không cậu trở về đi, tránh khó chịu vì gặp phải đôi tiện nhân kia."
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Không có gì, cũng nên đối mặt, hơn nữa người sai không phải tớ, vì sao tớ phải trốn tránh bọn họ?"
Trở lại phòng lần nữa, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp bỏ qua Mộ Tư và Bạch Tuyết, ngồi xuống bên cạnh mẹ con Nam Tầm.
Tiểu Hoan Hoan đã lâu không gặp lập tức dính lấy cô, ngọt ngào kêu lên: “Dì, Hoan Hoan rất nhớ dì."
"Dì cũng rất muốn Hoan Hoan." Thịnh Hoàn Hoàn ôm lấy cô bé, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm.
Cố Hoan Hoan trông rất giống Nam Tầm, là một cô bé xinh đẹp.
Nam Tầm trêu ghẹo: “Hoan Hoan vừa nghe em cũng tới thì mừng rỡ nói nhỏ mãi bên tai chị, làm người mẹ này thật đố kị."
Lúc này, cô bé lập tức chui vào trong ngực Nam Tầm, hôn một cái lên mặt cô, bập bẹ mà nói: “Manh Manh thích dì nhưng cũng rất yêu mẹ."
Nam Tầm dở khóc dở cười: “Bé con lém lỉnh này."
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Còn không phải giống chị."
Mộ Tư nhìn Thịnh Hoàn Hoàn cười duyên dáng, sau khi đi ra từ toilet, cô không có liếc anh ta lấy một cái, triệt để không nhìn anh.
Trong lòng cô nhất định đã hận anh cùng cực!
Một tuần không gặp, hình như cô đã gầy hơn, xương quai xanh càng rõ ràng.
Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ cổ váy hoa dài áo hình chữ V, cô buộc mái tóc dài thành bím tóc lỏng lẻo, bím tóc tùy ý rũ xuống một bên xương quai xanh, lộ ra mặt bên xinh đẹp và phần cổ trắng nõn duyên dáng.
Mộ Tư không khỏi nghĩ đến thiên nga trắng ưu nhã.
Lúc này, anh ta lại trông thấy người đàn ông ngồi bên cạnh Lệ Hàn Ti chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn và thấp giọng hỏi: “Lệ thiếu, cô ta là ai?"
Lệ Hàn Ti liếc Thịnh Hoàn Hoàn một chút, hững hờ nói: “Tiểu thư đứng đầu Hải thành - Thịnh Hoàn Hoàn, làm sao, Chu thiếu cảm thấy hứng thú?"
Ánh mắt Chu Duệ giống như mãnh thú tiếp cận con mồi ngon miệng: “Tôi muốn cô ta."
Nghe thế, Lệ Hàn Ti chỉ cười lạnh.
Chu Duệ vừa tới Hải thành, căn bản không biết tình huống của Thịnh Hoàn Hoàn, Lệ Hàn Ti nhìn Mộ Tư một cái, đáy mắt có thêm một tia thú vị.
Đừng nói Lăng Tiêu, chỉ Mộ Tư thôi mà Chu Duệ cũng đối phó không được.
Mộ Tư ngồi cách đó không xa nên đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của bọn họ.
Ánh mắt anh ta rơi xuống người Chu Duệ, đó là một người đàn ông chừng 30 tuổi, tướng mạo bình thường, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện thì ánh mắt anh ta chưa từng dời khỏi người cô.
Mộ Tư đã thấy nhiều loại đàn ông này. Thịnh Hoàn Hoàn là một đóa mẫu đơn cao quý mỹ lệ, luôn có vài con ruồi muốn làm bẩn nó.
Nhưng câu kia "Tôi muốn cô ta" kế tiếp của Chu Duệ làm sắc mặt Mộ Tư tăng thêm tia lạnh lẽo.
"Anh Mộ Tư, rượu này uống ngon quá." Lúc này Bạch Tuyết giật giật cánh tay Mộ Tư, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cười thật tươi với anh ta.
Mộ Tư nghiêng mặt qua đối diện với đôi mắt mê ly của Bạch Tuyết, hai gò má còn hơi tái nhợt nhiễm chút ửng hồng, tươi cười mang theo sự xinh xắn và quyến rũ của thiếu nữ.
Sự lạnh lẽo trong mắt Mộ Tư lập tức rút đi, đưa tay đoạt rượu trong tay cô ta rồi cưng chiều nói: “Em say rồi."
"Em không có say, anh là anh Mộ Tư của em, đây là rượu hoa quả, ngọt ngào, dễ uống." Bạch Tuyết Nhu cười một tiếng, lắc lắc tay Mộ Tư nũng nịu nói: “Cho em uống thêm một ngụm, chỉ một ngụm thôi, xin anh đó."
Mộ Tư bật cười, khống chế Bạch Tuyết trong ngực, đầu ngón tay điểm nhẹ lên mặt cô ta, dịu dàng như dòng nước: “Ngoan, không thể uống nữa, nếu không ngày mai thức dậy sẽ đau đầu lắm."
"Vậy anh hôn em một cái." Có lẽ Bạch Tuyết đã say, lại chỉ môi mình, bảo Mộ Tư hôn mình ngay trước mặt mọi người.
Mộ Tư cũng không để ý thân phận và hình tượng của mình, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Chương 42: Lăng Tiêu, chúng ta tỷ thí một trận đi
Mộ Tư và Bạch Tuyết không kiêng kỵ gì mà thể hiện ân ái, người ở chỗ này đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Ai không biết Thịnh Hoàn Hoàn yêu Mộ Tư đến mức nào, anh ta làm vậy là đang cố ý sỉ nhã cô, chậc chậc nhìn gương mặt xinh đẹp kia thất sắc kìa, thật là đáng thương.
Nhìn đôi nam nữ thân mật kia, Thịnh Hoàn Hoàn gần như dùng hết sức lực mới kiềm nén không để mình tông cửa xông ra ngoài.
Lúc này "Phanh" một tiếng vang dữ dội truyền đến, một ly rượu đỏ bị đập mạnh xuống cái bàn trước mặt Mộ Tư và Bạch Tuyết, rượu và mảnh vỡ bắn ra bốn phía.
Mộ Tư sầm mặt lại, theo phản xạ mà ôm Bạch Tuyết vào ngực bảo vệ.
Bạch Tuyết không bị thương gì, mặt Mộ Tư bị mảnh vỡ cắt qua một vết máu dài nhỏ, áo sơ mi luôn trắng noãn không tỳ vết cũng bị rượu đỏ vấy bẩn.
Cả phòng yên tĩnh, tất cả mọi người bị chuyện xảy ra trước mắt làm kinh sợ.
Bạch Tuyết bị giật mình kêu lên, cũng tỉnh táo lại không ít: “Anh Mộ Tư, mặt của anh."
"Anh không sao." Mộ Tư lau vết rượu trên mặt, ánh mắt mang sát khí nhìn về phía Nam Tầm cũng đang lạnh lẽo nhìn họ.
Ly rượu kia chính là kiệt tác của Nam Tầm.
Nam Tầm lập tức ôm lấy Tiểu Hoan Hoan đứng lên, nói với Thịnh Hoàn Hoàn đang đứng bên cạnh: “Hoàn Hoàn chúng ta đi, không khí nơi này kinh tởm làm người ta buồn nôn."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn trong mắt Mộ Tư tràn đầy phẫn nộ, khóe miệng nhếch lên đùa cợt, thì ra anh ta thích dạng phụ nữ như vậy.
"Dừng lại, tôi không cần biết cô là ai, tôi muốn cô xin lỗi anh Mộ Tư." Bé thỏ trắng vô hại sốt ruột đến đỏ hai mắt, chỉ vào Nam Tầm mà cả giận nói.
Nam Tầm quay đầu nhìn về phía Bạch Tuyết: “Cô là cái thá gì, một con tiện nhân dụ dỗ vị hôn phu của người khác, ai cho phép cô dùng tay chỉ vào tôi?"
Trong chốc lát, măt Bạch Tuyết đã trắng bệnh, thân thể suy nhược lung lay sắp đổ.
Mộ Tư đỡ lấy cô ta, lạnh lùng âm hiểm nhìn Nam Tầm: “Xin lỗi mau."
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cản trước mặt Nam Tầm, trực diện với lửa giận của Mộ Tư, lạnh lùng khinh thường mở miệng: “Xin lỗi? Các người cũng xứng?"
Ánh mắt Mộ Tư nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Chuyện này không liên quan đến cô, Nam Tầm, tôi muốn cô xin lỗi Tuyết Nhi."
"Chị ấy nói gì không đúng à, cần gì phải xin lỗi cô ta?" Thịnh Hoàn Hoàn không cho Nam Tầm cơ hội nói chuyện, cô lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tuyết một cái, thốt ra: “Muốn xin lỗi à, nằm mơ, chị Nam Tầm, chúng ta đi."
"Dừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn, lời này tôi chỉ nói một lần, chuyện của chúng ta không liên quan đến Tuyết Nhi, đừng quên chuyện mà cha cô đã làm, Tuyết Nhi mới là người bị hại."
Mộ Tư lập tức bắt được cánh tay Thịnh Hoàn Hoàn, lạnh lùng nhìn cô: “Có lỗi với cô là tôi, Tuyết Nhi không biết cái gì cả, nếu cô muốn hận thì hận tôi, đừng bôi nhọ thanh danh của Tuyết Nhi khắp nơi, bảo bạn của cô tôn trọng một chút, nếu có lần sau thì đừng trách tôi không nhớ tình xưa."
Nếu là lúc trước nghe những lời nói vô tình này của Mộ Tư, chắc chắn lòng cô sẽ đau như dao cắt, nhưng hôm nay trái tim cô sớm đã thủng trăm ngàn lỗ, đau đến mấy cũng chết lặng.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Vậy tôi đợi xem rốt cuộc anh muốn đối phó tôi thế nào."
Cô chưa bao giờ nói xấu Bạch Tuyết trước mặt bất cứ người nào, nếu cố tìm ra một lần thì chính là lúc cô ta gọi điện thoại đến tự rước lấy nhục, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ châm chọc cô ta trước mặt Lăng Tiêu.
Dứt lời, cô hất tay Mộ Tư ra, không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Lăng Kha muốn đuổi theo, lại sợ Lệ Hàn Ti thất vọng, gấp đến độ giậm chân, tức giận chỉ vào Mộ Tư mà mắng: “Anh cút, nơi này không chào đón anh."
Lệ Hàn Ti không vui nhíu mày: “Lăng Kha, Mộ thiếu là bạn của anh, không được vô lễ."
Mộ Tư căn bản không coi Lăng Kha ra gì, anh ta rót ly rượu, ung dung mà nói: “Thật có lỗi, quấy rầy nhã hứng của các vị, đêm nay tôi mời, các vị tùy ý."
Nói xong, anh ta uống cạn ly rượu rồi dẫn Bạch Tuyết rời đi.
Vừa rồi Tiểu Hoan Hoan bị Nam Tầm dọa sợ, vẫn luôn mở to hai mắt không nói lời nào, vào thang máy Nam Tầm vội vàng an ủi cô bé, lúc này bé mới mếu máo khóc lớn.
Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm dỗ rất lâu Tiểu Hoan Hoan mới ngừng thút thít, nằm lên vai Nam Tầm mà ngủ.
Nam Tầm ôm chặt Tiểu Hoan Hoan, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà hỏi: “Em nói xem, tại sao con người lại thay đổi?"
Câu nói này làm Thịnh Hoàn Hoàn có cảm giác muốn khóc.
Tại sao con người lại thay đổi?
Nếu không thay đổi thì tốt biết bao!
Làm Thịnh Hoàn Hoàn muốn khóc không phải do thương cảm đột nhiên dâng lên, cũng không liên quan đến Mộ Tư, mà là vì cảm xúc của Nam Tầm.
Thịnh Hoàn Hoàn có thể khẳng định, hôn nhân giữa Nam Tầm và Cố Nam Thành xuất hiện vết rách, tình cảm và niềm tin giữa bọn họ đang bị khảo nghiệm.
Đáng tiếc Nam Tầm hỏi câu này xong thì không muốn nói thêm gì nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn đưa mắt nhìn Nam Tầm lên xe, tâm sự nặng nề đi đến chiếc Bugatti màu đỏ bắt mắt nhất, lúc này một bóng người đã cản trở đường đi của cô.
Ngẩng đầu liền trông thấy gương mặt ôn hoà bảnh trai của Mộ Tư, bên cạnh anh ta còn có một cô gái suy nhược mảnh khảnh đang đứng.
Thì ra xe của bọn họ đậu sát bên đây.
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nhìn họ thêm giây nào, cô tới gần Bugatti rồi tự động mở cửa xe ra, cô ngồi vào ghế lái thì mới phát hiện Wenson ở sau lưng.
Không nán lại nữa, Bugatti chạy đi như bay, để lại tiếng động cơ trầm thấp hùng hậu quanh quẩn trong ga-ra yên tĩnh.
Mộ Tư nhíu chặt mày, nếu như anh ta nhớ không lầm thì cả Hải thành chỉ có một chiếc Bugatti bản giới hạn, nó nằm trong ga-ra của Lăng Tiêu. Vì sao hiện tại là Hoàn Hoàn lái đi?
Những ngày anh ta rời đi đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng biết tại sao, đáy lòng Mộ Tư dâng lên một cảm giác khủng hoảng, đúng lúc này Bạch Tuyết bên cạnh đột nhiên ngất xỉu ngã xuống đất.
"Tuyết Nhi... Tuyết Nhi..."
Trên đường trở về, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn nghĩ đến Nam Tầm.
Tại sao con người lại thay đổi?
Là cái gì làm bọn họ thay đổi?
Tiền tài? Quyền lực? Hay là mỹ mạo và cảm giác mới mẻ?
"Thiếu phu nhân, chiếc xe phía trước hình như là của Lăng thiếu." Wenson sau lưng đột nhiên mở miệng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại, trước mặt là chiếc xe Lamborghini màu bạc, nhưng cô không biết có phải là của Lăng Tiêu hay không.
Cô tăng tốc đuổi kịp chiếc siêu xe kia, quả nhiên trông thấy bên mặt tuấn lãng kiên nghị của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cũng phát hiện cô, ghé mắt liếc cô một chút, mang theo sự xem thường nhất quán.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên lên cơn giận dữ, hô lớn với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, chúng ta tỷ thí một trận đi, thế nào?"
Lăng Tiêu không trả lời cô, căn bản khinh thường so với cô.
Thịnh Hoàn Hoàn đang chạy thì đột nhiên quẹo gấp, lao về hướng đường đua, Lăng Tiêu không chạy theo, cô không khỏi có chút thất vọng.
Mấy phút sau, chiếc Lamborghini màu bạc đột nhiên xuất hiện trước xe cô, sớm đã tiến vào đường đua.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hăng hái, hai mắt sáng láng, cô cười nhắc nhở: “Wenson, ngồi vững."
Sau đó cô cứ gia tốc, rất nhanh đã chạy ngang với chiếc Lamborghini.
Thịnh Hoàn Hoàn nhấn còi một cái, nghiêng mặt qua cười với Lăng Tiêu một tiếng, đột nhiên lại tăng vọt lên trước hết sức xinh đẹp nhẹ nhàng.
Lăng Tiêu nhìn chiếc Bugatti vọt tới trước mặt hắn, đáy mắt hiện ra một tia tán thưởng, sau đó ung dung đi theo.
Vòng thứ nhất, Thịnh Hoàn Hoàn dẫn trước, vòng thứ hai thứ ba thứ tư cũng thế, thẳng đến vòng thứ năm Lăng Tiêu mới bắt đầu vượt lên...
Chương 43: Cô tổn thương lòng tự trọng của Lăng Tiêu
Từ lúc Lăng Tiêu vọt lên trước thì vẫn luôn dẫn đầu, không cho Thịnh Hoàn Hoàn cơ hội vượt qua, Thịnh Hoàn Hoàn theo sát phía sau, đã chạy tám vòng cũng không xảy ra chút sai lầm nào.
Trình độ của Thịnh Hoàn Hoàn mạnh hơn rất nhiều tay đua chuyên nghiệp, nhưng kỹ thuật lái xe của Lăng Tiêu làm cô phải trầm trồ, kích thích ý chí chiến đấu của cô, đã thật lâu cô không hưng phấn như vậy.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã quên đi tất cả phiền não, trong đầu chỉ có một mục tiêu, đó chính là cô muốn thắng.
Cô nhất định phải thắng Lăng Tiêu, làm hắn nhìn cô với con mắt khác.
Wenson rất khiếp sợ, khả năng bắn súng của Thịnh Hoàn Hoàn đã làm anh ta phải kinh ngạc, không nghĩ tới cả lái xe cũng tốt như vậy, cả anh ta cũng chưa chắc đã thắng được cô.
Có lẽ vì cuộc tranh tài của họ quá đặc sắc, những tay đua đang tập lái ở đây đều ngừng lại để chú ý tình hình thi đấu của họ, còn lấy điện thoại ra quay lại thời khắc phấn khích trong vòng cuối cùng.
Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn hết sức nghiêm túc, không để lại chút tạp niệm nào, khi rẽ ngoặt không giảm tốc ngược lại còn gia tốc, tay và chân phối hợp không chê vào đâu được.
Cô di chuyển nhẹ nhàng hoàn mỹ, bánh xe ma sát tạo nên một đường cong xinh đẹp trên mặt đường, khiến các tay đua khác phải sợ hãi thán phục liên tục.
"Cmn, kỹ thuật này quá trâu bò rồi!"
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cách quẹo ôm cua xinh đẹp như vậy."
"Bọn họ là ai, vừa rồi tôi nhìn thấy trong chiếc Bugatti là một cô gái, thì ra kỹ thuật của con gái cũng có thể ghê gớm như vậy."
"Trời, sắp vượt qua rồi, sắp vượt qua rồi..."
Sau khi cua gấp, Thịnh Hoàn Hoàn lại vọt tới bên cạnh Lăng Tiêu, gần như đã chạy song song với hắn.
Đáy mắt Lăng Tiêu xuất hiện thêm một tia thưởng thức, không nghĩ tới một người phụ nữ lại có thực lực để hắn nghiêm túc đối đãi.
Thấy Bugatti đuổi kịp, cảm giác hưng phấn đã lâu không xuất hiện xông lên đầu, hắn bỏ đi thái độ hờ hững mà bắt đầu gia tốc, nghiêm túc đối đãi với cuộc đua này.
Lăng Tiêu gia tốc thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng gia tốc theo.
Lại một cua quẹo, hai người gần như phanh xe cùng lúc, đánh tay lái, để lại hai vết tích giống nhau như đúc, làm người xem nhiệt huyết sôi trào.
"Mau nhìn, thật là chiến thần mà, sao bọn họ làm được vậy?"
"Đội trưởng Lý, lát nữa nhất định phải nghĩ cách giữ hai người này lại, để họ gia nhập đội xe của chúng ta, tham gia cuộc thi quốc tế tháng sau."
Đám người hưng phấn không thôi, Thịnh Hoàn Hoàn đang tập trung muốn chiến thắng cũng không biết cuộc tranh tài bên này còn chưa kết thúc thì bên kia đã có đội xe bắt đầu nhắm vào cô và Lăng Tiêu.
Lại một cua quẹo phía trước, tốc độ của hai người lại tăng lên.
Lăng Tiêu thật bất ngờ vì còn chưa cho cô hít khói được, xem ra trước đó cô còn che giấu thực lực, thú vị.
Vào cua quẹo gấp cuối cùng, đây là cơ hội cuối cùng để phân chia thắng bại.
Bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu đã chạy song song, Lăng Tiêu chạy ở làn trong, hai người vẫn luôn tăng tốc, không ai nhường ai, cô không tìm thấy cơ hội thay đổi làn xe.
Nếu không đổi làn thì cô nhất định sẽ thua. Đây là cơ hội cuối cùng, cô nhất định phải đánh cược.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay lái, tới gần làn bên trong, cô bị ép theo sát sau xe Lăng Tiêu.
Rốt cục, cơ hội đến...
Thời khắc kích động nhất đã đến, đám người không dám chớp mắt lấy một cái, chỉ thấy hai chiếc xe đua một trước một sau bắt đầu quẹo cua, hình như chiếc Bugatti đằng sau phanh lại quá muộn, hất đuôi một cái lại đụng vào Lamborghini.
Lamborghini chấn động, nhưng lần này đã để Bugatti thành công vượt lên...
Wenson khó có thể tin mà trừng lớn hai mắt, Lăng thiếu thua, hắn lại thua!
Mặc dù Thịnh Hoàn Hoàn chơi chiêu, nhưng Lăng thiếu thật sự đã thua.
Hai chiếc xe một trước một sau lao đến điểm cuối, thời gian chỉ chênh lệch 0. 28 giây.
Tất cả mọi người bị chiêu "Tất sát" cuối cùng của Thịnh Hoàn Hoàn làm kinh hãi, cả đám đều cảm thấy mình không bằng.
Cô gái này thật to gan, thao tác này quá nguy hiểm, không có dũng khí và tự tin tuyệt đối là không dám nếm thử.
Nhưng chiếc Bugatti nắm giữ tốc độ rất chính xác, chỉ kiềm chế tốc độ của Lamborghini, cũng không có tạo thành tổn thương mang tính thực chất nào.
Kỹ thuật và lá gan này thật làm người ta mặc cảm.
"Lăng Tiêu, anh thua." Thịnh Hoàn Hoàn không kịp chờ đợi mà kéo cửa sổ xe xuống.
Lăng Tiêu nghiêng mặt qua, nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn đang cười hết sức phấn chấn, đôi mắt hạnh xinh đẹp lập loè ánh sáng.
Đúng vậy, hắn thua!
Hơn nữa còn bị cô phá luôn hai chiếc xe thể thao.
Trong trận đấu này, hắn thật sự không phải thua dạng thường.
Một lát, ánh mắt Lăng Tiêu mới dời khỏi đôi mắt xinh đẹp nóng rực của Thịnh Hoàn Hoàn, lạnh lùng liếc kính chiếu hậu một cái rồi đạp chân ga chạy khỏi đường đua.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy có người chạy tới, vừa chạy vừa vẫy gọi cô, cô lập tức kéo cửa sổ xe lên, cũng chạy ra khỏi đường đua.
Cô và Lăng Tiêu có thân phận đặc thù, không hi vọng bị người ta nhận ra.
Rất nhanh, hai chiếc siêu xe chạy mất tăm, để lại một đám tay đua khiếp sợ không thôi, thật lâu không cách nào bình tĩnh.
"Wenson, tôi thắng rồi."
Thịnh Hoàn Hoàn vui vẻ như một đứa trẻ khoe khoang thắng lợi của mình, thắng Lăng Tiêu làm cô kích động quên đi sự căng thẳng trong khoảng thời gian này.
Wenson cung kính nói: “Đúng vậy thiếu phu nhân, cô thật sự thắng Lăng thiếu, chẳng qua cũng hủy đi hai chiếc xe của ngài ấy."
Thịnh Hoàn Hoàn: “ y..."
Xe, Bugatti.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cô quên mất, cô đang lái chiếc Bugatti bản giới hạn chỉ có một chiếc ở Hải thành, hơn nữa nó còn là của Lăng Tiêu, còn cả chiếc Lamborghini của hắn nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy lòng đang rỉ máu: “Cái kia, tôi nhất định sẽ sửa nó lại hoàn chỉnh không còn chút vết tích nào nữa."
Wenson nói: “Thiếu phu nhân nên nói lời này trước mặt Lăng thiếu."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trong lòng bị cắm một đao, yên lặng tính toán giá cả hai chiếc xe, lập tức khóc không ra nước mắt.
Sao cô lại ngứa tay muốn tranh tài với Lăng Tiêu làm gì, cô cần gì phải rối rắm, nhất định phải tranh thắng thua với Lăng Tiêu.
Hiện tại tốt rồi, cô hủy hai chiếc xe yêu của Lăng Tiêu, quan trọng hơn là rất có thể đã làm tổn thương làm tự trọng đàn ông của Lăng Tiêu, về sau hắn còn không đẩy cô vào chỗ chết sao?
Thịnh Hoàn Hoàn, cô là đầu heo!
Thịnh Hoàn Hoàn vốn còn muốn mời Wenson đi ăn đêm, lúc này lại suy yếu về tới Thịnh gia.
Vừa tắm rửa xong thì điện thoại đã reo lên.
Nhìn cái tên hiện lên trên điện thoại, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn còn khó coi hơn khóc.
Lăng Tiêu, cuối cùng anh cũng chui ra khỏi đầm lầy "Lòng tự trọng bị tổn thương", bắt đầu tìm cô tính sổ sao.
Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nghe máy, tuyệt đối không muốn nghe.
Nhưng lần này Lăng Tiêu lại kiên nhẫn đến lạ thường, gọi hết cú này đến cú khác, đây là muốn so xem ai lỳ hơn à?
Được rồi, dù sao cô muốn tránh né món nợ này cũng không được.
Thịnh Hoàn Hoàn chấp nhận số phận mà nghe máy: “Lăng Tiêu?"
"Vì sao không nghe điện thoại?"
Cách xa như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn có thể cảm nhận được uy thế khiếp người trong giọng nói của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn liên tục nói dối: “Tôi vừa tắm xong, anh... Anh tìm tôi có việc gì?"
"Trở về."
"Cái gì?"
"Thiên Vũ đang quấy."
Lăng Tiêu vừa nói xong thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe một tiếng vang dữ dội.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, lập tức nói với Lăng Tiêu: “Vậy tôi trở về."
Cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn thay áo ngủ bằng tốc độ nhanh nhất, vội vàng nhắn tin thoại dặn dò Thịnh phu nhân, sau đó lái xe chạy thẳng về hướng Lăng phủ.
Lần trước Thịnh Hoàn Hoàn từng nhìn thấy lửa giận của Lăng Thiên Vũ, không dám chậm trễ, sợ cậu sẽ làm bị thương chính mình.
Chương 44: Cô gái này thật là ngốc đến đáng yêu
Trở lại Lăng gia, chiến hỏa đã yên tĩnh.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa đã cảm thấy không thích hợp, ai cũng có vẻ run sợ, cô không khỏi bị bầu không khí nghiêm túc khẩn trương này làm ảnh hưởng.
Tiến vào phòng khách, cô đã nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi trên ghế sa lon đưa lưng về phía mình. Bên chân Lăng Tiêu đầy những mảnh vụn, nhưng không ai dám đi lên dọn dẹp.
"Lăng Tiêu, Thiên Vũ đâu?"
Thịnh Hoàn Hoàn không trông thấy Lăng Thiên Vũ, lập tức nơm nớp lo sợ đi lên hỏi, tình hình tối hôm qua làm cô sinh ra sợ hãi mãnh liệt với hắn.
Vẻ mặt Lăng Tiêu rất lạnh nhạt, nhìn không ra dị thường, lại làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Lăng Tiêu ngước mắt nhìn cô rồi trả lời một câu: “Quá ồn, bị tôi làm hôn mê rồi."
Bị hắn làm hôn mê?
Không biết có phải là ảo giác của Thịnh Hoàn Hoàn không mà trong giọng nói của Lăng Tiêu lại mang theo một tia tự trách.
Lăng Tiêu nhìn cô một cái, ánh mắt rơi xuống những mảnh vụn trên mặt đất.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy lúc này Lăng Tiêu đang tức giận, nhưng không phải nhằm vào cô, cũng không phải người khác, mà là với chính hắn.
Sự tự trách vừa rồi không phải là ảo giác của cô.
Lăng Tiêu còn biết tự trách, rốt cuộc hắn đã làm gì Thiên Vũ?
Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng, bước nhanh đi đến phòng trẻ, Bạch quản gia mới đi ra từ bên trong: “Thiếu phu nhân."
Thịnh Hoàn Hoàn không phản ứng ông, chỉ đi vào phòng trẻ.
Cậu nhóc đang yên lặng nằm trên giường, sắc mặt ửng đỏ, trên người không có vết thương mới, nhìn như đang ngủ say.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Bạch quản gia: “Chuyện gì đã xảy ra?"
Bạch quản gia thở dài và nói: “Đêm nay dì Hà đụng vào tiểu thiếu gia một chút, tiểu thiếu gia mất khống chế, vừa gào vừa rú lên, còn cầm đồ ném vào người khác, Lăng thiếu bất đắc dĩ phải đánh cậu ngất xỉu."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Có người bị thương không?"
Bạch quản gia nói chi tiết: “Dì Hà bị cái ly đập trúng, cũng may chỉ là vết thương nhỏ."
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Tôi biết rồi, chờ Thiên Vũ tỉnh lại, tôi sẽ bảo nó xin lỗi dì Hà."
"Thiếu phu nhân." Bạch quản gia hạ thấp người, lại không có ý rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu nhìn về phía ông: “Làm sao vậy?"
Bạch quản gia nói: “Thiếu gia còn chưa ăn cơm."
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn cái đồng hồ hình hoạt hình trên tường, đã hơn mười một giờ mà hắn còn chưa ăn cơm sao?
Vừa rồi lúc tranh tài với hắn là hơn chín giờ, hắn không ăn trước ở bên ngoài rồi trở lại à?
Dù tăng ca trong công ty cũng có thể ăn mà!
Luôn để đói như thế thì sao dạ dày không bị bệnh chứ?
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ra thì Lăng Tiêu còn ngồi ở đó, bóng dáng có vẻ rất cô đơn.
Nhưng Lăng Tiêu đường đường là tổng giám đốc tỷ phú, bị người người ở Hải thành e ngại, thủ đoạn sắc bén, tâm tư âm trầm, luôn khinh thường người khác. Trong từ điển của người đàn ông duy ngã độc tôn này làm sao lại có hai chữ cô đơn?
Điều Thịnh Hoàn Hoàn muốn biết nhất chính là rốt cuộc trước kia Lăng Thiên Vũ từng trải qua cái gì, mẹ ruột của cậu là ai, hiện tại đang ở nơi nào.
Nhưng cô biết Lăng Tiêu sẽ không nói những việc này cho mình.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những mảnh vỡ bên chân hắn không ai xử lý, lập tức tự tìm máy hút bụi qua rồi cẩn thận dọn sạch.
Dọn xong mảnh vỡ, cô cũng dẹp luôn phần còn lại của cái ly, giội nước lên bàn rồi lau sạch.
Lăng Tiêu nhìn cô gái thành thạo trước mắt, nhớ tới nụ cười phấn chấn trên đường đua và tư thế hiên ngang cầm súng đêm đó, còn có dáng vẻ hiền lành điềm tĩnh đeo tạp dề của cô.
Rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư, rõ ràng có thể mười ngón tay không dính nước mùa xuân, rõ ràng có thể áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, nhưng cái gì cô cũng biết, hơn nữa còn làm giỏi đến ít ai sánh được.
Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô là dạng phụ nữ gì?
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn dọn xong mới nhìn Lăng Tiêu và hỏi: “Bạch quản gia nói anh còn chưa ăn cơm, tôi nấu bát mì cho anh?"
Lăng Tiêu không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn nấu mì thì Lăng Tiêu đứng ở ngoài cửa nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm, hắn nhất định đã đói lắm rồi, cho nên mới mặt lạnh đứng ở đó, im ắng thúc giục cô mau thỏa mãn dạ dày của hắn.
Hay là hắn sợ cô hạ độc vào bát mì?
Không biết có phải là khí thế của Lăng Tiêu quá mạnh hay cô quá nhát gan, cuối cùng cô suýt cắt trúng vào tay mình lúc cắt hành.
Thịnh Hoàn Hoàn ảo não nhìn hắn: “Anh có thể đi ra ngoài chờ chút không?"
Lăng Tiêu nhìn cô một cái, mang theo hơi lạnh mà đi ra ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, rốt cục cũng có thể chuyên tâm nấu bát mì.
Lúc cô bưng mì ra thì không nhìn thấy Lăng Tiêu đâu, phòng ngủ của hắn đã đóng chặt, cô tiến lên gõ cửa: “Lăng Tiêu, mì xong rồi."
Chỉ chốc lát sau, Lăng Tiêu mặc đồ ngủ đi ra, tóc còn ướt đẫm nhễu nước.
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói lại thôi, Lăng Tiêu nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt rơi lên đôi môi hồng nhuận, nơi đó hiện ra chút sáng bóng mềm mại, dáng môi rất xinh đẹp: “Đang suy nghĩ cái gì?"
Lăng Tiêu vừa tắm rửa đi ra, hơi lộ ngực, làn da màu lúa mạch có cơ bắp rắn chắc, nhìn rất gợi cảm, làm cô không tự chủ được nghĩ đến tối hôm qua.
Thịnh Hoàn Hoàn không được tự nhiên mà dời mắt khỏi người hắn, ra vẻ nhẹ nhàng hỏi: “Đàn ông các anh đều tắm nhanh như vậy sao?"
"Các anh?" Lăng Tiêu hơi cau đôi mày rậm lại.
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút."
Cô đang tự đào mộ chôn mình sao?
Cũng may Lăng Tiêu cũng không hỏi thêm nữa.
Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, bắt đầu tận hưởng món ngon, rõ ràng động tác rất tùy ý, nhưng mọi cử động lại tao nhã như vương công quý tộc, thật là cảnh đẹp ý vui.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ngay ngắn ở đối diện hắn, chờ bị hắn "Xử lý".
Wenson nhất định đã nói với hắn chuyện đêm nay cô gặp phải Mộ Tư trong KTV. Dựa theo tính cách của Lăng Tiêu thì nhất định sẽ trừng trị cô, tựa như ngày nhận giấy đăng ký kết hôn, hắn đã để cô phơi nắng cả ngày.
Còn nữa, cô còn hủy hai chiếc siêu xe của hắn.
Hắn nhất định sẽ ghi hận hai tội này, chỉ chưa phát tác mà thôi.
Nhưng chờ một hồi mà Lăng Tiêu vẫn không mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn chống khuôn mặt nhỏ, trơ mắt nhìn hắn, càng chờ trong lòng càng không nắm chắc.
Nhìn một bát mì to bị Lăng Tiêu ăn sạch, Thịnh Hoàn Hoàn rất có cảm giác thành công, nghĩ thầm lần sau có nên nấu thêm một chút hay không?
Không phải có câu danh ngôn nói rằng, ăn của người ta thì nói năng cũng phải mềm mỏng hơn sao?
Lăng Tiêu ăn xong thì liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức để tay xuống, ngồi thẳng dậy.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn như một học sinh tiểu học đã làm sai đang chờ bị xử phạt, Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc, như đế vương nắm giữ lấy quyền sinh sát chúng sinh.
Đợi hồi lâu không thấy Lăng Tiêu mở miệng, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm dù sao cũng chết, dứt khoát chủ động nói: “Hai chiếc xe kia tôi..."
"Đi rửa bát." Lăng Tiêu đột nhiên cứng rắn cắt ngang lời cô.
"A?"
"Thế nào, không muốn rửa?"
Thịnh Hoàn Hoàn run mi, sau đó hai mắt sáng lên: “Rửa, rửa, lập tức đi rửa."
Nói xong cô lập tức dọn bát đũa chạy tới phòng bếp.
Lăng Tiêu nhìn cô gái chạy còn nhanh hơn thỏ kia thì khóe miệng không khỏi nhếch lại, sau đó lập tức khôi phục mặt lạnh, trong sự lạnh lẽo còn mang theo một tia ảo não.
Thịnh Hoàn Hoàn rất vui mừng, dựa theo tính cách của Lăng Tiêu, chỉ cần hiện tại hắn không đề cập tới thì ngày mai cũng không chủ động nhắc tới, cô thành công trốn thoát một kiếp...
Chương 45: Mẹ cảm thấy đứa con rể này rất tốt
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ gian phòng đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Lăng Thiên Vũ đang ngồi trên ghế sa lon to lớn, khuôn mặt đáng yêu rất mất mát, nhìn có vẻ rất bất an bất lực.
Thịnh Hoàn Hoàn đi qua, vừa ngồi xuống thì cậu nhóc đã nhào tới, ôm cô thật chặt, thân thể nho nhỏ run lẩy bẩy.
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, vội vàng đón lấy thân thể nho nhỏ của cậu, giọng nói bất giác cũng trở nên nhẹ nhàng: “Làm sao vậy Thiên Vũ?"
Cậu nhóc chỉ trầm mặc ôm cô thật chặt.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Bạch quản gia, Bạch quản gia lắc đầu với cô, ông cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau, cậu nhóc mới bình tĩnh lại, giãy giụa chui ra khỏi ngực Thịnh Hoàn Hoàn, chạy về hướng phòng cho trẻ.
Không bao lâu sau, cậu nhóc cầm tấm bản vẽ và bút đi ra.
Cậu nghệch ngoạch mấy lần, viết xuống mấy chữ trên bản vẽ: “Don’t go."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chữ trên bản vẽ mới nhận ra cậu nhóc này biết chữ, thế mà đến bây giờ cô mới biết.
Lăng Thiên Vũ mới 4 tuổi mà còn chưa biết nói, Thịnh Hoàn Hoàn đâu ngờ cậu còn biết viết chữ.
Trước đó cô có viết mấy chữ đơn giản để dạy cậu, ví dụ như lớn nhỏ, trên dưới, nhìn dáng vẻ thì cậu nhóc không biết, hiện tại cô mới nhận ra cậu không biết tiếng Trung, nhưng lại biết tiếng Anh.
Khiếp sợ trong lòng Bạch quản gia không ít hơn Thịnh Hoàn Hoàn bao nhiêu, nửa năm qua ông cũng không nhận ra Lăng Thiên Vũ biết viết chữ.
Kỳ thật đây là lần đầu tiên Lăng Thiên Vũ chủ động cầm bút giao lưu với người khác từ khi đến Hải thành.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn câu nói kia thì cười nói với cậu nhóc: “Dì sẽ không đi."
Tiếp đó cậu nhóc lại viết xuống một câu: “Never go."
Never go – Đừng bao giờ đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn câu nói này thì nhíu mày lại: “Có phải là ai nói với con cái gì không?"
"Dad." Ba ba.
Lăng Tiêu?
"Ba ba nói cái gì với con?"
"Don’t go. I’ll be obedient." Đừng đi, con sẽ nghe lời.
Thịnh Hoàn Hoàn đại khái đoán được cuộc đối thoại giữa Lăng Tiêu và cậu nhóc.
Lăng Thiên Vũ là nguyên nhân duy nhất để cô ở lại Lăng gia, nếu cô không còn tác dụng này nữa, hoặc còn không bằng một bác sĩ tâm lý thì Lăng Tiêu sẽ không giữ cô lại.
Hẳn lời này là Lăng Tiêu nói với cậu nhóc sau khi thức dậy vào sáng nay.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết hiện tại Lăng Tiêu có nuôi ý định này không, hay chỉ vì tối hôm qua cậu nhóc không kiềm chế được nỗi lòng, cho nên nghĩ cách hù dọa cậu một chút.
Nhưng dù thế nào, chỉ cần cô không còn tác dụng trấn an cậu nhóc thì kết quả sau cùng cũng là rời khỏi Lăng gia.
Từ khi gả vào Lăng gia, một câu ‘Never go’ của Lăng Thiên Vũ đã làm trái tim cô vô cùng lạnh giá.
Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn nói với bản thân, tuyệt đối không được yêu Lăng Tiêu, nếu không mình sẽ mang đầy vết thương lần nữa. Bởi vì Lăng Tiêu không có trái tim.
Thấy Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mình, Lăng Thiên Vũ trở nên sợ hãi và sốt ruột, cậu lập tức viết xuống một từ đơn, sau đó giật giật tay áo Thịnh Hoàn Hoàn bảo cô nhìn.
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại, ánh mắt rơi xuống bàn vẽ, sau đó liền đỏ mắt.
Chỉ thấy trên bàn vẽ có viết: “Mom."
Mom - mẹ.
Mẹ, cún con này lại gọi cô là mẹ.
Thịnh Hoàn Hoàn mừng muốn chết, một tay kéo lấy Lăng Thiên Vũ, kích động nói năng lộn xộn: “Thiên Vũ, Thiên Vũ..."
Thịnh Hoàn Hoàn không biết phải hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào, chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên ấm áp, đồng thời lại có thêm một phần trách nhiệm mà cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận.
Nhưng cô vui mừng thì đồng thời cũng hơi sầu, bởi vì cô không dám hứa hẹn gì với Lăng Thiên Vũ, chỉ có thể thề với trời, chỉ cần mình còn ở Lăng gia một ngày thì nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cậu.
May mắn là rốt cục cậu nhóc cũng bước ra bước đầu tiên, chịu trao đổi với người khác, sau này cô sẽ giúp cậu trở nên càng ngày càng tốt!
Một lúc sau, cô buông Lăng Thiên Vũ ra, sờ mái tóc quăn mềm mại của cậu nhóc, trái tim cũng trở nên mềm mại: “Thiên Vũ, con thật tuyệt."
Cậu nhóc không nhận được câu trả lời thì vẫn sốt ruột, mắt to đỏ ngầu, tội nghiệp nhìn cô: “Will you go?" Mẹ sẽ đi sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, vô cùng kiên định mà nói: “Sẽ không, dì sẽ luôn ở bên cạnh Thiên Vũ."
Thời khắc đó, cả gương mặt mềm mại của cậu nhóc đều phát sáng, hai mắt giống như ánh trăng sáng tỏ, đáng yêu đến mức làm người ta không nỡ dời mắt đi.
Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi cười theo, kìm lòng không được ôm thân thể nho nhỏ mềm mại của cậu vào ngực, hôn mạnh một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn dắt cậu nhóc đi đến trước mặt dì Hà, cậu nhóc thành khẩn viết chữ "I’m sorry."
Lúc này dì Hà đã kích động đến rơi lệ. Rốt cục tiểu thiếu gia cũng chịu giao lưu với người khác, lần này bà bị đánh cũng đáng giá!
……..
Lúc 9h, Thịnh Hoàn Hoàn và Thịnh phu nhân cùng xuất hiện dưới lầu tập đoàn Thịnh Thế, rất nhanh hai người đã họp mặt với Lăng Tiêu rồi cùng tiến lên phòng hội nghị cấp cao.
Sau một tiếng, Thịnh phu nhân đỏ mắt đi ra khỏi tập đoàn Thịnh Thế, mà Trần Văn Hưng và Phó Bác đã từng rất hăng máu thì bị cảnh sát áp giải lên xe cảnh sát.
Hai người bị CEO mới của tập đoàn Thịnh Thế là Lăng Tiêu tố cáo hợp mưu làm giả sổ sách, tham ô công quỹ, lợi dụng chức vụ để kiếm lợi, tạo thành tổn thất lớn cho tập đoàn Thịnh Thế.
Ngay sau đó, lại một cổ đông tố cáo bị Trần Văn Hưng uy hiếp nên mới bất đắc dĩ bán trao tay cổ phần theo giá quy định, đồng thời cũng cung cấp chứng cứ.
Thịnh phu nhân rất vui mừng, cầm chặt tay Lăng Tiêu mà hỏi: “Nếu như xét xử thì Trần Văn Hưng sẽ bị phán bao nhiêu năm?"
Lăng Tiêu không trả lời, ánh mắt hắn rơi xuống tay Thịnh phu nhân.
Thịnh phu nhân đợi thật lâu vẫn không nghe thấy đáp án, lập tức nhìn xuống theo ánh mắt hắn, mới phát hiện mình "Thất lễ", vội vàng thu tay lại, vẻ mặt hơi xấu hổ: “Thật xin lỗi, mẹ... Mẹ quá kích động."
Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên cạnh nhìn cảnh này thì trong lòng cay đắng nói không nên lời. Cô hèn mọn trước mặt Lăng Tiêu, nay cả mẹ cô cũng như thế.
Lúc này lại nghe tiếng nói trầm thấp của Lăng Tiêu vang lên bên tai: “Mẹ, nói vậy nghiêm trọng quá, mẹ yên tâm đi, số tiền Trần Văn Hưng tham ô đủ cho ông ta ngồi tù mười năm, huống chi còn có tội danh khác."
Lăng Tiêu trả lời làm Thịnh Hoàn Hoàn vừa bất ngờ vừa cảm kích.
Cảm kích hắn không mặt lạnh với mẹ cô, cảm kích hắn không làm mẹ con cô cảm thấy quá khó xử.
Thịnh phu nhân nghe xong thì rất mừng: “Tốt, chuyện này con làm thật tốt, giữa trưa tới nhà ăn cơm đi, các con kết hôn đến bây giờ vẫn chưa đến nhà lần nào, mẹ còn chưa cảm ơn con về chuyện lần này."
Mặc dù Lăng Tiêu không cười, nhưng vẫn mang theo sự tôn trọng của người làm hậu bối: “Hôm nay sợ là không được, còn rất nhiều chuyện phải làm."
Thịnh phu nhân vỗ trán của mình: “Con xem đầu óc của mẹ này, hôm nay con vừa nhận chức, chắc chắn là rất bận rộn, như vậy đi, mẹ bảo Hoàn Hoàn đưa cơm trưa tới cho con được không?"
Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, không phản đối: “Như vậy đi!"
Trò chuyện thêm vài câu thì Lăng Tiêu trở lại Thịnh Thế.
Thịnh phu nhân nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, càng nhìn càng hài lòng, nghiêm túc lôi kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ cảm thấy đứa con rể này rất tốt."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, tốt chỗ nào chứ?
Thịnh phu nhân cảm thán: “Người khẩu phật tâm xà gặp một lần đã đủ sợ, Lăng Tiêu như vậy rất tốt, quá hoàn mỹ mới đáng sợ."
Ngày xưa Mộ Tư làm bọn họ hài lòng biết bao nhiêu, nhưng kết quả thì sao?