Hôm nay Lăng Tiêu vốn nên nằm ở bệnh viện, nhưng hắn cố chấp xuất viện là muốn nói chuyện đàng hoàng với Thịnh Hoàn Hoàn.
Ai biết lại nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn chúc phúc Vương Vận Thi bên ngoài thang máy.
Cô biết rõ người mà Vương Vận Thi nói đến là hắn mà vẫn không thèm quan tâm nói ra câu chúc phúc như vậy.
Rốt cuộc cô có từng thật lòng với hắn chút nào không?
Kỳ thật Lăng Tiêu biết Thịnh Hoàn Hoàn hận hắn, nhưng ai có thể hiểu cho nổi đau trong lòng hắn?
Nếu như sinh đứa nhỏ kia ra rồi tra được là cốt nhục của Đường Nguyên Minh thì tương lai họ phải đối mặt với nhau thế nào?
Cô bảo hắn làm sao đối mặt với con của cô và Đường Nguyên Minh?
Hắn không chịu được, hắn thật sự không chịu được...
Mấy ngày nay chỉ suy nghĩ thôi đã làm trái tim hắn như bị một bàn tay bóp chặt, làm hắn khó mà thở được.
Hắn thật sự không thể chấp nhận cô sinh con cho người đàn ông khác!
Nhưng hắn cũng không ngờ cô lại nói kết thúc dứt khoát lưu loát như vậy.
Cô nói cô không quá yêu hắn, lựa chọn tha thứ quay đầu chỉ vì hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, cô thật lòng hi vọng hôn nhân của mình có thể chung thủy như một.
Nói thật nhẹ nhàng đơn giản, nhưng mỗi một chữ đều như đâm dao vào tim hắn.
Thấy cô vô tình như thế, hắn cũng không nhịn được hỏi bản thân rằng đời này có phải nhất định phải có người phụ nữ trước mắt hay không?
Thời khắc đó, trong lòng hắn không có đáp án.
Hắn nghĩ có lẽ cô nói đúng, hai người bọn họ đều tám lạng nửa cân, không ai hoàn toàn thật lòng và tin tưởng vào đoạn tình cảm này.
Dạng tình cảm như vậy đã định sẵn đã thủng trăm ngàn lỗ, vết thương chồng chất, đau khổ nhiều hơn vui vẻ!
Thời khắc đó, lý trí nói với hắn mình có thể buông tay.
Cho nên hắn sảng khoái đáp ứng cô!
Nhưng vì sao hắn lại không cam lòng như thế...
Đau bụng dữ dội như có người cầm đao rạch lên đó, Lăng Tiêu không muốn ngu dại tra tấn bản thân, đây không phải chuyện hắn nên làm.
Hắn giãy dụa rời giường, Phùng Việt gửi ca bệnh của hắn cho Đường Dật, anh kê một đơn thuốc rồi mang đến ngoài cửa phòng khách.
Ngay trong nháy mắt Lăng Tiêu đứng dậy, hắn nhớ tới lần đầu tiên của mình và Thịnh Hoàn Hoàn, khi đó hắn cũng đau bụng mãnh liệt, bắt lấy cô chỉ vì muốn dời sự chú ý đi, nhưng lại cảm nhận được vui sướng cực hạn trên người cô.
Sự vui sướng kia làm người ta nếm thử một lần là nghiện.
Nam nữ từng có tiếp xúc da thịt thì quan hệ sẽ phát sinh thay đổi vi diệu, hắn phá lệ mà để cô ngủ bên cạnh mình.
Cô là người thứ ba ngủ bên cạnh hắn trừ An Lan và Lăng Thiên Vũ ra.
Hai người trước là người thân, chỉ có cô là quan hệ nam nữ.
Hắn nghĩ sẽ khó mà chịu đựng, không ngờ lại ngủ ngon giấc đến lạ thường.
Sau khi cô ngủ thì cứ lăn qua bên cạnh hắn, hắn vốn định đẩy cô ra, không ngờ lại bị cô ôm chầm lấy, khi đó hắn mới biết thì ra thân thể phụ nữ còn mềm hơn cả gối ôm...
Sau đó hắn đã ôm cô ngủ cả đêm như vậy.
Ngày hôm sau thức dậy, cả hắn cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Nhưng sự thân cận này tới quá nhanh quá đột ngột, mà họ hiểu về nhau ít càng thêm ít, hắn không chấp nhận được nó.
Thế là hắn đẩy cô qua một bên, không muốn để cô cảm thấy quan hệ giữa họ xảy ra thay đổi gì vì sự thân mật ngoài ý muốn này.
Nhưng về sau ánh mắt của hắn cứ không tự chủ được mà bị cô hấp dẫn!
Ban đầu hắn rất kháng cự thứ tình cảm xa lạ này, cho nên dù cô ngủ bên cạnh thì hắn cũng không tiếp tục chạm vào cô.
Về sau tình cảm đó càng ngày càng sâu, có khi thậm chí làm hắn không tự chủ được, thân thể không bị đầu óc khống chế, luôn muốn thân cận cô một chút.
Thế là về sau số lần họ thân mật càng ngày càng nhiều, tim cũng như càng dán càng chặt, hắn cũng muốn mở rộng cửa lòng với ô.
Bạch quản gia nói phụ nữ uống nhiều thuốc tránh thai không tốt cho sức khoẻ, thế là hắn lên mạng tra phương pháp tránh thai khác.
Hắn thật sự chưa từng quan tâm người nào như vậy.
Cô hỏi muốn mật khẩu điện thoại của hắn, hắn nói cho cô.
Không biết rằng trong điện thoại của hắn có bao nhiêu bí mật thương nghiệp.
Cô nói đau thắt lưng, hắn liền xuống bếp vì cô.
Cô là người phụ nữ đầu tiên làm hắn cam tâm vào bếp.
Ngày trước hắn thường cười Thịnh Hoàn Hoàn nói cô nịnh hót, lúc ấy hắn mới biết được thì ra mình cũng có tiềm chất lấy lòng người khác!
Thật sự không yêu sao?
Vậy vì sao hắn lại không cam lòng như thế?
Thật sự không có cô cũng chẳng sao à?
Vậy vì sao Triệu Giai Ca, Lâm Chi Vũ, Vương Vận Thi đều không thể?
Từ đầu tới đuôi chỉ có người phụ nữ này khiến hắn muốn thân cận mà thôi...
Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng em có thoải mái và không quan tâm như em đã thể hiện ra không?
….
Sau khi ra ngoài, Triệu Giai Ca trở về phòng kế bên rồi nói tin tức tốt Thịnh Hoàn Hoàn tham gia thi đấu cho đám chị em, các cô đều đặc biệt kích động...
Lệ Hàn Ti nhìn theo bóng lưng Triệu Giai Ca rồi dựa vào cạnh cửa, anh ta đang suy nghĩ hình ảnh vừa rồi Lăng Kha bị Đường Dật ôm vào trong ngực, anh ta nhớ tới câu hát đau thương cuối cùng của Lăng Kha:
"Cần phải biết rằng luôn khó tránh phải thương tâm, mỗi lần vào giờ phút em tỉnh mộng. Có một số việc bây giờ anh không cần hỏi, có một số người vĩnh viễn không cần chờ..."
Có một số người vĩnh viễn không cần chờ…
Rốt cục cô cũng triệt để nghĩ thoáng sao?
Rốt cục cô cũng quyết định buông tay anh ta rồi?
"A Ti, anh đi đâu vậy?" Triệu Giai Ca quay đầu thì thấy Lệ Hàn Ti nhấc chân muốn đi.
Lệ Hàn Ti móc một gói thuốc lá ra: “Anh đi hút điếu thuốc."
Đứng bên cửa sổ sát đất to lớn có thể nhìn xuống hơn phân nửa thành phố phồn hoa, nhưng không thấy rõ được lầu dưới, Lệ Hàn Ti tựa vào cửa sổ sát đất, trong tay kẹp điếu thuốc mà rũ mắt xuống...
Qua một lúc có một đôi tay ôm lấy anh ta từ phía sau.
Lệ Hàn Ti không quay lại cũng biết là Triệu Giai Ca, anh ta ngậm điếu thuốc tiếp tục hút: “Sao không chơi rồi?"
Triệu Giai Ca quay người Lệ Hàn Ti lại đối mặt với cô ta: “A Ti, có phải anh giận không?"
Lệ Hàn Ti nhếch môi lên: “Không có, anh chỉ cảm thấy em không nên qua loa như vậy, không phải em thích xuất hiện trước ống kính sao?"
Triệu Giai Ca nâng gương mặt tinh xảo lên nhìn anh ta, trong mắt đầy vẻ không vui: “Cho nên anh cảm thấy em sẽ thua?"
"Anh không có ý đó." Lệ Hàn Ti lập tức ném điếu thuốc đi rồi giải thích với cô ta.
"Anh có ý này." Triệu Giai Ca rất phẫn nộ: “A Ti, nếu em thua thì em sẽ gả cho anh, an phận làm một người vợ tốt. Nếu em thắng thì về sau em muốn phát triển như thế nào, nhận diễn phim gì thì anh cũng không được can thiệp vào."
Nói xong, Triệu Giai Ca quay người đi về phòng.
Lần này Lệ Hàn Ti không đuổi theo mà lấy điếu thuốc ra châm, ánh mắt nhìn lầu dưới ngựa xe như nước rồi cứ hút điếu thuốc này đến điếu khác.
...
Trên đường trở về, Diệp Sâm kể lại chuyện giữa Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn lại cho Nam Tầm nghe, Nam Tầm bị đả kích không nhỏ: “Em thật sự không ngờ Đường Nguyên Minh lại làm ra chuyện như vậy."
Diệp Sâm bất đắc dĩ nói: “Lần này hai người bọn họ muốn tái hợp rất khó!"
Nam Tầm nhíu mày, phẫn nộ trừng Diệp Sâm: “Vậy vừa rồi anh còn nói có trò hay để xem?"
Diệp Sâm: “... Vừa rồi quên mất chuyện này!"
Chương 564: Thịnh Hoàn Hoàn lại lên hotsearch
Diệp Sâm: “... Vừa rồi quên mất chuyện này!"
Nam Tầm rất giận: “Chuyện này mà anh cũng quên được, còn có gì không quên được không?"
Diệp Sâm nghiêng mặt qua, đôi mắt ưng dưới cặp kính gọng vàng đầy ẩn ý đưa tình: “Có, em."
Mặt Nam Tầm đỏ ửng, lập tức quay mặt anh lại: “Nhìn đường kìa."
Nếu không phải biết tính cách của Diệp Sâm thì Nam Tầm sẽ hoài nghi anh là sát thủ tình trường, quả thực là một cái máy tán tỉnh mà.
Rất nhanh sắc mặt Nam Tầm lại trầm xuống, nếu như đúng với lời Diệp Sâm đã nói thì cô rất lo cho cảm xúc hiện tại của Thịnh Hoàn Hoàn!
Làm bạn thân và cũng như chị hai của của Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy cần đi trấn an Thịnh Hoàn Hoàn thế nào?
Nhưng Nam Tầm biết thứ có thể xoa dịu vết thương trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không phải tình bạn, mà là tình yêu.
Nhưng cô và Lăng Tiêu đã kết thúc, kết thúc vào lúc này không khác gì đâm thêm một dao vào tim cô.
"Quay đầu." Nam Tầm đột nhiên nói với Diệp Sâm: “Đưa em đến Thịnh gia."
Diệp Sâm nhíu mày lại rồi dừng xe ở ven đường, đôi mắt dưới cặp mắt kính gọng vàng thật nhanh nhạy tỉnh táo: “Em có nghĩ đến, có lẽ cô ấy cũng không muốn để mọi người biết chuyện này?"
Trong lòng Nam Tầm rất khó chịu, đúng vậy, hiện tại Hoàn Hoàn càng muốn trốn đi để liếm láp vết thương một mình!
Diệp Sâm nói: “Tôi cảm thấy hôm nay Triệu Giai Ca làm đúng một chuyện, tối thiểu mấy ngày kế tiếp Hoàn Hoàn có chuyện để làm. Em nên lo lắng là sau khi cuộc thi kết thúc, nếu cô ấy đang căng thẳng mà bình tĩnh lại thì tinh thần có chịu được không..."
Diệp Sâm và Nam Tầm cũng không biết kỳ thật lo lắng của họ là dư thừa, Thịnh Hoàn Hoàn rất ổn và cũng rất tỉnh táo.
Nhưng có câu Diệp Sâm nói đúng, trong hai ngày này Thịnh Hoàn Hoàn sẽ tập trung luyện múa, ném tất cả phiền não ra sau đầu, số lần nhớ tới Lăng Tiêu cũng ít càng thêm ít.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ Thịnh Thế Danh Môn thì lập tức nhốt mình vào phòng Yoga.
Mấy năm nay cô luôn luyện tập Yoga, hơn nữa người từng khiêu vũ luyện Yoga cũng không phải khó, cho nên độ mềm mại của thân thể cô vẫn còn rất tốt.
Trên đường trở về cô luôn nghĩ đến nên nhảy điệu múa gì, cuối cùng lựa chọn múa cổ điển, dạng tương đối chậm nhưng độ khó đặc biệt cao.
Thịnh Hoàn Hoàn đã từng dựa vào một khúc "Bạch Hồ" tự biên tập làm A Nhã và Thích Khôn phải sững sờ, điệu nhảy này rất chậm, nhưng khí chất và vận luật rất khó nắm giữ, bây giờ cô dự định khiêu chiến chính mình của năm mười sáu tuổi.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, hai ngày này Thịnh Hoàn Hoàn có uống thuốc dưỡng thai đúng hạn nên tình hình sức khoẻ rất ổn định, không xuất hiện cảm giác đau đớn trước đó nữa.
Hai ngày này mặc dù cô luyện múa rất cần cù, nhưng lại đổi hết tất cả động tác mạnh thành động tác yêu cầu độ mềm mại cực cao, hệ số độ khó cũng tăng gấp bội, nhưng biên độ lại không lớn.
Hơn nữa mỗi lần cô nhảy sẽ dừng lại điều chỉnh động tác, nghỉ ngơi mười mấy hai mươi phút nên tình hình rất ổn định.
Lăng Tiêu không đến nữa, cũng không có bất kỳ tin tức gì về hắn.
Hai ngày này trên Weibo luôn có lời đồn rằng Thịnh Hoàn Hoàn nhận lời mời của cúp hoa đào sẽ tham gia kỳ thi đấu tiếp theo.
Weibo của cô lại sinh động hẳn lên, vì chuyện này A Nhã còn đặc biệt gọi điện thoại tới xác định có phải là thật không.
Sau khi được Thịnh Hoàn Hoàn khẳng định, A Nhã mừng muốn chết nên lập tức gọi điện thoại cho Thích Khôn: “Ông thật sự không đến cúp hoa đào làm ban giám khảo sao?"
Ở nơi xa, ở một dân tộc thiểu số nào đó.
Thích Khôn nằm trên ghế bành nhàn nhã uống trà trong sân nhà mình, hưởng thụ ánh nắng đầu mùa đông.
Ngoài cổng có mấy chiếc xe sang đang đậu, mười mấy người đứng bên ngoài hàng rào đều là phụ huynh dẫn con cái ngàn dặm xa xôi đến bái sư.
Những đứa nhỏ kia nhỏ chỉ có 6 tuổi, lớn vừa mới trưởng thành.
Cánh cửa gỗ thấp bé vẫn đang đóng, không ai dám tiến lên đẩy cửa ra, mọi người rất hiểu phép tắc nên đã xếp hàng theo thứ tự trước sau.
Lúc này có một cô bé vừa thành niên đứng bên ngoài hàng rào khiêu vũ, dáng người cô mềm mại, kiến thức cơ bản cũng vững chắc, nhưng chưa nhảy được mấy động tác thì giọng nói của Thích Khôn đã truyền đến từ bên trong: “Trở về đi!"
Cô bé nghe xong thì không cam lòng mà tiếp tục nhảy, không ngờ lại trẹo chân, cô ôm lấy cái chân bị thương mà rơi lệ.
Thích Khôn than nhẹ: “Kiến thức cơ bản của cô không tệ, nhưng cũng chỉ như thế, nếu cô thật sự yêu quý vũ đạo thì làm cô giáo dạy nhảy cũng được, trở về đi!"
Sau đó có thêm mấy người cũng làm Thích Khôn lắc đầu.
Mãi đến khi một cậu bé 6 tuổi tiến lên nhảy mấy động tác thì Thích Khôn không bảo cậu trở về mà lại kêu đi vào.
Điều này làm cha mẹ cậu bé mừng muốn chết.
Đó là Thích Khôn, là nhân vật cấp bậc quốc bảo giới vũ đạo, nếu con họ bái ông ấy làm thầy và được chỉ điểm dạy bảo, cộng thêm danh tiếng và quan hệ của ông ấy thì thành tựu tương lai của cậu nhất định sẽ rất phi phàm.
Nhưng rất nhanh cậu bé đã mất mát đi ra từ bên trong.
Mẹ cậu bé khẩn trương hỏi: “Không phải thầy ấy gọi con vào sao, không nói gì với con à?"
Cậu bé lắc đầu: “Ông ấy bảo con trở về, con hỏi vì sao lại gọi con vào thì ông ấy nói không phải vì con đặc biệt mà chỉ vì con quá thấp, đứng bên ngoài không thấy được."
Sau khi tiễn cậu bé đó thì lại có mấy đợt người tới, Thích Khôn đều xua tay.
Một ngày trôi qua, vẫn là một ngày không có gì đáng ngạc nhiên.
Kỳ thật trong mấy đứa nhỏ đến khoảng thời gian này cũng có mấy đứa để lại ấn tượng cho Thích Khôn, nhưng trên người họ luôn thiếu một thứ gì đó làm ông không thể chấp nhận.
Chấp nhận sẽ để lại tiếc nuối, nguyên nhân là do từng gặp được người tốt nhất nên không thể chịu được.
Chạng vạng tối, Thích Khôn nhận được điện thoại của A Nhã: “Ông thật sự không đến cúp hoa đào làm ban giám khảo sao?"
Thích Khôn không chút suy nghĩ đã từ chối: “Tôi trốn tới đây là muốn được yên tĩnh, đã nói không đi rồi mà sao cả đám đều nghe không hiểu tiếng người?"
Gia thế của Thích Khôn rất tốt, ông ấy là người nhà giàu nên căn bản không thiếu tiền, vì thế cúp hoa đào đến mời nhiều lần đều không mời được vị Đại Phật này.
A Nhã thần thần bí bí nói: “Thật sự không đến à? Vậy sau này ông đừng hối hận!"
Thích Khôn oai phong hừ lạnh một tiếng: “Không hối hận, đi làm ban giám khảo cho loại tiết mục này còn không bằng ngủ thêm hai giấc cho đã."
A Nhã cười nói: “Vậy ông cứ ngủ đi, biết ông không trở lại thì tôi cũng an tâm, nghĩ đến tâm nguyện nhiều năm sắp đạt thành thì tôi thật kích động..."
"Chờ một chút, bà nói vậy là có ý gì?" Thích Khôn lập tức ngồi dậy khỏi ghế bành: “Bà nói rõ xem lời này là có ý gì."
Cái gì gọi là tâm nguyện nhiều năm sắp đạt thành?
A Nhã cười cười: “Chính là nghĩa trên mặt chữ đó, là ông nói không trở lại, đến lúc đó đừng trở về giành với tôi."
Nói xong, A Nhã lập tức cúp điện thoại.
Người đàn ông đứng bên cạnh A Nhã khẩn trương hỏi: “Thế nào cô A Nhã, thầy Thích Khôn có tới không?"
A Nhã cười nói chắc chắn: “Yên tâm đi, ông ấy nhất định sẽ đến."
Lúc này Thích Khôn vừa cúp điện thoại đã thu dọn đồ đạc chạy đến Hải Thành trong đêm...
Trước một ngày thi đấu, tổ tiết mục cúp hoa đào mới công bố danh sách thi đấu lần này trên Weibo, trong ba cái tên có một người là Thịnh Hoàn Hoàn.
Rất nhanh tên của Thịnh Hoàn Hoàn lại lên bảng hotsearch.