Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 356: Chuyện của Cố gia các người, tôi bất lực

Vì thế không ít fan đua xe phát hiện, sáng sớm thức dậy nữ thần của mình đã đăng một bài xin lỗi làm rõ và thư kiểm điểm trên Weibo.

Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương Weibo cùng cập nhật, trừ thư kiểm điểm hơi khác ra thì nội dung gần như y hệt nhau.

Sau phong ba Thịnh Hoàn Hoàn ngoại tình, Ôn Bích vào tù, Lam Tiếu hộc máu nhập viện, cuối cùng vẫn không trốn thoát vận mệnh giống như Ôn Bích.

Tiếp theo Lăng Tiêu ra mặt làm sáng tỏ, tới bây giờ Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương xin lỗi trước mặt mọi người, Thịnh Hoàn Hoàn thành công quay ngược, cái tát này đánh quá xinh đẹp.

Thứ năm là một ngày bình thường, nhưng cũng xảy ra chút “Chuyện thú vị”.

Cố phu nhân lại gọi cho Nam Tầm, hình như đã đánh trận thứ hai với Trần Do Mỹ, lại chấm dứt bằng thất bại.

Lần đánh đầu tiên, Cố phu nhân hẹn Trần Do Mỹ đi ra, muốn cô ta tự mình hiểu lấy, chủ động rời khỏi Cố Nam Thành.

Kết quả Trần Do Mỹ gọi Cố Nam Thành tới, trình diễn vở kịch bạch liên hoa trước mặt Cố phu nhân, Cố Nam Thành ôm cô rời đi, Cố phu nhân bị chọc tức nhập viện.

Sau đó còn không thể không buông thành kiến với Trần Do Mỹ trước, làm bộ đồng ý cô ta và Cố Nam Thành ở bên nhau.

Lần đánh thứ hai này do Cố phu nhân đi đến chỗ ở của Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ, bà ta vẫn thua.

Là Trần Do Mỹ không đi ra, Cố phu nhân chỉ có thể đi tìm cô ta.

Sau đó Cố phu nhân liền trúng kế, bị Cố Nam Thành bắt gặp bà ta đẩy Trần Do Mỹ xuống cầu thang.

Đây không phải lần đầu tiên Trần Do Mỹ dùng thủ đoạn này, nhưng lần nào cũng thành công, tuy chỉ có mấy bậc thang, nhưng vẫn làm Cố Nam Thành giận tím mặt.

Tóm lại, lần này Cố phu nhân thua thực thảm.

Cho nên bà lại gọi điện thoại đến, còn nói với Nam Tầm rằng chỉ cần cô đuổi Trần Do Mỹ khỏi Cố Nam Thành thì bà sẽ không phản đối cô và gã ở bên nhau, không quấy rối nữa.

Nam Tầm nghe xong chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Cô thương hại đáp lại một câu: “Cố phu nhân, chuyện nhà của Cố gia các người, tôi thật sự bất lực, bà giữ gìn sức khoẻ, tự cầu nhiều phúc đi!”

Nam Tầm vừa kể việc này cho Thịnh Hoàn Hoàn, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sắc mặt lúc đó của Cố phu nhân nhất định là rất xuất sắc.

Ở ác gặp ác, Cố phu nhân cũng không đáng để đồng tình, “Ngày lành” của bà ta còn ở phía sau.

Triệu Giai Ca tới Thịnh Thế quay một đoạn quảng cáo, cả ngày đều ở lại Thịnh Thế, dùng thái độ làm việc khiêm tốn và nghiêm túc để được cả công ty khen ngợi.

Lăng Tiêu bảo người đưa xe đến đoàn xe, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm thì trực tiếp đến đó lấy xe, Triệu Giai Ca cũng vừa đến, nhìn tâm tình có vẻ không tốt lắm.

Thịnh Hoàn Hoàn không rảnh để ý cô ta, chỉ cần cô ta không đi theo thì cô có thể coi như đoàn xe không có người này.

Nhưng Triệu Giai Ca lại gọi cô lại: “Thịnh Hoàn Hoàn.”

Trước kia kêu Thịnh Hoàn Hoàn là Thịnh tiểu thư, sau khi so nhảy xong thì cũng thay đổi xưng hô.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu: “Có việc gì à Triệu tiểu thư?”

“Tối hôm qua Lam Nhan chắn một súng cho ba của Lăng Tiêu, cô ấy không thể tham gia cuộc đua quốc tế lần này.”

Tối hôm qua Lam Nhan chắn một súng cho Lăng Hoa Thanh?

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến tối hôm qua Lăng Tiêu vội vàng rời đi, chắc là có liên quan đến chuyện này, xem ra kẻ thù của Lăng Hoa Thanh thật sự không ít, mới ra tù không bao lâu mà đã bị ám sát hai lần!

Triệu Giai Ca đứng cách Thịnh Hoàn Hoàn một khoảng, những lời này làm cả đoàn xe đều nghe thấy, tất cả mọi người nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

“Cho nên?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Triệu Giai Ca.

Cô gái này sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này, giọng điệu của cô ta như đang ám chỉ cái gì. Lam Nhan có tham gia thi đấu không liên quan gì đến cô?

Sự tồn tại của Lam Nhan chưa bao giờ ảnh hưởng đến Thịnh Hoàn Hoàn. Nếu Kim Thần không thể dự thi thì cô nhất định sẽ đốt pháo chúc mừng.

Triệu Giai Ca cười nói: “Chẳng lẽ cô không biết sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại: “Vì sao tôi phải biết?”

Nếu không phải biết Lăng Hoa Thanh nhiều kẻ thù, Thịnh Hoàn Hoàn còn hoài nghi Lam Nhan tự biên tự diễn.

Vừa bị Lăng Tiêu đuổi ra, quay đầu đã chắn súng cho Lăng Hoa Thanh, cũng may mắn thật đấy, ráng chống chọi qua thì lập tức sẽ xoay người!

Nhưng móc mỉa thế thôi, Thịnh Hoàn Hoàn thật lòng bội phục Lam Nhan.

Một cô gái dũng cảm đến mức nào mới dám chắn súng cho người khác?

Chắc chắn cô ta rất yêu Lăng Tiêu nên mới phấn đấu quên mình như thế!

Ở chuyện này, Thịnh Hoàn Hoàn tự cảm thấy không bằng.

Nhưng hiện tại Triệu Giai Ca muốn chụp tội danh gì lên đầu cô đây?

Triệu Giai Ca bước từng bước một đến gần Thịnh Hoàn Hoàn, dùng âm lương chỉ có hai người nghe thấy mà trả lời cô: “Không có gì, chỉ cảm thấy cô nhất định muốn biết chuyện này, lúc này chắc Lăng Tiêu đang ở bệnh viện với Lam Nhan, cô nói xem anh ta sẽ báo đáp cô ấy như thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì đột nhiên nở nụ cười: “Triệu Giai Ca, cô thích Lăng Tiêu thì nói rõ, đừng nói móc nói mỉa trước mặt tôi, còn nữa, đừng lấy chuyện này ra nói giỡn, tôi và cô không thân.”

Giọng Thịnh Hoàn Hoàn không lớn không nhỏ, vừa vừa để người của đoàn xe đều nghe thấy, sắc mặt Triệu Giai Ca lập tức trầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô nói bừa cái gì.”

Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Lam Nhan là bạn tốt của cô, nếu cô thật sự quan tâm cô ta thì lúc này nên đến bệnh viện thăm, mà không phải đứng đây nói chuyện làm mọi người hiểu lầm, trước nay tôi không để Lam Nhan vào mắt, bao gồm cả cô, Triệu, Giai, Ca.”

Lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn rất kiêu ngạo, khí thế lập tức đè bẹp Triệu Giai Ca.

Lúc này Lăng Kha vừa ra khỏi WC, phát hiện không khí không đúng: “Hoàn Hoàn, xảy ra chuyện gì, có phải Triệu Giai Ca lại ức hiếp cậu không?”

Triệu Giai Ca tức muốn chết, cái gì mà lại ức hiếp Thịnh Hoàn Hoàn?

“Không có gì, chúng ta mau đi thôi!” Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn giơ ngón cái lên với Lăng Kha.

Cô không muốn lãng phí thời gian trên người Triệu Giai Ca, lập tức lôi kéo Lăng Kha lên xe.

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha đi rồi, Triệu Giai Ca phát hiện ánh mắt của những người trong đoàn xe nhìn mình đều thay đổi, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng luôn nhiệt tình cũng tránh đi.

Triệu Giai Ca không ngờ mình lại bị Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha gài, không chỗ phân xử, cô tức đến mặt đỏ phừng phừng.

Thịnh Hoàn Hoàn lại luyện tập trên đường băng vài tiếng đồng hồ, đêm nay cô đột phá cực hạn của mình, lại nhìn thấy mình tiến bộ lần nữa.

Ngay cả Lăng Kha cũng có đột phá.

Thứ sáu, mới sáng sớm Hải Thành đã trở nên rất náo nhiệt, những tay đua ưu tú nhất cả nước đều chạy tới Hải Thành, còn có các fan đua xe đến từ năm sông bốn biển.

Thịnh Hoàn Hoàn không tham gia buổi chào, các phòng ban trong công ty đều đang bận rộn vì thị trường trang sức, đặc biệt là phòng maketing, tối hôm qua đã chỉnh quảng cáo và poster cả đêm, hiện tại đang vội vàng đăng lên.

Trong mỗi cuộc đua quốc tế, vị trí maketing đều rất nhộn nhịp, Thịnh Thế nhiều tiền lắm của nên đã tài trợ cuộc đua quốc tế năm nay, sớm lấy được hai vị trí quảng cáo.

Thành phẩm trang sức đã được tung ra, rất đáng kinh ngạc. Mỗi kiểu dáng Thịnh Hoàn Hoàn đều giữ lại cho mình một bộ.

Triệu Giai Ca đã quay xong quảng cáo, hiệu quả cũng làm các cao tầng tương đối vừa lòng.

Chạng vạng, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được một tấm ảnh, Lăng Tiêu đi cùng một cô gái, cô gái này xinh đẹp loá mắt. Mấu chốt là ngũ quan của cô ta lại khá giống cô.
Chương 357: Lăng Tiêu đi coi mắt

Cô gái này là ai?

Sau khi xem ảnh, trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn đều là vấn đề này.

Sau đó cô nhớ tới Lăng Tiêu từng nói một câu: “Tôi hôn cô là vì cô làm tôi nhớ tới bạn gái cũ ở Mỹ.”

Cô gái này chính là bạn gái cũ mà hắn nhắc đến sao? Hắn và cô ly hôn có liên quan đến cô bạn gái cũ này không?

Trần Uy lại gửi qua hai tấm ảnh, tiếp theo thì gửi một emo khiếp sợ: “Lăng Tiêu đang coi mắt với cô gái này.”

Coi mắt?

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày: “Cậu xác định họ đang coi mắt?”

Nếu cô gái này là bạn gái cũ của Lăng Tiêu thì đáng lẽ họ đã sớm quen biết, có lẽ đây là một cuộc hẹn hò bình thường.

Trần Uy không lập tức đáp lại.

Thịnh Hoàn Hoàn click mở hai tấm hình kia, tấm đầu là hai người bốn mắt nhìn nhau, tấm còn lại là cô gái kia rũ mi cười nhạt, xinh đẹp động lòng người.

Nhìn ra được hai người ở chung rất tốt, vừa nói vừa cười.

Rất nhanh, Trần Uy lại gửi đến một tấm hình, tấm hình này có thêm vài người, một là Lăng Hoa Thanh mà cô quen biết, hai ng còn lại là một đôi vợ chồng trung niên.

Dáng vẻ của người đàn bà kia hơi giống cô gái nọ, cho nên hai vợ chồng trung niên này có khả năng là cha mẹ của cô ta.

Lăng Hoa Thanh cũng ở đó, tình cảnh này không phải đang coi mắt thì chính là gặp người lớn.

Trần Uy: “Đã xác nhận, Lăng Tiêu và cô gái này thật sự đang coi mắt, không thể gửi ảnh nữa, bị bắt được thì tớ khỏi làm chức giám đốc này nữa.”

“Tớ vừa tra thông tin checkin của gia đình này, bọn họ là Hoa Kiều đến từ Mỹ, cô gái này tên là Lâm Chi Vũ, rất có danh tiếng trong giới người Hoa, là một tài nữ âm nhạc, dương cầm violon cái gì cũng giỏi, quan trọng nhất là cô ta còn rành cả đàn tranh cổ và nhị hồ.”

Mỹ, chữ này làm tim Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống.

Cho nên Lâm Chi Vũ này thật sự là bạn gái cũ Lăng Tiêu từng nhắc đến...

Trần Uy: “Hoàn Hoàn, cậu phát hiện không, tớ cảm thấy cô gái này nhìn hơi giống cậu, càng nhìn càng thấy giống, hơn nữa khí chất của người ta không thua kém tiểu thư hàng đầu Hải Thành là cậu chút nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cô gái trong ảnh không khỏi cảm thán: Đúng vậy, bọn họ thật xinh đẹp.

Trần Uy là hộ đâm bạn chuyên nghiệp một trăm năm: “Hơn nữa, người ta còn cao hơn cậu, ngực cũng to hơn cậu, tên cũng dễ nghe hơn cậu, tớ thấy Lăng Tiêu rất vừa lòng đấy.”

Hồi lâu không nghe đáp lại, Trần Uy lập tức gửi mấy dấu chấm hỏi qua: “????? Cậu đâu rồi? Không phải không chịu nổi đả kích chạy vào WC khóc đó chứ?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Cút.”

Trần Uy: “Giận à? Nói giỡn với cậu thôi, không đẹp bằng cậu, nhưng dáng người thật sự tuyệt hơn đấy, tớ sẽ tiếp tục nhìn chằm chằm, có tiến triển gì lập tức nhắn cho.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, lập tức đáp lại một hàng chữ: “Không cần, đã ly hôn rồi, anh ta ở bên ai là tự do của anh ta, cậu cũng đừng nhiều chuyện, coi chừng đốt lửa lên người đấy.”

Gửi xong, cô liền ném điện thoại qua một bên.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn không thể đi luyện xe, ngày mai chính thức thi đấu, để bảo đảm ngày mai có thể tiến hành bình thường, đêm nay phải đóng đường băng.

Thịnh Hoàn Hoàn vốn tính xem sách một lát rồi nghỉ ngơi sớm, nhưng hiện tại sách không đọc vào nổi, trong đầu đều là gương mặt của Lâm Chi Vũ.

Phụ nữ đều đa sầu đa cảm, thích miên man suy nghĩ.

Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vừa ly hôn thì Lâm Chi Vũ này lập tức xuất hiện, điều này làm Thịnh Hoàn Hoàn không thể không hoài nghi Lăng Tiêu ly hôn với cô có liên quan đến cô ta.

Hơn nữa, cô và người “Bạn gái cũ” này còn giống nhau như thế, lúc trước Lăng Tiêu đồng ý cưới cô có phải do coi cô là thế thân hay không? Nếu không sao hắn lại nói ra những lời đó với cô?

Thịnh Hoàn Hoàn biết, cô và Lăng Tiêu đã ly hôn, nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì, nhưng cô không khống chế được mình, trái tim không cách nào yên ổn.

Cuối cùng cô từ bỏ giãy giụa, ném sách xuống đi vào phòng Nam Tầm.

“Chị Nam Tầm, chị làm gì vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Nam Tầm đang gom đồ đạc.

Nam Tầm cười cười với cô: “Diệp Sâm dọn đi rồi, chị với Hoan Hoan đã ở đây mấy ngày, ngày mai phải về.”

“Diệp Sâm thật sự dọn đi rồi, chị xác định?”

Thịnh Hoàn Hoàn rất hoài nghi, Diệp Sâm lại không chịu nổi đả kích, dễ dàng từ bỏ như thế sao?

Nam Tầm đưa điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Hôm nay Diệp Sâm gửi đến.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhận lấy, nội dung cũng tin nhắn không nhiều, trên đó chỉ viết mấy câu: “Em dọn về đây đi, tôi đi về, mấy thứ kia em ném đi!”

Thời gian gửi là một giờ trước.

Thịnh Hoàn Hoàn rất xem trọng Diệp Sâm, cho nên không khỏi cảm thấy đáng tiếc: “Em còn tưởng anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.”

Nam Tầm nói: “Anh ta tra tấn chị đủ lâu rồi, không dọn đi nữa thì chị chỉ có thể đi ra ngoài thuê nhà.”

Nam Tầm nghĩ, chắc lần này Diệp Sâm đã nhận ra quyết tâm của cô nên hai ngày này không xuất hiện nữa, rốt cuộc cuộc sống của cô cũng khôi phục bình thường, thật tốt!

Thịnh Hoàn Hoàn suy sụp không hỏi thêm nữa, vừa định trả điện thoại thì lại có người gọi đến: “Cố phu nhân?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái tên trên màn hình, tâm tình càng kém: “Bà ta còn chưa bỏ cuộc?”

Nam Tầm cười lạnh: “Có lẽ bà ta cảm thấy chị vẫn có thể quản được Cố Nam Thành, bà ta đánh giá chị cao quá.”

Nam Tầm lấy điện thoại lại, trực tiếp block Cố phu nhân.

Thịnh Hoàn Hoàn nằm xuống trên giường Nam Tầm, bên người là Cố Hoan đã ngủ rồi, cô nắm tay con bé mà hỏi Nam Tầm: “chị Nam Tầm, chị có nghĩ tới sẽ tìm cho Hoan Hoan dạng cha kế như thế nào không?”

Nam Tầm lắc đầu: “Không nghĩ đến, em thì sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Em thích dịu dàng, phải đẹp trai, thích sạch sẽ, biết kiếm tiền, biết nấu cơm, thương vợ, ngày thường thích ở nhà với vợ, chăm con, có cùng sở thích với em.”

Tóm lại không giống như Lăng Tiêu là được.

Nam Tầm nghe xong thì trực tiếp đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn ba chữ: “Em nằm mơ.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Yêu cầu của em rất cao sao?”

“Em nói đi?” Nam Tầm lập tức mắng Thịnh Hoàn Hoàn một trận: “Trước kia Mộ Tư đủ tốt không? Y như em nói đấy, dịu dàng đẹp trai, cao lớn sạch sẽ, nhưng anh ta có xuống bếp không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không.”

“Đúng rồi, anh ta diễn cũng không diễn ra nhân thiết hoàn mỹ như vậy, cho nên em bỏ cuộc đi! Trừ phi em tìm một người đàn ông vẻ ngoài bình thường, tính cách thành thật nhưng không có bản lĩnh gì.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Vậy thì thôi đi, em lười, không muốn kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nữa em cũng mê trai đẹp nữa.”

“Cho nên tắm rửa ngủ đi, ngày mai còn phải thi đấu.”

Thịnh Hoàn Hoàn bị Nam Tầm đẩy ra khỏi cửa, không khách sáo “Đùng” một tiếng đóng sầm cửa lại ngay trước mặt cô.

Sau đó Nam Tầm gửi tin nhắn cho Đường Nguyên Minh, gửi điều kiện bạn trai lý tưởng Thịnh Hoàn Hoàn vừa rồi cho anh rồi nói: “Chỉ có thể giúp anh đến đây, tự anh xem rồi làm đi!”

Không bao lâu sau, cô lại thu được câu trả lời của Đường Nguyên Minh: “Yêu cầu của con bé này đúng là cao!!!”
Chương 358: Lăng Tiêu mang Lâm Chi Vũ về Lăng Phủ

Nam Tầm nói: “Hoàn Hoàn không có sức kháng cự trước người đàn ông đã biết nấu ăn còn đẹp trai, cho nên cố gắng học nấu ăn đi, anh cũng biết Hoàn Hoàn kén ăn mà, cái con bé này không dễ nuôi đâu.”

“Còn nữa, làm phụ nữ tôi cho anh một lời khuyên, đừng nóng lòng muốn thành công, tâm tư của Hoàn Hoàn rất tinh tế và nhạy bén, nếu anh thật lòng thích nó thì đầu tiên là phải biết tôn trọng, nếu không anh chỉ đẩy nó ra càng ngày càng xa.”

Làm bạn thuở nhỏ của Đường Nguyên Minh, Nam Tầm không hy vọng anh bước vào vết xe đổ của Diệp Sâm, đặc biệt là hiện tại Hoàn Hoàn còn chưa hoàn toàn buông ra Lăng Tiêu, Đường Nguyên Minh chỉ có thể từ từ mưu tính.

Biểu hiện của anh càng nhiệt tình càng nóng vội thì Thịnh Hoàn Hoàn sẽ càng xa cách, bởi vì cô sợ mình không cho anh được cái anh muốn.

Cái gì nên nói cũng đã nói, còn chuyện Đường Nguyên Minh có nghe hay không thì Nam Tầm chỉ có thể chúc anh may mắn.

Trò chuyện với Nam Tầm trong chốc lát, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng bình tĩnh lại, sau khi trở về phòng, cô nhận được tin nhắn do Đường Nguyên Minh gửi đến: “Xin lỗi, hôm nay là do anh mất chừng mực.”

Đường Nguyên Minh không giải thích nhiều, Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên đáp lại thế nào nên trực tiếp ném điện thoại qua một bên.

Cô vừa cầm sách lên thì điện thoại lại vang.

Lần này là Trần Uy gửi tin nhắn đến: “Lâm Chi Vũ lên xe của Lăng Tiêu, cha mẹ cô ta trực tiếp trở về ngà nghỉ ngơi, Lăng Hoa Thanh thì ngồi vào chiếc xe phía sau rời đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày lại, lập tức trả lời Trần Uy: “Tớ bảo cậu đừng nhiều chuyện, coi chừng chết thế nào cũng không biết.”

Trần Uy kêu oan: “Tớ nghĩ là cậu muốn biết.”

Thật vất vả tâm tình cô mới bình tĩnh lại, giờ lại rối loạn vì lời nói của Trần Uy, Thịnh Hoàn Hoàn bực bội ném điện thoại đi thật xa, đứng dậy tập một bài Yoga.

Tập đến khi cả người đều là mồ hôi, sau đó lại đi tắm rửa một đợt, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Trước khi đi vào giấc ngủ, Mộ Tư gọi điện thoại cho cô, nói câu “Cố lên” và một vài lời cổ vũ.

Hiện tại Mộ Tư đang nằm ở bệnh viện, ngày mai anh ta không thể đến hiện trường đua xe để xem, trong lòng rất tiếc nuối và khó chịu.

“Cảm ơn, anh phải phối hợp bác sĩ trị liệu, tôi tin anh sẽ đứng lên lại được.”

“Ừ, anh sẽ làm được.”

Giọng của Mộ Tư vẫn dịu dàng như trước, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã không còn cảm giác tim đập rộn lên, trong lòng tràn đầy vui sướng như ngày xưa.

Mới ba tháng, lại như đã qua ba năm.

“Tôi đi ngủ đây, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Mộ Tư giật mình, đại khái khó có thể chấp nhận quan hệ giữa họ chỉ còn lại là trò chuyện mặt ngoài như vậy: “Ngủ đi, ngủ ngon!”

Thịnh Hoàn Hoàn “Ừ” một tiếng, sau đó tắt máy.

Cú điện thoại này của Mộ Tư làm Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn bình tĩnh lại, những bài học quá khứ rõ ràng trước mắt, cô không thể sống mơ hồ như vậy nữa.

Lăng Tiêu thế nào liên quan gì đến cô, cô và hắn đã là quá khứ, cần gì lo sợ không đâu nữa chứ.



Khi đi ra từ nhà hàng, Lâm Chi Vũ bước lên xe của Lăng Tiêu.

Sau khi xe chạy, cô ta nhìn về phía Lăng Tiêu và hỏi: “Hiện tại Thiên Vũ có khỏe không?”

Lăng Tiêu nói: “Béo lên một chút, tính cách vẫn y như cũ.”

“Hơn tám tháng, không biết cậu nhóc đó còn nhớ tôi không, còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp nó, nó vừa mới học đi, cái mông nhỏ uốn a uốn éo.”

Lăng Tiêu nói: “Trí nhớ của nó rất tốt.”

Lâm Chi Vũ cười cười, không khỏi cảm thán nói: “Thế giới này rất lớn, tôi cho rằng mình vĩnh viễn không gặp lại nó, cũng không ngờ lần đầu tiên coi mắt trong đời lại gặp phải anh.”

Lăng Tiêu nói: “Tôi cũng rất bất ngờ.”

Lâm Chi Vũ vừa xuống xe thì một bóng dáng nho nhỏ lập tức nhào tới, cô khom lưng bế cậu lên, Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu, vào thời khắc nhìn thấy cô thì hốc mắt cậu nhóc đã ướt...

Đêm nay, Lâm Chi Vũ ở lại Lăng Phủ.

Sáng sớm, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến hừng đông rồi dậy thật sớm, lúc gom đồ đạc thì thấy băng vệ sinh đặt trong túi, mới nhớ tới bà dì đã trễ ba ngày.

Cô có chút buồn bực, chẳng lẽ là uống nhiều thuốc tránh thai quá?

Đừng đến lúc thi đấu lại “Máu chảy lênh láng” đấy!

Để ngừa bất trắc, cô vẫn cầm băng vệ sinh vào toilet.

6 giờ rưỡi tới đoàn xe, mở hội nghị đến 7 giờ, ăn bữa sáng nửa giờ, 7 giờ rưỡi tập hợp, tất cả các tay đua đi đến bãi đua xe Hải Thành.

Khi tới bãi đua Hải Thành đã hơn 8 giờ, không ít đoàn xe đã tới, vị trí của Vũ Yến xếp đằng sau, liếc nhìn lướt qua thì số lượng xe của họ là ít nhất, chỉ có năm chiếc.

Lần này Vũ Yến chỉ có năm người dự thi, cũng là toàn bộ đội viên, cộng thêm Lý Hưng Hoài, Cao Dương và mấy nhân viên thì cũng chỉ có mười mấy người. So với những đội xe lớn kia thì có vẻ quá ít ỏi.

Lúc này, trong loa phát thanh không ngừng lặp lại quy tắc thi đấu, trên màn hình có hiện tên và thời gian mỗi đội viên sẽ lên sân khấu.

Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau Lý Hưng Hoài, Lý Hưng Hoài đột nhiên ngã về phía trước, cũng may cô phản ứng nhanh lập tức đỡ lấy ông.

Người còn chưa đứng vững, một tiếng nói châm biếm đã truyền đến: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là Lý què, sao đi đường cũng không vững vậy, thế mà còn hơi sức dẫn dắt đội ngũ?”

Vừa dứt lời, vài tiếng cười nhạo phụ họa vang lên.

Người nói chính là Vu Hạo của đoàn xe 666 - con trai của chủ đoàn xe Vu Quang - đồng thời cũng là một tay đua tương đối xuất sắc, nhưng phẩm hạnh thì không được tốt lắm.

Vừa rồi là anh ta cố ý ngáng chân Lý Hưng Hoài, nếu không phải Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng kịp thời thì lúc này ông đã bị đám người không có phẩm cách đó chê cười rồi.



Cái chân bị thương là nổi đau khó có thể xóa nhòa trong lòng Lý Hưng Hoài, Vu Hạo gọi ông là tên què ngay trước mặt nhiều người như thế là khiêu khích, cũng là sỉ nhục.

Không chỉ Thịnh Hoàn Hoàn, toàn bộ đoàn xe Vũ Yến đều không chịu nổi.

Nhưng Lý Hưng Hoài ngăn họ lại, nói khẽ với mọi người: “Nơi này là sân thi đấu, đừng gây chuyện.”

Sau đó ông nhìn về phía Vu Hạo đang bày ra vẻ mặt khinh miệt: “Chẳng lẽ cha cậu không nói với cậu, lần trước các người cho người tới đập phá đã phải đền bao nhiêu tiền cho Vũ Yến?”

Vu Hạo nhớ tới lần trước thiếu chút nữa đã thành công thu mua Vũ Yến với giá thấp, lại bị Lăng Tiêu nhặt của hời, vẻ đắc ý trên mặt anh ta lập tức hóa thành lửa giận và không cam lòng.

Bởi vì sau khi Lăng Tiêu tiếp nhận Vũ Yến, chuyện đầu tiên làm là tìm đoàn xe 666 đòi bồi thường tổn thất kinh tế cho Vũ Yến, Vu Hạo không biết rốt cuộc Vu Quang sợ Lăng Tiêu cái gì mà lại chịu bồi thường mấy chiếc xe mới tính năng siêu mạnh, giá cả đắc đỏ.

Nghĩ đến những chiếc xe dự thi lần này của Vũ Yến đều do Vu Quang bỏ tiền mua, Vu Hạo lập tức một bụng lửa giận, cho nên mới cố ý gây chuyện, muốn sỉ nhục Lý Hưng Hoài và tay đua của Vũ Yến một trận.

Không ngờ Lý Hưng Hoài lại vỗ vỗ vai anh ta, thấm thía nói: “Người trẻ tuổi, hiện tại đoàn xe kiếm tiền không dễ dàng, cha cậu đã đủ đau đầu rồi cậu đừng gây chuyện thêm nữa, ông ta lớn tuổi rồi chịu không nổi đâu.”

Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Lý Hưng Hoài cũng rất xấu bụng, lời này đủ sắc bén, đủ làm Vu Hạo thẹn quá thành giận.

Quả nhiên, Vu Hạo trẻ tuổi nóng nảy lập tức đen mặt, trên trán cộm lên gân xanh, nâng nắm tay lên đấm vào mặt Lý Hưng Hoài: “Lão già, lão tìm đường chết.”

Thịnh Hoàn Hoàn và Mao Tuấn sớm đoán được Vu Hạo sẽ ra tay, Thịnh Hoàn Hoàn kéo Lý Hưng Hoài ra phía sau, Mao Tuấn thì nắm lấy tay Vu Hạo rồi đẩy ra.

Cao Dương hô to: “Tay đua của đoàn xe 666 đánh người.
Chương 359: Vũ Yến là một đám chẳng ra gì

Cao Dương hô to: “Tay đua của đoàn xe 666 đánh người.”

Cao Dương vừa rống lên thì mọi người lập tức nhìn về hướng bọn họ, nhân viên của liên đoàn ô tô lập tức huýt còi, chỉ vào Vu Hạo và Mao Tuấn mà cảnh cáo: “Có phải các người không muốn thi đấu hay không?”

Vu Hạo lập tức đẩy Mao Tuấn ra, chỉ vào mũi đám đồng đội Vũ Yến mà nói: “Tôi xem các người còn có thể đắc ý bao lâu, một đám già yếu phụ nữ trẻ em, chờ giải tán đi.”

Đám tay đua của đoàn xe 666 lập tức lớn tiếng cười cợt.

Hai người trẻ tuổi Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng đương nhiên không chịu được Vu Hạo khiêu khích như thế, tức giận chỉ vào Vu Hạo: “Mày nói ai là già yếu phụ nữ trẻ em.”

Tay đua đứng bên cạnh Vu Hạo cười nhạo và nói: “Trừ các người thì còn có ai, toàn bộ giới đua xe ai không biết Vũ Yến là một đám già yếu bệnh tật, giờ có thêm mấy người phụ nữa, vậy chẳng phải là một đám già yếu phụ nữ trẻ em sao?”

“Ha ha ha... Nói rất đúng, một đám già yếu phụ nữ trẻ em cũng dám tới cuộc đua quốc tế xem náo nhiệt, thế nào? Là cảm thấy thi đấu khẩn trương, muốn tìm việc vui cho chúng tôi xem sao, cảm ơn tinh thần cống hiến vô tư của các người.”

Dứt lời lại là một tràng tiếng cười nhạo.

Lúc này lại có một đoàn xe chủ động đi qua, Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền thấy Trần Phỉ Phỉ và đoàn xe Quân Hạm của cô ta.

Quân Hạm không hổ là đoàn xe vương bài, nhìn lướt qua phần lớn đều là gương mặt quen thuộc trong giới đua xe, có mấy người nổi tiếng mà nhóm fan Hoa Hạ đều nhớ tên.

Mấy chục người kéo lũ lượt tới, ai cũng tự tin kiêu ngạo, khí thế đặc biệt mạnh, không ai dám khiêu khích.

Người đàn ông đứng bên cạnh Trần Phỉ Phỉ khinh miệt cười nói: “Vũ Yến là một đám chẳng ra gì.”

Một tay đua khác phụ họa: “Đúng vậy, đoàn xe đã sắp giải tán rồi còn chưa từ bỏ ý định, Lý Hưng Hoài là tên hề nhảy nhót.”

Người của đoàn xe 666 và Quân Hạm cộng lại cũng trên trăm, đoàn xe Vũ Yến kẹt giữa yếu ớt đáng thương, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng giận không thể át, lại bị Lý Hưng Hoài và Cao Dương ngăn lại.

Lúc này đội trưởng Giang Lương Ngọc của đoàn xe Quân Hạm và Vu Quang cùng đi tới, nhìn người của Vũ Yến với nụ cười nhạo báng khinh miệt.

Giang Lương Ngọc liếc những đội viên Vũ Yến bọn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, nhìn về phía Lý Hưng Hoài cười nói: “Đã sớm nghe nói anh nhận mấy người phụ nữ vào Vũ Yến, là mấy người này? Lý Hưng Hoài, anh thật là càng sống càng thụt lùi, anh nghĩ đang thi hoa hậu à?”

Cao Dương nói: “Đội viên của chúng tôi xinh đẹp có thực lực, thế nào, anh ghen ghét à?”

Giang Lương Ngọc lắc lắc đầu: “Cao Dương, tốt xấu gì năm đó anh cũng là nhân vật vang dội, sao đi theo Lý Hưng Hoài lại thành ra như vậy?”

Lúc này Vu Quang cũng khinh bỉ nói: “Lão Lý, không phải tôi nói đâu, nhưng ông đã què rồi thì giải tán đoàn xe đi đừng ra lăn lộn nữa, còn ngại mấy năm nay bị chê cười chưa đủ à? Nghe lời đám bạn già chúng tôi, mang theo đám người vô tích sự này đi về đi, chúng tôi còn thấy mất mặt thay ông.”

Sắc mặt Lý Hưng Hoài trắng bệch, Cao Dương cũng tức đến mặt xanh mét, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng càng không cần phải nói, Lăng Kha thì nhịn không được dựa vào sức của một mình mắng lại hai đoàn xe.

Cô chỉ vào Vu Quang: “Ông nói ai chẳng ra gì, tôi thấy ông mới chẳng ra gì, một tên đứng nhì vạn năm mà lại mở miệng nói phét trước mặt tay đua quán quân là Lý đội, tiểu nhân đắc chí.”

Trước kia Vu Quang cũng là tay đua, nhưng thành tích luôn đứng sau Lý Hưng Hoài, trước sau không thể vượt qua, cho nên Lăng Kha nói ông ta là tên đứng nhì vạn năm.

Chuyện cũ không sáng rọi bị nhắc đến làm sắc mặt Vu Quang lập tức trầm xuống.

Tiếp theo Lăng Kha lại chỉ vào Giang Lương Ngọc: “Còn ông, đừng có xem thường người khác, phụ nữ thì sao? Chúng tôi sẽ để ông hiiểu ý nghĩa của câu nói ‘Mắt chó mới coi thường người khác’.”

Lăng Kha vừa nói xong thì từng tiếng cười nhạo liên tục vang lên, đều đang cười Lăng Kha không biết tự lượng sức, đến lúc đó cả đoàn xe không ai đi vào được chung kết thì buồn cười lắm.

Giang Lương Ngọc cười cười: “Cô bé này miệng lưỡi sắc bén lắm, được, tôi cũng muốn xem các người có thể tiến vào trận chung kết không, nếu không thì đáng bị người ta xem thường.”

Nói xong, ông ta dẫn đoàn xe Quân Hạm rời đi.

Trần Phỉ Phỉ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Hưng Hoài, cười lạnh: “May mà tôi rời đi kịp thời, thật mất mặt thay các người.”

Nói xong, cô ta đắc ý sải bước đi rồi.

Còn lại đoàn xe Vũ Yến và đoàn xe 666.

Vu Quang hoàn toàn sầm mặt xuống: “Lý Hưng Hoài, đừng tưởng rằng bò lên được cây đại thụ là Lăng Tiêu thì cảm thấy không cần lo cái gì, tôi nói cho ông biết, nếu ông không lấy được thành tích làm Lăng Tiêu vừa lòng trong cuộc đua quốc tế này thì anh ta cũng bảo ông cút đi, đến lúc đó tôi sẽ từ từ tính sổ với ông.”

Nói xong, ông ta cũng dẫn đoàn xe 666 rời đi. Trước khi đi, Vu Hạo giơ ngón giữa về hướng đám người Lý Hưng Hoài, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng tức đến muốn xông lên đánh người.

Triệu Giai Ca cảm thấy mất mặt nên sớm đã đi đến chỗ ngồi.

Trải qua đả kích này, bầu không khí trong đoàn xe Vũ Yến rất suy sút, Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vai mọi người: “Đừng nhụt chí, thi đấu còn chưa bắt đầu, sao họ biết ai có thể cười đến cuối cùng?”

Lăng Kha cũng nói: “Người khác xem thường chúng ta, chúng ta càng phải chứng minh thực lực của mình, nhất định không thể bị loại từ vòng đầu tiên được.”

Mọi người: “...”

9 giờ, tay đua của mỗi đoàn xe đều bắt đầu vào sân, trên khán đài không còn chỗ trống, đám fan đua xe đến từ năm châu bốn biển hưng phấn hét lên.

Đặc biệt là khi đoàn xe Quân Hạm ra tới, đám fan đều hò hét tên của Kim Thần, Kim Thần đeo một cặp kính râm, đứng trên nóc xe phất tay với mọi người, trông cực kỳ bảnh trai, khiến đám fan thét chói tai liên tục.

“Kim Thần, Kim Thần...”

“Quân Hạm, Quân Hạm...”

Lăng Kha hạ giọng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Lát nữa chúng ta đi ra ngoài, có người vỗ tay cho chúng ta không nhỉ?”

Thịnh Hoàn Hoàn búng lên trán Lăng Kha: “Sau này sẽ có.”

Sau khi đoàn xe 666 lên sân khấu, đám fan cũng rất nhiệt tình, dù sao biểu hiện trước kia của Vu Hạo cũng làm người ta chờ mong.

Tiếp theo là Vũ Yến lên sân, không khí lập tức lạnh xuống.

Tuy Vũ Yến đã từng là đoàn xe vương bài, từng có đông đảo fan, nhưng hiện tại họ không gọi tên của tay đua trong Vũ Yến ra được, nghe cũng chưa nghe qua thì sao có thể chờ mong?

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe, nhìn sắc mặt ảm đạm của Lý Hưng Hoài thì thầm nói trong lòng, cô nhất định sẽ tìm về tiếng vỗ tay và hoan hô đã mất của Vũ Yến.

Kế tiếp là đoàn xe Lôi Đình, họ đến từ thủ đô, cũng là đoàn xe vương bài của Hoa Hạ được chú ý, tay đua vương bài Sơ Tình dưới trướng là Nhất Tỷ của giới đua xe Hoa Hạ, ngoài ra còn có tay đua quán quân Từ Văn Nhạc cũng rất được chờ mong.

Đoàn xe Lôi Đình vừa ra tới thì fan lại hò hét lần nữa.

Vũ Yến bị lạnh nhạt lại càng cảm thấy bị đả kích.

Trực tiếp đến sân đua luôn được các fan hoan nghênh nhất do có thể xem cả trận thi đấu, vì thế lần nào trên sân cũng chen vào đủ loại quảng cáo.

Lúc này, quảng cáo trang sức do Triệu Giai Ca quay cho Thịnh Thế đã được treo lên, hình ảnh đã được chỉnh sửa hoàn thiện làm cô ta càng xinh đẹp động lòng người.

Nhưng giữa các biển quảng cáo, vẻ đẹp của cô ta cũng không nổi bật, ảnh hậu, ca hậu, xe thần, những người này đủ để làm cô ta ảm đạm đi rất nhiều.

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, cảm thấy công ty đã uổng tiền, ngay khi cô chuẩn bị dời mắt đi thì thấy được Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ.
Chương 360: Lăng Tiêu dẫn Lăng Thiên Vũ và Lâm Chi Vũ tới xem cuộc thi

Hai người ngồi trên khán đài, Lâm Chi Vũ còn ôm Lăng Thiên Vũ trên đùi, nhìn qua cứ như một nhà ba người. Lâm Chi Vũ ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, thoạt nhìn thật xứng đôi vừa lứa.

Điều làm Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ là Lăng Thiên Vũ, trong khoảng thời gian ở chung với cậu nhóc, cậu vẫn luôn bám dính lấy cô, cô còn tưởng mình có vị trí đặc biệt trong lòng cậu, không thể thay thế được. Không ngờ thực tế không phải như thế.

Điều này cũng gián tiếp chứng minh Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ đã sớm quen biết, hơn nữa quan hệ khá thân thiết.

Lúc này, Lăng Tiêu nhìn về hướng cô, Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt dời mắt đi.

Đêm đó bị Lăng Tiêu ném ở giữa đường, Thịnh Hoàn Hoàn liền biết hắn chỉ điểm cho cô chỉ vì ích lợi của đoàn xe, mà không phải vì cô là ai, hiện giờ Lâm Chi Vũ xuất hiện giống như đang cười nhạo cô tự mình đa tình.

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã dẹp ba người Lăng Tiêu khỏi đầu, cùng các tay đua thề với quốc kỳ, coi mạng sống là quan trọng nhất, nghiêm khắc tuân thủ quy tắc thi đấu, sau đó là bài quốc ca.

Cả nước có mấy ngàn tay đua tham gia cuộc đua quốc tế lần này, vòng quảng bá đầu đã đào thải một phần rất lớn, hiện giờ xuất hiện trên hiện trường đều các tay đua tinh anh.

Thịnh Hoàn Hoàn không tham gia quảng bá là vì có kỷ lục, cô có thể không cần tham gia vòng đào thải.

Lữ Nguyên Lãng được sắp vào vòng thứ nhất, có lẽ tâm lý của anh ta bị ảnh hưởng nên đã bị đào thải ngay vào vòng đầu.

Cuộc thi vào trận chung kết rất tàn nhẫn, mấy trăm tay đua tranh đoạt mấy chục vị trí, cho nên họ không có cơ hội thứ hai, lúc này tâm lý là yếu tố quyết định thành bại.

“Xin lỗi.” Lữ Nguyên Lãng bị đào thải rất suy sút: “Tôi là người đầu tiên lên sân khấu, tôi vốn muốn cho mọi người một khởi đầu tốt đẹp, kết quả... Xin lỗi.”

Lữ Nguyên Lãng là người đầu tiên lên sân, anh ta rất muốn giành lại thể diện cho đoàn xe, không muốn bị những người đó xem thường, kết quả tạo áp lực cho mình quá lớn, phát huy thất thường nên thua.

Lý Hưng Hoài vỗ vỗ vai anh: “Không sao, sau khi trở về tiếp tục nỗ lực, cậu còn trẻ còn có cơ hội.”

Những người khác cũng an ủi Lữ Nguyên Lãng.

Nãy giờ Mao Tuấn vẫn im thinh thích, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ anh ta sẽ lên sân vào vòng thứ ba, có lẽ tâm lý của anh ta cũng đã bị ảnh hưởng, lúc này chắc rất khẩn trương, còn chưa lên sân đã tạo áp lực tâm lý rất lớn cho mình.

Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bên cạnh anh ta rồi ngừng lại: “Còn nhớ lần đầu tiên tôi lên sân, cả quy tắc thi đấu cũng chưa rõ, một lòng chỉ muốn thắng, liều mạng lao về phía trước, kết quả lật xe, cũng may không có việc gì, nếu không đời này chắc không dám lên sân thi nữa.”

Mao Tuấn nghiêng mặt qua nhìn cô, nặng nề nói: “Người nhà tôi phản đối tôi chơi đua xe, nếu lần này không vào được chung kết thì tôi sẽ rời khỏi Vũ Yến, vào công ty gia đình đi làm.”

Đến bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn mới biết trong nhà Mao Tuấn mở công ty, đây là cậu ấm nổi loạn điển hình, thua thì về nhà kế thừa sự nghiệp gia tộc?

Cô không khỏi bật cười: “Khá tốt, trước kia tôi cũng cảm thấy áp lực đặc biệt lớn, nhưng anh xem tôi bây giờ đi? Kỳ thật không cần nghĩ mọi chuyện quá tệ, chỉ cần dụng tâm đối đãi thì chuyện gì cũng trở nên rất đơn giản.”

“Bàng hoàng chỉ là ngắn ngủi, anh đam mê đua xe, không phải rời khỏi sân thi là anh sẽ mất đi nó, giống như tôi, ai mà ngờ được người như tôi lại đứng trên sân thi chứ?”

Mao Tuấn nghe xong lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn thì áp lực trong lòng giảm đi không ít, rốt cuộc anh cũng lấy lại nụ cười: “Đúng vậy, tôi đam mê đua xe, không thể vì rời khỏi sân thi đấu là hoàn toàn mất đi nó.”

Thịnh Hoàn Hoàn vỗ vỗ vai Mao Tuấn: “Cho nên đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, cố gắng phát huy toàn bộ thực lực ra, còn lại giao cho ý trời.”

Mao Tuấn gật đầu: “Cảm ơn cô, hiện tại tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Cố lên, về sau lên thương trường, có lẽ chúng ta còn có thể che chở cho nhau.”

Mao Tuấn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Công ty nhà tôi không so được với Thịnh Thế, cô che chở cho tôi thì đúng hơn.”

“Đừng nói quá sớm, đi lên trước đi, đến anh rồi.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy đẩy Mao Tuấn, tự tay đội mũ bảo hộ cho anh ta: “Cố lên.”

“Tôi sẽ cố.”

Nhờ cuộc trò chuyện với Thịnh Hoàn Hoàn, Mao Tuấn đột nhiên hơi chờ mong được về công ty, tương lai gặp được Thịnh Hoàn Hoàn trên thương trường.

Trong vòng thi thứ ba này, tay đua của đoàn xe 666 cũng ở trong đó, có cả Trần Phỉ Phỉ của Quân Hạm, nhìn chung những tay đua trong sân đều là tinh anh đến từ các đội xe lớn, nhưng Mao Tuấn đã nghĩ thông suốt, cứ phó mặc hết cho ông trời đi.

Trần Phỉ Phỉ rất nổi tiếng ở Hải Thành, vừa lên sân đã được các fan nhiệt liệt hoan hô, cô ta mang vẻ mặt kiêu ngạo bước lên xe.

Thi đấu bắt đầu, Trần Phỉ Phỉ liên tục dẫn đầu, cuối cùng không ngoài suy đoán đã lấy được hạng nhất vòng thứ ba, giành được một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Trong tiếng vỗ tay, Mao Tuấn nhếch khóe miệng lên, bởi vì anh đứng thứ hai, vượt qua tay đua của đoàn xe 666. Vì thế anh rất kiêu ngạo giơ ngón giữa lên với tay đua đó, làm anh ta tức đến đập nắm tay.

Sắc mặt Vu Quang và Vu Hạo xuất sắc khỏi bàn đến.

Mao Tuấn quá kích động, gỡ mũ giáp xuống chạy thẳng về hướng Thịnh Hoàn Hoàn rồi ôm chặt lấy cô: “Phó đội, cô thật là ngôi sao may mắn của tôi.”

Nói xong, anh ta còn hưng phấn hôn lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức giơ tay che mặt anh ta lại: “Mao Tuấn, anh làm như vậy, tôi sẽ cảm thấy anh đang giở trò lưu manh.”

Mặt Mao Tuấn đỏ lên, lập tức buông Thịnh Hoàn Hoàn ra: “Xin lỗi, tôi quá kích động, không nhịn được.”

Dứt lời, Mao Tuấn bị bọn Cao Dương và Lữ Nguyên Lãng nâng lên, cả Vũ Yến là một mảnh cười vui.

Trong đoàn xe 666 truyền đến một một tràng nhạo báng:

“Còn không phải không bị đào thải thôi sao, có gì ghê gớm đáng để họ mừng thành như vậy.”

“Không bị đào thải đã là may lắm rồi sao có thể không kích động, nhìn họ vui chưa kìa, đúng là chưa thấy cảnh đời.”

“Đúng rồi, xem Quân Hạm người ta bình tĩnh đến cỡ nào.”

“Đội xe nhỏ chính là như vậy...”

Kế tiếp là Triệu Giai Ca lên sân, tiếp theo là Lăng Kha, sắc mặt đám tay đua đoàn xe 666 càng khó coi, các cô đều không bị đào thải, hơn nữa dùng tốc độ tuyệt đối tiến vào vòng thi thứ hai.

Bởi vì thời gian hữu hạn, cuộc thi của Thịnh Hoàn Hoàn được xếp vào buổi chiều, Lăng Kha thi xong thì người của Vũ Yến chuẩn bị rời khỏi sân đấu.

Lúc này, mọi người liền thấy Lăng Tiêu đi về hướng họ. Lâm Chi Vũ ôm Lăng Thiên Vũ đi theo phía sau.

Không ít ánh mắt bị Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ hấp dẫn qua.

Chỉ thấy Lăng Tiêu mặc một bộ sậm màu, ngũ quan lập thể thâm thúy, đôi chân thon dài tao nhã bước từng bước đến như báo săn, quý khí sinh ra đã có sẵn và khí thế không giận đã oai của hắn cứ như một vị vua nhìn xuống thiên hạ.

Mà vẻ đẹp của Lâm Chi Vũ làm mọi người rất trầm trồ.

“Người đàn ông kia là ai? Trông cao quý quá.”

“Anh ta là nhà giàu số một của Hải Thành - Lăng Tiêu.”

“Oa, nhà giàu số một lại trẻ như thế, hơn nữa còn đẹp trai quá, tôi không muốn đi, muốn ở lại Hải Thành quá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK