Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201: Nam tiểu thư, Diệp thiếu mời ngài đi vào

“A Sâm, đây, chú kính cháu một ly.”

Nam Hạo Thiên bưng ly rượu lên, Diệp Sâm mỉm cười: “Đâu nào, nên là cháu kính chú mới đúng, năm đó cũng nhờ chú và Tiểu Tầm chiếu cố.”

Tầm mắt Diệp Sâm nhìn lướt qua gương mặt Nam Tầm, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Nam Tầm cũng bưng ly rượu lên, khách sáo mà uống một ngụm

Sau đó vợ chồng Nam Hạo Thiên cứ liên tục chuốc rượu Diệp Sâm, cũng không biết trong lòng hai vợ chồng này tính toán cái gì, Diệp Sâm lại không tiện từ chối nên uống không ít.

Cuối cùng Nam Tầm thật sự nhìn không được: “Cha, con ăn no, dẫn Hoan Hoan đi về trước.”

Nói xong, Nam Tầm đứng lên.

Lúc này Nam Hạo Thiên hỏi Diệp Sâm: “A Sâm, cháu đang ở đâu?”

Diệp Sâm nói: “Thịnh Thế Danh Môn.”

Nam Hạo Thiên cười nói: “Trùng hợp thật, Tiểu Tầm cũng sống ở đó, hai đứa cùng về đi!”

Nam Tầm nhăn mày lại, Diệp Sâm nói: “Được.”

Nam Tầm không tiện nói thêm gì nữa, hơn nữa người ta chỉ tiện đường chở cô về thôi: “Vậy làm phiền.”

Nam Tầm lên lầu ôm Cố Hoan xuống, Diệp Sâm đã chờ cô trên xe, cô ôm con nên chỉ có thể ngồi phía sau.

Diệp Sâm cũng ngồi phía sau, nhưng xe rất rộng, khoảng cách giữa họ không phải gần.

Nam Tầm để Hoan Hoan nằm trên người mình, cô bé ngủ rất say, nếu không làm ồn thì có thể ngủ đến sáng mai.

Có lẽ do uống nhiều quá, trên đường trở về Diệp Sâm vẫn luôn nhắm mắt, trong xe rất im ắng, chỉ có mùi rượu thoang thoảng vờn quanh chóp mũi.

Nam Tầm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi hơi thở của Diệp Sâm càng ngày càng nặng nề.

“Anh... Không có gì đó chứ?”

Ánh đèn trong xe lờ mờ, Nam Tầm không thấy rõ sắc mặt của anh ta, cô muốn bật đèn, nhưng tay lại bị Diệp Sâm đột nhiên nắm lấy.

Lòng bàn tay Diệp Sâm rất nóng, nóng đến không bình thường.

“Anh phát sốt?” Nam Tầm bị thân nhiệt của anh dọa sợ, theo bản năng đặt tay lên trán anh.

Diệp Sâm lại nắm lấy tay cô, đôi mắt tối tăm của anh sắc bén như chim ưng, giọng trầm thấp khàn khàn: “Cô thật sự không biết?”

Nam Tầm bị hỏi không hiểu ra sao: “Tôi nên biết cái gì?”

Diệp Sâm nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó bỗng buông tay cô ra: “Cha cô động tay động chân trong rượu, nếu cô không muốn bị tôi làm trên xe thì tốt nhất là tránh xa một chút.”

Nam Tầm đột nhiên phản ứng lại, Nam Hạo Thiên động tay trong rượu của Diệp Sâm, lại bảo Diệp Sâm đưa cô về khách sạn, là muốn đưa cô lên giường Diệp Sâm!

Sao cô lại có người cha như thế?

Mặt Nam Tầm trắng bệch, lập tức nói với tài xế: “Làm phiền đưa chúng tôi đi bệnh viện gần nhất.”

Diệp Sâm khàn khàn mở miệng: “Không cần, trực tiếp về khách sạn.”

Nam Tầm lo lắng nói: “Không đi bệnh viện, anh chịu nổi không?”

Diệp Sâm tà khí cười lạnh: “Tìm một người phụ nữ tiết hỏa một chút là được.”

Nam Tầm nghe xong thì bỏ đi lo lắng trong lòng.

Trong hành trình sau đó, Nam Tầm không mở miệng nữa.

Trong xe, tiếng thở của anh ta càng ngày càng nặng, càng ngày càng gấp, cứ vang vọng trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp, phóng đại vô hạn bên tai Nam Tầm, làm cô không chỗ để trốn.

Trong lòng Nam Tầm không biết mắng Nam Hạo Thiên bao nhiêu lần, còn nỗ lực ngó lơ người đàn ông bên cạnh: “Tài xế, làm phiền chạy nhanh lên.”

Diệp Sâm đột nhiên bắt lấy tay Nam Tầm rồi siết thật chặt.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn nóng đến dọa người, Nam Tầm muốn tránh thoát trói buộc, nhưng không có kết quả.

Cũng may Diệp Sâm chỉ nắm chặt mà không làm gì cả.

Quá trình này đặc biệt dày vò, may mà khả năng tự chủ của Diệp Sâm rất mạnh, vẫn có thể bình an mà trở về khách sạn.

Xe dừng lại, Diệp Sâm đã bị mấy người đàn ông đón đi, trong đó có một người còn cầm hòm thuốc trong tay.

Nam Tầm không yên tâm nên ôm Cố Hoan đi theo phía sau bọn họ, mãi đến khi họ ngừng lại trước một gian phòng, Nam Tầm mới phát hiện thì ra Diệp Sâm ở ngay kế bên cô.

Diệp Sâm ngã lên giường, phát ra một tiếng rên kiềm nén.

Tầm nhìn nóng rực của anh nhìn chằm chằm vào cô, như hận không thể xé nát cô rồi nuốt vào bụng, bên tai Nam Tầm đỏ bừng, không dám nhìn thẳng.

Rất nhanh, có người chích một mũi lên mu bàn tay Diệp Sâm, hô hấp của anh dần dần ổn định lại, Nam Tầm thấy thế thì vội rời khỏi phòng anh

Sau khi trở về phòng, Nam Tầm lập tức gọi điện thoại cho Nam Hạo Thiên.

Điện thoại vừa được kết nối, tiếng nói vội vàng của Nam Hạo Thiên vang lên: “Lúc này con gọi trở về làm gì, Diệp Sâm đâu?”

Nam Hạo Thiên biết rõ lúc này Nam Tầm còn có thể gọi điện thoại đi có nghĩa là gì - Kế hoạch của ông ta thất bại!

Quả nhiên là ông ta làm.

Thất vọng đã không đủ để hình dung tâm tình lúc này của Nam Tầm, cô nhịn không được chửi ầm lên: “Nam Hạo Thiên, có phải ông không điên rồi, ông biết mình đang làm gì không?”

Nam Hạo Thiên vẫn ôm một tia hy vọng: “Tiểu Tầm, con giúp cha đi, Cố Nam Thành đã giành đi tất cả đơn đặt hàng rồi, cha đã cùng đường rồi nên mới ra hạ sách này.”

“Giúp ông? Tôi lấy gì giúp ông, bán mình?”

“Con nghe cha nói, trước kia Diệp Sâm nghe lời con nói nhất, hơn nữa cậu ta còn chưa kết hôn...”

Nam Tầm tức đến cắn răng: “Câm miệng, ông nghĩ con gái mình là tiên nữ sao, một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, còn mang theo con gái, đưa tới cửa người ta còn không nhìn một cái, ông cứ chờ gánh chịu lửa giận của Diệp Sâm đi!”

Ngu xuẩn, thật không biết năm đó tại sao mẹ cô lại bị người đàn ông này lừa tới tay.

“Tiểu Tầm, con đừng như vậy, giúp cha với... Con giúp cha đi...”

Nam Tầm nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt: “Nam Hạo Thiên, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, tôi và ông ân, đoạn, nghĩa, tuyệt.”

Sau khi cúp điện thoại, Nam Tầm ngồi trên sô pha cả đêm.

Sáng sớm, Cố Hoan thức dậy kêu đói, Nam Tầm dẫn cô bé đi đến tiệm buffet, thuận tiện đóng gói một phần cho Diệp Sâm.

Đã qua rất nhiều năm, cô vẫn nhớ rõ khẩu vị và sở thích của anh ta.

Cố Hoan rất tò mò, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Nam Tầm: “Mẹ, đây là gói về cho ai?”

Nam Tầm giải thích: “Là cho người chú phòng kế bên chúng ta.”

“Chú kế bên? Hai người quen biết sao?”

“Ừ, quen từ rất sớm, nhưng quan hệ không tốt lắm, đây là gói về cho chú đó, nếu không cần thì chúng ta giữ lại ăn trưa có được không?”

Cố Hoan đặc biệt ngoan: “Dạ được, chú kia rất hư sao?”

Nam Tầm rất khó trả lời vấn đề này: “Không hư, chỉ là... mẹ và chú có chút hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì vậy mẹ, giải thích rõ ràng là được rồi.”

Nam Tầm: “... Ừ!”

“Mẹ, rốt cuộc là hiểu lầm gì?”

“...”

Cục cưng, con có mười vạn câu hỏi vì sao à?

Ngoài cửa phòng Diệp Sâm có vệ sĩ canh giữ, Nam Tầm trực tiếp tiến lên hỏi: “Xin hỏi Diệp Sâm dậy chưa, tôi họ Nam, làm phiền truyền lời giúp tôi, tôi có việc tìm anh ta.”

“Diệp thiếu đã dậy rồi, xin chờ một lát.” Vệ sĩ đi vào, chỉ lát sau đã đi ra: “Nam tiểu thư, Diệp thiếu mời ngài đi vào.”

“Cảm ơn.” Nam Tầm gật đầu cảm ơn vệ sĩ, nắm tay Cố Hoan đi vào.

Vừa vào cửa liền thấy Diệp Sâm mặc đồ ở nhà ngồi trên sô pha, có thể là tác dụng phụ của thuốc quá mạnh, sắc mặt anh trông không được đẹp, tinh thần cũng không quá tốt...
Chương 202: Diệp Sâm trở về là vì trả thù cô

Bạn nhỏ Cố Hoan vừa nhìn thấy Diệp Sâm thì hai mắt đã sáng lên, tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Diệp Sâm: “Chú, chú thật đẹp mắt.”

Nam Tầm không biết nói gì với đứa con gái mê trai này: “Hoan Hoan!”

Cố Hoan mặc chiếc váy nhỏ màu hồng nhạt, trên đầu có thắt bím tóc đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, mắt thật to, môi chúm chím, đặc biệt làm người ta yêu thích.

Đây là con gái của cô và Cố Nam Thành!

Diệp Sâm nhìn cô bé đáng trước mặt, vói tay về hướng khuôn mặt mũm mĩm của cô bé rồi bỗng cứng đờ thu lại, liếc mắt về hướng Nam Tầm: “Giống cô.”

“Mọi người đều nói như thế.” Nam Tầm cười cười, đặt bữa sáng đã gói về lên bàn: “Ăn sáng chưa, tôi có mang một chút về cho anh này.”

Đôi mắt thâm thúy Diệp Sâm cũng dừng lại trên cái hộp đó, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường: “Cô cảm thấy thứ này vào miệng tôi được sao?”

Nhìn người đàn ông mang đầy cảm giác xa cách trước mặt, Nam Tầm hít một hơi thật sâu: “Tôi thay cha mình xin lỗi về chuyện tối hôm qua, tôi và Cố Nam Thành ly hôn, dẫn tới Nam thị rơi vào nguy cơ, ông ta đành thử mọi cách khi tuyệt vọng nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy, thực xin lỗi.”

Nói xong, Nam Tầm xách bữa sáng bị ghét bỏ lên: “Tôi thấy sắc mặt anh không tốt lắm, không quấy rầy anh nghỉ ng...”

“Không phải muốn xin lỗi sao?” Diệp Sâm nhìn cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở trước mặt, đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô nói: “Bác sĩ bảo tôi ăn thanh đạm, cô vào bếp xem, tùy tiện làm cái gì đó.”

Vào bếp?

Nam Tầm thực hổ thẹn: “Xin lỗi... Tôi không biết.”

Diệp Sâm nhìn cô với vẻ mặt hơi phức tạp: “Cô gả cho Cố Nam Thành bảy năm mà vẫn không biết nấu cháo?”

“Tôi không thích xuống bếp, hơn nữa ai quy định phụ nữ nào cũng phải biết nấu nướng?”

Nam Tầm không cảm thấy đây là vấn đề.

Diệp Sâm khẽ nhấp môi mỏng: “Cô chỉ lười thôi.”

Nam Tầm không muốn tranh luận vấn đề này với Diệp Sâm, họ không phải đang thảo luận những chuyện liên quan đến sinh hoạt như nấu ăn: “Tôi đã gói về mấy món khẩu vị tương đối thanh đạm, nếu anh không thích thì tôi cầm đi”

Lúc này, Diệp Sâm đứng lên: “Cô lại đây với tôi.”

Nhìn Diệp Sâm đi vào bên trong, Nam Tầm đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó dắt Cố Hoan đi theo phía sau.

Diệp Sâm tiến vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bàn tay có khung xương rõ ràng lấy hai trái cà và mấy quả trứng gà từ trong đó: “Bắt đầu từ cái đơn giản nhất, mì trứng cà chua.”

Nam Tầm nhăn mày lại, không biết Diệp Sâm có ý gì.

Diệp Sâm xách tạp dề lên nhìn về phía cô, trên ngũ quan thâm thúy tuấn tú không có biểu cảm gì: “Bắt đầu đi!”

Đây là muốn cô nấu ăn?

Trong lòng Nam Tầm rất kháng cự, cô sống với Cố Nam Thành nhiều năm như thế, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới phải miễn cưỡng làm chuyện mình không thích vì gã, huống chi là hiện tại: “Tôi đi về trước.”

Cô từ chối xuống bếp, cũng từ chối loại mập mờ này.

Vào thời khắc Nam Tầm xoay người, Diệp Sâm nắm lấy tay cô từ phía sau rồi dùng sức kéo mạnh một cái.

Nam Tầm xoay một vòng, theo quán tính đâm vào ngực Diệp Sâm, một hơi thở xa lạ chui vào chóp mũi, mang theo mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt, thoải mái lạnh lẽo.

Cả người Nam Tầm cứng đờ, mặt trầm xuống muốn rời xa Diệp Sâm, lại bị cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh khóa vào trong ngực, giọng nói tràn ngập từ tính vang lên bên tai cô: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô.”

Nhìn cảnh này, cằm của bạn nhỏ Cố Hoan sắp rớt xuống đất: Wow, chú đẹp trai này thật là ngầu!

“Buông tôi ra.”

Hành động thân mật này làm Nam Tầm không biết làm sao.

Tay Diệp Sâm cũng không quấy rối thêm, anh đeo tạp dề lên cho Nam Tầm, sau đó bắt lấy tay cô cầm trứng gà đập bỏ vào trong chén.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello lại vang lên bên tai cô: “Không phải nói muốn xin lỗi thay cha cô sao? Vậy làm đến khi tôi vừa lòng mới thôi.”

Nói xong, Diệp Sâm buông tay Nam Tầm ra.

Nam Tầm sầm mặt quay đầu lại, Diệp Sâm khoanh tay trước ngực dựa vào cửa nhìn cô, thái độ cứng rắn không cho phép từ chối: “Làm.”

Nam Tầm cầm lấy trứng gà, dùng sức đập vỡ.

Diệp Sâm đứng một bên hướng dẫn: “Bỏ nửa muỗng muối nhỏ, dùng đũa đánh tan trứng.”

Nam Tầm bỏ muối rồi lấy đôi đũa, vừa quấy vừa nhìn chằm chằm con dao trên tường, vì sao cô phải đứng đây làm chuyện này?

Diệp Sâm trở về là vì cười nhạo, trả thù cô.

“Tốc độ nhanh lên.”

“Tự anh làm không phải càng nhanh à?” Nam Tầm cắn răng, nếu là trước kia, cô sớm đã úp trứng gà lên đầu anh ta.

Nhưng hiện tại đuối lý!

Hơn nữa...

Nam Tầm đánh giá thân hình Diệp Sâm một cái, lựa chọn làm kẻ thức thời. Cô không muốn đánh nhau với Diệp Sâm ở trước mặt Hoan Hoan, hơn nữa còn trong tình huống không nắm chắc!

“Tác dụng phụ của thuốc rất lớn, hiện tại tôi không muốn nhúc nhích.” Diệp Sâm thấy Nam Tầm xụ mặt: “Huống chi, đây là thái độ xin lỗi của cô à?”

Nam Tầm cắt một dao bổ đôi quả cà chua ra: “Anh có thể sai tôi làm chuyện khác, trời sinh tôi ghét nấu ăn, anh cũng không phải không biết.”

Diệp Sâm mặt không cảm xúc mà đếm: “Ngẫm lại năm đó cô ép tôi xuống bếp bằng những cách nào, xốc chăn, nhéo tai, kéo tóc, dùng chân đá...”

“Ngừng, đã nhiều năm rồi mà anh còn nhớ rõ như vậy, cần thù dai thế không?” Nam Tầm băm quả cà chua nát nhừ: “Hiện tại anh đang trả thù, trước kia tôi tốt với anh thế nào thì quên hết, chỉ nhớ dáng vẻ phù thủy của tôi thôi.”

Năm đó vợ chồng Nam Hạo Thiên đều bận rộn sự nghiệp của riêng mình, trong nhà thường xuyên chỉ có cô và Diệp Sâm, lúc ấy đang tuổi ăn tuổi lớn, dễ đói, vì thế đương nhiên Nam Tầm đã nô dịch Diệp Sâm. Dù sao anh cãi cũng cãi không lại cô, đánh cũng đánh không thắng cô, chỉ có thể bị nô dịch.

Diệp Sâm nhướng mày: “Rất tốt với tôi? Ví dụ như.”

“Ví dụ...” Nam Tầm hồi tưởng một lượt, bắt đầu chột dạ: “Thôi, chuyện đã qua lâu như thế rồi, đừng nhắc tới làm gì, cắt xong rồi này.”

“Bật lửa đổ dầu, dầu nóng thì đổ hết vào.”

Nước trong chảo còn chưa bay hơi hết mà Nam Tầm đã đổ dầu vào, dầu nóng bắn lên, Nam Tầm chật vật nhảy đi thật xa: “Tôi thề, đây là lần cuối tôi xuống bếp.”

Cố Hoan đứng bên cạnh nhịn không được phàn nàn: “Mẹ, nếu chú chịu dạy mẹ thì mẹ nghiêm túc học đi, mẹ nấu mì thật sự rất khó ăn.”

Nam Tầm: “...”

Cục vàng tri kỷ của cô đâu?

Diệp Sâm khen thưởng mà sờ sờ đầu cô bé, tiến lên đổ trứng vào chảo, quay đầu lại nhìn về phía Nam Tầm: “Tiếp tục.”

Ở trước mặt con gái, Nam Tầm vẫn phải làm tấm gương tốt, đành tiến lên lật trứng.

Diệp Sâm: “Lửa quá lớn, giảm thấp hai nấc.”

Nam Tầm ấn vào mặt điều khiển hai cái, lại lật trứng, đến khi chín vàng thì lấy ra. Cô lại đặt nồi lên bếp đổ dầu, dầu nóng thì đổ trứng vào...

“Chờ một chút, nồi còn chưa đủ nóng.”

Cố Hoan cũng nhìn không được, lập tức giơ ngón tay cái về hướng Diệp Sâm: “Chú, tính tình chú thật tốt, thực sự rất kiên nhẫn.”

Nam Tầm trừng Cố Hoan.

Diệp Sâm lạnh nhạt nói: “Còn ngơ ra làm gì, đổ vào!”

Nam Tầm: “...”

Vất vả lắm mới nấu xong, Diệp Sâm nếm một miếng, Cố Hoan cũng ăn một ngụm, sau đó cùng đồng thanh nói: “Nấu lại.”
Chương 203: Không muốn Cố Hoan và Diệp Sâm thân cận quá

Nam Tầm đoạt lấy cái muỗng trong tay Cố Hoan, múc một muỗng, sau đó âm trầm nhìn về phía Diệp Sâm: “Trình độ nấu nướng của anh cũng không có gì đặc biệt.”

Lần thứ hai vẫn là “Nấu lại”, lần thứ ba Diệp Sâm nói một câu: “Gỗ mục không thể điêu.”

Mặt Nam Tầm càng khó coi: “Không làm.”

Diệp Sâm không nói cái gì, nhìn chằm chằm cô chừng hai phút, mãi đến khi cô bại trận mới xoay người rời khỏi phòng bếp.

Nam Tầm lấy ra ba quả trứng cuối cùng từ tủ lạnh.

Cố Hoan đi đến bên chân Nam Tầm, ngẩng đầu: “Mẹ không nổi giận với chú luôn.”

Nam Tầm cắn răng: “Tính tình mẹ con tốt quá thôi!”

Ra lăn lộn cuối cùng vẫn phải trả lại, hôm nay tạm thời nhịn anh ta đi.

Cố Hoan cười hì hì: “Mẹ cố lên, con xem trọng mẹ.”

Nam Tầm: “...”

Cố Hoan lại nói tiếp: “Mẹ, con cảm thấy chú này không tồi.”

Nam Tầm chuyên tâm nấu ăn, Cố Hoan lo nói một mình: “Vừa cao vừa trai còn rất ngầu, biết nấu ăn, quan trọng nhất là quản được mẹ.”

Nam Tầm giật mình nhìn Cố Hoan, không ngờ cô bé lại nói ra lời này: “Bà mối nhập con à?”

Cố Hoan thấp giọng nỉ non: “Cả làm cơm mà mẹ cũng không biết, con phải tìm người cha mới chăm sóc chúng ta.”

Nam Tầm dở khóc dở cười: “Cố Hoan, con ghét bỏ mẹ à?”

Cố Hoan lắc đầu, ngây ngô mà tự ghét bỏ mình: “Mẹ, con không chê mẹ, con chỉ ghét bỏ bản thân, chờ con lớn lên một chút thì nhất định sẽ nấu cơm cho mẹ ăn, là dạng ngon thật ngon ấy.”

Nam Tầm: “...”

Một lớn một nhỏ này hẹn trước liên thủ khinh bỉ cô sao?

Phần mì trứng cà chua cuối cùng cũng thành công, Nam Tầm bưng mì đi ra ngoài liền thấy Cố Hoan đang ngồi trên đùi Diệp Sâm nhìn anh chơi game.

Cố Hoan nói: “Chú út con cũng biết chơi trò này, cha nói chú út không làm việc đàng hoàng, chỉ biết chơi game thôi.”

Giọng nói của Diệp Sâm như một cái loa sub mê người: “Vậy Hoan Hoan cảm thấy thế nào?”

Cố Hoan nhu nhu nói: “Con thấy thích thì chơi thôi, như con thích ăn kem và MacDonald, cha nói không thể ăn, nhưng mẹ vẫn dẫn con đi ăn, sau đó con sẽ rất vui vẻ.”

Diệp Sâm lại hỏi: “Vậy Hoan Hoan cảm thấy ai đúng?”

Cố Hoan buồn rầu trầm tư: “Mẹ đúng, nhưng cha cũng không sai, cha lo con ăn nhiều tiêu chảy.”

Tuy Hoan Hoan có chút nghịch ngợm, nhưng vẫn luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, trời sinh EQ đã cao.

Nam Tầm đi lên trước, đặt mì lên bàn: “Mì anh muốn đây.”

Cố Hoan bước xuống khỏi đùi Diệp Sâm, dựa vào bàn mà nói: “Chú, lần này nhìn không tồi, chắc là thành công.”

Diệp Sâm buông di động, duỗi tay sờ sờ đầu cô bé, muốn hỏi con muốn ăn không, giây tiếp theo Cố Hoan đã bị Nam Tầm kéo qua, cứ như sợ con gái sẽ bị anh bắt cóc.

Nam Tầm bế Cố Hoan lên: “Đây là phần cuối cùng, anh tạm chấp nhận ăn đi, tôi còn có việc đi trước.”

Kỳ thật trong lòng Nam Tầm không muốn Cố Hoan và Diệp Sâm thân cận nhau quá.

Lần này Diệp Sâm không ngăn trở.

Nam Tầm đi rồi, Diệp Sâm nhìn chén mì trên bàn với ánh mắt phức tạp, lại cầm lấy di động: “Chuẩn bị một chút, hôm nay về Mỹ.”

….

Ngày đó Cố phu nhân bị Trần Do Mỹ làm tức hộc máu, đến nay còn ở bệnh viện, cuối cùng cũng chờ được Cố Nam Thành tới thăm, nhưng bà ta không ngờ là Trần Do Mỹ cũng tới.

Cố Nam Thành ngồi bên giường bệnh, nắm lấy tay Cố phu nhân: “Mẹ, con đến trễ, hiện giờ cảm thấy đỡ chút chưa?”

Cố phu nhân cười cười: “Mẹ không sao, là Bắc Thành lo quá, một hai ép mẹ nằm viện.”

Cố Nam Thành nói: “Mẹ luôn như vậy, cứ nói không sao không sao, nếu tới bệnh viện thì ngoan ngoãn ở lại, phối hợp bác sĩ chữa bệnh, đừng làm tụi con lo lắng.”

Nói xong, gã kéo Trần Do Mỹ đi qua, nhận lấy bao lớn bao nhỏ trong tay cô ta: “Mẹ, đây là thuốc bổ Tiểu Mỹ mua cho mẹ, nghe nói mẹ nhập viện, cô ấy rất lo lắng, cứ nói muốn tới thăm mẹ.”

Lo lắng?

Cố phu nhân cười lạnh trong lòng, là muốn đến xem bà ta đã chết chưa thôi!

Trải qua một lần giao thủ, Cố phu nhân cẩn thận hơn rất nhiều, không xúc động giống như trước đó, bà ta nhìn về phía Trần Do Mỹ mà gật đầu nói: “Có tâm.”

Trần Do Mỹ có vẻ rất mừng vì thái độ của Cố phu nhân, cô ta sung sướng nói: “Đây là chuyện con nên làm, bác gái, hiện tại anh Nam Thành đang bận chuyện công ty, không có thời gian lại đây thăm bác, nếu bác gái không chê thì về sau ngày nào con cũng đến chăm sóc bác.”

Ngày nào cũng tới?

Lấy thân phận gì?

Nam Thành vừa ly hôn, người đàn bà này đã gấp không chờ nổi muốn nói cho cả thế giới rằng mình và Nam Thành đang hẹn hò. Nếu bà ta đồng ý thì không phải đồng nghĩa với việc thừa nhận thân phận của cô ta?

Muốn dùng bản mặt nhu nhược đáng thương kia làm bà ta ghê tởm, nằm mơ!

Cố phu nhân thản nhiên mà nói: “Không cần, thành Tây cách nơi này quá xa, bình thường Nam Thành làm việc mệt mỏi, cô cứ ở nhà, tránh sau khi tan tầm nó còn phải tới đón cô.”

“Mẹ, mẹ không phản đối?” Lời này của Cố phu nhân làm Cố Nam Thành rất bất ngờ.

Cố phu nhân già vờ thở dài: “Phản đối có tác dụng gì? Nhưng có thể bước vào cửa Cố gia hay không còn phải xem biểu hiện sau này của cô ta.”

Trần Do Mỹ lập tức ngoan ngoãn trả lời: “Cảm ơn bác gái, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh Nam Thành, sẽ không làm bác thất vọng.”

Cố phu nhân gật gật đầu, không muốn nhìn cô ta thêm nữa, lập tức bảo Cố Nam Thành đỡ mình nằm xuống: “Mẹ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, hai đứa trở về đi!”

Rời khỏi bệnh viện, Trần Do Mỹ dựa đầu vào vai Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, em rất mừng, em cho rằng bác còn phản đối chúng ta, không ngờ bác đột nhiên đồng ý, hôm nay mẹ còn hỏi em là tính khi nào kết hôn.”

Trần Do Mỹ âm thầm đánh giá Cố Nam Thành, sau đó ngọt ngào cười nói: “Em nói với mẹ là anh Nam Thành vừa ly hôn, kết hôn gấp như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh, hơn nữa em còn trẻ, chỉ cần được ở bên cạnh anh thì kết hôn hay không cũng không quan trọng.”

Xem đi, cô hiểu chuyện đến mức nào!

Cô gái hiểu chuyện đến làm người ta đau lòng như vậy, cưới cô thì đã sao?

Cố Nam Thành nhìn gương mặt tươi cười ngọt ngào trong trẻo trước mặt mà nói: “Kết hôn đi!”

Trần Do Mỹ ngẩn người: “Anh Nam Thành?”

Cố Nam Thành dừng bước: “Chúng tôi kết hôn đi!”

Dù sao sớm muộn gì cũng kết hôn, gã ly hôn không phải là để cô có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh mình sao?

Trong lòng Trần Do Mỹ rất kích động, cô ta còn nghĩ muốn gả vào Cố gia cần phí thêm chút tâm tư, không ngờ Cố Nam Thành đã rất yêu mình, cô ta chỉ thử một chút mà gã đã đồng ý.

Trần Do Mỹ cố nén mừng thầm trong lòng, chỉ lắc đầu với Cố Nam Thành.

Mặt Cố Nam Thành hơi trầm xuống: “Không muốn?”

“Không, không phải, đương nhiên em muốn, nhưng em vừa nói anh không thể kết hôn ngay được, không tốt cho danh dự của anh, em biết trong lòng anh có em là đủ rồi.” Trần Do Mỹ duỗi tay ôm Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, anh biết không, em thật sự rất thích, rất thích anh, gặp được anh là chuyện may mắn nhất đời em.”

Cố Nam Thành nhếch khoé miệng lên: “Anh biết.”
Chương 204: Cô cũng chỉ được như thế mà thôi

Lúc trước Trần Do Mỹ suýt bị cưỡng hiếp, khi gã phát hiện thì trên người cô ta đã bị đầy vế thương, lại liều chết không chịu, dáng vẻ dũng cảm kia làm gã khó quên được.

Sau đó gã cứu cô ta, mới biết được cô vẫn còn yêu gã, không thể chấp nhận người đàn ông khác, thà chết cũng muốn giữ lại tấm thân trong sạch cho gã.

Chuyện này làm Cố Nam Thành rất chấn động, luôn không thể quên đi.

Cũng vì những lời nói lúc trước của cô ta mà gã mới sinh ra cảm giác thương tiếc!

Thì ra trên đời này có cô gái ngốc như vậy, vẫn luôn yên lặng, không oán không hối hận mà yêu mình nhiều năm, cho dù đã từng bị gã sỉ nhục, tâm ý của cô vẫn chưa từng thay đổi.

Tình yêu này rất đáng quý đối với Cố Nam Thành, đồng thời cũng rất mới mẻ, là cảm giác gã chưa từng cảm nhận được từ Nam Tầm.

Cố Nam Thành nắm tay Trần Do Mỹ: “Đi theo anh!”

“Đi đâu?” Trần Do Mỹ hỏi.

Cố Nam Thành khẽ cười: “Mua nhẫn.”

“Anh Nam Thành.”

Lúc này Trần Do Mỹ nên cảm động rơi lệ, nhưng cô ta thật sự quá kích động, không cách nào khóc ra được, chỉ có thể để mặc Cố Nam Thành kéo đi.

Đi chưa được mấy bước, Cố Nam Thành đột nhiên ngừng lại.

Một người đàn ông trung niên chặn đường đi của họ - Là Nam Hạo Thiên!

Cả đêm Nam Hạo Thiên không ngủ, mắt hiện tơ máu, gương mặt béo ú đầy dầu, cằm đã mọc râu, tóc cũng lộn xộn, vừa già vừa suy sút.

Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ ở sau người, lạnh lùng nhìn người cha vợ ngày xưa: “Tránh ra.”

Nam Hạo Thiên giang tay chặn đường Cố Nam Thành, gương mặt già nua đầy nôn nóng và khẩn cầu: “Nam Thành, xin cậu nể tình quá khứ mà buông tha cho tôi đi, cậu giành hết đơn hàng đi rồi, hiện tại tôi chỉ có thể ngồi chờ phá sản, tôi còn có vợ con cần nuôi...”

“Liên quan gì đến tôi?” Cố Nam Thành lạnh nhạt nhìn Nam Hạo Thiên: “Muốn trách thì trách con gái ông, nếu không phải cô ta dồn ép thì hai bên đâu cần khó coi như thế?”

Nam Hạo Thiên đỏ mắt, tuyệt vọng cầu xin: “Tôi biết là đứa con gái bất hiếu của mình sai, tôi xin lỗi cậu, xin cậu nể mặt Hoan Hoan, đừng đuổi tận giết tuyệt được không?”

Ông ta thật sự cùng đường, nếu không tối hôm qua sẽ không làm ra chuyện hồ đồ là bỏ thuốc Diệp Sâm.

Cố Nam Thành lập tức nổi gân xanh đầy mặt: “Hoan Hoan? Ông còn dám nhắc Hoan Hoan với tôi? Chẳng lẽ đứa con gái ngoan của ông không nói cô ta ép tôi cắt đứt quan hệ cha con với Hoan Hoan?”

Nếu không phải như thế, gã cũng không hận cô thấu xương như vậy.

“Cái... Cái gì?” Mặt Nam Hạo Thiên lập tức tái nhợt như tờ giấy.

Cố Nam Thành vô tình đẩy ông ta ra, nắm tay Trần Do Mỹ rời đi.

Tiếng kêu rên tuyệt vọng của Nam Hạo Thiên truyền đến từ phía sau Cố Nam Thành: “Cố Nam Thành, xin cậu cho tôi một con đường sống đi, tôi không muốn trắng tay, tôi quỳ xuống xin cậu.”

Hai đầu gối đập xuống đất, giọng nói không lớn, lại cực kỳ chói tai.

Bước chân Cố Nam Thành hơi khựng lại, tiếp theo vẫn không quay đầu mà rời đi.

Trần Do Mỹ nhìn Nam Hạo Thiên quỳ trên mặt đất mà không ai phản ứng, khóe miệng không khỏi nhếch lên cao cao: Nam Tầm, cô cũng chỉ như thế thôi.

Trước kia ăn ba cái tát của Nam Tầm ở Cố gia, hiện tại, trong lòng Trần Do Mỹ đột nhiên dâng lên khoái cảm trả thù, tiếc nuối duy nhất chính là thời khắc xuất sắc như thế mà Nam Tầm lại không có ở đây.

Cô nên có mặt, cô nên xem cho kỹ, sau khi bị Cố Nam Thành vứt bỏ thì cô chẳng là cái gì cả, còn không bằng Trần Do Mỹ này!

Nhìn bóng dáng Cố Nam Thành đi xa, Nam Hạo Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, lập tức ngã xuống mặt đất.

“Người kia té xỉu rồi.” Trần Do Mỹ kéo Cố Nam Thành lại, lo lắng chỉ về phía sau.

Cố Nam Thành quay đầu lại liền thấy Nam Hạo Thiên ngã xuống đường.

Mặt gã sa sầm, một lúc sau khẽ mắng một tiếng, xoay người chạy trở về rồi ôm Nam Hạo Thiên đã bất tỉnh nhân sự đến bệnh viện...



Nam Tầm ngủ một giấc đến giữa trưa, Cố Hoan chơi mệt rồi thì ngủ bên cạnh Nam Tầm, Nam Tầm đứng dậy chỉnh đốn xong mới đánh thức Cố Hoan.

Họ đói bụng, hai mẹ con không biết nấu nướng đành xuống lầu kiếm đồ ăn.

Mới ra cửa liền nhìn thấy Diệp Sâm, Diệp Sâm cao lớn mặc một bộ đồ màu đen, tôn quý lại cứng rắn, so với buổi sáng thì như hai người khác biệt, lúc này anh như một vương giả được mọi người vây quanh, bước từng bước một chậm rãi đi về hướng thang máy.

Khi đi qua trước mặt hai mẹ con, anh nhìn thẳng rồi đi lướt qua.

Nam Tầm nhìn vệ sĩ kéo vali, suy đoán Diệp Sâm phải về Mỹ.

Đây là kết quả tất yếu, Nam Tầm không có cảm giác gì, chỉ yên lặng chúc anh thuận buồm xuôi gió, cầu mong anh có thể tìm được một người con gái mình yêu thích ở đất khách quê người.

“Mẹ, chú muốn đi đâu?” Cố Hoan tò mò hỏi.

“Chắc là về Mỹ!”

“Chú còn trở về không?” Cố Hoan lại hỏi.

Nam Tầm nhìn bóng dáng kia biến mất trong thang máy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Chắc sẽ không về nữa.”

Cố Hoan rất tiếc hận: “Thật đáng tiếc, con rất thích chú.”

Kế tiếp Cố Hoan luôn thở dài, Nam Tầm hỏi cô bé làm sao vậy, cô bé thản nhiên trả lời: “Con chỉ nghĩ đến về sau không nhìn thấy chú kia thì không vui vẻ nổi nữa, ai!”

Nam Tầm bị dáng vẻ ông cụ non của Cố Hoan làm dở khóc dở cười.

Sau khi ăn xong, Nam Tầm tính đi tìm nhà, cứ ở khách sạn cũng không được, nên có cái ổ nhỏ của mình mới có cảm giác an toàn.

Mới lên xe, Nam Tầm liền nhận được cuộc gọi từ một số lạ, cô không ngờ vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói của Cố Nam Thành.

Cú điện thoại này là Cố Nam Thành dùng di động của Trần Do Mỹ gọi đến, số của gã đã bị Nam Tầm chặn.

Giọng nói của Cố Nam Thành tràn ngập không kiên nhẫn, thậm chí không muốn gọi tên của cô: “Cha cô ở bệnh viện XX, tốt nhất cô lập tức lại đây.”

Nam Tầm lập tức phản ứng lại: “Cha tôi xảy ra chuyện gì?”

Cố Nam Thành lạnh nhạt trả lời: “Không biết, tự tới xem, tôi còn có việc bận, không có thời gian lãng phí vào chuyện này, tốt nhất cô lập tức lại đây.”

Nói xong, Cố Nam Thành cúp máy.

Mặt Nam Tầm trắng bệch, lập tức bảo tài xế quay đầu, cô đưa Cố Hoan đến chỗ Lăng Kha trước, sau đó mới lao đến bệnh viện: “Bác tài, làm phiền chạy nhanh lên.”

Tuy tối hôm qua có nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Nam Hạo Thiên, nhưng Nam Tầm thật sự không thể mặc kệ sự sống chết của ông ta, hơn nữa nghe giọng điệu của Cố Nam Thành thì tình hình của Nam Hạo Thiên có vẻ rất nghiêm trọng...

Nam Tầm không dám nghĩ tiếp: “Làm phiền bác tài chạy nhanh hơn nữa đi.”

Không bao lâu sau, Nam Tầm liền nhìn thấy Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ. Hai người này ngồi ngoài phòng bệnh, Cố Nam Thành rất bình tĩnh, trông có vẻ rất mất kiên nhẫn.

Nam Tầm chán ghét Nam Hạo Thiên, mà Cố Nam Thành còn thậm tệ hơn. Cố Nam Thành sinh ra đã ngậm muỗng vàng, dòng máu có sẵn sự cao ngạo trời sinh, trong lòng rất xem thường tác phong của Nam Hạo Thiên.

Nam Tầm liếc nhìn hai người một cái rồi bước nhanh vào phòng bệnh, Nam Hạo Thiên nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, không nhìn ra tình trạng thế nào.

Lúc này Trần Do Mỹ đi đến, vô hại nói với Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, bác trai vừa tới tìm Nam Thành, kết quả đã té xỉu, nhưng chị đừng quá lo, bác sĩ nói chỉ hơi suy yếu.”
Chương 205: Trừ cô ra còn ai có lá gan này?

Lời này là nói cho Cố Nam Thành đứng bên ngoài nghe, lúc nói câu này, khóe miệng Trần Do Mỹ vẫn nở nụ cười của người chiến thắng.

Khi đến gần Nam Tầm, cô ta mới dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Cha cô quỳ lạy cầu xin Cố Nam Thành, đáng tiếc Cố Nam Thành không quay đầu lại, cha cô té xỉu trên đường, nếu không phải tôi xin anh ấy thì Cố Nam Thành căn bản không quan tâm đến chết sống của ông ta, thì ra Nam Tầm cô cũng chỉ được như thế.”

Nam Tầm sớm đã hết hy vọng với Cố Nam Thành, không có chờ mong sẽ không có thất vọng, cho nên nghe Trần Do Mỹ nói những lời này cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười lạnh: “Vì sao không dám để Cố Nam Thành nghe thấy lời này? Sở dĩ cô cứ lấy tôi ra so sánh, chứng tỏ trong lòng cô biết rõ mình không bằng tôi.”

“Tôi không bằng cô?” Trần Do Mỹ khịt mũi coi thường.

Nam Tầm bình thản ung dung mà nói tiếp: “Dù Nam gia phá sản thì thế nào, tôi có cách để kiếm sống, có bạn bè chân thành mà giàu có, mà cô thì sao? Cô có cái gì? Cô chỉ có một người cha tham ô ngồi tù, một thằng anh chẳng ra tích sự gì và một bà mẹ tham lam.”

Mặt Trần Do Mỹ dần trở nên âm trầm, sự kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất hầu như không còn.

Nam Tầm tiếp tục nói: “Cô ăn bám được Cố Nam Thành thì thế nào, một ngày là tiểu tam, cả đời cũng không thoát được tiếng xấu. Hơn nữa cô cảm thấy Cố Nam Thành sẽ mê mệt gương mặt này bao nhiêu năm?”

Nam Tầm búng búng áo Trần Do Mỹ: “Cảm ơn cô đặc biệt đến báo cho tôi biết tình hình cha tôi.”

Dứt lời, Nam Tầm dời mắt khỏi gương mặt xanh mét của Trần Do Mỹ, lập tức đi ra ngoài cửa.

Lúc này Cố Nam Thành đã đứng lên, hình như đang muốn rời đi.

Nam Tầm không hỏi cái gì, chỉ lên tiếng cảm ơn: “Cảm ơn anh đưa cha tôi tới bệnh viện.”

Cố Nam Thành nhướng mày: “Không hỏi xem vì sao cha cô tới tìm tôi?”

Nam Tầm dời mắt khỏi người Cố Nam Thành: “Không có hứng thú.”

Không cần hỏi cô cũng biết mấy trò của Cố Nam Thành, Nam Hạo Thiên tìm gã là muốn xin gã đừng làm quá tuyệt tình, nhưng hiển nhiên ông ta không hiểu Cố Nam Thành, gã căn bản chẳng quan tâm đến chuyện này.

Cô đã sớm cảnh cáo Nam Hạo Thiên, làm việc đừng quá tham lam, phải để lại đường lui cho mình, đáng tiếc ông ta không nghe khuyên bảo!

“Quả nhiên đủ máu lạnh.” Cố Nam Thành cười lạnh: “Cũng phải, cho dù Nam gia có đổ thì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến cô, tùy tiện tìm một người đàn ông là dựa vào được rồi, Diệp Thần kia không tồi, đáng tiếc quá non.”

Diệp Thần?

Hôm qua cô mới quen biết Diệp Thần, sao Cố Nam Thành lại biết?

Mặt Nam Tầm chợt trầm xuống: “Anh điều tra tôi?”

Cố Nam Thành nói: “Tôi không rảnh điều tra cô, chỉ là trùng hợp Tây Tây là bạn học của Diệp Thần, tối hôm qua họ ăn cơm ở bên ngoài, bị tôi gặp được.”

Lúc này Trần Do Mỹ đã ổn định cảm xúc đi tới, vươn đôi tay khoác lên cánh tay Cố Nam Thành: “Anh Nam Thành, hai người đang nói gì?”

Cố Nam Thành rút cánh tay khỏi tay Trần Do Mỹ: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

Trước khi rời đi, Cố Nam Thành lại nói với Nam Tầm: “Diệp Thần là người Tây Tây thích, cô sẽ không mất phẩm giá đến mức giật đàn ông với em chồng mình đó chứ?”

Nói xong, không đợi Nam Tầm trả lời, gã đã sải bước đi rồi.

Trần Do Mỹ muốn đuổi theo, lại bị Nam Tầm kéo lấy: “Sao Cố Nam Thành lại biết tôi quen Diệp Thần?”

Trần Do Mỹ cười thật quyến rũ: “Chiều hôm qua cô và anh đẹp trai đó gặp mặt ở nhà ăn, tôi và Cố Nam Thành trùng hợp bắt gặp, không ngờ cô là dạng trâu già khoái gặm cỏ non.”

Dứt lời, Trần Do Mỹ cũng rời đi.

Nam Tầm đặc biệt câm nín, hiện tại ai cũng thích nhìn mặt đoán mò à?

Hơn nữa, có phải Cố Nam Thành còn chưa làm rõ không, đừng nói hiện tại cô và Diệp Thần không có gì, dù có cũng không tới phiên gã nói ra nói vào, ăn nói móc họng là do cảm thấy Diệp Thần trẻ hơn Trần Do Mỹ sao?

Đi ra từ bệnh viện, Cố Nam Thành sớm đã vứt chuyện mua nhẫn ra sau đầu, lên xe liền nói với Trần Do Mỹ: “Thời gian không còn sớm, anh đưa em về trước, anh còn phải về công ty.”

Trần Do Mỹ thấy sắc mặt Cố Nam Thành không tốt lắm thì không dám nhiều lời, chỉ quan tâm nói: “Nếu không em tự đón xe về thôi, em không muốn anh quá mệt mỏi.”

Cố Nam Thành nhăn mày lại, trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Vậy em cẩn thận một chút.”

Thân thể Trần Do Mỹ cứng đờ, đây là lần đầu tiên Cố Nam Thành để cô ta lại giữa đường mà rời đi.

Hai giờ trước, người đàn ông này còn nói muốn kết hôn, muốn mua nhẫn cho cô ta, nhưng sau khi nhìn thấy vợ trước thì mọi chuyện đều bị gã ném ra sau đầu.

Trần Do Mỹ siết chặt túi hàng hiệu trước người, nỗ lực ép mình cười thật tự nhiên: “Em không phải con nít, anh cứ yên tâm đi!”

Sau khi bước xuống từ trên xe, mặt Trần Do Mỹ hoàn toàn lạnh xuống.

Cô ta sai rồi, cô không nên đắc ý vênh váo.

Cô ta chỉ muốn sỉ nhục Nam Tầm nên mới nói cho Cố Nam Thành chuyện Nam Hạo Thiên té xỉu, không ngờ lại biến khéo thành vụng, đánh mất cơ hội tốt như vậy!!!

Trần Do Mỹ hối hận không thôi, nhưng trên đời không có thuốc hối hận.



Sau khi tạm biệt Nam Tầm, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến đoàn xe.

Ngày đó Thịnh Hoàn Hoàn trở về rất sớm, bảo người hầu dọn hành lý đến dưới lầu rồi dắt Lăng Thiên Vũ đi xuống.

Không đến 6 giờ, xe của Lăng Tiêu đã trở lại, chở Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Thiên Vũ trực tiếp chạy tới nhà cũ Lăng gia.

Sau khi lên xe, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ qua, Thịnh Hoàn Hoàn thấy tâm tình hắn có vẻ không tồi liền bắt lấy thời cơ nói kế hoạch của Nam Tầm cho Lăng Tiêu nghe.

Lăng Tiêu nghe xong, một lúc sau mới liếc về hướng cô: “Các cô cũng rất biết tính toán đấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười tủm tỉm: “Hôm nay tôi đặc biệt đến đoàn xe hỏi qua, chúng ta không có tài trợ trang sức, không xung đột.”

Lăng Tiêu không nói được hay không, chỉ hỏi lại cô: “Gần đây luyện thế nào, nắm chắc bao nhiêu?”

Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Bảy tám phần.”

“Đoạt giải quán quân?”

“Tiến vào top3.”

Hiện tại anh hùng xuất hiện lớp lớp, Thịnh Hoàn Hoàn không dám nói quá vẹn toàn.

Lăng Tiêu im lặng: “Nếu cô đoạt được giải quán quân thì tôi có thể thỏa mãn một nguyện vọng của cô?”

Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ: “Nguyện vọng gì cũng được?”

Lăng Tiêu gật đầu: “Đúng.”

Thịnh Hoàn Hoàn không cần nghĩ ngợi: “Tôi muốn có con.”

Phản ứng của Lăng Tiêu rất kịch liệt: “Thôi, coi như tôi chưa nói.”

Quả nhiên con cái là cấm kỵ của Lăng Tiêu!

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn trầm xuống, nhưng vẫn làm ra vẻ không để bụng mà cười: “Không được, lời đã nói ra như nước tát ra ngoài, sao có thể tuỳ tiện thu hồi như thế, tôi sẽ suy xét nên đưa ra nguyện vọng gì với anh, đến lúc đó anh đừng có chối đấy.”

Lăng Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô nên ngẫm lại phải làm sao để đoạt giải quán quân đi! Đối thủ năm nay mạnh hơn trước kia nhiều.”

“Có phải anh biết nội tình gì hay không?”

“Không biết.”

Lăng Tiêu cho Thịnh Hoàn Hoàn một ánh mắt: Cho dù biết tôi cũng không nói với cô, cô tự suy nghĩ đi.

Thịnh Hoàn Hoàn thực buồn bực: “Ai lại như anh, dụ người ta tò mò rồi lại không thỏa mãn thắc mắc, không ai nói với anh như vậy rất dễ ăn đòn sao?”

“Trừ cô ra còn có ai có lá gan này?”

Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt cao ngạo lạnh lẽo.

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Người đàn ông này quá ngạo mạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK