Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 243: Cố Nam Thành, anh vừa lòng chưa?

Trừ căn nhà bị san bằng ra, hoa cỏ cây cối bốn phía cũng không còn, cả bể bơi cũng bị san lấp, chỉ còn lại một mảnh đất lớn trơ trọi.

Nam Tầm siết chặt tay lái, hai mắt đỏ rực nhìn mảnh đất trống này.

Đây là ngôi nhà bảy năm của cô, cô và Cố Nam Thành đã qua đêm tân hôn, có Hoan Hoan ở đây, nơi này có rất nhiều hồi ức tốt đẹp...

Hiện giờ, nó đã hoàn toàn biến mất chỉ trong một đêm.

Trong lòng Nam Tầm chua xót không thôi, cô rất muốn khóc lớn, rồi lại khóc không được, chỉ im lặng ngồi trong xe mà nhìn mảnh đất hoang vu cách đó không xa.

Từng hình ảnh ngày xưa như dần nhạt màu biến mất theo căn nhà, hiện giờ nhớ lại hoàn toàn không cảm nhận được sự tốt đẹp và chân thành lúc trước!!!

Phía trước truyền đến tiếng động cơ ô tô, Nam Tầm dời mắt khỏi mảnh đất rỗng tuếch kia.

Đó là... xe của Cố Nam Thành.

Xe đậu lại trước đất trống, sau một lúc lâu Cố Nam Thành mới đi xuống xe, gã dựa người vào xe nhìn chằm chằm mảnh đất hoang vu kia, châm một điếu thuốc rồi rít từng hơi một.

Hiển nhiên Cố Nam Thành cũng không dự đoán được kết quả này!

Nam Tầm rất muốn xuống xe chính miệng hỏi gã một câu “Anh vừa lòng chưa?”

Nhưng Nam Tầm không làm như vậy mà chỉ quay đầu lặng lẽ rời đi.

Sau khi Nam Tầm đi rồi, Cố Nam Thành gọi điện thoại, giọng nói rất âm u lạnh lẽo: “Rốt cuộc người mua tối hôm qua là ai, anh điều tra hắn ta kỹ cho tôi.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Nam Thành cứ hút điếu này tới điếu khác, qua thật lâu mới rời khỏi tiểu khu.

Nam Tầm vừa trở lại ngôi nhà nhỏ liền nhận được điện thoại của Diệp Sâm: “Giữa trưa cùng đi ăn một bữa không?”

Nam Tầm thực kinh ngạc: “Không phải anh về Mỹ rồi sao?”

Diệp Sâm nói: “Hôm qua vừa trở lại.”

Hôm qua...

Không biết vì sao, rất nhanh Nam Tầm đã liên hệ chuyện căn nhà và Diệp Sâm với nhau, chỉ có người đàn ông này mới làm ra được điều điên cuồng như vậy: “Chuyện căn nhà có phải anh làm không?”

Diệp Sâm cũng không phủ nhận, chỉ lạnh nhạt hỏi cô: “Miếng đất kia là món quà tôi tặng cho cô, thích không?”

Nam Tầm cắn răng: “Anh là đồ biến thái.”

Dùng gần một ngàn vạn mua một mảnh đất trống chẳng có cái gì, đây là sự trả thù của Diệp Sâm, hay là vẫn chưa buông chấp niệm đối với cô?

Vừa nói xong, giọng nói mềm mại của Hoan Hoan đã truyền đến từ di động: “Mẹ, cái gì là biến thái?”

“Hoan Hoan?”

Mặt Nam Tầm biến sắc, vội đẩy cửa phòng ngủ ra, nơi này đâu còn bóng dáng của con gái cô.



Thịnh Hoàn Hoàn dậy thật sớm rồi đăng nhập máy tính, in tư liệu mà Nam Tầm gửi đến ra, vừa rửa mặt vừa ghi nhớ.

Mấy dân kỹ thuật này có sở thích không giống nhau, điều kiện gia đình cũng không đồng đều, nhưng họ lại có quan hệ rất bền chặt với cao tầng công ty.

Ví dụ như Tương Tuấn Tài xuất thân từ huyện thành nhỏ, được giám đốc công ty một tay đề bạt, đặc biệt coi trọng anh ta, cấp nhà cấp xe, giúp anh ta đón cha mẹ già đến bên cạnh chiếu cố, quả thực là Bá Nhạc trong đời.

Còn có Lý Vệ Lâm, đó là người anh em mặc chung cái quần lớn lên với giám đốc công ty, tình như thủ túc.

Còn có An Gia Thụ, cấp trên của cô ấy là đàn anh đại thần mà cô yêu thầm nhiều năm.

Còn có người này...

Nhìn những người đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm thấy đau đầu không thôi.

Ngặt nổi đây đều là tinh anh trong giới, cô nhất định phải kéo họ đến Thịnh Thế thì mới có thể hợp tác với Đường thị.

Đây là chuyện gì thế này!!!

Đường Nguyên Minh thật sự không phải đang làm khó dễ cô đó chứ?

Thịnh Hoàn Hoàn không có thời gian nghĩ nhiều, cô rất gấp, hôm nay là lần đầu tiên cô mở buổi họp sớm, cô phải chuẩn bị rất nhiều thứ để đến công ty sớm một chút.

Tối hôm qua Chu Tín đi đến nhà Dương Lập, có lẽ hai lão già này đã thương lượng xong kế sách, muốn kéo cô khỏi vị trí này, cô tuyệt đối không thể để họ thực hiện được.

Dùng xong bữa sáng thì đi ra ngoài, vệ sĩ đã chuẩn bị xe sẵn cho cô, cô ngồi trên xe, lấy ra một chồng tư liệu cẩn thận nghiên cứu, xe chạy thật nhanh mà vững vàng đến Thịnh Thế.

Vệ sĩ này tên là Thang Nguỵ, là một quân nhân xuất ngũ có võ nghệ không tồi, đã đến Thịnh gia nhiều năm, Thịnh Xán rất tin tưởng ông, rất nhiều chuyện đều bảo ông đi làm.

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận tra xét tư liệu của ông, cảm thấy người này có thể dùng nên quyết định dẫn theo bên người.

Hiện tại cô phải học được cách dùng người. Rất nhiều chuyện một mình cô không thể làm hết, bên cạnh nhất định phải có mấy trợ thủ đắc lực tin tưởng được.

Nhưng hiện tại cô gần như không có ai để dùng!

8 giờ, đã đến giờ công nhân đi làm, văn kiện các phòng được đưa từng chồng từng chồng đến phòng thư ký, cuối cùng tập trung trên bàn của Thịnh Hoàn Hoàn.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn rất lạnh, hôm qua liền biết mấy cao tầng cố ý muốn đì cô, cô không hé răng, hôm nay lại làm trầm trọng thêm.

Công ty có vô số văn kiện lớn nhỏ, nếu mỗi văn kiện đều phải cô xem qua ký tên thì từ sáng đến 12h khuya cũng làm không hết, cả ngày không cần làm cái gì cả.

9h, Thịnh Hoàn Hoàn ôm một chồng văn kiện vào phòng họp, đợi 10 phút lại chỉ có vài người tới.

Đây là muốn cô tự mình đi mời từng người?

Quản lý Lý Na phòng thiết kế đợi một lát, sau đó lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Hội nghị này còn mở không, không thì tôi đi.”

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn không đáp, Lý Na đứng lên rời khỏi phòng họp.

Lý Na đi rồi, lại có hai người đứng lên đi.

Tống Chí Thượng tức giận mắng: “Đám lão già Dương Lập này càng lúc càng làm ra vẻ.”

Quản lý phòng tài vụ Thẩm Nam nói: “Tôi nghe nói sáng sớm Trần Hạo Thiên đã được thả ra, hiện giờ họ càng không sợ gì.”

Thẩm Nam vừa nói xong thì Dương Lập đã dẫn một đám cao tầng đi vào, buồn cười chính là Trần Hạo Thiên cũng ở trong đó.

Lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn cảm nhận rõ được sự hắc ám của xã hội này, chứng cứ cô trình lên đủ định tội Trần Hạo Thiên, nhưng mới qua một đêm mà người này đã được thả ra.

Hơn nữa ông ta còn dám xuất hiện ở công ty.

Đây là công khai vả mặt cô...

Bàn tay đặt dưới bàn của Thịnh Hoàn Hoàn bóp chặt lấy đùi mình, rốt cuộc là ai, rốt cuộc là tên chết tiệt nào thả Trần Hạo Thiên ra!

Dương Lập dẫn người tiến vào, cả đám lần lượt ngồi xuống.

Cao Tễ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và cười nói: “Thịnh tổng, người đều đến đông đủ, còn ngơ ra ở đó làm gì, mở họp đi!”

Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không hiểu ý khiêu khích của Cao Tễ, cô nhìn về phía Trần Hạo Thiên: “Đi ra ngoài, ông không xứng ngồi ở chỗ này.”

Trần Hạo Thiên dựa ra sau, chơi xấu mà nói: “Tôi được thả ra chứng minh tôi vô tội, tôi không phạm sai lầm, cô không có quyền đuổi tôi.”

Lúc này Dương Lập cũng nói: “Hoàn Hoàn, giám đốc Trần không so đo với cô, cô bỏ qua được thì bỏ qua đi, dù sao tội vu khống cũng không nhẹ.”

Vu khống?

Giỏi cho một câu vu khống!

Dương Lập đang uy hiếp trắng trợn, nếu Thịnh Hoàn Hoàn lại không chịu bỏ qua thì họ sẽ kiện ngược lại cô tội vu khống.

Buồn cười, nghĩ Hải Thành này không ai làm gì được họ sao?

Nhìn từng gương mặt hùng hổ doạ người kia, Thịnh Hoàn Hoàn bấu chặt vào thịt mình, đau đớn làm cô bình tĩnh lại: Ba, nếu hôm nay ba ở đây thì sẽ xử lý cục diện này như thế nào?
Chương 244: Bảy năm, tôi vẫn luôn chờ em tới gây tai họa

“Tan họp.” Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên.

Cao Tễ lạnh lẽo trào phúng: “Thịnh tổng, cuộc họp còn chưa bắt đầu mà!”

Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn ông ta một cái: “Quản lý Cao có gì muốn nói thì có thể để lại ngày mai.”

Cô quăng sấp văn kiện trước mặt ra, vẻ mặt rất tàn khốc: “Đống văn kiện này là phòng nào trình lên, nói cho cấp dưới của các người, nếu mấy việc nhỏ này cũng không xử lý được thì tôi không ngại tìm người làm thay.”

Một nửa số người trong phòng hội nghị đều dùng ánh mắt trào phúng khinh bỉ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, Trần Hạo Thiên đã trở lại, hiện tại lời cô nói còn có chút uy nghiêm nào?

Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt mép bàn trước người, gằn từng câu từng chữ: “Tôi biết trong lòng các người đang tính toán cái gì, tôi chỉ hy vọng trong các người có người trợn to mắt, lựa chọn cho kỹ con đường trước mặt, đừng té ngã giữa đường, vĩnh viễn không thể xoay người.”

Sau khi đi ra từ phòng họp, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp rời khỏi công ty.

Tống Chí Thượng gọi điện thoại đến: “Sao bây giờ cô lại rời khỏi công ty, hiện tại đám người Dương Lập không buông tha cho cả tôi và Thẩm Nam, xem ra là muốn đẩy chúng tôi đi luôn.”

Tống Chí Thượng bất mãn trước hành động rời đi của Thịnh Hoàn Hoàn, chẳng lẽ cô bị cục diện vừa rồi làm kinh sợ, chuẩn bị bỏ cuộc trốn đi?

Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt vô lăng trong tay: “Trần Hạo Thiên không vào tù, hội nghị này căn bản không mở được, ở lại chỉ bị bọn họ sỉ nhục thôi.”

“Vậy bước tiếp theo cô tính làm thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lẽo nói: “Ai bảo vệ Trần Hạo Thiên thì tôi làm chết người đó.”

Tống Chí Thượng: “...”

….

Giữa trưa, Nam Tầm ôm Tiểu Hoan Hoan trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy gương mặt u oán của Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức làm cô ấy khiếp sợ.

Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt khóc tang, khoa trương nói: “Sao giờ chị mới về, em sắp bị người ta ép đến đâm đầu vào đậu hủ tự sát rồi!”

Nam Tầm: “...”

Cố Hoan bị Diệp Sâm đưa tới công viên giải trí, lúc Nam Tầm đuổi tới thì Diệp Sâm đang mang cô bé chơi thuyền hải tặc, cô bé ngồi trong lòng Diệp Sâm kêu mẹ, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời cười cong cong như hai ánh trăng non.

Từ sau khi Trần Do Mỹ xen vào cuộc hôn nhân của Nam Tầm và Cố Nam Thành, Nam Tầm không còn nhìn thấy con gái cười vui vẻ như thế!

Chờ một lớn một nhỏ đi xuống từ thuyền hải tặc, Nam Tầm còn chưa mở miệng chất vấn thì Diệp Sâm lại ôm Cố Hoan đi ngồi xe điện đụng.

Nam Tầm bị hoàn toàn làm lơ, chỉ có thể cố nén một bụng lửa giận mà lập tức nhanh chân đuổi theo phía sau Diệp Sâm.

Xe điện đụng chỉ có hai người ngồi, vì thế Nam Tầm bị cô lập, Diệp Sâm và Cố Hoan vẫn luôn đụng vào cô làm cô sắp ói ra cả ngũ tạng.

Nhưng nhìn nụ cười xán lạn của Cố Hoan, Nam Tầm không còn phiền não gì, lửa giận hừng hực cũng dần dần bị dập tắt!

Diện mạo của Diệp Sâm quá loá mắt, Cố Hoan lại đặc biệt mềm mại đáng yêu, rất nhanh hai người đã thu hút vô số ánh mắt người, Nam Tầm nghe thấy có đôi tình nhân trẻ nói: “Gia đình ba người này như gia đình ngôi sao ấy, diện mạo và khí chất thật sự làm người ta khó quên.”

Chơi một buổi sáng, lại ăn MacDonald, Cố Hoan đã cảm thấy mỹ mãn, lên xe rồi nằm vào lòng Nam Tầm mơ màng sắp ngủ.

Nam Tầm rất trầm ổn, mãi đến khi lên xe mới ép hỏi Diệp Sâm: “Vì sao lại làm như vậy?”

Căn nhà kia trêu chọc gì anh ta chứ?

Diệp Sâm nhìn thẳng về phía trước: “Thấy nó không vừa mắt.”

Nam Tầm nhìn gáy anh mà cắn răng: “Anh thấy nó không vừa mắt, vì sao lại mua nó? 9800 vạn, anh cũng thật hào phóng.”

Diệp Sâm quay đầu, nhướng mày kiếm lên: “Thấy tiếc tiền dùm tôi?”

Tiếc cái đầu anh.

Mặt Nam Tầm trầm xuống: “Vì sao lại trở về?”

Diệp Sâm quay mặt đi, không đáp.

Nam Tầm lại hỏi: “Khi nào về Mỹ, tôi tặng anh một món quà.”

Diệp Sâm vẫn không đáp.

Cố Hoan chơi mệt, lên xe không bao lâu liền ngủ rồi.

Nam Tầm cúi đầu, nhìn con nhóc mềm như bông trong lòng: “Hôm nay cảm ơn anh, nhưng tôi không hy vọng có lần sau.”

“Sẽ có lần sau.” Diệp Sâm trả lời rất đương nhiên.

Mặt Nam Tầm lại trầm xuống: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

Diệp Sâm nói: “Đêm đó ở Thịnh Thế Danh Môn, tôi đã nói với cô rồi mà.”

Đêm đó ở Thịnh Thế Danh Môn?

Anh nói với cô cái gì?

Nam Tầm nỗ lực hồi tưởng cuộc đối thoại đêm đó giữa cô và Diệp Sâm, ngặt nổi lúc đó cô uống nhiều quá, ký ức mơ mơ hồ hồ, không nhớ được nhiều lắm: “Tôi quên rồi, anh nói lại lần nữa đi.”

“Quên rồi?” Diệp Sâm nhướng mày, thản nhiên mà nhắc nhở: “Vậy thì suy nghĩ cho kỹ, bảy năm trước cô đã nói gì với tôi.”

Bảy năm trước?

Lúc ấy anh ở nước ngoài, cô và anh không có liên hệ, cô có thể nói gì với anh chứ?

À, không đúng, bảy năm trước vào ngày cô và Cố Nam Thành kết hôn, anh có trở lại.

Cô đã nói gì với anh?

Nam Tầm cố nhớ lại chuyên của bảy năm trước, không nghĩ ra mình đã nói gì với Diệp Sâm, lại nhớ tới buổi hôn lễ kia, ngực đột nhiên tràn ra cảm giác chua xót.

Xe đột nhiên phanh gấp, mũi Nam Tầm suýt đập vào ghế trước, hồi ức bị gián đoạn.

“Giờ nhớ tới chưa?”

Nam Tầm: “Anh là đồ điên.”

Diệp Sâm cười cười, rút điếu thuốc ra châm, dáng vẻ hút thuốc rất lười biếng xấu xa: “Em nói không sai, tôi là đồ điên, bảy năm, tôi vẫn luôn chờ em tới gây tai họa.”

Hai chữ tai họa gợi lại ký ức của Nam Tầm.

Ngày cử hành hôn lễ đó, Diệp Sâm hai mắt đỏ ngầu xuất hiện trong phòng trang điểm của cô, muốn cô đi cùng anh, tất nhiên cô không muốn, anh còn muốn cưỡng chế trói người.

Đáng tiếc lúc ấy dưới đôi cánh chim của anh chưa căng gió, năng lực không đủ!

Trong cơn tức giận, anh cắn răng nguyền rủa cô ly hôn.

Vì thế liền có những lời “Nếu tôi ly hôn thì sẽ đi tai họa anh” này.

Không ngờ một câu nói trong lúc tức giận lại làm Diệp Sâm đợi bảy năm, thật là tội lỗi...

Bảy năm, tôi vẫn luôn chờ em tới gây tai họa!!!

Nam Tầm thật muốn tát mạnh cho mình một bạt tai, rõ ràng biết anh là người cố chấp lại điên cuồng, vì sao lại nói ra những lời đó chứ.

Lúc ấy nhất định cô đã tức muốn điên.

Không, là cô quá tự tin, quá tin tưởng Cố Nam Thành, cho rằng họ có thể nắm tay nhau cùng đầu bạc.

Hiện tại chọc phải người điên như thế thì bảo cô làm sao cho phải đây?

Nhìn gương mặt vặn vẹo của Nam Tầm, Diệp Sâm kéo kéo khóe miệng, búng tàn thuốc trên đầu ngón tay ra cửa sổ, lại đề xe: “Em không cần vội trả lời tôi, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được.”

Thuận theo tự nhiên?

Nhìn cách làm cực đoan của anh thì anh có lý giải nghĩa của câu thuận theo tự nhiên không?

Thuận theo tự nhiên mà anh nói chỉ sợ là thuận theo anh mà thôi!

Nghĩ đến những chuyện Diệp Sâm đã làm hồi cấp ba, Nam Tầm có chút sợ, hiện tại xem ra phong cách làm việc của anh vẫn chưa thay đổi, mà còn trầm trọng hơn nữa.

Lúc xuống xe, Diệp Sâm còn nói một câu làm Nam Tầm kinh hồn khiếp vía: “Gần đây tôi sẽ ở Hải Thành, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi, nếu em đột nhiên phát hiện Hoan Hoan không thấy đâu thì đừng sốt ruột, đừng lo lắng, có khả năng con bé đang uống trà chiều với tôi.”
Chương 245: Trần Hạo Thiên biết vậy chẳng làm

Sau khi ôm Cố Hoan còn ngủ say về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn thuật lại sơ lược tình hình công ty với Nam Tầm, Nam Tầm nghe vậy thì nhíu chặt mày lại: “Ô dù của Trần Hạo Thiên là ai?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Là Trịnh Hữu Tài.”

Không ít người đều nghe được những lời nói Trần Hạo Thiên dặn dò Trần Anh Kỳ lúc bị cảnh sát mang đi.

Trịnh cục trưởng? Đó chẳng phải là Trịnh Hữu Tài của cục cảnh sát sao?

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Em quen biết viện trưởng viện kiểm sát, ông ấy là người cương trực công chính, nếu chúng ta tra được chứng cứ Trịnh Hữu Tài đút lót, trực tiếp tung lên mạng thì người của viện kiểm sát nhất định sẽ lập án điều tra.”

Nam Tầm nghe xong thì lập tức hiểu ý Thịnh Hoàn Hoàn: “Giao cho chị đi!”



3 giờ chiều, trong cục cảnh sát.

Trong văn phòng của Trịnh Hữu Tài là một mảnh áp lực, lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, thân thể đang run rẩy: “Xong rồi, tôi xong rồi, là ai... Là ai đâm sau lưng tôi.”

Chỉ thấy tấm ảnh trên máy tính, Trịnh Hữu Tài ôm một cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi trên đùi, hôn lên mặt cô, một bàn tay đặt trên đùi cô.

Bối cảnh của tấm hình là câu lạc bộ đêm tiếng tăm lừng lẫy của Hải Thành.

Kéo xuống một chút, ảnh phía dưới càng sắc dục, tay Trịnh Hữu Tài trực tiếp đặt trên ngực cô gái, người đàn ông bên cạnh đang vỗ tay.

Người vỗ tay đó không phải người khác mà là Trần Vấn Thiên mới ra tù vào thời gian trước.

Trần Vấn Thiên này là lưu manh nổi danh của Hải Thành, đã từng làm việc cho Vân Kỳ, sau này không biết tại sao lại bị Vân Kỳ đuổi đi, đồng thời gã cũng là em ruột của Trần Hạo Thiên.

“Rốt cuộc những tấm ảnh này là do thằng chó nào chụp.” Trịnh Hữu Tài cố hồi tưởng tình cảnh tối ngày đó, rốt cuộc cũng nghĩ đến là ai chụp chúng.

Là Trần Hạo Thiên, ngày đó Trần Hạo Thiên ngồi ở vị trí này, vẫn luôn gọi đi rồi chơi điện thoại.

Đúng, nhất định chính là ông ta.

“Không ngờ thằng chó chết này dám lấy oán trả ơn, đâm tôi một dao.”

Trịnh Hữu Tài lập tức gọi điện thoại cho Trần Hạo Thiên.

Tối hôm qua Trần Hạo Thiên ngủ không được ngon ở cục cảnh sát, lúc này đang ngủ bù, còn không biết đã xảy ra chuyện gì: “Trịnh cục trưởng, chuyện hôm qua thật cảm ơn ông, ông không nhìn thấy sáng hôm nay sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn xuất sắc đến mức nào, tin chắc không bao lâu nữa cô ta sẽ cút đi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tắm cô ta sạch sẽ rồi đưa lên giường ông...”

“Ông nói đủ chưa.” Trịnh Hữu Tài nghiến răng nghiến lợi: “Trần Hạo Thiên, con mẹ nó có phải ông nghĩ tôi bị ngu không?”

Hiện tại ông ta còn không giữ nổi chức vụ, nếu bên trên tra xuống thì có lẽ ông ta còn gặp tai ương lao ngục, đâu còn tâm tư mơ ước Thịnh Hoàn Hoàn!

Trần Hạo Thiên lập tức hết buồn ngủ: “Trịnh cục trưởng, ông nói vậy là có ý gì?”

“Ông thật sự không biết hay là giả ngu?” Trịnh Hữu Tài phẫn nộ vỗ cái bàn trước mặt: “Tôi nói cho ông, Trần Hạo Thiên, nếu tôi ngồi tù thì con mẹ nó ông cũng phải đi theo.”

Trịnh Hữu Tài không nói nhiều với Trần Hạo Thiên, hiện tại cầm tiền trốn chạy mới quan trọng, ông ta đã làm ra bao nhiêu chuyện vi phạm kỷ luật thì trong lòng biết rõ, nếu bên trên lập án điều tra thì ông chỉ có kết cục ngồi tù mà thôi.

Ông ta không muốn ngồi tù, cho nên phải mang tiền chạy trốn.

Nhưng Trịnh Hữu Tài không ngờ lúc này người của viện kiểm sát đã đứng ngoài cửa văn phòng!!!

Trần Hạo Thiên nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, muốn gọi cho Chu Tín, lúc này Trần Anh Kỳ mang vẻ mặt kinh hoảng đẩy cửa tiến vào: “Ba, xảy ra chuyện lớn rồi...”

Nhìn thấy những tấm ảnh đó, Trần Hạo Thiên như bị sét đánh.

“Không phải ba chụp, là con bồ của chú con chụp, lúc ấy nó ngồi ngay bên cạnh ba, Trần cục trưởng nhất định đã hiểu lầm.”

Mặt Trần Hạo Thiên xanh mét: “Ba sớm đã cảnh cáo chú con, bảo nó xoá ảnh đi, sao lại bị người ta gửi lên mạng chứ?”

Trần Anh Kỳ nôn nóng nói: “Mau gọi điện thoại cho chú hỏi rõ ràng, tốt nhất bảo chú đi đâu đó tránh chút đi.”

Trần Hạo Thiên gật đầu, lập tức gọi cho Trần Vấn Thiên.

Trần Vấn Thiên đang buồn bực sao những tấm ảnh trên mạng lại bị lộ ra ngoài, lúc ấy gã bảo con bồ gửi ảnh cho mình xong thì có thấy cô ta xoá ảnh mới rời đi.

Nói cách khác, những tấm ảnh đó chỉ có trong điện thoại của gã, nếu không phải gã gửi thì làm sao lại lộ ra, bị ai tiết lộ ra ngoài?

Đáng tiếc gã không có thời gian đi tìm đáp án nữa!!!

Thịnh Hoàn Hoàn hành động rất nhanh, Trịnh Hữu Tài vừa bị mang đi thì cô liền bảo Thẩm Nam phòng tài vụ dẫn luật sư tìm tới phó cục trưởng.

Cục trưởng Trịnh Hữu Tài vừa đi, trước khi cục trưởng mới nhậm chức thì chuyện trong cục do phó cục trưởng định đoạt.

Có vết xe đổ của Trịnh Hữu Tài, phó cục trưởng nhất định sẽ xử lý công bằng, cương trực công chính.

Hơn nữa, hiện giờ Trần Hạo Thiên không chỉ phạm tội thương nghiệp, còn bị nghi ngờ có liên quan đến việc thu mua Trịnh cục trưởng, cục cảnh sát không dính vào nhiều, rất nhanh viện kiểm sát sẽ thẩm vấn ông ta.

Trần Hạo Thiên mắng Trần Vấn Thiên một hồi, càng nghĩ càng bất an, vội bảo Trần Vấn Thiên mau đi ra ngoài trốn, chờ im chuyện lại trở về.

Sau khi tắt máy, Trần Hạo Thiên vào phòng thay quần áo chuẩn bị ra cửa.

Mới đi ra khỏi phòng thay đồ, Trần Anh Kỳ lại nói cho ông ta một tin xấu: “Ba, Trịnh cục trưởng bị người của viện kiểm sát mang đi.”

“Sao lại nhanh như thế?”

Hai chân Trần Hạo Thiên mềm nhũn, cũng may Trần Anh Kỳ lập tức đỡ lấy ông ta: “Ba, ba bình tĩnh một chút, việc này nhất định có liên quan đến Thịnh Hoàn Hoàn, ba mau nghĩ cách đi.”

“Đúng vậy, ba phải mau nghĩ cách.” Trần Hạo Thiên miễn cưỡng đứng thẳng lên, miệng luôn lẩm bẩm: “Nghĩ cách, nghĩ cách...”

Trần Anh Kỳ thấy Trần Hạo Thiên không thể bình tĩnh thì đề nghị ông ta đi tìm Chu Tín thương lượng.

Trần Hạo Thiên nghe thấy tên Chu Tín thì như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Đúng rồi, ba đi tìm Chu Tín, ông ấy nhất định sẽ có cách.”

Nói xong, ông ta lập tức đi ra ngoài cửa.

Trần Anh Kỳ vội vàng gọi ông ta lại: “Ba, ba mang theo vài thứ đi.”

Trần Hạo Thiên dừng bước, xoay người trở về: “Đúng vậy, con nói rất đúng, ba không thể tay không đi qua, phải mang vài thứ cho Chu Tín, Anh Kỳ... Con nói xem ba nên mang cái gì qua đó?”

Trần Hạo Thiên đã hoảng sợ, trán đầy mồ hôi lạnh.

Trần Anh Kỳ trầm ngâm: “Mang ngọc thạch năm trước ba mua ở chợ phỉ thúy, con thấy Chu Tín rất thích, ba luôn không nỡ tặng, lần này không thể luyến tiếc nữa.”

Vào lúc này, Trần Hạo Thiên đâu còn tâm tư để ý những vật ngoài thân đó: “Đi, mau vào tủ sắt phòng sách của ba lấy mảnh ngọc thạch tới.”

Trần Anh Kỳ gật đầu, lập tức bước nhanh vào phòng sách của Trần Hạo Thiên.

Một lát sau, Trần Anh Kỳ ôm cái hộp đi ra: “Ba, lấy được rồi, chúng ta đi mau...”

Lời nói còn chưa nói xong thì hai ba con đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát.

Chân Trần Hạo Thiên mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất, run rẩy nhìn về phía Trần Anh Kỳ: “Mau đi, mau đi xem có phải tới nhà chúng ta hay không.”

Trần Anh Kỳ vội đi đến cửa sổ, thấy ba chiếc xe cảnh sát đậu ở cửa nhà thì sắc mặt lập tức trắng bệch, như bị hút mất hồn mà đi trở về bên cạnh Trần Hạo Thiên.

Trần Hạo Thiên nhìn dáng vẻ thất thần sa sút của Trần Anh Kỳ liền biết kia tiếng còi kia là nhắm vào mình, ông ta mặt xám như tro tàn ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, biết vậy chẳng làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK