Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141: Hoàn Hoàn, em cảm thấy người đàn ông này cần được sao?

So với Lăng Tiêu, cô như một người chẳng có gì nổi bật, Vinson đi theo cô thực sự quá lãng phí!

Vinson lập tức nói: “Tuyệt đối đừng nhắc tới tôi trước mặt Lăng thiếu, chờ thiếu phu nhân thật sự cần đến tôi thì Lăng thiếu nhất định sẽ cho tôi trở về.”

Lăng Tiêu vốn đã rất bất mãn với Vinson trong chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn, nếu lúc này Thịnh Hoàn Hoàn lại xin thay cho anh, để anh trở về tiếp tục bảo vệ cô thì không khác gì dậu đổ bìm leo.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết nguyên do trong đó, cô cũng không hỏi nhiều: “Tôi đã biết, vậy anh bảo trọng.”

Sau khi tạm biệt Vinson, Thịnh Hoàn Hoàn có chút do dự.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Có nên gọi điện thoại hỏi Đường Nguyên Minh một chút hay không?

Nhưng cô lại cảm thấy mạo phạm quá!

Rất có thể Vinson bị đụng xe không liên quan gì đến Đường Nguyên Minh, anh đưa cô về Thịnh gia cũng không có gì không ổn.

Đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói, Đường Nguyên Minh như một người anh ruột, nghe nói anh còn từng thay tã cho cô, tuy rằng mười năm không gặp họ trở nên xa lạ không ít, nhưng ký ức từng làm bạn vẫn còn đó, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn rất tin tưởng anh.

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không gọi cú điện thoại cuối cùng kia.

Vậy kế tiếp phải làm gì?

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn không muốn để mình dừng lại.

Cô nghĩ tới chiều hôm đó Nam Tầm dùng lời nói quyết liệt chặt đứt đường lui giữa mình và Cố Nam Thành, cô lo lắng gọi điện thoại cho Nam Tầm.

Cố gia

Đêm đó Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn đều uống rất say, là Cố Bắc Thành đưa cô ấy về nhà.

Mà đêm đó, Cố Nam Thành không trở về.

Ngày hôm sau sau khi tỉnh táo lại, Nam Tầm lại dọn đồ của Cố Nam Thành ra khỏi phòng ngủ chính.

Đêm qua Cố Nam Thành vẫn không trở về, Nam Tầm cũng không gọi điện thoại cho gã.

Cũng như Thịnh Hoàn Hoàn đã lo lắng, lần này Nam Tầm đã đẩy Cố Nam Thành ra xa hơn, lại cách Trần Do Mỹ càng gần.

Không ai tính chịu thua trước, nhưng bị tra tấn lại chỉ có Nam Tầm, mà Cố Nam Thành vẫn luôn chăm sóc Trần Do Mỹ ở bệnh viện!

Khi Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại đến, Nam Tầm không muốn nói cái gì cả: “Cứ tiếp tục như vậy, xem anh ta có thể nhịn đến lúc nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Hiện tại anh Nam Thành còn ăn nói hùng hồn như vậy thì chứng minh anh ta và Trần Do Mỹ tạm thời vẫn còn trong sạch, chị thật sự tính từ bỏ như vậy sao?”

“Hoàn Hoàn, em cảm thấy người đàn ông như vậy còn cần được sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên trả lời như thế nào.

Giọng Nam Tầm có chút khàn khàn: “Chị đã cho người nhìn chằm chằm anh ta, nếu anh ta dám lên giường với Trần Do Mỹ thật, chị sẽ khiến anh ta và con tiện nhân kia thân bại danh liệt, cùng lắm thì cá chết lưới rách, đừng ai mong được sống tốt.”

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên an ủi Nam Tầm như thế nào, oán hận và đau đớn trong lòng Nam Tầm không phải dăm ba câu là có thể chữa khỏi.

Nếu là cô, nếu thật sự đi đến bước kia, cô sẽ lựa chọn ly hôn.

Nhưng cô không phải Nam Tầm, chung quy không thể thay cô ấy quyết định được.

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến trẻ con phòng, Tiểu Sam Sam đã dậy, đang mở to hai mắt đen nhánh tò mò nhìn, dáng vẻ rất ngơ ngác đáng yêu.

Sau khi tiến vào trẻ con phòng, suốt cả buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không ra ngoài, mỗi lần Thịnh phu nhân đi xem, không phải thấy cô nhìn chằm chằm Tiểu Sam Sam ngẩn người thì lại chống mặt ngơ ra, tinh thần rất sa sút.

Thịnh phu nhân thở dài, xoay người đi ra ngoài sắp xếp cho buổi tiệc đêm mai.

Buổi tối, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ rất sớm, đèn trong phòng vẫn luôn sáng ngời.

Lăng gia.

Đêm nay Lăng Tiêu trở về vào 8 giờ, so với ngày thường thì hôm nay không tính trễ.

Người hầu đã chuẩn bị xong bữa tối, Bạch quản gia dẫn Lăng Thiên Vũ đi ra rửa tay, một lát sau hai ba con ngồi mặt đối mặt.

Trên bàn cơm, sắc mặt của một lớn một nhỏ đều không quá đẹp.

Lăng Tiêu không vui nhìn Lăng Thiên Vũ: “Vì sao không ăn cơm, không phải đã nói con đừng chờ ba sao?”

Lăng Thiên Vũ xụ mặt, bất mãn trừng hắn.

Lăng Tiêu nói: “Đừng trừng ba, có bất mãn gì thì có thể nói ra.”

Tất nhiên Lăng Thiên Vũ không nói ra được, thở phì phì cầm lấy bảng viết một hàng chữ: “Ba lại chọc Hoàn Hoàn tức giận bỏ đi.”

Lăng Tiêu nói: “Ngày mai là ngày đầy tháng của Thịnh Sam Sam, con đi tham gia tiệc đầy tháng, đến lúc đó Thịnh Hoàn Hoàn sẽ trở về với con.”

“Thật không?”

“Đương nhiên, ăn cơm đi!”

Con nít rất dễ dụ.

Sau khi ăn xong, Lăng Tiêu dẫn Lăng Thiên Vũ đi tắm rửa.

Đã rất lâu Lăng Tiêu không giúp Lăng Thiên Vũ tắm, Thịnh Hoàn Hoàn ở đây thì cơ bản đều do cô làm, đàn ông trời sinh không dịu dàng cẩn thận bằng phụ nữ, tất nhiên là bị cậu nhóc ghét bỏ.

Tắm xong, Lăng Thiên Vũ lên giường ngủ, bởi vì Lăng Tiêu nói cho cậu đi tham gia tiệc đầy tháng phải tặng quà, cho nên cậu quyết định sáng mai sẽ đến thương trường chọn quà.

Khi Lăng Tiêu nằm xuống giường, thời gian vừa tròn 10h.

Nhìn bên cạnh trống rỗng, Lăng Tiêu đột nhiên có chút không quen, lăn qua lộn lại vẫn không buồn ngủ, cuối cùng bực bội cầm lấy điện thoại.

Không có lấy một cú điện thoại, tin nhắn cũng không.

Lăng Tiêu ném điện thoại qua một bên, lại nhắm mắt, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn và giọt nước mắt câm lặng lúc cô nghiêng người qua.

Từng câu lên án của cô cũng không ngừng quanh quẩn bên tai hắn

“Vì sao nghe không lọt tai? Đây còn không phải là Thịnh Hoàn Hoàn hư vinh tham lam trong mắt anh à?”

“Trừ đàn áp tôi, hiểu lầm tôi, tổn thương tôi hết lần này đến lần khác ra thì anh còn biết làm gì?”

“Lăng Tiêu, là tôi xin anh cưới tôi, cho nên tôi không dám hy vọng xa vời anh yêu tôi, cưng chiều tôi, đối xử tốt với tôi, nhưng tôi là con người, vì sao anh không để lại chút tôn nghiêm cho tôi?”

“Nếu anh không tính ly hôn thì thời gian chúng ta ở chung sau này còn rất dài, anh cảm thấy thân thể tôi có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tức giận của anh?”

“Lần trước ở văn phòng của ba, lúc anh bảo tôi lựa chọn, tôi đã muốn nói cho anh biết, nếu ngày nào đó tôi thật sự muốn ly hôn thì nhất định không liên quan gì đến người khác, mà là vì sự lạnh nhạt và ngờ vực của anh.”

Tiếng khóc than của Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng quanh quẩn bên tai Lăng Tiêu, làm hắn trằn trọc khó ngủ, cuối cùng bực bội ngồi dậy kéo ngăn tủ, lấy ra một chồng ảnh từ trong đó.

Những tấm ảnh trong tay là Lăng Phi gửi cho hắn.

Kỳ thật làm hắn tức giận không phải những tấm ảnh này, mà là vì Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta mơ ước, cô còn giả vờ vô tri qua lại thân mật với đám người đó, hưởng thụ sự ân cần của họ.

Trên thế giới này tồn tại quá nhiều dạng phụ nữ như vậy, lòng hư vinh của họ rất mạnh, còn rất tham lam.

Lăng Tiêu cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng không biết gì, Đường Nguyên Minh vừa trở về không bao lâu thì tạm thời không nhắc tới, Mộ Tư thì sao? Cố Bắc Thành thì sao?

Cố Bắc Thành vì cô mà trở mặt với Mộ Tư, chẳng lẽ cô không biết những việc này sao?

Trong khoảng thời gian ở chung với Thịnh Hoàn Hoàn, hắn biết cô không phải người chậm hiểu như thế, nếu cô không biết cũng là làm bộ không biết thôi.

Dù là do nguyên nhân nào, cô cũng nên giữ khoảng cách với anh ta.

Nhưng cô không có, ba người đàn ông ái mộ cô cùng xuất hiện, cô chẳng những không e dè, còn dám uống đến say mèm, bất tỉnh nhân sự, vì vậy mới làm hắn phẫn nộ như thế.

Nhưng khi cô nói ra những lời này, khi cô hình dung mình là loại phụ nữ lấy ai làm chồng cũng được, hắn lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Chương 142: Đêm nay con có thể ngủ với ba không?

Cô cho rằng về sau cô còn có bao nhiêu đàn ông? Nếu cô dám cắm sừng hắn trong lúc còn là vợ chồng, hắn sẽ huỷ diệt cả Thịnh gia.

“Nếu anh không tính ly hôn thì thời gian chúng ta ở chung sau này còn rất dài, anh cảm thấy thân thể tôi có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tức giận của anh?”

Tiếng nói tràn ngập thất vọng và bi thương của Thịnh Hoàn Hoàn lại vang lên bên tai Lăng Tiêu, làm trong lòng hắn càng bực bội.

Chỉ nhốt cô một ngày, không bỏ đói cô, cũng không đánh cô, ai biết cô lại bị dọa thành như vậy, còn làm mình ngã thành dạng quỷ đó.

Rõ ràng là cô sai, còn dám ngang nhiên hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng như thế, thật là buồn cười.

Lăng Tiêu âm trầm xé những tấm ảnh thành hai mảnh rồi ném vào thùng rác: Chuyện này dừng ở đây.

Ném ảnh vào thùng rác xong, Lăng Tiêu lại thấy gương mặt nghiêng bảnh trai của Đường Nguyên Minh thì duỗi chân ra đá thùng rác ra thật xa.

Lúc này, Lăng Thiên Vũ đẩy cửa đi vào.

Lăng Tiêu nhìn về phía cậu, nghiêm khắc nói: “Không phải bảo con ngủ sao, sao còn chưa ngủ?”

Lăng Thiên Vũ đi lên trước, trong tay cầm cái bảng, viết một hàng chữ: “Con ngủ không được, đêm nay tôi có thể ngủ với ba không?”

Lăng Tiêu: “Đi lên đi!”

Lăng Thiên Vũ lập tức tung ta tung tăng bò lên giường, đặt bảng viết qua một bên, nằm bên cạnh Lăng Tiêu, đôi mắt đen nhánh trông mong nhìn hắn. Cậu muốn gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn, muốn nghe thấy giọng nói của cô.

Đáng tiếc...

Lăng Tiêu: “Ngủ.”

Nói xong thì tắt đèn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng...

Trong bóng đêm, Lăng Tiêu trằn trọc không thể ngủ được, cuối cùng mắng khẽ một tiếng rồi mở đèn bàn lên, muốn đi ra rít điếu thuốc.

Vừa đứng lên liền thấy Lăng Thiên Vũ mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, đâu có chút buồn ngủ nào?

Lăng Tiêu nói: “Ngủ.”

Nói xong, hắn cầm điếu thuốc đi ra ban công.

Lăng Thiên Vũ thấy hắn cầm cả điện thoại đi thì lập tức bò lên, nắm lấy bảng viết cùng đi ra ngoài, đi đến bên chân Lăng Tiêu kéo kéo ống quần hắn.

Lăng Tiêu cúi đầu liền thấy một hàng chữ: “Ba cũng nhớ Hoàn Hoàn, cho nên ngủ không được sao?”

Lăng Tiêu hừ lạnh: “Con nít hỏi chuyện người lớn nhiều như vậy làm gì?”

Lăng Thiên Vũ: “Ba, chúng ta gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn được không?”

Cậu nhóc vừa lật bảng viết qua thì trước mặt đã xuất hiện một cái điện thoại.

Cậu nhóc đặc biệt vui vẻ, lập tức gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, cũng ấn loa ngoài lên.

Sau đó hai ba con đều nhìn chằm chằm cái điện thoại màu đen kia.

Nhưng điện thoại vang lên tiếng ‘Tít’ thứ chín thì bị cắt đứt.

Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng nhìn cậu.

Lăng Thiên Vũ cúi đầu lại ấn nút gọi, lần này vang lên ba tiếng đã bị cắt đứt.

Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú xụ xuống.

Lăng Thiên Vũ giận dữ viết xuống một hàng chữ: “Đều tại ba, Hoàn Hoàn không muốn nghe điện thoại của ba.”

Lăng Tiêu giật điện thoại lại, ánh mắt sắc bén nhìn trừng trừng Lăng Thiên Vũ: “Cút đi ngủ.”

Lăng Thiên Vũ: “Ba chỉ biết hà hiếp Hoàn Hoàn, nếu Hoàn Hoàn không trở lại thì về sau ai giặt quần áo nấu cơm cho chúng ta?”

Sắc mặt Lăng Tiêu lại lạnh vài phần: “Không ngủ được thì ngày mai đừng mơ ra cửa.”

Tính tình Lăng Thiên Vũ cũng không tốt hơn Lăng Tiêu bao nhiêu, hai ba con mắt to trừng mắt nhỏ giằng co một lát, cuối cùng Lăng Thiên Vũ phất tay áo bỏ đi.

Lăng Tiêu: “Về phòng con đi.”

Một lát sau, bên ngoài truyền đến một tiếng ‘Rầm’, cậu đóng sầm cửa lại. Trong lòng Lăng Thiên Vũ bất mãn bao nhiêu thì tiếng đóng cửa lớn bấy nhiêu.

Lăng Tiêu lại bậc lửa châm thuốc hút, tiếp theo gọi cho Thịnh Hoàn Hoàn lần thứ ba, lần này tiếng “Tít” thứ hai còn chưa kịp vang thì điện thoại đã bị cắt đứt.

Cô thật sự dám cúp máy hắn, lá gan càng ngày càng lớn.

Lúc Lăng Tiêu tính gọi lần thứ tư thì Thịnh Hoàn Hoàn đã gửi tin nhắn cho hắn: “Chuyện gì?”

Lăng Tiêu: “Vì sao lại cúp máy tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đang ngủ, có việc gì?”

Lăng Tiêu thấy Thịnh Hoàn Hoàn ăn nói lạnh nhạt như vậy thì trong lòng nghẹn đầy lửa giận, trực tiếp ném điện thoại ra khỏi ban công.

….

Thịnh Hoàn Hoàn bị điện thoại của Lăng Tiêu đánh thức liền không có cách nào tiếp tục đi vào giấc ngủ, cô mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ngơ ra một lát, sau đó đứng dậy đi vào phòng sách của Thịnh Xán.

Đêm đó, Thịnh Hoàn Hoàn không đi ra khỏi phòng sách.

Thịnh lão thái thái nhận được điện thoại của Thịnh phu nhân liền thu gom đồ đạc lập tức về nước, chờ bà đến Hải Thành đã là đêm khuya.

Thịnh phu nhân bảo quản gia ra sân bay đón người, sau khi trở về, Thịnh lão thái thái không dám trì hoãn chút nào, lo lắng muốn đi thăm Thịnh Hoàn Hoàn.

Bị kinh sợ cũng không phải tầm thường, có một số người sợ quá không bước ra được ám ảnh, trở nên lo sợ phập phồng, nghi thần nghi quỷ, cuối cùng tinh thần thất thường.

Thịnh phu nhân dẫn bà lên lầu: “Nó đã ngủ rồi, trừ tâm tình hơi sa sút ra thì tinh thần cũng không tồi, thần trí đã tỉnh táo.”

Lão thái thái nói: “Mẹ phải đi xem mới an tâm.”

Thịnh phu nhân đẩy cửa ra, lại phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn không ở trong phòng, hai mẹ con lập tức sốt ruột, hơn nửa đêm đừng nên xảy ra chuyện gì!

Cũng may cuối cùng họ phát hiện cô ở phòng sách.

Thịnh lão thái thái không quấy rầy Thịnh Hoàn Hoàn, bà đứng ở cửa nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó lui ra ngoài, quay đầu lại nói với Thịnh phu nhân: “Con ngủ đi, nó vẫn khoẻ.”

Mặt Thịnh phu nhân lại đầy mây đen: “Từ nhỏ Hoàn Hoàn đã không thích đọc sách, giờ hơn nửa đêm mà sao lại chạy đến phòng ba nó đọc sách, không giống nó.”

Lão thái thái cười cười: “Con trẻ luôn có ngày lớn lên, yên tâm, đã không có việc gì, trở về ngủ đi.”

Thịnh phu nhân nghĩ đến cảnh hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn sám hối trước mặt Thịnh Xán, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, đã trải qua nhiều chuyện như thế, con gái cưng của bà thật sự đã trưởng thành!

Lòng Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ yên tĩnh đến thế, chờ cô cảm thấy mỏi mệt thì sắc trời đã sáng, quyển sách thật dày trong tay đã bị cô xem một nửa, hơn nữa cô còn nhớ rõ rất nhiều nội dung.

Kỳ thật trí nhớ và ngộ tính của cô cũng không kém, chỉ là mấy năm nay sự thông minh và thiên phú của cô đều dùng ở những chuyện có hứng thú, lại sớm đính hôn với Mộ Tư, cho nên luôn không tập trung học tập được.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nửa quyển sách còn lại thì hơi nhếch môi lên: Thì ra cảm giác nghiêm túc học tập tốt đẹp như thế!!!

Cô bỏ thẻ kẹp sách vào, sau đó trở về phòng ngủ.

Sáng sớm, Thịnh phu nhân sớm rời giường không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn ở phòng sách liền biết cô đã trở về phòng, bà không đến quấy rầy cô.

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc tới giữa trưa, xuống lầu liền thấy Lăng Thiên Vũ đáng yêu và Thịnh lão thái thái đang cười tủm tỉm.

Hình như cậu nhóc vừa đến, trong tay còn nâng hộp quà.

Thịnh lão thái thái nhìn cậu thì rất thích: “ m m, đây là con cái nhà ai, trông thật đẹp, nhìn khuôn mặt nhỏ bảnh bao này xem, sau này trưởng thành sẽ ghê gớm đến mức nào?”

m m là tên cúng cơm của Thịnh phu nhân, tên đầy đủ của bà là Thịnh Giai âm, hai nhà đều họ Thịnh.

Lăng Thiên Vũ chưa từng gặp Thịnh lão thái thái, trên khuôn mặt nhỏ mang đầy vẻ cao ngạo lạnh lẽo, dáng vẻ như “Đại gia đây không có quan hệ gì với bà, cũng không phải con cái nhà bà”.

Lăng Thiên Vũ làm lơ Thịnh lão thái thái, nâng hộp qua đi đến chỗ Thịnh phu nhân rồi đưa cho bà.
Chương 143: Sao Lăng Tiêu còn chưa tới

Thịnh phu nhân biết tình trạng của Lăng Thiên Vũ, bà nhận lấy hộp quà: “Thiên Vũ, người này là mẹ của bà, là bà ngoại của mẹ con.”

Bà ngoại của Hoàn Hoàn?

Mẹ của mẹ của Hoàn Hoàn?

Lăng Thiên Vũ làm rõ quan hệ trong đó thì quay đầu lại, cúi cúi người với Thịnh lão thái thái, dáng vẻ lịch sự lại.

Thịnh phu nhân giải thích với Thịnh lão thái thái: “Mẹ, đây là đứa bé con có nhắc tới với mẹ đấy, tên là Thiên Vũ.”

Tất nhiên Thịnh lão thái thái sẽ không trách một đứa bé mới có 4 tuổi, bà cười tủm tỉm nhìn cậu: “Thì ra con là Thiên Vũ a, khó trách Hoàn Hoàn luôn khen con, thật ngoan.”

Mắt Lăng Thiên Vũ sáng ngời, Hoàn Hoàn thật sự khen cậu sao?

Thịnh lão thái thái thấy ánh sao trong mắt cậu, càng nhìn càng thích, đáng tiếc không biết vì nguyên nhân nào mà đến bây giờ đứa nhỏ này vẫn không biết nói!

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống, Lăng Thiên Vũ thấy cô thì lập tức chạy tới, rốt cuộc khuôn mặt nhỏ bảnh bao cũng xuất hiện nụ cười.

Thịnh Hoàn Hoàn khom lưng bế cậu lên, Lăng Thiên Vũ vươn đôi tay kéo cổ cô, vùi đầu nhỏ vào tóc cô, cọ cọ như một con cún.

Thịnh lão thái thái cười nói: “Thật không nhìn ra được, thì ra biết làm nũng như thế.”

Thịnh phu nhân cũng cười: “Đây là quà Thiên Vũ mang đến, Thiên Vũ, là con tặng cho em gái sao?”

Lăng Thiên Vũ nhìn bà, đặc biệt nghiêm túc gật đầu.

Thịnh phu nhân nghe xong thì bảo người đi ôm Tiểu Sam Sam ra.

Lăng Thiên Vũ vừa nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu kia thì lập tức giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay Thịnh Hoàn Hoàn.

“Thiên Vũ muốn xem em gái phải không?”

Thịnh phu nhân ngồi xổm xuống, như vậy Lăng Thiên Vũ có thể nhìn thấy Thịnh Sam Sam.

Lăng Thiên Vũ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tiểu bảo bối đáng yêu trong lòng Thịnh phu nhân.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy vậy thì đặt hộp quà xuống đất: “Thiên Vũ, chúng ta mở quà ra đi, nhìn xem em gái có thích hay không?”

Lăng Thiên Vũ gật đầu, cùng Thịnh Hoàn Hoàn mở hộp quà ra.

Bên trong có một con Chuột Mickey đáng yêu, chiều cao tương đương với Lăng Thiên Vũ, không nặng, sờ vào rất mềm mại, thích hợp làm thú bông trấn an.

Thịnh Hoàn Hoàn lấy nó ra: “Oa, thật đáng yêu.”

Lăng Thiên Vũ cẩn thận nhìn về phía Tiểu Sam Sam, nhưng con bé mới đầy tháng, trừ đói bụng khóc, ị khóc ra thì không hiểu cái gì cả.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Sam Sam, mau cảm ơn anh Thiên Vũ đi.”

Thịnh phu nhân trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Cái gì mà anh, dựa vào vai vế thì Thiên Vũ phải gọi Sam Sam là dì.”

Lăng Thiên Vũ lập tức trừng lớn hai mắt, dì???

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Tiểu Sam Sam: “...”

Đi cùng Lăng Thiên Vũ tới đây còn có Bạch quản gia, Thịnh Hoàn Hoàn lên tiếng chào hỏi ông rồi nói chuyện phiếm với Thịnh lão thái thái.

Bạch quản gia luôn chờ Thịnh Hoàn Hoàn hỏi đến Lăng Tiêu, ai biết cô không nhắc đến một chữ.

Sau khi ăn cơm trưa nghỉ ngơi một lát, Thịnh phu nhân bảo Thịnh Hoàn Hoàn ra sân bay đón người.

3 giờ chiều, Thịnh Hoàn Hoàn đã đón được ông ngoại Thịnh Tư Nguyên và gia đình bốn người Thịnh Giai Minh.

Thịnh lão gia tử rất gầy, mặc một bộ Đường Trang, mái tóc ngắn tuyết xoá, trên mặt đeo một bộ kính râm tròn tròn, trong tay là hai quả hạch đào đỏ đến sáng bóng, trên ngón cái tay còn lại thì đeo một chiếc nhẫn ngọc, trong rất phong cách.

Cậu Thịnh Giai Minh mặc quần tây và áo sơmi, nho nhã sạch sẽ.

Mợ Hứa Hương Tuyết và chị họ Thịnh Đình Đình thì mặc toàn hàng hiệu, tính giá trị trang sức, túi xách và quần áo trên tay cũng hơn một trăm vạn.

Em họ Thịnh Chính Dương mặc đồ vận động, nhìn rất bảnh trai sáng láng.

“Ông ngoại, cậu.” Thịnh Hoàn Hoàn vẫy vẫy tay với bọn họ.

Cả nhà cậu mợ nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì rất vui vẻ, trên đường trở về không ngừng trò chuyện.

Thịnh Hoàn Hoàn đưa bọn họ đến một tiểu khu xa hoa ở thành Tây, Thịnh phu nhân đã mua một căn biệt thự cho họ ở chỗ này, Thịnh lão gia tử thực thích, nói phong thuỷ nơi này tốt, gia đình cậu mợ cũng thích.

Bởi vì rất gấp, họ buông vali đổi bộ quần áo xong lại phải ra cửa.

Đôi khi chuyện trên đời trùng hợp như thế đó, Thịnh Hoàn Hoàn mới ra cửa liền nhìn thấy xe của Cố Nam Thành, người ngồi ở vị trí ghế phụ là Trần Do Mỹ.

Xe của Cố Nam Thành ngừng lại ở cách đó không xa, tiếp theo gã ôm Trần Do Mỹ đi vào một căn biệt thự, hai người cũng không phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn.

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm trầm, lập tức gửi tin nhắn cho Nam Tầm, báo việc này cho cô ấy biết.

Chắc Cố Nam Thành đưa Trần Do Mỹ tới nơi này là muốn cô ta dưỡng thương. Tuy Trần gia bị tra xét, nhưng ba mẹ con Trần Do Mỹ còn chưa đến mức không có nhà để về, họ đâu phải chỉ có một căn nhà mà thôi.

Nếu cô nhớ không lầm thì khi tiểu khu này bắt đầu đưa ra thị trường thì Hoan Hoan đã ra đời. Nói cách khác, căn biệt thự này là tài sản chung của Nam Tầm và Cố Nam Thành, trên sổ đỏ viết tên hai vợ chồng.

Cố Nam Thành này thật hết thuốc chữa!

Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn mất tập trung, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khi xe chạy ra tiểu khu, Thịnh Hoàn Hoàn thấy được Lam Nhan và người quản lí của cô ta.

Lam Nhan cũng ở nơi này?

Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa giữa mày, xem ra về sau nên hạn chế tới đây thì tốt hơn.

Trở lại Thịnh gia, Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh cũng đã tới.

Thịnh lão thái thái mặc một bộ sườn xám ngồi bên cạnh Đường lão thái thái, mái tóc bạc được uốn quăn, sắc mặt hồng nhuận toả sáng, trên tai là đôi hoa tai ngọc thạch, trên cổ tay đeo vòng ngọc lục bảo, đoan trang hào phóng lại mang phong cách Tây.

Thịnh lão thái thái ăn mặc như vậy đứng chung với Thịnh lão gia tử trông thật xứng đôi.

Thịnh Hoàn Hoàn hàn huyên với họ một lát liền lên lầu thay quần áo.

Sau khi xuống lầu, Lăng lão thái thái cũng tới rồi.

Tiệc đầy tháng lần này không mời ai nhiều, tổng cộng chỉ bày ba bàn, lúc này người đã tới gần đủ, nhưng trong đó không có bóng dáng Lăng Tiêu.

Xem ra hắn sẽ không tới.

Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống lầu, Thịnh phu nhân lập tức kéo cô vào góc: “Người đều đến đông đủ rồi, sao Lăng Tiêu còn chưa tới, mau gọi điện thoại đi thúc giục đi con.”

Tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không muốn gọi cho Lăng Tiêu, hắn thích tới hay không thì tuỳ.

Ngặt nổi Thịnh phu nhân ép chặt quá, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thấy được Bạch quản gia, ông đang đi về hướng có.

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn liền hỏi ông: “Có phải Lăng Tiêu có chuyện quan trọng ở công ty không đến được không?”

Lời này là nói cho Thịnh phu nhân nghe, Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không muốn Lăng Tiêu xuất hiện, cô chẳng muốn nhìn thấy hắn.

Bạch quản gia ngẩn người, tiếp theo liền nói: “Tôi đoán thiếu gia đang đợi điện thoại của thiếu phu nhân, cô gọi cho ngài ấy thì ngài ấy nhất định tới đây ngay.”

Hiển nhiên lời này của Bạch quản gia cũng là nói cho Thịnh phu nhân nghe.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Quả nhiên, Thịnh phu nhân vừa nghe Bạch quản gia nói vậy, thấy Thịnh Hoàn Hoàn còn đứng đó thờ ơ thì lập tức thúc giục: “Còn ngơ ra làm gì, mau gọi đi con, ông ngoại bà ngoại con còn chưa được gặp cậu ta đó!”

Lăng Tiêu có gì để xem đâu, còn không phải một cái miệng một cái mũi một đôi mắt, cả ngày bày ra cái mặt sắt lạnh lẽo, dã man vô lý, máu lạnh bạo lực, không gặp cũng chẳng sao.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn biết, nếu Lăng Tiêu thật sự không tới thì khó xử nhất không phải cô, cũng không phải Thịnh gia, mà là Lăng lão thái thái và Lăng Thiên Vũ.

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn phải gọi cú điện thoại này.
Chương 144: Liếc một cái đã tìm được Thịnh Hoàn Hoàn

Điện thoại vang lên vài tiếng vẫn không ai nghe, Bạch quản gia đứng bên cạnh ứa mồ hôi tay, hôm nay thiếu gia căn bản không đến công ty, trước khi ông và tiểu thiếu gia ra cửa còn thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Tối hôm qua điện thoại của Lăng Tiêu rơi trên mặt cỏ lầu một mà vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì.

Ông tò mò vì sao thiếu gia không đi cùng họ đến đây, vì thế liền hỏi một câu, thiếu gia nhà ông nói “Chờ một chút”, cũng không biết đang đợi cái gì.

Bạch quản gia suy đoán Lăng Tiêu đang đợi điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn.

Từ nhỏ tính cách của thiếu gia đã bình tĩnh lạnh nhạt, làm việc luôn bày mưu lập kế, ông ở bên cạnh hắn nhiều năm như thế mà chưa bao giờ thấy hắn chờ mong cái gì như vậy, lúc xử lý công việc càng chưa bao giờ canh giữ trước điện thoại như thế.

Nhưng nếu thiếu gia đang đợi điện thoại của thiếu phu nhân thì tại sao lúc này lại không bắt máy?

Đợi không được nên từ bỏ?

Hay là chờ lâu rồi tức giận?

Khi tiếng chuông chờ cuối cùng vang lên, cuối cùng điện thoại cũng có người nghe.

Giọng Lăng Tiêu vẫn lạnh nhạt trước sau như một: “Chuyện gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng của Lăng Tiêu, nghĩ đến những tủi nhục phải chịu trong thời gian này thì trong lòng đặc biệt nặng nề, giọng nói mang theo một tia lạnh nhạt: “Tiệc đầy tháng sắp bắt đầu rồi, anh tới hay không?”

Lăng Tiêu nói: “Tôi phải xem lịch trình.”

Bạch quản gia: “...”

Thiếu gia, ngài còn có thể tác quái thêm nữa không.

Hiện tại Bạch quản gia có thể khẳng định thiếu gia nhà ông đang đợi điện thoại của thiếu phu nhân, bởi vì hắn căn bản không ở công ty.

Thịnh Hoàn Hoàn hít vào một hơi thật sâu, qua một lúc lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới truyền đến: “Đêm nay không có chuyện gì quan trọng, đợi một lát sẽ qua đó.”

Tuy Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nhìn thấy Lăng Tiêu, nhưng nghe hắn sẽ đến thì trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, nếu không cô thật sự không biết nên giải thích quan hệ của họ như thế nào.

Nếu hôm nay Lăng Tiêu không tới, tiệc tối kết thúc thì mẹ và ông ngoại bà ngoại nhất định sẽ ép đến mức cô không thể không ngả bài, đến lúc đó thì không xong.

Tuy rằng Lăng Tiêu làm trái tim cô băng giá, nhưng có một điều hắn nói không sai, lúc trước là cô xin hắn cưới cô, cho nên cô không hy vọng người nhà xen vào làm mọi chuyện trở nên càng phức tạp.

Cô đã rất khó xử rồi, không muốn người nhà cũng không dám ngẩng đầu trước mặt Lăng Tiêu thậm chí toàn bộ Lăng gia giống như cô.

Hơn nữa nếu thật sự trở mặt thì Thịnh gia căn bản không phải đối thủ của Lăng Tiêu, cho nên tốt nhất chuyện này để cô và Lăng Tiêu tự giải quyết, không cần có người khác chen vào.

Thịnh phu nhân nghe Lăng Tiêu sẽ đến liền đi tiếp đón khách khứa, Thịnh Hoàn Hoàn phun ra một hơi thật dài rồi đi về hướng Lăng lão thái thái và Lăng Thiên Vũ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lăng Thiên Vũ vừa thấy cô liền lập tức tiến lên muốn cô ôm, Thịnh Hoàn Hoàn ôm cậu ngồi bên cạnh Lăng lão thái thái.

Lăng lão thái thái đang nói chuyện hăng say với Đường lão thái thái, Thịnh lão thái thái, ba người chỉ hận gặp nhau quá muộn, còn hẹn hôm nào cùng chơi mạt chược.

Trò chuyện một hồi, Lăng lão thái thái nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn khen liên tục, bảo cô xinh đẹp nấu ăn ngon, khen cô như thành tiên nữ, Thịnh Hoàn Hoàn nghe vậy cảm thấy rất hổ thẹn.

Thịnh lão thái thái và Thịnh phu nhân lại cười không khép miệng được.

Làm xui gia, Lăng lão thái thái yêu thích Thịnh Hoàn Hoàn cũng là sự khẳng định đối với Thịnh gia, hơn nữa Lăng lão thái thái rất được Lăng Tiêu kính yêu, sự khẳng định của bà rất quan trọng đối với Thịnh Hoàn Hoàn.

Trò chuyện một hồi lại nhắc đến Lăng Tiêu, Lăng lão thái thái liền hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Gọi điện thoại cho Tiêu Nhi chưa con, khi nào nó đến?”

Thịnh Hoàn Hoàn ôn hoà nói: “Anh ấy còn ở công ty, nói sẽ lập tức tới đây.”

May mà cô gọi điện thoại hỏi, nếu không lúc này cũng không biết nên trả lời Lăng lão thái thái như thế nào.

Công ty, không phải Tiêu Nhi ở nhà sao?

Lăng lão thái thái không vạch trần Lăng Tiêu, chỉ hiền hòa thân thiết cười nói: “Trước khi bà tới có gọi điện thoại cho nó, bảo nó cùng đi với bà, nó nói chờ một chút, bà đoán nó đang đợi cú điện thoại này của con.”

Trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn treo một nụ cười khéo léo, không đáp lại cũng không phủ nhận, chỉ nghĩ Lăng lão thái thái đang nói đùa.

Có lẽ Lăng lão thái thái chỉ có ý tốt, muốn bà ngoại và mẹ cảm thấy cô và Lăng Tiêu ân ái.

Nhưng ân ái hay không, chờ Lăng Tiêu vừa đến thì đáp án sẽ được công bố.

Lấy thái độ lạnh lẽo của Lăng Tiêu, ai tin được hắn và cô thực ân ái?

Lúc này mợ Hứa Hương Tuyết lại tiếp lời: “Đó là đương nhiên, vừa mới kết hôn, tình cảm vợ chồng son đang lúc ngọt ngào, Hoàn Hoàn của chúng ta lại xinh đẹp như thế, sao lại không thắm thiết chứ?”

“...”

Kỳ thật mọi người đều biết rõ hôn nhân giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu không hề có cơ sở tình cảm gì đáng nói, chỉ là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra thôi.

Bị Hứa Hương Tuyết tâng bốc như thế, không khí liền thay đổi.

Khó xử nhất tất nhiên là Thịnh Hoàn Hoàn và người nhà cô.

Lăng lão thái thái bình tĩnh cười nói: “Nói không sai, nhất định phải thắm thiết, bằng không bị người ta bắt mất người vợ xinh đẹp như vậy thì làm sao bây giờ?”

Khi nói chuyện, ánh mắt Lăng lão thái thái cố ý nhìn về hướng Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh.

Trái tim Thịnh phu nhân lập tức “Lộp bộp” một tiếng.

Lăng lão thái thái nói lời này nghe như đang đùa, nhưng nghiền ngẫm lại làm người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Thì ra Lăng lão thái thái biết Đường Nguyên Minh có ý với Hoàn Hoàn.

Thịnh phu nhân như lơ đãng nhìn về hướng bọn họ, cũng may hai người này tố chất cao, phẩm hạnh tốt, bình tĩnh ngồi ở đó, sắc mặt không chút thay đổi.

Thịnh phu nhân không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng may Lăng Tiêu không ở nơi này, không thể để hắn biết việc này, đương nhiên tốt nhất Hoàn Hoàn cũng không cần biết, xem ra về sau vẫn nên giữ khoảng cách với Đường gia.

Thịnh Hoàn Hoàn không phát hiện cái gì, cô chỉ rất cảm kích, cũng rất bội phục Lăng lão thái thái, nói mấy câu là đã hóa giải xấu hổ cho cô.

Đồng thời, cô cũng hoài nghi dụng ý của mợ Hứa Hương Tuyết, bà ta thật sự không biết chuyện giữa cô và Lăng Tiêu, hay đã biết lại cố ý nói như vậy?

Nếu biết mà còn nói ra lời này, thứ nhất là EQ thật sự rất thấp, thứ hai là cố ý làm khó cô!

Rất nhanh Thịnh phu nhân đã kéo đề tài trở lại Tiểu Sam Sam, cả đám phụ nữ thảo luận kinh nghiệm và sự vất vả khi nuôi con, nhắc tới nuôi và dạy dỗ con cái, mọi người có rất nhiều cảm khái.

Qua chừng 20 phút, ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao.

Mọi người nhìn ra bên ngoài, liền thấy Lăng Tiêu ăn mặc nghiêm trang đi nhanh tới, phía sau có mười mấy vệ sĩ đi theo, sự cao quý trên người làm hắn đứng trong đám người như hạc trong bầy gà.

Sau khi vào nhà, Lăng Tiêu vung tay lên, vệ sĩ ngừng ở ngoài cửa.

Lăng Tiêu nhìn một cái liền tìm ra Thịnh Hoàn Hoàn trong vô số gương mặt, thấy cô đang nhìn mình, hắn sải bước chân thon dài ra, thong dong đi đến chỗ cô trong từng tầm mắt trầm trồ.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy bên cạnh có người nói nhỏ, bảo không ngờ Lăng Tiêu đẹp trai đến vậy, còn nói cô được gả cho người đàn ông vừa đẹp trai vừa cao lại có tiền như vậy thật là có phúc.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lại tập trung trên người Lăng Tiêu, cô luôn biết tướng mạo và khí chất của người đàn ông này rất xuất chúng phi phàm, lúc này hắn thật sự làm người ta luyến tiếc dời mắt đi.

Kỳ thật tướng mạo con người đẹp đến mấy cũng hữu hạn, nhưng nếu biết cách ăn diện, đồng thời lại có khí chất và khí phách thì sẽ tăng thêm không ít điểm cho vẻ ngoài của họ.
Chương 145: Lăng Tiêu bị thương, máu dính lên váy cô

Túi da đẹp nghìn bài một điệu, khí chất xuất chúng ngàn dặm mới tìm được một.

Thứ làm người ta khó quên trên người Lăng Tiêu là quý khí sinh ra đã có sẵn và khí thế không giận đã oai kia, không cần cố sức, càng không cần cố làm ra vẻ, sự tôn quý này là bẩm sinh tự nhiên, mang theo khí phách bễ nghễ nhìn xuống thiên hạ.

Lúc này, cặp mắt đen thâm thúy nhạy bén kia tập trung nhìn vào cô, bước từng bước về hướng cô như một con báo săn tao nhã, Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh quay mặt đi.

Lăng Tiêu như một vương giả, khi hắn đến gần, rất nhiều người bất giác dời mắt đi, không dám nhìn thẳng ở khoảng cách gần.

Bạch quản gia đưa một phần hợp đồng cho hắn, Lăng Tiêu nhận lấy rồi đặt trước mặt Thịnh phu nhân: “Đây là quà đầy tháng của con và Hoàn Hoàn tặng cho Sam Sam.”

Quà đầy tháng của hắn và cô?

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu và Thịnh phu nhân, chỉ thấy Thịnh phu nhân có chút kích động nhìn bản hợp đồng kia: “Con, con mua hai hộ nhà và mảnh đất phía sau trong khu này luôn à?”

Lăng Tiêu gật đầu: “Rất phù hợp làm công viên trò chơi cỡ lớn.”

Lời này của Lăng Tiêu làm mọi người ồ lên.

Khu này của Thịnh gia đều là biệt thự diện tích không nhỏ, giá nhà cũng cao, Lăng Tiêu vừa ra tay đã mua hai căn biệt thự và một mảnh đất lớn, thật là rộng rãi.

Vấn đề hắn dùng giá trên trời mua mảnh đất này chỉ vì xây dựng một công viên làm quà tặng, mà người này chỉ là một đứa bé vừa đầy tháng.

Hai bộ biệt thự trên cả trăm triệu, cộng một miếng đất và công viên trò chơi cũng hơn trăm triệu, nhìn khắp Hải Thành cũng không tìm ra được tiệc đầy tháng này nào sang chảnh vô nhân tính như vậy.

Mãi đến khi Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, rất nhiều người mới tỉnh táo lại khỏi sự khiếp sợ.

Thịnh phu nhân nhận ra mình thất lễ, vội bảo người cất hợp đồng lại, sau đó lần lượt giới thiệu người bên ngoại cho Lăng Tiêu biết.

Lăng Tiêu gọi theo Thịnh Hoàn Hoàn: “Ông ngoại, bà ngoại.”

Thịnh lão gia tử hơi gật đầu, Thịnh lão thái thái thì cười tủm tỉm: “Ngoan, trông cũng rất bảnh trai, chắc thương vợ lắm đây.”

Lăng lão thái thái lập tức phụ họa: “Đó là tất nhiên.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...”

Thương vợ?

Hai chữ này mới là châm chọc lớn nhất đối với Lăng Tiêu.

Đường Nguyên Minh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, anh không tìm thấy chút vui sướng nào trên mặt cô, một cô gái có hạnh phúc hay không thì nhìn một cái là biết.

Sau đó ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên mặt Đường Nguyên Minh, lạnh lẽo khủng bố, anh cong cong môi, độ cong đó là trào phúng đối với Lăng Tiêu.

Lúc này mợ Hứa Hương Tuyết nói: “Hoàn Hoàn thật có phúc, gả được cho người chồng biết thương vợ, về sau Đình Đình cũng phải giống em họ, phải tinh mắt chọn được người tốt, để tránh giống như mẹ, dùng chút tiền cũng phải xem sắc mặt nhà chồng.”

Có câu việc xấu trong nhà không đồn ra ngoài, sắc mặt mọi người hơi thay đổi, không hẹn mà nhìn về phía hai cụ Thịnh gia, chỉ thấy vẻ mặt họ như thường, hiển nhiên đã quá quen với hành vi mất mặt của Hứa Hương Tuyết.

Trái lại sắc mặt Thịnh Giai Minh và hai đứa con không được tốt lắm.

Thịnh Đình Đình nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, ai cũng có số, không phải người nào cũng tốt số như Hoàn Hoàn.”

Lúc nói chuyện, Thịnh Đình Đình liếc nhìn về hướng Đường Nguyên Minh.

Hứa Hương Tuyết nhìn về phía Lăng Tiêu: “Kêu em rể giúp con để ý một chút, con cũng già đầu rồi, con xem em con đã kết hôn rồi kia, con cũng phải tranh thủ.”

Thịnh Giai Minh lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc: “Duyên phận tới thì tự nhiên nước chảy thành sông, hiện tại Đình Đình còn trẻ, bà đừng lo nhiều.”

Thịnh Đình Đình lớn hơn Thịnh Hoàn Hoàn hai tuổi, năm nay 24.

Thịnh Chính Dương cũng nói: “Đúng vậy, đừng ngày nào cũng làm như chị không gả đi được.”

Hứa Hương Tuyết lại nói: “Các người hiểu cái gì, trẻ mới chọn được người tốt, qua thêm mấy năm chỉ còn nước bị người khác chọn.”

Thịnh phu nhân thấy tình hình không ổn thì lập tức cười nói với Hứa Hương Tuyết: “Em dâu yên tâm, Đình Đình hiểu chuyện lại xinh đẹp như thế, tương lai nhất định sẽ tìm được người chồng tốt như Hoàn Hoàn.”

Cuối cùng Hứa Hương Tuyết cũng vừa lòng: “Chị với Hoàn Hoàn phải để ý giúp thêm.”

Thịnh phu nhân liên tục nói được, Thịnh Đình Đình rất khó chịu: “Được rồi mẹ, mẹ đừng nói nữa.”

Hứa Hương Tuyết gật đầu: “Không nói, mẹ còn không phải vì tốt cho con à.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Hứa Hương Tuyết mà thương thay cho Thịnh Đình Đình, có người mẹ không lên được mặt bàn như vậy thì muốn tìm nhà chồng tốt cũng khó.

Khó trách mỗi lần gọi điện thoại cho bà ngoại ông ngoại, bọn họ đều rất ít nhắc đến mợ, còn cậu thì chắc cũng là dạng lỗ tai mềm sợ vợ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bỗng nhiên, trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn, Thịnh Hoàn Hoàn hít vào một hơi, nghiêng mặt nhìn qua về phía người đàn ông bên cạnh.

Lăng Tiêu bất mãn vì bị Thịnh Hoàn Hoàn bỏ qua, đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn đâu biết Lăng Tiêu suy nghĩ cái gì, cô không vui đẩy bàn tay đang đặt trên đùi mình ra, đầu ngón tay lại truyền đến xúc giác ẩm ướt.

Cô cúi đầu, thấy trên váy mình dính một vết máu nhỏ.

Máu nhất định không phải của cô, là từ trên tay Lăng Tiêu.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện mu bàn tay Lăng Tiêu đang chảy máu, nhưng trên đó không có vết thương, hẳn là nằm trên cánh tay.

Lăng Tiêu mặc áo sơmi và tây trang, vết thương trên cánh tay lại chảy máu ra được như vậy thì vết thương phải sâu đến mức nào?

Lúc này Thịnh lão gia tử hỏi Lăng Tiêu: “Công ty các con làm ngành gì?”

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên mặt Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn mặt không đổi sắc mà nói chuyện với Thịnh lão gia tử: “Ngành nghề công ty tương đối rộng, cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó.”

Thịnh lão gia tử gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Lúc này Hứa Hương Tuyết lại nói: “Lăng Tiêu, cậu mợ tính về nước phát triển, ở nước ngoài lâu quá cũng không được, có câu nói lá rụng về cội, dù sao sớm muộn gì cũng phải về.”

Vẻ mặt Lăng Tiêu rất thong dong: “Về nước tốt, hiện tại thị trường trong nước không kém hơn nước ngoài, nếu cần giúp gì thì cứ việc mở miệng.”

Hứa Hương Tuyết nghe thế thì đúng là gãi đúng chỗ ngứa: “Cậu của con làm buôn bán dược liệu, có con đường cung cấp hàng của mình, hiện tại chỉ thiếu một gian hàng, con lại làm ăn lớn như vậy...”

Hứa Hương Tuyết còn chưa dứt lời thì cái ly trong tay Thịnh lão gia tử đã vỗ “Đùng” thật mạnh xuống bàn, hiển nhiên lão gia tử đã nổi nóng.

Kỳ thật khó trách Thịnh lão gia tử tức giận, Hứa Hương Tuyết há mồm đã đòi hỏi vật chất, đây không còn là thất lễ bình thường nữa.

Thịnh Giai Minh cũng lộ ra vẻ mặt không vui: “Cửa hàng có thể từ từ tìm, chúng ta vừa về nước, gấp cái gì?”

Ai cũng nghe ra vừa rồi Lăng Tiêu chỉ nói lời khách sáo. Nhưng loại người lần đầu tiên gặp mặt đã duỗi tay đòi “Của cải” như Hứa Hương Tuyết thật là rất ít thấy, ai nghe xong cũng khó chịu.

Đừng nói “Của cải” này không phải của Thịnh Hoàn Hoàn, cho dù phải, Hứa Hương Tuyết cũng không có tư cách duỗi tay đòi hỏi, thật là đáng chê cười.

Lúc này sắc mặt Thịnh phu nhân cũng không đẹp, Hứa Hương Tuyết muốn cửa hàng có thể nói với bà, tuy điều kiện của Thịnh gia không tốt bằng Lăng gia, nhưng mấy cửa hàng cũng chẳng bỏ bèn gì.

Đó là anh trai chị dâu của bà, cho dù không nói bà cũng sẽ giúp.

Nhưng Hứa Hương Tuyết cố tình vòng qua bà, há mồm đòi hỏi Lăng gia ngay trước mặt nhiều người như thế, hành vi này thật làm mất hết thể diện của Thịnh gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK