Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Lăng gia thật đáng thương, nửa đêm mà bị đuổi ra ngoài

Thịnh Hoàn Hoàn nói vậy rõ ràng là đang đuổi khách.

Lăng Tiêu liếc nhìn bộ đồ trên tay cô rồi lạnh lùng ghét bỏ nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ mặc quần áo của người khác?"

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô cầm quần áo để xuống bên cạnh hắn: “Đồ của anh không mặc được nữa, nếu anh ghét bỏ quần áo của ba tôi thì cứ trở về như vậy đi!"

Đừng có nói ân tình gì với cô, hiện tại cô không có tâm tình nghĩ đến chuyện này, hơn nửa đêm trai đơn gái chiếc, nếu hắn muốn chơi trò mập mờ với cô, cô là vợ trước của hắn nên thực sự không vui vẻ gì nổi.

Nhưng Lăng Tiêu luôn cao ngạo lạnh lẽo lấy bản thân làm trung tâm căn bản không để ý tới mong muốn của cô mà trực tiếp nằm xuống giường rồi nói chuyện rất đương nhiên: “Tôi mệt rồi, ngày mai rồi nói sau!"

Nói xong, hắn nhắm mắt lại.

Hắn định ăn vạ ở đây không đi sao?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông nằm trên giường cô với vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt phức tạp: “Lăng Tiêu, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Đã xử lý xong vết thương thì vì sao hắn còn nằm đây không chịu đi?

Hắn đã có Lâm Chi Vũ rồi, vì sao còn muốn đến trêu chọc cô?

Cô không tin nam nữ ly hôn còn có thể làm bạn bè.

Quan hệ giữa cô và Lăng Tiêu cũng không tốt đến mức đó.

Nhưng không ai đáp lại cô.

"Lăng Tiêu, anh mặt dày mày dạn như vậy thú vị lắm à?"

Lần này Lăng Tiêu mở đôi mắt đen thâm thúy ra mà hung ác nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng bên giường, lạnh lùng chỉ ra ngoài cửa sổ: “Ra ngoài."

Sắc mặt Lăng Tiêu hơi trầm xuống: “Cô thật sự muốn đuổi tôi đi?"

Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự lặp lại lần nữa: “Mời anh ra ngoài."

Lăng Tiêu nhìn cô thật lâu, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng đứng lên lê thân thể bị thương rồi không quay đầu lại biến mất trong đêm tối.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái áo sơmi dính đầy máu trong thùng rác, trong lòng như bị một bàn tay bóp chắt, khó chịu đến mức làm cô không thở nổi.

Lăng Tiêu, rốt cuộc anh đang làm gì!

Anh và Thiên Vũ chỉ coi tôi là vật thay thế mà thôi, hiện tại Lâm Chi Vũ đã trở về, rốt cuộc anh còn bất mãn gì nữa?

Tôi chỉ muốn sống yên lặng, vì sao anh cứ một hai xuất hiện trước mặt tôi, chen vào cuộc sống của tôi chứ?

Chúng ta đã ly hôn rồi!

Khi đám vệ sĩ nhìn thấy Lăng Tiêu xuất hiện lần nữa thì sắc mặt hắn còn đáng sợ hơn lúc đi ra từ biệt thự lưng chừng núi, chắc Lăng gia bị thiếu phu... Thịnh tiểu thư đuổi ra rồi?

Thật là đáng thương!

Hơn nửa đêm mà còn đang bị thương nữa...

Không ngờ Thịnh tiểu thư lại là người nhẫn tâm như thế!

Nhưng đám vệ sĩ lại nhớ đến hồi trước lúc ở Lăng Phủ, Lăng Tiêu đã từng đuổi Thịnh Hoàn Hoàn đi ra như thế nào thì không khỏi cảm thán: Chắc đây là báo ứng!

Trên đường đi đám vệ sĩ đều nơm nớp lo sợ, vất vả lắm mới nhịn được đến Lăng Phủ, Lăng Tiêu lại chậm chạp không xuống xe.

Chủ bất động thì người làm cũng không dám động.

Qua thật lâu Lăng Tiêu mới đi xuống xe, lúc này sắc trời đã sáng dần: “Gọi Văn Sâm tới cho tôi."

Lăng Tiêu để lại câu nói này rồi đi vào biệt thự.

Mặc dù đám vệ sĩ không dám nói nhiều, nhưng trong lòng đã bắt đầu thương cho Văn Sâm!

Rất nhanh Văn Sâm đã xuất hiện trong phòng sách của Lăng Tiêu: “Lăng gia."

Lúc này Lăng Tiêu đã mặc quần áo đứng ở trước cửa sổ, ánh ban mai bao phủ hắn nhưng trông hắn vừa cô độc lại cao ngạo: “Từ giờ trở đi, cậu đi theo bảo vệ Thịnh Hoàn Hoàn 24/24."

Văn Sâm cũng không bất ngờ gì lắm, anh ta biết những chuyện Lăng Tiêu đã làm với Đường Nguyên Minh trên tiệc mừng thọ, hơn nữa trong ánh mắt Lăng Tiêu nhìn Lâm Chi Vũ không có chút tình cảm nào cả.

"Vâng." Văn Sâm không hỏi nhiều mà nghe lệnh lui xuống.

Một lát sau Bạch quản gia lại bị gọi vào: “Thiếu gia."

Lăng Tiêu quay người nhìn về phía ông: “Chuyện tôi bảo ông điều tra thế nào rồi?"

Bạch quản gia sắc mặt nghiêm túc: “Theo những thứ đã điều tra được thì Nhị gia và Thịnh Xán chỉ cạnh tranh thương nghiệp, phu nhân và ông ấy không có chuyện xấu gì cả, ngược lại hình như Đường Thắng Văn và Diệp Chính Lan có giao tình không tệ với phu nhân, hơn nữa Diệp Chính Lan là cha của Diệp Sâm."

Diệp Chính Lan là cha của Diệp Sâm?

Lăng Tiêu nhớ tới vài ngày trước Diệp Sâm nói với hắn có người muốn ám sát mình, hay cũng là ba hắn làm?

"Sao lại không nói sớm cho tôi biết?"

Bạch quản gia cúi đầu xuống: “Thủ hạ cũng vừa điều tra ra."

Sắc mặt Lăng Tiêu sầm xuống: “Trừ điều này ra thì còn tra được cái gì?"

Bạch quản gia lắc đầu: “Không tìm hiểu được chút tin tức gì về chuyện Nhị gia vào tù, người đàn ông lúc trước đã chết rồi, chắc trừ phu nhân họ ra thì không còn ai biết chuyện này nữa."

"Tiếp tục điều tra."

"Vâng."

"Chờ một chút " Lăng Tiêu tạm ngừng rồi trầm ngâm nói: “Tôi nhớ năm đó anh em Hà Trọng và Hà Song đều là tâm phúc của ba tôi, có lẽ sẽ điều tra được gì đó từ bọn họ, nhớ đừng rút dây động rừng."

Bạch quản gia gật đầu đáp lại: "Vâng"

Sau đó Lăng Tiêu lại hỏi: “Lâm Chi Vũ trở về chưa?"

Bạch quản gia trả lời: “Thưa chưa."

Thiếu gia muốn xử lý quan hệ với Lâm Chi Vũ sao?

Sau đó Bạch quản gia liền nghe Lăng Tiêu nói: “Về sau đừng để cô ta qua đêm trong phủ."

Bạch quản gia hơi chần chờ: “Ý của thiếu gia là..."

Lăng Tiêu mặt không đổi sắc mà nói: “Cô ta là ân nhân của Thiên Vũ, chỉ thế thôi."

Bạch quản gia lập tức hiểu ra: “Tôi biết nên làm thế nào, thiếu gia... Tối hôm qua cậu ngủ lại ở Thịnh gia sao?"

Tối hôm qua Lăng Tiêu nhận được tin nhắn Thịnh Hoàn Hoàn gặp nguy hiểm thì lập tức ngựa không dừng vó chạy tới Thịnh gia, đi một cái đã hết cả đêm.

Trừ khi đi công tác, nếu không Lăng Tiêu rất ít không về nhà cả đêm như thế.

Lăng Tiêu khựng lại: “Xem như thế đi!"

Bạch quản gia lập tức mừng rỡ: “Nếu lão thái thái biết thì nhất định sẽ rất mừng."

Thiếu gia có dấu hiệu muốn tái hợp với Thiếu phu nhân!

Sắc mặt Lăng Tiêu lại lập tức lạnh xuống: “Đừng nói với bà, ông ra ngoài đi!"

Bạch quản gia: “... Vâng."

Thiếu gia... Có ý gì?

Tối hôm qua rõ ràng quan tâm Thiếu phu nhân như vậy!

Sao Bạch quản gia đoán được hơn nửa đêm Lăng Tiêu lại bị Thịnh Hoàn Hoàn đuổi ra ngoài, hơn nữa còn trong lúc đang bị thương.

Vừa nghĩ tới việc này, tâm tình Lăng Tiêu lập tức cực kỳ hỏng bét.

Có ai đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như thế không?

Quả thực là đồ vong ơn bội nghĩa mà.

Đêm nay đã định sẵn có rất nhiều người mất ngủ.

Người của Cố Nam Thành theo đuôi xe của Diệp Sâm đến Diệp gia.

Diệp Sâm còn đặc biệt ngừng lại ngoài cửa lớn, bảo vệ lập tức nghênh đón, hắn nói khẽ với bảo vệ rằng: “Lát nữa nếu có người đến tìm hiểu tình hình của mẹ con Nam tiểu thư thì các người cứ nói thật với hắn đi."

Không ngờ xe của Diệp Sâm vừa đi vào thì người của Cố Nam Thành thật sự xuống xe tiến lên tìm hiểu.

Đương nhiên muốn dò xét tin tức thì không thể đi tay không.

Bảo vệ đếm chồng tiền mặt kia rồi nói với người tới: “Có chuyện gì cứ hỏi thẳng đi!"

Người đàn ông kia khinh bỉ nghĩ, người của phủ Diệp Sâm cũng chỉ như thế, chỉ cần dùng mấy ngàn là mua chuộc được rồi, thật là chưa thấy qua giá thị trường.

Đương nhiên hắn ta không dám biểu hiện ra ngoài mà vội tìm hiểu chuyện của mẹ con Nam Tầm.

Bảo vệ cười cười: “Ha, anh nói mẹ con Nam tiểu thư đúng không! Hai ngày trước họ đã chuyển tới."

Người kia lập tức hỏi: “Nam Tầm và Diệp Sâm có quan hệ gì?"

Bảo vệ hỏi lại: “Đã ở chung rồi, anh nói xem có quan hệ gì?"
Chương 412: Gã không phải không buông tay cô được

Thế là rất nhanh chuyện Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung đã truyền đến tai Cố Nam Thành, làm gã cả đêm khó ngủ.

Tâm tình của Cố Nam Thành rất phức tạp, những cảm xúc phẫn nộ, hoảng sợ, nôn nóng bất an đều cùng tràn tới, trong nháy mắt đã đốt cháy lý trí của gã.

"A!" Cố Nam Thành gầm thét một tiếng rồi vung tay lên hất hết bộ đồ pha trà trên bàn xuống đất.

Trần Do Mỹ vừa tắm rửa xong ra tới thì nghe thấy tiếng rống giận dữ này nên vội chạy tới: “Anh Nam Tầm anh làm sao vậy?"

Cô ta trông thấy đống mảnh vỡ kia thì lo lắng tiến lên nắm chặt tay Cố Nam Thành để kiểm tra: “Có làm bị thương tay không."

Cố Nam Thành như bị điện giật mà lập tức rút tay về: “Anh không sao, em đi ngủ đi!"

Trần Do Mỹ nghe lén Cố Nam Thành nói điện thoại nên biết gã đã phái người theo dõi Nam Thành và Diệp Sâm khi họ rời đi, hiện tại thấy gã mất khống chế như vậy thì biết không có chuyện tốt.

Nhưng cơ hội để cô ta biểu hiện đã đến.

"Anh Nam Tầm, chuyện gì vậy, anh có thể nói cho em biết không?"

"Anh đã nói không có gì, em để anh yên tĩnh một lúc được không?" Cố Nam Thành nghiêng mặt qua đầy lửa giận mà trừng Trần Do Mỹ.

Hốc mắt Trần Do Mỹ lập tức đỏ lên, điềm đạm đáng yêu nói: “Anh Nam Tầm, em chỉ sợ anh tức giận ảnh hưởng sức khoẻ thôi, em chỉ muốn san sẻ với anh."

Nếu là trước đó trông thấy dáng vẻ đáng yêu này của Trần Do Mỹ thì Cố Nam Thành nhất định sẽ không đành lòng, nhưng bây giờ gã đột nhiên cảm thấy rất phiền: “Tôi nói tôi muốn yên lặng một mình."

Lần đầu tiên Trần Do Mỹ bị Cố Nam Thành đối xử như thế, trước kia chỉ cần cô ta đỏ mắt lên thì gã sẽ cực kỳ thương tiếc, nhưng hiện tại...

Càng nghĩ càng tủi thân, mũi cô ta cay cay rồi khóc dữ hơn, lần này là khóc thật.

Dáng vẻ nổi giận của Cố Nam Thành thật sự doạ cô ta sợ.

Trần Do Mỹ khóc sướt mướt làm Cố Nam Thành càng bực bội: “Đừng khóc, cả ngày chỉ biết khóc, trừ khóc ra cô còn biết làm gì?"

Trước kia Nam Tầm rất ít thút thít trước mặt gã.

Kết hôn nhiều năm như vậy, số lần gã thấy cô khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay, một lần là ngày kết hôn, một lần là lần đầu tiên họ cãi nhau, còn có một lần là gã bị thương nặng...

Về sau gã chưa từng nhìn thấy cô khóc nữa.

Gã đã quên dáng vẻ Nam Thành rơi lệ là như thế nào, chỉ nhớ gã rất sợ cô khóc, bởi vì tim gã chịu không nổi, sẽ đau đớn muốn chết!

Về sau họ xảy ra mâu thuẫn, cô không còn khóc nữa, rõ ràng chỉ cần cô khóc thì gã nhất định sẽ chịu thua, nhưng cô quá hiếu thắng, chưa từng chịu yếu thế trước mặt gã.

Trần Do Mỹ bị Cố Nam Thành mắng như thế thì khóc càng đáng thương.

Cố Nam Thành bực bội cầm lấy chìa khóa xe: “Tôi có hẹn bạn đi uống rượu, cô ngủ đi, không cần chờ tôi."

Trần Do Mỹ tiếp tục rơi lệ: “Anh Nam Tầm, có phải là em làm gì sai không?"

Nhìn người phụ nữ rơi lệ đầy mặt trước mắt, lý trí của Cố Nam Thành hơi trở về: Đúng vậy, cô ta đã làm sai điều gì?

Gã làm sao vậy, sao lại nổi giận với một người phụ nữ vô tội!

Cố Nam Thành hít một hơi thật sâu rồi đưa tay muốn lau nước mắt trên mặt Trần Do Mỹ, nhưng chợt nhớ tới cô ta nói láo hết bài này đến bài khác và dáng vẻ hùng hổ dọa người trên tiệc mừng thọ thì lại thu tay về.

Cuối cùng Cố Nam Thành vẫn không giải thích một lời mà quay người rời đi.

Lúc này trong lòng Cố Nam Thành căn bản không có Trần Do Mỹ, trong đầu gã chỉ toàn là giọng nói của trợ lý: "Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung..."

Câu nói này vẫn luôn vang vọng trong đầu gã, làm gã không cách nào bình tĩnh trở lại.

Xe gào thét lao đi, rất nhanh đã biến mất trong đêm tối.

Đợi đến khi Cố Nam Thành lấy lại tinh thần thì xe đã đậu lại ở nơi gã và Nam Tầm cùng chung sống bảy năm, đáng tiếc ngôi nhà này đã bị san bằng, trước mắt không còn cái gì cả!

Gã mở cửa xe đi xuống, tựa vào đầu xe châm lửa hút thuốc.

Bốn phía yên tĩnh hoang vu, nhìn bãi cỏ trống rỗng trước mắt, Cố Nam Thành cảm thấy lòng mình cũng rất vắng vẻ.

Nhưng gã mất cái gì?

Hắn không mất cái gì cả.

Không có Nam Tầm và Hoan Hoan thì gã còn có Trần Do Mỹ trong lòng chỉ có gã, rất nhanh gã sẽ có con, họ sẽ thay thế vị trí của Nam Tầm và Hoan Hoan.

Còn tại sao tức giận như vậy thì Cố Nam Thành cảm thấy có thể là lòng tự trọng của đàn ông quấy phá thôi!

Họ mới ly hôn không bao lâu mà Nam Tầm đã ở chung với người đàn ông khác, còn dẫn theo Hoan Hoan, có thể thấy được cô cũng chẳng yêu gã bao nhiêu.

Khi còn trẻ gã cho là mình và Nam Tầm đều không thể không có nhau, bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, gã chỉ nhất thời khó chấp nhận mà thôi.

Nhất là đêm nay, Nam Tầm còn mặc lễ phục lúc họ đính hôn xuất hiện trong tiệc mừng thọ làm gã nhớ tới rất nhiều quá khứ ngọt ngào của họ, vì thế cảm xúc mới mất khống chế.

Gã không phải không buông tay cô được!

Sau khi Cố Nam Thành rời đi, Trần Do Mỹ mới nhận được tin tức, thì ra Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung.

Nhưng Cố Nam Thành tức giận cái gì, gã và Nam Tầm đã ly hôn rồi mà?

Hay đàn ông đều như vậy, ly hôn còn muốn vợ trước thủ thân như ngọc vì mình?

Trần Do Mỹ rất mừng, cô ta còn sợ Cố Nam Thành nhớ mãi không quên Nam Tầm, bây giờ Nam Tầm và Diệp Sâm ăn ngủ với nhau rồi thì Cố Nam Thành không có khả năng quay đầu lại nữa.

Quay đầu không phải tương đương với nhặt cặp sừng cắm vào đầu mình sao?

Cố Nam Thành không ngốc như vậy!

Đương nhiên, chỉ có một mình Cố Nam Thành biết chuyện này còn chưa đủ.

Trần Do Mỹ lập tức gọi điện thoại tung tin này cho phóng viên giải trí, để họ phơi bày chuyện Nam Tầm và Diệp Sâm ở chung ra ngoài, càng nhiều người biết càng tốt.

Lần này cô ta muốn Nam Tầm ngồi vững vào tội danh ngoại tình lúc còn là vợ người ta.

Trần Do Mỹ ngẫm nghĩ rồi lại gọi điện thoại cho Cố phu nhân.

Cố phu nhân đang ngủ thì bị Trần Do Mỹ đánh thức, lập tức nói với giọng điệu phẫn nộ mà chán ghét: “Tìm tôi làm gì?"

Trần Do Mỹ mỉm cười: “Đương nhiên là có tin tức tốt muốn nói cho bà biết, Nam Tầm đã ở chung với người đàn ông khác, có phải rất bất ngờ không?"

"Cái gì? Không có khả năng." Cố phu nhân tin chắc rằng Nam Tầm vẫn còn yêu Cố Nam Thành, cô sẽ không bắt đầu quan hệ với người đàn ông khác nhanh như vậy.

Trần Do Mỹ cười lạnh: “Sao không có khả năng? Người đàn ông kia tên là Diệp Sâm, bà có thể đi điều tra đi, người ta anh tuấn cao lớn, quan trọng nhất là có tiền, đổi lại là tôi thì tôi cũng chịu đi theo người như vậy."

Cố phu nhân tức đến suýt không thở nổi: “Nam Tầm không giống con tiện nhân như mày."

"Ôi chao, giờ thì giở giọng bảo vệ kia à?" Tâm tình Trần Do Mỹ thật tốt nên càn rỡ châm chọc nói: “Theo tôi được biết Cố Nam Thành và Nam Tầm ly hôn có một nửa nguyên nhân là do bà, hiện tại bà lại nói chuyện như bênh vực cô ta lắm. Sao vậy, hối hận rồi à?"

"A, đúng rồi, bà hối hận thật, không thì tại sao bà lại đi tìm cô ta kia chứ? Đáng tiếc người ta cao ngạo lắm, không chịu hợp tác với loại người như bà!"

Trần Do Mỹ cố ý kích động Cố phu nhân, ai bảo bà ta xem thường mình, giở đủ trò cản trở mình gả vào Cố gia, bộ nghĩ Trần Do Mỹ này dễ ăn hiếp sao?

Cố phu nhân tức đến đau tim, bỗng ho khan lên.

"Vì sao Nam Tầm không chịu hợp tác với bà, nói cho cùng còn không phải do những việc ác độc trước kia của bà sao? Tục ngữ có câu hay lắm, tự tạo nghiệt thì không thể sống, bà gieo gió gặt bão thôi!"

Trần Do Mỹ không dừng lại mà càng nói càng khó nghe.

"Mày... Mày... Khụ khụ..." Cố phu nhân ho khan thở không ra hơi, muốn mắng lại mắng không ra, chỉ thiếu điều không trợn trắng mắt ngất đi.
Chương 413: Chuẩn bị làm hôn sự đi!

Cố phu nhân thật sự rất hối hận!

Nếu như sớm biết Cố Nam Thành coi trọng thứ như Trần Do Mỹ thì bà ta giật dây gã và Nam Tầm ly hôn làm gì chứ?

Đáng tiếc ngàn vàng khó mua được sớm biết, trên đời không có thuốc hối hận.

"Khụ khụ khụ... Con tiện nhân kia... Mày... Mày sẽ gặp báo ứng... Khụ khụ..."

Cố phu nhân ho khan đỏ bừng cả mặt, hốc mắt toàn là nước mắt, ngực phập phồng mạnh như sắp chết đến nơi, liều mạng muốn hít thở.

Có câu nói Trần Do Mỹ nói rất đúng, tự tạo nghiệt thì không thể sống, Cố phu nhân thật sự tự làm tự chịu.

"Mẹ, mẹ phải giữ sức khoẻ chứ, nếu mẹ có mệnh hệ nào thì anh Nam Thành lại bảo tôi đi chăm bà, mỗi ngày tôi phải đi làm đẹp rất bận rộn đó!"

Nói xong, Trần Do Mỹ cười lạnh rồi cúp máy.

Cô ta cũng không muốn bà già này sống tiếp, nếu không về sau không biết sẽ đối phó cô ta thế nào, so với giữ lại làm mình bực mình thì không bằng cho bà ta chết quách đi.

Cũng may sức khoẻ bà ta luôn không tốt, kích thích một chút không hộc máu cũng nằm viện, kích thích nhiều mấy lần thì bà ta đi gặp Diêm Vương ngay.

Nhưng chuyện này không gấp được, phải tiến hành từng bước thôi!

Trần Do Mỹ vứt điện thoại xuống rồi cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, đặt tay lên đó nhếch miệng lên: “Con của mẹ, lần này không ai giành với chúng ta nữa rồi."

Sau đó không lâu Cố Nam Thành đã nhận được điện thoại của Cố Bắc Thành, Cố phu nhân nhập viện, tình hình rất nguy cấp.

Cố Nam Thành nói câu "Biết rồi" rồi cúp điện thoại, ánh mắt lại nhìn vào mảnh đất trống trước mặt, dường như cố gắng nhớ lại dáng vẻ trước kia của nó.

Một lát sau, gã ném tàn thuốc kẹp giữa ngón tay xuống đất rồi giẫm lên, sau đó quay người lên xe.

Xe chạy nhanh đi cuốn theo một mảng bụi bặm, để lại tàn thuốc đầy đất.

Sáng sớm.

Đường Nguyên Minh tỉnh lại từ chiếc giường xốc xếch, bên cạnh là Triệu Giai Ca không mảnh vải che thân, quần áo rơi lả tả trên mặt đất.

Triệu Giai Ca còn đang mê man, đầu gối lên tay Đường Nguyên Minh, hình ảnh thân mật như một đôi người yêu.

Nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua sau khi mất đi lý trí, sắc mặt Đường Nguyên Minh lập tức lạnh lẽo như sương, không chút thương tiếc rút tay về rồi đứng dậy xuống giường.

Triệu Giai Ca cũng đã tỉnh, còn buồn ngủ nhìn về phía Đường Nguyên Minh, khi nhìn rõ bóng dáng của anh thì lập tức ngồi bật dậy, sắc mặt trắng bệch: “Tôi. . . Chúng ta..."

Thân thể đau nhức nhắc nhở cô ta chuyện gì đã xảy ra đêm qua, cô ta đã là người phụ nữ của Đường Nguyên Minh!

Lăng Tiêu, tối hôm qua không phải hắn đã biết trước rồi đó chứ?

Tại sao hắn phải làm thế, tại sao lại đối xử với cô ta như thế?

Đường Nguyên Minh tùy ý mặc quần vào, mặt không cảm xúc nhìn về phía Triệu Giai Ca, đáy mắt chỉ có lạnh lẽo: “Cô biết nên làm gì chưa?"

Có câu nói một đêm vợ chồng nghĩa trăm năm, Triệu Giai Ca vừa mất đi sự trong trắng quý giá nhất của người phụ nữ, Đường Nguyên Minh lại nói chuyện với cô ta như vậy thì hỏi sao cô ta chịu được?

"Tôi không biết, tôi đã là người phụ nữ của anh rồi." Triệu Giai Ca nhìn Đường Nguyên Minh, kiên quyết mà nói: “Chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm với tôi sao?"

Chuyện này xảy ra đã làm Triệu Giai Ca không dám còn chút hi vọng xa vời gì với Lăng Tiêu, nếu người đàn ông kia thưởng thức cô ta chút nào thì đã không đưa cô ta lên giường của Đường Nguyên Minh.

Cũng may Đường Nguyên Minh không thua kém Lăng Tiêu bao nhiêu.

Triệu Giai Ca lập chí trở thành người phụ nữ tôn quý nhất Hải Thành nên cái gì cũng thích so bì với Thịnh Hoàn Hoàn.

Bây giờ phóng mắt nhìn khắp Hải Thành thì chỉ có Đường Nguyên Minh dám đấu với Lăng Tiêu, vì sao cô ta không thuận thế lựa chọn Đường Nguyên Minh?

Đường Nguyên Minh liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Triệu Giai Ca: “Nếu như cô cảm thấy ngủ với tôi một lần là thay đổi quan hệ giữa chúng ta thì quá ngu xuẩn, tôi khuyên cô sống thực tế một chút."

Dù thế nào Triệu Giai Ca cũng là phụ nữ, mất sự trong sạch còn không được thương yêu thì sao chịu đựng được, mắt cô ứa lệ: “Tối hôm qua là lần đầu tiên của tôi."

Cô ta muốn được Đường Nguyên Minh thương tiếc, đáng tiếc anh còn lạnh lẽo vô tình hơn cô ta tưởng tượng.

Tay anh đặt lên cổ cô ta, nắm chặt lấy cổ họng cô, gương mặt âm u lạnh lẽo như ác quỷ bò lên từ Địa Ngục: “Thì đã sao, điều này chẳng là gì đối với tôi cả, cũng buồn nôn y như cô vậy."

Triệu Giai Ca bị bóp cổ không thở nổi, rất nhanh nghẹn sắc mặt đã nghẹn đến đỏ tím, cảm giác cuống họng sắp vỡ vụn, miệng há to lại không thốt lên được một lời.

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Triệu Giai Ca, Đường Nguyên Minh không chút thương hương tiếc ngọc, đáy mắt chỉ tràn đầy sát khí âm u: “Tôi cho cô biết, đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu như cô dám nói ra chuyện này thì tôi băm cô ra cho chó ăn."

Nói xong anh còn ghét bỏ hất Triệu Giai Ca ra, quay người đi vào phòng tắm: “Lúc tôi đi ra không muốn gặp lại cô, cút."

Triệu Giai Ca sờ cuống họng suýt bị bóp nát mà nghiến chặt hàm răng, hai tay siết thành nắm đấm, nhưng sắc mặt lại tái nhợt dọa người.

Vì sao lại biến thành như vậy?

Chẳng lẽ cô ta không đẹp sao?

Rốt cuộc Đường Nguyên Minh có phải đàn ông không mà lại đối xử với cô ta như thế!

Nhưng Triệu Giai Ca biết Đường Nguyên Minh thật sự có sát khí với mình, nếu cô ta dám đối nghịch với anh thì anh nhất định sẽ giết cô ta.

Nhưng cô ta không cam tâm!

Cả loại phụ nữ như Trần Do Mỹ cũng được Cố Nam Thành thương yêu, vì sao cô ta lại mất sự trong trắng uổng phí mà còn bị người ta ghét bỏ.

Lăng Tiêu, Đường Nguyên Minh là hai người đàn ông có uy vọng lớn nhất Hải Thành, trừ hai người họ ra thì còn có Cố Nam Thành, nhưng cô ta lại chướng mắt, còn Mộ Tư thì đã tàn phế.

Còn Lệ Hàn Tư...

Đúng rồi, cô ta còn có Lệ Hàn Tư.

Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh đều không cần cô ta thì còn có Lệ Hàn Tư.

Triệu Giai Ca hung tợn trừng cánh cửa phòng tắm đóng chặt kia, thầm thề một ngày nào đó mình sẽ làm đám đàn ông có mắt không tròng này phải hối hận.

Lúc Đường Nguyên Minh ra khỏi phòng tắm thì Triệu Giai Ca đã rời đi.

Bóng dáng Đường Thắng Võ lại xuất hiện bên giường rồi nhìn chằm chằm vào vệt đỏ tượng trưng cho sự trong trắng của người phụ nữ giữa cái giường lớn, lập tức nói với Đường Nguyên Minh: “Chuẩn bị làm hôn sự đi, cha cháu đã biết chuyện tối hôm qua!"

Ánh mắt của Đường Nguyên Minh sắc bén như mũi tên bắn về phía Đường Thắng Võ: “Nếu chú không phải chú tôi thì bây giờ chú đã là một cái xác, nói cho ông già kia biết ổng thích Triệu Giai Ca như thế thì tôi không ngại gọi cô ta một tiếng mẹ nhỏ."

Nói xong, anh không quay đầu lại mà rời khỏi phủ đệ của Đường Thắng Võ.

"Thằng ranh này nói gì vậy." Đường Thắng Võ tức đến nghiến răng nghiến lợi, vội gọi điện thoại cho Đường Thắng Văn nói lại nguyên văn những lời vừa rồi của Đường Nguyên Minh.

Thịnh Hoàn Hoàn cả đêm không ngủ đang trang điểm đơn giản rồi xuống lầu.

Cô không muốn để Thịnh phu nhân biết chuyện tối hôm qua mình bị phục kích, mẹ phải chăm sóc ba và em gái đã đủ áp lực rồi, cô không muốn thấy tóc mẹ bạc càng nhanh.

Vừa xuống lầu cô đã trông thấy Đường Nguyên Minh.

Anh mặc một bộ đồ vest đặt may cao cấp, trong trẻo lạnh lùng ngồi đối diện Thịnh phu nhân, không biết đang nói gì với bà mà khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trông thật hào hoa phong nhã.

Đường Nguyên Minh, sao anh lại tới đây?

"Hoàn Hoàn, con xuống rồi à." Thịnh phu nhân trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì vẫy vẫy tay với cô: “Nhìn ai đến này, mẹ còn tính lên gọi con, A Minh nói để con ngủ thêm một lát."
Chương 414: Cháu có người mình thích rồi

Từ ý cười trên khóe miệng của Thịnh phu nhân có thể thấy được bà rất hài lòng với Đường Nguyên Minh.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời khỏi mặt bà, nhìn về phía Đường Nguyên Minh đang ngồi trên ghế sa lon, trong đầu vẫn không khỏi nhớ tới hình ảnh anh và Triệu Giai Ca kịch liệt triền miên, dạ dày cô lại cuộn trào lên.

"Anh Minh." Thịnh Hoàn Hoàn đè nén cảm giác nôn mửa xuống, lên tiếng chào hỏi Đường Nguyên Minh rồi mới đi qua chỗ Thịnh phu nhân, ngồi xuống bên cạnh bà và hỏi tiếp: “Anh tới sớm như vậy là có chuyện gì sao?"

"Anh đến thăm bác trai, tiện thể đưa em đi làm." Trong nụ cười của Đường Nguyên Minh mang theo cưng chiều, đáy mắt rất dịu dàng.

Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất phức tạp, tuy chuyện tối hôm qua là do Đường Nguyên Minh bị gài bẫy, nhưng dù sao anh và Triệu Giai Ca cũng ngủ với nhau rồi, bây giờ lại điềm nhiên như không có việc gì mà dùng ánh mắt này nhìn cô, thật sự làm cô rất phản cảm.

Không nghi ngờ gì nữa, lòng dạ của Đường Nguyên Minh thâm sâu không lường được.

"Hoàn Hoàn, làm sao vậy?" Đường Nguyên Minh dịu dàng nhìn cô, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại khó chịu trong người, sau sự dịu dàng này của anh tràn ngập thăm dò, cô làm ra vẻ nhẹ nhàng mà cười cười: “Không có gì."

Lúc này người hầu tiến lên phía trước nói bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Họ dời bước đến bàn ăn để dùng cơm.

Trong lúc dùng cơm, Thịnh phu nhân vẫn luôn trò chuyện với Đường Nguyên Minh, ý cười trên khóe miệng rất tươi, cứ như mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng hài lòng.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ lên cuộc đối thoại đêm qua với Lăng Tiêu.

Hắn nói người của Đường gia sẽ không chấp nhận cô.

Triệu Giai Ca mới là cô dâu chuẩn mực trong lòng Đường Thắng Văn.

Trước đó đã truyền ra tin Đường Nguyên Minh và Triệu Giai Ca đính hôn, chắc mẹ còn chưa biết chuyện này!

"Cháu đang học nấu cơm à?" Thịnh phu nhân vui vẻ ra mặt: “Tốt tốt tốt, học nấu cơm tốt, Hoàn Hoàn nói người đàn ông biết làm cơm là thu hút nhất, nếu cháu không chê thì về sau thường xuyên tới nhà bác đi, bác dạy cháu."

Đương nhiên Đường Nguyên Minh rất vui lòng: “Vậy cháu xin quấy rầy."

Lúc này lại nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Anh Minh, em nghe nói anh và Triệu Giai Ca đã đính hơn, hôn sự sẽ tổ chức vào lúc nào?"

Lời này mới ra, bầu không khí trên bàn ăn lập tức đông lại thành băng.

Thịnh Hoàn Hoàn biết nói những lời này vào lúc này rất mất hứng, nhưng sớm cắt đứt ý tưởng của hai người cũng tốt, cô và Đường Nguyên Minh là không thể.

Đường Nguyên Minh để đũa xuống rồi nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn: “Cho nên vừa rồi Hoàn Hoàn cứ mất tập trung là đang nghĩ về chuyện này sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, cô luôn cảm thấy Đường Nguyên Minh đang thử thăm dò mình, anh sợ cô biết tối hôm qua anh và Triệu Giai Ca đã chung chăn gối.

Thịnh phu nhân hơi xấu hổ: “Cháu và Triệu Giai. . ."

"Bác gái, cháu và Triệu Giai Ca không hề có chút quan hệ nào." Đường Nguyên Minh cắt ngang lời Thịnh phu nhân nói, tuy là trả lời bà nhưng ánh mắt lại không dời khỏi mặt Thịnh Hoàn Hoàn, giọng điệu thản nhiên, âm vang mạnh mẽ: “Cháu sẽ không kết hôn với Triệu Giai Ca."

Không hề có chút quan hệ nào?

Rõ ràng đã ngủ mà còn nói chuyện thản nhiên như thế, nếu không phải tối hôm qua cô đã nhìn thấy video kia thì chắc sẽ tin tưởng anh.

Nhưng không sao, cô làm rõ chuyện này cũng không phải muốn anh làm sáng tỏ cái gì, chỉ không muốn mẹ ôm ảo tưởng gì với anh thôi.

Cô và Đường Nguyên Minh là không thể!

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Vậy sao, em cứ nghĩ tối hôm qua anh bỏ em lại là để đi cùng Triệu Giai Ca chứ."

Đường Nguyên Minh khựng lại: “Thật có lỗi, tối hôm qua anh uống nhiều quá."

Hoàn Hoàn, em đang thăm dò hay đã biết gì rồi?

Nhớ tới cú điện thoại sáng nay, anh đã biết hết những chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ tối hôm qua, bao gồm Henry muốn làm loạn với cô, Lăng Tiêu anh hùng cứu mỹ nhân và Thịnh Hoàn Hoàn gặp phải phục kích.

Lần trước Thịnh Xán bị ám sát nên Đường Nguyên Minh đã để lại hai người ở Thịnh gia, anh cũng biết chuyện tối hôm qua Lăng Tiêu xông vào Thịnh gia hai lần.

"Con ăn no rồi." Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên rồi cầm lấy túi xách đi ra ngoài.

Đường Nguyên Minh lại giải thích với Thịnh phu nhân: “Bác gái, cháu không thích Triệu Giai Ca, cháu có người mình thích rồi."

Tất nhiên Thịnh phu nhân biết, bởi vì người anh thích từ nhỏ chính là con gái cưng của bà: “Được rồi, bác tin tưởng cháu, mau đi đi!"

Đường Nguyên Minh lập tức quay người đuổi theo ra ngoài, trước khi Thịnh Hoàn Hoàn lên xe đã gọi cô lại: “Hoàn Hoàn, chúng ta nói chuyện đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, nhếch khoé miệng lên: “Được thôi!"

Cô đóng cửa xe lại rồi nói với tài xế: “Anh ra cửa lớn chờ tôi."

Sau khi xe rời đi, Đường Nguyên Minh đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh xin lỗi chuyện tối hôm qua, chú anh giữ anh lại rồi xảy ra chút chuyện không vui, anh không cố ý để lại mình em ở đó."

"Là chuyện gì?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.

Đường Nguyên Minh cười nói: “Em sẽ không muốn biết."

Tối hôm qua Lăng Tiêu nói hắn chỉ bồi thêm một cú trên cơ sở của Đường Thắng Võ, chuyện không vui mà Đường Nguyên Minh nói chắc là chuyện này.

Nếu Đường Nguyên Minh không muốn nói thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hỏi tới cùng, dù sao đây không phải là chuyện sáng rọi gì.

Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch lên: “Vậy em tha thứ cho anh."

Đường Nguyên Minh nhẹ nhàng thở ra rồi hỏi tiếp: “Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không?"

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến sự vô lý của Henry, nhưng cô không muốn kể ra với Đường Nguyên Minh nên lắc đầu: “Không có, em đã về rất sớm."

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều làm Đường Nguyên Minh cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh cảm nhận được thái độ hôm nay của cô đối với anh đã thay đổi, dường như đang cố ý xa lánh anh.

Loại xa lánh này khác với trước kia, là sự kháng cự từ đáy lòng, thậm chí còn mang theo chút chán ghét mà chính cô cũng không phát giác!

Rốt cuộc là vì sao?

"Còn có chuyện gì không?"

Đường Nguyên Minh lại tiến lên một bước, đôi mắt thâm thúy kiêu ngạo nhìn thẳng vào cô: “Còn nữa, anh không thích Triệu Giai Ca."

Đây là muốn thổ lộ với cô sao, cũng tốt, như vậy cô có thể trực tiếp từ chối anh.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không muốn Đường Nguyên Minh lãng phí thời gian trên người cô.

Nhưng Đường Nguyên Minh chỉ đưa tay vuốt vuốt đầu cô rồi cưng chiều dịu dàng nói: “Đi thôi, em nên đi làm."

Vậy thôi sao?

Khi Đường Nguyên Minh quay người, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn kêu anh lại: “Anh Minh."

Đường Nguyên Minh dừng bước nhưng không quay đầu, dường như anh đã đoán được Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói gì.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Em đã tìm được một người rất lợi hại, bây giờ an ninh trong nhà đã được bố trí rất an toàn, anh dẫn hai vệ sĩ kia về đi!"

Đây là biến hướng từ chối anh.

Đường Nguyên Minh xoay người, vẻ mặt đã không còn sự dịu dàng vừa rồi nữa: “Rất an toàn sao, tìm được kẻ chủ mưu phía sau rồi à?"

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, còn chưa tới kịp giải thích thì Đường Nguyên Minh lại nói: “Chẳng lẽ em không hiếu kỳ vì sao mỗi lần xảy ra chuyện Lăng Tiêu đều xuất hiện?"

Thịnh Hoàn Hoàn kinh hãi: “Làm sao anh biết?"

Sau đó cô nhớ tới hai vệ sĩ kia, thì ra họ không chỉ là vệ sĩ của Đường Nguyên Minh mà còn là tai mắt của anh, xem ra anh thật sự không đơn giản như cô đã nghĩ.

Nghĩ đến mình bị giám thị, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không tốt lắm: “Anh muốn nói cái gì?"

"Lăng Tiêu đi rồi trở lại, sau lưng còn bị thương, chẳng lẽ em không muốn biết hắn đi đâu sao?"

Ánh mắt Đường Nguyên Minh quá sắc bén nóng bỏng làm Thịnh Hoàn Hoàn không được tự nhiên: “Chuyện này có liên quan gì đến em, em không muốn biết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK