Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người đàn ông Nhật Bản tên là Ida đi cùng Henry tới đây cũng nói: “Ở Nhật Bản chúng tôi rất chú trọng lễ nghi trên bàn tiệc, nếu Thịnh tiểu thư không có thành ý như thế thì chúng tôi ngồi cùng cũng không vui.”

Thẩm An Nhiên bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Hai vị nói rất đúng, nhưng mọi người cùng uống rượu thì mới thú vị chứ, Thịnh tổng nhà tôi uống không giỏi, để không chậm trễ chuyện kế tiếp thì tôi uống thay Thịnh tổng ba ly này.”

“Không không không, nếu là phạt thì đâu ra vụ uống thay chứ?” Henry cười tủm tỉm nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô nói đúng không Thịnh tiểu thư?”

Đường Nguyên Minh nguy hiểm nheo mắt lại: “Tôi chịu phạt thay cô ấy được chứ?”

Henry ngẩn người, cuối cùng không dám trêu chọc anh nên sửa miệng cười nói: “Anh thay thì đương nhiên là được rồi.”

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại nhếch môi cười: “Không cần, ngài Henry nói rất đúng, nếu là phạt thì tất nhiên phải tự tôi uống rồi.”

Cô biết muốn cuộc trò chuyện kế tiếp suôn sẻ thì nhất định phải uống ba ly rượu này, nếu không vụ làm ăn sau đó khó bàn lắm.

Henry lại giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là Thịnh tiểu thư sảng khoái.”

“Hy vọng khi bàn chuyện làm ăn, ngài Henry cũng có thể sảng khoái như thế.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hắn ta một cái rồi bảo người đổ ba ly rượu.

Sau khi uống ba ly rượu vang xuống bụng, mặt Thịnh Hoàn Hoàn hơi ửng hồng, nhưng vẫn còn rất tỉnh táo. Khi uống xong ly sau cùng, cô đảo ngược cái ly lại rồi nói với mọi người: “Thành ý của tôi là sáu ly rượu này, hy vọng chúng ta có một bắt đầu chân thành hòa hợp.”

Henry và Ida không làm khó nữa, ngược lại có thêm chút tán thưởng đối với Thịnh Hoàn Hoàn, những người khác cũng mở miệng khen cô không chỉ xinh đẹp mà còn hào sảng.

Hàn phu nhân đặc biệt tự hào: “Đó là đương nhiên, phải xem đó là em gái của ai.”

Nói xong, bà vẫy vẫy tay về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, đến chỗ chị ngồi này, nhiều ngày không gặp lại trở nên càng xinh đẹp rồi.”

“Đừng trêu ghẹo em.” Thịnh Hoàn Hoàn bật cười rồi đi về hướng bà, thấp giọng hỏi: “Em nghe ông ngoại nói chị đã có tin vui, lúc này chị nên tĩnh dưỡng cho tốt.”

Hàn phu nhân lộ ra vẻ mặt dịu dàng: “Chị không yếu ớt như thế, lần này tụi chị tới Hải Thành là cố ý tới cảm ơn Lăng Tiêu và ông bà ngoại em, đương nhiên còn đến xem em thi đấu nữa.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe nói bệnh của cha Hàn Tín đã khỏi, Hàn phu nhân nhiều năm mong có con hiện giờ cũng đã có thai như ý nguyện, lần này hai vợ chồng tới Hải Thành là để cảm ơn.

Tiếp đó Hàn phu nhân lại hỏi: “Em và Lăng Tiêu làm sao vậy?”

Hàn phu nhân không ngờ đường tình duyên của Thịnh Hoàn Hoàn lại lận đận như thế, lần trước tới Hải Thành thì cô và Mộ Tư chia tay, lần này cô lại ly hôn với Lăng Tiêu.

Bà cho rằng tuy Lăng Tiêu trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng vẫn rất quan tâm Thịnh Hoàn Hoàn, ai biết kết hôn không bao lâu đã ly hôn!

Hàn phu nhân bảo Thịnh Hoàn Hoàn gọi mình là chị là vì muốn quen thân với cô, mà Thịnh Hoàn Hoàn cũng không muốn trả lời qua loa có lệ trước sự quan tâm của Hàn phu nhân: “Chuyện này hôm nào lại kể chi tiết với chị.”

Hàn phu nhân gật đầu: “Được.”

Sau đó bà bắn ánh mắt sắc bén về hướng Henry: “Henry, nếu anh lên cơn nghiện rượu thì tôi uống với anh nhé?”

Henry làm ra vẻ sợ hãi mà xua tay: “Không dám.”

Sau đó hắn ta nâng ly rượu trước mặt lên nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tiểu thư, vừa rồi tôi hơi mất phong độ, xin đừng trách móc, tôi kính cô một ly, cô tùy ý.”

Tiếp theo Ida cũng kính Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh một ly.

Kế tiếp tuy bàn chuyện nghiêm túc, nhưng không khí lại dễ thở.

Thịnh Hoàn Hoàn uống một hơi sáu ly rượu, lúc này men say đã phát tác nên cô muốn vào WC.

Khi Tuấn Tài giới thiệu xu thế phát triển và tương lai dự án mới, thấy anh ta giải quyết đâu vào đấy, mọi người cũng im lặng lắng nghe thì Thịnh Hoàn Hoàn mới an tâm nói với Hàn phu nhân: “Chị, em đi toilet.”

Hàn phu nhân kéo cô lại: “Khoan, chụp tấm hình với chị trước.”

Hàn phu nhân có thói quen đăng hình lên mạng, Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều nên thò khuôn mặt nhỏ qua, khẽ nhếch khóe miệng lên.

“Được rồi em đi đi, thật xinh đẹp!” Hàn phu nhân nhịn không được véo véo làn da tinh tế của Thịnh Hoàn Hoàn: “Đi nhanh về nhanh nhé.”

“Vâng.”

Thịnh Hoàn Hoàn khẽ đáp lại một tiếng, bởi vì hơi say nên có vẻ mềm mại nói không nên lời, giọng nói cũng đặc biệt thu hút.

Tim Đường Nguyên Minh siết lại, thấy Henry bên cạnh cũng nhìn chằm chằm cô thì sắc mặt trầm xuống, lập tức đứng lên: “Anh đi với em.”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Không cần, em tự đi được rồi.”

Đường Nguyên Minh nắm lấy cổ tay cô: “Em say rồi, ngoan.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh kéo đi ra khỏi phòng.

Hàn phu nhân “Chậc chậc” hai tiếng, Hàn Tín sáp lại gần: “Em lại muốn làm gì?”

Hàn phu nhân nhún vai: “Không làm gì cả, em up lên mạng thôi mà, để bạn bè ở Hải Thành biết em đã tới.”

Người hiểu Hàn phu nhân nhất không ai khác ngoài Hàn Tín: “Vậy vì sao em lại kéo Hoàn Hoàn chụp hình? Em không biết yêu cầu vừa rồi của mình rất đột ngột sao?”

Hàn phu nhân chột dạ sờ sờ mặt: “Có sao? Có sao?”

Hàn Tín thở dài: “Đừng xen vào chuyện tình cảm của người khác.”

Hàn phu nhân: “... Em chỉ đăng lên mạng thôi mà, có làm cái gì đâu chứ.”

Hàn phu nhân thật sự chỉ đăng hình, viết một câu “Tôi tới Hải Thành”, phía dưới là ảnh chụp chung của bà và Thịnh Hoàn Hoàn.

Chẳng qua Đường Nguyên Minh không cẩn thận lọt vào tấm hình, Thịnh Hoàn Hoàn hơi say nên dáng vẻ rất ngây thơ, có chút quyến rũ lại có chút đáng yêu.

Tuy Hàn phu nhân vừa tới Hải Thành nhưng cũng biết rõ rất nhiều tin về Thịnh Hoàn Hoàn.

Hiện tại chỉ xem ai sẽ xuất hiện!

Thịnh Hoàn Hoàn vừa trở lại phòng đã nhận được điện thoại của Mộ Tư: “Hoàn Hoàn, em uống rượu à?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Ừm, uống một chút, đang bàn chuyện làm ăn ở bên ngoài.”

Mộ Tư nói: “Ở đâu, anh cho người đưa em về.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Không cần, tôi có dẫn vài người lại đây, hơn nữa tôi cũng không say, anh yên tâm đi, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đã tắt điện thoại.

Hàn phu nhân đứng bên cạnh lắc đầu, xem ra Mộ Tư hết cơ hội rồi, lúc này nên trực tiếp chạy tới, gọi điện thoại có tác dụng gì chứ?

Hàn phu nhân không biết trên eo Mộ Tư trúng đạn, muốn đến cũng không đến được.

Tiếp theo Hàn phu nhân thu được lời nhắn của Mộ Tư.

Hàn phu nhân đưa tin nhắn Mộ Tư gửi đến cho Thịnh Hoàn Hoàn xem: “Xem ra thằng nhãi này còn chưa buông tay em được.”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu thấp giọng nỉ non: “Em và anh ta không có khả năng.”

Lúc này Đường Dật rất rối rắm, anh đã thấy ảnh của Hàn phu nhân, nhưng anh rất do dự có nên nói một tiếng cho Lăng Tiêu hay không.

Cuối cùng anh gửi ảnh qua điện thoại Diệp Sâm: “Xin giúp đỡ.”

Diệp Sâm: “Anh gửi ảnh này cho Lăng Tiêu.”

Đường Dật: “Tôi nên nói cái gì đây?”

Diệp Sâm: “Không cần nói gì cả, nếu muốn biết thì anh ta sẽ hỏi anh.”

Sau đó tấm ảnh được gửi đến điện thoại của Lăng Tiêu.

Qua hơn mười phút, bóng dáng của Dạ Oanh xuất hiện trong phòng, trong tay có cầm một bình rượu vang đỏ đắc tiền.

Thịnh Hoàn Hoàn chống khuôn mặt nhỏ nheo mắt lại, không chú ý tới Dạ Oanh.

Khi đi ra khỏi phòng, Dạ Oanh đã gửi một tin nhắn: “Lăng gia, cô ấy uống say.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK