Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 395: Cứ như chưa từng quen biết

Trần Do Mỹ nghe bốn phía nghị luận thì sắc mặt trắng bệch: “Anh Nam Thành, vì sao anh đã từ bỏ quyền nuôi nấng Hoan Hoan mà chúng ta vẫn bị chửi rủa như vậy?”

“Không phải chị Nam Tầm đã thừa nhận mấy tháng trước hai người đã ly hôn sao? Vì sao những người này còn mắng chúng ta? Vậy anh thỏa hiệp có ý nghĩa gì nữa?”

Thấy Cố Nam Thành không nói lời nào, Trần Do Mỹ lại tủi thân đỏ mắt: “Anh Nam Thành, em chịu tủi nhục không sao cả, nhưng con của chúng ta sẽ ra đời nhanh thôi, em không thể để nó sinh ra đã bị người ta xem thường.”

Nhìn cô gái nhu nhược đáng thương trước mắt, Cố Nam Thành đau lòng ôm vai cô ta, mặt mày xanh mét mà nói: “Anh sẽ bảo cô ta làm sáng tỏ lần nữa, nếu cô ta không đồng ý thì sẽ huỷ bỏ hiệp nghị trước đó, anh sẽ không để em và con của chúng ta chịu tủi nhục.”

Cố Nam Thành cảm thấy nhất định là Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn lén lút nói bậy về gã và Trần Do Mỹ nên những người này mới mang đầy thù địch với bọn họ.

Để bảo vệ thanh danh, gã đã từ bỏ quyền nuôi nấng con gái, nếu lại mang danh gian phu dâm phụ thì gã thỏa hiệp còn có giá trị gì?

Nhớ tới đủ loại bức bách vô tình trước ly hôn của Nam Tầm, oán hận trong lòng Cố Nam Thành càng mãnh liệt.

Nhưng Nam Tầm lại không biết Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ cũng tới, cô phát hiện Diệp Sâm được một tấc lại muốn tiến một thước, môi sắp dán lên lỗ tai mình thì tức giận nhắc nhở anh: “Anh là gạo nếp hay sao, nói chuyện thì nói chuyện, dính sát như vậy làm gì?”

Nhìn thấy vành tai trắng nõn của cô chuyển thành màu hồng, ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm càng sâu: “Nơi này quá ồn, tôi cao hơn em một cái đầu, không như vậy làm sao em nghe tôi nói chuyện được?”

Diệp Sâm cao gần 1m9, Nam Tầm mang giày cao gót mà chỉ tới cằm anh, cô 1m7 mà đứng trước mặt anh có vẻ như chim nhỏ nép vào người.

Nam Tầm ngoài cười nhưng trong không cười: “Có chuyện gì thì nói, tôi muốn dẫn Hoan Hoan đi ăn chút gì đó.”

Cánh môi của Diệp Sâm đảo qua vành tai Nam Tầm, cười xấu xa mà thấp giọng nói: “Tôi muốn nói eo của em thật nhỏ.”

Nói xong, ngón tay mạnh mẽ thon dài của anh dời qua mập mờ véo hông cô một cái.

Nam Tầm lập tức mặt đỏ tới mang tai, nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Sâm, loại người như anh căn bản không xứng để người ta thương hại.”

Diệp Sâm giấu đi vẻ xấu xa trên mặt: “Không phải đói bụng sao, đi đi!”

Cố Hoan thích bám lấy Diệp Sâm: “Chú Diệp, chú không đói bụng sao?”

Đôi mày dưới lớp kính tơ vàng của Diệp Sâm cau lại: “Chú Diệp bị thương, không thể ăn bậy được, Hoan Hoan và mẹ đi đi!”

Nghe có vẻ cực kỳ đáng thương!

Nam Tầm nhịn không được châm chọc: “Đáng đời, loại người như anh nên nằm trên giường ba tháng.”

Cô trừng Diệp Sâm một cái rồi ôm Hoan Hoan tránh ra.

Xúc cảm hơi lạnh mềm mại không xoá đi được trên vành tai làm Nam Tầm rất tức giận, cô điên rồi nên mới tới tham gia tiệc mừng thọ với anh.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Nam Tầm, đầu ngón tay của Diệp Sâm mập mờ chà chà lên môi mình, ý cười nở rộ trên gương mặt tuấn tú đó.

Khi ánh mắt anh nhìn về phía Cố Nam Thành thì vẻ dịu dàng trong mắt lập tức biến thành sắc bén.

Ánh mắt của Cố Nam Thành vẫn luôn di chuyển theo mẹ con Nam Tầm, nhận thấy tầm mắt của Diệp Sâm, gã cũng sắc bén như đao mà nhìn qua.

Ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm trở nên điên cuồng, đồng thời cũng mang theo một tia khinh miệt bừa bãi.

Vẻ mặt này làm Cố Nam Thành tràn đầy lửa giận, không có người đàn ông nào thích sự khiêu khích và châm chọc trắng trợn táo bạo, không kiêng nể gì như vậy.

Lúc này lối vào lại truyền đến tiếng xôn xao.

Diệp Sâm đoán được là ai, xoay người liền nhìn thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn nắm tay đi đến, anh nhướng mày đi về hướng Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cũng nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, chỉ thấy cô mặc một bộ sườn xám dài thuỷ mặc, mái tóc thật dày được một cây trâm cài quấn lên để lộ chiếc cổ thiên nga thon dài, đường cong dưới sườn xám lả lướt hấp dẫn, trông thật thướt tha quyến rũ.

Thịnh Hoàn Hoàn có một gương mặt trứng ngỗng dễ coi, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, trong vẻ đẹp đó mang theo chút cổ điển, làn da như sứ trắng cao cấp, đẹp đến hớp hồn người khác.

Đường Nguyên Minh mặc một bộ vest màu đen, ngũ quan tuấn tú, khí chất cao quý, làm người ta không dám nhìn gần.

Thịnh Hoàn Hoàn khoác lên tay Đường Nguyên Minh mà chậm rãi đi đến, cứ như đôi trai tài gái sắc do trời đất tạo nên, thật là xứng đôi.

“Xem kìa, đó mới là Thịnh Hoàn Hoàn.”

“Nhìn thế này thì Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Chi Vũ cũng không quá giống, ngũ quan của Lâm Chi Vũ càng sâu hơn mang phong cách Tây, Thịnh Hoàn Hoàn càng tinh xảo, phù hợp với thẩm mỹ của người phương Đông chúng ta.”

“Diện mạo của Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không thể bắt bẻ, người đi cùng cô ấy là cháu trưởng nhà họ Đường - Đường Nguyên Minh đúng không, thật là rồng trong loài người mà.”

“Ai, thời buổi này đẹp là nổi tiếng, có thể tùy tiện tìm được đối tượng làm người ta hâm mộ.”

Trong tiếng bàn tán mang theo chút ganh ghét, xưa nay diện mạo của Thịnh Hoàn Hoàn luôn khiến phụ nữ đố kỵ, đàn ông trầm trồ si mê.

“Lăng thiếu, có lúc tôi thật không hiểu nổi anh.” Diệp Sâm nhướng mày liếc nhìn về hướng Lâm Chi Vũ.

Diệp Sâm đoán được đêm nay Lăng Tiêu sẽ đến, nhưng anh không ngờ hắn lại dẫn Lâm Chi Vũ theo, đây chính là tìm đường chết điển hình.

Lăng Tiêu nhận lấy ly rượu từ bàn phục vụ rồi lạnh nhạt mở miệng nói: “Không cần anh hiểu.”

Diệp Sâm cười cười: “Anh đã quyết định cưới Lâm Chi Vũ?”

Nếu đúng thì về sau anh sẽ không nhắc đến Thịnh Hoàn Hoàn trước mặt Lăng Tiêu nữa.

Lăng Tiêu không trả lời, ánh mắt lại nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh, lúc này Đường Nguyên Minh đang đặt bàn tay lên vòng eo mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn, cúi đầu đối diện với cô.

Không biết bọn họ đang nói nhỏ cái gì mà khóe miệng hai người đều hiện ra ý cười, nhìn như đang liếc mắt đưa tình, cực kỳ thân mật.

Diệp Sâm cảm thấy có một luồng hơi lạnh chợt tràn đến từ bên cạnh, ý cười trên khóe miệng càng sâu: “Xem ra Diệp Sâm cũng không phải tương tư đơn phương, lúc trước nếu Đường Nguyên Minh sớm trở về thì có lẽ người kết hôn với Thịnh Hoàn Hoàn không phải là anh.”

Sắc mặt Lăng Tiêu càng lạnh lẽo, trừ cái này ra thì không nhìn ra được gì.

Lúc này Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn bị vài ông lớn giới thương nghiệp bao vây, cả đám người nói chuyện rất vui, mà phía Lăng Tiêu thì không ai dám tiến lên.

Diệp Sâm vỗ vỗ vai Lăng Tiêu, bưng ly rượu đi lên trước: “Hoàn Hoàn.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại nơi phát ra tiếng gọi, nói tiếng xin lỗi không tiếp được với người bên cạnh rồi đi về hướng Diệp Sâm: “Diệp thiếu, anh đi cùng...”

Thịnh Hoàn Hoàn muốn tìm kiếm bóng dáng của Nam Tầm ở phía sau Diệp Sâm, kết quả lại thấy Lăng Tiêu với vẻ mặt lạnh nhạt.

Ánh mắt cô khựng lại, cũng lạnh nhạt dời mắt đi như chưa từng quen biết.

Lăng Tiêu cau mày kiếm lại, bàn tay nâng ly rượu bất giác siết chặt.

Diệp Sâm cười nhạt: “Đương nhiên là đi với chị Nam Tầm của cô, cô ấy dẫn Hoan Hoan đi ăn gì đó rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn hiểu rõ: “Vết thương của anh không sao chứ?”

Khi nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn luôn hơi mất tập trung, cô cảm thấy có một tầm mắt sắc bén đang đánh giá mình, chủ nhân của tầm mắt này đặc biệt không vui.

Diệp Sâm lắc đầu: “Vết thương nhẹ thôi, tối hôm qua cảm ơn cô gửi tin nhắn cho tôi, nếu không chị Nam Tầm của cô sẽ không dọn đến chỗ tôi ở.”

“Chị Nam Tầm dọn đến chỗ anh rồi à?” Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng xem nhẹ ánh mắt tràn ngập tính xâm lược kia mà nhếch miệng cười với Diệp Sâm: “Vẫn là anh có cách.”
Chương 396: Lăng Tiêu phẫn nộ

Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, tiếp theo lại nói với Diệp Sâm: “Nhưng anh đừng quên chuyện đã hứa với tôi và Lăng Kha, dù gặp chuyện gì cũng không được tổn thương Nam Tầm.”

Ý cười không chút để ý trên khóe miệng Diệp Sâm biến mất, lập tức hứa với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi nói được thì làm được.”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Tôi đi trước.”

Sau khi chào hỏi Diệp Sâm, Thịnh Hoàn Hoàn lại về tới bên cạnh Đường Nguyên Minh, cùng anh đi ra khu đón khách bên ngoài.

Mà Lăng Tiêu đã bị làm lơ từ đầu tới đuôi.

Diệp Sâm quay đầu, anh không nhìn ra vẻ mặt Lăng Tiêu có gì thay đổi, nhưng nhiệt độ trong phạm vi lấy hắn làm trung tâm đã hạ xuống điểm đóng băng.

Lúc này Đường Dật đến trễ vội vàng chạy đến, tức giận bất bình nói: “Thì ra hai người ở đây, tôi vừa nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn và Đường Nguyên Minh đi qua bên kia, tay của Đường Nguyên Minh còn đặt lên eo… eo của Thịnh Hoàn Hoàn...”

Rốt cuộc Đường Dật cũng cảm nhận được không khí không đúng nên thận trọng liếc nhìn Lăng Tiêu, sau đó cứng đờ nhìn sang Diệp Sâm mà thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Sao anh cảm thấy Lăng gia như vừa bị người ta hấp diêm vậy, khí thế này dọa chết người được rồi!

Diệp Sâm giơ tay vỗ vỗ vai Đường Dật: “Câm miệng của anh lại, ít nói một chút.”

Sau khi khuyên Đường Dật câu này thì Diệp Sâm xoay người đi tìm mẹ con Nam Tầm.

Tuy rằng Diệp Sâm luôn rất dám nói, nhưng lúc này anh cũng không dám đâm đầu vào họng súng.

Đường Dật nhìn bóng dáng vô tình của Diệp Sâm, vẻ mặt như biến thành “Oán phụ”: Ông đây tới xem diễn, không phải tới bị khinh bỉ!!!

Diệp Sâm quá không đáng tin, ít nhất phải cho anh chút nhắc nhở, nói cho anh biết vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ!

Hiện tại làm sao bây giờ?

Chỉ có thể lấy lòng thôi!

Tục ngữ nói duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười đúng không?

Đường Dật nhìn về hướng Lăng Tiêu lạnh lẽo, ráng nhếch khóe miệng lên: “Lăng… Lăng gia.”

Ánh mắt Lăng Tiêu cực kỳ sắc bén lạnh lẽo: “Cút.”

Lỗ chân lông cả người Đường Dật run lên, ý cười trên khóe miệng biến mất, trực tiếp để lại một câu “Ok” rồi lập tức biến mất.

Tầm mắt của Lăng Tiêu xuyên qua biển người mà khóa chặt bóng dáng của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh vẫn đang đứng bên cạnh cô, tuy đã thu bàn tay đặt lên eo cô nhưng họ đứng gần cứ như thân thể sắp dán vào nhau vậy.

Lăng Tiêu giơ ly rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch, sau đó ngoắc ngoắc tay với một bồi bàn rồi nói mấy câu bên tai anh ta.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang trò chuyện với vợ chồng Hàn Tín và Henry, Ida rất vui, sau bữa tối lần trước bọn họ đều rất có hứng thú với dự án kia nên có ý hợp tác.

Lần này Đường Nguyên Minh mời họ lại đây cũng có ý tăng cường hiểu biết lẫn nhau để gia tăng khả năng hợp tác, tranh thủ ký kết hợp đồng trong mấy ngày nữa.

“Thịnh tiểu thư thật là làm người ta lau mắt mà nhìn.”

Henry nhìn Thịnh Hoàn Hoàn với ánh mắt không che giấu được sự choáng ngợp và thưởng thức, còn nóng rực hơn lần đầu tiên gặp cô: “Cô đứng trên sân thi đấu lấp lánh tỏa sáng như một viên kim cương.”

Hàn phu nhân vui sướng nói: “Anh cũng có xem cuộc thi buổi sáng à?”

Henry gật đầu, ánh mắt sáng ngời vẫn nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Đương nhiên, tôi là người thích đua xe thâm niên, cuộc thi như vậy sao thiếu tôi được, Thịnh tiểu thư thật là làm tôi bất ngờ.”

Henry cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn chỉ là một tiểu thư khuê các xinh đẹp thôi, không ngờ lại gặp được cô trên sân đua xe, không chỉ như vậy mà kỹ thuật và phong thái của cô còn làm người ta mê muội.

Từ nhỏ đến lớn Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe quá nhiều câu ca ngợi như vậy nên đã sớm không có cảm giác gì, cô tự nhiên hào phóng cười nói với Henry: “Cảm ơn ngài Henry ca ngợi.”

Henry còn muốn nói gì đó thì Đường Nguyên Minh lại đột nhiên mở miệng: “Nếu ngài Henry và Hàn phu nhân thích xem xe thì tôi bao vé vào cửa tiếp theo, nhất định sẽ giúp các vị giành được vị trí tốt nhất.”

Hàn phu nhân rất vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, hiện tại vé càng ngày càng khó mua, vị trí tốt còn ngàn vàng khó cầu, tôi cảm ơn trước.”

Sao Henry lại không biết Đường Nguyên Minh có ý gì, lần trước anh đã nói rằng Thịnh Hoàn Hoàn là vị hôn thê của mình, đúng là đáng tiếc.

Henry không giấu được thất vọng mà nói với Đường Nguyên Minh: “Vậy cảm ơn Đường thiếu, anh có vị hôn thê xinh đẹp như thế thật là làm người ta hâm mộ.”

Vị hôn thê?

Có phải Henry có hiểu lầm gì về quan hệ giữa cô và Đường Nguyên Minh hay không?

Thịnh Hoàn Hoàn vừa định giải thích thì Đường Nguyên Minh lại hào phóng cười nói: “Tin rằng ngài Henry cũng sẽ gặp được một cô gái xinh đẹp hào phóng như vậy.”

Sau đó anh thấp giọng nói bên tai Thịnh Hoàn Hoàn: “Không cần giải thích với anh ta, anh cố ý làm anh ta hiểu lầm, em cũng biết loại người này rất khó đuổi đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phủ nhận, cô đã nhìn ra sau lần Henry làm khó mình trên bàn tiệc: “Được rồi, em đã biết.”

Đường Nguyên Minh hỏi: “Không tức giận à?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày hỏi lại: “Cần thiết sao?”

Đường Nguyên Minh nhếch môi đỏ lên, trông thật thu hút: “Không tức giận thì tốt.”

Khi Lăng Tiêu đi tới thì nhìn thấy Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn châu đầu ghé tai ngay trước mặt mọi người, không bận tâm người khác nghĩ quan hệ của bọn họ như thế nào.

Nụ cười trên mặt Đường Nguyên Minh làm Lăng Tiêu cảm thấy chói mắt đến lạ thường.

Lăng Tiêu là người không thể bỏ qua được, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, hắn vừa tới gần thì đám người Hàn Tín đã phát hiện.

“Lăng tổng, anh cũng tới à.” Vợ chồng Hàn Tín quen thuộc với Lăng Tiêu nên lập tức nghênh đón.

Tuy rằng Henry và Ida chưa hợp tác với Lăng Tiêu nhưng cũng biết thân phận của hắn, hơn nữa lần này bọn họ tới Hải Thành xem thi đấu là phụ, hợp tác với Lăng Tiêu mới là chính.

Nhưng thư ký của Lăng Tiêu nói với họ lịch trình của hắn đã đầy, muốn gặp hắn phải chờ đến tuần sau.

Không ngờ hôm nay lại gặp được hắn trên tiệc mừng thọ này, thật là làm người ta vui mừng khôn xiết.

Thịnh Hoàn Hoàn sớm biết Lăng Tiêu đi tới, nhưng mãi đến khi nghe thấy hắn và vợ chồng Hàn Tín nói chuyện với nhau thì mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Lăng Tiêu và vợ chồng Hàn Tín nói chuyện với nhau vài câu, Henry và Ida đã gấp không chờ nổi chen vào, sau khi tự giới thiệu thì rất nhanh đã thể hiện ra khát vọng chờ mong muốn hợp tác với Lăng thị.

Chuyện này quá bình thường với Lăng Tiêu, hắn thành thạo từ chối Henry và Ida, nói rằng sau giờ tan tầm chỉ nói chuyện phiếm không bàn công việc.

“A Tiêu.”

Thịnh Hoàn Hoàn đang muốn rời đi đi tìm Nam Tầm thì lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng truyền đến, cô giương mắt nhìn thì thấy Lâm Chi Vũ nắm tay Lăng Thiên Vũ đi về hướng Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn sớm đã đoán trước được cảnh tượng này nên cực kỳ bình tĩnh.

Tin kết hôn truyền từ chỗ của Lăng Hoa Thanh nên không có khả năng là giả, trước đây Lăng Tiêu dẫn Lâm Chi Vũ đi xem thi đấu cũng là biến hướng thừa nhận thân phận của cô ta.

Hơn nữa Lâm Chi Vũ còn là người bạn gái cũ mà Lăng Tiêu nhớ mãi không quên.

Cho nên lúc này Lâm Chi Vũ xuất hiện, Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Thịnh Hoàn Hoàn rất bình tĩnh, ánh mắt dời từ Lâm Chi Vũ đến khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ, cậu nhóc cũng đang dán mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vẫn trong trẻo ỷ lại như trước kia.

Cô không khỏi mỉm cười với cậu nhóc, nhưng cậu lại quay khuôn mặt nhỏ qua một bên không thèm nhìn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, nghĩ thầm có lẽ cậu nhóc đang oán trách cô bỏ lại mình mà rời đi, tuy cô chua xót nhưng cũng rất đau lòng.
Chương 397: Vị hôn thê của anh còn ở bên ngoài

Lăng Tiêu cong người xuống ôm Lăng Thiên Vũ lên.

Lâm Chi Vũ cười nói với Lăng Tiêu: “Thiên Vũ muốn cho anh cái gì đó.”

Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ nâng bàn tay nhỏ lên, trong đó có một khối tiểu điểm tâm đặc biệt tinh xảo, là một con thỏ con rất đáng yêu.

Lăng Tiêu luôn rất ít ăn đồ bên ngoài, càng đừng nói là đồ ngọt, đây không phải ý của Lăng Thiên Vũ mà có khả năng là Lâm Chi Vũ đang lấy lòng hắn.

Lăng Tiêu hơi nhíu đôi mày kiếm lại, đôi môi hồng nhạt khẽ mở ngậm con thỏ vào miệng, ánh mắt lại nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

Không biết có phải ánh mắt Lăng Tiêu quá sắc bén bá đạo hay không mà Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên có ảo giác mình bị hắn ngậm trong miệng.

Cô dời mắt đi rồi nói với Đường Nguyên Minh: “Em muốn đi tìm chị Nam Tầm và Lăng Kha để tâm sự.”

Đường Nguyên Minh giơ tay lên ấn vào chóp mũi Thịnh Hoàn Hoàn, cưng chiều nói: “Em đi đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ lạnh nhạt nhăn mày trước sự thân mật của Đường Nguyên Minh, khi vừa xoay người đã bị người phục vụ đi thẳng đến đụng vào.

Trên tay người phục vụ có hai ly rượu đều hất lên người Thịnh Hoàn Hoàn.

Phần dưới bụng cô ướt nhẹp, giày cao gót cũng bị rượu vang đỏ làm ướt.

“A... Xin lỗi, tôi xin lỗi...” Người phục vụ kinh hoảng vội vàng xin lỗi Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người phục vụ sợ đến mức sắp khóc thì không nỡ làm khó: “Thôi bỏ đi, quần áo của anh cũng ướt rồi, đi đổi một bộ đi!”

Đường Nguyên Minh nhíu mày, nhớ kỹ mặt người này: “Còn không mau đi xuống?”

Người phục vụ vội vàng dọn dẹp tàn cục rồi lập tức lui ra.

“Em có mang quần áo dự phòng không?” Đường Nguyên Minh nhìn làn váy ướt nhẹp của Thịnh Hoàn Hoàn mà thấp giọng hỏi.

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Ở trên xe, em còn có giày nữa.”

“Được, để anh đi lấy.”

Sau đó Đường Nguyên Minh bảo người hầu nhà họ Đường tới dẫn Thịnh Hoàn Hoàn vào nhà trước.

Người hầu dẫn Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng cho khách, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quanh một vòng rồi nói với cô ta: “Cô đi làm việc trước đi, một mình tôi đứng đây cũng được.”

Người hầu gật đầu rồi rời khỏi phòng.

Thịnh Hoàn Hoàn thay dép lê vào phòng tắm, không gian kín làm mùi rượu trên người càng nồng, cô vén váy lên, trên đùi toàn là vết rượu.

Sườn xám là thiết kế xẻ cao, vừa rồi rượu chạy từ chân cô xuống thẳng tới giày, bụng cũng ướt nhẹp làm cô rất khó chịu, hận không thể lập tức cởi sườn xám ra.

Nhưng còn chưa lấy quần áo tới nên cô đành dùng khăn lông chùi trước, lúc này bên ngoài phòng tắm truyền tới tiếng gõ cửa.

Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều: “Vào đi.”

Tiếp theo một bóng dáng thon dài xuất hiện trong tầm mắt của Thịnh Hoàn Hoàn, áp lực quá mạnh làm cô bất giác lui lại mấy bước, sắc mặt hơi trầm xuống: “Sao anh lại ở đây.”

Người đến là Lăng Tiêu, chồng trước của cô.

Lăng Tiêu trở tay khoá cửa phòng tắm lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng tập trung vào cô như đang đánh giá một con mồi.

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng lạnh: “Anh muốn làm gì, nơi này là nhà họ Đường, vị hôn thê của anh còn ở bên ngoài.”

Lăng Tiêu bước từng bước một dồn Thịnh Hoàn Hoàn vào chân tường không còn đường lui, nhìn hai hàng lông mi run rẩy của cô, đôi môi hắn lạnh lùng nhếch lên: “Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì cô?”

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, áp lực quá lớn trong không gian kín làm cô cảm thấy hít thở không thông, cô không vui nâng mắt lên trừng hắn: “Vậy xin hỏi ngài Lăng đây tính nói gì với vợ trước trong phòng tắm?”

Lăng Tiêu nhìn sát vào đôi mắt to ngập nước của cô rồi đi xuống đôi môi đỏ dưới mấy centimet: “Chúng ta thật sự không có gì để nói.”

Hắn khựng lại rồi tiếp tục nói: “Vậy làm cái gì đi!”

Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của Thịnh Hoàn Hoàn, đôi tay kia luồn vào dưới nách rồi nhấc cả người cô lên ép lên trên tường.

Sau đó hắn dành ra một bàn tay để nắm lấy chiếc chân dài giấu dưới làn váy xẻ cao kia rồi vòng nó qua eo mình.

“Buông tôi ra, tên điên này.” Sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn chợt lạnh, phẫn nộ tát một cái lên mặt hắn, nhưng không thực hiện được mà còn bị nắm lấy.

“An phận một chút.” Lăng Tiêu cảnh cáo mà bóp eo của cô một cái: “Đụng đến tôi nữa thì như cô mong muốn.”

“Đừng chạm vào tôi.”

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng trắng, cái chân vòng qua eo hắn không có gì che chắn nên lạnh lẽo đến xương, chân còn lại chỉ có thể nhón lên thật cao, tư thế đặc biệt mờ ám làm cô không dám nhúc nhích nữa: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Lăng Tiêu nói rõ từng chữ: “Tránh xa Đường Nguyên Minh một chút.”

Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Lăng Tiêu lại đưa ra yêu cầu buồn cười như vậy.

“Dựa vào cái gì?”

“Tôi chướng mắt anh ta.”

Lăng Tiêu đưa ra một lý do cực kỳ “Vô cớ gây rối”, sau đó dùng giọng điệu dịu dàng dễ nghe nhất khẽ khàng nói ra lời tàn nhẫn nhất bên tai cô: “Nếu cô không nghe lời thì tôi sẽ làm tất cả những gì cô đang có hóa thành bọt biển.”

Thịnh Hoàn Hoàn muốn thu lại cái chân đang vòng qua eo của hắn, nhưng lại bị hắn nắm chặt mắt cá chân, cô bị chọc tức đến toàn thân run rẩy: “Lăng Tiêu, con mẹ nó có phải anh bị bệnh rồi không, anh chướng mắt anh ấy liên quan gì đến tôi?”

Thật vất vả cô mới ly hôn với hắn, hắn dựa vào cái gì tiếp tục chen vào cuộc đời cô?

Lăng Tiêu cười lạnh: “Cô có thể không nghe khuyên bảo, không ai gánh hậu quả cho cô được.”

Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, sau một lúc lâu mới khàn giọng mà hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”

Nhìn hai mắt cô đỏ bừng, ánh mắt Lăng Tiêu ảm đạm xuống: “Lời này là tôi hỏi cô mới đúng, Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô muốn gì?”

Cô làm cuộc sống của hắn mất khống chế!

Rốt cuộc cô đã làm gì hắn!

Khi Đường Nguyên Minh cầm quần áo trở về thì thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác đứng trong phòng tắm với sắc mặt trắng bệch.

“Hoàn Hoàn, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì, em chỉ hơi lạnh thôi.” Thịnh Hoàn Hoàn co rụt người lại rồi miễn cưỡng cười cười với anh: “Em tắm nước nóng, thay bộ quần áo là ổn thôi.”

“Vậy anh ra ngoài trước.” Đường Nguyên Minh lịch sự buông quần áo xuống rồi rời khỏi phòng tắm.

Sau khi đóng cửa lại, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, nói với người đàn ông canh giữ ở ngoài cửa: “Dẫn người phục vụ vừa rồi tới cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn thay đồ rất nhanh, hơn mười phút sau đã về tới tiệc mừng thọ, cô không nhìn thấy Đường Nguyên Minh mà lại gặp Lâm Chi Vũ và Lăng Thiên Vũ, cùng với Văn Sâm đang bảo vệ bọn họ.

Văn Sâm vẫn mang dáng vẻ cũ, tóc mái nghiêng che đi hơn phân nửa gương mặt thanh tú, máy móc không cảm xúc canh giữ phía sau Lâm Chi Vũ.

Hồi lâu không gặp, không ngờ cuối cùng gặp lại anh ấy trong tình huống như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn quay qua nhìn Lâm Chi Vũ và Lăng Thiên Vũ với cảm xúc hoàn toàn khác, giống như cô thấy bản thân trước kia, hiện giờ vị trí của cô đã bị thay thế rồi.

“Thịnh tiểu thư.” Lâm Chi Vũ ôm Lăng Thiên Vũ đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, lộ ra ý cười thân thiện với cô: “Tôi chưa có cơ hội nói tiếng cảm ơn cô.”

“Cảm ơn tôi cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hơi buồn cười, châm chọc nói: “Chúng ta có quen biết sao, từng có qua lại gì à?”

Lâm Chi Vũ không để ý đến sự sắc bén của cô: “Có lẽ Thịnh tiểu thư không quen biết tôi, nhưng tôi lại biết Thịnh tiểu thư, khoảng thời gian trước cảm ơn cô đã chăm sóc Thiên Vũ.”
Chương 398: Quả nhiên hai cha con đều tàn nhẫn như nhau

“Cảm ơn cô đã chăm sóc Thiên Vũ.”

Thịnh Hoàn Hoàn đã từng nghe câu nói tương tự như vậy từ miệng của Lam Nhan.

Nhưng Lam Nhan là mẹ ruột của Thiên Vũ, Lâm Chi Vũ lại là gì?

Thịnh Hoàn Hoàn không cho rằng Lâm Chi Vũ thật lòng muốn nói cảm ơn cô.

Lâm Chi Vũ tiếp tục giải thích, giọng nói rất dịu dàng ôn hoà: “Chắc cô cũng biết tình trạng của Thiên Vũ, lúc ở nước M luôn là tôi ở bên nó, là tôi vượt qua khoảng thời gian đen tối nhất với nó.”

“Trước khi tới Hải Thành, tôi luôn lo lắng tình trạng của Thiên Vũ sẽ trở nên càng tệ, không ngờ nó lại gặp được cô.”

Lâm Chi Vũ nhìn gương mặt ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, trắng nõn tinh tế trước mắt mà nói tiếp: “Bởi vì chúng ta trông rất giống nhau, Thiên Vũ như một người sắp chết đuối gặp được khúc gỗ cứu mạng nên liều mạng muốn bắt lấy cô, vì thế mới đặc biệt ỷ lại vào cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngờ mình lại nghe thấy lời nói làm người ta đau lòng đến vậy: Thiên Vũ thích bám lấy cô chỉ vì cô trông rất giống Lâm Chi Vũ?

Cô không tin, cô không tin lời nói tàn nhẫn này.

Cô nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ, ý cười bên miệng hơi cứng đờ, sau một lúc lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thiên Vũ, cô ấy nói có đúng không, con thích dì là vì dì trông giống cô ấy sao?”

Lăng Thiên Vũ cứ nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới gật gật đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn khó tin mà trợn to hai mắt, ngực quặn đau từng cơn, đau đến mức làm cô thở không nổi, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu châm chọc: “Thì ra là thế.”

Quả nhiên là cha con, tàn nhẫn y như nhau vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt Lăng Thiên Vũ, cậu bé nhào vào lòng cô như một con chó con, nhu nhược đáng thương nhìn cô mà không chớp mắt lấy một cái, đáng yêu đến mức làm tim cô sắp tan chảy.

Lăng Tiêu bế cậu lên mà cậu vẫn cẩn thận lén nhìn cô.

Ở bữa tiệc sinh nhật, khi Lăng lão thái thái bảo cậu bé lựa chọn thì cậu từ chối Lam Tiếu và Triệu Giai Ca, chỉ đối xử đặc biệt với riêng cô, phản nghịch quái dị lại trở nên ngoan ngoãn dính người.

Cô cho rằng đây là duyên phận giữa cô và cậu nhóc, thì ra chỉ vì cô và Lâm Chi Vũ trông quá tương tự mà thôi.

Xem ra cô lọt được vào mắt Lăng lão thái thái và Lăng Tiêu là nhờ ơn Lâm Chi Vũ, nhờ vào diện mạo tương tự với cô ta.

Thì ra dù đối với Lăng Tiêu hay là Lăng Thiên Vũ thì cô cũng chỉ là vật thay thế mà thôi.

Lâm Chi Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, có vẻ không đành lòng mà nói: “Tuy cách nói này rất tàn nhẫn, nhưng cô có quyền biết chân tướng, Thiên Vũ còn nhỏ không hiểu chuyện, hy vọng cô đừng trách tội nó.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhắm đôi mắt cay cay lại, mấy giây sau mới mở ra rồi cười thật vô tâm: “Tôi nên cảm tạ nó, sao lại trách tội nó được?”

Cô nhìn Lâm Chi Vũ, thật lòng mà nói: “Cảm ơn cô đặc biệt lại đây nói cho tôi biết chuyện này, khi ly hôn với Lăng Tiêu tôi lưu luyến nhất là Thiên Vũ. Trong khoảng thời gian này tôi luôn cảm thấy có lỗi với nó, nghe cô nói xong đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm cả người.”

Lâm Chi Vũ trầm ngâm nói: “Tóm lại vẫn phải cảm ơn cô đã vất vả vào khoảng thời gian trước, về sau tôi sẽ chăm sóc hai cha con bọn họ thật tốt, Thịnh tiểu thư dịu dàng xinh đẹp như thế, chúc cô sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình.”

Từ những lời này có thể nghe ra Lâm Chi Vũ không phải một cô gái đơn giản, chúc phúc là giả, tới bày ra thân phận của mình mới là thật.

Nhưng lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không có tâm tình so đo với cô ta.

Cô ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp lại một câu: “Cảm ơn.”

Sau đó cô nhìn về phía cậu nhóc trong lòng Lâm Chi Vũ, muốn cười lại cười không nổi.

Cô muốn giơ tay xoa xoa đầu cậu nhóc, nhưng bàn tay vươn đến đỉnh đầu cậu rồi lại thu về.

Thôi, cứ như vậy đi!

Thịnh Hoàn Hoàn không nói nữa mà dời mắt khỏi khuôn mặt đáng yêu của cậu nhóc, xoay người đi vào trong đám người.

Lăng Thiên Vũ nhìn bóng dáng Thịnh Hoàn Hoàn, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Có lẽ mới đầu chỉ vì cô giống Lâm Chi Vũ. Lăng Thiên Vũ đang co ro trong góc tối đặc biệt khát vọng nhìn thấy ánh sáng nên khi Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện, diện mạo và sự dịu dàng của cô làm cậu cảm thấy ấm áp, làm cậu muốn nắm chặt lấy.

Sau đó khi ở chung, tình cảm của Lăng Thiên Vũ dành cho Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng tăng, từ khát vọng tiếp cận đến ngày một ỷ lại tin tưởng.

Nhưng cuối cùng cô vẫn đi rồi.

Dù cậu nhóc nỗ lực giữ lại như thế nào thì vẫn không nắm được cái gì, cô vẫn bỏ lại cậu không trở lại nữa.

Cũng may Lâm Chi Vũ xuất hiện, lại mang đến ánh sáng cho Lăng Thiên Vũ.

Rốt cuộc Lăng Thiên Vũ có thể đi ra khỏi vực sâu đau khổ, cậu không muốn nhớ đến người bỏ mặc mình nữa, nhưng lúc này cậu vẫn không nhịn được mà đỏ mắt lên.

Vì sao lại đi như vậy?

Vì sao cô không sờ đầu cậu?

Trong nhà họ Đường, Đường Nguyên Minh đã hỏi ra được từ miệng của người phục vụ rằng anh ta bị Lăng Tiêu sai khiến cố ý hất rượu lên người Thịnh Hoàn Hoàn.

Còn dụng ý của Lăng Tiêu thì ngẫm lại trạng thái vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh đã suy đoán ra được một ít.

“Kéo hắn xuống đi!” Đường Nguyên Minh lạnh lùng nhìn người đàn ông bị đánh cả người máu me trên mặt đất, vung tay lên mặc kệ anh ta xin tha thế nào cũng thờ ơ.

Vừa đi xuống lầu anh đã nhìn thấy Đường Thắng Võ ngồi trong phòng khách chờ đợi mình.

Đường Nguyên Minh biết rõ còn cố hỏi: “Sao chú không tiếp khách ở bên ngoài đi.”

Đường Thắng Võ nghiêm khắc trách cứ anh: “A Minh, cháu quá càn quấy, vị hôn thê của cháu là Triệu Giai Ca, kết quả cháu lại bỏ mặc người ta trong nhà mà dẫn Thịnh Hoàn Hoàn tới, cháu để mặt mũi hai nhà ở đâu?”

“Vị hôn thê?” Đường Nguyên Minh cười lạnh: “Trước giờ cháu chưa từng thừa nhận.”

Hơn nữa anh không đi đón Triệu Giai Ca, không phải cô ta cũng đến với Lệ Hàn Tư sao?

Đường Thắng Võ nặng nề nói: “Nếu cháu không hài lòng với cuộc hôn nhân này thì mau mau nói rõ ràng với ba cháu đi, phía Triệu gia thì cháu cũng tự đi giải thích, dù sao quan hệ giữa hai nhà cũng thân thiết.”

“Còn Thịnh Hoàn Hoàn, tuy hiện tại cô ta đã ly hôn với Lăng Tiêu, nhưng dù sao cũng không quá sáng rọi, gần đây thanh danh cũng không tốt, ba cháu bảo chú dặn dò cháu là xưa nay hồng nhan họa thủy, tốt nhất tránh xa cô ta ra.”

Đường Nguyên Minh nghe xong thì không đáp lại câu nào, một lúc sau mới mở miệng: “Chú nói xong chưa?”

Đường Thắng Võ than nhẹ: “Đừng trách chú lắm miệng, người phụ nữ như Thịnh Hoàn Hoàn không thích hợp với gia đình chúng ta.”

“Người phụ nữ như cô ấy là sao?” Đường Nguyên Minh châm chọc ép hỏi: “Trước kia chú và ông già không phải nói như vậy.”

Đường Thắng Võ bị ép hỏi nghẹn lời, đành nhận thua nói: “Cháu cũng biết đó là trước kia, hiện giờ tình trạng của nhà họ Thịnh như thế nào, Thịnh Hoàn Hoàn đầu tiên là bị Mộ Tư vứt bỏ trở thành trò cười của cả thành phố, sau đó gả cho Lăng Tiêu rồi ly hôn trong chớp nhoáng, đây là vết nhơ cả đời không xoá đi được của cô ta.”

“Dù Thịnh Hoàn Hoàn đi đến đâu cũng không thoát khỏi năm chữ 'Vợ trước của Lăng Tiêu', cháu cũng đâu muốn sau này những người đó chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng mình đúng không? Huống chi đến bây giờ hai người kia còn dây dưa không rõ.”
Chương 399: Cô ta phải giành lại một ván cho mình

Lời nói của Đường Thắng Võ không làm Đường Nguyên Minh dao động chút nào, anh lạnh nhạt nhìn Đường Thắng Võ mà nói: “Làm phiền chú nói với ông già cháu một tiếng là cuộc đời cháu do cháu làm chủ, cháu đã bỏ chính trị theo thương nghiệp rồi, còn để ý đến thứ hư vô mờ ảo như thanh danh sao?”

Đường Thắng Võ rất bất đắc dĩ: “A Minh, vì sao cháu lại cố chấp như thế!”

Đường Nguyên Minh cười cười: Đúng vậy, vì sao anh lại cố chấp như thế?

Đêm nay người có tâm tình tệ nhất không ai khác ngoài Triệu Giai Ca, khi người nhà họ Đường phát thiệp mời thì đã nói hôm nay Đường Nguyên Minh sẽ đến đón cô ta.

Cô ta tràn đầy chờ mong trang điểm thật đẹp, muốn tỏa sáng rực rỡ ở tiệc mừng thọ, kết quả lại bị Đường Nguyên Minh cho leo cây, cuối cùng còn phải dựa vào Lệ Hàn Tư để giữ thể diện.

Mà Đường Nguyên Minh thì sao, cư nhiên công khai dẫn Thịnh Hoàn Hoàn tham dự.

Đã có không ít người biết cô ta và Đường Nguyên Minh sắp sửa liên hôn, anh làm như thế không phải là cố ý vả mặt cô ta sao?

Tốt xấu gì cô ta cũng là thiên kim của nhà họ Triệu, dựa vào cái gì muốn chịu sự nhục nhã này?

“A Ca, chúng ta nhảy một điệu nhé?” Ánh mắt của Lệ Hàn Tư vẫn tập trung trên người Triệu Giai Ca.

Triệu Giai Ca không có hứng thú mà lắc đầu: “Không muốn nhảy, anh đi làm gì thì làm đi, em sẽ tự lo cho mình.”

Lệ Hàn Tư nhớ tới chuyến này còn có việc phải làm nên không thể không tạm thời rời khỏi Triệu Giai Ca: “Vậy anh đi làm việc, em đừng uống rượu, cũng đừng chạy loạn đấy.”

Triệu Giai Ca trợn mắt nhìn anh ta một cái rồi bất đắc dĩ cười nói: “Em biết rồi, anh cứ nói mãi.”

Lệ Hàn Tư rời đi thì ý cười bên miệng Triệu Giai Ca lập tức biến mất, sau đó đưa mắt tìm kiếm Lăng Tiêu khắp nơi.

Cô ta phải giành lại một ván cho mình.

Sau khi Lâm Chi Vũ nói những lời đó với Thịnh Hoàn Hoàn thì lập tức đi tìm Lăng Tiêu, không hề phát hiện sự khác thường của Lăng Thiên Vũ.

Cuối cùng Lâm Chi Vũ nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi hút thuốc trong một góc thì ôm Lăng Thiên Vũ muốn chạy qua, nhưng lại thấy Triệu Giai Ca đã ngừng lại trước mặt Lăng Tiêu.

Lâm Chi Vũ dừng bước, nhìn Triệu Giai Ca với ánh mắt dò xét.

“Vì sao Lăng thiếu lại ngồi đây uống rượu giải sầu?”

Triệu Giai Ca nâng rượu vang đỏ ngồi xuống đối diện Lăng Tiêu, ngón tay ngọc vén mái tóc dài ra phía sau, để lộ ra bả vai mượt mà và xương quai xanh xinh đẹp.

Cô ta mặc một chiếc váy dài cúp ngực, trước ngực là một mảng trắng trẻo, mái tóc xoăn dài kết hợp với gương mặt được trang điểm tinh xảo càng làm tăng vẻ quyến rũ mà không dung tục.

Thấy Lăng Tiêu không đáp lại mình, Triệu Giai Ca nhếch môi đỏ: “Không ngại để tôi uống vài ly với anh chứ?”

Nếu là trước kia Lăng Tiêu nhất định sẽ không cảm xúc bảo Triệu Giai Ca cút, nhưng hiện tại hắn lại ngầm đồng ý cho cô ta ngồi xuống: “Nghe nói Triệu tiểu thư và Đường đại thiếu gia đã đính hôn, người mà cô nên ở bên cạnh không nên là anh ta sao?”

Triệu Giai Ca cười cười: “Anh cũng thấy rồi, tôi không có cơ hội này.”

Triệu Giai Ca tạm dừng rồi hỏi lại: “Lăng thiếu thì sao, sao lại mặc kệ vị hôn thê xinh đẹp như Lâm tiểu thư mà ngồi trong góc im lặng uống rượu giải sầu?”

Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, lười biếng nhìn cô gái tự cho là thông minh trước mặt: “Triệu tiểu thư nghĩ sao?”

Triệu Giai Ca im lặng, ngón tay ngọc nhỏ dài lắc lắc ly rượu vang đỏ trên bàn rồi nhìn thẳng vào mắt Lăng Tiêu: “Tôi rất tò mò, Lăng thiếu chấp nhận Lâm tiểu thư là vì cô ta trông giống Thịnh Hoàn Hoàn hay là do cha mẹ an bài?”

Lăng Tiêu nhướng mày: “Vì sao không thể là tôi thích Lâm Chi Vũ?”

Triệu Giai Ca lắc đầu cười nhạt: “Lăng thiếu không thích Lâm tiểu thư, nếu không sẽ không ngồi một mình ở chỗ này uống rượu giải sầu.”

Lăng Tiêu nói: “Vậy Triệu tiểu thư nói xem vì sao tôi lại ngồi ở chỗ này uống rượu giải sầu?”

Triệu Giai Ca lại nói: “Tôi đâu dám phỏng đoán tâm tư của Lăng thiếu.”

“Triệu tiểu thư ngồi ở đây không phải là muốn san sẻ với tôi sao? Chẳng lẽ còn có chuyện khác?”

Triệu Giai Ca ngẩn người.

Lăng Tiêu nâng ly rượu trước mặt lên cụng ly với Triệu Giai Ca, đôi môi khẽ nhếch lên: “Triệu tiểu thư cứ nói đi đừng ngại.”

Nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, Triệu Giai Ca hơi thất thần.

Trên người Lăng Tiêu có một khí chất tôn quý, trong mắt hắn cất giấu sự sắc bén, đây là khí thế cực mạnh chỉ có ở vương giả, lúc này hắn đang ngồi trước mặt cười nhạt và nói chuyện với cô ta, nhưng khoảng cách của họ lại rất xa xôi.

Cứ như có một lằn ranh trước mặt, một nửa là trời, một nửa là đất.

Nếu cô được người đàn ông như vậy che chở thì may mắn biết bao!

Triệu Giai Ca nói: “Tôi cảm thấy Lăng thiếu sẽ không cưới Lâm tiểu thư.”

Lăng Tiêu hỏi: “Vì sao?”

Triệu Giai Ca trầm ngâm: “Chuyện anh và Lâm tiểu thư liên hôn được truyền ra từ trong phủ của cha anh, mà bản nhân anh chưa từng thừa nhận.”

Cô ta tự giễu cười cười: “Tình huống này giống như tôi và Đường Nguyên Minh, anh ta chưa từng thừa nhận tôi, tính ra tôi và Lâm tiểu thư cũng cùng chung cảnh ngộ.”

Lăng Tiêu trầm mặc chờ cô ta nói tiếp, hoặc có thể nói hắn vốn không có ý định nói chuyện.

Lăng Tiêu không nói lời nào, Triệu Giai Ca chỉ có thể nói tiếp: “Tôi nghĩ anh và Đường Nguyên Minh cũng có nổi khổ riêng, nếu có cách giải quyết thì mọi người có thể không cần khó xử.”

“Nhìn dáng vẻ của Triệu tiểu thư thì hình như có cách giúp tôi.”

“Có thì có, nhưng tôi nói ra sợ Lăng thiếu chê cười.”

“Cứ nói đi đừng ngại.”

Triệu Giai Ca dừng lại một chút: “Lăng thiếu cảm thấy tôi thế nào?”

Lăng Tiêu nhận xét đúng sự thật: “Gia thế tốt, dung mạo đẹp.”

Ánh mắt Triệu Giai Ca sáng lên: “Nếu tôi và Lăng thiếu liên hôn thì anh nghĩ cha anh có đồng ý không?”

Lăng Tiêu nhìn cô ta, chỉ cười không nói.

Triệu Giai Ca cười nói: “Lăng thiếu đừng hiểu lầm, ý tôi là chúng ta có thể làm bộ ở bên nhau, như vậy mọi người có thể thoát khỏi khốn cục hiện tại, đến lúc đó chỉ cần Lăng thiếu nói một tiếng thì tôi nhất định không dây dưa.”

Lăng Tiêu chậm chạp không nói gì, bàn tay đặt dưới cái bàn của Triệu Giai Ca bất giác siết chặt.

Lăng Tiêu đặt bàn tay thon dài lên bàn rồi nhẹ nhàng gõ từng cái, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Triệu tiểu thư, nếu tôi không muốn cưới Lâm Chi Vũ thì tôi có một ngàn biện pháp thoát khỏi cô ấy, đề nghị của cô không cao minh.”

Ánh mắt Triệu Giai Ca ảm đạm xuống, nhưng Lăng Tiêu lại mở miệng: “Nhưng tôi có thể giúp cô chiếm được Đường Nguyên Minh.”

Triệu Giai Ca cứng lại: “Lăng thiếu tính giúp tôi như thế nào?”

Hiện giờ hứng thú của Triệu Giai Ca đối với Đường Nguyên Minh đã giảm đi, cô ta càng cảm thấy hứng thú với Lăng Tiêu.

Nhưng chỉ cần có thể tiếp cận Lăng Tiêu thì cách gì cô ta cũng chịu làm.

Lúc này Triệu Giai Ca nhìn thấy một người đàn ông đi tới rồi ghé vào bên tai Lăng Tiêu thấp giọng nói vài câu.

“Đã biết.” Lăng Tiêu vung tay, ý bảo người đó lui xuống.

Sau đó hắn nhìn về phía Triệu Giai Ca mà cười nói: “Triệu tiểu thư, cơ hội của cô tới rồi.”

Vừa dứt lời liền có người tiến đến mời Triệu Giai Ca: “Triệu tiểu thư, Đường tiên sinh mời cô qua đó.”

Triệu Giai Ca nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu gật đầu với cô ta.

Triệu Giai Ca không biết Lăng Tiêu an bài cái gì, nhưng cô ta muốn tiếp cận hắn thì phải hợp tác và phối hợp với hắn.

Cô ta tao nhã đứng lên, cười nhạt với Lăng Tiêu: “Vậy tôi xin lỗi không tiếp được.”

Lăng Tiêu nói: “Triệu tiểu thư đi thong thả.”

Triệu Giai Ca cũng không biết Đường Thắng Võ an bài cái gì cho mình, Lăng Tiêu chỉ hơi thúc đẩy dựa trên cơ sở của ông ta...
Chương 400: Lăng Tiêu phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn nôn

Triệu Giai Ca tiến vào bên trong lại không nhìn thấy Đường Thắng Võ đâu, người hầu dẫn cô ta lên lầu rồi đi đến trước cửa một gian phòng: “Triệu tiểu thư vào đi, Đường tiên sinh đang ở trong đó chờ cô.”

Triệu Giai Ca hơi nghi hoặc: “Đường tiên sinh mà cô nói là chú Đường hay là Đường Nguyên Minh?”

Nếu là Đường Thắng Võ thì ông ta sẽ không kêu cô ta lên lầu, rõ ràng không phù hợp lẽ thường.

Người hầu không trả lời cũng không hoảng loạn: “Triệu tiểu thư đi vào sẽ biết.”

Triệu Giai Ca hơi đề phòng, gõ cửa đi vào.

“Ai.” Giọng nói của Đường Nguyên Minh lập tức truyền đến, trong tiếng khàn khàn mang theo đề phòng, thấy là Triệu Giai Ca thì anh lạnh giọng mắng: “Cút đi.”

Triệu Giai Ca thấy Đường Nguyên Minh đang nằm trên chiếc giường giữa phòng ngủ mang phong cách sắc lạnh, nửa người trên của anh không mặc gì cả, làn da hiện ra màu đỏ, sắc mặt cũng rất đỏ, ánh mắt còn hù chết người.

Nhìn thấy trạng thái này của Đường Nguyên Minh, rất nhanh Triệu Giai Ca đã suy đoán ra anh bị người ta bỏ thuốc, cũng không biết người đó là Đường Thắng Võ hay Lăng Tiêu.

Dù là ai thì Triệu Giai Ca đều không muốn xảy ra quan hệ với Đường Nguyên Minh, đặc biệt là dưới trạng thái này.

Triệu Giai Ca lập tức muốn rời khỏi phòng, vừa định xoay người thì sau lưng đã bị người ta đẩy một cái, cánh cửa cũng bị khóa lại.

“Thả tôi ra ngoài.” Triệu Giai Ca vội vàng gõ cửa, lại không có ai đáp lại.

Phòng ngủ yên tĩnh làm cảm quan đặc biệt rõ ràng lên, tiếng hít thở nặng nề của Đường Nguyên Minh nghe rất vang dội và mập mờ, anh không ngờ Đường Thắng Võ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế với mình.

Vừa rồi khi Đường Thắng Võ rời đi đã nói với giọng điệu đầy bất đắc dĩ: “A Minh, cháu đừng trách chú, cha cháu dặn chú dù dùng cách nào cũng phải cột cháu và Triệu Giai Ca lại với nhau, chú đành dùng hạ sách này.”

Triệu Giai Ca biết không ai sẽ mở cửa cho mình, cô ta muốn đi ra ngoài chỉ có thể tự nghĩ cách, cô ta lập tức nghĩ tới Lệ Hàn Tư, lại phát hiện điện thoại của mình không ở trong túi.

Là ai lấy điện thoại của cô ta đi?

Triệu Giai Ca không kịp nghĩ nhiều mà lập tức đi đến bên cửa sổ, phát hiện gian phòng này dựa lưng vào núi, cách sảnh tiệc rất xa, dù kêu rách cổ họng cũng không ai nghe thấy tiếng của cô ta.

Cô ta về tới trong phòng và nhìn về phía Đường Nguyên Minh trên giường: “Đường thiếu, hiện tại tôi không ra được, hay tôi đỡ anh vào phòng tắm đi, chắc nước lạnh có thể làm anh dễ chịu một chút.”

Triệu Giai Ca không phát hiện chỗ nào đó trong phòng có đốt hương, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập cả căn phòng.

Trừ trản hương này ra thì còn có một cái cameras chỉa thẳng lên giường, hai thứ này là do Lăng Tiêu cho người an bài trước.

Đường Nguyên Minh cảm thấy máu cả người mình đang dồn hết xuống bụng, hơn nữa cảm giác này càng mãnh liệt, sắp bao phủ lý trí của anh.

Anh nhìn vào tủ quần áo: “Cô đi lấy cái cà vạt trói tay tôi lại rồi đỡ tôi vào phòng tắm.”

Đường Nguyên Minh đã ở lại quân đội mười năm nên có khả năng tự khống chế rất mạnh, dưới tác dụng của cả thuốc và mùi hương mà anh vẫn có thể duy trì lý trí.

Nhưng anh biết mình sắp không khống chế được bản thân!

Triệu Giai Ca không dám chậm trễ, cô ta rất mong đợi vào cuộc sống của mình, không muốn dễ dàng mất đi sự trong sạch.

Cô ta lập tức mở tủ quần áo ra, tìm được cái cà vạt trong đó rồi bước nhanh đi đến mép giường.

Khi tới gần thì tiếng hít thở bên tai càng ngày càng rõ ràng, trong người dâng lên một tia khác thường, cô ta đột nhiên cảm thấy âm thanh này đặc biệt mê người.

Ánh mắt cô ta bất giác tập trung lên lồng ngực rắn chắc của Đường Nguyên Minh, có thể thấy rõ được sáu khối cơ bụng, làn da màu bánh mật phủ kín mồ hôi, bức họa này làm cả người cô ta nóng lên.

Cô ta bất giác nghĩ, dưới thân thể cường tráng này cất giấu lực bộc phát kinh người đến cỡ nào?

Nếu thân mật với anh thì sẽ có trải nghiệm ra sao...

Sau khi Triệu Giai Ca rời đi, Lâm Chi Vũ mới dẫn cậu nhóc đi về hướng Lăng Tiêu, tuy rằng vừa rồi cô ta không nghe được họ nói gì với nhau, nhưng có thể nhìn ra từ vẻ mặt của Lăng Tiêu rằng hắn không có thiện cảm gì với cô gái vừa rồi.

Theo hiểu biết và quan sát mấy ngày nay của Lâm Chi Vũ thì trừ vợ trước của Lăng Tiêu là Thịnh Hoàn Hoàn ra, những cô gái khác đều không đáng sợ.

Trên mặt cô ta hiện ra nụ cười dịu dàng: “A Tiêu, sao anh lại ngồi một mình ở chỗ này?”

Tầm mắt Lăng Tiêu nhìn thẳng lên mặt Lâm Chi Vũ: “Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Chi Vũ nói: “Vũ hội bắt đầu rồi, chúng ta đi nhảy một điệu nhé?”

Nhưng Lăng Tiêu lại nâng tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói với Lâm Chi Vũ: “Hơi trễ rồi, Thiên Vũ cần ngủ sớm, cô dẫn nó trở về trước đi!”

Lâm Chi Vũ sửng sốt, sau đó cười nói: “Được, vậy em dẫn Thiên Vũ về trước, em nghe nói dạ dày của anh không tốt, uống ít rượu một chút.”

Lăng Tiêu đã thầm chấp nhận địa vị của cô ta nên cô ta không cần nóng lòng, ép quá chặt sẽ làm hắn chán ghét!

Lâm Chi Vũ muốn làm một cô gái thông minh.

Lăng Tiêu chỉ cười không đáp.

Sau khi Lâm Chi Vũ rời đi, Văn Sâm không đi theo mà lại đến bên cạnh Lăng Tiêu: “Vừa rồi Lâm tiểu thư tìm Thịnh tiểu thư để nói chuyện.”

Ý cười trên khóe miệng Lăng Tiêu biến mất: “Nói cái gì?”

Văn Sâm nói: “Lâm tiểu thư nói cảm ơn Thịnh tiểu thư, nói thẳng rằng thời gian trước tiểu thiếu gia ỷ lại vào Thịnh tiểu thư là bởi vì Thịnh tiểu thư giống cô ấy, cũng nói sau này sẽ chăm sóc tốt cho cha con ngài.”

“Vậy Thịnh Hoàn Hoàn nói thế nào?” Lăng Tiêu hỏi.

“Thịnh tiểu thư tin, cô ấy nói trước đó vẫn luôn áy náy với tiểu thiếu gia, biết được chuyện này đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cảm ơn Lâm tiểu thư nói cho cô ấy biết.”

Lăng Tiêu cười lạnh: “Sao cô ta không áy náy với tôi?”

Cô đi tin chuyện ma quỷ của Lăng Hàn, dám lén lút điều tra hắn, nếu không phải hắn kịp thời ngăn cản thì cô đã bị Lăng Hàn lợi dụng cũng không biết.

“Anh đi xuống đi!”

Lăng Tiêu phất tay với Văn Sâm rồi mở điện thoại ra, rất nhanh trên màn hình đã xuất hiện bóng dáng của Triệu Giai Ca và Đường Nguyên Minh, lúc này hai người đã thân mật dính vào nhau, âm thanh kịch liệt xuyên qua điện thoại truyền tới tai hắn.

Lăng Tiêu thoải mái thưởng thức một lát rồi gửi đoạn video rất dài cho Thịnh Hoàn Hoàn.

Sau đó hắn đứng dậy đi vào trong đám người.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn tìm được Nam Tầm thì cô ấy và Cố Nam Thành đang cãi nhau, cô không đi lên vì nghĩ giao chuyện này cho Diệp Sâm giải quyết càng thích hợp.

Diệp Sâm dư sức đối phó với Cố Nam Thành.

Diệp Sâm không làm cô thất vọng, rất nhanh anh đã xuất hiện.

Thịnh Hoàn Hoàn đang thưởng thức sự khí phách của Diệp Sâm thì Henry đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô không có thiện cảm với người này, không muốn dây dưa nhiều với anh ta nên xoay người rời đi.

Thật vất vả mới thoát khỏi Henry, cô lại nhận được đoạn video do Lăng Tiêu gửi đến.

Video dài chừng hai phút, nội dung rất quyết liệt điên cuồng.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn một hồi thì cảm giác ghê tởm mãnh liệt chợt trào lên từ dạ dày, cô đứng dưới tàng cây nôn mửa.

Lăng Tiêu nhìn phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn thì xấu xa nhếch khoé môi lên, xem ra tác dụng còn tốt hơn dự đoán của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Đường Nguyên Minh mà mình quen biết lại là loại người này, một bên lấy lòng cô, một bên lại làm chuyện kiều diễm với Triệu Giai Ca.

Cô còn tưởng rằng Đường Nguyên Minh không giống những người đàn ông khác, là người đáng để tin tưởng, không ngờ...

Thịnh Hoàn Hoàn vốn chán ghét Triệu Giai Ca, xem xong đoạn video này thì quan hệ giữa cô và Đường Nguyên Minh sẽ không trở về trước kia được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK