Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 288: Tiểu thư đứng đầu Hải Thành chỉ là một trò cười

Lúc này, đám người Thịnh Hoàn Hoàn đã tới dưới lầu tập đoàn Đường thị, vừa xuống xe đã có người nghênh đón bung dù: “Thịnh tổng vất vả, giám đốc chúng tôi đã chờ lâu rồi.”

Mọi người nhìn về phía trước liền thấy bóng dáng cao lớn của Đường Nguyên Minh, bên cạnh anh là các cao tầng, thư ký và mấy tinh anh giới luật, anh đứng nổi bật trong đám người như hạc trong bầy gà.

Người của Thịnh Thế đều rất kinh ngạc, không ngờ giám đốc mới của Đường thị lại trẻ như thế, hơn nữa tướng mạo còn xuất chúng, khí chất phi phàm, quả thực là rồng trong loài người.

Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh đi lên trước, gương mặt tinh xảo tinh tế như sứ trắng lộ ra vẻ cung kính: “Đường tổng, không ngờ anh lại đích thân xuống nghênh đón, thật là làm chúng tôi bất ngờ!”

Đường Nguyên Minh thấy dáng vẻ cung kính của Thịnh Hoàn Hoàn, bộ dáng nghiêm túc này là thái độ xử lý công việc, giống như không có giao tình gì với anh.

Nhưng Đường Nguyên Minh cũng không để ý, hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn đại diện cho Thịnh Thế, lúc này mọi việc lấy hiệu quả và lợi ích làm trọng, nhiều tai mắt như thế nhìn chằm chằm thì nên nghiêm túc tốt hơn.

“Đường thị rất coi trọng chuyện hợp tác với Thịnh Thế, Thịnh tổng xấp xỉ tuổi với tôi, lại có định hướng phát triển tương lai cho công ty rất rõ ràng, gặp được đối tác ăn ý như thế là vinh hạnh của tôi.” Đường Nguyên Minh nhếch khoé miệng lên, duỗi tay về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.

Anh Minh thật là nói dối không chớp mắt!

Thịnh Hoàn Hoàn chửi thầm trong lòng, cũng đưa tay bắt tay với Đường Nguyên Minh: “Có thể hợp tác với Đường thị và quen biết Đường tổng cũng là vinh hạnh của Thịnh Thế và tôi.”

Sau khi bắt tay xã giao, hai bên giới thiệu thành viên quan trọng của công ty mình, dù sao sau này sẽ có rất nhiều cơ hội giao tiếp.

Kế tiếp là một buổi trò chuyện, người của Thịnh Thế nói nhiều nhất, cứ khen Đường Nguyên Minh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, là long phượng trong loài người.

Người của Đường thị cũng khen Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp đoan trang, không hổ là tiểu thư đứng đầu Hải Thành.

Hợp đồng được tiến hành ký kết rất thuận lợi, sau đó hai bên còn cùng ăn bữa cơm.

Rất nhanh chuyện này đã truyền ra ngoài, các công ty cạnh tranh sôi nổi tìm hiểu tính chân thật của tin này, đồng thời cũng rất tò mò rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn thuyết phục giám đốc Đường thị bằng cách nào.

Sau đó lời đồn Thịnh Hoàn Hoàn và giám đốc Đường thị có gian tình đã truyền từ Thịnh Thế tới các tập đoàn lớn.

Rất nhanh, trên mạng có người chửi rủa và công kích cá nhân Thịnh Hoàn Hoàn, cộng thêm lời đồn ngoại tình, trong nhất thời thanh danh của Thịnh Hoàn Hoàn đã xuống dốc không phanh.

“Vừa làm xong thủ tục ly hôn chưa đến hai giờ đã lấy được dự án Đường thị, xem ra đã sớm thông đồng với giám đốc Đường thị.”

“Phụ nữ mà, chỉ cần đủ đẹp là được đàn ông đối đãi đặc thù.”

“Tôi nghe nói Lăng Tiêu đã sớm rút khỏi Thịnh Thế, xem ra lời đồn ngoại tình không phải vô căn cứ, hiện tại lại có tin đồn gian díu với Đường tổng, nếu việc này là thật thì có thể thấy được nhân phẩm của cô gái này như thế nào.”

“Lời đồn truyền ra từ Thịnh Thế, không có khả năng là giả.”

“Chúng ta cứ trợn to mắt chờ xem, Thịnh Hoàn Hoàn dám cắm sừng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu tuyệt đối không dễ dàng buông tha cô ta.”

“Vậy thì càng chứng minh hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn nhất định sẽ bám víu mấy ông lớn Hải Thành để giữ mạng, các phu nhân phải canh chừng chồng mình, đừng bị hồ ly tinh dụ đi mất đấy.”

“Tiểu thư đứng đầu Hải Thành chỉ là bông hoa xã giao thôi, trước kia chưa kết hôn đã liền chân đạp mấy thuyền, ôm mấy lốp xe dự phòng không bỏ, ngày kết hôn bị Mộ Tư phát hiện mới đá cô ta.”

“Ha hả, cái gì mà tiểu thư đứng đầu Hải Thành, cái gì mà mỹ nữ giám đốc, chỉ là trò cười thôi...”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những tin nhắn trên mạng thì “Rầm” một tiếng ném điện thoại lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tống Chí Thượng: “Ai cũng nói lời đồn này truyền ra từ Thịnh Thế, ông đi tra xem là từ phòng nào, tôi cũng muốn xem rốt cuộc là ai tung tin đồn này ra.”

Tống Chí Thượng lớn mật suy đoán: “Phỏng chừng là đám người Chu Tín làm, tôi cảm thấy ngày mai Chu Tín sẽ về công ty.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Ông nghĩ giống tôi đấy, cho nên tôi phải bắt được người này, giết gà dọa khỉ ngay trước mặt Chu Tín.”

Chu Tín, chờ cô nhổ hết đám nanh vuốt bên cạnh thì sẽ đến phiên ông ta.

“Tôi hiểu.” Tống Chí Thượng gật đầu, vẻ mặt rất nặng nề: “Nhưng tôi lo lời đồn tiếp tục truyền ra sẽ ảnh hưởng sự hợp tác giữa chúng ta và Đường thị, cô có muốn đăng bài làm sáng tỏ hay không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Vô dụng, hiện tại tôi nói gì cũng sẽ bị mắng.”

Tống Chí Thượng châm chước nói: “Nếu Lăng Tiêu có thể đích thân ra mặt làm sáng tỏ chuyện ngoại tình...”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Ông cảm thấy có khả năng sao?”

Tống Chí Thượng nghe xong lại trầm ngâm: “Vậy có thể liên hệ Đường tổng, bảo anh ta cùng ra mặt làm rõ chuyện này, dù sao hai nhà đã thân thiết nhiều đời.”

Lúc ở Đường thị, Tống Chí Thượng liền nhận ra Đường Nguyên Minh, ông là lính ruột của Thịnh Thế, con trai Tống Minh Triết lại là bạn nối khố của Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn, đương nhiên biết quan hệ của bọn họ.

Thịnh Hoàn Hoàn xua tay: “Chuyện này tôi và anh ấy đều là đương sự, chỉ có hai chúng tôi ra nói rõ là vô dụng, hiện tại quan trọng nhất là tìm được người tung lời đồn, đám nick seeding trên mạng thì sẽ có người giúp tôi xử lý.”

Những tin nhắn trên mạng rất khó nghe, rất nhiều đều là từ không thành có, hiển nhiên có người muốn đánh sụp cô, thuê acc clone để bôi đen cô.

Xem ra cô lại phải tìm Chị Nam Tầm.

Thịnh Hoàn Hoàn có chút hối hận, lần trước khi đưa thẻ ngân hàng cho Nam Tầm đã không bỏ thêm mấy trăm vạn vào trong đó!!!

Thịnh Hoàn Hoàn quyết định sau khi tan tầm đi tìm Nam Tầm, đúng lúc này Mộ Tư lại gọi đến: “Hoàn Hoàn, có phải lời đồn trên mạng là thật không, em thật sự ly hôn với Lăng Tiêu?”

Thịnh Hoàn Hoàn “Ừm” một tiếng, việc này không giấu được, cũng không cần giấu.

Sau khi nghe được đáp án, Mộ Tư trầm mặc thật lâu mới nói: “Muốn anh ra mặt giúp em bình ổn những lời đồn trên mạng không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Không cần, anh dưỡng thương cho tốt đi, không cần nhọc lòng vì việc nhỏ này của tôi, tôi có thể tự giải quyết.”

Mộ Tư cũng không miễn cưỡng: “Anh tôn trọng lựa chọn của em, lát nữa Đường Dật sẽ làm phẫu thuật cho anh, em sẽ qua chứ?”

Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Sẽ.”

Cô không có lý do gì không đi.

Mộ Tư cười, giọng rất dịu dàng: “Anh chờ em.”

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn vứt những chuyện phiền lòng đó qua một bên để tập trung vào công việc, không bao lâu sau lại nhận được điện thoại của Đường Nguyên Minh.

Đường Nguyên Minh không nho nhã như Mộ Tư, anh làm việc càng bá đạo cứng rắn: “Anh đã cho người tra chuyện trên mạng rồi, là em họ của Triệu Giai Ca - Lam Tiếu làm. Còn đám tiểu thư phỉ báng em trên các diễn đàn lớn thì anh đã cho người ghi tên lại, lát nữa đưa danh sách và thông tin cá nhân cho em, em xem muốn xử lý thế nào.”

Chuyện này liên lụy đến Đường Nguyên Minh, Thịnh Hoàn Hoàn tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi anh Minh, em không ngờ chuyện lại biến thành như vậy, em sẽ mau chóng xử lý, giảm ảnh hưởng đến nhỏ nhất.”

“Người nên xin lỗi là anh, nếu không phải anh muốn đưa em về nhà thì sẽ không bị người ta chụp hình, để đám phụ nữ kia có cơ hội bịa đặt.” Đường Nguyên Minh cười cười: “Cho nên chúng ta xem như huề nhau.”
Chương 289: Từng bước từng bước trừng trị đám tiện nhân đó

“Cảm ơn anh!”

Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không biết anh đang an ủi mình?

Giọng Đường Nguyên Minh chậm lại, trầm thấp thong thả đặc biệt dễ nghe: “Hoàn Hoàn, đây là chuyện của hai chúng ta, em không cần nói cảm ơn, em tính xử lý Lam Tiếu kia như thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn im lặng: “Em phải suy nghĩ đã.”

“Phải làm cô ta nhớ đời, còn hai người bịa đặt kia nữa, đừng dễ dàng buông tha cho họ.” Giọng Đường Nguyên Minh có thêm một tia lạnh lẽo, sau đó lại dịu lại: “Đừng sợ, yên tâm mà đi làm, xảy ra chuyện gì anh Minh chống lưng cho em.”

Không biết vì sao lúc này Thịnh Hoàn Hoàn lại nhớ tới Lăng Tiêu, hình như hắn cũng từng nói với cô những lời này. Chỉ là khi nào nói, cụ thể là vì chuyện gì, cô đã không nhớ nổi nữa!

“Hoàn Hoàn?” Đường Nguyên Minh kêu lên một tiếng: “Nếu em không biết nên xử lý thế nào, không ngại cứ giao cho anh.”

Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại: “Không, em biết nên làm sao, anh Minh yên tâm, họ dám kéo anh vào chuyện này, em sẽ không buông tha cho họ.”

“Được.” Đường Nguyên Minh lại nói: “Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm không?”

Thịnh Hoàn Hoàn không chút suy nghĩ mà từ chối: “Xin lỗi, tối nay em phải đến bệnh viện một chuyến, có chuyện gì ngày mai bàn lại được chứ?”

“Được, buổi tối gặp.”

Được? Buổi tối gặp?

Anh nghe lầm sao, cô nói cô phải đi bệnh viện!

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp đáp lại thì Đường Nguyên Minh đã tắt máy, sau đó cô nhận được tư liệu anh gửi đến.

Lý Na?

Trưởng phòng Lý Na phòng thiết kế?

Nếu cô nhớ không lầm thì trên tay cô còn nắm nhược điểm của Lý Na, cô gái này chán sống rồi đúng không?

Còn có tên của một cô gái làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy rất xa lạ, nhưng chính là cô gái xa lạ này đã bịa đặt cô ngoại tình, gửi hình cô ngồi sau chiếc Halley lên mạng.

Tấm hình kia lợi dụng góc độ, chụp cô và Đường Nguyên Minh trông rất thân mật, cứ như cô ôm lấy anh từ phía sau.

Ôn Bích?

Cô đắc tội người này hồi nào?

Thịnh Hoàn Hoàn suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng nhớ ra hình như trợ lý của Lam Nhan tên là Ôn Bích. Vậy đã rõ vì sao Ôn Bích lại bịa đặt cô ngoại tình, thì ra sau lưng là Lam Nhan đang sai khiến.

“Lam Nhan!”

Thịnh Hoàn Hoàn không nhớ mình đắc tội cô ta từ khi nào, ngay cả chuyện cô ta dọn vào Lăng Phủ, cô cũng không hỏi đến một câu.

Cô tự thấy mình cũng đối đãi Thiên Vũ không có thiếu sót gì.

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ trăm lần cũng không ra, hiện tại cô đã ly hôn với Lăng Tiêu, vì sao Lam Nhan còn muốn làm điều thừa mà đá cô một cái?

Còn đám phụ nữ nói xấu cô trên mạng phần lớn đều là mấy thiên kim tiểu thư nhìn cô không vừa mắt, trong đó nhiều ít có chút ghen ghét.

Thời buổi này, có rất nhiều người trong lòng ghen ghét người khác, miệng lại tràn ngập khinh thường, ví dụ như đám người Lam Tiếu, Trần Do Mỹ, Trần Phỉ Phỉ, Bạch Sương.

Còn về Lam Nhan, lần trước cô ta muốn đẩy Thịnh Hoàn Hoàn vào hố lửa không thành công, ngược lại hại mình sinh non, lại bởi vậy ghi hận Thịnh Hoàn Hoàn, lần này còn mướn người bôi xấu cô trên mạng.

Nếu cô còn nhịn được thì không còn là Thịnh Hoàn Hoàn.

“Lam Tiếu, Ôn Bích, Lý Na.”

Ngón tay Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, một lát sau đã gọi một cú điện thoại.

Qua chừng nửa giờ, Lý Na hưng phấn ngồi trước máy tính, nhìn từng bản thảo thiết kế trên màn hình, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt: “Tuyệt, thật là tuyệt.”

Lúc này có một cô gái đẩy cửa tiến vào, tức giận chỉ vào Lý Na mà mắng: “Cô lại động vào máy tính của tôi, bản thảo thiết kế của tôi lại mất nữa, mau trả lại cho tôi.”

“Ồn ào cái gì, cô nghĩ đây là chợ bán thức ăn à?”

Lý Na mắng một tiếng rồi nhìn ra bên ngoài, lập tức bước nhanh đi đóng cửa lại, sau đó mới xoay người nhìn về phía Lý Nhuỵ, thái độ cứng rắn mang theo ý ra lệnh: “Thiết kế lần này của cô chắc chắn không chỉ có nhiêu đây, gửi phần còn lại cho tôi, tôi thêm tên cô vào mục tham dự thiết kế.”

Lý Nhuỵ cả giận nói: “Đây là bản thảo của tôi, dựa vào cái gì phải cho cô, tôi mới là chủ của nó, tại sao tên của tôi chỉ có thể xuất hiện sau tên cô chứ?”

“Trước kia không phải luôn như vậy sao?” Lý Na cười lạnh: “Cô đừng quên, là ai đưa cô vào công ty này, là ai cho cô lương tháng cao như thế, tôi đến tên cô viết vào đã là mang ơn đội nghĩa.”

Lý Nhuỵ cắn răng: “Lý Na, cô vô sỉ, lần này tôi thà từ chức cũng không đưa bản thảo cho cô nữa, cô bỏ cuộc đi.”

“Phải không? Cô có thể từ chức, xem công ty nào cho cô tiền lương cao như thế được, còn nữa, điều kiện nhà cô cho phép cô từ chức sao?”

Lý Na khinh thường nhìn Lý Nhuỵ: “Đừng tưởng rằng đi công ty khác thì cô có thể trở nên nổi bật, tôi nói cho cô biết, công ty nào cũng có chuyện này, nhớ năm đó tôi cũng phải chịu đựng như vậy mà thôi.”

Hai mắt Lý Nhuỵ đỏ đậm, không cam lòng nhìn Lý Na.

Lý Na lặng lẽ nói: “Như vậy đi, cô đưa bản thảo còn lại và quan điểm thiết kế cho tôi, tôi cho cô năm vạn, nếu bộ vòng tay này bán đắc thì tôi sẽ dùng danh nghĩa tham dự thiết kế chia cho cô một phần tiền thưởng.”

Thấy Lý Nhuỵ vẫn không chịu, Lý Na vỗ vỗ bả vai cô: “Suy nghĩ cho kỹ, tôi cho cô không ít, trở về gửi phần còn lại cho tôi, bằng không ngày mai cô khỏi phải tới công ty.”

Cuối cùng Lý Nhuỵ đỏ mắt, không cam lòng đi ra ngoài.

Lý Na khinh thường cười lạnh, trở lại chỗ ngồi tiếp tục thưởng thức mấy bản thiết kế kia, cô ta chắc chắn Lý Nhuỵ nhất định sẽ gửi phần còn lại cho mình.

Quả nhiên, qua chừng một giờ, Lý Nhuỵ đã gửi bản thảo và quan điểm thiết kế cho cô ta. Lý Na cũng làm theo lời đã hứa, dùng tài khoản thường dùng chuyển cho Lý Nhuỵ năm vạn.

Sau khi nhận được chuyển khoản, Lý Nhuỵ gửi tin nhắn cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi làm theo lời dặn của cô, cô ta không nghi ngờ, lấy tính cách của cô ta thì sáng mai nhất định sẽ nói đến.”

Nhìn tin nhắn Lý Nhuỵ gửi qua, Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng, lập tức đáp lại Lý Nhuỵ: “Làm rất tốt, cô biểu hiện cho tốt, đừng làm cô ta nghi, ngày mai còn có một trận đánh ác liệt, nếu thắng vị trí của Lý Na là của cô, lấy tài hoa của cô thì làm chức trưởng phòng thiết kế là hoàn toàn xứng đáng.”

Lý Nhuỵ kích động lại cảm kích: “Cảm ơn giám đốc, tôi sẽ không làm cô thất vọng.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, ánh mắt dừng lại trên tư liệu của Lam Tiếu, kế tiếp là người phụ nữ này.

Cô ngẫm nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho Cố Bắc Thành: “Bắc Thành, có chuyện muốn nhờ anh giúp một tay... Anh quen biết Lăng Phi đúng không, anh gọi cho cậu ta, mời cậu ta đến vũ trường Lam Tiếu thường đi uống rượu.”

Cố Bắc Thành chơi với Thịnh Hoàn Hoàn từ nhỏ đến lớn, hai người luôn rất ăn ý, nghĩ một chút Cố Bắc Thành đã biết Thịnh Hoàn Hoàn tính làm gì: “Đêm nay phải không, được, cứ để anh lo.”

Sau đó, Thịnh Hoàn Hoàn lại gọi điện thoại cho Lăng Kha: “Giúp tớ một chuyện, đêm nay mời bạn thân của Lam Tiếu đến vũ trường XX chơi, bảo cô dù thế nào cũng phải dẫn Lam Tiếu theo.”
Chương 290: Bọn họ đã ly hôn

Lăng Kha nghe xong thì không hỏi thêm câu nào: “Ok, để tớ lo cho.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ lại nói: “Gọi luôn chị Nam Tầm đi, chờ tớ trị bạch liên hoa xong thì phải chúc mừng tớ khôi phục độc thân.”

Lăng Kha: “... Cậu thật sự ly hôn với Lăng Tiêu?”

“Ừ.”

Lăng Kha “Chậc chậc” hai tiếng: “Lăng Tiêu kia bị vô cảm hay là đồng tính? Phụ nữ còn phải rung động trước mỹ nhân như cậu, anh ta lại nỡ ly hôn. Chẳng lẽ anh ta không biết cậu thông minh xinh đẹp, đáng yêu mê người như thế, vừa buông tay đã bị người ta đoạt mất? Đến lúc đó lại hối hận.”

Thịnh Hoàn Hoàn dở khóc dở cười trước cách an ủi này của Lăng Kha: “Lăng Tiêu không phải vô cảm, cũng không phải đồng tính, lấy điều kiện của anh ta muốn dạng phụ nữ nào mà không có? Có lẽ tớ còn chưa đạt tới yêu cầu của anh ta, cũng có thể là hai bên không có duyên phận, tớ vẫn rất cảm kích anh ta, cho nên cậu đừng nói bậy trước mặt tớ hay sau lưng anh ta.”

Lăng Kha trợn trắng mắt: “Trước kia chưa ly hôn cũng không thấy cậu bảo vệ anh ta như thế, thế nào? Hiện tại ly hôn lại luyến tiếc? Hoàn Hoàn, cậu đừng nói với tớ là cậu yêu Lăng Tiêu.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, ánh mắt có chút mờ mịt: “Từng rung động, nhưng còn chưa tới mức yêu, đừng lo lắng cho tớ, tớ lý trí hơn cậu tưởng tượng nhiều.”

“Cmn, cậu thật sự rung động rồi á?”

Cô rung động với Lăng Tiêu làm người ta khiếp sợ như vậy sao?

Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Đừng nhiều chuyện, nếu quên mất chuyện tớ dặn thì tớ lột da cậu ra.”

Lăng Kha: “Rồi rồi rồi, bổn tiểu thư nhất định hoàn thành cho cậu.”

Hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn tan tầm đúng giờ, cô phải đến bệnh viện một chuyến, lại chạy đến gặp mặt bọn Lăng Kha, cô nhất định phải làm cho xong chuyện của Lam Tiếu

Mới ra khỏi cổng Thịnh Thế liền thấy Đường Nguyên Minh dựa vào chiếc Bugatti màu đen, lúc này anh đang hút thuốc, dáng vẻ lười biếng tản mạn, sương khói tràn ngập lại rất có sức hút.

Đối với rất nhiều cô gái mà nói, trên người Đường Nguyên Minh có một loại khí chất làm người ta mê muội, bá đạo tà tính, anh tuấn quý khí, đặc biệt mê người.

“Hoàn Hoàn.” Đường Nguyên Minh lập tức phát hiện cô, anh dẫm tắt tàn thuốc, mỉm cười mà đi về hướng cô.

Không phải cô đã nói cô phải đến bệnh viện sao, sao anh vẫn tới chứ?

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh cưng chiều cười: “Không phải muốn đi bệnh viện sao, anh đưa em đi, Mộ Tư chăm sóc em nhiều năm như thế, anh phải cảm ơn anh ta chứ.”

“Anh Minh?” Thịnh Hoàn Hoàn nghe Đường Nguyên Minh nói thế thì cảm thấy có gì đó không đúng.

Đường Nguyên Minh cũng không cho cô thời gian nghĩ nhiều mà kéo cửa xe ra: “Lên xe đi, anh đưa em qua đó.”

Thịnh Hoàn Hoàn không có lý do từ chối, cô bước lên xe của Đường Nguyên Minh.

Sau khi tự cột dây an toàn, cô nghiêng người nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Lúc này không phải chúng ta nên kiêng dè thì tốt hơn sao?”

Đường Nguyên Minh nâng tay búng lên trán Thịnh Hoàn Hoàn: “Chúng ta chẳng có gì thì cần kiêng dè gì? Nếu thực sự có tư tình thì lúc này thật sự phải hạn chế.”

Thịnh Hoàn Hoàn vô tội sờ sờ cái trán bị búng đau: “...Anh nói rất đúng.”

Xe đề máy, chạy như bay về hướng bệnh viện, chiếc Bugatti phô trương hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường.

Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc hồi lâu lại hỏi: “Sao anh biết Mộ Tư ở bệnh viện?”

Đường Nguyên Minh nói: “Chuyện em bị bắt cóc đã không phải bí mật, hai chết một bị thương, đây không phải vụ án nhỏ, Cố Nam Thành còn nộp tiền bảo lãnh Trần Vân Phàm ra ngoài, không ít người nhìn chằm chằm việc này.”

“Nhìn chằm chằm ai?” Thịnh Hoàn Hoàn không hiểu lắm.

“Em, Mộ Tư, Cố Nam Thành.”

Đường Nguyên Minh trêu ghẹo mà cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Em còn tưởng rằng mình chỉ là con bé không hiểu cái gì trước kia sao? Giờ em đại diện cho Thịnh Thế, Mộ Tư và Cố Nam Thành lại là nhân vật đứng đầu giới thương nghiệp, một vụ án bắt cóc làm liên lụy đến ba người, đủ để người trong giới chú ý.”

Đầu ngón tay Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ: “Một vụ án bắt cóc đã thể hiện ra quan hệ của ba người.”

Đường Nguyên Minh gật đầu: “Đúng rồi, quan hệ của em và Mộ Tư, quan hệ của Cố Nam Thành và hai người, hiểu được những mối quan hệ đó thì sớm muộn gì cũng có lúc dùng đến.”

Thịnh Hoàn Hoàn đau đầu đỡ trán: “Vì sao thế giới người trưởng thành lại phức tạp như thế?”

Nhìn vẻ mỏi mệt trên mặt cô, đáy mắt Đường Nguyên Minh xẹt qua một tia đau lòng: “Thế giới này không có hai chữ đơn giản, ai cũng có tư tâm có dục vọng, đương nhiên không có khả năng đơn giản.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, co người trên ghế: “Anh Minh, em ngủ một lát, tới rồi thì gọi em.”

Gần đây cô dùng não quá độ nên thiếu ngủ nghiêm trọng. Cô còn chưa nghe Đường Nguyên Minh trả lời thì đã ngủ mất.

Sau khi bước xuống bãi đỗ xe bệnh viện, Đường Nguyên Minh thấy Lăng Tiêu, hắn cũng vừa đến, đi cùng hắn còn có một cô gái.

Lam Nhan, Đường Nguyên Minh cũng không xa lạ gì với cô gái này, Hải Thành này không có bao nhiêu người biết Lam Nhan là mẹ ruột của Lăng Thiên Vũ, mà Đường Nguyên Minh chính là một trong số đó.

“Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn tỉnh tỉnh...”

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ đến mơ mơ hồ hồ, cảm thấy có người đang vén tóc trên trán mình, mở mắt ra liền thấy gương mặt anh tuấn của Đường Nguyên Minh và đối diện với đôi mắt đen dịu dàng như nước kia.

Đường Nguyên Minh cong cong môi, giọng nói trầm thấp mê người: “Nên dậy, tới bệnh viện rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu, muốn duỗi tay đi tháo dây an toàn, kết quả sờ trúng tay Đường Nguyên Minh, tiếp theo cô thấy trên người buông lỏng, dây an toàn đã bị cởi bỏ.

Lúc này Đường Nguyên Minh chắn ở phía trước cô, khoảng cách hai người thật sự rất gần, hơi thở giao hòa, không khí đột nhiên trở nên khá mập mờ.

Đường Hoàn Hoàn ngẩn người, lập tức thu tay lại rồi nói với Đường Nguyên Minh: “Cảm ơn.”

Đường Nguyên Minh thản nhiên cười cười, đẩy cửa xe ra cho cô: “Còn ngơ ra làm gì, nên xuống xe.”

Thịnh Hoàn Hoàn mặt đỏ tai hồng vì vừa tự mình đa tình: “Em xuống liền.”

Mới bước xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm giác được một tầm mắt rất quen thuộc dừng lại trên người mình, cô ngẩng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt đen sắc bén lại lạnh nhạt của Lăng Tiêu.

Không biết vì sao cả người Thịnh Hoàn Hoàn trở nên cứng đờ.

Tầm mắt của Lăng Tiêu không dừng lại trên người cô bao lâu, cứ như chỉ vô tình lướt qua mà thôi.

Mà Lam Nhan phía sau Lăng Tiêu thì đưa ánh mắt mập mờ đảo qua người cô và Đường Nguyên Minh nhìn vài lần, sau đó mới nhanh chân chạy theo Lăng Tiêu: “A Tiêu, anh chờ em với.”

Giọng nói mềm mại của Lam Nhan vang lên trong gara ngầm, làm người ta cảm thấy đặc biệt cao vút, lại... Chói tai.

“Hoàn Hoàn?” Không biết khi nào Đường Nguyên Minh đã đi đến trước mặt cô.

Thịnh Hoàn Hoàn bỏ đi cảm xúc không nên có, cười cười với Đường Nguyên Minh: “Đi thôi!”

Cho dù Lăng Tiêu hiểu lầm thì thế nào, bọn họ đã ly hôn!

Cô không cần chột dạ, cũng không cần giải thích với hắn nữa.

Ở phía trước, Lăng Tiêu và Lam Nhan đang đợi thang máy, Thịnh Hoàn Hoàn vốn định vòng qua bọn họ đi qua bên khác, lại nghe thấy Lam Nhan kêu tên cô: “Thịnh tiểu thư, thật là cô, tôi còn tưởng vừa rồi nhìn lầm chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK