“Thôi bỏ đi, cô ta là người mà tôi dẫn dắt, cho cô ta thêm một cơ hội đi!”
“Người bị hại” Lý Na chậm rãi mở miệng, làm ra vẻ thiện lương, nói thấm thía với Lý Nhuỵ: “Lần này tôi sẽ không so đo với cô, hy vọng sau này cô biết ăn năn sửa đổi, vậy tương lai mới có thành tựu, nếu không sẽ tự hủy tương lai.”
Lý Na còn tính tiếp tục bóc lột tài hoa của Lý Nhuỵ, sao lại nỡ thả cô rời đi?
Hơn nữa Lý Na cảm thấy trải qua chuyện này, về sau Lý Nhuỵ nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không dám làm trái ý cô ta nữa.
Lý Nhuỵ tức đến sắc mặt trắng bệch, nếu hôm nay không có Thịnh tổng bày mưu tính kế thì cô nhất định sẽ nhận lấy kết cục thảm bại này, về sau Lý Na sẽ càng không kiêng nể gì mà lợi dụng, chiếm lấy thiết kế của cô.
May mắn, may mắn giám đốc chịu tin tưởng cô!
Lý Na, hôm nay ngày lành của cô xem như đến cuối rồi.
Dương Lập nói: “Lý trưởng phòng quá thiện lương, hy vọng cô ta biết cảm ơn, ghi nhớ ân tình của cô, ăn năn mà làm việc đến nơi đến chốn.”
Lý Na rộng lượng cười cười: “Người trẻ tuổi luôn có lúc phạm sai lầm, chúng tôi phải cho cô ta cơ hội lạc đường biết quay lại, từ bỏ như vậy quá đáng tiếc!”
Mọi người nghe xong đều tán thưởng Lý Na lòng dạ rộng lượng.
Trong một tràng tán dương, Lý Nhuỵ ấn bút ghi âm, sau đó tiếng Lý Na và Lý Nhuỵ khắc khẩu đã truyền ra
“Lý Na, cô lại động vào máy tính của tôi, bản thảo thiết kế của tôi lại mất nữa, mau trả lại cho tôi.”
“Ồn ào cái gì, cô nghĩ đây là chợ bán thức ăn à? Thiết kế lần này của cô chắc chắn không chỉ có nhiêu đây, gửi phần còn lại cho tôi, tôi thêm tên cô vào mục tham dự thiết kế.”
Giọng nói trong bút ghi âm không lớn, lại lập tức làm cả phòng họp im ắng đi. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Na, bọn họ quá quen thuộc với giọng của Lý Na, trong bút ghi âm chính là giọng của cô ta.
Làm bọn họ khiếp sợ là nội dung cuộc ghi âm này!
“Đây là bản thảo của tôi, dựa vào cái gì phải cho cô, tôi mới là chủ của nó, tại sao tên của tôi chỉ có thể xuất hiện sau tên cô chứ?”
“Trước kia không phải luôn như vậy sao? Cô đừng quên, là ai đưa cô vào công ty này, là ai cho cô lương tháng cao như thế, tôi đến tên cô viết vào đã là mang ơn đội nghĩa.”
Bút ghi âm tiếp tục vang lên, mặt Lý Na đã không còn chút máu: “Không phải như thế, tôi chưa từng nói những lời này, giọng này không phải của tôi.”
Cô ta cố ép mình bình tĩnh lại, nhưng lòng ngực phập phồng không thôi và đôi tay không khống chế được run rẩy đã bán đứng cô ta.
Mọi người nhìn Lý Na, trong mắt mang đầy nghi hoặc và tức giận, không có sự tin tưởng mà cô ta muốn.
Phe phái Chu Tín khiếp sợ không thôi, vừa tức vừa giận, vừa rồi họ bị Thịnh Hoàn Hoàn gài, vốn muốn mượn việc này để lấy lại thể diện, không ngờ Lý Na lại kéo chân.
Nhưng chuyện đã xảy ra, đương nhiên phải nghĩ cách giải quyết gấp!
Lý Na là thành viên quan trọng của bọn họ, họ không thể trơ mắt nhìn cô ta bị một nhà thiết kế nhỏ bé vặn ngã.
Vì thế Chu Tín mở miệng: “Được rồi, tắt bút ghi âm đi!”
Nói xong, ông ta dùng ánh mắt âm u đảo qua Lý Nhuỵ, ánh mắt này cô ớn lạnh trong lòng, cô biết Chu Tín đang cảnh cáo mình.
Tim Lý Nhuỵ đập mạnh thình thịch, cô tuyệt đối không cúi đầu trước những người này, cô đã không có đường lui.
Sau khi cảnh cáo Lý Nhuỵ, Chu Tín lại nhìn về phía các cao tầng: “Lý Na đã làm lâu năm ở Thịnh Thế, chúng ta đều hiểu thực lực của cô ta rõ như ban ngày, nói cô ta lấy trộm tác phẩm của một nhà thiết kế vô danh, đánh chết tôi cũng không tin.”
Cao Tễ lập tức nói theo: “Bút ghi âm này rõ ràng đang cố ý hãm hại Lý Nhuỵ, cho rằng tìm một người có giọng tương tự giả tạo ghi âm là chúng tôi sẽ tin sao?”
Có đám người Chu Tín chống lưng, Lý Na dần dần bình tĩnh lại, cô ta kiên định nói với các cao tầng: “Tôi thật sự chưa nói qua những lời này, đó là gài bẫy, hy vọng mọi người có thể tin tưởng, đòi lại công bằng cho tôi.”
Nói xong, cô ta lại trừng Lý Nhuỵ, cả giận nói: “Tôi tự nhận không thẹn với lòng, từ khi cô vào công ty, tôi đã coi cô là đệ tử mà dạy dỗ, cái gì cũng ưu tiên suy xét cho cô, thật không ngờ cô lại là hạng vong ơn bội nghĩa, cuối cùng còn cắn ngược lại tôi một cái.”
“Cô câm miệng, sự thật như thế nào thì trong lòng tôi và cô biết rõ, đừng giả làm người tốt trước mặt tôi, tôi thấy gương mặt dối trá của cô là ghê tởm.” Rốt cuộc Lý Nhuỵ cũng nhịn không được chỉ vào Lý Na mà tức giận mắng: “Con mẹ nó sao kỹ thuật diễn của cô tốt thế, sao không đi làm diễn viên mà làm nhà thiết kế cái gì.”
Thị phi trắng đen há chỉ dựa vào cái miệng của cô ta có thể điên ngược?
Thịnh Hoàn Hoàn có chút kinh ngạc, không ngờ Lý Nhuỵ nhìn như con cừu con, nhưng nổi nóng lên rồi thì hung hãn đến như thế, Lý Na ơi Lý Na, xem chuyện tốt cô làm kìa, trực tiếp biến cừu thành cọp mẹ rồi!
Lúc này Cao Tễ vỗ bàn lên lên, tức giận chỉ vào Lý Nhuỵ mà hô to: “Người đâu, đuổi cô gái này ra Thịnh Thế cho tôi, không nhìn xem đây là nơi nào mà dám làm càn như vậy.”
Rất nhanh hai bảo vệ đã xuất hiện trong phòng họp.
Lý Nhuỵ lập tức nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đưa USB trong tay cho cô: “Giám đốc, trong này có chứng cứ Lý Na ăn trộm bản thảo thiết kế của tôi.”
Cao Tễ lập tức cả giận quát: “Hai người còn ngơ ra đó làm gì, mau đuổi người phụ nữ gây rối này đi, không cho cô ta bước vào công ty nửa bước.”
Hai bảo vệ nào dám chậm trễ, lập tức gật đầu đáp “Vâng”, duỗi tay muốn ấn Lý Nhuỵ xuống.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã xem đủ trò mới mở miệng: “Từ từ, buông cô ấy ra trước, Cao trưởng phòng, chúng ta xem chứng cứ trước rồi lại bắt cũng không muộn, cần gì để bụng chút thời gian này.”
Đương nhiên Cao Tễ không đồng ý, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn chưa cho ông ta cơ hội mở miệng: “Tôi nghĩ mọi người nhất định cũng giống như tôi, rất muốn làm rõ chuyện này, trả công bằng cho Lý trưởng phòng đúng không?”
Lần này không ai nói nữa.
Sắc mặt Lý Na lại trắng bệch, hiện tại cô ta mới nhận ra Lý Nhuỵ đã gài bẫy liên hoàn, nếu không lập tức ngăn cản thì danh dự của cô ta sẽ bị hủy trong một sớm. Cho nên dù thế nào cô ta cũng không thể cho Lý Nhuỵ cơ hội này.
Vì thế, Lý Na mở miệng: “Thịnh tổng, nếu cô tin tôi thì lập tức đuổi Lý Nhuỵ ra đi, tôi làm ở công nhiều năm ty như thế, nếu không có cả sự tin tưởng và tôn trọng tối thiểu thì tôi ở lại công ty còn có ý nghĩa gì?”
Lời này của Lý Na làm mọi người kinh hãi, cô ta muốn Thịnh Hoàn Hoàn đưa ra lựa giữa mình và Lý Nhuỵ! Điều này cũng chứng minh Lý Na sợ chứng cứ trong tay Lý Nhuỵ!
Khiếp sợ qua đi, mọi người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, thành bại và hưng suy của Lý Na đều nằm trong một quyết định của Thịnh Hoàn Hoàn!
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn khó xử nói: “Lý Na, tôi chỉ muốn tốt cho cô, chỉ khi làm làm rõ sự thật thì mới giúp cô hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi!”
Mọi người: “...”
Có phải Thịnh Hoàn Hoàn này ngốc hay không?
Những lời vừa rồi của Lý Na đã tương đương thừa nhận cô ta ăn cắp thiết kế của Lý Nhuỵ, không muốn bị tiếp tục truy cứu nên mới ép Thịnh Hoàn Hoàn lựa chọn giữa cô và Lý Nhuỵ.
Nhưng hình như giám đốc của họ nghe không ra thâm ý trong đó?
Chương 337: Chiêu này của Thịnh Hoàn Hoàn thật làm người ta trầm trồ
Nhưng hình như giám đốc của họ nghe không ra thâm ý trong đó?
Có điều theo quan sát trong khoảng thời gian qua của họ, Thịnh Hoàn Hoàn không phải người chậm tiêu như thế!
Không... Không... Người chậm tiêu là bọn họ.
Lúc này không ít người mới phản ứng lại, con mẹ nó đây là Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Nhuỵ liên thủ trị Lý Na!
Hiện tại mọi người mới hiểu, phe phái Chu Tín đã kiêu ngạo nhiều ngày, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhịn không được lại ra tay, hiển nhiên mục tiêu lần này chính là Lý Na.
Lúc này sắc mặt Lý Na đã lúc trắng lúc xanh: “Thịnh tổng, nếu cô tin tôi thì căn bản không cần tra chuyện này, tôi đã xây dựng thương hiệu trang sức tốt như thế, từng lấy không biết bao nhiêu vinh dự cho công ty, chẳng lẽ những điều này không đủ chứng minh thực lực của tôi sao?”
Nói trắng ra là không cho Thịnh Hoàn Hoàn tra tiếp.
Lúc này Chu Tín biết nếu Thịnh Hoàn Hoàn kiên trì điều tra thì nhất định sẽ không giữ nổi Lý Na, vì thế ông ta không cho Thịnh Hoàn Hoàn cơ hội mở miệng nữa, sau khi Lý Na nói xong lời này thì lập tức nói với bảo vệ: “Còn không đuổi người đi?”
“Chu tổng giám.” Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng mà gọi Chu Tín một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ông ta: “Ông cũng thật giỏi vượt quyền.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên khai hỏa toàn bộ khí thế, cứng rắn lại lạnh lẽo.
Chu Tín lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Lý Na là công thần của công ty, chẳng lẽ Thịnh tổng muốn làm lòng cô ấy rét lạnh?”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nói: “Cũng vì cô ta là công thần, tôi mới muốn điều tra rõ chuyện này, không cho phép người khác để lại chút vết nhơ nào trên người cô ta, hay là...”
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên thay đổi ngữ điệu, lạnh lẽo liếc về hướng Lý Na: “Hay là tất cả vinh quang của Lý trưởng phòng đều là trộm cướp từ người khác, cho nên không dám để người ta tra?”
Lý Na thẹn quá thành giận, đá một cái vào ghế dựa phía sau, phẫn nộ lại thất vọng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi còn có thể nói gì, nếu Thịnh tổng khăng khăng muốn sỉ nhục tôi thì tôi rời đi là được.”
Nói xong, Lý Na muốn bỏ đi.
Cô ta đang đánh cược, đánh cược các cao tầng sẽ đứng về phe mình, dù sao mọi người đều thấy rõ cống hiến của cô ta mấy năm nay cho công ty, cho dù chỉ vì ích lợi công ty, bọn họ cũng sẽ nghiêng về hướng cô.
Bởi vì thương hiệu không chịu nổi gièm pha trộm cướp tác phẩm.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Na không cho cô ta đường rút lui.
Lý Nhuỵ lập tức chắn trước mặt Lý Na: “Cô cho rằng còn có thể đi sao?”
Lúc này một thư ký vội vàng đi đến: “Thịnh tổng, có mấy cảnh sát tới công ty, nói là có người báo án, bảo chúng ta phối hợp điều tra.”
Chân Lý Na mềm nhũn, liên tục lảo đảo về phía sau vài bước, suýt té xuống đất.
Hiển nhiên khả năng chịu đựng của Lý Na không đủ mạnh, vừa nghe thấy ba chữ báo cảnh sát sát thì lập tức lộ vẻ khủng hoảng có tật giật mình.
Phản ứng của Lý Na càng làm người ta hoài nghi.
Lý Nhuỵ lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tổng, đây không phải lần đầu tiên Lý Na lấy trộm tác phẩm của tôi, tác phẩm hai lần đoạt giải trước đó đều do tôi thiết kế, 《 Khuynh Thành 》 và 《 Lung Nguyệt 》 cũng do cô ta trộm từ chỗ tôi.”
Phòng họp ồ lên.
Phải biết rằng, hai series thiết kế《 Khuynh Thành 》 và 《 Lung Nguyệt 》 này là trang sưc bán chạy nhất hiện giờ của thương hiệu bọn họ, không ngờ cũng là Lý Nhuỵ trộm được?
Lúc này, bộ trưởng phòng RD Thẩm An Nhiên vẫn luôn bảo trì trung lập cũng mở miệng: “Mấy năm nay phong cách thiết kế của Lý trưởng phòng thay đổi rất lớn, tôi còn tưởng là do đột phá bản thân, không ngờ sự thật lại làm người ta mở rộng tầm mắt.”
Thẩm Nam cũng nói tiếp: “Trộm cướp còn đáng xấu hổ hơn sao chép, nếu Lý Nhuỵ nói là thật thì Lý trưởng phòng dám chiếm lấy tác phẩm của người khác, còn có tư cách gì ngồi ở vị trí này?”
Lý Na đã rối loạn, cô ta liên tục lắc đầu: “Tôi không trộm, tôi không trộm, Khuynh Thành và Lung Nguyệt là tác phẩm của tôi, cô ta đang nói dối, các người đừng tin.”
“Tôi có chứng cứ.” Lý Nhuỵ nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, lớn tiếng nói: “Giám đốc, chứng cứ ở trong tay cô, Lý Na đánh cắp thiết kế của tôi rồi uy hiếp tôi như thế nào đều ở bên trong.”
Cao Tễ còn muốn nói chuyện cho Lý Na, lại thấy Chu Tín lắc lắc đầu, ông ta biết không giữ nổi Lý Na. Cho dù hiện tại ngăn cản, nhưng chứng cứ vẫn sẽ bị giao cho cảnh sát, đến lúc đó bọn họ vẫn không bảo vệ nổi Lý Na.
Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Thịnh Hoàn Hoàn thật cao minh!
Tống Chí Thượng luôn đang quay video cảm thấy rất kích động: Xuất sắc, thật là xuất sắc, chiêu này của Hoàn Hoàn làm người ta phải trầm trồ, trận đánh này cô sẽ thắng chắc, còn thắng thật đẹp.
“Lý Na, hy vọng cô đừng làm tôi thất vọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn mặt không cảm xúc nhìn thoáng qua Lý Na sắc mặt trắng bệch, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của các cao tầng, cô cắm USB vào máy tính, click mở chứng cứ mà Lý Nhuỵ nhắc đến.
Trong đó có vài đoạn video, Lý Na canh lúc mọi người đã tan tầm đã mở máy tính của Lý Nhuỵ ra rồi nhìn lén thiết kế.
Mọi người khiếp sợ nhìn về phía Lý Na, vừa thất vọng lại phẫn nộ.
Còn có một video, góc quay đúng lúc nhắm ngay bàn làm việc của Lý Na, hình ảnh chụp được là chuyện xảy ra vừa rồi trong bút ghi âm.
“Đây là bản thảo của tôi, dựa vào cái gì phải cho cô, tôi mới là chủ của nó, tại sao tên của tôi chỉ có thể xuất hiện sau tên cô chứ?”
“Trước kia không phải luôn như vậy sao? Cô đừng quên, là ai đưa cô vào công ty này, là ai cho cô lương tháng cao như thế, tôi đến tên cô viết vào đã là mang ơn đội nghĩa.”
Lý Na trộm thiết kế của Lý Nhuỵ đã không phải một hai lần.
Từ “Trước kia” đủ để chứng minh tất cả.
Một câu “Đã là mang ơn đội nghĩa” càng chứng minh sự mặt dày vô sỉ của Lý Na.
Thấy chuyện này đã không thể đảo ngược, Lý Na mất hết lý trí mà nhào về hướng Lý Nhuỵ: “Con tiện nhân này, mày dám gài tao.”
Lý Nhuỵ sớm đã phòng bị, lập tức lui về phía sau, Lý Na vồ hụt, lập tức chật vật ngã trên đất.
Lý Nhuỵ từ trên cao nhìn xuống cô ta, vừa hận lại bi thương thay: “Lý Na, tôi vốn rất kính trọng cô, coi cô là thần tượng, nhưng cô thật sự làm người ta quá thất vọng, phẩm hạnh của cô không ra gì, căn bản không có tư cách trở thành một nhà thiết kế.”
Lúc này cảnh sát đã xuất hiện ở phòng họp: “Xin lỗi các vị, xin hỏi ai là Lý Nhuỵ?”
Lý Nhuỵ: “Là tôi, là tôi báo cảnh sát, người tôi muốn bắt là cô ta.”
Lý Nhuỵ chỉ vào Lý Na chật vật.
Cảnh sát thiết diện vô tư: “Xin cô mang theo chứng cứ, cùng chúng tôi đến Cục Cảnh Sát một chuyến.”
Lý Nhuỵ gật đầu: “Được.”
Thịnh Hoàn Hoàn giao USB cho cảnh sát, cũng vỗ vỗ bả vai Lý Nhuỵ, hứa hẹn trước mặt mọi người: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô, đồng thời công ty sẽ không để người có tài hoa chân chính nào bị mai một.”
Hốc mắt Lý Nhuỵ đỏ lên: “Giám đốc, tôi tin cô.”
Cảnh sát xuất hiện mang Lý Na mất hết hồn vía đi, cũng dẫn theo Lý Nhuỵ cuối cùng cũng lấy lại công bằng cho bản thân.
Người bên dưới nghe đến chuyện này thì mơ hồ cảm giác được công ty sắp thay đổi, xem ra giám đốc tân nhiệm của họ thực sự có chút tài năng.
Chương 338: Bà đây cảm thấy bọn họ cái gì cũng không bằng tôi
Giết gà dọa khỉ, sau khi Lý Na bị cảnh sát mang đi, đống văn kiện chất như núi trên bàn làm việc của Thịnh Hoàn Hoàn đều bị người ta lấy về.
Trải qua chuyện này, người phía dưới đều cảm thấy không thể khinh thường thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn, họ quyết định yên lặng đứng xem rồi lại chọn phe!
Lỡ Thịnh Hoàn Hoàn thắng thì sao?
Lúc này phòng họp là một mảnh yên tĩnh, phe Chu Tín liên tục thất thế hai lần nên sắc mặt ai cũng không được đẹp.
Thịnh Hoàn Hoàn khép máy tính lại, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người: “Mọi người thấy chuyện này như thế nào?”
Phe Chu Tín chậm chạp không mở miệng.
Thẩm An Nhiên nói: “Chúng tôi là RD cũng giống như thiết kế, sợ nhất bị dính án sao chép, huống chi là trộm dùng, còn không chỉ một lần, với hành vi ác liệt như thế, về sau Lý Na không thể dừng chân trong giới trang sức nữa!”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Cảnh sát đã tham gia, chuyện này giấu không được, hiện tại việc cấp bách chúng ta phải làm là nghĩ cách hạ thấp ảnh hưởng của chuyện này xuống thấp nhất.”
Lúc này Cao Tễ lạnh lùng “Hừ” một tiếng: “Vừa rồi khi Lý Na bị cảnh sát mang đi, sao cô không nghĩ bị ảnh hưởng, rất có thể gièm pha này sẽ làm danh dự của thương hiệu mất hết, vậy ai gánh vác trách nhiệm này?”
Đây là muốn tính sổ?
“Vậy sao vừa rồi Cao giám đốc không lên tiếng?” Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh, sau đó nhìn về phía các cao tầng: “Nếu chuyện này là sự thật, vậy Lý Na là khối u ác tính, cắt bỏ càng sớm càng tốt.”
Cao Tễ lại “A” một tiếng: “Nói nhẹ nhàng quá, Lý Na đi rồi thì phòng thiết kế còn ai gánh trọng trách được?”
Thịnh Hoàn Hoàn thong dong nói: “Sao không có? Tôi thấy Lý Nhuỵ không tệ.”
Mọi người nhìn nhau, Thịnh Hoàn Hoàn muốn nâng đỡ Lý Nhuỵ leo lên à?
Đã thật lâu Chu Tín không phẫn nộ như thế, vừa kéo Lý Na xuống đã nâng đỡ Lý Nhuỵ leo lên, Thịnh Hoàn Hoàn này cũng tính toán ghê gớm thật.
Chu Tín mặt không cảm xúc, khóe miệng nhếch lên: “Lý Nhuỵ là nhà thiết kế nhỏ, không có danh tiếng địa vị gì trong giới trang sức, loại người này sao làm phòng thiết kế tin phục được?”
Lúc này Tống Chí Thượng luôn không nói gì mở miệng: “Chẳng lẽ Chu tổng giám quên mất《 Khuynh Thành 》 và 《 Lung Nguyệt 》 đều giành được thưởng, một giải vàng một giải bạc, nếu chúng đều do Lý Nhuỵ thiết kế thì hai giải này là thuộc về Lý Nhuỵ. Cộng thêm《 Phi Dương 》lần này, nếu cầm đi dự thi thì nhất định có thể lọt vào top3, tài hoa của Lý Nhuỵ không thua kém Lý Na, sao không làm người ta tin phục được?”
Những lời này của Tống Chí Thượng làm Chu Tín á khẩu không trả lời được.
Nhìn Chu Tín nghẹn họng, tâm tình Thịnh Hoàn Hoàn rất tốt: “Chuyện này chờ có kết quả rồi bàn lại sau, chuyện của Lý Na sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thương hiệu của chúng ta, phòng tuyên truyền nhất định phải làm tốt công tác quan hệ xã hội.”
Trường phòng phòng tuyên truyền Hứa Trọng Phi gật đầu: “Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào, cũng may người Lý Na lén trộm tác phẩm là Lý Nhuỵ, nếu là thiết kế của thương hiệu khác thì lần này chúng ta thật sự phiền toái.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười thầm trong lòng: Nếu là thương hiệu khác thì tôi sẽ không sai Lý Nhuỵ làm như thế.
Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không làm ra chuyện tổn thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Lúc này Chu Tín liếc nhìn đưa mắt ra hiệu với Trương Tân Lập phòng maketing một cái.
Trương Tân Lập dừng một chút rồi nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tổng, 《 Phi Dương 》được thiết kế nhằm vào fan đua xe, vậy có phải lần này chúng ta cũng nên tìm một đại sứ thương hiệu là tay đua tương đối có danh tiếng không?”
Đúng rồi, phải mời đại sứ thương hiệu!
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, đầu ngón tay hồng hào sạch sẽ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cô hỏi Trương Tân Lập: “Anh có người được chọn thích hợp không?”
“Đúng là có mấy người, không biết có thích hợp không.” Trương Tân Lập đứng lên, đưa tư liệu cá nhân của mấy người cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Đây là tư liệu của bọn họ, cô có thể nhìn xem.”
Kim Thần?
Trần Phỉ Phỉ?
Triệu Giai Ca?
Nhìn những cái tên đó, Thịnh Hoàn Hoàn cau mày lại: Trương trưởng phòng, con mẹ nó ông cố ý làm tôi khó chịu đúng không?
Trương Tân Lập cũng đưa cho thư ký một phần tư liệu, thư ký làm hình chiếu, tầm mắt mọi người tập trung vào tư liệu của Kim Thần.
Trương Tân Lập đứng ở phía trước, bắt đầu phân tích cho mọi người: “Đầu tiên là Kim Thần, tin chắc mọi người đều biết anh ta, anh ta là tay đua có giá trị cao nhất trong giới đua xe trước mắt, trẻ tuổi đẹp trai, nhiều tiền có thực lực, có lượng fans khổng lồ, đặc biệt là sau khi về nước, lượng fans lại tăng lên 8 con số, nhưng giá mời anh ta làm đại sứ rất cao.”
“Người thứ hai là Trần Phỉ Phỉ, cô ấy là nữ tài xế được chú ý nhất mấy năm nay, từng tham gia vài cuộc thi, luôn lấy được thành tích không tầm thường, hơn nữa năm nay cô ấy còn gia nhập đoàn xe vương bài Quân Hạm, trẻ tuổi xinh đẹp có không ít người ủng hộ, tiền đồ không thể giới hạn, giá cả không đắc.”
“Người thứ ba là Triệu Giai Ca, danh tiếng của người này ở Hải Thành cũng không nhỏ, tiến vào giới giải trí không bao lâu, hiện tại đã chuẩn bị phát hành đĩa nhạc, còn tham gia cuộc đua quốc tế lần này. Theo nguồn tin đáng tin cậy, thực lực của cô ấy muốn tiến vào trận chung kết tuyệt đối không thành vấn đề, mấu chốt là gia thế cao có tài có mạo, tin tưởng rất nhanh sẽ trở thành ngôi sao sáng. Hơn nữa làm người mới vừa ra mắt, giá của người này rất rẻ, tiền cảnh lại là tốt nhất, tuyệt đối là trường hợp bỏ vốn nhỏ nhưng thu lợi cao.”
Sau khi Trương Tân Lập phân tích, phòng họp bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Có người nói mời Kim Thần cho chắc, anh ta có rất nhiều fans nữ.
Có người nói mời Trần Phỉ Phỉ, giá của Kim Thần quá đắc, hơn nữa sinh hoạt cá nhân quá phong lưu, không phù hợp hình tượng của thương hiệu.
Còn có người nói thỉnh Triệu Giai Ca, cô hình tượng hảo có tài hoa, thực phù hợp nhãn hiệu hình tượng, hơn nữa phí tổn thấp, dự đánh giá hồi báo cao.
Chu Tín thảo luận với mọi người vài câu, nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Thịnh tổng cảm thấy ai tương đối thích hợp?”
Bà đây cảm thấy không ai trong họ bằng tôi, Thịnh Hoàn Hoàn thầm hừ lạnh một câu, cô biết Chu Tín đang tính làm gì, cô không đáp mà hỏi lại: “Chu tổng giám cảm thấy thế nào?”
Chu Tín chỉ chỉ Kim Thần: “Tôi sẽ chọn Kim Thần.”
Kim Thần?
Người Chu Tín không có khả năng chọn nhất chính là Kim Thần.
Nếu cô đoán không sai, người Chu Tín muốn chọn là Trần Phỉ Phỉ hoặc là Triệu Giai Ca, nếu cô đồng ý chọn Kim Thần thì đám người Cao Tễ sẽ lập tức đứng ra phản đối.
Đáng sợ nhất chính là, dù cuối cùng chọn Trần Phỉ Phỉ hay Triệu Giai Ca thì nhất định sẽ đắc tội một người trong đó, bởi vì quyền lựa chọn cuối cùng nằm trên tay cô.
Trần Văn Huy vừa bỏ cho cô một phiếu, nếu lúc này cô không chọn Trần Phỉ Phỉ, có lẽ Trần Văn Huy lại quay về phe Chu Tín.
Ngược lại Triệu Giai Ca cũng như vậy, đến lúc đó Chu Tín nói móc ly gián cô ở Triệu gia thì ông ta lại có thêm một người giúp đỡ mạnh.
Dù cô làm thế nào, Chu Tín cũng là người được lợi cuối cùng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khóe miệng lên: “Vậy chọn Kim Thần đi!”
“Kim Thần không được, sinh hoạt cá nhân của anh ta hỗn loạn, rất dễ dẫn lửa thiêu thân, chỉ chút sóng gió cũng có khả năng biến fan thành anti.”
“Chọn Kim Thần có rủi ro quá lớn...”
Quả nhiên, mọi chuyện y như Thịnh Hoàn Hoàn liệu trước, phe Chu Tín bắt đầu cực lực ngăn cô lựa chọn Kim Thần.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn cũng không rơi vào bẫy của họ: “Nếu mọi người không đồng ý chọn Kim Thần, vậy đều đừng chọn.”
“Vậy không quay?”
“Quay, đương nhiên phải quay.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Trương Tân Lập, hơi mỉm cười: “Trương trưởng phòng, ông cảm thấy hình tượng của tôi làm đại sứ thương hiệu thế nào?”