Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531: Lần này đến phiên tôi ngưỡng mộ em

"Lăng Tiêu, anh đúng là vừa ăn cướp vừa la làng." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thở hổn hển, phát cáu mà chống hai lên eo nhỏ: “Mỗi ngày anh có đôi có cặp ra ra vào vào với Lâm Chi Vũ, còn mang về nhà, còn đi xem thi đấu, nhìn thấy tôi làm như không quen, sao anh dám nói ra mấy lời như vậy hả?"

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ Lăng Tiêu muốn lôi chuyện cũ với cô, được, vậy cùng lôi ra xem nợ của ai nhiều hơn.

Ai ngờ Lăng Tiêu đột nhiên trầm mặc.

"Không còn lời nào để nói đúng không?" Thịnh Hoàn Hoàn đã hết giận hơn phân nửa, lại cố ý nước ngược: “Được rồi, dù sao chúng ta đã ly hôn, Lâm Chi Vũ hay Vương Vận Thi hoặc là Lam Nhan gì cũng được, đều không liên quan gì đến tôi."

Sắc mặt Lăng Tiêu càng đen, ánh mắt cũng ảm đạm mấy phần: “Em thật sự nghĩ như vậy?"

"Là anh nói trước chứ ai."

Thịnh Hoàn Hoàn rất bất đắc dĩ, rõ ràng là hắn muốn lôi chuyện cũ, sao hiện tại còn tủi thân oan ức như vậy?

Lăng Tiêu nói: “Họ không lọt được vào mắt tôi, cho nên em đừng để ý đến họ."

Cho nên hắn đang giải thích với cô à?

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hài lòng với lời giải thích như vậy.

Nhưng thấy vẻ mặt Lăng Tiêu không được tự nhiên, hai mắt dời khỏi mặt cô, Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy Lăng Tiêu có thể nói những lời này với cô đã không dễ dàng.

Có một số chuyện không thể ép quá chặt, phải tiến hành từ từ.

Nếu Lăng Tiêu tuôn một tràng lời ngon ngọt ra thì cô sẽ không quen!

Tóm lại hắn đã có chút thay đổi.

Cô tin tưởng về sau hắn sẽ trở nên càng ngày càng tốt.

"Được rồi, tạm thời tin tưởng anh." Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, sau đó lại đổi giọng: “Vậy vừa rồi vì sao anh đột nhiên nhắc đến Mộ Tư?"

Hai chữ Mộ Tư được nói ra từ miệng Thịnh Hoàn Hoàn làm trong lòng Lăng Tiêu đặc biệt khó chịu: “Vừa rồi em nói em thích dịu dàng sạch sẽ."

Đó không phải là Mộ Tư sao?

Mọi người nhắc đến Mộ Tư đều nói anh ta dịu dàng.

Mà nhắc đến hắn là máu lạnh vô tình, mất hết tính người.

"..."

Lời giải thích của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn rất câm nín: “Cho nên trách em không nên nhắc đến bốn chữ đó à?"

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, cứ như đang nói: Em cứ nói đi?

Thịnh Hoàn Hoàn quăng đồ ăn trong tay xuống rồi chống nạnh, một tay cầm con dao nhỏ mà nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em cảm thấy cần nhắc nhở anh, Thịnh Hoàn Hoàn này không mù, tuyệt đối không vấp ngã hai lần cùng một người đàn ông."

Lời giải thích này đủ rõ ràng chưa?

Ai ngờ sắc mặt Lăng Tiêu càng u ám, vẻ mặt lạnh lùng kia nhìn thế nào cũng có vẻ cô đơn tủi thân, lại như mang theo sự bá đạo cường thế muốn lập tức bùng nổ.

Chẳng lẽ cô lại nói sai cái gì?

Thịnh Hoàn Hoàn kìm lòng không đặng mà tự kiểm điểm, sau đó trước khi Lăng Tiêu mạnh mẽ đánh trả thì cô lập tức bổ sung: “Ngoại trừ anh."

Ngoại trừ anh.

Ba chữ này làm cho mây đen trên đầu Lăng Tiêu lập tức tan biến.

Còn là dạng trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi sáng.

Rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tâm tình của mình như ngồi xe cáp treo, thật là quá kích thích.

Sau đó lại nghe Lăng Tiêu nói: “Năm đó em chọn anh ta."

Em nói xem em có mù không?

Sau nửa ngày Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không kịp phản ứng: “Cái gì?"

"Tiệc xem mắt ấy." Lăng Tiêu tiến lên một bước nhấn mạnh từng chữ.

Thịnh Hoàn Hoàn: “Cái này. . . Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi."

Lăng Tiêu quá cường thế, toàn thân toả ra khí thế "Em giải thích rõ ràng cho tôi".

Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được lui về sau một bước, cái miệng nhỏ vẫn lanh lợi như trước: “Lúc đó em còn nhỏ tuổi, ánh mắt còn chưa được tinh tường."

Lăng Tiêu cúi người, chống hai tay lên hai bên người Thịnh Hoàn Hoàn rồi hỏi từng chữ từng chữ: “Nếu cho em chọn lại một lần, giữa Mộ Tư và tôi em chọn ai?"

Nhìn gương mặt như dao gọt trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn không dám thở mạnh, lại không dám nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén kia.

Nhưng cô lại nói: “Em không chọn ai hết."

"Ừm?" Lăng Tiêu cũng không hài lòng với đáp án này.

Thịnh Hoàn Hoàn lý trí giải thích: “Nếu thời gian có thể quay lại thì em sẽ làm bản thân trở nên càng mạnh mẽ, không cần ngưỡng mộ ai cả, như vậy em có thể đường đường chính chính đứng trước mặt anh."

Nếu như lúc trước cô và Lăng Tiêu gặp nhau không tệ hại như vậy thì kết quả có khác không?

Những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn như một con dao sắc nhọn cắm vào lòng Lăng Tiêu, làm tim hắn đau nhói.

Lăng Tiêu cúi đầu xuống đặt trán lên đầu cô, đau lòng ôm lấy cô mà trịnh trọng nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, lần này đến phiên tôi ngưỡng mộ em."

Mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay, nhưng không bị tình yêu làm choáng váng đầu óc: “Phải xem biểu hiện của anh, em sẽ nghiêm túc suy xét."

Lăng Tiêu dời trán khỏi đầu cô, nhíu mày lại từ trên cao nhìn xuống cô: “Suy xét?"

Thịnh Hoàn Hoàn đẩy hắn ra, hất cằm kiêu ngạo nói: “Dù sao em cũng là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, không dễ theo đuổi như vậy. Nhất là loại đàn ông không phong độ, đêm hôm khuya khoắt ném hành lý của phụ nữ ra cửa thì em càng phải suy nghĩ thật kỹ."

Dạng đàn ông động một chút là thích đuổi người ta đi này, nếu Thịnh Hoàn Hoàn không cho hắn một bài học thì không để hắn nhớ lâu thì thật có lỗi với những tủi nhục trước đó mình chịu.

Lăng Tiêu bật cười: “Đúng là phải suy nghĩ thật kỹ."

Hắn xem như đã rõ cô và Thịnh Xán là cùng một phe, đều đang thủ sẵn chiêu chờ tính nợ cũ với hắn!

Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn rảnh quá thì ném một củ tỏi cho hắn: “Tay anh không thể đụng nước, nhưng lột tỏi thì được."

Nói xong cô nhếch môi lên, nghịch ngợm chớp mắt: “Lăng tiên sinh, muốn làm con rể Thịnh gia thì anh phải biểu hiện tốt một chút, em xem trọng anh đấy!"

Người phụ nữ này thật đáng chết!

Biết rõ nơi này là Thịnh gia, biết rõ cả người hắn đều là tổn thương mà còn tán tỉnh hắn như thế.

Lăng Tiêu liếm khoé môi một cái, ý cười mang theo chút tà khí quyến rũ: “Có gan thì em nháy mắt với tôi lần nữa thử xem."

Thịnh Hoàn Hoàn lễ phép cười một tiếng: “Lăng tiên sinh, ngoan ngoãn lột tỏi đi."

Lăng tiên sinh bóp củ tỏi trong tay kêu lên "Lách tách", trong lòng âm u nghĩ: Chờ tôi lành rồi nhất định làm em nằm khóc cho tôi nhìn!

Bữa cơm này làm thật lâu, cũng may Lăng Tiêu tới đủ sớm.

Thịnh Tư Nguyên nghe nói Lăng Tiêu đến thì cố ý vô tình đi ngang qua phòng bếp rất nhiều lần, có khi phát hiện Lăng Tiêu áp sát bên Thịnh Hoàn Hoàn quá gần thì sẽ ho mạnh một tiếng.

Sau đó Thịnh Xán cũng thức dậy, thế là hai người thay phiên Giám thị.

Chúc Văn Bội và người hầu trong nhà sắp chết cười, thì ra đàn ông lớn tuổi đến cỡ nào thì sự bướng bĩnh ấu trĩ trong xương vẫn sẽ không thay đổi.

Đám người bắt đầu thương cho Lăng Tiêu, xem ra con đường theo đuổi vợ của tỷ phú giàu nhất còn dài dằng dặc!

Chạng vạng tối, sắc trời dần tối, rốt cục đồ ăn cũng được bưng lên bàn.

"Ba, ông ngoại bà ngoại ăn cơm." Thịnh Hoàn Hoàn bưng đồ ăn lên, gọi ngồi mấy vị "Giám thị" ở phòng khách.

Thịnh Xán không vui trừng Lăng Tiêu sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, con là bảo mẫu của Lăng gia sao?"

"Ba, vì cứu ba mà tay Lăng Tiêu..."

Thịnh Hoàn Hoàn vừa định nói vài lời cho Lăng Tiêu thì hắn đã để đĩa xuống, đặt hai tay lên vai cô rồi đè cô ngồi xuống ghế: “Em ngồi đi, anh làm được."
Chương 532: Muốn hắn nửa tháng không gặp Thịnh Hoàn Hoàn thì không có cửa đâu

Nói xong, Lăng Tiêu lại tiến vào phòng bếp.

Nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu, Thịnh Xán đi tới trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi cảnh cáo: "Cùi chỏ chỉa ra bên ngoài."

Thịnh Hoàn Hoàn vô tội trừng mắt nhìn, nũng nịu nói: “Ba, chờ vết thương của Lăng Tiêu lành rồi thì để ba mặc sức giày vò, con sẽ không nói giúp anh ấy câu nào được không?"

Thịnh Xán vừa trừng mắt: “Vậy trước khi vết thương của cậu ta lành thì hai đứa không gặp mặt được không?"

"Được."

"Không được."

Do suy nghĩ cho Lăng Tiêu nên Thịnh Hoàn Hoàn trả lời không chút do dự.

Nhưng sau lưng cũng vang lên một tiếng nói không chút do dự.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đầy kiêu ngạo đứng trước mặt Thịnh Xán, ung dung thản nhiên mà nói: “Bác trai, chuyện giữa đàn ông chúng ta, phụ nữ nói không tính."

Nói xong, Lăng Tiêu quay người tiến vào phòng bếp, không nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lấy một cái, nói cách khác chuyện này không thể thương lượng.

Vết thương trên người Lăng Tiêu tối thiểu cần nửa tháng mới lành lại.

Muốn hắn nửa tháng không gặp Thịnh Hoàn Hoàn, hắn làm không được.

Phải biết rằng từ khi Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn ly hôn cũng chỉ có hai mươi ngày!

Nói cách khác, từ lúc hắn dứt khoát quyết định ly hôn đến khi hối hận không kịp, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ dùng đến hai mươi ngày.

Nửa tháng, a, dài đằng đẵng đến mức nào.

Muốn hắn nửa tháng không gặp Thịnh Hoàn Hoàn, không có cửa đâu.

Thịnh Xán chỉ vào bóng lưng Lăng Tiêu, thấp giọng mắng với Thịnh Hoàn Hoàn: “Con xem đi, vết thương còn chưa lành đã vội vã cua con gái ba, ba có thể dễ dàng tha cho cậu ta sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Được rồi, các người thắng!

Một người muốn phụ nữ không muốn sống, một người ghen tuông với con rể tương lai không biết cảm ơn, cô còn có thể nói gì?

Sau đó vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng ngồi xuống, người một nhà chờ Lăng Tiêu bưng thức ăn lên cho họ.

Chúc Văn Bội nhìn Lăng Tiêu mặc tạp dề bận trước bận sau thì càng xem càng hài lòng, thấp giọng nói với Thịnh Tư Nguyên bên cạnh: “Tôi thấy Lăng Tiêu này không tệ."

Thịnh Tư Nguyên quay hạch đào mà hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy Tiểu Đường tốt hơn."

Thịnh Xán cũng phối hợp nói: “Đúng vậy, con thấy điểm nào của A Minh cũng mạnh hơn cậu ta."

Nói xong Thịnh Xán đánh giá sắc mặt Lăng Tiêu, thấy hắn mặt không đổi sắc, ung dung đặt chén đĩa xuống rồi nói với ông ấy: “Bác trai, tám món một canh đã đủ."

"Ừm, nhìn cũng không tệ lắm, không biết mùi vị thế nào."

Thịnh Xán liếc Lăng Tiêu một cái rồi cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng.

Thịnh Hoàn Hoàn có chút lo lắng nhìn Thịnh Xán, đồ ăn là Lăng Tiêu xào, hồi nãy hai vị "Giám thị" này cứ đi qua đi lại bên ngoài phòng bếp nên họ không thể gian lận trắng trợn.

Thịnh Tư Nguyên thấy Thịnh Xán không bình luận nên bỏ hạch đào trong tay xuống, gắp khối cá hấp bỏ vào miệng, cảm giác tươi non này thật là tuyệt!

"Ăn ngon không?" Chúc Văn Bội nhìn hai vị "Giám khảo" mà hỏi.

Tám món một canh này dù là sắc thái hay mùi thơm đều làm người ta thèm nhỏ dãi, nếu không tận mắt nhìn thấy thì bà thật không tin được những món ăn này là do Lăng Tiêu nấu.

Thịnh Tư Nguyên trái lương tâm mà lạnh mặt nói: “Chẳng ra sao cả, vẫn là Tiểu Đường nấu ngon hơn."

Thịnh Xán cũng nói: “Những món ăn này được Hoàn Hoàn hỗ trợ không ít đúng không? Lăng Tiêu, cậu đang gian lận, tôi cho cậu biết lần này không tính."

Thịnh Hoàn Hoàn có chút lo lắng nhìn về phía Lăng Tiêu, cô biết tính tình của người đàn ông này, cho nên đặc biệt sợ hắn lật bàn.

Nếu hắn dám lật bàn trước mặt ba và ông bà ngoại của cô thì giữa chuyện cô và hắn sẽ thất bại.

Lúc này mu bàn tay cô đột nhiên ấm áp, Lăng Tiêu nắm lấy tay cô dưới bàn cơm rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ như đang im lặng an ủi: Hoàn Hoàn, tin tưởng tôi.

Trái tim căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ổn định lại.

Chỉ thấy Lăng Tiêu thản nhiên đáp trả: “Nếu bác trai không ngại thì về sau mỗi ngày cháu sẽ đến, làm đến khi bác hài lòng mới thôi."

Thịnh Xán lập tức xua tay: “Cơ hội chỉ có một lần."

Mỗi ngày đến?

Nghĩ hay lắm!

Nghĩ ông ấy ngốc sao mà để hắn đến mỗi ngày tán tỉnh con gái cưng của mình ngay trước mặt ông?

Nằm mơ!

"Ba..."

Thịnh Hoàn Hoàn vừa định nói chuyện đã bị Lăng Tiêu ngăn lại.

Lăng Tiêu giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh Lão, cháu đang tìm nhà giúp Tô Quy, không biết mua ở đâu càng tốt."

Ghét bỏ đồ ăn hắn nấu không ngon thì hắn chịu được, nhưng Thịnh lão gia tử cứ lấy hắn ra so với Đường Nguyên Minh hết lần này đến lần khác, hắn còn là bên bị làm thấp đi thì không thể nhịn được.

Thịnh Tư Nguyên nghe Tô Quy muốn mua nhà thì lập tức kích động không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Đương nhiên là cách nhà tôi càng gần càng tốt!"

Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng mà!

Đến lúc đó thuận tiện "Học trộm", a không, là thuận tiện "Giao lưu" "Trao đổi" y thuật.

Nhưng vừa nói lời này ra khỏi miệng thì Thịnh Tư Nguyên đã hối hận.

Rõ ràng Lăng Tiêu đang gài bẫy ông ấy, sao ông lại ngốc đến mức chui đầu vào bẫy chứ?

Lúc này liền nghe Lăng Tiêu không nhanh không chậm nói: “Vậ chỉ sợ làm Thịnh Lão thất vọng rồi, trước mắt Tô Quy tương đối xem trọng một căn nhà ở phía đông, ông ấy nói vùng ngoại thành thanh tĩnh, không khí cũng tốt."

"Cái gì, phía đông?"

Thịnh Tư Nguyên vô cùng tức giận, Tây Thành và nơi này đều cách phía đông hơn phân nửa thành phố, đi một chuyến phải tốn hai ba giờ, Lăng Tiêu muốn làm ông ấy tức chết sao.

"Hừ, không ngon miệng không ăn nữa."

Thịnh Tư Nguyên lập tức nổi nóng, dựng râu trừng mắt vỗ mạnh đũa xuống rồi cầm hạch đào bên cạnh lên xoay "Lạch tách" liên hồi.

Thịnh Hoàn Hoàn như con giun trong bụng Lăng Tiêu và Thịnh Tư Nguyên, một con giun thông minh khôn khéo: “Ông ngoại, cơm nước xong xuôi Tô Quy muốn đến Mộ gia trị chân cho Mộ Tư, ông muốn đi xem cùng không?"

Đi trị chân cho Mộ Tư.

Vậy không phải lại có cơ hội "Học trộm" sao?

Hai mắt Thịnh Tư Nguyên lập tức sáng lên, lại liếc Lăng Tiêu một cái rồi chanh chua nói: “Có một số người, nếu không phải dựa vào túi thuốc tôi cho thì chưa chắc đã sống sót đi ra khỏi rừng Sương Mù rồi!"

Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên, lập tức thừa nhận: “Ngày đó sau khi trở về, Tô Quy có nhắc đến Thịnh Lão trước mặt cháu, ông ấy còn khen ông là trụ cột Trung y, cháu nghĩ Tô Quy sẽ rất muốn gặp lại Thịnh Lão ngài."

Ai da, lời nói này của Lăng Tiêu lập tức nói trúng tâm sự của Thịnh Tư Nguyên, làm cả người ông lâng lâng: “Đó là đương nhiên, vào lần đến Hàn Quốc đó nếu không có tôi thì cậu và Đường Dật không phải đã thất bại trở về sao? Mất mặt với nước ngoài rồi."

Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia sáng, bưng ly rượu trước mặt lên: “Cho nên cháu phải kính Thịnh Lão một ly."

Thịnh Tư Nguyên thấy mặc dù Lăng Tiêu có tư tâm, nhưng thái độ khiêm tốn, lại thấy trên mu bàn tay hắn đầy vết thương thì bưng ly rượu trước mặt lên cụng với hắn: “Tôi còn chưa cảm ơn cậu liều mạng xông vào ngươi rừng Sương Mù vì bs của Hoàn Hoàn!"

Chúc Văn Bội và Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhau một cái, ngầm hiểu mà cười.

Thịnh Xán là người khôn khéo, nhìn một cái là biết tình hình không đúng nên nghĩ thầm: Lăng Tiêu này thật lợi hại, mới dùng có hai ba câu đã giải quyết ba vợ của ông rồi.

Phải biết rằng năm đó để cưới Thịnh Giai Âm, Thịnh Xán không biết đã trải qua bao nhiêu khảo nghiệm của Thịnh Tư Nguyên, cuối cùng mới ôm mỹ nhân về.

Bây giờ Lăng Tiêu chỉ dùng một bữa cơm đã giải quyết được ba vợ, Thịnh Xán càng nghĩ càng khó chịu, nhìn Lăng Tiêu càng không vừa mắt.
Chương 533: Thời thời khắc khắc đều muốn tán tỉnh con gái của ông ấy

Sau bữa ăn, Thịnh Xán phất phất tay với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, ba có mấy câu muốn nói với Lăng Tiêu, con đi lên lầu đi."

"Dạ!" Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khẽ gật đầu với cô.

Trải qua một bữa cơm, Thịnh Hoàn Hoàn đã biết Thịnh Xán và Thịnh Tư Nguyên không phải đối thủ của Lăng Tiêu nên cũng không lo lắng như vừa rồi.

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu, Lăng Tiêu kéo ống tay áo lên pha trà.

Thịnh Xán nhìn vết thương đáng sợ trên tay Lăng Tiêu thì nuốt lời nói đã đến bên miệng xuống: “Vết thương trên tay cậu là sao?"

Lăng Tiêu rũ mi xuống nhìn thoáng qua rồi kéo ống tay áo xuống, ung dung giải thích với Thịnh Xán: “Bị rắn cắn."

Thịnh Xán sầm mặt lại: “Nhiều rắn như vậy?"

Kéo cái gì, không phải cố ý lộ ra cho tôi nhìn à?

"Chỗ đó ẩm ướt, là vùng đầm lầy nên có rất nhiều rắn."

Lăng Tiêu hời hợt nói qua đề tài này rồi lần lượt bưng trà đã pha xong đến trước mặt Thịnh Xán và Thịnh Tư Nguyên: “Bác trai, Thịnh Lão mời uống trà."

Thịnh Xán liếc Lăng Tiêu một cái rồi nâng chung trà lên thổi thổi, khẽ nhấm một hớp, sắc mặt hơi thay đổi: “Trà này là do cậu mang tới?"

Thịnh Tư Nguyên cũng ngâm nhi một ngụm, lông mày hơi cau lại rồi cẩn thận thưởng thức trà, sau đó ra hiệu cho Lăng Tiêu rót đầy.

Lăng Tiêu nói: “Trà này rất ngon, nhưng sản lượng quá ít, trên tay cháu chỉ có một bình."

Bây giờ đều dùng để hiếu kính ba vợ.

Thịnh Xán nhíu mày: “Trà này cả Đường Thắng Văn cũng chưa chắc có, cậu nói cậu đi theo thương nghiệp, lấy đâu ra nhiều con đường như vậy?"

Nhớ năm đó ông ấy cũng chỉ may mắn được thưởng thức một lần ở thủ đô.

Thật sự là răng môi vươn vấn mùi hương, làm người ta dư vị không nguôi.

Không ngờ cách nhiều năm ông ấy lại được uống trong nhà mình, mùi vị vẫn như năm đó, làm người ta uống vào khó quên.

Lăng Tiêu cười khẽ, đôi mắt cực kỳ thâm trầm: “Nếu bác trai muốn biết thì ngày sau cháu sẽ nói cho bác biết."

Làm một người yêu trà thâm niên, Thịnh Xán rất có nghiên cứu về trà, trước khi Lăng Tiêu đến đã chuẩn bị sẵn sàng, biết Thịnh Xán luôn nhớ thương loại trà này nhiều năm nên mới đặc biệt mang nó đến.

Ngày sau?

Là chỉ ngày hắn chính thức trở thành con rể Thịnh gia à?

Lăng Tiêu này thật sự là thời thời khắc khắc đều muốn bắt cóc con gái cưng của ông.

Thịnh Xán hừ lạnh một tiếng: “Không nói thì thôi, dù sao tôi cũng không quá muốn biết."

Dù sao trà đã đến tay ông ấy, Lăng Tiêu đừng mơ lấy về.

"Được rồi, lại rót đầy cho tôi đi."

Thịnh Tư Nguyên lại đặt chén trà không tới trước ấm trà.

Qua một hồi, ông ấy đã uống xong ba chén.

Lăng Tiêu lại rót đầy cho Thịnh Tư Nguyên rồi tự rót cho mình một ly, Thịnh Xán nhìn trà trong ấm trà càng châm càng ít thì cực kỳ đau lòng, vội lên tiếng đuổi người: “Ba, không phải ba muốn đến Mộ gia sao, thời gian đã không còn sớm."

Không đi nữa thì trà của ông ấy sẽ bị họ uống sạch.

Thịnh Tư Nguyên nhìn về phía Lăng Tiêu: “Nên đi chưa?"

Lăng Tiêu bình chân như vại mà nói: “Không vội, còn sớm."

Thịnh Xán lập tức nhìn trừng trừng, liên tục đưa mắt ra dấu với Lăng Tiêu mấy lần.

Mà Lăng Tiêu lại làm như không thấy mà nhìn lên trên lầu.

Thịnh Xán tức giận mà gọi người hầu tới: “Đi gọi tiểu thư xuống đây."

Lúc này Lăng Tiêu mới nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh Lão, chúng ta nên xuất phát."

Thịnh Tư Nguyên: “... Vừa rồi không phải cậu nói còn sớm sao?"

Lăng Tiêu lại nói: “Tính tình của Tô Quy cổ quái, chúng ta phải chạy tới trước."

Thịnh Tư Nguyên nghe xong thì vội đặt chén trà xuống: “Cậu nói đúng, không thể để Tô Quy chờ chúng ta, lỡ ông ấy quay đầu rời đi thì chúng ta bỏ lỡ mất."

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn xuống lầu thì đã thay quần áo khác, chiếc váy dài cổ áo chữ V phối hợp với áo khoác dài, chiếc áo khoác mang đến ấn tượng rất mạnh, cao cấp lại mang đầy khí chất.

Thịnh Xán thấy Thịnh Hoàn Hoàn ăn mặc chỉnh chu như vậy thì sắc mặt vừa thối vừa đen, cảm thấy con gái cưng của mình đã mọc cánh sắp bay tới nhà người khác.

Mộ phủ.

Mộ Tư nhận được điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn, biết cô muốn dẫn bác sĩ tới thì đặc biệt tìm ra bộ quần áo trước kia Thịnh Hoàn Hoàn mua để mặc rồi cứ soi mình trước gương.

Nhìn mình trong gương, Mộ Tư nhếch môi lên, anh ta nhớ Hoàn Hoàn thích nhất mình ăn mặc như vậy, nói anh ta như bạch mã hoàng tử.

Nhưng chạm vào đôi chân không còn tri giác dưới thân làm ánh mắt Mộ Tư phai nhạt đi.

Đến bây giờ chân của anh ta vẫn không có tri giác, như hai vật trang trí không dùng được, dù anh ta có đập vào thế nào cũng chết lặng.

Đường Dật và Thịnh Tư Nguyên đều bó tay hết cách.

Mộ Tư cũng biết đời này có lẽ anh ta thật sự không đứng dậy được, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn dẫn bác sĩ đến thăm làm anh ta rất vui.

Anh ta đã không quan tâm bác sĩ kia là ai, có bản lãnh gì, chỉ cần có thể trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì anh ta đã rất mừng rồi.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ô tô, trên gương mặt cô đơn của Mộ Tư xuất hiện ý cười, anh ta lập tức điều khiển xe lăn vào thang máy, hi vọng Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa đã trông thấy mình.

Nhưng sau khi thang máy mở ra, người mà Mộ Tư nhìn thấy lại không phải Thịnh Hoàn Hoàn mà là Bạch Tuyết lúc trước anh ta nhớ mong nhiều năm, ánh sáng trong mắt lập tức ảm đạm đi.

"Anh Mộ Tư." Bạch Tuyết chạy về hướng Mộ Tư, tâm tư đơn thuần cười với anh ta, khuôn mặt nhỏ thanh tú bây giờ đã trang điểm tinh xảo, hoàn toàn khác với ba tháng trước.

Hiện tại Bạch Tuyết vẫn nhu nhược động lòng người, hơn nữa trở nên tinh xảo xinh đẹp hơn, nhưng Mộ Tư lại không có cảm giác như trước kia với cô ta.

Có cũng chỉ là tình anh em.

"Muộn như vậy mà sao em còn tới?" Mộ Tư dịu dàng cười nói với Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết ngồi xổm xuống trước xe lăn của Mộ Tư, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên nhìn anh ta: “Em tới thăm anh, em còn bảo anh hai dọn đồ cho em, về sau em sẽ ở cùng với anh."

Mộ Tư nghe xong thì thản nhiên từ chối: “Em là con gái nên ở chung với anh hai em, nếu không sẽ bị người ta nói xấu, hôm nay đã trễ rồi, anh cho người đưa em về trước."

Mộ Tư nói rất dịu dàng, nhưng giọng điệu lại không cho từ chối.

Anh ta không muốn lát nữa Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy Bạch Tuyết ở đây và sinh ra hiểu lầm về quan hệ giữa họ.

"Tiểu Tuyết không đi, bác sĩ nói chân của anh Mộ Tư cần luyện tập mỗi ngày, em muốn ở lại giúp anh Mộ Tư, anh yên tâm, en nhất định sẽ ngoan ngoãn, không gây phiền thêm cho anh."

Bạch Tuyết đỏ cả vành mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Mộ Tư, tay nhỏ níu chặt lấy ống quần trên đầu gối Mộ Tư mà đau khổ cầu khẩn: “Anh Mộ Tư, xin anh đừng đuổi em đi."

Mộ Tư nhìn Bạch Tuyết nước mắt rưng rưng mà đuổi cũng không phải, cho ở lại cũng không xong.

Lúc này một bảo an đi đến: “Mộ tiên sinh, Thịnh tiểu thư họ đến rồi, có cho vào không?"

Xe của bọn Thịnh Hoàn Hoàn còn đậu ngoài cửa lớn.

Mộ Tư lập tức nói: “Để họ vào."

"Vâng." Bảo an quay người rời đi.

Mộ Tư cúi đầu nhìn Bạch Tuyết rồi nói với cô ta: “Tiểu Tuyết, em về phòng trước đừng đi ra, rõ chưa?"

Bạch Tuyết gật đầu, cẩn thận hỏi: “Vậy em có thể ở lại không?"

Mộ Tư sốt ruột bảo Bạch Tuyết rời đi rồi nói: “Ở trước hai ngày, đến lúc đó anh sẽ bảo Bạch Băng tới đón em."
Chương 534: Hối hận như là thủy triều bao phủ lấy anh ta

"Cảm ơn anh Mộ Tư, anh yên tâm em nhất định sẽ rất ngoan."

Bạch Tuyết cười vô tư vô lự rồi chạy chậm đến căn phòng mình từng ở, vừa đóng cửa lại thì cả khuôn mặt lập tức âm trầm xuống.

Thịnh tiểu thư?

Thịnh Hoàn Hoàn?

Người phụ nữ này đã ly hôn mà Mộ Tư còn không bỏ cô xuống được.

Uổng công năm đó cô ta dùng thân thể cản một đòn trí mạng thay anh ta, uổng công nhiều năm qua cô ta chịu nhiều đau khổ vì anh ta, bây giờ anh ta lại làm như không thấy.

Ngoài cổng Mộ gia

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe, ánh mắt nhìn ra con đường quen thuộc ngoài cửa sổ xe thì không khỏi nhớ tới ba tháng rưỡi trước lần cuối cùng cô lái xe chạy đến đây.

Khi đó Mộ Tư dẫn Bạch Tuyết ra nước ngoài, cô khẩn cầu anh ta đừng đi, anh ta lại nói với cô rằng: “Hoàn Hoàn, quen nhau được thì bỏ xuống được, đừng làm cả hai phải khó xử."

Từ đó về sau, cô không đến nơi này nữa.

Lúc rời đi cô đã ném cái chi giả cô đặt cho anh ta vào thùng rác, khi đó cô nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng cô xuất hiện ngoài cổng Mộ gia.

Ba tháng rưỡi trôi qua, cô lại tới đây, nhưng tất cả đã cảnh còn người mất.

Những năm tháng cô ngày ngày hận không thể chạy tới nơi này mỗi ngày như đã là chuyện của kiếp trước, bây giờ người đàn ông ngồi bên cạnh cô không còn là Mộ Tư, cũng vĩnh viễn không có khả năng lại là Mộ Tư.

Đột nhiên đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhói, Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần thì nhìn thấy trên gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu bao trùm một lớp sương lạnh.

Thịnh Hoàn Hoàn giật giật đầu ngón tay, to gan nắm lấy tay Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu lập tức bá đạo bao bọc bàn tay nhỏ của cô vào lòng bàn tay, sương lạnh trên khuôn mặt tuấn tú từ từ tan chảy.

Thịnh Tư Nguyên đặc biệt tinh mắt nên lập tức nhìn thấy, nhịn chừng mười giây không thấy Lăng Tiêu buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra, nghĩ thầm thằng nhóc này không khỏi quá nóng vội, hoàn toàn không coi ông lão này ra gì.

Thế là ông ấy dùng sức ho một tiếng, nhắc nhở Lăng Tiêu mình còn ở trên xe.

Kết quả Lăng Tiêu không bị dọa mà Thịnh Hoàn Hoàn lại giật mình, khuôn mặt đỏ lên, lập tức muốn rút tay khỏi trong lòng bàn tay hắn.

Nhưng Lăng Tiêu lại nắm chặt không buông.

Tay cô thật nhỏ thật mềm, cứ như không có xương cốt, nằm trong lòng bàn tay của hắn rất vừa vặn.

"Khụ khụ..." Thịnh Tư Nguyên lại dùng sức ho hai tiếng.

Thịnh Hoàn Hoàn đỏ bừng cả khuôn mặt như con tôm luộc, dùng hết sức mới rút tay khỏi lòng bàn tay Lăng Tiêu.

Cánh cổng từ từ mở ra, Rolls-Royce xa xỉ tiến vào Mộ gia.

Lúc này Mộ Tư ngồi trên xe lăn, đã đợi trước cửa biệt thự.

Kết quả cửa xe vừa mở ra thì bóng dáng của Lăng Tiêu đã xuất hiện trước mắt anh ta.

Con ngươi của Mộ Tư co rụt lại, nhìn Lăng Tiêu xoay người đỡ Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, vẻ dịu dàng trên mặt từ từ kết thành băng.

Mộ Tư không nghĩ đến Lăng Tiêu sẽ đến.

Anh ta cũng vĩnh viễn không nghĩ đến cô gái đã từng không phải anh ta thì không gả lại có một ngày sẽ nắm tay một người đàn ông khác mà xuất hiện trong nhà mình.

"Mộ Tư."

Thịnh Hoàn Hoàn liếc mắt liền nhận ra cái áo sơmi màu hồng nhạt trên người Mộ Tư, đó là do cô mua cho anh ta, trong tủ quần áo của anh ta chỉ có cái áo sơmi này màu hồng nhạt.

Trước kia cô khuyên rất lâu mà anh ta vẫn không chịu mặc vào, cô còn tưởng rằng anh ta đã sớm ném, không ngờ...

Bây giờ Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có thể làm bộ quên mất: “Sao anh lại ngồi ở chỗ này? Bác sĩ lập tức tới ngay, bên ngoài gió lớn, đi vào trước đi!"

"Được." Mộ Tư miễn cưỡng cười cười rồi lên tiếng chào hỏi Thịnh Tư Nguyên, sau đó thẳng lưng quay xe lăn lại, khống chế nó chạy về phía trước.

Không ai có thể cảm nhận tâm tình vào giờ khắc này của Mộ Tư, áo sơmi trên người như đang cười nhạo anh ta, chiều cao của Lăng Tiêu cũng đang cười nhạo anh ta, mà ánh mắt của Thịnh Hoàn Hoàn giống như tràn ngập thương hại.

Không ai biết lúc này Mộ Tư phải cố gắng bao nhiêu mới có thể duy trì được sự bình tĩnh mặt ngoài.

Anh ta nắm chặt xe lăn, mu bàn tay nổi lên từng mạch máu màu xanh.

"Mộ Tư, bác sĩ lần này tới tên là Tô Quy, năm đó ông ấy có tiếng tăm lừng lẫy trong giới Trung y, được người đời gọi là y si, châm pháp của ông ấy độc nhất vô nhị, dù không thể khởi tử hồi sinh nhưng cũng là bàn tay vàng."

Thịnh Hoàn Hoàn không đi đẩy Mộ Tư, cô cảm thấy anh ta không cần, thứ xưa nay anh ta muốn không phải thương hại, làm như vậy chỉ nhắc nhở anh ta vô dụng đến mức nào.

Giọng nói của cô cũng rất bình thường, không kích động cũng không có thận trọng: “Tôi tin Tô Quy có thể trị khỏi chân của anh, bởi vì ông ấy đã giúp ba tôi tỉnh lại."

Câu nói cuối cùng của Thịnh Hoàn Hoàn làm bàn tay nắm chặt của Mộ Tư đột nhiên buông lỏng, anh ta ngẩng đầu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, trong giọng nói khó nén kích động: “Em nói bác trai tỉnh rồi?"

Thịnh Hoàn Hoàn khẽ cười: “Vâng, hôm qua tỉnh rồi."

Đáy mắt Mộ Tư hiện đầy kích động, hốc mắt hơi đỏ lên: “Tỉnh thì tốt rồi, tỉnh thì tốt rồi."

Bởi vì vụ tai nạn kia khiến Thịnh Xán hôn mê bất tỉnh, mà anh ta là kẻ gây nên vụ tai nạn đó.

Chuyện này vẫn luôn là cây kim trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn, cô căm hận qua và cũng oán trách anh ta.

Bây giờ Thịnh Xán tỉnh, vậy có phải tất cả có thể trở lại lúc ban đầu không?

Nhưng rất nhanh Mộ Tư đã bị kéo về hiện thực.

Lăng Tiêu thấy Thịnh Hoàn Hoàn cười với Mộ Tư thì ghen ghét đi đến phía sau cô tuyên thệ chủ quyền, cũng mặc kệ Thịnh Tư Nguyên trừng mắt to bao nhiêu mà đặt tay lên lưng Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu từ trên cao nhìn xuống Mộ Tư ngồi trên xe lăn, lạnh nhạt nói: “Cho nên chỉ cần Mộ tổng phối hợp tốt thì hai chân của anh có thể khôi phục."

Trong thế giới của người trưởng thành, dù trong lòng chảy máu thì trên mặt vẫn phải giữ nụ cười, bởi vì nó có thể giúp bạn tránh được rất nhiều chật vật.

Mộ Tư miễn cưỡng giật giật môi: “Cảm ơn Lăng tổng chúc phúc."

Sau một hồi trao đổi đơn giản là sự trầm mặc lúng túng, người hầu bưng hoa quả và trà đi lên, Thịnh Tư Nguyên ngồi xuống trước: “Đều ngồi xuống đi!"

Họ không cảm thấy xấu hổ thì ông đều ngại xấu hổ.

Sau đó Thịnh Tư Nguyên lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, đến chỗ ông ngoại này."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngoan ngoãn đi qua đó ngồi.

Lăng Tiêu rất lạnh nhạt, không nhìn ra bất mãn gì, rất nhanh đôi mắt đen sắc bén như ưng đã bắt được một bóng dáng đang ẩn nấp, hắn lập tức lạnh lẽo nheo mắt lại: “Mộ tổng đang giấu người đẹp trong nhà à!"

Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư cùng ngẩng đầu thì trông thấy Bạch Tuyết vội rụt người vào trong phòng rồi đóng chặt cửa lại.

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Còn nấp cái gì, thấy cả rồi!

Mộ Tư biến sắc, lập tức nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tiểu Tuyết vừa đến trước mọi người không bao lâu, anh sợ em gặp cô ấy sẽ không vui nên bảo cô ấy vào phòng."

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì nhẹ như mây gió mà cười nói: “Đây là nhà anh, tôi có gì mà không vui vẻ, hơn nữa chuyện lúc trước cô ấy cũng là người bị hại, tôi phải thay ba nói một tiếng xin lỗi mới đúng."

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi nói mà không còn dáng vẻ đau khổ đố kị hung ác trước kia, Mộ Tư đặc biệt mấtt mát, hối hận như thủy triều bao phủ anh ta.

Thịnh Hoàn Hoàn đã từng yêu anh ta không còn nữa.

Hiện tại trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn vị trí của anh ta, cô không còn quan tâm cũng không còn xem anh ta như mạng sống.

Trước kia khắp ngôi biệt thự này đều là bóng dáng của cô, bây giờ cô ngồi đối diện anh ta nhưng giữa họ lại có một khoảng cách không cách nào vượt qua.
Chương 535: Đàn ông con trai mà đỏ mặt cái gì?

"Mộ tiên sinh, bác sĩ Tô đến rồi."

Bảo an đi vào từ bên ngoài, nhưng Mộ Tư không phản ứng chút nào.

Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Mộ Tư, tâm tình Lăng Tiêu rất tốt, rất hài lòng với câu trả lời vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn, hắn nhìn về phía bảo an mà nói: “Mau mời Tô Lão tiến vào."

Bảo an đối mặt với Lăng Tiêu không giận đã oai, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng không dám chất vấn mà lập tức đáp: “Vâng."

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy một đôi vợ chồng già sáu bảy mươi tuổi đi đến, hai người ăn mặc mộc mạc, trên mặt đầy nếp nhăn, da cũng khá đen đúa.

Bà cụ có dáng người mảnh khảnh, mặc dù đã cao tuổi nhưng nhìn vẫn còn rất khoẻ mạnh, mơ hồ có thể nhìn ra lúc còn trẻ bà rất xinh đẹp, hẳn là một đại mỹ nhân.

Lại nhìn Tô Quy có chòm râu dê bạc trắng, lông mày cũng trắng, dáng người không cao hơi béo, mặc dù mặt mũi nhăn nheo nhưng sắc mặt hồng hào, đôi mắt khôn khéo sáng ngời đầy tinh thần.

Thịnh Tư Nguyên vừa thấy Tô Quy thì cũng ngừng xoay hạch đào, để chúng vào túi đường trang rồi tháo cặp kính râm hình tròn ra đổi bằng cặp kính lão.

Thịnh Hoàn Hoàn muốn cười nhưng không dám cười, cô còn chưa từng thấy ông ngoại đối đãi với ai như vậy, y như học sinh gặp phải thầy giáo.

Lăng Tiêu đi đến bên cạnh Tô Quy, nói đơn giản về tình trạng của Mộ Tư cho ông ấy nghe, phẫu thuật là do Đường Dật làm nên hắn đặc biệt hiểu rõ tình hình của anh ta.

Thịnh Hoàn Hoàn đi theo sau lưng Thịnh Tư Nguyên về hướng vợ chồng Tô Quy.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa đi qua lập tức khiến Tô phu nhân chú ý, bà ấy dò xét cô một vòng rồi ra hiệu cô đưa bàn tay tới.

Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều mà đưa tay ra ngoài.

Tô phu nhân bắt mạch rồi ánh mắt rơi vào phần bụng bằng phẳng của cô, tim của Thịnh Hoàn Hoàn đập hụt một nhịp, vội vàng nhìn về phía Lăng Tiêu, thấy hắn không để ý đến họ thì lập tức đặt ngón trỏ lên môi, lắc đầu với Tô phu nhân.

Không thể nói, không thể nói!

Tô phu nhân cười cười rồi buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra.

Lúc này Tô Quy tiến lên sờ hai chân Mộ Tư, hỏi anh ta mấy vấn đề, sắc mặt trở nên hơi nặng nề.

Mộ Tư vốn không ôm hi vọng gì nên cười nhạt một tiếng với Tô Quy: “Tô Lão, có chuyện cứ nói đi đừng ngại, dù kết quả thế nào thì tôi cũng không bỏ cuộc."

Chỉ có Mộ Tư biết mình nói những lời này là cho Thịnh Hoàn Hoàn nghe, anh ta không muốn cô phải áy náy.

Cũng chỉ có anh ta biết mình sắp không kiên trì được nữa, sự kiên cường của anh ta sắp bị hiện thực đánh sụp!

Nhưng lời nói tiếp theo của Tô Quy lại làm anh ta nhen nhóm tia hi vọng.

Tô Quy sờ chòm râu dê, rất thưởng thức mà nói với Mộ Tư: “Chỉ nhìn tinh thần bất khuất của cậu thôi thì tôi cũng phải chữa khỏi hai chân cho cậu."

Mộ Tư khựng lại, trên gương mặt luôn bình tĩnh ôn hòa hiện lên vẻ khó tin: “Ý ông là tôi còn có thể đứng lên?"

Mọi người mong đợi nhìn về phía Tô Quy.

Chỉ thấy Tô Quy chỉ vào Lăng Tiêu mà cười nói: “Nếu tôi không có chút bản lĩnh thật thì làm sao xứng để nhãi ranh này dùng mạng mời tôi rời núi?"

Mộ Tư nhìn về hướng Lăng Tiêu với ánh mắt phức tạp.

Nếu có thể, anh ta không muốn nhận ân tình này.

Nhưng lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đang nhìn anh ta với ánh mắt mong chờ, cô đang mừng cho anh.

Nếu như đôi chân của anh ta không đứng lên được nữa thì cô sẽ bố thí một chút thương hại mà ngẫu nhiên tới thăm anh ta một lần!

Nhưng anh ta không muốn dùng thương hại và áy náy để bắt cóc cô cả đời.

Mộ Tư chỉ do dự một lát rồi nói với Tô Quy: “Lúc nào có thể bắt đầu, tôi nhất định sẽ phối hợp hết sức."

"Hiện tại làm được ngay luôn."

Tô Quy cười cười, lấy ra một bao vải cứng từ trong túi áo rồi mở ra đặt trong lòng bàn tay, từng cây châm bạc xuất hiện ở trước mắt.

Mộ Tư nhíu mày lại, Tô Quy bất mãn bảo bối của mình bị ghét bỏ nên chỉ vào châm bạc trên tay và nói: “Cậu yên tâm, cả bao đựng cũng được dùng nước sôi nấu qua, không có vi khuẩn."

Mộ Tư xấu hổ nói: “Tô Lão, tôi không có ý này."

Tô Quy không để ý nữa mà ngồi xổm xuống bên chân anh ta rồi đột nhiên nói một câu: “Ngơ ra đó làm gì, còn không cởi quần đi?"

Dù Mộ Tư bình tĩnh đến mất thì lúc này cũng đỏ mặt.

"Đàn ông con trai đỏ mặt cái gì, không phải không mặc đồ lót đó chứ?"

Mặt Mộ Tư lập tức đỏ tới mang tai: “Tô Lão nói đùa, đương nhiên là có."

Tô Quy không đùa anh ta nữa mà đứng lên: “Được rồi, thôi trở về phòng đi!"

Thịnh Tư Nguyên nghe xong lập tức tiến lên: “Anh Tô, tôi đến giúp anh."

Nói xong, ông ấy cẩn thận nhận lấy châm bạc trong tay Tô Quy rồi nâng niu như bảo bối.

Sao Tô Quy có thể không nhìn ra tâm tư của Thịnh Tư Nguyên?

Ông ấy liếc Thịnh Tư Nguyên một cái rồi đẩy Mộ Tư đi qua cua quẹo tiến vào phòng khách do anh ta chỉ.

Khi Tô Quy vừa bắt đầu châm cứu thì Mộ Tư không cảm thấy đau đớn gì, nhưng khi số châm trên đùi anh ta ngày một nhiều lên, cảm giác đau đớn đã truyền đến từ lòng bàn chân.

Mộ Tư "Ồ" một tiếng, lập tức khó tin nhìn xem Tô Quy: “Tôi... Tôi thấy đau."

Tô Quy lạnh nhạt liếc anh ta như đang nói anh ta làm quá: “Tiếp theo sẽ càng đau, cố nhịn cho tôi."

Nói xong, ông ấy cầm lấy một cây châm rồi đâm vào lòng bàn chân Mộ Tư trong ánh mắt kích động của anh ta và Thịnh Tư Nguyên.

Mộ Tư siết chặt xe lăn, cảm thấy đau đớn càng mãnh liệt.

Lúc này Tô Quy lại cầm lấy một cây châm, lộ ra vẻ mặt khổ não y như vừa rồi.

Trong lòng Mộ Tư đau nhói, lúc này Tô Quy đang khổ não nhìn phần chân cụt của anh ta.

Thì ra vẻ mặt nặng nề vừa rồi của Tô Quy là do phần thiếu hụt của Mộ Tư.

Mộ Tư siết chặt xe lăn, mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp lòng bàn tay của anh ta.

Thịnh Tư Nguyên thấy thế thì nhịn không được hỏi Tô Quy: “Không thể dùng huyệt vị khác thay thế sao?"

Mộ Tư cũng mong đợi nhìn về phía Tô Quy, lại nghe ông ấy nói: “Kiên nhẫn một chút."

Châm cuối cùng đâm vào phần chân cụt của Mộ Tư.

Sự đau đớn cùng cực này làm Mộ Tư kéo căng thân thể, nhưng cũng làm anh ta vui đến phát khóc.

Cái chân còn lại của anh ta cũng có tri giác rồi!

Sự đau đớn này là niềm vui khôn cùng đối với Mộ Tư.

"Xong rồi." Tô Quy dặn dò Mộ Tư: “Chân của cậu đã khôi phục tri giác, nhưng bây giờ còn chưa thể xuống đất đi đường, tôi kê cho cậu mấy ngày thuốc, tiếp tục làm vật lý trị liệu dựa theo phương pháp của bệnh viện, một tuần sau có thể thử xuống đất."

Mộ Tư kích động nắm chặt tay Tô Quy: “Cảm ơn, Mộ Tư vô cùng cảm kích ân tình của Tô Lão."

Tô Quy sờ sờ chòm râu dê: “Cậu không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn thằng nhãi không muốn sống bên ngoài."

Lăng Tiêu...

Mộ Tư khẽ gật đầu.

Thịnh Tư Nguyên đã thành công "Học trộm" lập tức cất châm bạc thay Tô Quy rồi khiêm tốn nói: “Anh Tô, tôi có mấy điều không hiểu, mong được chỉ giáo."

Tô Quy cầm bao châm qua, liếc Thịnh Tư Nguyên một cái rồi hừ lạnh: “Không có cả ấm trà ngon mà muốn tôi chỉ giáo?"

Trà ngon?

Thịnh Tư Nguyên lập tức nghĩ đến ấm trà đã uống trước khi ra cửa, lập tức nhắm vào nó: “Xin anh Tô yên tâm, ngày khác tôi nhất định đưa mấy hộp trà ngon đi qua gặp anh."

Tô Quy nói: “Vậy còn tạm được, thằng nhóc bên ngoài là gì của anh?"

Ngày đó vội vàng quá nên Tô Quy không hỏi nhiều.

Hiện tại hợp ý với Thịnh Tư Nguyên nên ông ấy không khỏi hỏi thêm vài câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK