Mục lục
Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 345: Thì ra Lăng Tiêu xem trọng cô như thế sao?

“Không có khả năng, chiếc xe này nhiều nhất chỉ đến một ngàn vạn thôi, hai người cảm thấy Lăng Tiêu sẽ vì chút tiền này mà đặc biệt đến mắng em một trận à?”

Một chiếc xe đua chỉ là thứ cỏn con đối với Lăng Tiêu, hắn căn bản sẽ không để vào mắt.

Lăng Kha càng bi quan: “Hoàn Hoàn, hai người vừa ly hôn, anh ta có vì chuyện này mà đuổi cậu ra khỏi đoàn xe không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Lúc ly hôn còn không làm khó tớ, hiện tại càng không, cùng lắm thì tớ đền bù tổn thất lần này thôi.”

Nam Tầm là người bình tĩnh nhất, khoanh tay trước ngực nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Vì sao cảm thấy Lăng Tiêu sẽ không tới tìm em? Em đừng quên trước đó em từng đấu với Lăng Tiêu, còn thắng anh ta, cho nên thực lực của em như thế nào thì Lăng Tiêu đã quá rõ rồi. Còn nữa, vì sao anh ta mua miếng đất Vũ Yến này mà lại giữ lại đoàn xe Vũ Yến đã sa sút đến mức không còn giá trị này lại?”

Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Đây là yêu cầu duy nhất của Lý đội, nếu không ông ấy sẽ không bán cho Lăng Tiêu.”

Nam Tầm cười nói: “Em cảm thấy lấy thực lực và tác phong của anh ta, muốn Vũ Yến biến mất khó lắm à?”

Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy quá khó tin, lập tức bị cô phủ nhận, cô không muốn tự mình đa tình.

Nam Tầm duỗi tay búng một cái lên đôi mày bất giác nhăn lại của Thịnh Hoàn Hoàn: “Đừng rối rắm, là vì em đó, nếu bồi dưỡng em thành tay đua giống như Kim Thần, kết hợp với điều kiện ưu việt của em thì một người có thể tạo ra một đoàn xe, cho nên em còn cảm thấy Lăng Tiêu sẽ không tới tìm em sao?”

Vì cô? Thì ra Lăng Tiêu xem trọng cô như thế sao?

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới tiền đặt cược của cô và Lăng Tiêu, cùng với cuộc đối thoại lúc đó giữa họ:

“Tôi muốn tham gia cuộc thi quốc tế tháng sau.”

“Ai cũng có trách nhiệm làm vẻ vang cho nước nhà.”

“Đừng làm tôi mất mặt.”

“Anh yên tâm, tuyệt đối không làm anh mất mặt, tôi không dám nói đảm bảo vươn tầm quốc tế, nhưng nhất định lấy được giải top 3 trong nước.”

“Muốn lấy thì phải lấy quán quân.”

“Thành giao.”

“Nếu không lấy được thì năm nay đừng mong ra khỏi cửa nữa.”

“Được, quyết định vậy đi.”

Khi đó vì cô uống say suýt bị tên tiểu nhân Chu Duệ mang đi, sau đó là Mộ Tư cứu cô rồi đưa tới chỗ anh ta ở, vì chuyện này mà Lăng Tiêu muốn cấm túc cô.

Đương nhiên cô không muốn bị nhốt nên nghĩ mọi cách lấy lòng hắn, nhưng hắn không chút dao động, thẳng đến khi cô đưa ra yêu cầu muốn đi tham gia cuộc đua quốc tế.

Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy Lăng Tiêu chấp nhận rất sảng khoái, còn nói “Muốn lấy thì phải lấy quán quân”. Là vì hắn thật sự tin tưởng cô, hay chỉ thuận miệng nói mà thôi?

“Đừng nghĩ nữa, em đưa xe trở về thì Lý Hưng Hoài nhất định sẽ báo cáo chuyện này lên trên, thứ sáu quảng bá cuối tuần chính thức thi đấu, hôm nay đã là thứ ba, cho dù em không tham gia đợt quảng bá thứ sáu thì cũng chỉ còn lại ba ngày, ngày mai anh ta nhất định sẽ tìm em.”

Nói xong Nam Tầm vỗ vỗ vai Thịnh Hoàn Hoàn: “Đã khuya, trở về đi!”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, chuyện này đã xảy ra, hiện tại cứ suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, thôi thì trở về cùng bọn Lý đội nghĩ cách đi!

Đáng thương cho Lý đội, nhìn thấy chiếc xe biến thành như vậy thì nhất định sẽ đau lòng muốn chết, đêm nay sẽ mất ngủ!!!

Thịnh Hoàn Hoàn đưa Nam Tầm và Lăng Kha trở về trước mới gọi điện thoại thông báo cho Lý Hưng Hoài rồi lái xe về đoàn xe.

Khi trở lại đoàn xe thì trời đã khuya, vừa đến cửa liền thấy Lý Hưng Hoài và Cao Dương, xe còn chưa dừng lại thì hai người đã chạy tới, nhìn chằm chằm vào đuôi xe.

Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, cảm thấy không còn mặt mũi đối mặt với họ.

“Hoàn Hoàn, cô không sao chứ?” Tuy vừa rồi đã xác nhận Thịnh Hoàn Hoàn không bị thương qua điện thoại, nhưng Lý Hưng Hoài và Cao Dương vẫn không yên tâm.

Thịnh Hoàn Hoàn giơ tay dậm chân trước mặt bọn họ, chứng minh mình vẫn khỏe, sau đó đầy áy náy mà nói: “Tôi thật sự không có việc gì, nhưng chỉ sợ chiếc xe này không lên sân thi đấu được.”

Lý Hưng Hoài nhìn chiếc xe bị đụng đến mức mông nở hoa trước mặt thì tiếc hận buông tiếng thở dài, sau đó mới hỏi: “Đây là chuyện gì?”

Cao Dương thực tức giận: “Tên chết tiệt nào đụng vậy, mù rồi à?”

Nhìn hai người, Thịnh Hoàn Hoàn nói ra tên “Kim Thần”.

Tăng lên: “Kim... Kim Thần?”

Lý Hưng Hoài: “Là Kim Thần kia sao?”

Hoàn Hoàn gật đầu: “Chính là anh ta.”

Lý Hưng Hoài và Cao Dương rất kinh ngạc.

Lý Hưng Hoài nghi hoặc nói: “Lấy kỹ thuật của Kim Thần thì không nên phạm phải loại sai lầm cấp thấp như đâm vào đuôi xe như vậy!”

Cao Dương: “Trừ phi anh ta cố ý.”

“Cao Dương, thật sự bị ông nói trúng rồi!” Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt đau đầu mà nói: “Trước kia tôi từng đắc tội anh ta, đêm nay có so một trận trên đường số ba với anh ta, sau đó xe liền thành như vậy.”

Cao đội Lý đội: “...”

So một trận mà xe thành như vậy!!!

“Ai thắng?” Cao Dương và Lý Hưng Hoài đầy chờ mong mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn không đành lòng làm họ thất vọng: “Không biết, mới chạy một nửa đã bị anh ta đụng phải.”

Cao Dương và Lý Hưng Hoài rất tiếc nuối.

Tiếp theo Cao Dương lại hỏi: “Kim Thần lái xe gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Xe đua của Quân Hạm, cụ thể có phải chiếc anh ta dùng thi đấu hay không thì không biết, nhưng nhìn dáng vẻ không sốt ruột đó thì chắc không phải xe chuyên dụng.”

Cao Dương lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, chỉ than đáng tiếc.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không muốn bọn họ ôm hy vọng quá lớn với cô, vì thế nói một câu: “Thực lực của Kim Thần rất mạnh.”

Dù anh ta đổi xe thì có lẽ cô cũng không phải đối thủ của anh.

Thịnh Hoàn Hoàn cứ cảm thấy những lời nói trước khi rời đi của Kim Thần không phải là cố ý hù dọa, thứ hạng của anh ta có thể đứng trong top5 cả Châu Á thì chứng minh thực lực không thể khinh thường. Có lẽ tốc độ của anh ta hơn xa cô, cho nên đừng ôm hy vọng quá lớn.

Nghe xong những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn, Lý Hưng Hoài nhíu mày nói: “Hoàn Hoàn, cô đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, chúng tôi cũng không trông cậy vào cô đoạt giải quán quân ngay trong lần đầu, nếu cô có thể tiến vào top5 trong cuộc đua quốc tế lần này thì chúng tôi đã vừa lòng.”

Cao Dương lập tức bồi thêm một câu: “Nhưng nhất định phải vượt qua Trần Phỉ Phỉ.”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm kích gật đầu: “Cảm ơn hai người trấn an, tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực, nhưng chiếc xe này...”

Cao Dương tùy tiện nói một câu: “À, không có gì, chỗ Lăng tổng còn có một chiếc, lái chiếc của anh ta lại đây là được.”

Lý Hưng Hoài cũng nói: “Đúng rồi, may mà lúc mua Lăng tổng có dự bị để lại một chiếc, cho nên cô đừng áp lực tâm lý quá, chúng tôi sẽ nói rõ chuyện này với Lăng tổng, hơn nữa trách nhiệm trong việc này cũng không phải do cô, Lăng tổng sẽ tìm Quân Hạm đòi bồi thường.”

Nghe vậy Thịnh Hoàn Hoàn mới biết Lăng Tiêu còn có một chiếc xe, khó trách hai người này không sốt ruột chút nào, thì ra còn để lại một chiếc để dự phòng.

Từ từ, vừa rồi Cao đội nói xe ở chỗ của Lăng Tiêu, phải lái xe của hắn lại đây, nói cách khác chiếc xe kia đang ở gara của Lăng Tiêu?

Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy đau đầu!!!

Lý Hưng Hoài cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn còn đang áy náy nên an ủi: “Thời gian không còn sớm, cô trở về ngủ một giấc cho ngon, đừng nhọc lòng chuyện xe đua, chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
Chương 346: Diệp Sâm thật lòng thích Hoan Hoan sao?

Sau khi Diệp Sâm mang Cố Hoan về nhà thì buộc một cái tạp dề đen lên thắt lưng gầy nhưng rắn chắc, bàn tay thon dài bật lửa xào rau, chỉ chốc lát sau mùi thơm đã bay đầy phòng.

Cố Hoan đang xem TV trong phòng khách lập tức nuốt nuốt nước miếng, mang dép lê vào vội chạy vô phòng bếp: “Chú Diệp, chú đang nấu món gì vậy?”

Diệp Sâm nhìn một đống nguyên liệu đã chuẩn bị xong mà khẽ nhếch môi mỏng lên: “Tôm hùm đất chiên dầu, cua xào cay, canh cải thảo, thịt xối mỡ.”

“Đều là món con với mẹ thích ăn.” Cố Hoan mừng rỡ nói, sau đó lại nói thầm: “Chú xác định mẹ nhất định sẽ trở về sao?”

“Đương nhiên.” Diệp Sâm nhếch khóe miệng lên một cái, bởi vì trong tay anh đang nắm điểm yếu của cô!

Qua hơn nửa giờ, đồ ăn đã bắt đầu lên bàn, Nam Tầm lại chậm chạp chưa xuất hiện.

Cố Hoan sớm đã ngồi bên bàn ăn chống khuôn mặt nhỏ nghi hoặc nhìn Diệp Sâm: “Chú Diệp, vì sao mẹ còn chưa tới?”

Diệp Sâm nhăn mày, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa đóng chặt: “Chờ một chút, mẹ lập tức đến, nếu Hoan Hoan đói bụng thì ăn trước đi.”

Cố Hoan lắc lắc đầu: “Không, con phải đợi mẹ cùng ăn.”

Diệp Sâm duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Ngoan, đi xem TV một lát nữa đi.”

Cố Hoan ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Lại qua nửa giờ, cô bé dần dần mất kiên nhẫn: “Chú Diệp, có phải mẹ sẽ không trở lại không?”

Nói xong, Cố Hoan mếu cái miệng nhỏ ra, hai mắt đã đỏ lên.

“Chú gọi điện thoại hỏi một chút.” Diệp Sâm thấy cảm xúc của cô bé có chút không đúng thì lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Nam Tầm, đáng tiếc vừa gọi đã bị tắt máy.

Cố Hoan thấy vậy thì nước mắt lập tức rơi xuống: “Xong rồi, Hoan Hoan không nghe lời mẹ nên lần này mẹ nhất định không cần Hoan Hoan nữa.”

Diệp Sâm lại gọi một lần, lần này cũng như vậy, mới gọi đã bị Nam Tầm tắt máy.

Lúc này Diệp Sâm mới biết Nam Tầm đã hạ quyết tâm không để anh nắm mũi dẫn đi, cô sẽ không bị anh làm tức giận đến dậm chân, chạy như bay lại đây giống như con ruồi nhặng không đầu nữa. Hiện tại cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng đã quyết định ra tay nhẫn tâm.

Thấy Nam Tầm lại tắt máy lần nữa, rốt cuộc Cố Hoan cũng “Oa” một tiếng khóc lớn: “Con phải về nhà, mẹ không cần Hoan Hoan, hức hức...”

Cố Hoan rất mê Diệp Sâm, mỗi lần đi ra với Diệp Sâm đều đặc biệt vui mừng, đây là lần đầu tiên Diệp Sâm thấy cô bé khóc.

Diệp thiếu chưa bao giờ gặp tình huống này lập tức chân tay luống cuống, vội rút tờ giấy đưa cho cô bé: “Hoan Hoan đừng khóc, nơi này là nhà của Hoan Hoan và mẹ, hơn nữa không phải chú Diệp cũng ở đây sao?”

Diệp Sâm an ủi không có tác dụng, cô bé khóc càng dữ dội: “Con muốn mẹ, con muốn mẹ...”

Diệp Sâm cau mày: “Được, ăn cơm chiều xong chú Diệp dẫn con đi gặp mẹ được không?”

Từ sau khi Nam Tầm và Cố Nam Thành ly hôn, Cố Hoan đã trở nên nhạy cảm hơn những bạn nhỏ bình thường, cô bé đã không có cha, hiện tại Nam Tầm lại không nghe điện thoại, Cố Hoan lập tức sợ hãi.

Cô bé biết mình đã làm sai, không nghe lời mẹ nói, chọc mẹ tức giận, cô bé sợ mẹ cũng không cần mình, dưới tình huống này cô còn có tâm tình ăn cơm sao?

Cố Hoan liều mạng lắc đầu: “Không cần, con phải đi về tìm mẹ, lập tức trở về... Trễ hơn mẹ sẽ không cần Hoan Hoan, ô ô...”

Cô bé càng nghĩ càng sợ, khóc càng đáng thương.

Diệp Sâm nhìn cả bàn đồ ăn mà mày nhăn càng chặt, rốt cuộc anh cũng biết vì sao Nam Tầm không sợ, cô ấy đang muốn cho anh và Hoan Hoan một bài học.

Lần này đã để lại ám ảnh cho Cố Hoan, tiếp theo cô bé sẽ không tuỳ tiện theo anh rời đi, hơn nữa nếu Nam Tầm buông lời hung ác trước mặt cô thì từ đây anh sẽ không còn điểm yếu của Nam Tầm nữa.

Diệp Sâm ôm Cố Hoan lên đùi, kiên nhẫn an ủi: “Không phải Hoan Hoan muốn chú Diệp làm ba của Hoan Hoan sao?”

Cố Hoan nức nở nói: “Nhưng mẹ không thích, còn không cho Hoan Hoan đi với chú Diệp, Hoan Hoan không ngoan không nghe mẹ nói, cho nên giờ mẹ không cần Hoan Hoan, oa...”

Diệp Sâm: “... Hoan Hoan, con tin chú Diệp không?”

Cố Hoan gật gật cái đầu nhỏ, nhưng nước mắt vẫn liên tục rơi.

Diệp Sâm đau lòng chùi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của Cố Hoan, dịu dàng an ủi: “Chú Diệp nói cho con nghe, con là cục cưng trong lòng mẹ, sao mẹ lại nỡ không cần con được.”

“Nhưng mẹ không nghe điện thoại, ô...”

“Có lẽ mẹ đang bận, chúng ta ăn cơm trước, ăn no chú Diệp đưa con về tìm mẹ được không?”

Cố Hoan liều mạng lắc đầu: “Không được, con phải trở về liền, con muốn mẹ, con muốn mẹ...”

Nhìn cô bé khóc đến thở hổn hển, Diệp Sâm biết Nam Tầm đã thắng.

Cố Hoan chưa bao giờ rời khỏi Nam Tầm, đêm nào cũng có Nam Tầm làm bạn để đi ngủ, vừa đến buổi tối con nít sẽ không có cảm giác an toàn, nhất định phải tìm mẹ, tìm không thấy sẽ khóc lớn. Lúc này dù an ủi thế nào cũng mất đi tác dụng.

Kỳ thật Diệp Sâm có thể chờ cô bé khóc mệt rồi ngủ, chỉ cần trời sáng thì tâm lý của con nít sẽ không nhạy cảm như thế, khi đó người bị dày vò sẽ là Nam Tầm.

Nhưng nhìn cô bé khóc thút thít rất đáng thương, anh bất đắc dĩ cũng rất đau lòng, cho nên trận đấu không khói thuốc súng này vẫn là anh thua cô.

“Được rồi, chú Diệp lập tức đưa Hoan Hoan trở về, đừng khóc được không?” Diệp Sâm lau khô nước mắt nước mũi trên mặt cô bé, sau đó chỉ chỉ tôm hùm đất và cua cay trên bàn: “Chúng tôi đóng gói những thứ này về cho mẹ làm đồ ăn khuya được không, mẹ thấy Hoan Hoan mang đồ ăn ngon về thì nhất định sẽ không giận Hoan Hoan.”

Lần này rốt cuộc Cố Hoan cũng im lặng, dùng giọng nói đã khóc khàn khàn nói một chữ “Dạ”.



Lúc trở về, Nam Tầm vẫn luôn thất thần, cô nhịn không được nghĩ, Hoan Hoan có khóc không, Diệp Sâm có thể dỗ con bé không?

Kỳ thật Nam Tầm rất sợ, lỡ Hoan Hoan không đòi về, cũng không khóc lóc muốn tìm mẹ thì kế hoạch của cô coi như thất bại.

Nhưng lấy sự hiểu biết của cô đối với Hoan Hoan thì trước khi ngủ không nhìn thấy cô, con bé nhất định sẽ khóc quấy, Diệp Sâm an ủi thế nào cũng không có tác dụng, anh ta sẽ bị quấy đến cả đêm không được an bình.

Trải qua lần này, Hoan Hoan mới chịu nghe lời cô nói, không dám không rên một tiếng đi theo Diệp Sâm nữa.

Nhưng Diệp Sâm có thật lòng thích Hoan Hoan không?

Lỡ anh bị Hoan Hoan làm ồn đến mất kiên nhẫn thì có mắng con bé, có dùng bạo lực lạnh, có trút cơn giận do mong mà không được lên người Hoan Hoan không?

Nam Tầm càng nghĩ càng bất an, sau khi xuống xe lập tức đi nhanh đến phòng ngủ cho khách, cô phải đi về đón Hoan Hoan, dù thế nào cô cũng không nên lấy con mình ra mạo hiểm, lỡ Diệp Sâm không nhịn được ra tay với con nít thì phải làm sao?

Nam Tầm càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng hối hận, bước chân càng lúc càng nhanh.

“Nam tiểu thư, vừa rồi có người...” Người hầu muốn báo cáo với Nam Tầm, vừa rồi có Diệp tiên sinh dẫn Cố Hoan trở lại, hiện tại đang chờ cô trong phòng.

Nhưng Nam Tầm đi thẳng qua trước mặt người hầu, giờ phút này cô căn bản không nghe vào bất cứ âm thanh nào.
Chương 347: Một người phụ nữ từng ly hôn cần bao lâu mới có thể mở rộng cửa lòng

Vừa đến gần phòng cho khách, Nam Tầm liền nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Cố Hoan truyền đến từ trong đó, mặt cô lập tức trắng đi, vội đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng, Diệp Sâm đang duỗi tay muốn lau nước mắt cho Cố Hoan, Nam Tầm lập tức rống giận: “Đừng chạm vào nó.”

Nam Tầm vội vọt vào, lập tức đẩy Diệp Sâm ra, bảo vệ Cố Hoan như con gà mái rồi phòng bị trừng anh: “Anh muốn làm gì nó?”

Diệp Sâm nhìn hành động của cô thì ánh mắt ảm đạm đi, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh đến lạnh nhạt: “Em cho rằng tôi sẽ làm gì?”

Nam Tầm không trả lời, cô xoay người bế Cố Hoan đang khóc thở hổn hển lên, khẩn trương lại đau lòng kiểm tra trên dưới, mãi đến không tìm ra vết thương trên người cô bé thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn thấy Nam Tầm như vậy, lòng Diệp Sâm không ngừng trầm xuống, thẳng đến chìm vào động băng, lạnh lẽo đến xương: “Con bé khóc do trở về vẫn không nhìn thấy em, nó nghĩ em bỏ nó đi mất, lần sau đừng tắt điện thoại nữa, ít nhất để con bé nghe thấy giọng của em.”

Cố Hoan ôm chặt lấy Nam Tầm, liên tục kêu: “Mẹ, mẹ, về sau Hoan Hoan sẽ nghe lời, mẹ đừng bỏ Hoan Hoan...”

Cố Hoan khóc đến thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.

Tim Nam Tầm đau như đao cắt, hối hận đến cực điểm, lập tức đỏ hốc mắt, cô tức giận trừng Diệp Sâm: “Còn không phải do anh, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Đây đại khái là lần Diệp Sâm sa sút tinh thần nhất từ khi theo đuổi Nam Tầm tới nay.

Diệp Sâm nhìn hốc mắt đỏ bừng, sự kháng cự và hận ý trong mắt Nam Tầm, anh trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Hoan Hoan chưa ăn cơm, anh có gói chút đồ ăn đến đây, lát nữa nhớ ăn.”

Lúc này Nam Tầm rất hận Diệp Sâm nên đâu chịu nhận lấy đồ của anh: “Cầm đồ của anh rồi cút, tôi không ăn.”

“Phải làm tấm gương tốt trước mặt Hoan Hoan, đừng lãng phí đồ ăn.” Nói xong, Diệp Sâm xoay người bỏ đi.

Thấy Diệp Sâm đi rồi, Nam Tầm lập tức bật khóc, cô ôm chặt lấy Cố Hoan mà không ngừng xin lỗi: “Thực xin lỗi Hoan Hoan, là mẹ suy xét không chu toàn, mẹ không nên cúp điện thoại, thực xin lỗi...”

Một lúc lâu sau, cảm xúc của hai mẹ con mới chậm rãi ổn định lại. Cố Hoan cứ ôm Nam Tầm không chịu đi xuống, mắt đã khóc sưng lên, xác định Nam Tầm còn thương mình, sẽ không bỏ mình thì cuối cùng cũng ngừng khóc.

Nam Tầm ôm cô ngồi ở mép giường, tay đặt sau lưng cô bé nhẹ nhàng trấn an.

“Mẹ, con đói bụng.” Đêm đã khuya, cô bé đói đến bụng kêu rồn rột.

Nam Tầm dịu dàng cười cười: “Mẹ vào bếp tìm chút đồ ăn cho con.”

Cố Hoan nhăn mày, chỉ vào cái hộp trên bàn: “Con muốn ăn tôm hùm đất chú Diệp làm.”

Con nít quên rất nhanh, lúc này lại bắt đầu nhắc đến Diệp Sâm.

Giờ Nam Tầm mới nhớ tới đồ ăn Diệp Sâm đóng gói lại đây, nhìn hai mắt sưng đỏ và bộ dáng thật cẩn thận của cô bé, cô không nói ra được lời từ chối.

Một lát sau, trong phòng bay đầy mùi hương. Nam Tầm không ngờ Diệp Sâm mang theo nhiều đồ ăn như thế, hơn nữa đều là món cô và Hoan Hoan thích ăn.

Cô đeo găng tay đã chuẩn bị sẵn trong đó, cầm lấy tôm hùm đất lột từng con để Cố Hoan ăn với cơm.

Chờ cô bé sắp ăn xong, Nam Tầm mới mở miệng: “Cố Hoan.”

Cô bé ngẩn người, rất ít khi mẹ gọi cô bằng cả tên lẫn họ, chỉ khi nào mẹ rất tức giận thì mới làm như thế.

Cố Hoan vừa bị “Vứt bỏ” một lần đang rất nhạy cảm, lập tức cẩn thận nhìn Nam Tầm, không dám động đậy lấy một cái.

“Về sau đừng đi theo chú Diệp nữa.”

Nam Tầm chỉ nói một câu đơn giản đã làm hốc mắt Cố Hoan lại đỏ: “Mẹ, vì sao chú Diệp không thể làm ba của Hoan Hoan? Mẹ biết không, đêm nay chú làm cả bàn đồ ăn chờ mẹ về ăn, tôm hùm đất, cua cay, cá hầm ớt… đều là món chúng ta thích nhất, trước kia cha chưa từng nấu những món này cho chúng ta, chú Diệp tốt như thế, vì sao chú không thể làm ba của Hoan Hoan?”

Nam Tầm thở dài, cô biết lần này không thể đánh trống lảng làm lơ như trước kia, cô muốn con gái triệt để bỏ cuộc.

Cô nhẹ giọng nói với cô bé: “Hoan Hoan, nếu con muốn chú Diệp làm ba con thì mẹ phải kết hôn với chú Diệp, như trước kia mẹ và cha con, mỗi ngày phải ở chung, ngủ chung.”

Cố Hoan ứa nước mắt nhìn Nam Tầm: “Như vậy không tốt sao?”

Nam Tầm nhẫn tâm nói: “Nhưng mẹ không thích chú Diệp, tựa như hiện tại mẹ không thích cha con, không thích thì không thể ở bên nhau, con hiểu không?”

Cố Hoan cắn cái miệng nhỏ, nhớ tới khoảng thời gian mẹ và cha ly hôn trước kia, mẹ luôn lén khóc một mình. Khi đó cha không thích mẹ, cho nên mới muốn ly hôn với mẹ. Sau đó mẹ cũng không thích cha, cho nên mẹ đồng ý ly hôn, hai người liền tách ra.

Hiện tại mẹ không thích chú Diệp...

Cố Hoan nghĩ nếu Nam Tầm và Diệp Sâm ở bên nhau thì mẹ sẽ lén khóc một mình giống như trước, cô bé lập tức đau lòng duỗi tay ôm lấy Nam Tầm: “Mẹ, con hiểu rồi, con sẽ không đi theo chú Diệp nữa.”

Nói xong, cô hôn một cái lên mặt Nam Tầm, như con chó con bám dính lấy Nam Tầm: “Mẹ đừng giận Hoan Hoan, về sau Hoan Hoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, bởi vì mẹ là người Hoan Hoan thương nhất, không ai quan trọng bằng mẹ.”

Cô bé trở nên hiểu chuyện chỉ trong một đêm.

Nam Tầm hôn hôn lên trán cô, đau lòng ôm cô: “Hoan Hoan cũng là người mà mẹ thương nhất, không bao giờ mẹ bỏ lại Hoan Hoan.”

Cố Hoan đã khóc mệt, được Nam Tầm tắm rửa xong thì rất nhanh cô đã ngủ.

Không bao lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn cũng trở lại, trên bàn còn rất nhiều đồ ăn, Nam Tầm cầm mấy chai bia lên lầu, kêu cô và Lăng Kha đang đắp mặt nạ lại đây ăn chung.

Lăng Kha thấy tôm hùm đất thì như con mèo ham ăn nhào lên, vừa ăn còn tiếc hận “Ô” một tiếng: “Mặt nạ của em đắp cũng như không rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngửi thấy mùi này thì biết nhất định ăn ngon: “Chị đặt cơm hộp à?”

Nam Tầm lắc đầu, đưa cho cô một chai bia rồi ngẩng đầu uống một hơi hơn phân nửa, sau đó mới trả lời: “Là Diệp Sâm đưa lại đây.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tràn đầy hứng thú, lột một con bỏ vào miệng, vị ngon truyền từ đầu lưỡi đến nhũ đầu, làm trước mắt cô sáng ngời: “Oa, Diệp Sâm giỏi quá, làm còn ngon hơn mẹ em nấu nữa.”

Lăng Kha ăn mà dừng không được: “Hoàn Hoàn, mau nếm thử món cua này, thơm ngon cay cay, vậy mới đã chứ.”

Thịnh Hoàn Hoàn nếm một nửa đã dừng không được, Nam Tầm nhìn họ ăn, nhưng bản thân lại cứ nốc bia.

Lăng Kha dừng bàn tay đầy dầu của mình lại rồi nhìn về phía Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, chị không ăn sao?”

Nam Tầm lắc đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn rút một tờ khăn giấy ra chùi miệng: “Vừa rồi chị và Diệp Sâm gặp mặt?”

Nam Tầm gật đầu, hoang mang nhìn các cô: “Hai em nói xem, một người phụ nữ từng ly hôn cần bao lâu mới có thể mở rộng cửa lòng, chấp nhận một người đàn ông khác?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK